Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Triều Anh là tên của nàng ở thế giới này xuyên qua sau một đêm, sau khi mở mắt ra xác định mình không còn ở thế giới nhẫn giả nửa cũng chỉ lạnh nhạt, bình tỉnh rời giường.
Sống gần nữa đời người nên dường như mọi chuyện trong con mắt thấu đời của nàng đều chỉ là chuyện bình thường .

Nhìn vết thương trên người của mình, cũng may đều là bị thương ngoài da, mà không có nội thương gì, một lát nữa hái chút ít thảo dược đắp lên là được, lấy năng lực của mình để khối thân thể này phục hồi như cũ, ước chừng mười ngày nửa tháng đều chưa chắc có thể khôi phục tốt.

Lâm Triều Anh nàng cũng không thể bị động chờ như vậy, theo trí nhớ cuả chủ nhân thân thể này nàng biết ở trong cái nhà này trên cơ bản không có người chú ý tới nàng, cho nên dù có đi ra ngoài cũng không có quan hệ gì.

"Ọt ọt"

Lâm Triều Anh vuốt bụng của mình, rất đói, chắc là do đã lâu rồi mà chưa ăn cơm? Vốn là có người đưa cơm, nhưng mà nàng càng ngày càng không được người ta coi trọng, dần dần ngay cả hạ nhân cũng lười đến đưa cơm, đối tốt với nàng thì có chỗ nào tốt chứ, còn tới làm gì?

Chỉ có một người duy nhất đối tốt với nàng là Đại sư tỷ của Hoa gia—— Hoa Nhan
Vừa nhắc tào tháo tào tháo lại suất hiện , Hoa Nhan hơn Lâm Triều Anh nhưng một tuổi mà thôi, tính tình thì không ai nói trước được gì ....
Cửa chính cô không thích đi lại thích đột nhập bằng tường rào

"Tiểu Anh ,ngươi cũng đói bụng đi? Ngươi xem tỷ tỷ mang đến cho ngươi thứ gì nè . Mai ăn." Hoa Nhan từ trong lồng tre mang ra mấy cái bánh bao nhân thịt đưa cho Lâm Triều Anh trên mặt còn mang tính trẻ con tràn đầy hưng phấn cùng với lo lắng cho sức khoẻ của nàng .

Lâm Triều Anh nâng mắt nhìn vẻ mặt chờ mong chính mình ăn của Hoa Nhan nàng mặc y phục màu tím với mép áo hở ra eo buộc chặt để phô bày ra dáng dấp mê người của mình , tóc dài thả ra càng thêm yêu mị ,đôi mắt giống trong suốt như nước vừa giảo hoạt như hồ ly , đôi chân thon dài

Bộ dáng thật sự là không tệ, hơn nữa thái độ lại còn tốt hiếm thấy nữa, nhưng mà tuổi còn nhỏ một chút. Hoàn toàn đã quên hiện tại chính nàng cũng tuổi rất nhỏ.

Hoa Nhan có thiên phú tu luyện cực cao trong gia tộc địa vị cũng không nhỏ, tuổi tuy rằng không lớn, nhưng bởi vì liên quan đến thiên phú tu luyện, nên nhìn qua giống như thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi.

Cùng so sánh với Hoa Nhan , Lâm Triều Anh rõ ràng nhỏ hơn nàng nhưng thoạt nhìn thì hai nàng không chênh lệch nhiều lắm. Nhìn bánh bao trước mặt, Lâm Triều Anh cười nói "Sư tỷ, cám ơn ngươi."

Nàng thật sự đói bụng, cũng sẽ không để ý cái gì rụt rè hay không rụt rè, cầm lấy liền từng ngụm từng ngụm ăn lên. Lâm Triều Anh lần đầu tiên phát hiện thì ra bánh bao lại ăn ngon như vậy.

Hoa Nhan cũng là cười, nụ cười kia giống như hoa đào nở rộ mùa xuân xua tan rét lạnh của gió đông."Còn nói cám ơn với ta, bọn họ lại đối xử quá đáng với ngươi như vậy, Tiểu Anh chờ lúc ta mạnh lên, nhất định sẽ không để cho ngươi bị khi dễ nữa, ta sẽ mang ngươi đi tiêu dao giang hồ ."

Lâm Triều Anh nhìn vẻ mặt chân thành của Hoa Nhan trong lòng kêu một tiếng cảm động: "Hoa Nhan, ngươi không có đi luyện võ trường để luyện công buổi sáng sao?"

Không chỉ là Hoa gia, Lâm gia chỉ cần là gia tộc có quy cách, buổi sáng các đệ tử thiếu niên đều tập trung trong luyện võ trường của gia tộc đi luyện công, dù sao ở thế giới lấy thực lực làm tiêu chí này, từng gia tộc đều chú trọng bồi dưỡng thực lực, mà những thiếu niên tuổi còn nhỏ là tương lai hi vọng của bọn họ a.

"Ta luyện xong lập tức đi qua, sợ ngươi đói bụng nên chạy lại đây ." Đúng lúc này, ánh mắt Hoa Nhan rơi xuống trên tay Lâm Triều Anh vết thương trên tay kia nguyên bản bị quần áo che đậy, nhưng mà lúc ăn bánh bao nhân thịt thì cái tay áo rộng thùng thình bị tuột xuống khuỷu tay.

Ánh mắt ngưng một chút, trên gương mặt xinh đẹp lập tức tràn ngập tức giận: "Hỗn đản Tiểu Anh ,có phải lũ người đó lại khi dễ ngươi không "
Lâm Triều Anh sửng sốt, chợt nói: "Không có a." Theo trí nhớ trong thân thể này, nàng biết Hoa Nhan thật sự đối tốt với nàng, mà lấy năng lực hiện tại của Hoa Nhan hiển nhiên là không thể báo thù giúp nàng , nàng cũng không muốn liên lụy đến tiểu sư tỷ , chính nàng có thể giải quyết.

🌰🤣
Huống hồ hiện tại nàng cũng không phải là Lâm Triều Anh để cho người dễ khi dễ, nàng còn muốn báo thù cho chính mình nha.

"Còn nói không có?" Hoa Nhan kéo tay của Mộ Chỉ Ly: "Vậy vết thương trên tay ngươi là như thế nào có?"

Nghe vậy, Lâm Triều Anh thở dài một hơi, trên mặt cũng lộ ra ý cười nhu hòa: "Sư tỷ yên tâm đi, ta không sao, đừng lo lắng cho ta ."

Hoa Nhan nhìn tươi cười ôn hòa kia của Lâm Triều Anh mặc dù ở trong mắt người bên ngoài, ám văn kia thoạt nhìn thực khủng bố, nhưng mà nàng cũng không cho rằng như vậy. Có một lần vào lúc còn bé, khi nàng dùng thân hình gầy yếu kia che ở trước mặt mình, nàng liền quyết định nhất định phải đối tốt với nàng, luôn luôn đối xử tốt với nàng.

Có đôi khi hắn sẽ thay Triều Anh cảm thấy không công bằng, rõ ràng là một người tốt như vậy, lại bởi vì không có thiên phú tu luyện, bộ dạng khó coi mà bị mọi người bài xích, nhưng mà tất cả những điều này cũng không phải nàng nguyện ý, vậy mà mỗi lần chính mình nói đến chuyện này, nàng lại có vẻ bình tĩnh như vậy, tựa hồ đã muốn tiếp nhận hết thảy những điều này.

Cảm giác tang thương kia hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của nàng, làm cho nàng cảm thấy thực đau lòng.

"Ngươi nói cho ta biết là ai, ta giúp ngươi báo thù."

Lâm Triều Anh lắc đầu: "Sư tỷ , ta biết ngươi rất tốt với ta, nhưng ta thật sự không có việc gì, ngươi phải cố gắng tu luyện nha, về sau ta còn chờ ngươi tới bảo vệ ta."

Nhìn bộ dáng của tiểu sư muội kiên định, Hoa Nhan đang nắm hai tay lại buông ra, ánh mắt tràn ngập kiên định: "Tiểu Anh , tin tưởng ta, ngày đó sẽ không xa ."

"Ừ, ta vẫn đều tin tưởng ngươi. Nhanh chút đi thôi, đừng có đến muộn, Hoa bá phụ sẽ mắng."

"Vậy ta đi trước, ngươi tự chăm sóc bản thân mình cho tốt"

"Đã biết."

Lâm Triều Anh nhìn bóng dáng Hoa Nhan rời đi, nở nụ cười, theo bên phải nhìn qua tuyệt mỹ như vậy.

"Còn tự cho rằng mình sự không giống như một đứa nhỏ, nói chuyện cũng cảm thấy nổi da gà, nhưng hiện tại cảm thấy cũng không tệ lắm." Lâm Triều Anh cảm khái nói, lấy tính tình của nàng sẽ không nói những loại lời nói này, nhưng mà 😌Hoa Nhan cùng thân thể này quen thuộc nhất, nếu như bản thân mình biểu hiện không giống như vậy, sợ là đối phương lập tức liền nhận ra.

Sau khi ăn uống no đủ xong, Lâm Triều Anhchạy tới phía sau phòng ở, nơi đó có một cái lổ chó, trước kia Lâm Triều Anh là từ nơi này đi ra ⛩😌, nhưng mà đi ra ngoài cũng sẽ bị những người khác bài xích, nên Lâm Triều Anh cũng không có đi ra ngoài qua, vì thế trong lòng đến tột cùng có bao nhiêu mất mát, chỉ có chính nàng biết.

Lâm Triều Anh nhìn chuồng chó phía dưới: "Theo chỗ này đi ra ngoài cũng quá khó coi đi. Lâm Triều Anh ta khi nào thì phải làm chuyện như vậy, vẫn là trèo tường đi ra ngoài, như vậy dù sao cũng suất khí một chút."

Càng nghĩ càng cảm thấy ý nghĩ của chính mình không sai,Lâm Triều Anh trực tiếp chạy tới chuyển một cái ghế đến rốt cục cũng thành công trèo đi ra ngoài, tường này cũng không🍏 cao, cũng là do khối này thân thể này quá gầy yếu, nếu là kiếp trước mà nói đừng nói một bức tường thêm mười bức nữa cũng không làm khó được nàng ,tuyệt đối sẽ thoải mái nhảy ra ngoài
Lâm Triều Anh lcũng không có vội vã đi trên đường, lấy bộ dáng nàng hiện tại đi ra ngoài tuyệt đối là tự rước lấy nhục, nàng muốn đem vết thương trên người nàng chữa khỏi rồi nói sau, có thân thể như vậy nàng thật chịu không được, còn có chuyện tu luyện nàng cũng phải muốn biết rõ ràng.

Trước kia ở thế giới nhẫn giả không ngừng nghiên cứu y thuật, nàng còn được coi là công chúa y thuật , hiện tại ở Đấu La Đại Lục cũng sẽ giống thế mà tu luyện, nàng làm sao có thể không đi nếm thử? Đi từng bước một, trước đem vết thương chữa khỏi đã, sau lại nghiên cứu ám văn trên mặt mình xem có thể trừ đi hay không.

Nàng xưng là công chúa cũng không phải là ngồi không ! Nàng cẩn thận xem qua mặt mình, một khi ám văn kia bị trừ đi, tuyệt đối sẽ là một mỹ nữ.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top