Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 3: Chương 2: Tương lai tốt đẹp... Quá khứ không thể bỏ xuống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau quá, đau quá! Đau quá!

Vì sao ngực lại đau như thế? Thương ở đây rõ ràng không có nghiêm trọng bằng chỗ khác, vì sao lại đặc biệt đau?

Rốt cuộc phải làm gì mới có thể không đau?

Là đi phục thù sẽ có thể không đau nữa sao?

Phục thù -- giết chết Weist, giống như Cedric muốn giết chết mình.

Vậy rất đơn giản, chỉ cần dùng dây leo là có thể giết chết hắn dễ dàng rồi.

Cho dù có cả hạm đội ngăn trước mặt, vậy cũng chẳng là gì, ta vẫn là có thể giết sạch bọn họ, giống như lúc cùng với Owen trước kia, dùng dây leo giết hết tất cả mọi người, cuối cùng giết chết "đại tướng".

Owen thường nói, tìm được đại tướng, sau đó giết chết hắn, như thế là có thể kết thúc rồi... ngay cả đau khổ cũng có thể kết thúc sao?

Weist...

Ngươi đang ở đâu?

-- Công Hoa

Đi vào thư phòng, Ngân Thiết Tử liếc mắt liền nhìn thấy Kaz, lúc này sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa, Owen vậy mà không có vào theo.

"Đừng căng thẳng." Edward ngồi ở phía sau bàn, cười nói: "Là ta bảo Owen đừng vào, lần này muốn thảo luận nhiệm vụ thủ vệ Diệp tộc, ta hi vọng càng ít người biết càng tốt."

"Không tin Owen mà lại tin tôi sao?" Ngân Thiết Tử cũng không cho rằng giao tình của mình với Edward lại tốt như thế.

"Không phải vấn đề tin hay không tin, Owen từ khi sinh ra đã định trước là thế lực của Chiến Công Paladin, về sau còn trở thành học sinh của đoàn trưởng Chris."

Edward trầm ngâm nói: "Theo ta biết, Chiến Công Paladin và đoàn trưởng Chris hình như đã có được sự đồng thuận, tuy ta vẫn chưa điều tra ra sự đồng thuận của bọn họ rốt cuộc là cái gì, nhưng nếu bọn họ chủ chiến, Owen cũng thế tất chủ chiến, ta không thể không đề phòng cậu ta sẽ nghe lệnh hành sự, trở thành lỗ hổng lớn trong việc bảo vệ Diệp tộc."

Ngân Thiết Tử nhàn nhạt nói: "Tôi ở trong phủ Chiến Công, giao tình với Owen cũng không tệ, nếu như tôi không sai, Owen còn muốn tác hợp tôi với Mila, thế này cũng không khiến tôi bị tính là người của Chiến Công sao?"

Edward cười, từ trước bàn đứng lên, đi đến bên cạnh Ngân Thiết Tử, ra hiệu hắn cùng ngồi xuống bàn bên cạnh.

Vương tử đích thân lấy bình trà tinh trí, dò hỏi: "Uống hồng trà không? Nghe Mila nói, ngươi thích đồ uống."

So với nói được sủng mà sợ, còn không bằng nói rằng hắn muốn bỏ chạy ngay lập tức! Ngân Thiết Tử có loại cảm giác vô cùng không ổn, có lẽ người bình thường đều vô cùng khát vọng có thể nhận được ưu ái của vương tử, nhưng hắn lại hận vương tử không thể coi mình thành người vô hình, tránh cho con đường phục thù lại đẻ thêm nhánh.

Vừa rót trà, Edward vừa chậm rãi giải thích: "Mila rất có chủ kiến, hơn nữa cô ấy kỳ thực không bị hạn chế bởi Chiến Công Paladin, Owen thì khác, nếu như cậu ta muốn kế thừa đoàn linh sĩ Bôn Viêm, vậy thì không thể làm ý trái phụ thân của mình."

Thừa dịp tầm nhìn của vương tử ở trên bình trà, Ngân Thiết Tử liếc Kaz một cái, đối phương đứng ở phía sau vương tử, cũng không có ngồi xuống.

Khóe miệng của Kaz giơ lên, Ngân Thiết Tử cũng không hiểu nụ cười này rốt cuộc có ý gì, nhưng nếu hắn đã cười, sợ rằng mình chỉ có nước khóc.

Rót hồng trà xong, Edward cầm lấy ly trà uống trước, thấy vậy, Ngân Thiết Tử cũng chỉ có cầm trà lên uống theo, hồng trà xác thực hết sức dễ uống, mùi hương thanh nhã dễ chịu, nhưng Ngân Thiết Tử hi vọng đây là trà lạnh hơn mà không phải trà nóng, chỉ uống một ngụm liền bỏ ly xuống.

"Nghe Owen nói vấn đề phẩm chất linh dược giảm xuống hàng loạt, gần như sắp mua không được linh dược phẩm chất cao rồi, chuyện này đã có phần quá mức nghiêm trọng, cho nên ta báo cáo cho phụ vương, phụ vương định kiểm tra toàn diện, nghiêm trị những liên linh sư bán ra linh dược phẩm chất thấp kém kia."

Nghe vậy, Ngân Thiết Tử nhíu mày.

"Ngươi không tán đồng?" Edward nhạy bén phát giác tâm tình đối phương.

Ngân Thiết Tử gật đầu một cách dứt khoát, giải thích: "Linh dược phẩm chất khá thấp cũng có thị trường của nó, hơn nữa không phải mỗi một liên linh sư đều có thể liên ra linh dược phẩm chất cao, cái gọi là phẩm chất cao cũng không có ranh giới rõ ràng, liên linh sư căn bản không có cơ sở tuân theo."

Edward thử đề xuất: "Nếu như lấy linh dược của ngươi làm tiêu chuẩn thì sao?"

Ngân Thiết Tử nhàn nhạt nói: "Vậy đại khái trong thành có hai phần ba liên linh sư sau này đều không cần làm linh dược nữa, bởi vì bọn họ làm không ra dược có thể đạt được tiêu chuẩn, nếu như ngài thật sự làm như thế, lượng linh dược sẽ giảm mạnh hàng loạt."

Nghe vậy, thần sắc của Edward xem ra có chút phiền não, dứt khoát tiếp tục dò hỏi đối phương: "Vậy ngươi cho rằng có thể xử lý làm sao đây?"

Ngân Thiết Tử nhìn vương tử, xác định đối phương là thật sự muốn dò hỏi, lúc này mới bắt đầu trả lời. "Có thể chia linh dược thành ba loại phẩm chất và ba loại giá cả để bán, mỗi loại đề xuất ba bình linh dược để làm mẫu, quy định rõ phẩm chất linh dược không được thấp hơn vật phẩm mẫu, và định kỳ phái liên linh sư đi kiểm tra, liên linh sư và người buôn dược có biểu hiện tốt thì phát cho chứng thư cộng với biểu dương."

Nghe đến đây, đôi mắt của Edward sáng lên.

"Kỳ thực tôi cũng đã nói với Owen những lời này, nhưng lúc đó vấn đề phẩm chất linh dược giảm vẫn chưa có nghiêm trọng như bây giờ, hắn đại khái hoàn toàn không có nghe vào tai."

Ngữ khí của Ngân Thiết Tử tuy nhạt, trong lòng lại có chút bực tức, lúc đó hắn vì để thu hút chú ý của Owen, không biết đã tốn bao nhiêu thời gian cùng với Liteli nghiên cứu những chuyện này, ai ngờ đối phương căn bản không có nghe, mặc dù mục đích cuối cùng vẫn là đạt thành rồi, nhưng hắn không khỏi có cảm giác uổng phí công sức.

Edward suy nghĩ một hồi, mặc dù cảm giác kế hoạch này khả thi, nhưng vẫn cẩn thận đề xuất nghi vấn: "Nghe lên hình như không tệ, nhưng cho dù có linh dược làm mẫu, sợ rằng cũng không dễ phán đoán phẩm chất của những linh dược kia đi?"

"Liên linh sư có thể dễ dàng phán đoán ưu nhược của linh dược." Ngân Thiết Tử thế nhưng không tin trong tay hoàng thất và quân đội thật sự không có liên linh sư, chỉ sợ số lượng thậm chí không ít!

"Nếu như kế hoạch này khả thi, ta sẽ không quên báo cáo công lao của ngươi với phụ vương." Edward vươn tay mở cái hộp trên bàn, bên trong chứa đầy bánh quy, hắn thuận tay đẩy hộp về phía Ngân Thiết Tử, hỏi: "Ăn một chút bánh quy không?"

Rót trà là muốn dò hỏi đường giải quyết chuyện phẩm chất linh được giảm, bây giờ bánh quy thì lại là gì?

"Vương tử điện hạ, xin hỏi ngài rốt cuộc muốn cái gì?" Ngân Thiết Tử thực sự không có kiên nhẫn cho nhiều lần dò xét như thế, trên ngữ khí là cung kính hết sức có thể, mặc dù Owen từng mỉa mai cung kính của hắn luôn là khiến người liếc mắt nhìn thấu kỳ thực hắn chẳng hề cung kính chút nào.

Edward mỉm cười, biết đối phương không thích quanh co, cho nên cũng một hơi nói thẳng: "Ta muốn ngươi!"

"Tôi?" Ngân Thiết Tử hơi lặng đi, có chút khó hiểu hỏi: "Vì sao lại muốn tôi? Tôi chỉ là một người dân bình thường, đối với vương tử có thể có bao nhiêu công dụng?"

"Người dân bình thường?" Edward bật cười: "Trận chiến của ngươi và đoàn trưởng Chris đã truyền khắp Kỳ Phong thành, mọi người đều nói ngươi đánh gãy kiếm của đoàn trưởng Chris, khiến hắn thua thảm bại!"

Ngân Thiết Tử ngẩn ra, vội vàng giải thích: "Tôi là thừa dịp ông ta không phòng bị mà xuất chiêu, không phải thật sự đánh gãy kiếm của ông ta trong chiến đấu, đây căn bản không tính!"

Edward nhấp một ngụm hồng trà, nói: "Đối với dân chúng mà nói đã là tính rồi. Tuổi của đoàn trưởng Chris và Chiến Công Paladin đều đã lớn, nhân dân cần người mới, anh hùng của giới trẻ."

Ngân Thiết Tử vẫn không muốn bỏ cuộc thoát khỏi vũng nước đục này, thử đề xuất nhân tuyển tốt hơn: "Owen, Ansairo và Gawaine đều là nhân tuyển không tệ."

Edward lắc lắc đầu: "Có vị phụ thân quyền cao chức trọng, con cái bất luận làm cái gì đều sẽ bị cho rằng là do phụ thân bênh đỡ, người thế này không thể chân chính trở thành anh hùng trong mắt nhân dân, trừ phi họ thật sự quá nổi bật, giống như là đoàn trưởng Chris năm đó, ba người bọn họ tư chất tuy tốt, nhưng vẫn không đủ tốt đến mức khiến người nhìn bằng con mắt khác."

Kaz đột nhiên xen một câu: "Hơn nữa bọn họ đều đã thuộc về một thế lực nào đó, không phù hợp mong đợi của điện hạ."

Edward không vui mà quay đầu nhìn thị vệ một cái, nhưng vừa lại có chút kinh ngạc vì hắn lại có thể mở miệng.

Mắt Trái cực độ không thích khiến cho người khác chú ý, cho nên chỉ cần có người ngoài, hắn gần như sẽ không mở miệng nói chuyện, lần này là vì cái gì mới chịu mở miệng? Là đề tài khiến hắn chú ý, hay là người...

Lúc này, Ngân Thiết Tử rốt cuộc đã hiểu, vương tử muốn thành lập thế lực thuộc về chính hắn, mà nhân tuyển như mình đột nhiên bốc ra vừa lại có thể trở thành chồng của Mila này, hiển nhiên là đối tượng mời chào rất tốt, huống chi mình còn "đánh thắng" đoàn trưởng Chris... Thật không nên nhất thời xúc động đánh gãy thanh kiếm kia. Ngân Thiết Tử hối hận cực điểm.

Mặc dù Edward cảm thấy khác thường, quay đầu nhìn chằm chằm vào Kaz, nhưng người sau lại khôi phục tư thái thị vệ hờ hững, thực sự không thể đoán ra đối phương đang nghĩ cái gì, nhưng ngẫm lại, tính cách của Mắt Trái vốn đã rất cổ quái, đây cũng không phải chuyện kỳ quái nhất mà hắn từng làm, thực sự không cần kinh ngạc.

Thế là chú ý của Edward trở lại trên người Ngân Thiết Tử, biểu tình của đối phương thoạt nhìn có chút ưu phiền, hiển nhiên cũng không làm sao cao hứng đối với sự ưu ái của vương tử.

Nhưng đây cũng không ngoài dự liệu của Edward, đối phương dù sao cũng sắp trở thành con rể của Chiến Công rồi, có tiếp xúc với vương thất cũng là chuyện tất nhiên, không cần quá giật mình, huống chi tính tình của Ngân Thiết Tử vốn đã lạnh nhạt, Ngân Thiết Tử ở trong miệng Owen thế nhưng là một tên đại quái thai ngoại trừ liên linh, cái gì cũng không hiểu, giờ đây nhìn thấy trái lại cảm giác đối phương là một nhân tài hiếm có.

Hắn ném ra mồi nhử đã chú tâm chuẩn bị sẵn: "Theo nhận thấy tam đại linh sĩ đoàn phải thủ hộ ải Táng Hạ, bình nguyên Chiến Lão và Kỳ Phong thành, thực sự có chút lực bất tòng tâm, cho nên gần đây phụ vương có ý muốn thành lập đoàn linh sĩ thứ tư, sẽ do ta phụ trách."

Quốc vương muốn thành lập đoàn linh sĩ mới? Ngân Thiết Tử nhíu mày, xem ra thật sự là chủ chiến rồi?

Edward cười: "Mặc dù ngươi còn trẻ, chẳng qua ta rất xem trọng ngươi, sau này muốn mời ngươi gia nhập đoàn kỵ sĩ do ta thành lập."

"Tôi cũng không phải quý tộc." Ngân Thiết Tử thực sự không định để cho mình lâm vào tình huống càng phức tạp nan giải, hơn nữa chuyện hắn ghét nhất chẳng có gì ngoài chiến tranh, hoàn toàn không muốn hòa lẫn vào trong đó lần nữa.

"Chờ ngươi cưới Mila xong chẳng phải chính là quý tộc rồi sao?" Edward cười cười, không để cho Ngân Thiết Tử có thời gian phản bác, hắn chuyển đề tài: "Chẳng qua đó cũng là chuyện sau này, bây giờ việc hàng đầu là phải bảo vệ Diệp tộc cho tốt, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ này, phụ vương sẽ một hơi thăng ngươi thành chiến sĩ, trực tiếp nhảy ra huân vị chiến binh."

Mặt Ngân Thiết Tử biến sắc, nhưng một giây sau, Edward liền cười giải thích: "Đừng nghĩ quá nhiều, sở dĩ tấn thăng huân vị của ngươi gấp gáp như thế là bởi vì nếu như ngươi ngay cả huân vị chiến sĩ cũng không có, vậy thì không thể quang minh chính đại thành hôn với Mila."

Rốt cuộc là từ lúc nào, chuyện hắn muốn thành hôn với Mila đã thành định cục rồi? Ngân Thiết Tử có chút thắc mắc, hơn nữa hắn hết sức khẳng định Mila không biết những chuyện này, nếu cô biết chuyện này, chẳng những sẽ không cao hứng, mà còn sẽ nổi nóng đi?

Ngân Thiết Tử nhàn nhạt nói: "Mila đã biết ngài và Owen đã thẳng thắn nói với tôi muốn tác hợp hai người chúng tôi, thậm chí là các người cũng đã bắt đầu lôi kéo tôi rồi sao?"

"Ặc..." Edward lần đầu lộ ra thần tình chật vật, cuối cùng lên tiếng khẩn cầu: "Ngàn vạn lần đừng nói cho cô ấy ta đang lôi kéo ngươi, cô ấy thật sự sẽ rất tức giận!"

Ngân Thiết Tử bắt đầu có chút lý giải vì sao Owen có thể là bạn bè tốt như thế với vương tử rồi, vị vương từ này khó tránh cũng hơi quá mức bình dị dễ gần, rất dễ dàng khiến người coi hắn thành bạn.

Kaz cũng là như thế sao? Hắn không khỏi liếc Kaz một cái.

"Ngươi hình như rất hứng thú với thị vệ của ta." Nhìn lén lần này lại bị Edward phát hiện, hắn tò mò hỏi: "Các ngươi hẳn là không quen biết nhau chứ?"

Ngân Thiết Tử rùng mình trong lòng, cố ra vẻ trấn định nói: "Đương nhiên không quen biết, nhưng trước kia Kim Khấp Nhĩ từng nói hắn rất mạnh."

"Thì ra là vậy, ta hình như vẫn chưa từng giới thiệu cho các ngươi quen biết." Edward cười nói: "Đây là thị vệ đắc lực của ta, hắn không dùng tên thật, cho nên gọi hắn là Mắt Trái là được rồi, hẳn là không khó nhìn ra vì sao hắn gọi là Mắt Trái chứ?"

Hắn có chút đùa giỡn nói: "Nhưng không cần thử hỏi thương trên mắt của hắn là làm sao có, ta đã hỏi cả mấy năm cũng không nhận được đáp án, còn thường thường chọc cho hắn tức giận nữa đấy!"

Mắt Trái. Ngân Thiết Tử gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ cái tên này, tránh cho minh buột miệng nói ra "Kaz", về phần nhắc nhở của vương tử, hắn căn bản không để trong lòng, bởi vì hắn không thể đi hỏi về... vết thương do chính tay mình tạo thành được.

"Mắt Trái, sau này cần phải chiếu cố Ngân Thiết Tử cho tốt." Edward tha thiết nói: "Hai người các ngươi đều là người ta tương đối xem trọng, cần phải đối xử với nhau cho tốt."

Kaz chỉ là hơi nhếch khóe miệng, gật đầu coi như đáp ứng.

Ngân Thiết Tử cũng trấn định mà gật đầu.

Edward nói với hai người: "Chuyện thủ vệ Diệp tộc, ta đã để cho Mắt Trái toàn quyền phụ trách rồi, chuyện tiếp đến thì phiền ngươi thương lượng với hắn, an nguy của Diệp tộc liên quan tới hòa bình của nước ta và người Danya, hi vọng các ngươi có thể nắm tay hợp tác, cùng hoàn thành cái nhiệm vụ quan trọng này."

Phải nắm tay hợp tác với Kaz? Mặc dù Ngân Thiết Tử cảm giác hết sức quái dị, nhưng cũng chỉ có ráng đến cùng mà nói: "Xin chỉ giáo nhiều."

Kaz chỉ là nhướn mày, nói: "Không cần! Ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi cứ làm cái đó là được."

Ngân Thiết Tử lặng đi một chút, hắn tưởng Kaz ít nhất sẽ giả vờ, tránh để cho vương tử hoài nghi, không ngờ hắn lại như mọi khi, dùng tư thái gây hấn này để đối mặt mình.

"Tính cách của Mắt Trái chính là như thế, ngươi cũng đừng lấy làm lạ." Bên cạnh, vương tử mang theo ngữ khí xin lỗi nói.

Thì ra Kaz bình thường thật sự là loại tính cách này? Ngân Thiết Tử nhàn nhạt hồi ứng: "Đừng lo, bản thân tôi cũng không dễ tương xử bao nhiêu."

Nghe vậy, Edward thật cảm thấy đau buồn, đồng thời có loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời than thở, vì sao người mình nhìn trúng luôn là có "tính cách cổ quái" đây?

◊◊◊◊

Ngân Thiết Tử đi theo sau Kaz rời khỏi thư phòng của vương tử, hai người đều không nói chuyện, thỉnh thoảng có người nhận ra Kaz, nhiệt tình muốn bắt chuyện với cái người tâm phúc trước mặt vương tử này, nhưng Kaz đều chỉ là lạnh nhạt hồi lễ cho xong, có lúc ngay cả mở miệng cũng bỏ bớt, trực tiếp gật đầu cho có.

"Chiến Công Paladin vì để kiểm tra ta, cho nên bảo ta tới tham dự nhiệm vụ bảo vệ Diệp tộc lần này."

Vừa đi đến chỗ không người, Ngân Thiết Tử liền mở miệng giải thích, hắn không hi vọng Kaz cho rằng mình giành bảo vệ Diệp tộc, nếu hắn hiểu lầm mình vẫn quan tâm Diệp tộc, đối với những Diệp tộc kia mà nói khẳng định không phải chuyện tốt.

"Chiến Công?" Kaz dừng bước, quay đầu lại, hết sức hứng thú đánh giá hắn, thấy vậy người sau toàn thân không thoải mái, lúc này mới cười lạnh một tiếng nói: "Là vương tử!"

"Vương tử?" Ngân Thiết Tử khó hiểu hỏi ngược lại: "Hắn muốn ta đến thủ vệ Diệp tộc?"

"Chuyện thủ vệ này có thêm một mình ngươi thì có bao nhiêu khác biệt? Nếu như là trước khi ngươi vẫn chưa có mất đi lực lượng, vậy thì khác biệt lớn rồi." Kaz trào phúng nói xong, lúc này mới nghiêm túc giải thích: "Điện hạ muốn thừa dịp này lôi kéo ngươi, cho nên mới giựt dây Chiến Công Paladin, đề xuất nhiệm vụ để ngươi thủ vệ Diệp tộc, lý do là hắn muốn kiểm tra ngươi có tư cách làm chồng của Mila hay không."

Ra là như vậy sao? Ngân Thiết Tử bừng tỉnh, nói như thế, từ đầu đến đuôi hình như đều là vương tử tương đối thiết tha với chuyện nhiệm vụ, Chiến Công trái lại chỉ là triệu kiến hắn một lần.

"Vương tử vốn có giao tình rất tốt với Owen và Mila, có thể nói là thanh mai trúc mã, cho nên Chiến Công Paladin cũng tin hắn thật sự là muốn tự mình kiểm tra ngươi, cộng thêm nếu như có thể có được tán đồng và ủng hộ của vương tử, chuyện ngươi muốn cưới Mila này có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, còn có thể dựa vào đó để ngươi và vương tử quen thuộc, cho nên Chiến Công cũng đồng ý rồi."

"Ta tưởng rằng quan hệ của vương tử và Chiến Công không tốt." Ngân Thiết Tử hết sức khó hiểu, vừa rồi vương tử còn muốn thành lập đoàn linh sĩ riêng, hiển nhiên là không coi Chiến Công là lực lượng của mình.

"Nói bậy!" Kaz khịt mũi: "Quan hệ của vương tử và Chiến Công rất tốt! Chẳng qua quan hệ của hắn với ai cũng đều rất tốt, có thể nói là một vương tử có năng lực, bất luận là thế lực phương nào cũng ít nhất có ba phần giao tình với hắn."

Ngân Thiết Tử tò mò hỏi: "Quan hệ của ngươi và vương tử cũng không tệ?"

"Quan hệ không tệ... Hừ! Ta vẫn thật cho rằng không tệ!" Sắc mặt của Kaz trầm xuống, cũng không để ý Ngân Thiết Tử có nghe hiểu hay không, tự mình hết sức bực tức mà khẽ rống: "Còn tưởng rằng hắn thật sự sẽ để ta đi sau khi đăng cơ, kết quả vẫn chẳng phải là đổi vị trí tiếp tục khống chế! Thân phận từ sát thủ biến thành linh sĩ của đoàn linh sĩ thì thế nào? Lúc cần thiết vẫn chẳng phải phái ta đi ám sát như thường sao!"

Ngân Thiết Tử mấp máy môi, lại không biết mình có thể nói cái gì, hình như bất luận nói cái gì cũng đều sai, nếu như năm đó không gặp gỡ mình, Kaz tuyệt đối không thể nào trở thành thích khách, nói không chừng sớm đã là linh sĩ tiếng tăm lừng lẫy.

Nhìn thấy ánh mắt của Ngân Thiết Tử tối sầm, Kaz lập tức biết lời của mình tổn thương hắn, khóe miệng giơ lên, càng tiến thêm mà nói: "Chẳng qua vương tử tài năng thì tài năng, nhưng vẫn là hơi quá ngây thơ, thích khách vĩnh viễn đều là thích khách, không thể thấy ánh sáng, hắn muốn để ta thấy ánh sáng, sớm muộn cũng sẽ phải trả giá! Trái lại là ngươi..."

Ánh mắt của Kaz liếc về phía hắn, Ngân Thiết Tử liền cảm thấy không ổn, quả không ngoài dự đoán, đối phương trào phúng hết sức có thể mà nói: "Nếu như ngươi quên sạch chuyện của Owen và Mila, không nghĩ tới báo thù với không báo thù nữa, vậy trái lại thật sự có tương lai tươi sáng đang chờ ngươi đấy!"

Nghe thấy tên của Mila và Owen, Ngân Thiết Tử cũng không thể không lên tiếng, hai người này là cấm kỵ duy nhất dù cho hắn có nợ Kaz làm sao, cũng không cho phép đối phương mạo phạm!

"Đúng thế! Trở ngại duy nhất của ta hình như chỉ có ngươi mà thôi!"

Không ngờ đến sẽ nhận được loại đáp án này, Kaz ngẩn ra một chút.

"Ngươi không ngừng gây hấn ta, thật sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi diệt khẩu sao?" Ngân Thiết Tử động thủ rút Dạ Trảo kiếm bên hông, ánh sáng lạnh lẽo của thân kiếm phản xạ lên mặt của Kaz, khiến người sau không khỏi nheo mắt.

"Ha... Vậy thì động thủ đi!"

Kaz vậy mà nở nụ cười, tiến lên một bước, thậm chí đưa cổ của mình dựa lên lưỡi kiếm của Dạ Trảo, đây khiến trong lòng Ngân Thiết Tử cả kinh, nhưng sau đó cảm giác mãnh liệt lại là phẫn nộ!

Hắn rống giận: "Ngươi thật cho rằng ta sẽ không động thủ sao? Đừng tiếp tục khiêu khích ta nữa!"

Nụ cười của Kaz càng đậm, cổ khẽ áp sát, Dạ Trảo kiếm sắc bén vô cùng, căn bản không cần dùng lực, trên cổ của hắn liền xuất hiện một vệt máu, máu đỏ tươi thuận theo lưỡi kiếm chảy một mạch xuống, cuối cùng nhỏ lên mặt đất.

Lúc này, Kaz vươn ra ngón trỏ quệt lên lưỡi kiếm, đầu ngón tay dính lên một vùng đỏ.

Ngân Thiết Tử trợn lớn mắt, nhìn thấy đối phương vậy mà vươn ra lưỡi liếm sạch máu trên đầu ngón tay.

Kaz khẽ cười nói: "Làm sao còn chưa động thủ? Ngươi đang cố kỵ cái gì? Cổ của ta cũng đã dựa lên kiếm ngươi rồi, chỉ cần khẽ cắt một cái, trở ngại gì cũng không còn nữa, tương lai của ngươi thật sự sẽ là một vùng ánh sáng..." Bình tĩnh nói đến đây, ngữ khí của hắn đột nhiên chuyển sang kích động, gần như là rống lên: "Động thủ đi chứ! Làm sao còn chưa cắt đứt cổ của ta?"

Cổ của hắn dựa sát trên kiếm, tiếng rống kích động này khiến cho vết thương càng sâu, máu chảy như trút nước, chớp mắt nhiễm đỏ cả lưỡi kiếm.

Thấy vậy, Ngân Thiết Tử vội vàng thu hồi kiếm về trong vỏ, không để cho đối phương có hành động tự tàn điên cuồng hơn.

"Ngươi điên rồi sao?!" Vừa tức giận trách mắng, hắn vừa vội vàng từ trong lòng lấy ra linh dược trị thương, rắc cả lọ lên cổ của Kaz, sau đó lại lấy ra thêm một bình, nói: "Uống vào!"

Kaz nhún vai, nhận lấy cái bình, không nói nhiều lời liền uống một hơi xuống, cảm giác trong bụng và cổ ấm áp, vươn tay sờ vào cổ, vết thương vậy mà chỉ còn lại một đường vẩy nhỏ.

"Linh dược này thật đúng là hữu hiệu!" Hắn có chút ngạc nhiên, thân là thích khách hoàng thất, cũng đã uống không ít linh dược thượng đẳng, lại không có loại nào hữu hiệu như thế. Hắn tỉ mỉ ngắm nghía bình linh dược không trên tay, đây gần như không thể nói là "một bình", mà là "một ống" rồi, không khỏi mở miệng hỏi: "Dược này làm sao bình nhỏ như thế?"

"Ta đã cô đặc linh dược lại rồi, mang theo tiện hơn."

Thật không tệ! Kaz nhướn mày, hỏi: "Đều là linh dược trị thương? Không có cái khác như là linh dược gia tốc sao?"

Ngân Thiết Tử lắc đầu nói: "Trên người không có, ta chỉ có mang theo linh dược trị thương bên mình."

Kaz khinh thường nói: "Lúc chiến đấu, linh dược phụ trợ mới là then chốt bảo mệnh!"

"Hiệu quả của linh dược đối với ta không tốt."

Nghe vậy, Kaz cũng hiểu được vấn đề, lại lộ ra nụ cười không mang hảo tâm, cố ý nói: "Nói điều này cho ta rất không tốt đâu, nhược điểm của ngươi ở trên tay ta, ngay cả chuyện linh dược vô hiệu này cũng để cho ta biết, muốn giết ngươi chừng như dễ như trở bàn tay!"

Ngân Thiết Tử trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói: "Nếu mục đích của ngươi chỉ là muốn giết ta, kỳ thực không cần phải phiền toái như thế."

Đồng thời, hắn từ trong lòng lấy ra một cái túi da nhỏ đưa cho Kaz, người sau khó hiểu tiếp lấy mở ra xem, bên trong có năm bình linh dược.

Kaz không chút khách khí cất túi da vào trong lòng, còn nói: "Lần sau lấy chút linh dược gia tốc tới."

Mặc dù ngữ khí của đối phương thực sự không khách khí, chẳng qua Ngân Thiết Tử cũng không so đo, trái lại còn hỏi: "Không dùng cự lực sao?"

"Lực khí của ta đủ cho một đao chọc vào tim người khác rồi, lực lượng lớn hơn một chút, từ trước ngực đâm xuyên sau lưng cũng chính là chữ chết, vừa không thể khiến người chết hai lần, muốn cự lực làm cái gì?"

Nói như thế cũng phải. Ngân Thiết Tử có chút đố kỵ lực lượng của Kaz, bởi vì thứ mình thiếu hụt nhất chính là lực lượng, mà hiệu quả của linh dược đối với hắn lại hết sức thấp kém, khiến hắn muốn dùng linh dược cự lực để gia tăng sức mạnh cũng không được, chỉ có thể ra sức tăng cường về mặt kỹ xảo.

"Linh dược sương khói chắc là cần chứ?" Ngân Thiết Tử bực mình nói: "Trước kia linh dược bán nhiều nhất cho thích khách chính là bình này!"

Kaz vốn định nói linh dược sương khói thì hắn có đầy, hắn cũng xác thực có đầy tủ linh dược sương khói, loại có độc, không độc, dùng để chạy trốn hoặc để làm người sặc, có thể nói có đủ mọi thứ, nhưng suy nghĩ một chút, linh dược trị thương của Ngân Thiết Tử ưu việt như thế, phẩm chất của linh dược sương khói nói không chừng là càng tốt hơn!

Thể tích thu nhỏ, phẩm chất lại không đổi, chỉ là điều này đã đủ xem rồi, càng nhỏ đại biểu càng dễ ẩn nấp, đối với thích khách mà nói đúng là ưu điểm tuyệt vời.

"Làm sao vậy?" Ngân Thiết Tử khó hiểu, không rõ Kaz làm sao đột nhiên an tĩnh.

"Có sương khói chủng loại gì?"

Lại có thể là đang nghĩ chủng loại sương khói? Ngân Thiết Tử đảo mắt khinh khỉnh, bực mình nói: "Muốn cái gì có cái đó!"

"Mạnh miệng thật!" Kaz dứt khoát nói: "Vậy thì lấy mỗi loại một ít đi!"

"..." Ngân Thiết Tử cảm giác mình thật là tự tạo nghiệt rồi, chẳng qua ngẫm lại, hắn gần đây không rảnh làm linh dược sương khói, phần lớn cũng là ném cho Liteli đi làm, căn bản không liên quan với mình.

"Đi thôi, lãng phí nhiều thời gian quá, phòng lao ở ngay đằng kia." Kaz chỉ vào khúc rẽ của hành lang.

Ngân Thiết Tử nghi hoặc hỏi: "Lại đổi địa điểm rồi à?"

"Không đổi không được, lúc trước chỗ đó lại gặp phải thích khách, mà vừa lại là phòng bình thường, căn bản không có lực phòng ngự! Đều tại người Danya ngu xuẩn kia, giam lao đang nhốt ngon lành, hắn cứ đòi đổi thành phòng bình thường..."

"Lại bị ám sát?" Ngân Thiết Tử một hơi cắt ngang lời của Kaz, buột miệng hỏi: "Diệp đều không sao chứ?"

"Bị thương một tên, chẳng qua chỉ là thương nhỏ, uống linh dược xong là không sao nữa..."

"Thân thể của Diệp tộc thế nhưng không kiện tráng như loài người!" Ngân Thiết Tử cắt ngang lời hắn lần nữa, phẫn nộ khẽ rống: "Cho dù bề ngoài thoạt nhìn không sao, có lẽ có nội thương, sẽ để lại di chứng!"

Rống xong, hắn vội vàng đi về phía chỗ của Diệp tộc, vừa quẹo qua, liền phát hiện ở cửa phòng có hai tên thủ vệ đứng, vội vàng đi qua.

Nhưng hắn vừa tiếp cận, thủ vệ cửa lập tức trở nên cảnh giác, nếu không phải đối phương ăn mặc thực sự không giống thích khách, trái lại như một quý tộc, sợ rằng bọn họ sớm đã động thủ công kích rồi, ba lần bảy lượt có thích khách đến tập kích, tâm tình của thủ vệ đã căng thẳng đến cực điểm.

Thấy vậy, Ngân Thiết Tử cũng không dám tùy tiện tiếp cận, tránh cho vô duyên vô cớ đánh nhau, hắn quay đầu nhìn, Kaz đang thong thả đi tới, ung dung nói: "Không phải gian đó, là bên này." Ngón cái của hắn chỉ vào căn phòng đối diện.

Ngân Thiết Tử sửng sốt, cửa căn phòng đối diện không hề có thủ vệ, làm sao lại là bị nhốt ở đó?

Kaz nói với thủ vệ cửa: "Đây là Ngân Thiết Tử, trợ thủ mới mà điện hạ phái tới, nhận rõ tướng mạo của hắn, cũng đừng đắc tội hắn, bây giờ hắn thế nhưng là người ưa thích của vương tử, nếu chém rớt một sợi lông của hắn, hai người các ngươi chạy không thoát đâu!"

Ngân Thiết Tử có chút ngạc nhiên nhìn Kaz, không ngờ hắn vậy mà dùng loại giọng điệu đùa giỡn này nói chuyện với thủ vệ.

Nhưng hai thủ vệ không hề ngạc nhiên đối với cách nói chuyện của Kaz, trái lại lộ ra nụ cười lưu manh với hắn, khác xa với bộ dạng thủ vệ nghiêm túc vừa rồi, thậm chí giả vờ giả vịt hành lễ với Ngân Thiết Tử, nói: "Xin chiếu cố nhiều rồi! Trưởng quan."

"Bọn họ là thuộc hạ của ta, đã đi theo ta rất lâu rồi." Kaz lấy ra một thanh chìa khóa mở phòng đối diện, đồng thời giải thích với Ngân Thiết Tử: "Tóc nâu là Anton, tóc đen là Venter."

Ngân Thiết Tử quay đầu nhìn, Anton nháy mắt một cách hết sức không đứng đắn, Venter thì còn nghiêm túc hơn một chút, nhưng so với linh sĩ của đoàn linh sĩ chân chính, hai người bọn họ thoạt nhìn đều thiếu một chút cảm giác quy củ, mặc dù nói như thế, nhưng dáng vẻ đứng thẳng tắp ở cửa vừa rồi của hai người bọn họ trái lại cũng không có bao nhiêu khác biệt với linh sĩ hoàng gia.

Chờ Kaz vừa mở cửa, Ngân Thiết Tử lập tức xông vào ngay, nhanh đến ngay cả Kaz cũng không kịp ngăn cản: "Chờ..."

Xông vào phòng, còn chưa kịp có bất cứ động tác nào, Ngân Thiết Tử liền nhìn thấy ánh bạc lóe lên trước mặt, hắn vội vàng nghiêng người né, nhưng sau đó lại là một vệt sáng bạc bắn tới... Đó là phần kim loại của mũi tên.

Lần này bức hắn không thể không nghiêng người lộn một cái né qua, ngay tiếp đến vậy mà lại là một vệt sáng bạc, hắn chỉ có trực tiếp nằm sấp xuống tránh, mặc dù biết rõ tư thế nằm sấp sẽ khiến cho né tránh lần sau càng thêm không dễ, nhưng không còn lựa chọn nào khác, trên thực tế, nếu không phải thân thủ của Ngân Thiết Tử lấy mau lẹ làm chủ, sớm đã gục xuống ở mũi tên thứ nhất rồi.

"Dừng tay!" Kaz rống to.

Rốt cuộc không còn mũi tên bắn tới nữa, Ngân Thiết Tử lúc này mới có thể dừng động tác né tránh, vừa dừng lại liền lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, lúc này mới nhìn rõ trong phòng có ba tên cung thủ, đang cầm trên tay là nỏ, ba người bắn liên tiếp, cho nên từng mũi tên có thể nối tiếp nhau, không hề có khe hở, nếu không phải Kaz quát dừng, thật không biết hắn vẫn có thể né được mũi tên tiếp theo hay không.

"Cái đồ ngu này!" Kaz khẽ rống: "Muốn chết thì nói cho ta! Ta lập tức giết ngươi!"

Nghe vậy, Ngân Thiết Tử có chút chật vật, nhưng điều hắn quan tâm nhất bây giờ không phải Kaz cũng không phải mình, hắn nhìn quanh trái phải, hai bên xung quanh là cả một hàng giường chiếu, Diệp tộc hoặc ngồi hoặc đứng ở bên giường, sau đó trợn lớn mắt nhìn Ngân Thiết Tử, hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng.

Ngân Thiết Tử nhìn đông nhìn tây, ngay cả nữ Diệp tộc tóc lam ở sân đấu giá lần trước cũng nhìn thấy, nhưng nhìn không ra là ai đã bị thương, đành lên tiếng hỏi: "Là ai đã bị thương?"

Diệp tộc nhìn Ngân Thiết Tử không chớp mắt, thần thái càng ngày càng sáng rực, hiển nhiên đã dần dần phản ứng rồi, lúc này, Kaz thấy tình huống không ổn, lập tức quát lên vào trong phòng: "Tất cả mọi người rời khỏi, ra ngoài ẩn nấp đợi lệnh."

Ngoại trừ cung thủ, tủ bên cạnh cũng mở ra, từ trong đó đi ra một người, tiếp đến là phía sau rèm cửa sổ, thậm chí dưới gầm giường cũng có người bò ra, cuối cùng bao gồm cả cung thủ tổng cộng có mười người đi ra khỏi cái phòng này.

Cho đến khi mọi người lục đục đi ra, đóng cửa lại, Kaz lúc này mới nhíu mày nhìn Ngân Thiết Tử, người sau còn đang dò hỏi: "Là ai lúc gặp ám sát lần trước bị thương?"

Một Diệp tộc tóc đỏ từ bên giường đi tới, nói: "Là ta."

"Hồng Nham?" Ngân Thiết Tử sửng sốt, không ngờ đến là Diệp lần trước nói chuyện với hắn, nhưng ngay sau đó liền lập tức hỏi: "Lúc bị thương có ói máu không?"

Hồng Nham có chút không kịp phản ứng, cho đến khi Ngân Thiết Tử hỏi lại lần nữa, hắn mới vội vàng trả lời: "Không có, chỉ là thương đao kiếm, đã lành rồi, xin không cần lo lắng."

"Không bị va đập? Hoàn toàn không có gì à?"

Nhìn thấy đối phương nghiêm túc hỏi, Hồng Nham cũng không dám tùy ý trả lời, sau khi hồi tưởng cẩn thận, gật đầu khẳng định nói: "Không có bị va đập."

Ngân Thiết Tử tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Hồng Nham, phát hiện sắc mặt của hắn trái lại còn tốt hơn lúc trước nhìn thấy, đây mới thật sự yên tâm, lúc này sau lưng đột nhiên có tiếng cười ha ha: "Thật chưa từng thấy tên ngu nào tự lừa mình dối người như ngươi! Ngươi còn muốn nói mình không quan tâm Diệp tộc, rốt cuộc là muốn gạt ai hả?"

Ngân Thiết Tử cũng hiểu hành động của mình thực sự lừa không được bất cứ người nào, mặc dù nỗ lực muốn khắc chế, nhưng hắn giống như chim sợ cành cong, bởi vì từng chính tay giết chết Thủy Lam, đau đớn gần như phát cuồng, cho nên hắn không thể lại nhìn thấy bất cứ một Diệp tộc nào chết, hắn thật sự sẽ điên mất!

Hồng Nham tò mò nhìn Kaz, vừa lại nhìn Hoa, mặc dù phỏng đoán Kaz có khả năng biết thân phận chân thực của Hoa, nhưng trước khi chưa chứng thực, hắn không dám thuận miệng nói ra cái danh xưng "Hoa" này, một khi bị Nhân tộc biết đây là Hoa của bọn họ, Hoa sợ rằng sẽ có nguy hiểm.

"Ta bây giờ tên là Ngân Thiết Tử." Ngân Thiết Tử không thể không nói ra tên giả của mình lần nữa, bằng không nếu Hồng Nham ở trước mặt người khác gọi hắn là Hoa, vậy mọi thứ đều sẽ xong xuôi.

"Tên của Diệp Chúa?" Hồng Nham ngạc nhiên nói, sau đó vừa lại nhìn thấy tóc của Ngân Thiết Tử, thắc mắc hỏi: "Ngươi đang giả trang thành Diệp Chúa sao?"

"Không phải." Ngân Thiết Tử có chút chật vật nói: "Ta chỉ là giả trang thành Nhân tộc, còn tên là, là ta lâm thời nghĩ ra, ta lúc đó chỉ nghĩ được cái tên này..."

"Thì ra như thế, là Diệp Chúa nói cho ngươi sao?" Hồng Nham lộ ra thần sắc ai thương nói: "Diệp Chúa luôn luôn cảm thấy hết sức áy náy đối với ngươi, buồn rầu không dám nói chuyện với ngươi, chỉ sợ vừa tiếp xúc, cuối cùng thật sự không thể bỏ mặc ngươi, không ngờ rốt cuộc vẫn là nói chuyện với ngươi rồi sao?"

Không dám nói chuyện với hắn...

"Nếu đã có tiếp xúc, Diệp Chúa cuối cùng vậy mà có thể bỏ mặc ngươi, đây không Diệp Chúa mà ta quen biết." Hồng Nham cảm thấy có chút kỳ quái.

Ngân Thiết Tử mở miệng giải thích: "Hắn chỉ là trước khi lên thuyền nói mấy câu với ta mà thôi." Nói xong, lại kinh ngạc âm thanh của mình vậy mà khàn như thế.

"Thì ra là vậy." Hồng Nham tò mò hỏi: "Ngài ấy đã nói cái gì thế?"

"Tên của hắn..." Còn có cái gì đây? Hắn khẳng định đối phương còn đã nói lời khác, nhưng làm sao cũng nhớ không ra.

"Diệp Chúa là người thế nào?" Kaz đột nhiên mở miệng hỏi.

Ngân Thiết Tử nhíu mày nhìn Kaz, không hiểu đối phương rốt cuộc muốn làm gì, cũng không cho rằng hắn thật sự cảm thấy hứng thú với Diệp Chúa.

Mặc dù Hồng Nham cảm thấy có chút kỳ quái, một Nhân tộc vậy mà sẽ muốn biết chuyện về Diệp Chúa, nhưng cũng không có nghi ngờ hắn, bởi vì hắn đã xác định đối phương thật sự biết thân phận chân thực của Ngân Thiết Tử, nếu đã là người mà Hoa tin cậy, hắn tự nhiên sẽ không đi hoài nghi đối phương.

Hồng Nham suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Diệp Chúa là một người rất khiến người thương xót."

Không chỉ Ngân Thiết Tử, ngay cả Kaz cũng nổi lên hứng thú chân chính, hắn vốn cho rằng Diệp Chúa có địa vị tương đồng với quốc vương của Nhân tộc, nhưng đây nghe lên lại hình như không phải... Không ai sẽ nói quốc vương bệ hạ là một người rất khiến người thương xót chứ?

Kaz hỏi kỹ hơn: "Vì sao là thương xót?"

"Bởi Vì Diệp Chúa còn rất trẻ, lại phải gánh vác trọng trách di cư của cả chủng tộc, thấy ngài cả ngày bận rộn không thôi, thực sự rất khiến người thương xót."

"Hắn rất trẻ?" Ngân Thiết Tử có chút kinh ngạc, nhưng sau đó lại không hiểu mình vì sao lại ngạc nhiên, hắn hoàn toàn không nhớ tướng mạo của Diệp Chúa, càng đừng nói đến trẻ hay không.

"Đúng vậy." Hồng Nham gật đầu nói: "Lúc Diệp Chúa kế nhiệm, mới có một trăm tuổi đầu, cho dù là bây giờ, hẳn cũng không quá một trăm năm mươi tuổi."

"Một trăm tuổi mà tính là trẻ cái gì..." Kaz mắng được dở chừng lại nhớ tới đối phương thế nhưng không phải người, mà trong tin đồn, tuổi thọ của Diệp tộc vô cùng dài, hắn không khỏi tò mò hỏi: "Nói như thế, một trăm tuổi của các ngươi là khoảng mấy tuổi của Nhân tộc?"

Hồng Nham cười khổ nói: "Khoảng mười lăm, mười sáu tuổi."

Nghe vậy, Kaz vui vẻ bật cười: "Các ngươi để cho một đứa trẻ làm vua?"

"Là có lựa chọn khác, nhưng..." Tầm nhìn của Hồng Nham chuyển đến người Ngân Thiết Tử, nói: "Hoa đã lựa chọn Ngân Thiết Tử, cho nên ngài ấy chính là Diệp Chúa."

Ngân Thiết Tử sửng sốt, lập tức hiểu rõ mà nói: "Ngươi là nói Hoa khác đi?"

"Không, chính là ngươi." Hồng Nham có chút ngạc nhiên mà nói.

"... Ta?"

"Ngươi không nhớ sao?" Hồng Nham chuyển sang nghi hoặc, dò hỏi: "Nhưng đây làm sao có thể? Hoa sẽ không bao giờ quên, các ngươi nhớ được mọi chuyện."

Sẽ không bao giờ quên... Ngân Thiết Tử nắm chặt tay, khẽ rống: "Ta chính là đã quên rất nhiều chuyện!"

"Cho nên, ngươi cũng không còn nhớ ta sao?" Hồng Nham mang theo biểu tình bối rối nói: "Ta có một thời gian từng múc nước cho ngươi uống, mặc dù bên cạnh Cây có nước, nhưng Hoa mới sinh phải nếm nước trong khắp lãnh địa của tộc ta, như thế, các ngươi sau khi lớn lên, khi tuần tra các nơi trong rừng rậm, có thể dựa vào chất nước để xác nhận mình vẫn ở trong lãnh địa, Hoa là sẽ không rời khỏi lãnh địa, bởi vì bọn họ không uống nước không quen."

Ngân Thiết Tử cứng họng, hắn thật sự hoàn toàn không nhớ được Hồng Nham, trên thực tế, hắn thậm chí không nhớ nước mình uống là do Diệp tộc múc tới.

"Thật hoài niệm những ngày trước kia." Bên cạnh, nữ Diệp tóc màu thủy lam mở miệng nói: "Hoa luôn là lặng lẽ ở bên cạnh nhìn chúng ta."

"Làm sao nói lặng lẽ chứ?" Diệp bên cạnh cô nở nụ cười: "Tôi còn nhớ trước kia có Hoa vô cùng thích nói chuyện đó! Cho dù chỉ có một mình cũng không ngừng tự lẩm bẩm."

Nữ Diệp cười nói: "Ngươi là nói "Quỳ" phải không? Bởi vì cô ấy là Mẫu Hoa, Mẫu Hoa bao giờ cũng hoạt bát hơn cả, Công Hoa thì rất an tĩnh."

"Hmm, tôi chưa từng thấy Công Hoa, lúc tôi sinh ra đã không còn Công Hoa rồi."

"Thế sao?" Cô cảm thương nói: "Tôi còn từng thấy hai Công Hoa, đều là vì bảo vệ chúng ta mà chết, Quỳ là đóa hoa cuối cùng rồi, sau khi cô ấy hồi quy không bao lâu, Cây càng ngày càng yếu ớt, căn bản không còn sức sinh hạ Hoa mới."

Lời cô nói xong, những Diệp tộc lâm vào cảm thương, lúc này, Hồng Nham tiếp lời, tiếp tục giải thích với Công Hoa và Kaz chuyện chưa nói xong vừa rồi.

"Bọn ta có một thời gian rất dài đều không có Hoa, đó là khoảng thời gian khó khăn, mất đi bảo vệ của Hoa, rừng rậm khắp nơi đều là nguy hiểm, thường xuyên có Diệp sinh bệnh lại không được Hoa trị liệu, cuối cùng, ngay cả việc thay Diệp Chúa cũng là vấn đề."

"Nhiệm kỳ của Diệp Chúa lúc dài lúc ngắn, mọi thứ đều phải xem Diệp Chúa có muốn từ nhiệm hay không, nếu như tuổi của Diệp Chúa quá lớn hoặc tỏ vẻ muốn từ nhiệm, vậy thì sẽ do Hoa lớn tuổi nhất chọn ra Diệp Chúa mới."

"Bởi vì không có Hoa, cho dù Diệp Chúa lúc đó tuổi đã lớn, nhưng nghĩ đến sau khi từ nhiệm không có Hoa để lựa chọn Diệp Chúa hạ nhiệm, ngài cho dù lực bất tòng tâm cũng không thể từ nhiệm, cho nên khi ngươi được sinh ra, mặc dù bọn ta lúng túng không biết làm sao, nhưng Diệp Chúa vẫn là biểu đạt ý từ nhiệm với ngươi."

Lúng túng không biết làm sao...

Ngân Thiết Tử trầm mặc một hồi, vẫn không nhịn được hỏi: "Cây sinh hạ ta chính là vì để chỉ định Diệp Chúa hạ nhiệm?"

Ngữ khí hình như có hơi quá kích động rồi, nhưng lời đã ra khỏi miệng, Ngân Thiết Tử cũng không thể thu hồi để nói lại.

Hồng Nham giật mình, vội vàng nói: "Không phải... ta nghĩ không phải, nhưng kỳ thực bọn ta cũng không biết vì sao Cây muốn sinh hạ ngươi, nếu như không sinh hạ ngươi, Cây hẳn là có thể sống thêm một ít thời gian nữa."

Ngân Thiết Tử căn bản không thể nghe tiếp, xoay người liền rời khỏi phòng.

"Hoa?!" Hồng Nham nhìn Ngân Thiết Tử rời khỏi, tuy cảm giác thần sắc của đối phương không đúng, nhưng trên chân hắn có xiềng xích, không thể đuổi theo chặn hắn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xông ra khỏi phòng, còn đóng sầm cửa.

"Các ngươi làm tốt lắm, không để ta thất vọng!" Kaz cười ha ha, trào phúng nói: "Năng lực tổn thương hắn lại có thể còn cao hơn ta!"

"Tổn thương?"

Hồng Nham khó hiểu kinh hô, nhưng Kaz cũng không để ý tới hắn, xoay người ra khỏi cửa, căn dặn thuộc hạ bên ngoài mai phục lại lần nữa, rồi sau khi hỏi hướng Ngân Thiết Tử rời khỏi, hắn cất bước đuổi theo.

Tìm không bao lâu đã ở trong hoa viên tìm được Ngân Thiết Tử, bây giờ đang là buổi trưa, ánh nắng trong hoa viên đang thịnh, hết sức nóng bức, cho nên không có quý tộc ở đây ngắm hoa.

Ngân Thiết Tử đứng ở dưới một cái cây, ngẩng đầu đối mặt với cây, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Kaz đi qua, lặng lẽ nhìn bóng lưng của Ngân Thiết Tử một hồi, vươn tay túm lấy vai của đối phương, mạnh mẽ xoay hắn qua đối diện với mình...

"Ngươi tưởng ta sẽ khóc sao?" Trên mặt Ngân Thiết Tử không hề có biểu tình ai thương, trái lại còn lộ ra thần sắc giễu cợt: "Thật ngại quá, để ngươi thất vọng rồi."

"Hừ!" Kaz trầm mặt, khẽ rống: "Ta chỉ là đến cảnh cáo ngươi, ngươi bây giờ là làm việc dưới tay ta, ai cho ngươi tự tiện rời khỏi? Lập tức trở về đứng thủ!"

Nếu Kaz đã lấy ra khuôn mặt cấp trên, Ngân Thiết Tử cũng thuận thế làm thuộc hạ, thậm chí đứng nghiêm hành lễ: "Vâng!"

Thấy vậy, Kaz càng tức đầy bụng, cố ý nói: "Gần đây người khác đều thủ rất mệt, vì để cho bọn họ nghỉ ngơi, ngươi cứ thủ hai ngày đi!"

Ngân Thiết Tử cũng biết đây là cố ý làm khó, nhưng hắn cũng không làm sao để ý, chỉ là nói: "Chỉ có một mình ta thủ sợ rằng không đủ."

"Đương nhiên không đủ!" Kaz trào phúng nói: "Ngươi tưởng ngươi vẫn là Công Hoa trước kia sao? Không trông chờ một mình ngươi thủ được! Ta sẽ để cho người nghỉ ngơi luân phiên giữa hai ca, ngươi hai ca đều phải thủ, hơn nữa không cho vào phòng nhốt Diệp tộc, đứng ở cửa phòng đối diện làm thủ vệ giả."

Nghe vậy, Ngân Thiết Tử chỉ là gật đầu, không chút do dự trở về đi làm thủ vệ.

Ngân Thiết Tử vừa xoay người, sắc mặt của Kaz chuyển sang âm trầm, hắn biết bây giờ Ngân Thiết Tử hẳn là không muốn nhìn thấy Diệp tộc, nhưng hắn lại không thể phái đối phương thủ ở phòng nhốt Diệp tộc, bởi vì nếu Ngân Thiết Tử thật sự nghĩ thông, từ bỏ chuyện chuyện phục thù này, mang theo Diệp tộc chạy trốn, vậy sự tình thật sự sẽ không có biện pháp thu dọn rồi!

Hơn nữa, hắn còn sẽ mất đi hành tung của Ngân Thiết Tử lần nữa.

"Công Hoa, ta sẽ không để ngươi lần nữa có cơ hội thoát khỏi tay ta!"

---

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top