Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 3: Chương 8: Lĩnh ngộ đến muộn... Hối hận trong dự liệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trộm đi Dạ Trảo kiếm của Owen... Không đúng! Không phải trộm đi!

Đó là kiếm của Owen, không phải của ngươi! Weist, ta chỉ là lấy lại kiếm của Owen mà thôi!

Không có dây leo cũng không sao, ta có thể dùng kiếm!

Nhưng phải giết người nào?

Hai đứa bé và người vợ, chết người nào mới sẽ khiến ngươi đau như ta?

-- Công Hoa

Chậm rãi mở mắt, xung quanh là một vùng sương mù mờ mịt, mới đầu Ngân Thiết Tử còn tưởng là mình vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt còn chưa tập trung, khiến cho trước mắt mơ hồ, nhưng qua rất lâu, tình huống cũng không có gì thay đổi.

Ngân Thiết Tử chậm rãi bò người dậy, lúc này mới phát hiện vùng trắng xóa xung quanh lại toàn là sương mù, hắn có chút ngỡ ngàng không biết làm sao, nhìn quanh trái phải, thứ nhìn thấy ngoại trừ sương mù vẫn là sương mù.

Hắn miễn cưỡng đứng dậy, nhưng sau khi đứng lên được lại cảm giác có chút không đúng... Sao lại không thấy đau? Ngân Thiết Tử vội vàng sờ lên mặt và thân thể, vết bỏng đều đã biến mất toàn bộ!

Đây là tình huống gì?

Ngân Thiết Tử lặng đi một chút, cảm giác càng thêm không đúng, mình vừa rồi có phải là trực tiếp sờ vào da thân thể, căn bản không có thứ gì ngăn trở -- hắn vậy mà không mặc quần áo!

Cúi đầu nhìn thân thể trần trụi, Ngân Thiết Tử lặng đi rất lâu, đột nhiên nghĩ đến có lẽ sẽ có người tới, bèn nhìn xung quanh muốn tìm thứ gì che đậy thân thể, nhưng xung quanh là một vùng mờ mịt, cái gì cũng không có, nào có thứ gì để che đây?

"Ngươi đang ở đâu?"

Nghe thấy tiếng người, Ngân Thiết Tử giật nảy mình, thấp thoáng nhìn thấy một bóng ngươi đi về phía của mình, nhưng mình lại không mảnh vải che thân!

Cho dù bỏ đi xấu hổ, Ngân Thiết Tử vẫn không thể bị người khác nhìn thấy thân thể trần trụi của mình, bởi vì thân thể của hắn...

Dưới cấp bách, rốt cuộc nghĩ đến có thể dùng tóc của mình để che đậy, vội vàng để cho tóc bao chặt lấy thân thể, nhưng động tác này vừa lại khiến hắn phát hiện tóc của mình vậy mà là màu đen không phải màu tím bạc, mặc dù giật mình, nhưng so với tình huống kỳ quái hiện tại, màu sắc tóc đã không phải chuyện gì lớn nữa.

Một người từ trong sương mù đi ra, hắn mang biểu tình tò mò nhìn Ngân Thiết Tử, da màu mật ong, ngũ quan sắc nét, là một nam nhân tóc màu tím...?

Ngân Thiết Tử trợn lớn mắt, phát giác không đúng, mặc dù thân hình của đối phương còn cao to hơn mình một chút, tướng mạo cũng giống nam nhân không sai, nhưng hắn lại, lại không có bất cứ đặc trưng giới tính nào, thân thể trơn nhẵn... giống như mình.

"Ngươi tìm ta sao?" Đối phương mở miệng hỏi, vừa không có chú ý đến thân thể trần trụi của mình, cũng không để ý Ngân Thiết Tử lõa thể, chỉ có tóc che đậy.

"Tìm ngươi?" Ngân Thiết Tử khó khăn lắm mới thốt ra lời.

Đối phương như chuyện đương nhiên mà nói: "Đúng, ngươi tìm ta có chuyện gì không?"

"... Ta không có tìm ngươi." Ngân Thiết Tử nỗ lực muốn chuyển tầm nhìn khỏi thân thể của đối phương, đành nhìn chằm chằm vào mặt của đối phương, nhưng vừa nhìn càng kinh ngạc, bởi vì sợi tóc màu tím của đối phương vậy mà hơi hơi phiêu phù ở giữa không trung!

Đối phương lộ ra biểu tình bối rối, hình như không biết lời Ngân Thiết Tử nói là ý gì.

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Ngân Thiết Tử càng ngày càng cảm giác kỳ quái, hắn kích động hỏi: "Rốt cuộc ta đang ở đâu?"

"Ta là Hạ Lan."

"Hạ Lan?" Ngân Thiết Tử rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Ngươi cũng là Hoa sao? Là Công Hoa giống như ta sao?"

"Không phải, ta là Mẫu Hoa." Hắn mang theo biểu tình nhạ dị, đối với việc Ngân Thiết Tử sẽ nhận sai mà cảm thấy khó tin.

"Mẫu Hoa?" Ngân Thiết Tử cảm thấy có chút quái dị, bởi vì thân hình của đối phương thoạt nhìn tuyệt đối là nam nhân, chiều cao cũng khá cao, tóc thậm chí chỉ đến vai, ngắn hơn mình nhiều, nhưng hắn lại tự xưng là Mẫu Hoa, đây khiến Ngân Thiết Tử có loại cảm giác quái dị không nói nên lời.

Nhưng sau đó, Ngân Thiết Tử nhớ tới, Mẫu Hoa vốn đã cường tráng hơn Công Hoa, vừa vặn tương phản với Nhân tộc, mặc dù biết điều này, nhưng bởi vì hắn chưa từng nhìn thấy Mẫu Hoa, vừa lại sinh sống giữa Nhân tộc quá lâu, lúc này đột nhiên nhìn thấy Hoa có thân hình cường tráng hơn mình, nhất thời mới theo phản xạ tưởng đối phương cũng là Công Hoa.

"Ngươi tên là gì vậy?" Hạ Lan tò mò hỏi: "Ta chưa từng nhìn thấy ngươi, là Hoa mới sao? Ngươi là của Cây nào sinh ra?"

Ngoại trừ tên gọi, Ngân Thiết Tử căn bản trả lời không ra vấn đề khác: "Ta tên là Ngân..." Nói được dở chừng, hắn phát hiện không đúng, vội vàng sửa miệng nói: "Ta tên là Công Hoa!"

"Công Hoa?" Hạ Lan hơi chần chừ một chút: "Rất vui được biết ngươi."

"Tên của ta rất quái?" Ngân Thiết Tử nhạy bén phát hiện, đồng thời ngữ khí hỏi ngược lại cũng không tốt lắm.

"Quái? Đương nhiên không." Hạ Lan lắc lắc đầu, sau đó nói: "Chỉ là ta cho rằng tên của Hoa đều dùng tên của một loài hoa, lần đầu tiên gặp được Hoa không phải như vậy "

Tên của một loài hoa? Ngân Thiết Tử lần đầu tiên biết đến chuyện này, đồng thời hắn cũng hiểu được, thì ra "Hạ Lan" chính là chỉ hoa hạ lan, trùng hợp là quốc hoa của Chiến Viêm quốc, đó là một loại hoa màu đỏ tím, màu sắc hết sức giống với màu tóc của Hạ Lan.

Hạ Lan nhìn tóc của Ngân Thiết Tử, lý giải nói: "Hẳn là bởi vì tóc của ngươi là màu đen, thông thường Hoa đều là lấy hoa giống màu tóc của mình để đặt tên, nhưng căn bản không có hoa màu đen, cho nên ngươi mới không dùng tên của hoa để đặt tên cho mình đi?"

Nghe thấy lời này, Ngân Thiết Tử đau nhói trong lòng, trào phúng nói: "Nếu đã không có hoa màu đen, vậy Cây sinh hạ loại Hoa không nên tồn tại như ta làm cái gì? Xem ra Cây đã phạm một sai lầm lớn!"

Nghe thấy trả lời này, Hạ Lan căn bản không hề do dự, như chuyện đương nhiên mà trả lời: "Cây sẽ không sai lầm, bất luận ngươi là màu gì, tóm lại ngươi là Công Hoa, nguyên nhân Cây sinh hạ ngươi đương nhiên là vì bảo vệ Diệp."

"Nhưng Diệp tộc đi rồi!" Ngân Thiết Tử kích động khẽ rống: "Bọn họ để ta ở lại chỗ không có Diệp tộc! Ta phải bảo vệ thứ gì?"

Hạ Lan nhíu mày, sau đó một mực bác bỏ: "Không thể nào không có Diệp, bởi vì Công Hoa phải bảo vệ Diệp."

"Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?" Ngân Thiết Tử bực tức nói: "Diệp tộc đi rồi, ta căn bản không có đối tượng bảo vệ!"

"Chỗ ngươi thật sự không có Diệp sao?" Mặc dù Hạ Lan hỏi như thế, nhưng thần sắc của hắn lại hết sức hoài nghi, căn bản không cho rằng bên cạnh Ngân Thiết Tử không có Diệp.

"Đương nhiên..." Nói được dở chừng, Ngân Thiết Tử sững sờ, bởi vì hắn nhớ tới Viêm Nhi, nhớ tới Hồng Nham, thậm chí nhớ tới hơn hai ngàn Diệp tộc trở thành nô lệ ở đại lục Hạ Sa.

"Chỗ ngươi có Diệp, đúng không?" Hạ Lan mỉm cười nói, kết quả không ngoài dự liệu, hắn quan tâm hỏi: "Ngươi rốt cuộc ở chỗ nào của Quân Đắc? Nếu như Diệp bên ngươi rất ít, có thể mang bọn họ đến chỗ ta, bên ta là nơi cư trú mới kiến lập, chỉ có một Cây và ba Hoa, hơn nữa hai trong số đó là Mẫu Hoa, bọn ta rất cần Công Hoa!"

Chẳng lẽ tồn tại của mình là vì... Ngân Thiết Tử đột nhiên có chút lĩnh ngộ, hắn trở nên hoảng loạn, nghe thấy lời của đối phương chỉ là thuận miệng đáp: "Ta không phải ở Quân Đắc, là ở Tịch Tông."

"Tịch Tông?" Nụ cười của Hạ Lan biến mất, hắn kinh hô: "Hoa màu đen! Đúng rồi, Ngân Thiết Tử từng nói đến Hoa màu đen!"

Mình từng nói lời này? Ngân Thiết Tử ngẩn ra, không hiểu mình từng nói lúc nào.

"Ngươi thật sự còn sống!" Hạ Lan tươi cười hớn hở, vui vẻ nói: "Ngân Thiết Tử nhất định sẽ rất vui, hắn mỗi lần nói đến ngươi, thoạt nhìn thật đau lòng."

... Là Diệp Chúa Ngân Thiết Tử!

Ngân Thiết Tử khó có thể tin nhìn Hạ Lan, rống to: "Ta làm sao có thể ở đại lục Quân Đắc?"

"Không, ngươi ở đại lục Tịch Tông." Hạ Lan trợn lớn mắt, nói: "Ta mới ở đại lục Quân Đắc, Ngân Thiết Tử và Diệp tộc trên đại lục Tịch Tông cũng ở đại lục Quân Đắc, nơi cư trú mà ta vừa mới nói chính là do nhóm Ngân Thiết Tử kiến lập."

Thật không? Đến nơi bình an rồi sao? Ngân Thiết Tử đột nhiên cảm giác thở phào, sau đó lại cảm thấy ảo não đối với phản ứng của mình, hắn hà tất quan tâm người đã vứt bỏ mình?

"Gay go! Sắp hết thời gian rồi." Hạ Lan kinh hô xong liền quay sang hỏi: "Ngươi có phải là lấy được tóc của ta?"

Ngân Thiết Tử sửng sốt: "Cái gì?"

"Tóc của ta đó!" Hạ Lan cấp thiết hỏi: "Ngươi lấy được mấy sợi? Chúng ta hẹn thời gian gặp mặt, ta có thể mang Ngân Thiết Tử đến gặp ngươi..."

Ngân Thiết Tử...

Mau tỉnh dậy, mau mở mắt!

Ngân Thiết Tử!

Lần nữa chậm rãi mở mắt, liên tục tỉnh lại hai lần, Ngân Thiết Tử có chút không rõ tình huống hiện tại, rốt cuộc vừa rồi là mơ, hay bây giờ mới là mơ?

"Ngân Thiết Tử!"

Trước mắt một người đột nhiên xông đến ôm lấy mình, bởi vì vừa mới tỉnh lại, trước mắt hắn còn có hơi mơ hồ, cũng không nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng mái tóc màu hoa hướng dương gần trong gang tấc lại minh xác nói cho hắn đây là ai.

"... Mila?"

Đôi tay của Mila ôm rất chặt, vòng lấy đầu và vai của hắn, đầu lại còn dựa vào trên vai bên hông mặt hắn, đương nhiên không khỏi chạm vào tóc...

Ngân Thiết Tử mấp máy môi, nhưng không có mở miệng nhắc nhở, trái lại còn vươn ra tay phải ôm lấy Mila, năm ngón tay còn luồn vào trong mái tóc vàng màu hoa hướng dương kia, cảm giác hết sức ấm áp, giống như toàn thân đều được ánh nắng sưởi ấm.

Nhưng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy cánh tay của mình, phía trên không có một chút thương tích nào, khác xa với bộ dạng đầy vết bỏng lúc trước, hơn nữa toàn thân trên dưới ngoại trừ có hơi uể oải, cũng không có bất cứ chỗ nào đau đớn... Thì ra mình vẫn còn đang nằm mơ sao?

"Mila." Hắn khẽ gọi.

Mila ngẩng đầu lên, mặc dù mắt lục mang ánh lệ, nhưng lại cười nhìn Ngân Thiết Tử, thần tình vô cùng dịu dàng.

Ánh mắt dịu dàng thế này, cảm giác thật quen mắt... Là ánh mắt của Mila hai mươi năm trước sao?

Không, đây cũng không phải ánh mắt của Mila trước kia.

Mila của hai mươi năm trước, mặc dù ánh mắt của cô cũng vô cùng dịu dàng, nhưng Ngân Thiết Tử bây giờ đã hiểu cảm tình của Mila đối với mình rồi -- cô là một người mẹ cưng chiều đứa con, là mẹ của mình! Nhưng, Mila trước mặt lại hiển nhiên không phải như thế, người mẹ thế nhưng sẽ không dùng thần tình ngượng ngùng nhìn con.

"Ngân Thiết Tử." Mila cũng gọi tên của hắn, nhưng tiếp đến lại nghẹn ngào nói không ra lời hoàn chỉnh, chỉ có xoa mặt của hắn, không ngừng nói: "May mà, may mà..."

Nhìn ánh mắt của cô, Ngân Thiết Tử đột nhiên lĩnh ngộ -- Cho dù vì mình mà chết, Mila cũng sẽ không hề hối hận!

Giống như người đó nhiều năm trước, cho dù đối mặt với ngọn lửa hừng hực, vừa nghe thấy tiếng gọi của mình, vẫn không chùn bước mà nhảy xuống, cho dù bởi thế mà chết cũng không có bất cứ hối hận nào.

Ánh mắt của người đó chồng lên với của Mila, cho dù một người là nam, một người là nữ, nhưng ánh mắt lại y như đúc!

Cảm tình thế này rốt cuộc là... Ngân Thiết Tử không nhịn được hỏi: "Mila, cô yêu tôi sao? Là nghiêm túc muốn thành hôn với tôi?"

Nghe vậy, Mila đầu tiên là sửng sốt, lúc này mới hiểu Ngân Thiết Tử đã nói cái gì, mặt gần như là trong chớp mắt nổi lên hai đám mây đỏ, cái vấn đề này thực sự quá không thích hợp, hơn nữa Yev, Fanny, thậm chí là người hầu của Ngân Thiết Tử cũng còn ở bên cạnh, cô làm sao có thể trả lời loại vấn đề này?

Cô nên trách cứ đối phương vô lễ, sau đó phẫn nộ xoay người rời khỏi... nhưng vừa nhìn thấy Ngân Thiết Tử lộ ra ánh mắt khát vọng muốn biết đáp án, đừng nói trách cứ, cô thậm chí không thể cự tuyệt trả lời!

Mila len lén quay đầu liếc đám người Fanny một cái, chỉ thấy Yev sớm đã quay người đi, Fanny thì dùng hai tay bịt mắt và miệng của Liteli, cho dù đối phương có bạt mạng vùng vẫy cũng vô dụng, mà bản thân cô cũng sớm đã nhắm mắt.

Fanny biết tiểu thư nhà mình da mặt mỏng, nếu ba người mở to mắt nhìn cô và Ngân Thiết Tử, vậy đừng mong có phát triển gì, cho nên sớm đã để cho chồng xoay người đi, sau đó vừa lại túm lấy Liteli, không cho hắn xông đến bên giường quấy nhiễu hai người.

Cho dù biết ba người nhắm mắt cũng có thể phát giác động tĩnh bên này, Mila vẫn là gật đầu, khe khẽ "ừ" một tiếng, sau đó cúi thấp đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Ngân Thiết Tử một cái.

"Rốt cuộc là yêu từ lúc nào?"

Ngân Thiết Tử vô cùng nghi hoặc, bất luận là quá khứ hay là hiện tại, hắn đều nghi hoặc như nhau, cho nên vừa là hỏi người trước mắt, cũng là hỏi người của quá khứ.

Nghe thấy vấn đề càng xấu hổ, Mila không khỏi oán giận sự trực tiếp của Ngân Thiết Tử, nhưng vừa lại cảm thấy đây chính là tính cách của hắn, nếu nói rõ xong, có lẽ trái lại là chuyện tốt, quan hệ giữa hai người có thể được xác lập hơn, thế này hẳn là có thể phát triển thêm một bước chăng?

Chần chừ mãi, cô vẫn là cố nhẫn nhịn tâm tình ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu lên, thì thầm: "Em cũng không biết là từ lúc nào biến thành thế này, nhưng những ngày qua, em càng ngày càng hiểu tính cách của anh, cũng rất quen với việc ở chung với anh, quen có anh ở đây... đã hoàn toàn không thể tưởng tượng tương lai người cùng chung sống với em lại là người khác."

Nói đến đây, Mila kỳ thực vô cùng muốn hỏi ngược lại Ngân Thiết Tử có phải cũng yêu cô hay không, nhưng lại không dám hỏi, bởi vì Ngân Thiết Tử lãnh đạm như thế, thời gian bọn họ quen biết vừa lại không dài, cô nghĩ làm sao cũng không cho rằng đối phương đã yêu mình, mặc dù đoán được đáp án, nhưng cô lại không muốn tận tai nghe thấy Ngân Thiết Tử nói ra khỏi miệng.

Nhìn thấy thần sắc của Mila càng ngày càng xấu hổ, hai má hồng hào còn hơn hoa, Ngân Thiết Tử rốt cuộc phát giác vấn đề của mình có chút không thỏa đáng lắm... Không, là vô cùng không thỏa đáng! Chẳng qua đây hẳn là mơ, không sao cả...

"Ngân Thiết Tử, anh cảm giác vẫn ổn chứ?" Rất sợ Ngân Thiết Tử hỏi vấn đề xấu hổ hơn, Mila vội vàng nói: "Yev, Fanny còn có người hầu của anh cũng đều rất lo lắng cho anh đấy! Anh xem, bọn họ ở đằng kia."

Ngân Thiết Tử chống người dậy, nhìn về phía của Mila chỉ, quả thật nhìn thấy Fanny, Liteli cộng với Yev... bóng lưng của Yev.

Fanny cười tủm tỉm, rốt cuộc thả Liteli ra, sau đó vừa lại vỗ vai của Yev một cái, để cho hắn có thể quay người lại.

Không phải đang nằm mơ? Ngân Thiết Tử rốt cuộc đã tỉnh táo lại, đột nhiên phát hiện hết thảy điều này chẳng những không phải nằm mơ, hơn nữa lời vừa mới nói còn bị ba người khác nghe thấy rồi!

Nhất thời, sắc mặt hắn phát đen.

"Ngân Thiết Tử!" Mila giật mình la lớn: "Sắc mặt của anh rất kém, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?"

"... Tôi không sao." Hắn khó khăn lắm mới thốt ra lời.

"Chủ tử ơi!" Liteli vừa la lớn vừa xông đến bên giường, đánh giá trên dưới Ngân Thiết Tử: "Ngài không sao chứ? Thật sự không sao nữa?"

Ngân Thiết Tử sẵn lòng chuyển đề tài: "Không sao, hình như ngay cả vết thương đều khỏi rồi, rốt cuộc là chuyện làm sao?"

"Tôi cũng đang muốn hỏi ngài đây!" Liteli la hét: "Ngài làm sao đột nhiên ngã xuống? Ngay hô hấp cũng không còn, đột nhiên chết đi! Thật là dọa chết người rồi! May mà cuối cùng đã sống lại, nếu không ngài bảo tôi phải làm sao chứ!"

Ngay cả la hét của Liteli cũng không khiến mình đau đầu, Ngân Thiết Tử có chút thắc mắc, trước kia hắn luôn là cảm giác đầu óc hắn nặng nề, cho nên chỉ cần Liteli to giọng la hét, hắn liền có cảm giác không chịu nổi, thường thường bởi thế mà nổi xung mắng Liteli, nhưng bây giờ lại không có xúc động muốn mắng người chút nào.

Hình như đã nhẹ nhõm hơn không ít. Ngân Thiết Tử cúi đầu nhìn thân thể của mình, hắn chỉ mặc áo lót sát người, cho nên có thể nhìn thấy trên người quấn không ít băng vải, nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau, giống như dưới băng vải này đã không còn vết thương nữa.

Ngân Thiết Tử không nhịn được vươn tay sờ vào vết thương, không cảm thấy đau, thậm chí còn bằng phẳng, căn bản không giống dáng vẻ bị thương, hắn thực sự không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

"Vết thương của ta hình như đều lành rồi." Ngân Thiết Tử nghi hoặc nói.

"Thật sao?" Nói xong, Liteli vậy mà thật sự động tay muốn kéo băng vải trước ngực Ngân Thiết Tử.

Ngân Thiết Tử rốt cuộc vẫn là không nhịn được cốc vào đầu người hầu, khẽ rống: "Nhìn tay của ta thì đủ biết rồi!"

Liteli "oh" một tiếng, cúi đầu nhìn, cánh tay của Ngân Thiết Tử vừa trắng vừa mảnh, khác xa bộ dạng đầy vết bỏng trước kia, hắn cảm động la lớn: "Thật vậy kìa! Chủ tử, tay của ngài đã trắng lại như trước kia rồi!"

"Lành hết rồi sao?" Mila cũng mừng rỡ nói.

Ngân Thiết Tử "uh" một tiếng, hỏi: "Sau khi tôi ngất đi đã xảy ra chuyện gì?"

Mọi người nhìn nhau một cái, Yev đến trước giải thích: "Lúc đó ngài đột nhiên ngất đi, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ, người hầu của ngài kiến nghị chuyển ngài đến nơi không người, tránh cho người khác phát hiện thân phận chân thực của ngài, cho nên tôi bế ngài đến cái phòng khách này..."

Nghe đến đây, Ngân Thiết Tử đột nhiên cảm giác có chút không đúng, ngữ khí của Yev hình như... Cung kính hơn rất nhiều?

"Sau đó người hầu của ngài đã lấy ra tóc của Hoa."

"Tóc của Hoa?" Ngân Thiết Tử có chút khó hiểu, hỏi: "Lấy tóc của ta làm gì?"

"Không phải của ngài! Là tóc mà chúng ta mua ở sân đấu giá!" Liteli xen miệng: "Diệp tộc nói cho tôi, nếu là Công Hoa bị thương, đều là Mẫu Hoa giúp họ liệu thương, cho dù chỉ có tóc cũng được!"

Ngân Thiết Tử sửng sốt, lập tức nhớ tới "giấc mơ" của mình, Hoa trong mơ kia, Hạ Lan, cũng nhắc đến tóc, còn hỏi mình trên tay có mấy sợi tóc của hắn, muốn hẹn thời gian gặp mặt lần sau... Chẳng lẽ ngoại trừ trị liệu, tóc của Hoa còn có công năng "gặp mặt"?

Ngân Thiết Tử không nhịn được chạm vào tóc của mình, không ngờ nó lại có thể có nhiều "công năng" như thế!

Hắn vội vàng nói: "Liteli, tóc còn lại đâu?"

"Sao vậy? Ngài còn muốn dùng à? Trên người vẫn còn thương sao?" Liteli lo lắng từ trong túi lấy ra hai sợi tóc, sau khi biết hiệu dụng của tóc này, động tác của hắn cẩn thận hơn rất nhiều.

Ngân Thiết Tử nhìn hai sợi tóc đó, mặc dù chỉ là sai sợi nhỏ bé, nhưng hắn vẫn nhận ra màu sắc này, mặc dù cũng là màu tím, nhưng hoàn toàn khác với màu tím bạc của hắn, mà là màu đỏ tím của hoa hạ lan, tóc của Hạ Lan đi? Cho nên hết thảy vừa rồi cũng không phải mơ.

Trong lúc đưa tóc lên, Liteli nhắc nhở: "Cẩn thận đừng để chạm vào tóc của ngài, vừa rồi tôi chính là để nó lên tóc của ngài, sau đó nó tự phát huy hiệu quả rồi! Chúng ta chỉ còn lại hai sợi này, ngài vừa lại năm lần bảy lượt bị thương, tốt hơn dùng tiết kiệm đi!"

Nghe vậy, Ngân Thiết Tử cũng căng thẳng, vội vàng để toàn bộ tóc phiêu ra sau, lúc này vừa lại cảm giác không đúng, tóc của hắn vốn chỉ tới eo, bây giờ lại vừa nhiều vừa dài, phủ kín cả cái giường, thoạt nhìn tuyệt đối không phải độ dài tới eo mà thôi!

Ngân Thiết Tử quay đầu nhìn tóc của mình, lẩm bẩm: "Tóc của ta sao lại --"

"Trở nên siêu dài!" Liteli xen miệng nói: "Chính là sau khi tôi đặt tóc của Mẫu Hoa lên, tóc của ngài liền trở nên thật dài, còn bay loạn nữa!"

Ngân Thiết Tử cầm hai sợi tóc màu đỏ tím kia, lại hoàn toàn không biết phải làm thế nào, nhưng hắn không dám tùy ý thí nghiệm, dù sao hắn cũng chỉ còn hai sợi tóc này mà thôi, theo như Liteli nói, phải dùng tiết kiệm mới được!

Muốn tìm nơi đặt hai sợi tóc này, lại phát hiện trên người mình chỉ mặc áo lót sát người, ngay cả túi cũng không có, rồi ngẩng đầu nhìn, Mila và Fanny đều đang nhìn hắn...

"Tôi muốn thay y phục trước." Ngân Thiết Tử miễn cưỡng bảo trì trấn định.

"Oh oh!" Liteli lập tức la lớn: "Vậy tôi về phòng tìm y phục cho ngài!" Nói xong, hắn nhảy nhót mà xông ra khỏi phòng.

Liteli rời khỏi rồi, nhưng ba người khác lại vẫn không có động tĩnh gì, hơn nữa ánh mắt đều tụ tập ở trên người hắn, Ngân Thiết Tử nổi nóng nói: "Tôi muốn cởi băng vải, làm phiền ra ngoài một lát!"

Nghe vậy, Mila xấu hổ đỏ mặt, vội vàng chuyển động xe lăn muốn ra ngoài, Yev vội vàng đẩy giúp, nhưng Fanny lại cố ý nhìn chằm chằm vào thân thể của Ngân Thiết Tử, vừa cười gian vừa nói: "Nam nhân có gì phải xấu hổ? Hơn nữa còn không cường tráng bằng nam nhân nhà tôi đây! Hi hi!"

Ngân Thiết Tử tức đến khẽ rống: "Vậy mà cô còn nhìn!"

"Hi hi!" Fanny chớp mắt nói: "Tôi đang giám định giúp tiểu thư mà!"

"Fanny!" Ngay cả Mila cũng nghe tiếp không nổi.

"Tới đây tới đây!" Fanny quay người qua, tiếp nhận xe lăn từ trên tay Yev, khẽ giọng nói với chồng: "Anh đi lo việc đi, tiểu thư giao cho em là được rồi."

Yev gật đầu, dịu giọng căn dặn: "Cẩn thận một chút, hiện giờ là thời kỳ đặc biệt."

"Uh..."

Nhìn ba người đi ra khỏi phòng, Ngân Thiết Tử đầu tiên đem hai sợi tóc màu đỏ tím kia để lên bàn, cởi áo lót ra, sau đó tháo băng vải toàn thân xuống, cúi đầu kiểm tra tình trạng thân thể.

Da thịt toàn thân trắng như tuyết, đừng nói vết thương, ngay cả một vết bầm cũng không có.

Lặng lẽ nhìn một hồi, Liteli từ ngoài cửa xông vào, Ngân Thiết Tử nổi nóng túm lấy chăn bông che lấp thân thể, hắn căm ghét để cho người khác nhìn thấy thân thể trần trụi của mình, cho dù là Liteli cũng vậy.

Nhìn thấy sắc mặt chủ tử không tốt, Liteli lập tức bỏ y phục xuống, sau đó chuồn nhanh như gió: "Tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài!"

Ngân Thiết Tử cầm lấy những y phục kia, phát hiện vậy mà là bộ quần áo hoa lệ mà Owen tặng hắn, hắn nhất thời có loại cảm giác muốn bóp chết Liteli, chẳng qua hắn vẫn còn chuyện khổ não hơn y phục, chính là mái tóc dài đến đầu gối, cuối cùng ngoại trừ buộc thành bím tóc vững chắc, bôi thêm hai lọ linh dược thú dưới nước, hắn vẫn tìm không ra biện pháp khác.

Trước kia mái tóc dài này là vũ khí của hắn, bây giờ lại chỉ là phiền toái, hơn nữa còn cắt không được!

Mặc xong y phục, sau khi cẩn thận bỏ hai sợi tóc màu tím vào túi tùy thân, hắn cảm giác trong bụng có hơi đói, đây là chuyện hết sức hiếm có, bởi vì hắn chỉ cần nước và ánh nắng là có thể no, hơn nữa cũng rất chịu được đói, có thể ba đến năm ngày không uống nước cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì... Nguy rồi! Hắn rốt cuộc đã ngủ bao lâu?

Kaz từng nói, muộn nhất tối hôm sau là phải xuất phát, mang Kim Khấp Nhĩ đến ải Táng Hạ!

Đừng nói đã đi rồi nha!

Nghĩ đến đây, Ngân Thiết Tử cảm thấy hoảng hốt, vội vàng muốn xông đi tìm Kaz, nhưng nhớ tới mình không thể nào tay không đi qua, quan sát xung quanh nhìn thấy Dạ Trảo kiếm, liền đi qua cầm nó lên, lúc này mới có cảm giác an tâm, sau đó đẩy cửa phòng, chuẩn bị lập tức đến hoàng cung, nhưng mới chạy mười mấy bước liền nghe thấy một tiếng la hoảng, âm thanh này là...

"Mila?" Ngân Thiết Tử cả kinh, la lớn: "Mila?"

Chỗ không xa truyền đến hồi ứng của Mila, cô hét "Ngân Thiết Tử", ngoài ra còn có tiếng kim loại va chạm, hắn vừa nghe đã nhận ra đây là tiếng đao kiếm!

Ngân Thiết Tử lập tức cất bước chạy như điên, dọc đường điên cuồng gọi "Mila", không ngừng nghe thấy tiếng gọi trở lại của đối phương, hắn mới cảm giác an tâm, một mạch xuyên qua hành lang dài, hắn rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng ngồi xe lăn kia, Fanny đang đẩy Mila, hai người xông về phía hắn.

Ngân Thiết Tử càng điên cuồng chạy, song phương gặp nhau ở chính giữa hành lang.

"Ngân Thiết Tử!" Mila gần như là muốn nhào lên người Ngân Thiết Tử, nhưng cô không thể đứng thẳng, cho nên chỉ có vươn ra hai tay.

Ngân Thiết Tử nhào vào giữa đôi tay dang rộng của cô, ôm chặt lấy cô, lúc này mới cảm giác yên tâm. Mila thật sự không sao.

Tựa mặt lên tóc của Mila, vừa lại dùng tay xoa xoa mái tóc vàng trơn mềm, sau khi cảm giác càng thêm chân thực, Ngân Thiết Tử lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Mila, đồng thời đối phương cũng nhìn hắn.

"Không sao chứ?" Hai người đồng thanh nói.

"Tôi nghe thấy tiếng la của cô." Ngân Thiết Tử sốt ruột hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tiếng la?" Mila sửng sốt.

"Tiểu thư chỉ là giật mình." Fanny hiếm khi xen vào đàm thoại giữa hai người, thần thái nôn nóng nói: "Tiểu thư, tôi lo lắng tình huống bên Yev, chúng ta hay là mau chóng đi qua xem xem!"

"Đúng, cô mau đi giúp Yev!" Thấy Fanny lộ thần sắc do dự, Mila biết cô không muốn mang mình đến chỗ nguy hiểm, cho nên vội vàng túm lấy tay của Ngân Thiết Tử, nói: "Có Ngân Thiết Tử ở đây, cô không cần lo cho tôi, anh ấy thậm chí có thể đánh gãy kiếm của đoàn trưởng Chris đó!"

Fanny vẫn mãi chần chừ, nhìn Ngân Thiết Tử một cái, căn dặn hắn: "Bảo vệ tiểu thư cho tốt, ngàn vạn lần đừng để tiểu thư bị thương." Sau đó mới xoay người rời khỏi, để lại hắn và Mila.

Nhìn bóng lưng vội vàng rời khỏi của Fanny, Ngân Thiết Tử lặng đi một chút, sau đó lực chú ý liền bị tiếng nói của Mila thu hút.

"May mà anh không sao." Mila nhìn Ngân Thiết Tử, trong mắt ẩm ướt đến cũng sắp chảy ra nước mắt rồi: "Vừa rồi đột nhiên có người xông vào, làm em giật mình, sau đó vừa lại nghe thấy tiếng kêu của anh, em còn tưởng anh lại xảy ra chuyện, anh vừa mới phục hồi như cũ, nếu như lại..."

"Tôi không sao." Ngân Thiết Tử vội vàng nói: "Chúng ta cũng đi qua xem thử đi!" Nói xong, hắn liền đứng dậy đẩy xe lăn của Mila.

Mila vội vàng ngăn cản: "Để cho Fanny tự đi đi! Sự ăn ý của cô ấy và Yev rất tốt, hai người hợp tác với nhau là rất mạnh, nhưng chỉ cần có em ở đó, Fanny liền phải lo cho em, không thể đi giúp Yev..." Nói đến đây, cô hơi hơi cúi đầu, mang theo ngữ khí rụt rè hỏi: "Cho nên anh giúp cô ấy chiếu cố em, được không?"

Ngân Thiết Tử cúi đầu nhìn Mila, cô ngồi ở trên xe lăn, thoạt nhìn yếu đuối như thế... Hắn thậm chí không cần dùng kiếm đã có thể giết chết cô!

Bây giờ giết cô, tin tức có lẽ không kịp truyền đến ải Táng Hạ... Không, chiến tranh vẫn chưa thật sự bắt đầu, từ đây tới lúc Owen uống dược xong còn có gần một tháng, sợ rằng tin tức muốn truyền qua vẫn dư sức!

Nhìn mái tóc vàng mềm mại của Mila, yếu đuối như một đóa hoa hướng dương, vừa bóp liền sẽ vỡ thành từng mảnh tàn... Nắm chặt Dạ Trảo kiếm, Ngân Thiết Tử nhiều lần hít sâu, cảnh cáo mình đây không phải thời cơ tốt đảm bảo.

"Ngân Thiết Tử?"

Nghe thấy tiếng gọi, hắn cúi đầu nhìn Mila, lại nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia...

"Sắc mặt của anh thật khó coi." Mila lo lắng nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

Đôi mắt này... Nhớ tới người dĩ vãng, Ngân Thiết Tử đột nhiên có cái ý nghĩ, liền dịu giọng hỏi: "Mila, nếu như tôi chết rồi, cô có cùng chết với tôi không?"

Mila giật mình, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy? Làm sao đột nhiên nói lời không lành như thế?"

Ngân Thiết Tử nhíu mày, nói: "Có thể trả lời vấn đề của tôi trước không?"

Nghe vậy, vừa lại nhìn thấy sắc mặt của Ngân Thiết Tử hết sức nghiêm túc, Mila có chút thấp thỏm bất an, khẽ nhíu mày, nói: "Em, em không muốn gạt anh, nhưng em thật sự không biết, em, em chưa từng... thích một ai đó."

Lòng của Ngân Thiết Tử có chút trầm xuống. Thật đáng tiếc, hắn cho rằng mình có thể không cần động thủ giết Mila, chỉ cần đến ải Táng Hạ cùng chết với Owen là được rồi, đáng tiếc đường này thoạt nhìn vẫn là không được.

"Ngân Thiết Tử, anh rốt cuộc vì sao hỏi như thế?" Mila cuống quýt hỏi, đã bất chấp xấu hổ do thổ lộ trần trụi vừa rồi, chỉ muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô thực sự không muốn hết lần này đến lần khác nghe thấy tin tức xấu của Ngân Thiết Tử.

Đầu tiên là phòng liên linh phát nổ, bị quốc vương bệ hạ nhốt vào giam lao, tiếp đến đột nhiên ngã ở cửa, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ... Rốt cuộc vì sao có thể gặp nhiều nguy hiểm gần như mất mạng như thế?

Ngân Thiết Tử đang muốn tìm lý do lấp liếm, nhưng lúc này truyền đến một tiếng rống to, khiến hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn.

"Ngân Thiết Tử!"

Kaz, mang theo thần tình đùng đùng tức giận, hai tay còn cầm chủy thủ, đang từ một đầu hành lang đi tới.

Vẫn chưa rời khỏi. Ngân Thiết Tử yên tâm rồi, về phần phẫn nộ của Kaz, hắn cũng không để trong lòng, so với phẫn nộ, hắn càng ghét đối phương lộ ra nụ cười điên cuồng hơn.

"Không cho phép làm hại anh ấy!"

Mila dang rộng hai tay, chắn ở phía trước cặp chủy thủ của đệ nhất thích khách.

---

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top