Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




                  

Vừa mới sáng sớm ngày thứ hai Thẩm Chỉ đã bị Khương Hành kéo ra khỏi cửa.

Lúc lên xe ngựa hắn còn mơ màng, dựa vào xe ngựa ngáp một cái, thật lâu sau mới tỉnh táo hồi thần, như nhớ tới cái gì mà xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, cười híp mắt kêu một tiếng: "Phu xe đại ca?"

Quay lại chính là một gương mặt xa lạ.

Thẩm Chỉ hiền hoà nói một câu chào, buông mành xuống, nhìn về phía Khương Hành đang nghiêm túc ngồi trên tiểu tháp đọc sách, nghĩ mãi mà không ra: "Công chúa, bọn A Cửu với Lưu Vũ không đi theo sao?"

Khương Hành ngẩng đầu, ý tứ hàm xúc không rõ mà liếc hắn, thanh âm đạm nhạt : "Ngươi đi theo, yên lặng chút."

Thẩm Chỉ chẳng ừ hử gì mà nhíu mi.

Khương Hành sâu kín nhìn chằm chằm Thẩm Chỉ, đôi môi khẽ động, vẫn không nói ra điều gì, lặng im một lát, cực kỳ hiểu ý nói: "Ngủ tiếp đi, tới bách hoa viên còn xa lắm."

Điện hạ đúng là săn sóc số một a!

Thẩm Chỉ mạn bất kinh tâm nghĩ, ngáp dài lắc lắc đầu. Dù không đáng tin cũng phải nhìn thời cơ, coi như công chúa điện hạ lợi hại, hắn tốt xấu còn mang cái danh thị vệ.

Nghĩ đến sau đó còn phải gặp một đám danh viện (tiểu thư danh gia), cũng không thể lôi tha lôi thôi làm mất mặt mũi phủ công chúa và Thẩm phủ, Thẩm Chỉ cúi đầu chậm rãi sửa lại y phục. Khương Hành nhìn người bình thường lười nhác đến cực điểm đem mình vuốt đến chỉnh chỉnh tề tề, nghĩ đến một khả năng nào đó, mí mắt không khỏi giật một cái.

Y để sách xuống, mặt không cảm xúc: "Ngươi muốn gặp vị hồng nhan tri kỷ kia sao, khẩn cấp như thế?"

Thẩm Chỉ có chút mê man: "Hả?"

Khương Hành ngữ khí bình thản, bàn tay lại không tự chủ được nắm chặt: "... Là muội muội của Vệ Thích Chi."

"Điện hạ hiểu lầm rồi." Thẩm Chỉ khép lại ống tay áo, ngẩng đầu lên khẽ cười, tấm mành bên cửa sổ bị gió nhấc lên, có ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn tuấn nhã của hắn, nửa khuôn mặt nhuộm trong vầng sáng kim sắc, đường nét vốn ôn nhuận hiện ra càng ôn nhu, đẹp đến chói mắt.

Khương Hành hô hấp đình trệ trong nháy mắt, vừa muốn nói cái gì cũng quên mất, có chút chật vật rũ mắt xuống, không nhìn Thẩm Chỉ nữa.

Thẩm Chỉ không có chút cảm giác nào, híp mắt đem mành đóng lại, thấy Khương Hành không có ý nói gì, cũng im lặng không nhiều lời nữa.

Chỉ là trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào: Lần trước Vệ Thích Chi ngăn cản Phi Khanh, công chúa có vẻ rất để ý, bây giờ nhắc đến muội muội Vệ Thích Chi, chẳng lẽ là muốn báo thù riêng?

Ai, công chúa điện hạ thoạt nhìn không phải người sẽ làm chuyện như vậy.

Thẩm Chỉ nghĩ nghĩ, không khỏi nhìn Khương Hành nhiều hơn.

Hắn nghĩ mấy chuyện vụn vặt phức tạp, nghĩ một lát lại dừng một lát, lúc dừng lại ngắm khuôn mặt Khương Hành bổ mắt, nhưng thật ra cảm thấy hành động của mình bí mật cực kỳ, có thể nói là hoàn mỹ, làm Khương Hành có chút không chịu nổi.

Lần thứ hai bị liếc trộm, Khương Hành mím môi muốn hỏi một chút Thẩm Chỉ muốn làm cái gì, liền nghe phu xe bên ngoài kêu một tiếng: "Công chúa, đến rồi."

Khương Hành đành phải áp xuống tâm tư đang bắt đầu lung lay, thuận tay cầm đấu lạp đội lên, lập tức thấy Thẩm Chỉ dọc đường đều buồn ngủ thân thủ nhanh nhẹn trước một bước nhảy xuống, khom lưng vén rèm lên, khẽ mỉm cười: "Công chúa, mời!"

Khương Hành chớp mắt, ôn hoà mà cười khẽ một tiếng, tùy ý Thẩm Chỉ đỡ mình xuống xe ngựa, tâm tình có hơi tối tăm vừa rồi cũng bị ấm áp đột nhiên xuất hiện quét sạch.

Bách hoa viên tuy là hoa viên hoàng gia, nhưng không nằm trong hoàng thành mà nằm tại con sông đi qua bên cạnh hoàng thành, một năm bốn mùa trăm hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết.

Cũng không biết hoa tượng (thợ trồng hoa/ làm vườn) sầu đến rụng bao nhiêu tóc mới tạo ra được một mảnh cảnh xuân tựa hồ vĩnh viễn sẽ không suy tàn này.

Phồn hoa như gấm, xanh biếc đúng như quốc thế hiện nay (tình thế quốc gia).

Chỉ là dường như không có ai chú ý tới, trong bộ rễ phồn hoa đan xen chằng chịt kia, đã lặng yên không một tiếng động mà mục nát.

Khương Hành cùng Thẩm Chỉ đến sớm, thời điểm vào trong vườn còn chưa thấy những người khác, Thẩm Chỉ nhớ đường mang máng, dẫn Khương Hành đi đến phía trước. Khúc quanh tĩnh mịch, theo đường nhỏ lát đầy đá cuội đi tới cuối con đường hoa, liền thấy một chỗ khác trong sân bị đủ loại hoa vây quanh.

Gió nhẹ sáng sớm có chút lành lạnh, thổi tới mang theo một làn hương hoa mát mẻ, làm người cảm thấy thần thanh khí sảng (tinh thần sảng khoái).

Thẩm Chỉ cười híp mắt chỉ ao nhỏ trong viện: "Đây là hoạt thuỷ, nối liền với Vân hà (sông Vân), buổi tối nếu ở chỗ này đi thuyền nhỏ, cách bách hoa viên là có thể đi vào đó."

Khương Hành liếc mắt nhìn, gật đầu nói: "Ngươi thế nhưng biết được thật rõ ràng."

Thẩm Chỉ không hề phòng bị: "Lần trước cùng Uyển Thanh các nàng cùng nhau..."

Sau lưng khó giải thích được mà sinh ra một trận lãnh ý vô cùng sợ hãi, Thẩm Chỉ yên lặng rùng mình, an tĩnh mà ngậm miệng.

Khương Hành biểu tình lạnh nhạt như trước, ngữ khí bình tĩnh cực kỳ: "Há, quả nhiên là muội muội Vệ Thích Chi. Lần trước ngươi ở trước mặt ta nói đỡ cho Vệ Thích Chi, cũng bởi vì Vệ Uyển Thanh?"

Thẩm Chỉ không kịp cân nhắc mùi vị bên trong lời này sao cứ như lời từng nói trong phòng bếp vậy, liền nghe thấy phía sau truyền tới một giọng nữ ôn nhu: "Tĩnh Hạc ca ca?"

Thẩm Chỉ cảm thấy được bản thân muốn chết cóng ngay giữa ngày hè!

Sợ hãi thừa nhận hàn ý từ nơi nào truyền đến, Thẩm Chỉ chậm rãi xoay người, nhìn thấy mấy thiếu nữa cầm hoa mẫu đơn miệng cười sáng rỡ, nã nhặn gật đầu.

Vệ Uyển Thanh cùng mấy thiếu nữ ở sau hiển nhiên vô cùng hiếu kỳ với Thẩm Chỉ, tụ lại cùng nhau xì xào bàn tán. Vệ Uyển Thanh trong mắt có chút ưu sầu , nhìn thấy Thẩm Chỉ lại tràn đầy vui sướng, tiến lên hai bước: "Quả thật là Tĩnh Hạc ca ca, lần này nghĩ như thế nào lại đến đây?"

Thẩm Chỉ lúc này mới dịch người lộ ra Khương Hành ở phía sau, khẽ mỉm cười chỉ chỉ bội đao, hướng Khương Hành cúi người: "Hôm nay cố ý bồi công chúa tới nơi này."

Khương Hành diện vô biểu tình.

Nhưng bởi "nàng" mang đấu lạp, lụa mỏng buông xuống che khuất mặt mũi che đến mơ hồ không rõ, mấy cô gái cũng không thấy được biểu tình của "nàng".

Hàm Ninh công chúa hôm nay sẽ đến ——

Tất cả mọi người đều biết.

Vệ Uyển Thanh vội vã dẫn đầu thi lễ, có chút ngạc nhiên mà lén lút đánh giá Khương Hành.

Khương Hành dừng một chút, thoáng giơ tay, ra hiệu cho các nàng đứng lên, nhàn nhạt nói: "Thân thể ta không thoải mái, các ngươi có thể tự tận hứng, không cần cố kị ta."

Bên cạnh ao có sương phòng, chuẩn bị cho người ngắm hoa nghỉ chân, Khương Hành nói xong liền xoay người đi tới.

Vâng lời thánh thượng đến là được, còn đến rồi phải làm sao, còn tuỳ vào tâm ý của Khương Hành.

Thẩm Chỉ cười trán an với mấy thiếu nữa, cực kỳ trái lương tâm mà giải thích một câu "Công chúa điện hạ thân kiều thể nhược" xong cũng đi theo.

Khương Hành nghiêng đầu tà tà liếc hắn, mãi tận đến lúc vào phòng, bỏ đấu lạp xuống mới mở miệng: "Sao không đợi ở bên ngoài? Ta cũng không ép buộc ngươi."

Thẩm Chỉ nghiêm mặt, có nề nếp nói: "Hạ quan là tị vệ của Người, không thể nhận bổng lộc mà không làm việc."

Khương Hành trầm mặc một hồi, nói chuyện có chút gian nan: "Vậy ngươi thử nói xem, hai tháng này ngươi tới quý phủ ta đã làm được chuyện gì tận chức tận trách?"

"Quét dọn nhà vệ sinh, quét dọn hậu viện, giúp việc cho Hồ đại nương và Phương đại nương—— bữa tối hôm trước của Người là do hạ quan nấu." Thẩm Chỉ bẻ ngón tay nghiêm túc đếm đếm, mặt không đổi sắc bỏ thêm một câu, "Hôm qua cũng mài mực cho Người mấy canh giờ."

Khương Hành nhớ tới hôm qua hắn mài mực, mài mài liền trực tiếp nằm nhoài trên thư án mà ngủ, khóe miệng không khống chế được cong lên, lại cật lực khống chế biểu tình.

Danh viện cùng nhóm quý công tử tới tham gia thi hội lục tục đến bách hoa viên, chờ người đến đủ cũng gần tới buổi trưa.

Vốn là thi hội buổi tối mới bắt đầu, đến lúc đó ánh trăng mờ ảo, trong viện ao nước róc rách, gió mát thổi qua, hương hoa thoang thoảng, một bên uống rượu, một bên ngẫu hứng làm thơ, vô cùng phong nhã.

Khương Hành đến sớm chỉ là không muốn cùng quá nhiều người gặp mặt, từ bốn năm trước y cơ hồ không bước chân ra khỏi cửa, người gặp qua y có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cửa sổ chạm trổ hoa văn của sương phòng hướng ra bên ngoài, Thẩm Chỉ ngồi cạnh bàn chống cằm buồn ngủ, quay đầu nhìn bên ngoài một lát, nói: "Công chúa của ta ơi, bọn họ dường như đang do dự không biết có nên tới bái kiến Người hay không kìa."

Khương Hành nâng sách, mí mắt cũng không thèm nhấc: "Đi nói cho bọn họ biết ta không tham dự, nên làm thế nào thì làm thế đó."

Dừng một chút, vẫn là nuốt câu còn lại kia vào "Ngươi phải quay về".

Thẩm Chỉ lĩnh mệnh, sắp xếp từ ngữ uyển chuyển xong đi ra ngoài nói cho mọi người.

Tới tham gia thi hội đều là tử nữ danh gia trong kinh thành, không có mấy người mới, tiếng Thẩm Chỉ rơi xuống, đang truyền lời thi nghe một gương mặt lạ lẫm nói: "Nghe đồn Thẩm đại công tử làm việc trong phủ Hàm Ninh công chúa, không nghĩ tới lại là thật. Thẩm huynh, công chúa điện hạ trông thế nào? Chúng ta cả sân đều mong mỏi có thể gặp mặt công chúa điện hạ một lần đây."

Thẩm Chỉ nhìn về phía người mới giọng điệu không quá khách khí này, tốt tính cười cười, ôn hòa nói: "Thân thể công chúa không tốt, không thể ra gió, hôm nay đến đây chỉ có thể ở trong phòng, cũng có chút tiếc nuối, chư vị tận hứng, không cần bận tâm điều gì."

Người nọ lầm bầm câu gì, tuy rằng cực nhanh cực nhẹ nhưng Thẩm Chỉ vẫn nghe được "Được sủng mà kiêu, bày đặt cái gì chứ".

Thẩm Chỉ híp mắt, cười rồi lại cười, lãn đạm nói: "Công chúa điện hạ làm sao, không tới phiên chúng ta xen vào. Vị công tử này nếu có ý kiến gì, không bằng lên Mậu Cần điện nói cùng thánh thượng một chút."

Thẩm Chỉ trước mặt người ngoài luôn luôn ôn hòa lễ độ, như một khối đá cuội được mài đến nhẵn nhụi, không hề góc cạnh, đột nhiên nói trắng ra như vậy, tuy rằng trong mắt vẫn là sắc thái dịu dàng, lại làm người không dám nhìn thẳng.

Người kia im lặng không lên tiếng.

Thẩm Chỉ lười nói gì nữa, chắp tay, quay người về sương phòng.

Khương Hành ngũ giác nhạy bén, đưa lưng về phía cửa sổ ngồi trên tiểu tháp, lại đem tranh chấp nho nhỏ trong viện nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng). Nghe được Thẩm Chỉ bảo vệ mình, khóe môi của y không tự chủ cong lên một độ cong rõ ràng, nụ cười nhàn nhạt ;àm khuôn mặt thanh diễm lạnh nhạt sinh động hơn nhiều, có thêm mấy phần sức sống.

Độ cong đáng quý này ngay lúc Thẩm Chỉ đẩy cửa vào trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích.

Thẩm Chỉ vừa ngẩng đầu nhìn thấy chính là công chúa điện hạ trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, hướng "nàng" cười cười, chuẩn bị ủy khuất bản thân ngồi ở ghế tựa trông coi một ngày.

Chỉ là bình thường muốn ngủ là ngủ, thời gian trôi qua nhanh, hôm nay lại chỉ có thể ngẩn người, không khỏi thở dài.

Khương Hành bất thình lình mở miệng: "Ngươi và Vệ Uyển Thanh..."

Thẩm Chỉ "a" một tiếng, quay đầu nhìn bóng dáng mơ ngoài cửa sổ, miễn cưỡng nói: "Hạ quan cùng Vệ Thích Chi quan hệ không được tốt là thật, nhưng tính tình Uyển Thanh rất tốt, ta và nàng chỉ là bằng hữu thôi, không phải là 'hồng nhan tri kỷ' gì. Công chúa để ý cái này làm chi vậy?"

Đợi nửa ngày không được đáp lại, Thẩm Chỉ quay đầu nhìn, không biết có phải là hoa mắt hay không, trên mặt Khương Hành có ý cười nhàn nhạt.

Khương Hành vẫn không có biểu tình: "Ngươi đến tuổi này còn chưa lấy vợ, chỉ là hiếu kỳ thôi."

Thẩm Chỉ nghe vậy, quay người cười híp mắt mở ra ống tay áo, chỉ chỉ hồng tuyến trên cổ tay mình: "Nếu là cô nương đưa hồng tuyến này xuất hiện, nói không chừng hạ quan sẽ thành thân."

Ngón tay lật sách của Khương Hành cứng đờ, ngón tay vuốt nhẹ trang sách chốc lát, khóe môi như có như không mà nhếch lên, trong con ngươi lóe lên thần sắc nguy hiểm, chậm rãi nói: "Vậy sao, vậy ta liền sớm chúc mừng Thẩm công tử hỉ kết lương duyên."





Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu công bày tỏ: Ừ, ta sẽ để ngươi được toại nguyện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top