Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 158

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


158: Song hỷ Hoán Ngọc truyền tin vui – Gia đình Lưu Hải truyền chuyện xấu

Khi  Bùi Tiểu đuổi theo gia huynh hắn đến Bích Thương viện, bước vào phòng chỉ thấy huynh trưởng nội liễm chín chắn nhà hắn đang nhìn Địch Thúy cười ngây ngô.

Hắn chắp tay thi lễ với Bùi Nguyên Tu và Lung Nguyệt, sau đó mới dám kéo nàng dâu nhà mình ra ngoài: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hoán Ngọc cười tủm tỉm nói với hắn: “Chàng lên chức thúc thúc rồi đó.”

“À! Ha ha…thì ra là ta lên chức rồi.”Phản ứng của  Bùi Tiểu coi như bình thường. Chỉ là sau đó….

“Này! Chàng làm cái gì vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoán Ngọc đỏ ửng, quát lên, đẩy đôi móng heo đang sờ tới sờ lui trên bụng mình. Nàng liếc nhìn mọi người trong nhà, cũng may mà giờ sự chú ý của mọi người đều đặt lên người phu thê Bùi Đại.

“Tẩu tử có tin vui rồi, rõ ràng hai huynh đệ chúng ta thành thân cùng một ngày mà. Nương tử, há há, có phải là nàng cũng có rồi không?”  Bùi Tiểu toét miệng nhìn Hoán Ngọc. (MTLTH.dđlqđ)

Hoán Ngọc trừng mắt nhìn hắn: “Coi như là thành thân cùng ngày nhưng chuyện có con hay không là duyên phận. Chàng đừng có nói như thể muốn có là có ngay chứ.”

“Chuyện này….” Bùi Tiểu gãi gãi đầu, lầm bầm: “Nói như vậy là ta còn phải cố gắng hay sao.”

Hoán Ngọc không thèm để ý hắn đang lầu bầu cái gì, xoay người đi vào trong phòng.

Lung Nguyệt nói: “Địch Thúy à, hiện nay ngươi cũng có thai rồi, đúng là không nên hầu hạ ta.”

“Vương phi, nô tỳ….”Địch Thúy vừa nghe vậy liền nóng nảy.

“Chớ vội, chớ vội, nghe ta nói hết đã.”Lung Nguyệt cười nói: “Không phải chủ tử ta không cần ngươi mà là thân thể ngươi hiện không tiện, cũng không nên hầu hạ ta nữa. Mau trở về dưỡng thai đi thôi.”

Địch Thúy nghe xong vẫn quyết liệt bảo: “Nô tỳ nào có yếu ớt như vậy chứ, nô tỳ….”

“Nào.” Lung Nguyệt cắt đứt lời nàng: “Ngươi không sợ nhưng không phải người khác cũng không.” Dứt lời liền liếc Bùi Đại một cái. Chỉ thấy nam nhân này hai tay xoa xoa vào nhau, đôi mắt sáng kinh người, có cảm giác như hắn muốn bưng Địch Thúy về nhà cung phụng vậy.

“Tuổi Bùi Đại cũng không nhỏ, khó khăn lắm mới được làm cha, ngươi phải cẩn thận. Ngươi không sợ nhưng ta sợ, được chưa? Được rồi, được rồi, với ta còn khách sao cái gì nữa. Đừng để cho người ngoài nói nha hoàn thân cận của ta thân thể không tiện mà ta vẫn bắt làm việc chứ.”

Địch Thúy bị Lung Nguyệt nói đến á khẩu, cũng chỉ còn cách thi lễ cảm tạ.

Bùi Đại cũng cùng chắp tay thở dài một hơi.

Bùi Nguyên Tu nói với hắn: “Làm cha là chuyện vui lớn! Ngươi đến phòng thu chi lĩnh hai trăm lượng bạc, coi như gia tặng hồng bao cho ngươi!”

“Thuộc hạ tạ ơn Vương gia!”

“Nô tỳ cảm tạ Vương gia!”

Vợ chồng hai người tạ ơn rồi định lui ra liền nghe Lung Nguyệt nói: “Địch Thúy, ngươi mang nha đầu Thạch Lưu kia về đi. Hiện tại có nhiều thứ cũng bất tiện, Bùi Đại lại cả ngày đi theo Vương gia, cũng không thể để ngươi ở nhà một mình được, dù sao bên người cũng phải có người theo hầu, chăm sóc. Thạch Lưu là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, để cho nàng theo hầu ngươi.”

Địch Thúy cùng Bùi Đại thiên ân vạn tạ phu thê, mang theo Thạch Lưu đi về nhà.

Bên cạnh không có Địch Thúy, Lung Nguyệt đúng là không quen. Kết quả nàng vừa làm quen được thì Hoán Ngọc lại truyền tin vui. Lung Nguyệt lại bảo nàng mang nha đầu Bồ Đào kia về nhà để tiện chăm sóc nàng.

Bùi Nguyên Tu cười nói với nàng: “ Hai nha đầu này ở với nàng cũng lây dính phúc khí rồi.”

“Có thể nói là như vậy! Nhiều con nhiều cháu tức là phúc khí dày mà!” Lung Nguyệt nheo con mắt kiêu ngạo đáp.

Địch Thúy cùng Hoán Ngọc đều bị Lung Nguyệt đuổi về nhà dưỡng thai, bên cạnh nàng người thuận tay sai bảo đã ít này lại càng thiếu. Anh Lạc cô cô hiện nay đang cùng bà vú chăm sóc cho Đình ca nhi, vì vậy nàng liền chọn hai nha đầu ngoan ngoãn lại nhanh nhẹn hầu hạ bên mình trong thời gian này.

Nói chuyện bổn phận, nha đầu trong Tĩnh Bắc Vương phủ không có nha đầu nào là không có bổn phận.

Bốn nha đầu bên cạnh Lung Nguyệt đều là những người thông minh, hơn nữa còn có một người đã đi theo bên cạnh Cẩn Hoàng Hầu từ khi còn nhỏ là Anh Lạc cô cô – người đã kinh qua không biết bao nhiêu chuyện cung đấu. Tâm tư không đứng đắn ư? Chỉ cần dám lộ ra một ít liền bị bọn họ chèn ép không thương tiếc.

Một buổi trưa hôm ấy, Lung Nguyệt cùng Tẩy Bích đi đưa táo xanh cho Hoán Ngọc.

Vì sao lại là táo xanh?

Ba tháng đầu của thai kỳ, Hoán Ngọc nghén đến lợi hại, ăn gì cũng ói, cũng chỉ có táo xanh mới có thể miễn cưỡng ăn được mấy miếng.

Chuyện này khiến Bùi Tiểu sầu chết rồi, hỏi khắp nơi lại không có người nào bán táo xanh.

Lung Nguyệt nghe vậy liền cười mắng: “Cho nàng xảo trá, hôm nay vậy mà báo ứng đấy. Đứa trẻ này trọng nàng có khi còn xảo trá hơn cả nàng ấy chứ.” Cười qua vậy thôi chứ Lung Nguyệt vẫn sai người đi hỏi mua táo xanh cho nàng, ăn cho chua ê hết cả răng đi. Sau đó cùng thay y phục đi thăm Hoán Ngọc. (MTLTH.dđlqđ)

Tẩy Bích xách giỏ trúc, đi ra khỏi Vương phủ bằng đường cửa ngách, đi qua con ngõ. Nàng đi qua một tiểu viện liền nghe thấy tiếng nữ nhân và tiếng trẻ con gào khóc.

Tẩy Bích nghe liền có chút đau lòng, nàng theo chân Anh Lạc cô cô chăm sóc Đình ca nhi đã lâu, hiện tại nghe thấy có tiếng trẻ con khóc liền thấy thương. Nàng than nhẹ một tiếng, tính yên lặng rời đi nhưng mà không ngờ….

“Chi nha” một tiếng, cửa mở, gương mặt Lưu Hải hốt hoảng, tựa như chạy trối chế từ trong viện tử ra ngoài. Ngay sau đó một bình trà từ sau bay đến ném trúng vào lưng hắn khiến áo hắn ướt đẫm. Sau đó “choang” một tiếng, bình trà rơi xuống đất vỡ tứ tung. Tiếp đó là tiếng quát khó nghe của nữ nhân. (MTLTH.dđlqđ)

Tẩy Bích thấy hắn ngẩn ra, cuống quít cúi thấp đầu, lách qua người hắn muốn đi, vội vội vàng vàng muốn tới nhà Hoán Ngọc.

Lưu Hải cũng không ngờ mình sẽ gặp Tẩy Bích ở đây. Hắn nhìn bóng lưng nàng mà sững sờ, sau đó thở dài, rẽ vào sân nhà Lục tiên sinh.

Hôm nay là ngày nghỉ của Lục tiên sinh, thấy Lưu Hải tới đây, không hỏi cũng không khuyên, chỉ kéo hắn cùng nhau uống rượu.

Tẩy Bích đến nhà Hoán Ngọc, nhìn thấy Địch Thúy cũng ở đây, ba tỷ muội hàn huyên với nhau một lúc rồi nàng cáo từ rời đi.

Một lần nữa đi qua nhà Lưu Hải, nàng định cúi đầu nhanh chóng đi qua, thế nhưng vô tình lại nhìn thấy Lục phu nhân ôm một đứa trẻ khoảng hai tuổi đứng đó.

Lục phu nhân vốn là người hào phóng, quan hệ của bà với Tẩy Bích cũng không tệ  nên nàng liền nhanh chóng chào hỏi.

“Lục phu nhân!”

“Tẩy Bích cô nương đó hả? Sao hôm nay rảnh rỗi xuất phủ vậy?”Lục phu nhân mỉm cười gật đầu với nàng.

“Hoán Ngọc có thai, nghén dữ dội quá, lại chỉ ăn được táo xanh, ta liền mang táo xanh tới cho nàng.”Tẩy Bích lấy từ trong túi ra kẹo mạch nha hoa quế, đưa cho đứa bé trong ngực Lục phu nhân: “Đây là con trai nhà nào vậy ạ?”

Lục phu nhân nghe Tẩy Bích hỏi, khe khẽ thở dài: “Rõ là làm bậy mà! Thê tử nhà Lưu Hải đầu năm nay mới trở về, lại còn dẫn theo đứa bé này, nhất quyết nói đó là con của Lưu Hải!” Dứt lời liền nhìn đứa bé trong ngực.

“Thế sao? Vậy, chuyện này….” Tẩy Bích nhìn đứa bé, không biết nói gì cho phải, dù sao trẻ con cũng là vô tội, đâu thể chọn đầu thai vào bụng người mẹ nào được!

Nàng quay lại Bích Thương viện, kể chuyện này cho chủ tử nghe.

Trong đầu Lung Nguyệt nháy mắt liền xuất hiện dòng chữ: “Cẩu thí đảo táo!!”*

*Đại khái là một câu chửi vậy thôi.

Thánh nhân phương nào mà nuôi được đóa hoa tuyệt thế khuê nữ như nàng ta vậy? Đợi nam nhân nhà mình theo chủ tử đi ban sai, nàng thừa dịp trong nhà không có người bỏ đi theo trai, hai năm sau ôm một đứa bé trở về bắt Lưu Hải phải nhận.

Cái mũ này xanh rờn luôn!

Lung Nguyệt không tin một nữ nhân biết bản thân có thai rồi còn dám bỏ đi, trừ phi đứa nhỏ này không phải của phu quân nàng ta.

Nghĩ lại thì đây là chuyện xấu trong nhà Lưu Hải, không tới phiên mình xen vào. (MTLTH.dđlqđ)

Nhưng mà ai có thể ngờ có người còn ngu xuẩn tới vậy, rêu rao khắp làng khắp xóm chuyện này ra ngoài.

Một ngày nọ, Lung Nguyệt bế Đình ca nhi ra ngoài hồ cho cá chép ăn.

Gia nhân trong nhà vội vàng vào bẩm, ngoài đại môn Vương phủ có một vị nương tử trẻ tuổi bế theo đứa nhỏ kêu gào, nói nam nhân nhà nàng ruồng bỏ hai mẹ con, xin Vương phi làm chủ cho nàng.

Bẩm xong, gia nhân còn nói rằng trông nàng ta khá giống nương tử đã bỏ trốn của thị vệ Lưu Hải.

Lung Nguyệt nghe xong liền gật đầu nói: “Dẫn nàng ta vào Tây Hoa thính, sau đó gọi Lưu Hải đến đây.”

Gia nhân lĩnh mệnh đi xuống, không lâu sau đó Lưu Hải liền tới Kính hồ.

“Chuyện xấu trong nhà ty chức quấy rầy thanh tịnh của Vương phi, xin Vương phi thứ tội!” Lưu Hải thấy Lung Nguyệt liền thi lễ cáo lỗi.

“Miễn lễ! Cũng không mấy phiền phức cho lắm!” Lung Nguyệt giơ tay ý bảo hắn đứng dậy: “Ta bảo ngươi lại đây là muốn hỏi ngươi một câu, chuyện này ngươi nghĩ thế nào? Có câu nói: thanh quan nan đoạn gia sự vụ. Nhưng mối hôn sự này của ngươi, cả Vương gia và ta đều biết ngọn ngành. Ngươi là thuộc hạ trung thành tận tâm của Vương gia, chuyện này vỡ lở như vậy, Vương gia cũng khó mà an tâm nổi.

“Chuyện này….”Lưu Hải yên lặng một lúc, sau đó mới khẽ nói: “Đứa trẻ đó vốn không phải của ty chức….”Đối với một người đàn ông, chính miệng thừa nhận chuyện này có thể nói là vô cùng nhục nhã. (MTLTH.dđlqđ)

“Ta hiểu rồi. Ngươi lui xuống đi.”Lung Nguyệt thấy hắn như vậy, tất nhiên cũng không hỏi thêm điều gì nữa. Bùi Nguyên Tu có rất nhiều tai mắt, câu chuyện cẩu huyết như thế này ắt hẳn trong lòng hắn cũng đã rõ ràng.

Đợi Lưu Hải đi xa rồi, Lung Nguyệt mới nói Tẩy Bích: “Hắn cũng là một người đáng thương! Về sau ngươi cũng không cần phải sợ hãi hắn đến vậy.”

“Nô tỳ đã biết!” Tẩy Bích cắn môi đáp.

“Thật không đó…..?” Lung Nguyệt kéo dài âm trêu chọc, cười nói. Rồi sau đó phân phó: “Ngươi đến phòng bếp xem có cái gì có thể để trẻ hai tuổi ăn được không? Đưa đến Tây Hoa thính đi.”

“Chủ tử, ngài….”Tẩy Bích nhìn Lung Nguyệt, không phải chủ tử muốn mặc kệ hai mẹ con nhà kia sao?

Lung Nguyệt cười nói: “Thay vì để nàng ta náo loạn đến mất hết cả mặt mũi ở ngoài đại môn, còn không bằng để nàng ta đi vào đây. Thế nhưng đứa bé kia cũng rất đáng thương, cũng không nên để trẻ con đói bụng.”

“Chủ tử thiện tâm.”Tẩy Bích dứt lời liền phúc thân rồi lui xuống. (MTLTH.dđlqđ)

Lung Nguyệt cười nhạt, nhìn về phía cách đó không xa, Anh Lạc cô cô cùng Đào Châu  đang xoay quanh bàn tay bé nhỏ đang nắm chặt cành liễu không buông của Bùi Triệu Đình.

Nương tử Mạc thị nhà Lưu Hải ôm đứa bé, đợi ở Tây Hoa thính đến tối trời tối đất mới hay thì ra Vương phi không tính đến gặp nàng. (MTLTH.dđlqđ)

Nàng ta lại muốn náo loạn thêm nữa, thế nhưng phủ Vương gia thủ vệ sâm nghiêm, cứ một nén hương lại có một đội tuần tra đi qua, nàng ta đợi trong Tây Hoa thính rơi vào lưỡng lự. Mạc thị tuy là nữ tử sống ở nơi phố thành nhỏ bé nhưng vẫn có mấy phần hiểu biết, bản thân mà quậy lên thì cũng không chắc còn sống mà ra khỏi đây, nàng ta chỉ đành nhẫn nhịn cầm chén trà lên uống một hớp, ôm đứa bé quay ra nói với tiểu nha đầu vẫn luôn phục vụ ở đây: “Vương phi bận rộn, dân phụ không tiện quấy rầy nữa, xin phiền cô nương thông cáo giúp ta tới Vương phi!”

Tiểu nha đầu khuôn mặt rõ ràng là rất chân thành nói với Mạc thị: “Lưu gia nương tử, chủ tử cũng sắp xong công việc rồi, không bằng chờ thêm lát nữa?”

“Không làm phiền nữa!” Mạc thị ôm con lắc lắc cái eo thon nhỏ đi ra ngoài.

Tiểu nha đầu nhìn nàng ta đi, che miệng cười một lúc rồi mới quay về Bích Thương viện bẩm báo Lung Nguyệt.

Lung Nguyệt nhìn tiểu nha đầu bắt chước lại giọng điệu hành động của Mạc thị, lại nói nàng ta nhìn cứ nhìn thấy đội tuần tra đi qua đi lại mà mặt mày tái mét, cười mắng: “Được rồi! Tiểu nha đầu ngươi bướng bỉnh vừa thôi, ngươi đúng là cùng một dạng với Đào Châu tỷ tỷ nhà ngươi.”

“Chủ tử, sao ngài lại nghĩ ra việc lấy thủ vệ tuần tra đi dọa nàng ta vậy?”

Tiểu nha đầu này là thân muội muội của Đào Châu, năm nay mới mười hai tuổi nhưng rất thông minh, biết nhìn sắc mặt người khác. (MTLTH.dđlqđ)

“Mạc thị này tuy là đanh đá, nhưng cho nàng ta thêm mười lá gan cũng không dám quậy tung lên tở trong phủ Vương gia. Ta tất nhiên muốn dọa nàng ta một chút, để cho nàng ta hiểu được đây là địa bàn của ai!”

Lung Nguyệt cười nói thêm đôi câu, thưởng cho nha đầu một đôi vòng bạc, đuổi nàng đi chơi.

Không lâu sau đó, Bùi Nguyên Tu trở về phòng.

Vừa vào cửa hắn liền đuổi những người không có nhiệm vụ đi ra ngoài, ôm Lung Nguyệt đi thăm tiểu nhi tử, lúc này Đình ca nhi sau một hồi chơi mệt mỏi đã lăn ra ngủ khò khò.

Đợi nha hoàn dọn xong bữa tối, vợ chồng son hai người liền ngồi vào bàn, Lung Nguyệt nói: “ Vương gia cho thiếp mượn hai người dùng nhé?”

“Để làm gì?” Bùi Nguyên Tu biết rõ còn hỏi.

“Tất nhiên là để thăm dò tin tức!” Lung Nguyệt chun chun cái mũi nhỏ.

“Được! Mai ta sẽ phân phó  Bùi Tiểu cắt cử hai ngươi cho nàng mượn dùng.” Bùi Nguyên Tu cười nói: “Là chuyện nhà Lưu Hải sao?Ta vừa nghe gia nhân trong nhà nói Mạc thị dám đến đây gây chuyện rồi bị nàng đưa vào Tây Hoa thính.”

“Chuyện mất mặt như vậy sao có thể tùy ý náo loạn được chứ.”Lung Nguyệt liếc nhìn Bùi Nguyên Tu: “Thiếp hình như nghe thấy ban đầu Mạc thị là muốn cáo trạng với Vương gia….”

“Tất nhiên rồi! Gia là anh hùng trong dân gian đấy.” Bùi Nguyên Tu mặt dày nghiêm túc nói với Lung Nguyệt.

“Anh hùng trong dân gian?” Lung Nguyệt cười hỏi lại.

“Buổi tối Cửu nhi sẽ hiểu….”Bùi Nguyên Tu kề vào tai Lung Nguyệt mập mờ nói.

“Chàng….”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lung Nguyệt đỏ ửng: “Sao da mặt chàng càng ngày càng dày vậy?” Nàng duỗi tay bấm thịt mềm bên eo hắn.

Bùi Nguyên Tu chỉ cười không có ý định tránh, dung túng cho nàng bấm, trong miệng vẫn còn nhắc đi nhắc lại: “Lúc này để nàng chiếm tiện nghi đó, đợi đến tối ta sẽ đòi lại!”

“Chàng! Chàng! Chàng!” Lung Nguyệt nghẹn lời.

Đợi dùng xong bữa tối rồi, vợ chồng son chơi với Đình ca nhi một lúc rồi mới để Anh Lạc cô cô bế bé đi ngủ.

Đêm đó, Bùi Nguyên Tu tất nhiên tự thân để tiểu thê tử kiểm nghiệm ‘tư thái anh hùng’ của hắn.

Hôm sau nàng nói chuyện mình muốn biết cho  Bùi Tiểu tự đi làm.

Không quá ba ngày liền có tin tức truyền tới.

Lung Nguyệt cầm thư cười nhạt, thì ra là như vậy….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top