Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 4: Chương 2: Con đường không nên đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, tình hình của Diệp Chúa yếu đến nằm trên giường không dậy nổi, ta chỉ có thể tự mình xử lý mọi chuyện, sau đó đến bên cạnh giường báo cáo với Diệp Chúa.

“Ngân Thiết Tử, ngươi làm rất tốt, còn hoang mang sao?”

Càng hoang mang hơn trước kia rồi.

Diệp Chúa mỉm cười, bề ngoài của người đã là một kẻ ở tuổi xế chiều, ta chưa từng nhìn thấy Diệp nào có bề ngoài già nua như thế, cho dù là Diệp lớn tuổi hơn Diệp Chúa cũng sẽ không như vậy.

“Hoa đã lựa chọn ngươi, mà ta cho rằng nó đã chọn đúng, ngươi làm rất tốt, đừng sợ hãi.”

Hoa đã đúng sao? Ta thật sự có thể không sợ hãi sao? Ta thật sự làm rất tốt sao —- mà ta thật sự phải tiếp tục để cho Diệp Chúa nằm ở trên giường lo lắng trách nhiệm nặng nề là di cư toàn tộc sao?

“Diệp Chúa, xin hãy giao trách nhiệm và gánh nặng của người cho con, để con trở thành Diệp Chúa đi.”

Nghe vậy, Diệp Chúa như trút được gánh nặng, có lẽ thật sự nên đề xuất sớm hơn, nhưng ta còn có một năm nữa mới bước vào trăm tuổi, làm sao có thể gánh nổi trách nhiệm nặng nề của Diệp Chúa?

Hôm sau, Diệp Chúa đã hồi quy.

Ta thật sự nên đề xuất sớm hơn một chút.

—- Ngân Thiết Tử

.

.

“Làm sao không ăn?”

Kaz ngơ ngác ngẩng đầu lên, người đang hỏi trước mắt là một quý phu nhân mỹ lệ, còn xinh đẹp hơn mẹ thậm chí là chị của nó, bà đang dò hỏi với vẻ lo lắng.

“Ăn không vô.” Kaz sợ sệt trả lời.

“Tiểu quỷ thối, có cơm ăn còn không mau ăn, có biết bao nhiêu người ngay cả ngũ cốc thô cũng không được ăn không?”

Kaz nhìn quân nhân đang mắng chửi, đi theo đối phương về nhà đã mười mấy ngày, thời gian này chỉ là ở lại đây, chẳng làm gì cả, những sĩ binh hình như đã quên mất nó, lúc trước còn nói sẽ tìm nó để hỏi chuyện vì nó là kẻ may mắn sống sót, nhưng lại hoàn toàn không có đến.

Phu nhân tức giận mắng: “Ông hung dữ với trẻ con làm gì!”

Quân nhân lại mắng luôn cả phu nhân: “Bà quá cưng chiều trẻ con rồi, con hư tại mẹ!”

“Nói vậy là sao, tôi giúp ông nuôi lớn mấy đứa con trai rồi? Có đứa nào là hư, ông thử nói cho tôi xem!”

Thân là nguyên nhân chính khiến cho hai người cãi nhau, Kaz hoàn toàn không có xen vào, chỉ là ngẩn ngơ nhìn phía trước.

Bên kia bàn có một đứa trẻ, thoạt nhìn khoảng sáu, bảy tuổi, cho dù cha mẹ cãi nhau không ngớt, nó hình như cũng đã tập mãi thành quen, vẫn an an tĩnh tĩnh dùng muỗng ăn, lấy tuổi của nó mà nói, tay chân này thực sự rất ổn thỏa, chỉ thỉnh thoảng có mấy giọt canh vãi ra ngoài dĩa mà thôi.

Đứa trẻ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Kaz đang ngẩn ngơ, liền chỉ vào cá trong dĩa, giọng non nớt nói: “Ca ca, cá ăn ngon lắm đấy!”

“Ta mới không phải ca ca ngươi!” Kaz theo phản xạ trả lời.

Đứa trẻ khó hiểu nhìn nó, nói: “Mẹ nói em phải gọi anh là ca ca, còn nói sau này anh chính là con cái của nhà Dinadan chúng ta.”

Quân nhân và phu nhân ngoài miệng còn đang trách móc lẫn nhau, nhưng lực chú ý sớm đã bị hai đứa trẻ thu hút.

Sau này chính là con cái của nhà Dinadan —- Không! Kaz lớn tiếng cãi lại: “Ta mới không phải con cái của nhà ngươi! Ta tên là Chiến Kaz Donhues, không phải Dinadan!”

Đứa trẻ khó hiểu nhìn nó, như chuyện đương nhiên mà nói: “Nhưng mẹ nói anh là vậy.”

Bên cạnh, phu nhân sớm đã quên cãi nhau với chồng, vội vàng hưởng ứng: “Kaz à! Sau này con chính là con cái của nhà chúng ta! Chuyện quá khứ thì cứ quên đi.”

Phu nhân sớm đã nghe nói đến chuyện của ngôi tiểu trấn kia, một người lớn như bà nghe xong cũng cảm thấy thực sự quá đáng sợ, trẻ con tốt hơn vẫn là sớm quên đi những chuyện kia.

Quên? Kaz có chút ngỡ ngàng khó hiểu, muốn quên cái gì? Dạ Trảo đáng sợ kia sao?

“Sau này ta chính là mẹ của con, gã này thì là cha con.” Phu nhân trừng quân nhân một cái, muốn ra hiệu cho hắn.

Quân nhân hiển nhiên không giỏi hiểu ý, hắn chỉ là vung tay một cái, nói bừa: “Haiz, dù sao thứ con cái này càng nhiều càng tốt.”

Nghe thấy trả lời như thế, phu nhân lườm hắn một cái, sau đó ôn tồn nói với Kaz: “Kaz à, ta muốn đặt tên mới cho con, con cảm thấy Scaro thế nào?”

“Lại là gì gì đó “ro”!” Quân nhân bực mình nói: “Cái bà này, bà rốt cuộc có bao nhiêu thích cái chữ ro này, mấy đứa con đều là gì đó ro!”

Phu nhân lập tức phản bác: “Đây là thông lệ, phần đuôi đều là chữ ro, vậy mới giống anh em chứ! Con nói đúng không? Ansairo, con thích tên của mình không?”

“Thích!” Ansairo lập tức gật đầu, hoàn toàn không nể mặt bố già.

Quân nhân bốp vào đầu con một cái, miệng tiếp tục mắng chửi, nhưng đây cũng chỉ là cái “thông lệ”, trên thực tế, hắn luôn luôn cho rằng mình là một tên thô kệch, chuyện đặt tên này trước giờ giao cho vợ, hơn nữa hắn cũng hết sức hài lòng với mấy cái tên của vợ đặt, đọc lên cảm thấy dễ nghe, ngay cả phần đuôi đều là “ro” cũng âm thầm tán đồng, cảm thấy vợ nói đúng, đuôi tên giống nhau mới giống anh em.

“Không, không muốn tên mới!” Kaz hoảng lên, rốt cuộc đã hiểu điều đối phương muốn nó quên đi là mọi thứ, cha mẹ, chị gái, anh trai, còn có những chuyện xảy ra ở tiểu trấn, thậm chí ngay cả tên của mình cũng phải quên đi!

“Kaz…” Phu nhân do dự một chút, sửa miệng: “Scaro, quên hết những chuyện kinh khủng của tiểu trấn đi! Ta sẽ coi con như con ruột, con không cần lo lắng.”

Những chuyện kinh khủng của tiểu trấn? Kaz sửng sốt, nó không hề cảm thấy tiểu trấn kinh khủng, ở đó là nhà của nó!

Nói đến tiểu trấn, Kaz chỉ sẽ nghĩ đến người nhà, mỗi lúc nó nghịch ngợm gây rối, ba và mẹ đều bất đắc dĩ mà trách mắng, chị gái lại cưng chiều nó đến cực điểm, lần nào cũng bất chấp đúng sai mà che chở nó, mặc dù anh trai không thường ở nhà, nhưng mỗi lần về nhà đều sẽ mang rất nhiều thứ mới lạ hay ho cho nó, còn có em bé đáng yêu của chị và anh rể…

“Ca ca anh vì sao lại khóc?”

Kaz hồi thần, Ansairo đang khó hiểu nhìn mình, nó sờ vào má, lúc này mới phát hiện trên mặt mang nước mắt.

Vì sao lại khóc?

Không lâu trước, cũng có người hỏi như thế.

“Bởi vì ta rất đau lòng.” Kaz bất giác trả lời đáp án tương đồng.

“Vì sao đau lòng?” Ansairo vậy mà lại hỏi vấn đề người đó từng hỏi.

“Bởi vì, bởi vì…” Kaz đột nhiên tuôn lên lửa giận, người đó cũng là hỏi như thế —- biết rõ còn hỏi!

Mọi thứ đều là bởi vì ngươi!

Công Hoa!

◊◊◊◊

Đối với chuyện Kaz bảo vệ thích khách hôm đó, Ngân Thiết Tử bảo trì trầm mặc, bởi vì cho dù muốn hỏi, hắn cũng tìm không ra thời điểm không có người khác, Kaz hình như cố ý tránh ở riêng một mình với hắn, mà hắn tin mình nếu dám ở trước mặt người khác mở miệng hỏi chuyện này, Kaz tuyệt đối sẽ không để hắn yên.

Mấy ngày tiếp đến, hoàn toàn không có thích khách đến tập kích, tốc độ đi đường của bọn họ nhanh hơn rất nhiều, chỉ là cách ải Táng Hạ vẫn còn một đoạn.

“Chúng ta hẳn là sắp đuổi kịp đội ngũ của Chiến Công Paladin rồi.” Venter đề xuất phân tích: “Nhân số đội ngũ của Chiến Công rất nhiều, tốc độ hành tiến không bằng chúng ta, hẳn là không xa phía trước —–”

Kaz cắt ngang lời bọn họ, nói: “Chúng ta trực tiếp đến ải Táng Hạ, không đi đường lớn, trực tiếp vượt qua đầm lầy Chớ Đi.”

Nghe vậy, Venter nhíu mày, sau đó gật đầu, không có hỏi nhiều.

Ngân Thiết Tử rất hiểu nguyên nhân hắn nhíu mày, đầm lầy Chớ Đi thế nhưng là “đúng như cái tên”, đây là khu vực không nên bước vào, cho dù bên trong đó đủ kiểu loại Linh quý hiếm, nhưng khắp nơi đều là nguy cơ, có lúc ngay cả thực vật bên đường cũng có thể phun cho bạn một hơi khói độc, chứ đừng nói tới các loại thú hiếm lạ cổ quái, mệnh danh là khu vực không nên tiến vào nhất ở Chiến Viêm quốc.

“Nhưng đó không phải cái nơi tốt lành gì!” Anton khốn khổ nói: “Đội trưởng, không thể đổi đường khác sao?”

Kaz không kiên nhẫn nói: “Nơi đó khó bị truy tung nhất, hơn nữa ta tiến vào, cũng chẳng có gì ghê gớm, cùng lắm có vài con thú hơi phiền toái.”

Nghe vậy, Anton lầm bầm: “Nhưng ta nghe được thì không phải như thế! Thú thì không nói, chúng ta cũng không ít lần săn thú nguy hiểm, nhưng đầm lầy Chớ Đi thì khác, nghe nói thứ nguy hiểm nhất trong đó không phải Thú, mà là mấy thứ cây cỏ gì đó, nghe nói ngay cả hoa bên đường cũng biết ăn thịt người!”

“Làm gì có chuyện đó!” Kaz mất kiên nhẫn nói.

“Sao lại không có?” Liteli la hét: “Đó thế nhưng là thật đấy! Ta cũng từng vào không ít lần, nếu không rắc linh dược che lấp mùi, chắc đã bị những hoa hoa cỏ cỏ kia nuốt trọn mất! Ngươi đừng có mà không tin!”

Nghe vậy, trong mắt Kaz lóe qua một tia nghi hoặc, nhưng hắn không có tìm hiểu sâu, “Nếu ngươi đã nói như thế vậy trên người ngươi hẳn là có linh dược che lấp mùi?”

Liteli ngẩn ra, liếc Ngân Thiết Tử một cái, người sau lại tỏ ra giống như không có chuyện gì, hắn đành xoay người bỏ hành lý phía sau xuống, bắt đầu lục lọi, một hồi sau mới quay đầu lại nói: “Có thì có, chẳng qua chỉ có đồ dự phòng, chúng ta nhiều người như thế dùng hai ngày là hết rồi.”

“Như vậy đã đủ rồi, bên ngoài đầm lầy không có bao nhiêu nguy cơ, chúng ta dốc toàn lực chạy đi, hai ngày đã có thể vượt qua trung tâm đầm lầy.”

Kaz nhìn quanh mọi người, nhấn mạnh nói: “Toàn lực chạy, ai có vấn đề gì không?”

Giọng điệu này không giống hỏi, mà như đang cảnh cáo mọi người không được có vấn đề.

Mọi người đều không có đề xuất dị nghị, nhưng ánh mắt lại dần dần dịch về hướng Liteli cái tên nhỏ như đứa con nít, theo bọn họ thấy, một tên nhỏ như thế khẳng định không thể toàn lực vượt qua đầm lầy nguy hiểm, chưa kể còn phải toàn lực chạy nữa!

Liteli mới đầu là ngẩn ra, không hiểu mọi người làm sao đột nhiên đều nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng vừa nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của Kaz, Liteli lập tức phản ứng lại, gương mặt như bị xúc phạm mà kháng nghị: “Vẻ mặt của các ngươi là sao hả? Vừa mới nói ta từng đến đầm lầy xong!”

“Đó là bởi vì có Ngân Thiết Tử đi cùng đi?” Kim Khấp Nhĩ cười nói: “Không sao, ngươi nhỏ như thế, ta và Sương Quỳ cõng ngươi cũng không thành vấn đề.”

Liteli suýt nữa hộc máu, bình thường nếu có người muốn cõng hắn đi qua đầm lầy, đó thế nhưng là chuyện cầu cũng không được, nhưng bây giờ vì để tranh một chút sức lực, hắn làm sao cũng không muốn được người ta cõng nữa.

“Ai cần các ngươi cõng! Bằng không chúng ta đánh cược đi, nếu như ta chạy nhanh hơn các ngươi, ngươi sẽ phải… sẽ phải gọi hắn là chủ nhân giống như ta!”

Liteli chỉ vào Ngân Thiết Tử, người sau nghi hoặc nhìn hắn một cái, không biết đây là đối phương lại gây rối hay có ý nghĩa đặc thù khác, nhưng lại không định lên tiếng ngăn cản.

Lời của Liteli nghe lên giống như trẻ con giận dỗi, ngay cả Sương Quỳ người trước giờ không cho ai bất kính với Kim Khấp Nhĩ cũng không coi đó là một chuyện, Kim Khấp Nhĩ đang định thuận miệng đáp ứng, lại thấy Ngân Thiết Tử lộ ra mỉm cười, đây khiến hắn có chút không yên tâm, nên hỏi: “Thể năng tên lùn này chắc sẽ không thật sự rất tốt chứ?”

Ngân Thiết Tử nói tránh: “Liteli không phải Linh Sĩ, hắn là Liên Linh Sư.”

Nhưng vẻ mặt Liteli lại đầy không phục. Liên Linh Sư gì chứ, hắn là Thị Linh!

Nghe vậy, Kim Khấp Nhĩ yên tâm, mấy ngày gần đây hiếm khi có tâm tình đùa giỡn bèn trêu ghẹo nói: “Vậy nếu như tên nhóc ngươi thua rồi thì sao?”

“Dứt khoát lấy thân đáp trả đi!” Anton ở bên cạnh châm dầu vào lửa.

Liteli nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hành lễ với Ngân Thiết Tử, lên tiếng thỉnh cầu: “Chủ nhân, nếu như tôi thua rồi, xin ngài để tôi tạm rời khỏi ngài ba năm, đi trả cho xong món nợ.”

“Được.”

Ngân Thiết Tử không chút do dự gật đầu đáp ứng, thậm chí bắt đầu chờ mong Liteli thua, bất luận đi đâu cũng tốt hơn ở bên cạnh hắn, hơn nữa nếu để cho Kim Khấp Nhĩ biết được Liteli chính là “Litekilier”, đối phương sẽ thờ hắn như khách quý, đến lúc đó đừng nói ba năm, ba mươi năm cũng không muốn để cho người đi.

Liteli lập thề với Kim Khấp Nhĩ: “Nếu ta thắng rồi, ngươi phải gọi Ngân Thiết Tử là chủ nhân ba năm; nếu thua, ta sẽ ở bên cạnh ngươi hầu hạ ba năm.”

Kim Khấp Nhĩ bất đắc dĩ nói: “Thế nhưng ta không biết nên bảo ngươi hầu hạ cái gì, thôi cứ như thế đi.”

Hắn hoàn toàn không cho rằng mình sẽ thua một tên nhỏ con như thế, cũng không định nghiêm túc, đến lúc đó đại khái cứ đùa giỡn trêu chọc hắn mấy ngày, sau đó thì để người trở về bên cạnh Ngân Thiết Tử.

Khúc xen vào nho nhỏ này khiến bầu không khí giữa mọi người hòa hoãn xuống, không đối chọi gay gắt như trước đây, Anton thậm chí muốn giúp Liteli ăn gian, phải để cho Kim Khấp Nhĩ gọi Ngân Thiết Tử một tiếng “chủ nhân” mới được.

Duy chỉ có Kaz nhíu mày không nói. Nhưng hắn chỉ suy nghĩ một hồi liền quyết định buông tay bất quản, nói đến cùng, hắn chẳng thèm quản người Danya có thể đạt được một tên đại sư liên linh hay không, mà đây sẽ có ảnh hưởng gì với Chiến Viêm quốc không, tất cả đều không quan trọng.

Có sự đánh cuộc của Liteli và Kim Khấp Nhĩ khiến chuyến đi đến đầm lầy này đột nhiên có chút thú vị, cộng thêm không biết có phải đầm lầy Chớ Đi thật sự quá mức nguy hiểm hay không, thích khách thân mình còn lo chưa xong, cho nên không rảnh đi ám sát, bọn họ từ khi bước vào đầm lầy thì không còn bị tập kích nữa, hành trình vậy mà còn nhẹ nhõm hơn trước kia.

“Mấy loại hoa cỏ này không biết ăn thịt người thật à?”

Anton không nhịn được lẩm bẩm, cảm giác có chút mới lạ, vừa đi vào liền nhìn thấy các loại hoa cỏ cây cối chưa từng thấy, càng vào sâu càng quỷ dị. Có từng nhìn thấy nụ hoa nào có bề ngoài giống một cái đầu người thối rữa chưa? Hơn nữa còn là một vùng mênh mông, nói có bao nhiêu buồn nôn thì buồn nôn bấy nhiêu!

Những cái đầu đó… Không, là những nụ hoa đó đang nhìn bọn họ — Đúng thế, nhìn vào bọn họ, còn nghiêng đầu, sau đó liền mặc cho bọn họ đi qua.

Càng quỷ dị hơn là những “hoa” này còn mang theo hương hoa, trong không khí phiêu tán mùi hương nồng nặc, nhưng bởi vì mùi hương thực sự quá thơm, trái lại khiến mọi người hắt hơi liên tục, cảm thấy ngực bức bối, cảm giác buồn nôn cứ thường trực.

Anton vốn thà chết cũng không chịu bước vào trong vùng nụ hoa đầu người kia, nhưng rất bất hạnh, Ngân Thiết Tử không chút do dự bước vào, tiếp đến, Kaz thân là đội trường nói với mọi người: “Các ngươi là muốn đi qua, hay là muốn gia nhập hàng ngũ nụ hoa, hai chọn một.”

Lựa chọn này cũng không khó, cả nhóm đều lựa chọn đi vào, mặc dù có chút thấp thỏm, lo rằng dù có đi vào thì cuối cùng vẫn phải gia nhập hàng ngũ nụ hoa đầu người, nhưng những nụ hoa này lại ngoài dự liệu mà không có bất cứ động tác nào, chỉ là tò mò “nhìn” bọn họ.

Tiểu đội chia thành ba khúc, người đi ở trước nhất và không hề có thần sắc sợ hãi là Ngân Thiết Tử, Kaz, và Liteli, trung gian là Anton với bộ mặt đưa đám và Venter với toàn thân cứng ngắc, đi ở cuối cùng lại bất ngờ là hai người Danya, hai con người cao lớn giờ đây lại lộ ra thần sắc sợ hãi, thoạt nhìn hết không hài hòa.

“Này này, các ngươi không nhầm chứ?” Anton cười mỉa nói: “Chẳng phải vẫn còn đánh cuộc với Liteli sao? Hắn đang đi ở phía trước kia kìa!”

Sương Quỳ trước giờ giống như một nữ trung hào kiệt, giờ phút này lại lộ ra thần sắc hoảng hốt nhìn vào nụ hoa xung quanh nói: “Đây rốt cuộc là gì? Các ngươi đều quen nhìn cái…cái thứ như thế này sao?”

“Đương nhiên rồi, thứ này đã là gì, biết sự lợi hại của Nhân tộc bọn ta rồi chứ!”

Anton cười ha ha, không ngờ một nụ hoa bị tiếng cười của hắn thu hút, ló đầu tới, suýt nữa đập lên mặt của Anton, “ha ha ha” của hắn tức thì biến thành “Óa óa óa” cả người giật nảy nhảy đến phía sau Venter.

Hồi thần lại, đúng lúc nhìn thấy Sương Quỳ nhịn cười nhìn mình, Anton có chút xấu hổ gãi gãi mặt, làu bàu: “Kỳ, kỳ thực cũng không quen nhìn mấy thứ này cho lắm…”

“Đây đúng là “thực vật” sao?” Venter căng cứng mặt hỏi.

Ngân Thiết Tử quay đầu liếc một cái, trả lời: “Ừ, là hoa đầu lâu, đừng đến quá gần, sẽ cắn người đấy.”

“Còn biết cắn người?” Anton lập tức lùi một bước, nhưng lại suýt nữa tông vào một bông hoa khác, trước sau trái phải toàn là hoa, căn bản tránh cũng không tránh được.

“Mùi này nồng quá.” Kaz nhíu mày hỏi: “Hít vào có vấn đề không?”

“Không vấn đề.” Ngân Thiết Tử vừa nói xong, vừa lại sợ sẽ khiến người hiểu lầm, vội vàng bổ sung một câu: “Đi theo ta sẽ không có vấn đề.”

Đây thì lạ thật rồi, Anton không nhịn được hỏi: “Vì sao đi theo ngươi sẽ không có vấn đề?”

Kaz lãnh tĩnh nói: “Bởi vì hắn là Liên Linh Sư, còn có vấn đề sao?”

“Không có!” Cho dù có, Anton cũng sẽ nuốt vấn đề vào bụng, sắc mặt lãnh khốc của đội trưởng cũng không dễ nhìn hơn hoa đầu người xung quanh bao nhiêu, cũng không biết là đang mất hứng cái gì.

Lúc này, Liteli đột nhiên “ơ” một tiếng, dừng chân lại.

Kaz nhạy bén hỏi: “Làm sao?”

Liteli do dự một chút, nói: “Không, không có gì.”

“Có gì cứ nói thẳng!” Kaz có chút phát cáu, hắn đã rõ thân phận chân thực của Liteli, biết đối phương sẽ không làm chuyện vô nghĩa, nhất định đã phát hiện cái gì, chỉ là có phần băn khoăn nên không nói ra.

Liteli bất lực nhìn Ngân Thiết Tử, thấy người sau gật đầu, hắn mới trả lời: “Phụ cận có khả năng có Thực Linh Thể, nhưng không biết là vị nào, chúng ta tốt nhất là né tránh.”

“Thực Linh Thể? Làm sao có thể gặp được Thực Linh Thể!” Kim Khấp Nhĩ hết sức hoài nghi, hỏi: “Hơn nữa ngươi làm sao lại biết?”

“Đó không quan trọng!” Kaz cứng rắn cắt ngang nghi hoặc của mọi người, quay đầu hỏi Liteli: “Thứ đó ở đâu?”

Liteli cúi đầu trầm mặc một chút, nói: “Ở ngay phía trước, là nơi chúng ta sẽ đi qua, nếu là Thú Linh thì nguy rồi! Chúng ta hay là đi đường vòng đi, tránh cho gặp phải Thú Linh, đó thế nhưng xong đời là cái chắc, tám chín phần mười chúng ta đều phải vào miệng thú.”

Kaz gật đầu, không ai hiểu rõ Thực Linh Thể là cái gì hơn hắn, đó là thứ mà loài người căn bản không thể phản kháng, biện pháp duy nhất là né tránh, cho dù phải vòng một đoạn đường lớn, kéo dài bao nhiêu thời gian, cũng phải đi đường vòng!

“Đi đâu?” Hắn không chút dây dưa, lập tức hỏi.

Liteli gãi đầu, nói: “Ta nào biết chứ! Trước kia chỉ đi qua con đường này, đây rất dễ đi, sau khi vượt qua thảo nguyên hoa đầu lâu, tìm xem xung quanh có hai tảng đá lớn nào chồng lên nhau hay không, đi thẳng theo cái hướng đó là có thể đi ra rồi, thế nhưng ta không biết đường khác đi làm sao.”

Kaz nhíu mày, mặc dù hắn từng đến đây, nhưng lại là hành động một mình, bản thân còn là thích khách, nhất cử nhất động đều ẩn nấp rất sâu, nên không có gặp phải quá nhiều nguy hiểm, nhưng hiện tại bọn họ là một đoàn người, mục tiêu quá khổng lồ, ngay cả tai mắt của thích khách cũng trốn không được, chứ đừng nói hoa cỏ thú vật trong rừng rậm, nếu như đi tiếp dưới tình huống không biết đường, là một việc vô cùng nguy hiểm.

Nhưng, Thực Linh Thể cũng là một tên chọc không được, chẳng lẽ phải quay lại đường cũ.

“Đi bên này.”

Mọi người nhìn hướng người cất tiếng nói, đó là Ngân Thiết Tử, hắn chỉ dẫn phương hướng xong rồi không chút do dự đi luôn, hoàn toàn không định nói rõ.

Kim Khấp Nhĩ và Sương Quỳ lập tức đi theo, đối với Kim Khấp Nhĩ mà nói, hiện giờ trong đội ngũ người khiến hắn tin tưởng nhất không ai ngoài Ngân Thiết Tử, nếu có khả năng, hắn thậm chí hoàn toàn không muốn nhập bọn với đám người Kaz.

Anton và Venter thì quay đầu nhìn đội trưởng của bọn họ, chờ đợi quyết định của Kaz, kết quả phát hiện đội trưởng đã đi theo mất rồi!

Hai người nhìn nhau một cái, lại phát hiện lẫn nhau không hề ngạc nhiên, đội trưởng của đội ngũ này hình như đã có khuynh hướng đổi người, hai người cũng vội vàng đi theo.

Kaz bước nhanh đuổi kịp Ngân Thiết Tử, nhìn bước chân của đối phương không hề có do dự, hình như rất xác định con đường này là chính xác.

“Ngươi từng đến đây sao?” Kaz hoài nghi nhìn Ngân Thiết Tử.

“Ừ, từng đến với Liteli.”

Kaz trào phúng nói: “Ồ, vậy tại sao đường hắn không biết, mà ngươi lại biết?”

Nghe vậy, bước chân của Ngân Thiết Tử rốt cuộc chậm lại, do dự một hồi, mở miệng thừa nhận: “Ta không biết, từ khi tiến vào rừng rậm đã bắt đầu cảm giác hết sức kỳ quái, giống như…”

Hắn đột nhiên dừng lại, không biết nên làm sao nói rõ, do dự một hồi mới nói: “Cứ như trở về nhà vậy.”

Kaz liếc người phía sau một cái, xác định cự ly của bọn họ không thể nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, lúc này mới thấp giọng: “Ngươi vốn là Thực Linh Thể thuộc về rừng rậm, tiến vào rừng rậm sẽ có cảm giác trở về nhà thì thế nào?”

Vấn đề là, Ngân Thiết Tử đã rất lâu không có loại cảm giác này rồi, ban nãy có một phút chốc, hắn thậm chí cảm thấy mình có thể nghe được tiếng thì thầm của hoa đầu lâu!

Mỗi khi hắn đi qua, hoa đầu lâu liền không ngừng đong đưa, tiếng xì xào phiêu tới tai hắn, biểu đạt…

Lâu rồi không gặp, Hoa.

Không biết tốn bao nhiêu nỗ lực, Ngân Thiết Tử mới có thể không quay lại nói chuyện với những hoa đầu lâu kia, xác định bọn họ có phải là thật sự nói chuyện với hắn, hay mọi thứ đều chỉ là ảo giác?

Vừa tiến vào rừng rậm, từ những cái cây cao ngất đến từng bông hoa ngọn cỏ, dường như đều không còn trầm mặc không nói, Ngân Thiết Tử có thể xác thiết cảm thấy bọn họ, bọn họ… Nên hình dung làm sao đây?

Đó cũng không phải là một câu xác thiết, mà là hệt như một nụ cười hay một cái gật đầu, mặc dù không có âm thanh, Ngân Thiết Tử lại có thể hiểu ý tứ muốn biểu đạt của những hoa cỏ cây cối này, bọn họ đang chào đón hắn.

“Ngân Thiết Tử!”

Ngân Thiết Tử sửng sốt, quay đầu nhìn Kaz, đối phương mang vẻ giận dữ rống lên: “Ngươi ngẩn ngơ cái gì! Ta đã gọi ngươi cả mấy trăm lần, đây là nơi có thể ngẩn ra sao? Ngươi còn là ngươi dẫn đường, bộ muốn dẫn bọn ta đi chết à?”

Ngân Thiết Tử biết mình không đúng, vội vàng nói: “Là hướng này không sai.”

Một đường đi đến căn bản là dựa vào bản năng mà tiến, hoàn toàn không cần suy nghĩ, cứ tự nhiên mà biết nên đi bên nào, bởi vì hoa cỏ cây cối xung quanh đều đang chỉ dẫn hắn.

Vừa trả lời xong, lại nhận được ánh mắt hoài nghi của mọi người, Ngân Thiết Tử khựng lại, khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

“Sao vậy?” Anton mỉa mai nói: “Hoa đầu người vừa rồi đã đủ kinh người, ta còn tưởng đời này sẽ không nhìn thấy thứ kinh người hơn, kết quả ngươi lập tức dẫn bọn ta đi kiến thức một phen!”

Ngân Thiết Tử ngẩn ra, lúc này mới chân chính tập trung nhìn hướng mình đang tiến về, chỉ thấy phía trước vậy mà là một vùng nước bùn, bốc lên đủ loại bọt bùn lớn nhỏ, bên trong thì là sương khói lan tràn, căn bản không có biện pháp nhìn rõ trạng huống ở trong, đây hình như là chỗ sâu bên trong đầm lầy Chớ Đi, là vùng đầm lầy chân chính, chỉ có số ít cây khô tồn tại, không giống bên ngoài ít nhiều đều có thực vật.

Thoạt nhìn thật sự giống như không ổn lắm, đất đầm lầy là địa hình vô cùng phiền toái, một cái sơ sẩy chính là sẽ bị vây chết ở trong nước bùn, nhưng mà…

Ngân Thiết Tử liếc cây cối gần nhất một cái, lại nhận được tin tức “tiến lên”.

Kim Khấp Nhĩ cười khan nói: “Ngươi không phải nghiêm túc muốn vào đó chứ?”

Mặc dù người hắn hiện tại tin tưởng nhất là Ngân Thiết Tử, nhưng nói thật, hắn không có quá nhiều lựa chọn, mới có thể mang tính mạng của mình giao cho Ngân Thiết Tử, nếu như được chọn, vậy Ngân Thiết Tử đây tuyệt đối không nằm ở lựa chọn hàng đầu.

Ngân Thiết Tử trầm mặc không nói, cho dù hắn mất đi lực lượng của Hoa, nhưng hoa cỏ cây cối vẫn sẽ không làm hại hắn, cho nên hắn mới không chút e dè đi vào đầm lầy Chớ Đi, bởi vì thứ chân chính nguy hiểm ở vùng đầm lầy này là thực vật, mà không phải loài thú.

Từ trước đến nay, Ngân Thiết Tử chưa từng gặp phải tình huống xung quanh đều đang truyền tin tức cho mình, hắn thậm chí không nhớ lúc mình còn có lực lượng, phải chăng cũng có thể cảm nhận được tin tức của thực vật truyền đạt hay không.

Có rất nhiều ký ức hình như đều đã biến mất, bị khuôn mặt của Owen, Mila, Kaz thậm chí là Cedric và Weist đem những ký ức lúc còn làm Hoa của Ngân Thiết Tử… không, nên nói là “Công Hoa” che lấp đến gần như không còn sót lại chút gì.

Đi mau! Đi mau!

Xung quanh đột nhiên bùng nổ, đủ loại tin tức như thủy triều tuôn đến, giống như có mấy trăm ngàn người đang không ngừng hò hét bên tai Ngân Thiết Tử.

** đến rồi!

Ai đến rồi? Ngân Thiết Tử nhìn quanh bốn phía, hắn cảm giác được sự cấp bách của hoa cỏ cây cối, nhưng lại không hiểu ý tứ chân chính, cách truyền đạt của thực vật cũng không minh xác như lời nói, bọn họ chỉ là ra sức gửi tới tin tức “** đến rồi”

** là cái gì? Mặc dù có tràn đầy nghi vấn, Ngân Thiết Tử lại không biết nên hỏi làm sao, mở miệng hỏi à? Nhưng làm như thế sẽ khiến người khác chú ý, mà hắn lại không có biện pháp giải thích mình vì sao nói chuyện với một đóa hoa, hơn nữa cũng không biết mở miệng hỏi có thật sự hữu dụng hay không, những thực vật thoạt nhìn cũng không có lỗ tai.

Ngân Thiết Tử chỉ có thể ra sức nghĩ “** là cái gì”, hi vọng có thể truyền đạt cho hoa cỏ cây cối xung quanh.

** sắp đến rồi, ** đến rồi! Tiến lên!

Ngân Thiết Tử cảm giác được sự bức thiết, quan tâm và lo lắng của bọn họ, nhưng vẫn không thể lý giải ý nghĩa của **, đó hẳn là một chữ rất minh xác, minh xác đến nỗi không cần giải thích, cho nên hoa cỏ cây cối xung quanh mãi mà không có truyền đạt tin tức minh xác hơn.

Lúc này, Liteli đột nhiên phát ra một tiếng la hét, dọa mọi người giật nảy, còn tưởng bị tập kích, rối rít chuẩn bị chiến, nhưng ngay lập tức phát hiện căn bản không có chuyện gì, lại tới tấp trừng Liteli.

Liteli điên cuồng la hét: “Thực Linh Thể kia tới đây rồi! Chúng ta phải chạy mau!”

Ngân Thiết Tử đã lĩnh ngộ, ** là —- nó!

“Đi!” Ngân Thiết Tử hét một tiếng với mọi người, tiên phong bước vào vùng lầy lội kia, hắn biết chỉ khi mình không chút do dự đi vào, mọi người mới có khả năng đi theo.

Đối mặt với đối thủ như Thực Linh Thể, đừng nói bùn lầy, cho dù mặt đất sẽ phun lửa cũng phải đi vào một phen!

Mặc dù, Thực Linh Thể không phải tất cả đều mang theo địch ý, nhưng chỉ dựa vào tin tức cấp bách mà xung quanh truyền tới, Ngân Thiết Tử cũng có thể đoán ra Thực Linh Thể này khẳng định không phải chỉ chào hỏi là xong, sợ rằng là rất không mang hảo ý.

Ngân Thiết Tử đi vào đất đầm lầy, mặc dù lầy lội, rất nhiều nơi đều là hố bùn, cũng không biết giẫm chân xuống sẽ chìm sâu bao nhiêu, nhưng hắn không chút sợ hãi đạp lên, giống như đi ở sân sau nhà mình, đương nhiên không có chìm xuống, tuy đạp vào trong bùn, nhưng đều toàn là nơi có thể đặt chân.

Ngân Thiết Tử cố ý giẫm mạnh một chút, bước ra dấu chân rõ ràng, để người phía sau có thể đi theo dấu chân.

Không cần quay đầu nhìn, hắn đã biết mọi người đều đi theo vào đầm lầy.

Tiến vào đầm lầy, thực vật giảm mạnh, đây khiến độ nắm vững của Ngân Thiết Tử đối với hoàn cảnh xung quanh giảm xuống không ít, lượng tin tức nhận được giảm thiểu, nhưng ở đây vẫn có không ít cây tàn cỏ héo, tin tức của bọn họ nghe lên yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn đủ để hắn biết phương hướng chính xác.

“Ngươi làm sao chắc chắn nên đi đâu như thế?” Venter hết sức hoài nghi hỏi.

Cho dù là từng đến, nhưng chỉ như vậy đã có thể ghi nhớ đất đầm lầy nên đi thế nào? Rất nhiều chỗ Ngân Thiết Tử từng giẫm qua thoạt nhìn như là vũng bùn, chỉ có đạp xuống mới phát hiện chân chỉ lún xuống một chút, cũng sẽ không chìm vào.

Ngân Thiết Tử tỉnh bơ nói: “Ta rất quen với cuộc sống dã ngoại.”

Câu nói qua loa này cũng không thể khiến mọi người tín phục, nhưng tiếng rống của Kaz lại có thể. “Chuyên tâm đi đường cho ta, các ngươi cho rằng thứ đuổi theo phía sau là cái gì? Có muốn ngồi xuống ăn miếng cơm rồi đi không hả?”

Venter thấp giọng nói xin lỗi, không dò hỏi nữa, nhưng cũng không phải là đã giải khai nghi vấn, mà thái độ của Kaz khiến hắn hiểu rõ đội trưởng nhà mình biết chuyện ẩn giấu của Ngân Thiết Tử, hơn nữa đội trưởng cũng không để ý, vậy đã đủ rồi.

Từ trước đến này, người biết quá nhiều đều không có kết cục gì tốt, Venter thế nhưng không tò mò đến mức lấy mạng đi thăm dò bí mật.

Kim Khấp Nhĩ và Sương Quỳ cũng là mang theo thần sắc nghi vấn, nhưng Ngân Thiết Tử cũng không để ý, bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải có người đang hoài nghi hắn, mà là nó đang ở phía sau!

“Liteli, Thực Linh Thể kia còn đang tiếp cận không?”

Liteli ậm ừ nửa ngày mới nói: “Chủ tử, nó hình như ẩn giấu hành tung, tôi tìm không được nữa.”

Ẩn giấu hành tung?

“Nó có thể làm được chuyện này?” Ngân Thiết Tử có chút ngạc nhiên.

Liteli lại lườm hắn một cái, nói: “Đương nhiên có thể! Đó thế nhưng là Thực Linh Thể! Chuyện bọn họ có thể làm được còn muốn nhiều hơn chuyện không làm được rất nhiều! Chẳng qua, bọn họ thông thường sẽ không làm như thế, bởi vì căn bản không có thứ gì có thể khiến bọn họ muốn trốn tránh!”

Ngân Thiết Tử hiểu rồi, “Căn bản không có thứ gì” có thể khiến một Thực Linh Thể ẩn giấu hành tung, mà trong đội ngũ người duy nhất có khả năng khiến nó lựa chọn ẩn nấp chính là —- Hoa.

Chẳng lẽ…

Ngân Thiết Tử đột nhiên quay đầu lại, hắn cảm giác một cỗ lực lượng cường đại đang lấy tốc độ khó tin bức cận, hơn nữa còn cho hắn một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như không phải lần đầu tiên tiếp xúc đến cỗ lực lượng này.

“Chủ nhân?” Nhìn thấy động tác quay đầu của Ngân Thiết Tử, Liteli tỏ vẻ nghi hoặc một chút, sau đó lĩnh ngộ kinh hô: “Nó thật sự đuổi tới rồi sao?”

Ngân Thiết Tử “ừ” một tiếng, đối với đợt “cảm giác” đột ngột này, có chút không biết làm sao, nhưng hắn nhận định cảm giác của mình là đúng, Thực Linh Thể đó xác thực đã đuổi tới, hơn nữa không mang hảo ý.

Kaz nghiêm giọng hỏi: “Mục tiêu của nó là chúng ta?”

“Là “ta”.” Ngân Thiết Tử bình tĩnh nói: “Liteli, mang theo những người khác đi qua cái đầm lầy này, đi về phía trước bên trái, cố sức đừng đi lệch hướng này, ta nghĩ ngươi hẳn là đi được.”

Liteli trợn lớn mắt, một tiếng “không muốn” còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã bị Ngân Thiết Tử dùng ngữ khí nghiêm khắc cắt ngang: “Liteli, chẳng lẽ ngươi đã quên lời hứa của mình? Phục tùng mệnh lệnh của ta! Bây giờ đi ngay, mang theo bọn họ đến ải Táng Hạ.”

Anton trợn lớn mắt hô: “Này này, ngươi đừng nói là muốn tự mình đi đối phó với thứ đó nhé? Có oai như thế không hả?”

“Ngươi đang có chủ ý gì?” Kaz nheo mắt một cách nguy hiểm, hoài nghi nói: “Muốn chạy?”

“Ta không ở lại, mọi người đều đừng hòng đi.” Ngân Thiết Tử tức giận, lại biết thời gian không nhiều, hết thời gian tranh biện với mọi người, thẳng thắn nói với Kaz: “Ta nghĩ, Thực Linh Thể đuổi ở phía sau hẳn là Dạ Trảo, nó là nhằm vào ta.”

Con ngươi của Kaz đột nhiên co rụt, nhận được tin tức bất ngờ này, khiến hắn chấn kinh đến có chút không biết nên phản ứng làm sao.

Vậy mà là Dạ Trảo?

Hắn hận Dạ Trảo thấu xương, mặc dù nó năm đó vừa không có đụng vào tiểu trấn cũng không có giết chết anh trai Cedric của hắn, nhưng Kaz lại vẫn hận nó thấu xương như cũ.

Năm đó, bởi vì Dạ Trảo đến, mọi thứ đột nhiên thay đổi, chân tướng bị vạch trần một cách tàn khốc, khiến mọi người đều lúng túng, không còn đường xoay chuyển, Cedric và Mila chết rồi, Owen và Công Hoa đào tẩu, chỉ còn lại một mình hắn, đối mặt với lựa chọn phục thù hay quên lãng…

“Vì sao nó lại ở đây” Kaz bực dọc khẽ gầm lên.

Đối với điều này, Ngân Thiết Tử không bất ngờ lắm, nói: “Nhiều năm trước, nó truy tìm chiến tranh mà đến ải Táng Hạ, có lẽ là ở lại đây chờ một trận chiến tranh khác. Đầm lầy Chớ Đi cách ải Táng Hạ không xa, bên cạnh chính là vùng núi và rừng rậm, nó thân là Thực Linh Thể, cũng không sợ nguy hiểm của đầm lầy, sẽ lựa chọn định cư cũng không lạ.”

Ngân Thiết Tử có chút ảo não không nên quên chuyện của Dạ Trảo, hắn và Dạ Trảo nhiều lần giao thủ, lần trước còn đánh cho đối phương nhận thua cầu xin tha thứ, thù này thật quá lớn, chẳng qua đây cũng không thể trách hắn, ai biết Dạ Trảo vậy mà còn ở lại gần ải Táng Hạ.

“Kaz, hết thời gian rồi, mang theo mọi người đi.”

“Ngân Thiết Tử, chúng ta cùng chạy! Ngươi không cần ở lại một mình.” Kim Khấp Nhĩ cảm thấy hết sức áy náy, từ đầu đến đuôi, Ngân Thiết Tử hình như đều đang giúp mình, bây giờ thậm chí muốn ở lại chặn hậu. Đối mặt với một Thực Linh Thể, giá của cái chặn hậu này không còn nghi ngờ gì nữa chính là sinh mệnh của hắn!

Đối với áy náy của Kim Khấp Nhĩ, Ngân Thiết Tử chỉ là lạnh lùng nói: “Nó vốn là đến tìm ta, đây không liên quan với các ngươi, lập tức đi! Kaz, ngươi hẳn là rõ hơn ai hết, ở lại ngoại trừ chết, sẽ không có kết cục thứ hai!”

Sắc mặt của Kaz âm tình bất định, Anton và Venter đang nhìn hắn, chờ hắn hạ quyết định mặc dù hai người có chút kinh nghi bất định đối với Thực Linh Thể này, chẳng qua nhiều năm qua phục tùng Kaz đã là bản năng, muốn bọn họ xoay người đào tẩu là chuyện không thể nào.

Kaz lại biết mấy người trước mắt sở dĩ không ai vội chạy trốn, là bởi vì bọn họ đều không phải chân chính hiểu rõ Thực Linh Thể là thứ gì, không tận mắt kiến thức đó là lực lượng thế nào, nhưng Kaz lại rất rõ, ở lại tuyệt đối chỉ có đường chết, mọi người cộng lại… Có lẽ đỡ được một kích của Dạ Trảo đi, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Ngân Thiết Tử từng nói, hắn chẳng những từng đánh bại Dạ Trảo, thậm chí còn khiến đối phương không thể không cầu xin tha thứ và lấy bảo kiếm đổi lấy tính mệnh của mình, bất luận nhìn làm sao, Kaz đều không tin Dạ Trảo sẽ bỏ qua cho Ngân Thiết Tử.

Đây là tình thế tất chết, không còn nghi ngờ gì nữa, bất luận Kaz quyết định rời khỏi hay là ở lại, đều không có gì khác biệt.

Giết Công Hoa!

Giết hắn ngay bây giờ!

Kaz khát máu nhìn Ngân Thiết Tử, chậm rãi rút chủy thủ bên hông ra, thấy vậy, Ngân Thiết Tử ngẩn ra một chút liền hiểu ý định của Kaz, hắn trái lại không không có bất cứ kháng cự nào, so với để Dạ Trảo báo thù của nó, còn không bằng để Kaz như ý nguyện, dù sao hắn cũng nợ đối phương quá nhiều.

Ngân Thiết Tử lần nữa hạ lệnh: “Liteli, ngay bây giờ hãy mang mọi người đi!” Hắn nhìn Anton và Venter, hai người này không phải đối tượng hắn có thể chỉ huy, nhưng hắn tin Kaz biết nên làm thế nào.

Kaz hết sức dứt khoát hạ lệnh: “Anton, Venter, đi theo Liteli, ta sẽ theo sau.”

“Ai nói ta muốn đi chứ? Ta không đi!” Liteli tức giận lớn tiếng hét lên.

“Liteli!” Ngân Thiết Tử rống giận: “Ngươi từng hứa —-”

“Chủ tử ngài cũng sắp chết rồi!” Tiếng hét của Liteli còn lớn hơn hắn, “Chẳng lẽ vẫn có thể bởi vì tôi thất tín mà trừng phạt tôi sao?”

Thấy vậy, Kaz cắn răng hạ quyết định, gầm gừ: “Venter, Anton, mang theo người khác đi về hướng Ngân Thiết Tử nói, đi ngay bây giờ!”

Venter và Anton ngẩn ra một chút, nhìn nhau, muốn nói nhưng lại thôi.

“Các ngươi cũng định kháng mệnh?” Kaz lạnh lùng nói, nhấc chủy thủ lên, hắn thế nhưng không phải Ngân Thiết Tử, so với để thuộc hạ bị Dạ Trảo làm thành bữa tối, không bằng tự mình cho bọn họ một cái sung sướng.

“Tuân mệnh, đội trưởng.” Đối mặt với ánh mắt như giết người của đội trưởng —- hơn nữa hắn còn thật sự sẽ giết người, hai người chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.

Kim Khấp Nhĩ còn định nói cái gì đó, nhưng Sương Quỳ sợ hắn cũng định ở lại, bất chấp thân phận địa vị, vội vàng túm lấy tay của hắn, bạt mạng lắc đầu cầu khẩn.

Thấy vậy, hắn nhíu chặt mày, làm sao có thể bất chấp vong ân phụ nghĩa mà rời khỏi như thế, nhưng đối mặt với khẩn cần của Sương Quỳ, hắn rốt cuộc không có mở miệng nói chuyện.

Venter dẫn theo mọi người, trước khi rời khỏi còn quay đầu nhìn Liteli một cái, nhưng Liteli bực bội đứng nguyên tại chỗ, hai tay chống eo, rất có vẻ nếu ta đi không bằng giết ta ngay bây giờ, Venter sờ sờ mũi, rồi cũng mặc kệ hắn.

Ngân Thiết Tử thầm than thở, Liteli ở lại thì phiền rồi, bất luận người giết hắn là Kaz hay là Dạ Trảo, tóm lại, Liteli tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn hắn bị giết chết, nhưng nhìn tư thái kiên quyết của Liteli, Ngân Thiết Tử lại không có một phần nắm chắc có thể thuyết phục hắn,

Hắn đành thấp giọng thương lượng với người kia: “Kaz, Dạ Trảo sẽ giết ta, như vậy là được rồi chứ? Ngươi vẫn là đi theo bọn Venter đi.”

“Không!” Kaz lại gầm một tiếng.

Liteli hồ nghi nhìn hai người, vốn có chút khó hiểu, nhưng lập tức nhớ tới hai người kỳ thực là kẻ thù và chủ nợ, mà kẻ thù này mắt thấy đã sắp chết rồi, lúc này chủ nợ sẽ… Hắn lập tức đứng phía trước Ngân Thiết Tử, hai tay túm lấy túi bên hông, kẽ ngón tay kẹp đầy ống nghiệm.

Ngân Thiết Tử giật mình, vội vàng nói: “Liteli mau dừng tay! Dù sao Dạ Trảo tuyệt đối cũng sẽ không tha cho ta, so với để nó cắn chết ta, không bằng để Kaz —–“

“Không được! Bất luận là bị cắn chết hay là chết làm sao cũng không được! Có tôi ở đây, ai cũng không được phép giết ngài!”

Kaz nắm chặt chủy thủ, một thân sát khí với mắt đỏ ngầu, rống giận: “Hắn đã giết cả nhà ta, ta muốn giết hắn báo thù, tuyệt đối không cho hắn chết ở trên tay người khác!”

“Ngươi muốn giết chủ nhân của ta, được thôi! Giết ta trước đi!”

Liteli ném áo trùm sang bên cạnh, lộ ra vóc dáng nhỏ lùn, nhưng lần này vóc dáng nhỏ bé nổi giận ấy thoạt nhìn chẳng hề buồn cười, toàn thân hắn tràn ngập lửa giận, đôi mắt to như trứng gà đầy nghẹt tơ máu, đỏ giống như sắp phun ra lửa, phát ra tiếng gầm rống: “Cảnh cáo ngươi trước, Litekilier ta không có dễ giết đâu đấy!”

“Liteli!” Ngân Thiết Tử túm chặt hai vai của đối phương, rất sợ túm không được, hai người sẽ đánh nhau thật, hắn đành cầu khẩn: “Làm ơn, đây là ta nợ hắn, hơn nữa ta thà bị Kaz giết chết, cũng không muốn chết ở trên tay Dạ Trảo.”

Nghe vậy, trong lòng Liteli chua xót không thôi. Nghe xem đây là những lời gì, không phải cái này muốn giết hắn, thì là cái kia muốn giết hắn, ôi chủ tử đáng thương!

“Không cho không cho!” Hắn ré lên: “Thực Linh Thể không phải người, ngài làm sao biết Dạ Trảo nhất định sẽ giết ngài chứ? Biết đâu nó căn bản không muốn giết ngài, có lẽ chỉ là giáo huấn một chút, đánh một trận gì đó thì sao!”

Nghe vậy, sát khí trên mặt Kaz có chút dao động, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi nói là thật?”

Liteli ra sức gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, ta không thể gạt chủ tử nhà ta! Ngươi cho rằng ta là Nhân tộc các ngươi à! Thị Linh tộc sẽ không gạt chủ nhân của mình!”

Ngân Thiết Tử nghiêng mắt liếc Liteli một cái, Thị Linh tộc đúng là như thế, nhưng hắn luôn cảm thấy Thị Linh nhà mình hình như có hơi khác nhà người ta.

Liteli xác thực “không biết nói dối”, nhưng hắn luôn lấy đủ thứ lý do lý trấu, ví dụ như lần trước rõ ràng đã hạ lệnh, bảo hắn chờ ở bên ngoài đám cháy, hắn lại vẫn cứ vào đó, nói là “ồn quá không nghe thấy mệnh lệnh”.

Kaz rốt cuộc buông chủy thủ, sát khí tản đi không ít, nhưng vẫn hung dữ nói: “Nếu như nó có một chút xíu ý định giết ngươi, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức!”

Nghe vậy, Ngân Thiết Tử nhíu mày, hắn cũng không lo Kaz có giết mình hay không, nhưng lại có chút lo lắng Dạ Trảo sẽ bị hành động của Kaz chọc giận, mà giết luôn cả Kaz và Liteli.

Thấy Ngân Thiết Tử không còn khăng khăng muốn hai người rời khỏi, Kaz cũng không giết chủ tử nhà mình, Liteli cao hứng một chút, nhưng tức khắc lại thầm mắng mình một tiếng, đây có gì để cao hứng, trước mắt là có một tên Thực Linh Thể sắp tìm tới cửa rồi kìa!

“Chủ tử, chúng ta có cần chuẩn bị gì không?” Hắn lo lắng nói.

“Không cần chuẩn bị.” Ngân Thiết Tử lẳng lặng nói: “Nó đến rồi.”

_

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top