Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 16


Công Chúa Nhà Tôi - chap 16

- Thiên Nhi , ngoan , về phòng chị Linh giúp em bôi thuốc nha ?

Từ nãy đến giờ , chị Linh vẫn không ngừng dỗ dành , ấy vậy mà con bé này vẫn không chịu về phòng ngủ. Cứ ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo mà khóc gọi cửa. Haizzz , rõ ràng trước khi cậu Phàm sang Anh Quốc lo chuyện công ty thì 2 người vẫn còn bình thường kia mà ? Vi đâu hôm nay khi về lại thành ra thế này. Đau lòng , chị Linh lại tiếp tục khuyên nhủ :

- Thiên Nhi nghe lơi chị Linh có được không ? Khuya rồi ngồi ngoài đây sẽ dễ bệnh. Cậu Phàm chỉ giận em tí thôi.. Ngày mai sẽ lại bình thường ấy mà. Em đừng như vậy, nếu em không nghe lời chị Linh lỡ bệnh thì làm thế nào đây ? Không lẽ em thật muốn cậu Phàm sẽ tức giận thêm sao ?

- chị Linh..hức.. Có phải em nghe lời thì qua ngày mai sẽ bình thường lại không ? Hứcc... Sad anh ấy không quản em nữa..em sợ lắm..em.. Hức...

- không có , Cậu Phàm làm sao không quản không quan tâm em đc chứ ? E đừng suy nghĩ lung tung. Nghe lời chị về phòng trước có được không ?

Khó khăn lắm mới dỗ được cô chủ nhỏ về phòng. Giúp Thiên Nhi lau người , bôi thuốc cẩn thận lên 2 bắp đùi bây giờ đã tím xanh. Nhìn sang thấy ai đó đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Chị Linh khẽ thờ dài 1 tiếng. Nhẹ nhàng chỉnh nhiệt độ điều hoà trong phòng cho thích hợp , đắp chăn lại cho cô , xong xuôi tấc cả mới xoay người đi ra ngoài.

Giữa khuya , 1 bóng hình cao to vạm vỡ khẽ mở cửa đi vào phòng ngủ. Nhìn đôi mắt sưng mọng , đầu mày nhíu chặt, chứng tỏ trong giấc ngủ cũng khiến ai kia cảm thấy bất an. Cái chăn vốn được đắp ngay ngắn bây giờ cũng bị xốc tung cả lên . Thật là , ngủ mà cũng loạn như thế k yên cơ đấy. Ngồi nhẹ xuống giường, giúp cô cẩn thận kéo tấm chăn mỏng lại lần nữa. Anh lặng yên ngồi nhìn cô say ngủ. Ngồi không bao lâu anh mệt mỏi quay về lại bên phòng sách , xem ra tối nay vẫn là nên ngủ riêng vậy. Tránh khi nhìn thấy những vêt thương của cô mà anh lại phát hoả thêm lần nữa.

Vừa chớp mắt thời tiết đã là cuối thu, không khí lành lạnh, rất trong lành. Vườn trường ngày xưa xanh tươi sức sống nhưng giờ trông thật quạnh quẽ cô đơn.

Bối Thiên Nhi ngồi trong lớp học, thẫn thờ nhìn cảnh trời bên ngoài, trong lòng tự nhiên cảm thấy thật lạnh lẽo.

Không biết đã qua bao ngày rồi cô chưa thấy được nụ cười của anh. đã bao nhiêu ngày rồi cô chưa được nghe giọng điệu yêu chiều của anh với cô, đã bao lâu rồi cô chưa được nhận sự chăm sóc của anh nhỉ, cả những lần cô làm sai bị anh nghiêm nghị cất tiếng dạy dỗ. Bao nhiêu lâu rồi cô cũng chẳng nhớ rõ nữa

Thực ra mới chỉ có hơn 10 ngày ngắn ngủn, nhưng cô cảm giác tựa như vừa trải qua cả 10 thế kỷ...

Hơn 10 ngày qua, mỗi ngày Bối Thiên Nhi đều dậy lúc 7g, ăn sáng xong lại đợi chú Thừa lái xe đưa đi học , hết giờ lại chờ xe đến đón về. Khoảng thời gian này cô cũng chẳng về Bối Gia. Cứ đến trường , rồi về nhà. Lên phòng đắm chìm mình trong sách vở. À , cô còn tự giác lấy quyển Nữ Tắc bản thuần văn ra mà tự mình chép phạt. Cuộc sống của cô giờ chỉ là một vòng tròn khép kín, cô cố gắng để không nghĩ đến anh, không nghĩ đến chuyện anh đang giận cô....

Đúng vậy, Thiếu Phàm chưa tha thứ cho cô. Anh đang dùng phương thức im lặng để phạt cô. Để cô tự dằn vặt lỗi sai cua bản thân mình..

Trở về hơn 10 ngày trước , sáng hôm sau, đợi cô ăn sáng xong xuôi anh mới cất giọng trầm ngâm đầy nghiêm túc, dường như anh đã đắn đo nghĩ suy suốt cả đêm mới đưa ra quyết định này :

- Từ giờ trở đi, em không cần phải lo sợ hay nhìn vào sắc mặt của anh mà sống nữa. Tình cảm của anh, nghiêm khắc của anh đã gây áp lực cho em, từ này về sau em không cần lo lắng nghĩ suy gì nữa đâu.

Anh xoa xoa thái dương, tự giễu nói :

- Em nói cho anh biết, từ khi bên nhau đến giờ, hình ảnh anh ở trong lòng em rất xấu xí, tựa như ác ma có đúng không ?

Bối Thiên Nhi cúi đầu, nước mắt đã lặng lẽ rơi đầy mặt.Cô dùng sức lắc đầu. Đúng là lúc mới quen nhau, mỗi khi anh trách phạt cô đều có ý nghĩ này, nhưng bên nhau lâu dài , cô dần hiểu ra là anh làm mọi thứ la đều muốn tốt cho cô. Thậm chí đến khi 2 người làm giấy đăng kí kết hôn. Trong lòng cô chẳng phải đều là cảm giác ngọt ngào hạnh phúc đấy sao ? Làm sao mà cô vẫn còn cảm thấy anh là 1 ác ma được cơ chứ. Hóa ra rất nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra, biến hóa trong khoảnh khắc cô ở bên anh. Nhưng chính cô lại không chịu hiểu , lại ngang bướng không nghe lời khiến cho mọi việc ngày càng vượt quá giới hạn của anh. Vượt quá sự vị tha của anh...

Anh hiểu và yêu cô rất nhiều. có thể nói anh hiểu và yêu cô hơn cả chính bản thân cô nữa. Vậy mà, cô chỉ biết chọc cho anh tức giận, làm anh lo lắng, khiến anh buồn lòng. Cô luôn tạo ra một đống rối rắm để anh phải phiền não. cô chưa bao giờ làm chuyện gì khiến anh vui cười hạnh phúc cả... Giờ khắc này, cô mới phát hiện ra rằng mình đáng ghét biết bao nhiêu, không thể tha thứ biết chừng nào, là ngu không ai bằng mà...Hối hận, áy náy, tự trách, đau lòng...tất cả hòa quyện vào nhau.... Nước mắt cứ lặng lẽ chảy dài, bờ vai nhỏ vì kích động mà không ngừng run rẩy...

Thiếu Phàm đứng lên, rút tờ khăn giấy, chậm rãi giúp cô lau mặt, thở dài :

- Thật ra , tối qua anh không có ý đuổi em về Bối Gia. Nên em không cần phải lo lắng. Phòng ngủ vẫn giữ yên như thế , nhưng nếu em thấy khó chịu muốn ngủ riêng cũng không sao cả, anh sẽ đặt mua giường mới chuyển đến phòng sách ở.. Anh nghĩ thời gian sắp tới chúng ta nên im lặng để cho bản thân bình tĩnh suy ngẫm lại mọi thứ...

Anh cầm lấy cặp táp để bên cạnh mà hướng cửa chính bỏ đi , khi ấy đầu anh không ngoảnh lại, chỉ bỏ lại vẻn vẹn một câu : "Chỉ còn vài tháng là tới kì thi rồi, em ráng học, chăm chỉ ôn tập đi, đừng làm cho ba mẹ và Thiên Hạo thất vọng vì sự ham chơi tuỳ ý của em nữa."

Nhớ lại chuyện tối hôm đó, cho đến tận ngày hôm nay, Bối Thiên Nhi vẫn không thể tin được những gì đã xảy ra.

Nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh, thái độ lãnh đạm của anh là lời nhắc nhở lớn nhất. Khi ấy Cô kiên quyết không muốn ở riêng. Anh vẫn chấp nhận. Chỉ có điều là anh không còn như lúc trước, xong việc sẽ hối hả về nhà với cô nữa. Nhiều hôm cô ngồi trên sofa ở phòng khách , đợi anh tới tận gần 1h khuya vẫn chưa thấy anh về. Có hôm đợi được tiếng mở cửa thì người anh đã chếnh choáng say, ngửi qua liền thấy toàn mùi rượu..
Bối Thiên Hạo biết sự việc giữa 2 người nên đôi khi cũng đứng ra làm thuyết khách. Nhưng cũng vô dụng, mỗi lần như thế đỗi lấy không phải là gương mặt hững hờ lạnh lùng của thằng nhóc kia thì cũng sẽ là đôi mắt ngập nước đầy uỷ khuất của em gái mình. 2 đưa này cũng thật là, đã lớn như thế rồi , còn giở trò chiến tranh lạnh dằn vặt nhau như thế để làm gì không biết nữa.

Xê chiều hôm nay , có tiết ôn tập thêm ở thư viện ở trường. Đang ngồi cặm cụi ghi chép bỗng dưng Bối Thiên Nhi cảm thấy không khoẻ, cả người chếnh choáng như muốn ngã . Dù đã xuống phòng y tế nằm nhưng chẳng khá hơn là bao. Hết cách , dù muốn tiếp tục làm cô sinh viên gương mẫu nhưng cũng đành phải bó tay thôi. Gọi điện thoại kêu người đến trường đón về. Vừa khéo , hôm nay Trịnh Thiếu Phàm lại để quên 1 tập văn kiện quan trọng ở nhà nên đa nhờ chú Thừa mang đến công ty dùm. Có ngờ đâu đang đi nửa đường thì chị Linh gọi bảo cô công chúa nhỏ phát bệnh , cần phải đến trường đại học đón về. Thầm nghĩ chuyện làm ăn có quan trọng đến đâu đi chăng nữa cũng làm sao bằng Bối Thiên Nhi ? Đừng nghĩ rằng dạo gần đây 2 người giận dỗi nhau mà cậu Phàm không quan tâm cô bé nhé. Ai bị lầm chứ lão già sống từng tuổi này như chú Thừa làm sao lại k nhận ra đc tình cảm của cậu chủ nhà mình đối với cô gái nhỏ này ?? Nghĩ vậy nên ông quyết định quành xe đon Thiên Nhi trước vẫn quan trọng hơn.
Dạo gần đây cô nghe chi dâu nhà mình bảo Trịnh Thị đang tiến hành thu mua 1 công ty. Cụ thể ra sao thì không rõ. Nhìn thoáng qua tập văn kiện 1 cái, thầm nghi có lẽ văn kiện này là hợp đồng tiến hành thu mua công ty nào đó chuyên làm về thiết bị điện tử.
Nghĩ cũng lạ, từ khi nào Trịnh Thị lại tham gia kinh doanh vào lĩnh vực máy móc này nhỉ ? Dù không rành chuyện kinh doanh nhưng chung quy cô vẫn hiểu nhà mình và nhà chồng làm ăn về lĩnh vực nào cơ mà. Linh tinh suy nghĩ thì xe đã chạy đến cổng công ty của anh. Oaaa... Toà nhà này cũng lớn quá đi ? Chạy đánh vòng ra 2 dãy bồn hoa được thiết kế chắn ngang đương. Sau khi tìm đc chỗ đậu xe thì Chú Thừa lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Thiếu Phàm. Anh nghe nói chú đã tới thì bảo chú cầm văn kiện vào đại sảnh chờ 1 tý rồi anh sẽ ra sẽ ra lấy ngay. Nghe vậy , chú ai ngại nhìn Thiên Nhi nhưng cô chỉ lễ phép cười, bảo chú không cần lo lắng , cứ yên tâm đi mang đồ cho anh ấy rồi lại đưa cô về nhà cũng không muộn. Khi chú thừa hướng về phía đại sảnh thì Bối Thiên Nhi thoáng nhìn sang dãy xe đối diện xe cô , mặc dù dãy bồn hoa lấp ló che lại nhưng cô vẫn thấy 1 đôi trai gái đang tựa như ôm nhau. Cô khẽ nhíu mày, đừng nói đây là chuyện tình công sở à nha =.= chậc chậc , lại còn công khai ôm nhau giữa trưa nắng gắt thế cơ đấy. cô gái chẳng biết làm sao cứ đứng tựa mãi vào người con trai như vậy ? Mà dáng dấp anh tình nhân này cũng quen quá đi ? Âyyy dà , người phụ nữ chững chạc xinh đẹp thế này hẵn là anh chàng người yêu kia cũng không tệ chứ nhỉ , phải chi anh ta quay qua cho mình chiêm ngưỡng dung nhan cái thì tốt rồi. Chẳng cần cô đợi lâu. Khi chàng trai quay lại cô như sững người...
À.. Thảo nào lại thấy dáng dấp quen quen.. Chẳng phải là người đêm đêm ngủ bên cạnh cô đó sao ? Hoá ra dạo gần đây anh hay về muộn , hờ hững với cô là có nguyên do cả.. Thật là buồn cười biết bao.. Cầm điện thoại bấm gọi cho anh , chuông reo ..

- alo ?

- Thiên Nhi , goi cho a có việc gì ?

Anh hỏi vài tiếng cô mới hoảng hốt lắp bắp trả lời :

- ừm.. Không.. Không có gì ạ.. Em chỉ muốn hỏi anh ăn trưa chưa thôi ạ..

- Giọng em làm sao thế ?

Rõ ràng anh nhận ra được sự khác lạ trong giọng nói của cô. Thật là đáng ghét mà... Đã bảo là phải bình tĩnh mà sao vẫn để anh phát hiện ra sự khác lạ rồi.. ?

- dạ , không có gì ạ , em cúp máy đây ạ...

Đầu dây bên kia vội vội vàng vàng khiến cho 2 hàng mày của Trịnh Thiếu Phàm cau lại.
Từ hôm ấy đến giờ cũng đã nửa tháng rồi nhỉ ? Chiến tranh lạnh như thế chắc hẵn cũng đã đủ, xem ra tối nay vẫn nên về làm hoà với cô bé thôi. Thời gian vừa qua rõ ràng cô đã tự giác tiến bộ hơn rât nhiều còn gì ? Trừng phạt lạnh lùng nhiêu đó cũng đã đủ rồi. Cô buồn anh cũng đâu vui vẻ. Có nhiều đêm giả đò ngủ mà xoay lưng về phía cô, anh thấy bóng cô in trên tường, cô đưa bàn tay muốn chạm lấy anh nhưng lại không dám.. Lúc ấy , anh thật muốn bỏ qua tấc cả mà ôm cô vào lòng, nhưng cuối cùng anh cũng tự nhắc nhở bản thân rằng 2 người vẫn còn đang chiến tranh lạnh với nhau. Lỗi lầm của cô vẫn chưa được anh bỏ qua, cô vẫn đang còn chịu sự giáo huấn trong im lặng của anh kia mà.. Miên man trong chính suy nghĩ của mình không bao lâu mới sực nhớ có người đang ở cạnh bên. anh cố nở 1 nụ cười mà hỏi người con gái bên cạnh :

- Lạc Tích Chi tiểu thư , vừa rồi trẹo chân vấp ngã như thê chân cô không sao chứ ?

- không sao không sao , tôi vẫn tự lái xe được , nhưng hiện tại vẫn phải làm phiền Trịnh Tổng dìu giúp tôi qua xe 1 đoạn

Lạc Tích Chi vốn là cành vàng lá ngọc của lão hồ ly Lạc Chí Hải. Trên thương trường thủ đoạn của ông ta gian hiểm ai lại không biết. Chả hiểu dạo gần đây con cáo già đó lên cơn điên gi mà lại muốn hợp tác với Trịnh Thị trong 1 dự án xây dựng câu lạc bộ đánh golf.Hôm nay bảo cô con gái giả vờ đến công ty anh hẹn anh đi trà chiều. Vòng vo là chuyện hợp tác kinh doanh, nhưng thẳng thừng ra là đi câu dẫn anh thì có. Xem anh là tên ngốc hay sao ? Uống cũng đã uống rồi , vậy ma lúc tiễn cô ta ra về khi đi lại còn vấp ngã. Tự vấp , tự ngã rồi tự trẹo chân. Vậy ma bây giờ mặt dày lại bắt anh dìu dắt nữa cơ đấy. Thật la 1 người đàn bà xảo trá mà. Dù không vui nhưng anh vẫn miễn cưỡng đồng ý tránh cho người ta lại bảo Trịnh Thiếu Phàm anh không biết phép tắc mà thất lễ nữa lại khổ. xoay lưng dìu vị Lạc Tích Chi tiểu thư đến xe của cô ta nằm ở phía cuối dãy đậu xe . Khi anh vừa lướt qua thì chiếc A7 màu trắng đậu bên tay trái bỗng mở bung cánh cửa. 1 bóng hình con gái mỏng manh nhìn theo dáng lưng 2 người anh anh em em mà dìu bước nhau. Khi cô gái khởi động xe bỏ đi thì Trịnh Thiếu Phàm vội vã bước vào cổng chính công ty. Anh không hay biết người con gái mình yêu thương đang đứng cách đó không xa với nước mắt đâm đìa.. Sau khi anh vào đại sảnh thì cô cũng mệt mỏi chạy ra khỏi nơi đáng ghét này.. Nơi mà cô vừa thấy cảnh cô không nên thấy..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #spank