Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 4: Chương 11: Không hối tiếc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lan, ta rất lo cho những Diệp tộc suy yếu kia, Công Hoa thậm chí còn nôn nóng bất an, nhưng vì sao trông ngươi lại chẳng lo lắng chút nào?

"Vì sao phải ưu phiền? Ta là Hoa vì các ngươi mà sống, vì các ngươi mà chết, trước khi ta nhắm mắt, các ngươi tuyệt đối sẽ không có chuyện, về phần sau khi nhắm mắt, cũng chẳng thể ưu phiền nữa không phải sao?"

Ngươi nói không sai, là ta đã nghĩ nhiều rồi, Hoa vốn sẽ không ưu phiền, Công Hoa biết sốt ruột, quả nhiên vẫn là bởi vì do sống quá lâu ở Nhân tộc sao?

"Hắn là công hoa, trời sinh đã vì thủ hộ Diệp tộc mà chiến đấu, tình huống Diệp tộc ở đây kém như thế, đừng nói sốt ruột, hắn đáng lẽ phải trực tiếp phát cuồng mới đúng, nếu Cúc Nguyệt ở đây, hắn sẽ giết tất cả mọi thứ cản trở Diệp tộc rời khỏi, cho dù biết không thể giết sạch mọi trở ngại, hắn cũng sẽ giết cho đến khi mình kiệt sức mà chết mới thôi."

May mà chúng ta không có mang Cúc Nguyệt tới, cũng may mà Công Hoa không có làm như thế, nếu không chúng ta đừng nói hoàn thành giao dịch, sợ rằng căn bản đi không được.

"Đúng thế, Công Hoa không có đại khai sát giới, nhất định là giống như ngươi vừa mới nói, bởi vì sống ở Nhân tộc quá lâu! Thật là quá tốt!"

Quá tốt? Ngươi cảm thấy hắn sống ở Nhân tộc là chuyện tốt sao?"

"Không tốt à?"

Ta không biết.

"Ta cảm thấy Công Hoa tốt lắm mà."

... Thật vậy, ngươi nói đúng.

Hắn rất tốt.

-- Ngân Thiết Tử

.

.

"Ngươi thật sự không đi theo bọn ta sao?"

Ngân Thiết Tử không đành lòng nhìn Công Hoa, hắn đã nghe xong phần lớn những việc Công Hoa trải qua, những chuyện đó còn đau thương hơn hắn tưởng, cũng bởi thế mà không thể chờ đợi được muốn mang Công Hoa trở về đại lục Quân Đắc, hi vọng Công Hoa có thể không còn ưu phiền nữa và dần dần quên đi những chuyện đau khổ trước kia.

Công Hoa cố nhẫn nhịn xúc động muốn nói đồng ý, lắc lắc đầu, nói: "Ta còn có chuyện phải giải quyết, chờ ta giải quyết xong, sẽ lập tức đi theo các ngươi."

Nghe vậy, Ngân Thiết Tử thấp thoáng có chút bất an, nhưng hắn cũng không nghĩ tới phải cưỡng bách Công Hoa rời khỏi, mặc dù công hoa sẽ bảo hộ Diệp tộc, nhưng đó là thiên tính của bọn họ, Diệp tộc chưa từng đề xuất bất cứ yêu cầu nào đối với Hoa.

"Công Hoa, ngươi sẽ trở về chứ?" Ngân Thiết Tử không nhịn được hỏi, thậm chí nói: "Bọn ta thật sự rất cần ngươi."

Ngân Thiết Tử cảm thấy không đúng, chuyện mà Công Hoa nói muốn đi giải quyết rốt cuộc là gì? Lúc hắn hỏi, đối phương chỉ nói có vài người muốn gặp, và có vài chuyện đã hứa phải hoàn thành.

Mơ hồ như thế, là vì để ẩn giấu cái gì đây?

Công Hoa gật đầu nói: "Ừ ta sẽ đi."

Nghe vậy, Ngân Thiết Tử cũng không thể bức đối phương nữa, chỉ đành xoay người bước lên cự điểu.

Mà đây không phải một con duy nhất, trên bờ biển mênh mông đầy là điểu thú to lớn, trên thân các loại chim đều cõng Diệp tộc, có một số con đặc biệt to lớn thậm chí còn không chỉ chở một Diệp.

"Bọn ta sắp đi rồi."

Ngân Thiết Tử lưu luyến không nỡ đi, nếu có thể, kỳ thực hắn muốn ở lại cùng Công Hoa đi gặp người muốn thấy, và đi hoàn thành những lời hứa kia, nhưng hắn phải dẫn dắt những điểu thú này vượt biển, sau khi trở về còn phải an bài Diệp tộc về nhà, để bọn họ có nơi an dưỡng thân thể cho tốt.

Mấu chốt nhất chính là, Công Hoa trực tiếp cự tuyệt hắn đi theo.

"Công Hoa..."

Ngân Thiết Tử thoáng do dự, mở miệng nói: "Ta có thể biết, ngươi vì sao muốn chọn ta làm Diệp Chúa không?"

Công Hoa sớm đã không còn nhớ rõ nữa, có lẽ căn bản không có lý do đặc thù gì, đóa Hoa ngây ngô lúc đó chỉ là thích mái tóc màu tím bạc lấp lánh kia của Ngân Thiết Tử mà thôi.

"Bởi vì ta biết ngươi là người thích hợp nhất." Cuối cùng hắn trả lời như thế.

Nói xong, rồi quay đầu nhìn một người khác trên điểu thú, đó không phải Diệp, mà là Hoa giống như hắn, chỉ là khác giới tính. "Ta chọn không sai, đúng chứ, Hạ Lan?"

Hạ Lan cười, gật đầu.

Ngay cả Diệp tộc xung quanh cũng tới tấp gật đầu nói phải, Ngân Thiết Tử không khỏi có chút đỏ mặt xấu hổ, vội vàng ho mấy tiếng rồi nói: "Đến lúc ta mang những Diệp tộc này về nhà rồi."

Công Hoa gật đầu, nhìn những điểu thú vỗ cánh, chậm rãi bay lên, chim và Diệp tộc đầy bầu trời đều chăm chú nhìn vào hắn, gật đầu, sau đó xoay người bay đi.

Hắn cứ đứng mãi trên bờ, nhìn bầy chim đi xa, nhớ tới năm đó, hắn cũng là nhìn Diệp tộc rời khỏi như thế, chỉ khác là ngồi trên thuyền hay chim mà thôi.

Cứ nhìn mãi, hắn không nỡ rời khỏi, trong lòng có hàng trăm cảm xúc lẫn lộn.

Diễn biến của những ngày qua khiến Công Hoa có chút trở tay không kịp, giống như đang ở trong mộng, mỗi ngày khi tỉnh lại, hắn đều lo lắng hết thảy chỉ là một giấc mơ, Ngân Thiết Tử và Hạ Lan không có tới, mà Diệp tộc cuối cùng vẫn phải chết.

May mà giấc mộng này trước sau không có tỉnh.

Ngày Ngân Thiết Tử đến, hắn liền dưới dẫn dắt của Điện Sắc, vào hoàng cung đi gặp Bạch Nhan.

Công Hoa hết sức lo lắng người Danya sẽ gây bất lợi với hắn, nhưng dù lo lắng làm sao cũng vô dụng, bởi vì hắn bị nghiêm khắc cấm chỉ đến gần cung điện, thậm chí bị quy định chỉ có thể chờ ở trong phủ của Điện Sắc không cho phép ra ngoài, một khi vi phản, chính là một đường khai chiến!

Hắn chỉ có thể để cho Liteli và đám người Kaz đi theo Ngân Thiết Tử vào cung -- nhưng điều này càng khiến người lo lắng.

Đúng lúc đó, một đôi tay đột nhiên quơ quơ trước mắt Công Hoa, hắn sửng sốt, sau khi đẩy đôi tay đó ra nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của Hạ Lan.

"Biểu tình của ngươi là lo lắng đúng không? Đừng lo lắng nữa, Ngân Thiết Tử chẳng phải nói "có ngươi và Phi Hoàng ở đây, người Danya tuyệt đối sẽ không dám làm hại hắn" sao?"

Công Hoa gật đầu một cách cứng ngắc, nhớ tới cự điểu kia... Không, là Phi Hoàng, Thực Linh Thể thuộc loài chim, trong Thú Linh.

Không ngờ đến, vị Thú Linh này lại có thể ở đại lục Quân Đắc, hơn nữa còn dẫn theo một bầy chim lớn, chở Ngân Thiết Tử, Hạ Lan và mười mấy hộ vệ của Diệp Chúa bay tới, cho nên bọn họ mới có thể tới nơi trong thời gian ngắn như vậy.

Chỉ cần nửa tháng là có thể bay đến đại lục Quân Đắc, tin tức này khiến Công Hoa dấy lên hi vọng, nhưng sau đó liền bị trào phúng lạnh lùng của Kaz đánh thức.

Bị chim cõng bay ở trên cao cả ngày đó thế nhưng không phải lữ trình thoải mái, những Diệp tộc ốm yếu này hoàn toàn không thể so với những Diệp tộc khỏe mạnh của Ngân Thiết Tử, một ngày bay chưa tới mấy giờ đã phải nghỉ ngơi, tuyệt đối không phải nửa tháng là có thể tới nơi, mà cuối cùng thì lại có mấy Diệp tộc có thể cầm cự qua lữ trình phi hành?

Huống hồ ở đây có hơn ba ngàn Diệp tộc, nhưng điểu thú có thể cõng người đại khái chỉ có hơn một ngàn con, muốn đưa đi hết toàn bộ cũng phải tốn mấy tháng, nhưng những Diệp tộc này nào có nhiều thời gian như thế để chờ.

Trong vòng một ngày, tâm tình của Công Hoa lúc cao lúc thấp, vừa kỳ vọng vừa tuyệt vọng, tâm tình lên xuống rất lớn, khiến hắn suýt nữa không nhịn được dùng dây leo đâm cho Kaz trăm ngàn lỗ thủng.

"Ngươi không sao chứ?" Hạ Lan đánh giá đối phương.

Công Hoa hít sâu mấy hơi, nói: "Chỉ là có chút sốt ruột, xin lỗi, tính tình của ta có thể không lãnh tĩnh như công hoa khác."

Hạ Lan nhìn Công Hoa, cười, trêu ghẹo nói: "Công hoa lãnh tĩnh? Công hoa mà ngươi biết khẳng định không giống như ta biết."

Công Hoa sửng sốt, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ bọn họ không lãnh tĩnh sao?"

"Đương nhiên không, ngươi đã lãnh tĩnh hơn tất cả công hoa mà ta biết rồi, tình trạng của Diệp tộc hiện giờ kém như thế, nếu Cúc Nguyệt bây giờ ở đây, sớm đã mang theo Diệp tộc trong thành mở đường máu mà ra rồi, làm sao có thể ngồi ở đây nhìn Ngân Thiết Tử vào hoàng cung đi đàm phán."

Hạ Lan nhìn Công Hoa, nghiêm túc nói: "Ngươi lại có thể chỉ có sốt ruột bất an, còn có thể khắc chế mình không phát cuồng không giết người, thực sự đã quá khó tin rồi, công hoa mà ta từng gặp chỉ cần nhìn thấy có người dám làm hại Diệp tộc, vậy khẳng định sẽ lập tức giết chết đối phương, thường thường còn ngộ thương người vô tội, bọn họ cũng không thèm để ý, ngoại trừ Linh Thụ và Diệp tộc, công hoa không có thứ gì không dám giết."

Nói đến đây, cô suy nghĩ một chút, cười nói: "Nếu như không phải thực vật tuyệt đối sẽ không làm hại mẫu hoa, nói không chừng công hoa lúc phát cuồng sẽ ngay cả mẫu hoa bọn ta cũng bất cẩn giết chết đây."

Công Hoa ngẩn ngơ, hắn rất hiểu ý của Hạ Lan, phát cuồng hoàn toàn mất đi lý trí, không gì không giết...

Lúc Cây chết, hắn từng phát cuồng, hoàn toàn đánh mất lý trí, làm chuyện mà đến nay vẫn chưa từng ngừng hối hận, không dám phát cuồng nữa.

Đối với việc đại khai sát giới người Danya, tay hắn đã đầy máu tanh, không dám vọng động sát ý nữa.

Lúc Owen chết, toàn thân hắn là vết bỏng, thân tâm đều đau đến không muốn sống, giờ đây cho dù có đau, hắn cũng có thể cố nhẫn nhịn, không phát cuồng đến mức hoàn toàn đánh mất lý trí nữa.

Đi qua con đường này, hắn mới có thể trở thành "khó tin" như Hạ Lan nói.

Công Hoa đã có chút hiểu lầm, có lẽ, hắn cũng không đi sai đường, con đường chính đạo này chỉ là vòng một khúc lớn, khiến người tưởng rằng sớm đã thoát ly khỏi con đường ban đầu, nhưng kỳ thực, hắn chỉ là cần đi nhiều đường hơn, mới có thể đạt được mục đích.

Bây giờ, hắn ở đây, nhìn Diệp tộc suy yếu, nhẫn nhịn sát ý đầy lòng, ở lúc Ngân Thiết Tử đàm phán với người Danya, hắn trở thành nguyên nhân khiến người Danya không thể cướp đi hạt giống và phương pháp trồng trọt, chỉ có thể tiến hành trao đổi một cách đàng hoàng, tránh cho bị cướp mất.

Hồi thần lại, Công Hoa nhìn Hạ Lan đang ngâm nga hát, trên tay còn cầm một nhánh cây, không biết vì sao nhánh cây đó khiến Công Hoa có cảm giác an tâm.

"Đó là..."

Không chờ hắn hỏi, Hạ Lan đã trả lời trước, "Nhánh cây của Linh Thụ, ta có thể dùng cái này khiến cho tình trạng của Diệp tộc tốt hơn trong thời gian ngắn, chờ đến khi Ngân Thiết Tử đàm phán xong, làm tốt mọi chuẩn bị vượt biển, tình trạng thân thể của Diệp tộc hẳn là cũng đã có thể xuất phát."

Nghe vậy, Công Hoa run rẩy hỏi: "Cho nên những Diệp tộc có thể bình an tới được đại lục Quân Đắc, đúng không?"

"Tình trạng của bọn họ quá kém."

Trong lòng Công Hoa siết lại.

"Có lẽ không phải toàn bộ đều có thể bình an tới nơi, nhưng ta sẽ dốc hết sức." Hạ Lan nghiêm túc trả lời.

Khi nghe thấy câu này, cả người Công Hoa thả lỏng đến gần như ngay cả xương cốt cũng không còn, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.

Lúc đó, hắn không biết mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu, thỉnh thoảng tỉnh lại đều là nhìn thấy mấy vẻ mặt lo lắng, phần lớn là Liteli và Hạ Lan, không thì cũng là Ngân Thiết Tử và Lục Nhạc, thỉnh thoảng còn có mấy lần nhìn thấy thần sắc phẫn nộ của Kaz.

Mấy năm qua, vì để tạm thay thế Linh Thụ, Công Hoa tiêu hao quá mãnh liệt, dốc hết sức cầm cự, khi biết Hạ Lan có thể thay thế hắn chống giữ Diệp tộc, Ngân Thiết Tử có thể dẫn Diệp tộc bay đến đại lục Quân Đắc, hắn liền trực tiếp ngã quỵ.

Hắn suýt nữa đã chết.

Hạ Lan là nói như thế.

Lúc Công Hoa thật sự thanh tỉnh, người đầu tiên nhìn thấy là Kaz, cả mặt đối phương âm trầm, không ngừng xoay chuyển chủy thủ trên tay.

"Ngươi còn hôn mê tiếp, ta sẽ cắm nó vào ngực ngươi."

Công Hoa chớp mắt, "Ta đã ngủ bao lâu?"

"Gần ba tháng, đã có hai nhóm Diệp bay đến đại lục Quân Đắc, Diệp Chúa vừa trở lại, để cho điểu thú nghỉ ngơi mấy ngày, nhóm Diệp cuối cùng cũng sắp xuất phát rồi."

Kaz không nhìn Công Hoa, chỉ là nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc bén của chủy thủ, dùng ngón tay cọ xát ở phía trên, cảm giác từng cơn đau nhói, nói: "Bọn họ sẽ mang theo ngươi cùng đi."

Thì ra là thế.

"Ta sẽ không đi, có mười Diệp tộc còn ở trên tay Weist, ta muốn mang bọn họ rời khỏi, hơn nữa còn phải đi gặp một người."

"Ai?"

"... Mila."

◊◊◊◊

Khi Công Hoa xuất hiện trước mặt Weist lần nữa, hai người đều hết sức bình tĩnh đối mặt với đối phương, trái lại là Owen đứng bên cạnh thần sắc có chút gượng gạo, không biết nên đối mặt với Công Hoa làm sao.

Weist theo thực tế mà nói: "Chỉ tìm được hai Diệp, còn lại hầu hết đã bị người Danya mua đi rồi, tổng cộng mười hai tên, ta nghĩ hẳn là không còn sót lại nữa, nhưng không biết vì sao bọn họ có chút uể oải, tình trạng thân thể vẫn tính là tạm được."

Nghe vậy, Công Hoa gật đầu. Có lẽ là hắn mấy năm qua đều ở đại lục Tịch Tông, những Diệp này gần hắn hơn, tình trạng hình như cũng tốt hơn Diệp tộc ở trên đại lục Hạ Sa nhiều.

Không có cò kè mặc cả cũng không có điều kiện trao đổi, Weist trực tiếp để người mang mười hai Diệp tộc kia tới, giao đến tay của Công Hoa.

Viêm Nhi lập tức nhào lên, nước mắt liền rớt thẳng xuống. "Bọn ta tưởng rằng ngươi... ngươi sẽ không trở lại được nữa, người Danya làm sao có thể chịu thả Diệp đi?"

"Ta lấy được liên hệ với Diệp Chúa, hắn mang theo thứ mà người Danya muốn qua đây để trao đổi."

Ánh mắt của Công Hoa phiêu về phía Weist, nhìn thấy người sau tập trung tinh thần lắng nghe, hắn cũng cố ý nói thật rõ.

"Diệp Chúa giao hạt giống và phương pháp trồng cho người Danya, dùng để trao đổi Diệp trên tay bọn họ, bọn họ không cách nào cự tuyệt, đây có thể giúp bọn họ giải quyết vấn đề lương thực, hữu dụng hơn nhiều so với trông chờ vào Diệp tộc."

Vấn đề lương thực của Danya có thể được giải trừ, không cần dựa vào Diệp tộc, cũng không cần cướp tồn lương của loài người, nếu như hai bên vẫn đánh nhau, Công Hoa sẽ tặng bọn họ một câu "Chúc các ngươi đồng quy vu tận".

Công Hoa trấn an mười hai Diệp trước mắt, "Nhóm Diệp Chúa đã xuất phát trước rồi, các ngươi cũng mau chóng đi qua hội họp với bọn họ đi."

"Bọn ta?" Hồng Nham chuẩn xác nắm được trọng điểm, vội vàng hỏi: "Vậy còn ngươi?"

"Ta còn phải đi gặp một người, các ngươi đi trước." Công Hoa quay đầu nói: "Liteli, ngươi mang theo bọn họ đến chỗ của điểu thú, để bọn họ xuất phát, sau đó ở đấy chờ ta."

Liteli vốn còn có chút do dự, chẳng qua nghe thấy câu cuối cùng, trái lại yên tâm hơn chút, rồi lại nghĩ đến nhóm Kaz vừa về đến Kỳ Thắng thành đã rời khỏi trước rồi, nghe nói là đi bẩm báo sự tình với quốc vương, hẳn là không trở lại nhanh như thế.

"Được, chủ tử, ngài phải mau chóng đi qua đấy!"

Liteli đã quyết định đi theo chủ tử đến đại lục Quân Đắc định cư rồi, mặc dù có chút luyến tiếc đại lục Tịch Tông, hơn nữa sau này muốn gặp lại đồng tộc sợ rằng sẽ khó rồi, chẳng qua Thị Linh tộc một khi đi theo chủ tử, đó chính là chuyện cả đời, cho dù là chân trời góc bể cũng đi theo!

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người, Công Hoa vào thẳng vấn đề mà nói: "Ta muốn gặp Mila."

Owen lập tức trách móc: "Ngươi muốn làm gì Mila?"

Khóe miệng Công Hoa nhếch lên, nói: "Ta còn tưởng ngươi không định nói chuyện với ta nữa."

Mặt của Owen khẽ giật, gắng gượng nói: "Ta và tên lừa gạt như ngươi không có gì để nói!"

"Nói cũng phải, vậy thì trực tiếp cho ngươi vậy." Công Hoa từ trong túi linh dược móc ra một cái lọ nhỏ ném qua.

Owen không ngờ hắn sẽ có động tác này, suýt nữa không kịp phản ứng, ba chân bốn cẳng chụp lấy cái bình, khi đang muốn mở miệng hỏi, lại đã hiểu rồi. Cái bình này giống y như đúc với những bình dược Công Hoa cho hắn, đương nhiên, là giống với hai bình dược lúc trước.

"Nếu ngươi không dám uống, vậy thì trả cho ta, đỡ khỏi lãng phí."

Công Hoa định sang tay cho Anton và Venter, hắn không kịp làm thêm mấy bình, chỉ giao cho Kaz một bộ ba bình.

Owen lập tức mở cái bình uống vào một hơi, thậm chí ngay cả Weist cũng không định ngăn cản. Công Hoa giờ đây không cần dựa vào dược tề để giết người.

"Chỉ có một bình sao?" Hắn có chút luyến tiếc nhìn cái bình không, linh dược của Công Hoa tốt thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất, đương nhiên càng nhiều càng tốt!

Công Hoa bực mình nói: "Một người uống ba bình đã là cực hạn rồi, ngươi uống bình thứ bốn chỉ là đang lãng phí dược của ta!"

Owen tiếc nuối "ồ" một tiếng, vậy mà có loại cảm giác trở về quá khứ, mình ở trong tiệm dược của Công Hoa dùng nhiệt tình hứng lấy lạnh nhạt của hắn, cảm giác gượng gạo đã mất đi phần lớn.

"Mila ở vườn hoa phía sau."

Công Hoa nhìn Weist, cảm giác hết sức cổ quái, trước kia đối phương bởi vì uy hiếp của hắn, mà đem Owen và Mila bảo hộ kỹ càng, giờ đây lại thản nhiên như thế mà nói cho hắn, Mila đang ở vườn hoa phía sau.

Weist nhìn ánh mắt của hắn, nhàn nhạt nói: "Thế nào? Chẳng lẽ ta còn cản được ngươi?"

"Ngươi nói một tiếng "không", ta sẽ không đi gặp cô ấy." Công Hoa do dự một chút, từ trong lòng lấy ra một bộ dược tề để lên bàn, "Ngươi cầm cái này cho cô ấy."

Owen suýt nữa trợn lòi mắt, bất mãn thì thầm: "Này, có nhầm hay không, ta mới ba lọ, Mila lại có năm lọ, ngươi là cái đồ khốn thấy sắc quên bạn! Uổng cho ta hứng sự lạnh nhạt của ngươi suốt một năm!"

Công Hoa lườm hắn một cái, bực mình nói: "Vậy ngươi đánh gãy chân của mình đi, ta sẽ cho ngươi thêm hai lọ."

Owen ngẩn ra, ngay cả Weist cũng không còn hờ hững nữa.

Chân? Chẳng lẽ...

"Đây, đây thật sự có thể...?" Weist run rẩy hỏi, trong mắt mang theo kỳ vọng.

Công Hoa gật đầu, mới đầu hắn làm không ra loại linh dược này, nhưng có chi viện của Sinh Mệnh mẫu hoa là Hạ Lan, ngoại trừ cứu sống người chết, gần như không có thương nào không chữa khỏi.

Chuyện Weist áy náy nhất không có gì khác ngoài cái chết của vợ và đôi chân của Mila, người trước đã không thể cứu vãn, hiện giờ người sau còn có hi vọng, hắn không khỏi trở nên kích động.

"Ngươi đi gặp Mila đi, con bé cũng muốn thấy ngươi."

Công Hoa thoáng do dự, không thể không thừa nhận mình có chút e ngại gặp đối phương, nhưng hắn cũng không muốn cứ thế này rời khỏi, hít sâu một hơi rồi xoay người đi.

Vườn hoa phía sau ở đâu, hắn đã quá rõ ràng rồi.

Khi hắn bước vào vườn hoa, đầu tiên nhận được chính là ánh mắt phẫn nộ của Fanny, sau đó Mila cũng phát giác, ngẩng đầu lên, biểu tình thoáng qua trong chớp mắt kia, Công Hoa nói không ra đó là thần sắc gì, cũng không dám đoán.

"Fanny, ngươi rời khỏi trước đi." Mila bình tĩnh nói.

"Mila tiểu thư --"

Kháng nghị của Fanny bị cắt ngang bởi một câu "rời khỏi" của Mila, cô không dám kháng mệnh, chỉ có hung dữ trừng vào Công Hoa, uy hiếp: "Nếu như ngươi dám tổn hại một sợi tóc của tiểu thư, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

Công Hoa trịnh trọng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không tổn hại Mila."

Nghe thấy trả lời này, Fanny xem như hài lòng mà gật đầu, lúc này mới cam tâm tình nguyện rời khỏi vườn hoa, để cho hai người đơn độc gặp mặt.

Công Hoa gần như không dám nhìn Mila, người sau vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, bình tĩnh như thế, trái lại khiến Công Hoa lúng túng.

"Mila, xin lỗi, mẫu thân của cô là tôi --"

"Tôi biết, phụ thân và Owen đã nói cho tôi mọi chuyện rồi."

Mila không muốn nói chuyện này, cô có thể tha thứ cho việc Công Hoa làm, bởi vì phụ thân và Owen đều bình an trở về, chỉ có cái chết của mẫu thân, cô có thể thích ứng, nhưng không thể nói tha thứ.

Công Hoa trầm mặc một lát, nói: "Chân của cô cũng là bị tôi tổn thương trong lần đó."

Năm ấy, vì để khiến cho Weist đau lòng như hắn, hắn muốn giết con trai con gái của đối phương, lại bị mẫu thân của bọn họ lấy thân ngăn cản, nhưng nữ nhân đó dù đã liều mạng nhưng lại chỉ bảo vệ được một đứa trẻ không bị thương, đứa còn lại bị thương hai chân, cả đời không đi được, đó chính là Mila.

Công Hoa không có nói ra chuyện dược tề, hắn không muốn Mila bởi vì dược mà tha thứ cho hành vi lúc đó của mình, cô không đi lại được lâu như thế, sau khi uống dược sợ rằng còn phải đau khổ học đi một thời gian, những cái này đều không phải điều mà dược có thể bù đắp.

"Cảm ơn anh."

Công Hoa không dám tin nhìn Mila.

"Cảm ơn anh năm đó đã vì nước tôi ngăn chặn người Danya xâm nhập, nếu như không phải anh, phụ thân tôi nói không chừng đã chôn thân trong trận chiến tranh đó." Mila càng nói, trên mặt vừa là sợ hãi vừa là áy náy. "Kết quả, phụ thân lại đối xử với anh như thế..."

Công Hoa nhìn cô gái trước mắt, tâm tình rất là phức tạp, chuyện năm đó đến tận bây giờ, lại nhận được cảm tạ từ trong miệng một cô gái chưa từng trải qua chiến tranh.

Hốc mắt Mila ngập nước, nói: "Cũng cảm ơn anh không có lựa chọn giết chết phụ thân tôi và Owen, nếu không, tôi thật sự không biết mình bây giờ sẽ là dạng gì nữa, có lẽ, sẽ giống như anh lúc đó mất đi "Owen" kia đi."

Nghe thấy lời này, Công Hoa liền hiểu Mila đã tha thứ cho mình, có lẽ, căn bản chưa từng trách hắn.

"Ngân Thiết Tử... Không, Công Hoa, nếu như anh có thể ở lại, anh liệu có vì tôi mà ở lại không?"

Công Hoa mới mở miệng, lại nghe thấy Mila nói: "Tôi không muốn nghe nói dối."

Không muốn nói dối? Nhưng theo những gì đã trải qua, mình nên nói dối, đối phương có lẽ sẽ dễ chịu hơn, Mila lại nói không muốn nghe nói dối...

"Nếu như cho tôi thêm một chút thời gian ở chung với cô, tôi sẽ ở lại."

Mila mang theo nước mắt bật cười, "Đồ lừa gạt."

"Tôi nói là sự thật." Công Hoa ủy khuất, hắn xác thực rất có hảo cảm với Mila, chỉ là hảo cảm này vẫn chưa kịp biến thành cảm tình khắc cốt ghi tâm mà thôi.

"Đồ lừa gạt, tôi không tin."

Công Hoa đang muốn kiên định hơn mà nói đây xác thực là nói thật, Mila lại đẩy xe lăn tiến lên, nhào vào ngực của hắn, thấp thoáng truyền đến một câu: "Tôi không tin."

Hắn nhẹ nhàng ôm Mila, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa tóc mái tóc ấy.

Công Hoa đã hiểu rồi, cô không tin, bởi vì hắn không thể ở lại, mà cô cũng sẽ không đi theo hắn, cho nên không tin.

"Mila, tôi sắp đi rồi."

Nghe thấy lời này, cô gái đột nhiên ôm chặt hắn một cái, nhưng ngay lập tức buông tay, đẩy xe lăn lùi lại một chút, thận trọng gật đầu nói: "Vĩnh biệt rồi."

Nghe thấy ba chữ này, trong lòng Công Hoa siết lại, nhưng thấy hắn chỉ là có chút buồn bã, hẳn là không phải đoán được cái gì.

Mila quay đầu đi, không muốn nhìn Công Hoa nữa, chỉ sợ mình sẽ không nhịn được nhào lên nói muốn đi theo, nhưng đột nhiên có một đôi tay xoay đầu cô lại, sau đó khuôn mặt tuấn tú khiến cô ngủ cũng có thể mơ thấy kia gần trong gang tấc, môi đột nhiên cảm giác được xúc cảm mềm mại... Cô trợn tròn mắt.

"Tôi, tôi... vĩnh biệt đây!"

Nói xong, Công Hoa hoảng loạn xoay người bỏ chạy, bản thân hắn cũng không rõ vì sao đột nhiên làm như thế, chỉ là, chỉ là cảm thấy đột nhiên rất muốn làm như vậy, sau đó liền hôn vậy thôi.

Chờ đến khi người đó chỉ còn lại bóng lưng hoảng loạn, Mila mới phản ứng lại, cô bật cười, khẽ sờ môi của mình, vừa hoan hỉ vừa muốn khóc.

"Công Hoa, anh là tên sắc lang khốn kiếp!"

◊◊◊◊

Từ trong phủ Chiến Công chạy trối chết, Công Hoa lúc này mới thở phào.

Hm, chỉ là hôn một cái chắc không sao nhỉ?

Mặc dù nghĩ như thế, hắn vẫn cảm thấy mình thật là một tên khốn, căn bản không nên hôn Mila, nhưng lúc đó lại rất muốn làm như vậy, cứ thế mà hôn xuống.

Vừa nhớ tới biểu tình kinh ngạc đến mắt trợn tròn của Mila vừa rồi, hắn nhếch khóe miệng, cảm thấy có lẽ vẫn là không làm sai.

Mà thôi, coi như là lần phóng túng cuối cùng, như thế, hắn sẽ không còn bất cứ tiếc nuối nào nữa...

"Tâm tình tốt lắm sao?"

Công Hoa đột nhiên nghe thấy một câu nói băng lãnh, ở chỗ rẽ, Kaz đang dựa vào tường, lạnh lùng nhìn hắn.

"Trở lại nhanh vậy sao?" Hắn có chút nhạ dị hỏi: "Đã nói rõ với quốc vương rồi?"

Kaz hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta chỉ là đi nghe ngóng chút tin tức, chuyện của hai tên Edward và Ansairo này làm đã bị quốc vương phát hiện, một tên bị nhốt vào đại lao, tên còn lại muốn đăng cơ thì phải chờ rồi!"

Công Hoa ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không đi gặp quốc vương?"

"Hừ, ta mất tích lâu như thế, bây giờ xuất hiện trước mặt quốc vương, ngươi cho rằng ta trong thời gian ngắn vẫn có thể đi ra khỏi vương cung sao?"

Oh! Công Hoa gật đầu hiểu rõ.

"Nếu như ngươi định thừa dịp ta ở trong cung mà đào tẩu, vậy ngươi thế nhưng đã sai hoàn toàn, từ thời khắc ngươi bước vào Kỳ Thắng thành, tầm mắt của ta đã triệt để nắm chắc hành tung của ngươi..."

Càng nói, Kaz lại ngạc nhiên nhìn thấy Công Hoa lộ ra nụ cười, một nụ cười vô cùng nhẹ nhõm, vừa không phải cô gái ngây ngô đến ngay cả cười cũng không biết năm đó, cũng không phải "Ngân Thiết Tử" đã nhiễm lên sắc thái cuộc đời sau này.

Công Hoa ung dung nói: "Được rồi, chuyện của ta đã giải quyết xong hết, bây giờ động thù báo thù của ngươi đi."

Kaz nổi nóng, cảm thấy nụ cười trước mắt thực sự quá chướng mắt, rống giận: "Ngươi cho rằng ta sẽ giết ngươi đơn giản như thế? Ta muốn ngươi đau khổ --"

"Kaz." Công Hoa ngắt lời hắn, bình tĩnh nói: "Ta không muốn chết, cũng không muốn tiếp tục đau khổ, ta chỉ muốn trở về đại lục Quân Đắc, ta muốn tận mắt nhìn thấy nơi mà bọn Ngân Thiết Tử ở, ta muốn chạm vào Linh Thụ, còn muốn gặp Hoa khác."

"Ta phải dốc toàn lực mới có thể ngăn cản mình chạy trốn khỏi mắt ngươi."

"Nếu như ngươi còn không giết ta..."

Một lần nữa, hắn nhếch khóe miệng mỉm cười.

"Ta sẽ không muốn chết nữa."

"Ngươi hiểu không? Đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi, sau này, ngươi sẽ không bao giờ có thể giết chết ta được nữa, nếu như ngươi muốn dựa vào tổn thương người bên cạnh ta để khiến ta đau khổ, ta sẽ không do dự giết ngươi."

Kaz nhìn người trước mắt, đột nhiên không biết hắn là ai nữa, từ khi thoát khỏi hồi ức đau khổ của dĩ vãng Công Hoa hình như rốt cuộc đã hiện ra hào quang chân chính, kiên định như thế, không còn bất cứ hoang mang nào.

Hắn hiểu đối phương nói thật, bỏ qua lần này, mình sẽ không còn cơ hội báo thù nữa.

Kaz chậm rãi rút chủy thủ ra --

-- đâm vào ngực của đối phương.

------

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top