Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 1: Chương 6: Lâm-Ngân Thiết Tử-Omi... là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi rời khỏi cây nhiều năm như thế, trong ký ức có rất nhiều hồi ức tốt đẹp nhưng cũng có rất nhiều hồi ức đau khổ, thế nhưng ký ức không ngừng quanh quẩn trong đầu, luôn là khoảnh khắc đau nhất đó.

-- Công Hoa

"Ngân Thiết Tử? Ngân Thiết Tử?"

Hắn chậm rãi mở mắt, nhưng vẫn có chút không thể tập trung tầm nhìn, một người mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ trước mắt, người gọi hắn là, là... Owen.

Chiến-Owen-Paladin, con trai một của Chiến Công Paladin ở Chiến Viêm quốc. Từ nhỏ đã biểu lộ ra thiên phú võ nghệ xuất chúng, mười hai tuổi đã có thể đánh bại người lớn, là linh sĩ nổi tiếng nhất Chiến Viêm Quốc, cho nên năm mười bảy tuổi đã nhận được cấp bậc sắc phong "Chiến Sĩ".

Cấp bậc sắc phong của Chiến Viêm quốc chia làm "Công, Sư, Nhận, Sĩ, Binh", cho dù Chiến Sĩ là cấp bậc sắc phong thứ hai, nhưng bởi vì tuổi của Owen còn trẻ, hơn nữa gần đây vừa lại không có phát sinh chiến đấu, cho nên có thể được phong cấp bậc Chiến Sĩ đã tính là thành tựu rất giỏi rồi.

Năm nay, Owen đã sắp tròn mười tám tuổi, Chiến Công Paladin đang lo liệu khắp nơi, muốn để cho đứa con trai nhỏ yêu dấu nhất nhận được sắc phong Chiến Nhận trước khi tròn mười tám tuổi.

"Ngân Thiết Tử?" Owen giơ tay, vẫy vẫy trước mặt Ngân Thiết Tử.

Ngân Thiết Tử rốt cuộc tỉnh lại từ trong trạng thái mơ màng, ra sức gạt tay của Owen ra, nhàn nhạt nói: "Còn không phải lỗi của cậu."

"Lỗi của tôi?"

Owen trừng hai mắt, lúc tính ương ngạnh sắp phát tác, Ngân Thiết Tử lại lấy ra một cái bình trong suốt, còn lắc chất lỏng màu đỏ tía đậm trong bình một chút.

Owen sửng sốt, sau đó xuất hiện thần sắc hớn hở, la hét: "Cậu làm được rồi? Thật sự làm ra rồi? Trời ơi.... Lần này thật sự có thể báo cáo kết quả rồi!"

Hắn đoạt phắt lấy cái bình, nhìn chất lỏng màu đỏ tía, càng nhìn càng yêu thích không muốn buông tay, không nhịn được tán thán: "Màu sắc này thật tuyệt, quá tuyệt rồi!"

"Đã tốn một buổi tối của tôi." Ngân Thiết Tử bực mình nói: "Lần sau cậu còn quên chuyện, đến một ngày trước kỳ hạn mới nhớ ra thì tôi tuyệt đối sẽ mặc kệ cậu!"

"Đừng như thế, tôi biết cậu là bạn tốt nhất của tôi rồi!" Owen cười "he he" hai tiếng, lý giải nói: "Chẳng trách cậu lại nằm ngủ gục trên bàn, trước kia tôi chưa từng thấy cậu ngủ... suýt nữa còn tưởng rằng cậu không cần ngủ nữa đó!"

Thấy Ngân Thiết Tử trừng vào hắn, Owen biết mình lại nói sai, vội vàng đánh lạc đề: "Cậu có thấy nữ nhân thật sự rất phiền không, tóc nâu của Vương Hậu cũng không tệ mà! Làm gì nhất định phải nhuộm tóc? Còn chỉ định muốn màu của hoa hạ lan, làm cho Liên Linh Sư toàn quốc vì để làm ra một bình linh dược nhuộm tóc mà nhốn nháo lên cả."

"Cũng không phải ai cũng có mỹ mạo như em gái cậu." Ngân Thiết Tử nhàn nhạt nói: "Muốn làm cho mình đẹp hơn cũng không phải cái tội."

"Tôi cũng không cảm thấy màu đỏ tía của hoa hạ lan đẹp đến đâu... tóc vàng của em gái tôi và tóc màu bạc tím của cậu đẹp hơn nhiều."

Trong lúc nói, Owen bất giác vươn tay ra sờ về phía bím tóc được buộc một cách gọn gàng của Ngân Thiết Tử, người sau túm phắt lấy tay của hắn, biểu tình trên mặt phẫn nộ cùng cực.

Owen giật mình, lúc này mới nhớ tới, chuyện Ngân Thiết Tử hận nhất chính là người khác muốn sờ tóc của hắn. Hắn vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi! Tôi thật sự quên mất! Thật sự xin lỗi!"

Ngân Thiết Tử hung dữ trừng hắn một cái, cảnh cáo mà rống: "Đừng làm như thế nữa!"

"Được rồi!" Owen cười, nhưng lại không nhịn được lẩm bẩm: "Không hiểu được, chẳng qua chỉ là sờ tóc một chút thôi mà, cậu làm gì phản ứng dữ dội như thế... Được rồi được rồi! Tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa."

"Cậu đã hứa sẽ không tái phạm rất nhiều lần rồi!" Ngân Thiết Tử lạnh lùng nói xong, vươn tay ra, nói: "Đồ đã đưa cho cậu, mau trả tiền đi!"

Owen bất mãn nói: "Cậu cũng quá thực tế rồi nha? Tôi vừa mới tới thôi mà! Nói chưa đến hai câu cậu đã đòi tiền tôi, ngay cả li nước cũng không mời tôi nữa hả?"

"Tôi là Liên Linh Sư, dựa vào bán linh dược để kiếm miếng ăn, cậu muốn linh dược thì phải trả tiền." Ngân Thiết Tử không chút khách khí nói: "Đây là công việc khẩn, đẳng cấp độ khó là siêu cao, vốn phải thu tiền gấp bội, nhưng nể tình khách quen, vậy lấy của cậu một trăm tiền vàng đi!"

"Cậu ăn cướp à?" Owen suýt nữa nhảy dựng lên, la lớn: "Một bình linh dược nhuộm tóc cần một trăm tiền vàng?"

Ngân Thiết Tử lườm hắn một cái, bực mình nói: "Cậu tưởng đây là linh dược nhuộm tóc bình thường hả? Cậu đi tìm Liên Linh Sư khác chỉ định muốn màu sắc của hoa hạ lan thử xem? Tốt nhất còn nói với họ thời hạn là một đêm! Dù sao cậu không muốn thì thôi, trả đây!"

Owen vội vàng cất cái bình vào trong lòng, "Muốn, đương nhiên muốn! Cứ ghi sổ trước đi! Thuận tiện cho tôi năm mươi bình linh dược trị thương, linh dược tăng tốc, cự lực và phòng ngự mỗi loại cần hai mươi bình, cuối tháng tôi sẽ bảo người thanh toán một lượt với cậu."

Ngân Thiết Tử nhíu mày, nói: "Linh dược trị thương miễn cưỡng còn có thể gom ra năm mươi bình, cái khác tôi không thể lấy ra nhiều như thế, nhiều nhất mỗi loại mười bình, nếu như cậu có thể đầu tháng sau mới tới lấy, tôi hẳn có thể gom đủ số lượng cậu cần."

"Uh, có bao nhiêu cứ cho tôi trước đi!" Owen hào phòng nói: "Cuối tháng tôi bảo người đến trả trước, linh dược không đủ từ từ đưa tôi sau là được."

Ngân Thiết Tử cảm thấy có chút kỳ quái, đánh giá trên dưới Owen, dùng giọng điệu hoài nghi hỏi: "Vì sao tìm tôi mua linh dược bình thường? Cậu chẳng phải luôn luôn chê tôi bán đắt, chỉ có linh dược người khác làm không ra mới tới tìm tôi mà?"

"Quả nhiên không giấu được cậu!" Owen cười hai tiếng, nhưng Ngân Thiết Tử không hề định ngó ngàng tới hắn, hắn cũng chỉ có thể xấu hổ mà ngừng lại, quy quy củ củ bắt đầu giải thích: "Gần đây phẩm chất của linh dược rất hỗn loạn, có một số tên không thông qua kiểm tra Liên Linh Sư đang làm loạn liên linh dược, mặc dù hiệu quả linh dược bọn họ làm không tốt lắm, nhưng giá cả rất rẻ, cho nên không ít cửa hiệu đều có nhập hàng."

"Chuyện này cũng không phải mới đây." Ngân Thiết Tử nhàn nhạt nói: "Tôi sớm đã nói cho cậu biết giá cả linh dược của tôi đắt là bởi vì phẩm chất tuyệt đối tốt hơn của người khác."

Owen gãi gãi mặt, thừa nhận: "Không sai. Chẳng qua linh dược của nhà khác trước kia chỉ cần ra giá cao một chút, liền có thể mua được dược thủy tốt, hiệu quả không kém dược của cậu quá nhiều. Chẳng qua tình huống bây giờ hình như thay đổi rồi, linh dược thực sự quá chênh lệch, hơn nữa phẩm chất còn không ngừng giảm xuống, cho dù tôi chịu ra giá cao cũng chưa chắc mua được linh dược hiệu quả tốt."

"Linh dược hiệu quả tốt chân chính bán không được, cho dù là Liên Linh Sư đạt tiêu chuẩn cũng sẽ bắt đầu chỉ cầu lượng không cầu phẩm chất, đây là một loại tuần hoàn ác tính. Tôi sớm đã nói cho cậu nghe rồi."

"Không sai, cậu là đã nói rồi." Nghe thấy lời của Ngân Thiết Tử, Owen chán nản nói: "Cha tôi gần đây hình như cũng đang phiền não cái vấn đề này."

Nghe vậy, Ngân Thiết Tử nhàn nhạt nói: "Đây không phải hạng mục mà Chiến Công Paladin người quản lý quân đội nên phiền não đi?"

"Nói gì vậy!" Owen la lớn: "Quân đội thế nhưng là khách hàng lớn của linh dược trị thương và phụ trợ! Nhưng mà bây giờ linh dược mua vào rẻ thì rẻ, nhưng hiệu quả cũng thật là kém, chừng như chỉ có thể trị lành sát thương! Vì thế, cha tôi tức đến suýt nữa đã chém đầu của mấy tên thuộc hạ... nếu như không phải tôi nói cho ông ấy, bây giờ thật sự không thể mua được linh dược tốt, ông ấy thật sự đã chém người ta rồi."

"Thì ra là vậy." Ngân Thiết Tử gật đầu. Hắn đại khái có thể hiểu được phiền não của Chiến Công Paladin, chuyện nếu cứ phát triển như vậy, sau này linh dược mua được đều toàn là hiệu lực kém, ảnh hưởng đối với chiến tranh cũng rất lớn.

Owen đột nhiên nhìn Ngân Thiết Tử, mong đợi nói: "Ngân Thiết Tử, cậu có thể làm thêm một chút linh dược hay không..."

"Đừng trông chờ vào tôi!" Ngân Thiết Tử biết Owen muốn nói cái gì, lập tức cắt ngang lời của hắn, nói ra lời từ chối: "Tôi chỉ có một mình, không thể cung ứng quá nhiều linh dược cho cậu. Huống hồ cậu cũng biết, làm linh dược bình thường chỉ là công việc ngoài lề của tôi mà thôi, tôi chân chính có hứng thú là linh dược đặc thù."

"Tôi biết." Owen gật đầu, nói: "Cho nên tôi cha tôi bảo tôi tới xem có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, ít nhất phải để cho người chọn mua biết linh dược phẩm chất tốt trông làm sao, để bọn họ có thể phân biệt được cái nào tốt cái nào xấu."

Ngân Thiết Tử "Ha" một tiếng, nói: "Cậu tin tôi như thế à? Không sợ dược của tôi cũng không phải dược tốt sao?"

"Đương nhiên không sợ." Owen chân thành nói: "Cậu đừng tưởng tôi không biết xem hàng, tôi từng uống linh dược của cậu, hiệu quả thật sự tốt đến khó tin. Nếu như muốn tôi lên chiến trường, ngoại trừ linh dược của cậu, tôi tuyệt đối sẽ không lựa chọn linh dược của người khác làm! Chẳng qua... gần đây vừa lại không có chiến tranh, tôi chỉ là quyết đấu ở trong thành mà thôi, dược của cậu thật sự là đắt quá, mua một ít để dành cho ứng phó quyết đấu quan trọng cũng đủ khiến tôi đau lòng rồi."

Ngân Thiết Tử bực mình nói: "Linh dược vốn đã không phải để cho các người ăn như kẹo! Thích quyết đấu thì nên nếm hậu quả của quyết đấu, nằm ở trên giường kêu rên mấy ngày là xong, ăn linh dược cái gì chứ!"

Owen cười "he he" hai tiếng, vội vàng nói: "Không nói quyết đấu nữa! Nói chuyện làm ăn đi! Cậu mỗi tháng cung ứng cho tôi năm mươi bình linh dược trị thương, linh dược gia tốc, cự lực và phòng ngự mỗi loại hai mươi bình..."

"Làm không được." Ngân Thiết Tử từ chối cái rụp: "Linh dược trị thương rất dễ bán, tôi bình thường có làm thêm một số để lưu trữ, cho nên bây giờ mới có thể một hơi cho cậu năm mươi bình, về sau là tuyệt đối làm không được!"

Owen gãi gãi đầu, dò hỏi: "Vậy số lượng thế nào mới làm được?"

Ngân Thiết Tử suy nghĩ một chút, nói: "Linh dược trị thương mười bình, cái khác năm bình."

"Ít quá rồi!" Owen lớn tiếng kháng nghị.

Ngân Thiết Tử "A" một tiếng nói: "Hơn nữa tôi còn muốn tăng giá đây, cứ tăng gấp đôi đi!"

Owen há hốc miệng: "Cậu, cậu..." Cậu cả buổi vẫn nói không ra một câu hoàn chỉnh.

"Ai bảo lúc trước tôi cảnh cáo cậu, cậu đều bỏ ngoài tai hả?" Ngân Thiết Tử nói mát: "Bây giờ tôi là người duy nhất có phẩm chất được bảo đảm, cậu không có đường mặc cả đâu."

Owen mặc dù mở miệng muốn biện giải, nhưng không thể không thừa nhận Ngân Thiết Tử sớm đã từng cảnh cáo mình rồi. Hắn nghĩ cả buổi trời, cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng giao tình để nói: "Quen biết nhiều năm như thế rồi, cậu không cần thật sự tàn nhẫn như thế đi?"

"Chính xác mà nói, mới tròn một năm." Ngân Thiết Tử có chút không kiên nhẫn nói: "Rốt cuộc có muốn hay không? Có mấy cửa hiệu bán linh dược đều đang chờ tôi trả lời có muốn bán linh dược cho bọn họ hay không đó!"

Owen trợn lớn mắt, không dám tin khẽ hô: "Cả mấy cái? Đâu ra vậy?"

Ngân Thiết Tử liếc hắn một cái, cười lạnh một tiếng, nói: "Cậu hẳn sẽ không cho rằng tôi chỉ có một người khách là cậu chứ? Phần lớn cửa hiệu bán linh dược trong Kỳ Phong thành đều biết tôi, bọn họ cũng đã mua của tôi không ít linh dược trị thương, chỉ có điều là không phải lấy đi bán, mà là giữ lại để phòng ngộ nhỡ."

Owen sửng sốt, vẫn chưa mở miệng hỏi, Ngân Thiết Tử đã tự mình nói rõ: "Những thương gia đó đã bán dược nhiều năm như thế, phẩm chất linh dược rốt cuộc thế nào, bọn họ đều biết rõ trong bụng, mặc dù không bán linh dược của tôi, nhưng đều ít nhất sẽ mua một ít về, nhất là linh dược trị thương."

Owen suy nghĩ một chút, cũng liền hiểu rồi, gật đầu nói: "Giá linh dược của cậu rất cao, cho nên không có lợi nhuận, chẳng qua mặc dù giá cao, phẩm chất lại không chê vào đâu được, cho nên những thương nhân đó mua linh dược của cậu là muốn để ở trong nhà mình phòng lúc cần đến! Linh dược cần dùng để bảo mệnh thế nhưng không thể chê đắt, hiệu quả mới là quan trọng nhất! Đúng không?"

Sau khi nghe xong giải thích của Owen, Ngân Thiết Tử hiếm khi nở nụ cười tán thưởng với hắn.

"Giá tiền tăng gấp đôi, bọn họ cũng chịu mua?" Owen vừa nghĩ đến giá tiền gấp đôi, vẫn là đau đớn vô cùng.

"Bọn họ chỉ tăng gấp rưỡi."

Owen vừa nghe, lập tức la to "Vì sao".

"Bởi vì tôi chưa từng cảnh cáo bọn họ, nhưng đã cảnh cáo cậu." Ngân Thiết Tử lạnh lùng nói: "Tôi đã cảnh cáo cậu, cậu vẫn không thừa dịp mua nhiều một chút để tích trữ, hoàn toàn bỏ qua lời nói của tôi, đáng đời cậu! Mua hay không mua nói một câu, đừng lãng phí thời gian của tôi!"

"Mua." Owen đã khuất phục.

Rời khỏi cửa tiệm của Ngân Thiết Tử, Owen đi mấy bước liền quay đầu nhìn một cái, Ngân Thiết Tử dựa ở bên cửa, nhìn thấy hắn quay đầu liền vẫy vẫy tay một cách hờ hững, cả người thoạt nhìn vô cùng uể oải, giống như chuyện gì cũng không quá quan tâm.

Ngoại trừ hắn, trên đường còn có rất nhiều người đi đường đang chú ý Ngân Thiết Tử, bởi vì bề ngoài của người sau thực sự vô cùng thu hút chú ý, không phải nói hắn vô cùng anh tuấn hay vô cùng xấu, mà là hắn có một mái tóc màu tím bạc, Nhân tộc sẽ không có màu tóc như thế, cho nên Ngân Thiết Tử rất nổi bật.

Đây khiến Owen lúc đầu vừa nhìn thấy Ngân Thiết Tử đã chuyển mắt không đi... trên thực tế, lúc đó người cả con phố đều không thể chuyển mắt khỏi tóc của Ngân Thiết Tử.

Cho đến khi Ngân Thiết Tử đi đến trước căn nhà hắn bây giờ đang cư trú, treo lên tấm biển của Liên Linh Sư, mọi người lúc này mới khôi phục bình tĩnh.

Tóc của Liên Linh Sư là màu gì cũng không kỳ quái, bởi vì linh dược nhuộm tóc chính là do bọn họ chế tạo ra.

Chỉ có Owen lại vẫn là cảm thấy rất kỳ quái.

Không có nguyên nhân khác, mẫu thân của hắn khi còn sống cũng là một Liên Linh Sư, về sau em gái hắn cũng nghiên cứu tri thức ở phương diện này, cho nên hắn ít nhiều biết một ít tri thức của liên linh, màu tím bạc không phải màu mà Liên Linh Sư bình thường có thể làm ra.

Sau khi nổi lên hứng thú, Owen áp dụng phương thức đơn giản nhất, hắn đi vào tiệm của Ngân Thiết Tử, sau đó chỉ định muốn linh dược nhuộm tóc màu tím bạc.

Ngân Thiết Tử nhìn hắn, dùng ngữ khí thanh đạm giải thích linh dược nhuộm tóc màu tím bạc là do mình bất cẩn lỡ tay làm ra, đã không thể làm ra nữa.

Owen đương nhiên không tin cách nói này, để quấn lấy đối phương, vẫn là nén đau mua mấy lọ linh dược... Lúc đó khi vừa nghe thấy giá cả của dược thủy, hắn trực giác cảm thấy đối phương cố ý nâng cao giá tiền để làm khó mình.

Chẳng qua, sau khi hắn sử dụng linh dược, mới phát hiện hiệu quả của linh dược này tốt đến không ngờ. Đây cũng không có gì đáng nói, nhưng sau khi hắn lấy cho em gái giám định, em gái hắn là người trước giờ sống ẩn cư, chẳng có hứng thú với ai lắm, vậy mà mở miệng muốn hắn quấn lấy đối phương... Đương nhiên, nguyên văn của em gái không phải là nói như thế, cô chỉ là thỉnh cầu anh trai mình đi thỉnh giáo đối phương mà thôi.

Em gái cũng đã mở miệng rồi, Owen cũng chỉ có nghiêm túc mà quấn lấy đối phương, sau khi quấn suốt nửa năm, Ngân Thiết Tử mới chịu nhè ra chuyện về màu tóc của hắn.

Nghe nói tổ tiên của hắn có huyết thống của Diệp tộc, cho nên màu tóc của hắn là bẩm sinh, mà hắn sở dĩ tuổi còn trẻ đã có thể điều phối ra linh dược tốt như thế, cũng là bởi vì có liên quan với huyết thống Diệp tộc... Linh Lực Nhìn của Diệp tộc trước giờ rất tốt.

Đương nhiên, đây là truyền thuyết. Toàn tộc Diệp tộc rời khỏi đại lục Tịch Tông đã có hơn hai mươi năm rồi, ai cũng không thể đi cầu chứng với bọn họ.

◊◊◊◊

"Ngân Thiết Tử!" Owen hô một tiếng.

Ngân Thiết Tử biếng nhác mà liếc hắn một cái coi như là hồi ứng, ngay cả hỏi câu "cái gì" cũng không có, khiến Owen bực mình không thôi. Một năm qua, hắn cũng không biết bởi vì tính tình không lạnh không nóng của Ngân Thiết Tử mà tức bao nhiêu lần.

"Ba ngày sau là tiệc sinh nhật của Mila em gái tôi, có hứng tới tham gia không?"

Ngân Thiết Tử nhướn mày, Owen lập tức biết đối phương không hề có chút hứng thú, vội vàng nói: "Tôi biết cậu không thích náo nhiệt, nhưng em gái tôi rất muốn gặp cậu, mà cậu cũng biết nó, nó thực sự không tiện ra ngoài..."

Ngân Thiết Tử trầm mặc một lát, hỏi: "Cô ấy vì sao muốn gặp tôi?"

Owen vội vàng nói lời sớm đã chuẩn bị: "Bởi vì mẫu thân của tôi khi còn sống là Liên Linh Sư, đã dạy cho nó rất nhiều tri thức liên quan đến liên linh, nó rất kính nể đối với linh dược của cậu làm ra, cho nên rất muốn gặp cậu."

Ngân Thiết Tử lại nhàn nhạt trả lời: "Tôi không có lễ phục."

Owen gần như chớp mắt nói ngay: "Tôi đã chuẩn bị sẵn cho cậu rồi!"

Ngân Thiết Tử trừng hắn một cái, trào phúng nói: "Tôi còn tưởng tôi có quyền từ chối chứ!"

"Cậu đương nhiên có!" Owen lập tức nghĩa chính nghiêm từ nói, chẳng qua nói xong liền lộ ra thần tình cầu khẩn nói: "Nhưng em gái tôi thật sự rất muốn gặp cậu, nó năm nay đúng lúc mười tám tuổi rồi, cậu không thể nể tình tôi đi gặp nó sao? Coi như là quà sinh nhật tặng cho tôi cũng được..."

Ngân Thiết Tử mất kiên nhẫn cắt ngang lời của hắn: "Được rồi được rồi! Làm sao cũng được, chỉ cần cậu ngậm miệng lại là được!"

"Cảm ơn nhé!" Owen hưng phấn nói: "Hai ngày sau tôi sẽ bảo người đưa lễ phục cho cậu, đến bữa tiệc sẽ phái xe tới đón cậu, cậu nhớ phải mang quà sinh nhật cho em gái Mila của tôi..."

"Cút!"

Owen đi chưa tới mấy bước, một cỗ xe ngựa màu đen dừng ngay chóc trước mặt hắn, sau đó cửa xe mở ra, trong đó đã có một người, tuổi khoảng ba mấy bốn mươi tuổi, nghi dung và phục sức đều chỉnh chu.

"Hi, Yev." Owen vừa chào, vừa trèo lên xe ngựa.

Yev cười nói: "Owen thiếu gia, thấy biểu tình của ngài, sự tình hình như rất thuận lợi."

"Ha! Đương nhiên." Owen cởi vỏ kiếm ở bên hông, đặt ở trên đỉnh ghế bên cạnh, vừa cười vừa trả lời Yev: "Phụ thân cuối cùng cũng chịu để cho Ngân Thiết Tử đi gặp Mila, Ngân Thiết Tử cũng đáp ứng cậu ấy sẽ đi rồi."

"Mila tiểu thư nhất định sẽ rất vui."

"Đúng thế!" Owen bất đắc dĩ nói: "Có đứa em gái chẳng muốn gì cả, làm anh trai muốn tặng món quà nó thích cũng thật là không dễ."

Yev có chút chọc ghẹo nói: "Đối với Mila tiểu thư mà nói, muốn tặng món quà mà ngài thích, sợ rằng cũng không dễ lắm."

"Đúng là vậy." Owen gật đầu, nói: "Muội muội ghét nhất là đánh đánh giết giết, chẳng qua anh trai lại là linh sĩ chuyên môn đánh đánh giết giết. Yev, ngươi nói Mila lần này sẽ tặng ta vũ khí hay là một đống linh dược đây?"

Yev cười khúc khích, trả lời: "Owen thiếu gia, trên thực tế, tôi đích xác biết đáp án của vấn đề này, nhưng tôi không thể nói cho ngài biết được."

"Ai da! Thân là quản gia của ta, ngươi lại có thể có chuyện không nói cho ta sao?"

"A..." Yev lộ ra biểu tình hết sức tiếc nuối nói: "Thiếu gia, tôi thật sự không muốn giấu ngài bất cứ chuyện gì, nhưng từ lão gia đến bà xã đều nói cho tôi, mệnh lệnh của Mila tiểu thư quan trọng hơn mệnh lệnh của thiếu gia ngài, nếu Mila tiểu thư không cho phép tôi nói, vậy tôi cũng chỉ có thể làm theo thôi."

Owen trừng hắn một cái, oán giận: "Đồ vô lương tâm... Uổng cho ta lần nào cũng không quên cho ngươi linh dược của Ngân Thiết Tử, lần sau ta nhất định nói với Fanny tội ác của ngươi!"

Nghe thấy tên của vợ, Yev càng bật cười, đùa giỡn nói: "Nhưng Fanny còn nghe lời Mila tiểu thư hơn tôi nữa đó! Ngài nếu phàn nàn tôi thà nghe lời Mila tiểu thư cũng không nghe lời ngài, sợ rằng cô ấy sẽ cho ngài một khóa "ngoan ngoãn nghe lời của Mila tiểu thư"."

Nghe vậy, Owen không nhịn được phàn nàn: "Mọi người đều yêu thương Mila, ngay cả quản gia của ta cũng nghe lời em ấy, có nhầm hay không hả!"

"Thiếu gia, bản thân ngài chẳng phải cũng nghe lời Mila tiểu thư hay sao?"

"... Cũng phải."

◊◊◊◊

Mặc dù Owen đã đưa lễ phục đến từ rất sớm, chẳng qua Ngân Thiết Tử lại chờ đến trước vũ hội mới chân chính mở hộp chứa y phục ra, hắn vừa cầm lấy y phục liền cảm thấy sự trơn tru và mềm mại của vải vóc, y phục này hiển nhiên là làm từ tơ lụa, càng đừng nói đến phía trên còn trang trí hoa văn phức tạp. Thật không hổ là phục sức của quý tộc mặc.

Ngân Thiết Tử soi gương, cầm lấy lược chải tóc của mình, buộc tóc cho chỉnh chỉnh tề tề, hơn nữa buộc thành bím tóc vững chắc như mọi khi. Hắn biết, chỉ có làm cho tóc chỉnh tề thế này, người ngoài mới sẽ không bởi vì tò mò mà vươn tay chạm vào tóc của hắn...nhưng gã Owen kia là ngoại lệ.

Rầm!

Ngân Thiết Tử ném lược đi, đặt tay ở bên hông, ở đó giấu một lưỡi đao cỡ bàn tay...

Owen xông vào, đồng thời còn la hét: "Ngân Thiết Tử... Wow! Quả nhiên người đẹp nhờ lụa, cậu thoạt nhìn còn giống vương tử hơn so với đệ nhất vương tử Edward nữa!"

"Owen?" Ngân Thiết Tử bỏ tay xuống, thắc mắc hỏi: "Hôm nay không phải sinh nhật em gái cậu sao? Cậu làm sao còn có thời gian chạy tới?"

"Haiz... Đến đón bạn tốt của tôi mà!" Chỉ sợ bạn tốt lỡ hẹn không đến, quà sinh nhật của hắn bị bỏ trống, nhưng Owen thế nhưng không dám nói mấy câu phía sau ra khỏi miệng.

Ngân Thiết Tử hoài nghi đánh giá hắn, lại bởi thế chú ý đến lễ phục của Owen, đó là lễ phục màu lam đậm, kiểu dáng thoạt nhìn rất giống quân trang, vải vóc trông lên rất bền chắc, nhưng cũng không có bóng bẩy đẹp đẽ, hơn nữa kiểu dáng đơn giản giống như y phục bình thường Owen hay mặc.

Lễ phục của Owen lại khiến Ngân Thiết Tử có chút không biết nói gì, cúi đầu nhìn lễ phục hết sức cao quý trên người mình, rồi nhìn lễ phục đơn giản của Owen, hắn thắc mắc hỏi: "Vì sao lễ phục của tôi thoạt nhìn còn muốn đắt hơn của cậu?"

Owen lặng đi một chút, vội vàng nói: "Đắt hay không đắt không phải trọng điểm, thích hợp mới là quan trọng nhất!"

"Ý của cậu là nói tôi thích hợp với tơ lụa và ren?" Ngân Thiết Tử cười lạnh một tiếng, còn cố ý điều chỉnh ren ở cổ áo, sau đó mới nhặt lược lên, tiếp tục chỉnh lý mái tóc của mình.

Quà đương nhiên phải gói cho thật đẹp.

"Cậu thích hợp với trang phục tinh tế." Owen miễn cưỡng tìm ra lý do hợp lý.

Ngân Thiết Tử lại không ngó ngàng lý do gượng ép này, chỉ là hỏi: "Có cấm kỵ gì không?"

"Cái gì?"

"Cấm kỵ của quý tộc!" Ngân Thiết Tử cuối cùng cũng chải đầu xong, quay người lại, hỏi liên tiếp: "Ví dụ như đừng tới gần ai? Không thể nói chuyện với ai? Lúc dùng bữa có cấm kỵ gì hay không? Có hay không..."

Owen vội vàng la lớn: "Không có, không có gì hết! Nhà tôi là gia tộc quân nhân, cũng đâu phải những quý tộc nhã nhặn ở trung ương kia, nếu như là người khác, vậy có khả năng còn có chỗ phải chú ý, chẳng qua cậu còn giống quý tộc hơn tôi, cho nên hẳn là không cần đặc biệt chú ý cái gì."

"Cái gì gọi là tôi còn giống quý tộc hơn cậu?" Ngân Thiết Tử trừng hắn một cái, bực mình nói: "Tôi chỉ là giới bình dân!"

Thấy Ngân Thiết Tử mặc phục sức quý tộc, bộ dạng đó còn có khí chất hơn mình, Owen thế nhưng không dám xác định điều này.

Ngân Thiết Tử nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thúc giục: "Cũng nên đi rồi, nếu không đến muộn là chuyện rất không lễ mạo."

"Đã nói cậu còn giống quý tộc hơn tôi..."

"Câm miệng!"

"... Quý tộc bá đạo!"

"Tôi có lẽ bá đạo, nhưng không phải quý tộc!"

Hai người vừa tiến hành đối thoại không hề có nội dung, vừa bước ra khỏi cửa, lại suýt nữa tông vào một người ở cửa, một người dùng áo trùm màu đen bao kín toàn thân mình.

Khi phát hiện trên mặt đối phương còn phủ khăn che mặt, Owen nhíu mày. Bên ngoài mặc dù đã gần tối, nhưng áo trùm màu đen của đối phương thoạt nhìn vẫn quá mức dày nặng, cứ như là phục sức mà mùa đông giá rét mới có người mặc. Người này thoạt nhìn thực sự không bình thường lắm. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên kiếm đeo ở bên hông.

Lúc này, Ngân Thiết Tử không vui mà nói với đối phương: "Ngươi làm sao muộn thế này mới trở về?"

Người mặc áo trùm đen cúi thấp đầu, tư thái thấp kém, nhưng lại im lặng không lên tiếng.

"Cậu quen biết hắn?" Owen có chút nhạ dị.

Ngân Thiết Tử "uh" một tiếng, đơn giản giải thích: "Người hầu Liteli của tôi."

"Người hầu?" Owen sửng sốt: "Tôi làm sao chưa từng thấy hắn?"

"Bởi vì hắn liên tục bị tôi phái ra ngoài đi tìm vật liệu đặc thù của liên linh dược. Owen, cậu lên xe ngựa trước đi, tôi còn phải căn dặn một số chuyện với hắn."

Owen không hề gì mà gật đầu, sau đó đi lên xe ngựa trước.

Ngân Thiết Tử đi xa mấy bước, Liteli cũng đi theo.

Ngân Thiết Tử xoay người đối mặt với Liteli, sau đó bổ đầu liền hỏi: "Chuyện làm thỏa đáng hết chưa?"

Đối phương xòe hai tay, bỏ đi tư thái cung kính vừa rồi, dùng ngữ khí không chút tôn trọng mà trả lời: "Đương nhiên!"

"Tốt lắm, vậy về nhà đi." Nói xong, Ngân Thiết Tử lập tức muốn cất bước rời khỏi.

"Chờ một chút đã!" Liteli vội vàng nói: "Có tin tức đây! Tộc nhân bảo tôi nhất định phải nói cho ngài, nếu không họ sẽ nhốt tôi mất! Hình như có người vào trong tộc nghe ngóng tin tức của ngài, chẳng qua không biết là chuyện bao lâu trước kia rồi! Tộc nhân của tôi làm chuyện gì cũng luôn chậm chạp."

Ngân Thiết Tử dừng chân, nhíu mày hồi tưởng, nhưng nghĩ làm sao cũng không cho rằng có ai sẽ biết mình có liên quan với tộc nhân của Liteli. Ai lại đi đến đó tìm hắn chứ?

Liteli lục lọi trên người, móc ra một tờ giấy, nhìn nội dung trên đó, ngay cả ngữ khí cũng giống như đang đọc sách giáo khoa: "Là một nam nhân trên mặt có sẹo, hắn thoạt nhìn không giống người hiền lành, xin ngài cần phải chú ý. Tộc Thị Linh trân trọng kính chào."

Nam nhân trên mặt có sẹo? Khi Ngân Thiết Tử đang nhíu mày suy nghĩ, Liteli ngẩng đầu nhìn xe ngựa, phía dưới áo trùm truyền đến một tiếng ré: "Oh oh! Ngài thật sự đạt được mục đích rồi, thật không dễ dàng à!"

Nghe vậy, Ngân Thiết Tử lập tức dừng suy nghĩ, lạnh lùng nói: "Nhỏ giọng một chút! Ta từng nói, chỉ cần ngươi có một chút xíu khả năng làm hỏng kế hoạch của ta, thì cút về tộc cho ta!"

Liteli lập tức cúi thấp đầu, ra vẻ thấp kém nói: "Xin đừng đuổi tôi đi mà! Tôi đã đáp ứng phải hầu hạ ngài thật tốt, tôi chẳng phải lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời hay sao? Nếu như ngài đuổi tôi đi, vậy ngay cả tộc nhân tôi cũng sẽ không cần tôi nữa!"

Mặc dù đầy miệng "ngài", thế nhưng bất cứ ai cũng nhìn ra được thái độ của Liteli không có ý tôn kính cho lắm.

Ngân Thiết Tử trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: "Vào trong nhà, trước khi ta trở về làm ra một ít linh dược trị thương và các loại linh dược phụ trợ."

"Vâng." Liteli vội vàng ra sức gật đầu, sau đó ngoan ngoãn đi vào trong.

Ngân Thiết Tử nhìn Liteli đi vào nhà, đóng cửa chính, nhưng hắn lại không có lập tức lên xe ngựa, vẫn là ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đóng kín, suy tư về...

Owen có chút mất kiên nhẫn từ xe ngựa ló đầu ra, hét lớn: "Ngân Thiết Tử, cậu đã xong chưa? Chúng ta thật sự sắp muộn rồi đó!"

Ngân Thiết Tử hồi thần, quay đầu nhìn hướng xe ngựa, nhàn nhạt cười nói: "Được rồi, tôi đã chuẩn bị xong."

---

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top