Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua..
Bé con của chúng ta đã kết giao với Thiếu Phàm được gần 1 năm rồi. Khoảng thời gian này thật tình ai cũng đều nhìn thấy anh rất yêu chiều Thiên Nhi , chiều cô tới tận mây xanh luôn í. Cả 2 cũng đã làm lễ đính hôn , chỉ cần cô học xong đại học là sẽ lập tức theo chàng về dinh. Dĩ nhiên , vì đã đính hôn rồi nên anh xin phép ba mẹ cô cho anh được đón cô ra ở riêng trong căn hộ đc anh mua cách đây không lâu ở trung tâm thành phố. Mới đầu còn chần chừ do dự , nhưg Bối Thiên Kỳ biết phẩm chất con người anh nên cũng gật đầu đồng ý. Chỉ duy nhất điều kiện là anh phải bảo đảm việc học và nề nếp của con bé , không nuông chiều khiến vị tiểu thư nào đó trở nên hư hỏng. Chuyện gì còn khó khăn chứ chuyện đó thì dễ ờm , đừng thấy anh cưng chiều cô vậy mà lầm , lỡ như cô thật sự phạm lỗi anh cũng nghiêm khắc giáo huấn cô đàng hoàng, không kém cạnh gì ai đâu.  Hôm nay là sinh nhật 1 người bạn , cũng lâu không tụ tập quậy phá. Quả nhiên là dịp hiếm có mà. Cô gọi điện thoại cho Thiếu Phàm mè nheo xin anh cho đi tiệc chơi bời 1 hôm. Mới đầu anh đề nghị đi cùng nhưng cô lại quyết liệt từ chối. Đùa hả ? Ông cụ non như anh đi chung không phải là phá tan tành buổi tiệc sao ? Khuôn măt của anh chỉ có cô chịu đc thôi chứ bạn cô là bó tay rồi đó >.< dùng dằng cả buổi anh mơi miễn cưỡng đồng ý. Anh nói trong điện thoại :

- cho phép em đi nhưng bảo chú Thừa lái xe đưa đi, được quyền uống rượu nhưng nhớ uống ít thôi, không được say xĩn đó , trước 10h tối phải gọi cho anh tới nơi em dự tiệc để đón em về. Đây la thoả hiệp cuối cùng của anh rồi. Chịu thì đi k thì ở nhà nhá ^_^

- hừm , ok ok , em biết rồi , làm như em con nít á , vậy thôi em cúp máy à.

- Đừng quên lời anh dặn !!

- Em biết rồi màaaa , em cúp đt đây,  bye bye anh người yêu :*

Buổi tối khi tới bữa tiệc , cô rất cao hứng , ngót nghét cả năm trời không được thả ga ăn chơi như vậy rồi. Hôm nay có người nào đó cho phép tội gì không tới bến? Quá chén chút cũng được, miễn sao không về muộn không bậy bạ là ok kakaka. Cô biết anh vốn cưng chiều cô nhất mà. Nghĩ vậy nên cô cứ ngươi 1 chén , ta 1 chén , uống đến ngà ngà say rồi mà vẫn chưa chịu về. Cô quên luôn cả thời gian đã hứa. Nói đi cũng phải nói lại ,tửu lượng của cô cũng không tệ à nha. Đám bạn trời đánh này hôm nay muốn hạ gục cô cũng đâu phải chuyện dễ =)) cứ thế hết ly rượu này tới ly rượu khác được cô nốc ừng ực vào bụng. Uống thi uống , ai sợ ai nào ???

Màn biểu diễn kỹ năng uống rượu đã qua. Bây giờ chúng ta quay lại khái niệm thời gian nhé...

Lúc này đây là 11g hơn rồi , có người ở nhà liên tục gọi điện cho cô mà không ai nghe máy. Lo lắng sốt ruột anh đành phải gọi chú Thừa hỏi địa chỉ mà lúc chiều cô đến dự tiệc với bạn bè. Anh cũng ngại lắm , dù nói là làm công cho gia đình anh nhưng đêm khuya ma làm phiền người lớn tuổi như chú Thừa cũng thật quá đáng đi.
- BỐI THIÊN NHI, tốt nhất em không có việc gì cho anh ! Tìm đc em về để xem anh trừng trị em như thế nào !!!
Lao xe vun vút tới địa chỉ mà chú Thừa nói cho anh biết.  Vừa đến , anh đỗ xe trước cửa nhà hàng , hớt hả vào hỏi lễ tân phòng lớn hay sảnh nào có tiệc sinh nhật mà còn ở lại chưa về không ? Sau khi xác định được vị trí anh vội vàng đi đến. Đập vào mắt anh là khung cảnh thật sôi động. Vị hôn thê của mình thoải mái cầm ly rượu cạn ừng ực , hình như đang uống thi với cả đám trái gái choai choai thì phải . Giỏi lắm !! Rất la giỏi !!
Bước nhanh về phía cô , anh gầm lên giận giữ :
- BỐI THIÊN NHI !
Thoáng giật mình , xoay lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh cô chợt cảm thấy tỉnh rượu luôn rồi @.@

- ah , Phàm...

- Em câm miệng ! Theo tôi về nhà !

đảo mắt 1 vòng thấy túi xách cô vứt  ngay góc bàn , anh nhanh gọn cầm lấy , mở ra xem thì quả thực điện thoại cô tuỳ tiện vứt ở trong giỏ. Cô xem lời nói của anh là gió thoảng mây bay thật ư ? Tức giận kéo tay cô đi ra ngoài trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Anh nắm tay cô thật chặt làm cô đau đến nhíu mày nhưng lại không dám lên tiếng.   Tự hỏi tại sao anh ấy lại tới nhỉ ? Á !!! Thôi chết , hình như mình có hứa với anh là trước 10h sẽ gọi anh tới đón về thì phải ? Lần nay hình như không ổn thật rồi. Nhét cô ngồi vào xe an toàn, ai kia liền khởi động máy và đạp mạnh chân ga , chiếc i8 đời mới phóng như tên lửa giữa màn đêm.  Ngồi trong xe thấy anh chạy nhanh như vậy cô có phần hốt hoảng, vài lần muốn giải thích nhưng nhìn sang khuôn mặt sắc lạnh của anh cô liền thức thời ngậm miệng. Anh lặng lẽ thu hết mọi cử chỉ của cô vào đáy mắt. Vẫn còn biết sợ cơ đấy !!!
Tiếng chuông điện thoại cô reo vang , thấy người gọi là bạn mình , chủ nhân buổi sinh nhật hôm nay cô lặng lẽ nhấn tắt máy. Nếu Bối Thiên Nhi dám nghe thì cô thật sư ăn gan trời rồi.
Nhìn vào màn hình mới biết đc rằng bây giờ đã là 11h43 phút, đã vậy còn có tận 58 cuộc gọi nhỡ , 12 tin nhắn , hiển nhiên đa số đều từ số máy của vị hôn phu yêu quý :(
Tự biết bản thân lần này không xong thật rồi. Cô hiểu Thiếu Phàm thương cô chiều cô là thế , chỉ cần cô ngoan ngoãn đừng đụng tới giới hạn của anh ấy thì cô thật sự luôn là 1 nàng công chúa , nhưng 1 khi chọc anh tức giận có khả năng anh sẽ còn hung dữ và nghiêm khắc hơn cả anh trai mình. Cô tự than vãn trong lòng cho số phận mình sau đêm ' ăn chơi ' hôm nay...

Về đến nhà , Thiếu Phàm vào phòng khách chậm rãi ngồi xuống , còn vị tiểu thư đài các của chúng ta thì cứ như con ngốc đứng đối diện cúi gằm mặt xuống , k dám nói lời nào cả.  2 tay cứ nắm rồi xoa trông như là ai vừa trách phạt ấy.

- Không phải lúc nãy trong xe tính nói chuyện ? Sao bây giờ không nói ?

Lấm lét đảo tròng mắt quanh nhà 1 vòng , thấy 2 chị giúp việc đều có mặt ở đó, thiệt là xấu hổ chết cô rồi. Ai đời bị chồng tương lai dạy dỗ trước mặt người làm cơ chứ ? Nghĩ là vậy nhưng cô vẫn cố ấp úng mở miệng với hy vọng giải thích vài lời..

- Em , thật ra em...
- Như thế nào ?
- Em...
- Thế nào ? Không nói được ?

Được rồi, hôm nay là lỗi của cô , ai bảo cô ham vui quên hết mọi thứ làm gi ? Biêt rõ mình sai nên cô cũng không bào chữa thêm nữa. Chỉ thấp giọng nhận lỗi

- Phàm, em sai rồi , e xin lỗi...

-  Anh dặn em như thế nào ? Em lại bỏ ngoài tai ? Điện thoại dám k cầm mà bỏ trong túi, e biết anh gọi không được cho em anh đã lo lắng như thế nào không ? Hay là em cố ý không nghe điện thoại của anh để được thoả thích uống rượu ?

- Không... không có , hôm nay e nhất thời ham vui nên không để ý thời gian, thật sự không phải e k nghe lời anh đâu.. Em chỉ nhấp 1 ít rượu chát thôi.. Do mãi nói chuyện với bạn nên em... Còn về điện thoại...

- ĐỦ RỒI !

Gầm nhẹ cắt ngang những lời ấp úng mà cô đang nói dối, anh hỏi vặn lại :

- Em bảo em mãi nói chuyện với bạn ? Em bảo uống ít rượu chát ư ? Cả người em có chỗ nào không nghe mùi rượu hả ? Anh tận mắt thấy em uống hừng hực với đám nhóc đó mà em còn nói dối anh ? Em nhất thời ham vui ư ? Được ! Được lắm ! Đã làm sai còn về viện lý do nói dối ? Anh không tới đón thì có phải em lại tụ tập ăn chơi giống lần trước bị anh bắt gặp hay không ? Hôm nay anh phải thay ba mẹ vợ và anh trai em dạy dỗ e lại cho đàng hoàng. Đúng là anh chiều hư e rồi Nhi à !!

Cô còn có thể biện minh gì đây ? Mím môi thật chặt để ngăn những giọt nước mắt chực trào ra ngoài.

Chưa bao giờ Thiếu Phàm nghĩ rằng sẽ phạt cô nên trong nhà  chẳng có loại roi gì ngoài chỗi cây , chỗi lông gà và dây lưng cả. Quay qua bảo chị giúp việc đem chỗi lông gà để lên phòng anh rồi cho 2 người họ lui xuống nghĩ ngơi. Khi phòng khách chỉ còn lại 2 người anh bắt đầu tháo sợi dây lưng đang đeo xuống gập đôi nó lại. Thiên Nhi thấy vậy thì mở to mắt nhìn anh như đang hỏi anh định làm gì ? Rất nhanh anh liền dùng hành động giải thích cho cô hiểu. A bước đến kéo cô qua , đè lưng cô tựa vào thành ghế ,  tay liên tục quất vào 2 bắp chân của cô.
Chát chát chát...
- đau... Buông , anh buông ... Huhu đau quá..

Chát chát chát , anh vừa quật vừa nói

- ham vui àh ? Uống ít ? Trò chuyện ? Chiều em quá nên e coi anh là mèo bệnh ? E biết đau à ? Hả ? Dám nói láo để khỏi bị phạt ư ?

Cứ mỗi câu hỏi hoặc chữ ừ à hay hả là anh lại tăng thêm lực đánh , cô làm sao chịu nỗi ? Anh không hề nương tay, đánh mông còn đỡ đi, đằng này anh lại đánh bắp chân cô. Phải biết là đánh bắp chân đau đến nhường nào ? Cô khóc gào lạc cả giọng cầu xin tha thứ
- aaaaa.... Em sai rồi. Aggg :( huhu anh tha em , anh đừng đánh .. Em.. Hức.. Hức.. Em sai rồi... Hức... Phàm ơi.. Thiên Nhi k dam... Hức...  như vậy nữa... Hức .. Á... Đau mà ... dừng lại mà.. E xin anh... Chồng ơi em xin anh..

Hiển nhiên tiếng chồng ơi của cô khiến a mềm lòng mà giảm nhẹ lực đánh.  Đánh nãy giờ hơn 20 roi anh mới dừng tạm lại, buông cô ra. Cô tê liệt cả người ngã oạch xuống thềm nhà.

- Lập tức đứng dậy đi lên phòng cho tôi ! Tôi chưa phạt xong đâu ! Quả nhiên không uốn nắn em xem ra em không chịu nên người mà !

Nghe anh mắng rồi bảo tiếp tục phạt , cô sợ lắm , cứ ngồi bẹp đất mà nức nở. Thấy vậy anh cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng cô nhóc này không nghiêm trị là cô sẽ không xem anh ra gì. Nghĩ vậy nên anh vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh ấy , khẽ quát :

- em muốn tự đứng hay tôi khiêng em lên phòng ? Tốt nhất thì chọn cho mình những gì nhẹ nhàng đi !

Nào dám chọc anh thêm tức giận ? Cô nén đau đứng dậy. Khi thấy bắp chân cô vừa bị đánh đã ứ máu, bầm tím vài chỗ, anh khẽ nhíu mày. Anh thầm nghĩ có phải vừa rồi cảnh cáo cô hơn 20 dây lưng là quá nặng ?
Còn cô gái nhỏ của chúng ta thì chậm chạp đi từng bước lên trên. Cô ước rằng lúc này quãng đường cô lên cầu thang kéo dài xa thiệt xa...
Cô không muốn bị phạt , không muốn bị đánh đòn đâu !! :( hức..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #spank