Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 4: Chương 7: Kẻ thù đã khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta không thể tiếp tục chờ ở đây, trải qua cuộc sống nhàn tĩnh, lại không ngừng nghĩ đến ngươi đang ở tình huống tuyệt vọng thế nào, chờ đợi ngày nào đó, ngươi có lẽ sẽ mang theo Diệp tộc tới đây.

Cho dù cái gì cũng không làm được, ít nhất, ta có thể ở bên cạnh ngươi.

Thế là, ta đã tìm Cúc Nguyệt, thỉnh cầu hắn để ta từ nhiệm, hắn là Hoa lớn tuổi nhất trong ba đóa Hoa, đáng lý do hắn chọn ra Diệp Chúa tân nhiệm.

Cúc Nguyệt nhìn ta, lắc lắc đầu.

“Ngươi làm rất tốt, tiếp tục làm.”

Ta chỉ có thể nhiều lần giải thích là mình có chuyện tất phải rời khỏi, cho nên cần Diệp Chúa tân nhiệm đến lãnh đạo Diệp tộc.

“Không cần lãnh đạo, ngươi rời khỏi, sau đó trở về.”

Nhưng có lẽ ta sẽ về không được.

“Về không được, ta chọn mới sau.” Cúc Nguyệt như chuyện đương nhiên mà nói.

Nghe vậy, ta cũng không kiên trì nữa, bây giờ dù sao cũng không phải loại thời khắc trọng yếu như di cư, Diệp Chúa không ở cũng sẽ không có phiền nhiễu quá lớn, chờ đến khi trong tộc thật sự xuất hiện khó khăn, Cúc Nguyệt hẳn sẽ chọn ra Diệp Chúa mới, không cần quá lo lắng.

“Các ngươi rốt cuộc làm sao để chọn ra Diệp Chúa vậy?” Ta không nhịn được hỏi.

Cúc Nguyệt nhìn ta, nghiêm túc nói: “Chọn người thích nhất.”

Ta trước giờ chưa từng nghĩ đến loại đáp án này, nghe lên cứ như trò đùa… nhưng lại thật trực tiếp.

Không nhịn được, ta lại hỏi vấn đề tương đồng với Hạ Lan.

“Ta cũng sẽ chọn ngươi, Công Hoa thật là tinh mắt.”

—- Ngân Thiết Tử

.

.

Công Hoa lặng lẽ đứng ở một bên, nghe Owen báo cáo với Weist chuyện Kim Khấp Nhĩ và uống dược sẽ ngủ say, người sau thỉnh thoảng liếc qua mấy cái, hắn nhìn không ra đối phương có sinh nghi hay không, nhưng dù thế nào, bây giờ, hắn với lực lượng đã khôi phục đi đến trước mặt Weist, trong thư phòng này chỉ có mấy tên quân sư và vệ binh.

Chuyện đã thành.

Hắn gần như sắp kiềm không được lửa phục thù trong lòng, chỉ cần chờ một lát, là có thể khiến Weist nếm trải mùi vị tuyệt vọng!

Weist Paladin trầm ngâm lắng nghe Owen báo cáo, đối với dược đó, dù cho hắn có chút nghi ngờ, nhưng Ngân Thiết Tử đứng ở ngay đây, còn là ở trong bao vây của quân đội, nếu hắn muốn hại Owen, tuyệt đối có thể tìm được thời gian địa điểm tốt hơn, không cần động thủ ở chỗ này, để rồi chôn vùi luôn cả tính mạng của mình.

“Kim Khấp Nhĩ ở trong tay ngươi?”

Công Hoa có chút ngạc nhiên, hắn tưởng Weist sẽ hỏi chuyện dược trước, không ngờ lại là dò hỏi tung tích của Kim Khấp Nhĩ, hắn cho rằng Weist coi trọng nhiệm vụ hơn con trai, thế này, cho dù Owen chết rồi sợ rằng cũng không thể khiến Weist tuyệt vọng, hắn không khỏi nhíu mày, lại không nghĩ đối phương chỉ là không nghi ngờ hắn muốn hại Owen mà thôi.

“Phải.” Công Hoa trả lời xong, lập tức nói tiếp: “Ta sẽ không giao hắn ra.”

Owen ở bên cạnh bĩu môi, Weist xác thực lóe qua một tia tán thưởng, nhưng hắn không nói ra khỏi miệng, chỉ là tiếp tục hỏi: “Mệnh lệnh của điện hạ là cái gì?”

“Điện hạ không cho ta mệnh lệnh, là Ka… Mắt Trái bảo ta đi theo hắn cùng hành động, nhưng hắn hiện giờ mất tích rồi, trước khi chưa chờ được hắn, ta sẽ không giao Kim Khấp Nhĩ ra.”

Kaz bây giờ vẫn chưa trở về hội họp, Công Hoa lúc trước có chút lo lắng, nhưng lúc này, sức thu hút của cái gì cũng không vượt qua được Weist, cuộc phục thù hơn hai mươi năm qua rốt cuộc sắp thành công, hắn đã lo không nổi cái khác.

Công Hoa vô cùng mừng vì bề ngoài của Weist đã già đến không còn giống người trong ký ức, khác với Chris thay đổi không nhiều, bằng không hắn làm sao cũng không thể kiềm chế tâm tình, sợ rằng sớm đã bị phát hiện.

Weist trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nói tình huống dọc đường các ngươi đi tới thử xem.”

Nghe vậy, Công Hoa biết Weist chắc có thể phân tích ra cái gì đó, đây có ích cho việc tìm kiếm tung tích của Kaz, đành khuyến cáo mình chờ thêm một lát, miễn cưỡng đè nén lửa giận mà nói sơ chuyện trên dọc đường, chỉ là thay Dạ Trảo bằng đội ngũ thích khách cường đại đến tập kích.

“Dọc đường đều bị truy sát? Vậy chắc chắn có người tiết lộ hành tung của các ngươi.” Weist nhíu chặt mày, nếp nhăn giữa lông mày hắn vốn đã sâu, cái nhíu này càng hằn rõ vẻ già nua.

“Mắt Trái là người của bệ hạ.” Weist nhíu mày nói: “Hắn không xếp vào chức vị chính thức, cũng không tham dự chính sự, nhưng người biết nội tình đều hiểu rõ không thể ngăn cản hắn, hắn chỉ làm việc theo ý của bệ hạ, ngăn hắn chính là chặn đường của bệ hạ.”

Nghe vậy, Công Hoa rốt cuộc nghiêm túc kiềm chế lòng thù hận, tử tế lắng nghe phân tích của Weist.

“Là quốc vương phái người đến truy sát bọn ta?”

Weist vừa nghe đã cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó nhớ tới người này là con rể của mình, liền không cảm thấy buồn cười nữa, con gái quý báu của hắn thế nhưng không thể sánh đôi với một tên xoàng xĩnh!

“Ngươi cho rằng bệ hạ cần làm như thế sao?”

Công Hoa vừa nghe đã biết mình sai rồi, “Không, ngài ấy không cần, nếu là quốc vương muốn khai chiến, lấy tình huống căng thẳng hiện giờ, cứ trực tiếp khai chiến là được.”

Trừ phi đám đại thần, quân đoàn trưởng không muốn khai chiến, lúc này mới có thể hạn chế quốc vương, nếu không quyết định cuối cùng khai chiến hay không chẳng phải đều nắm ở trong tay quốc vương sao?

Huống hồ, chỉ cần một cái mệnh lệnh của quốc vương, Kaz sẽ trực tiếp giết Kim Khấp Nhĩ, hà tất ám sát làm gì. Vốn Công Hoa đã hiểu đạo lý này, chỉ là hiện giờ đầy lòng đều là tư tưởng báo thù, lúc này mới nghĩ lệch đi.

Còn tính là có thể dạy. Weist gật đầu, không tính là hài lòng, nhưng vẫn có thể chấp nhận.

Owen không nhịn được mở miệng nói: “Phụ thân, con có thể về phòng đi uống dược chưa?”

Bên cạnh, Liteli suýt nữa muốn xông lên đi bóp cổ hắn. Muốn chết thế à, ta giúp ngươi nhá!

Trái lại là con trai nhà mình dạy không được! Weist có chút nổi nóng, chuyện quan trọng như thế, con trai lại chỉ quan tâm lọ thuốc kia, thật không trông mong gì ở chính sự được.

Con trai bất lực, làm cha cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể trông mong hắn sẽ là một người giỏi lĩnh quân tác chiến, thực lực bản thân của tướng lĩnh mặc dù không phải rất quan trọng, nhưng mạnh một chút chung quy không phải chuyện xấu.

Weist vẫn là không yên tâm nói: “Dược này hiệu quả tốt như thế, vậy có tác dụng phụ không?”

Công Hoa lắc lắc đầu. Không có tác dụng phụ, chỉ có tác dụng chính, chỉ là tác dụng chính này có khả năng không hợp ý hai người đối diện.

Weist trầm ngâm một hồi, nhìn Công Hoa, nói thật, hắn hiện giờ đã công nhận lựa chọn của con gái, vốn còn hết sức bực tức việc con trai tự tiện giới thiệu đối tượng cho Mila, còn là một tên bình dân không có tước vị.

Tiếc rằng với tính kiên trì của Mila, nhận định rồi thì sẽ không muốn đổi, cộng thêm việc cô không thể đi lại và không thể sinh con, tìm một tên có gia thế tốt, sợ rằng cũng sẽ không đối đãi cô đàng hoàng, Weist lúc này mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý kiểm tra cái người trẻ tuổi này.

Đến giờ, biểu hiện của Ngân Thiết Tử mặc dù vẫn không hoàn toàn như ý, nhưng ít nhất đã khiến hắn có chút tín nhiệm với người này, chỉ là chuyện liên quan đến con trai của mình, hắn không thể không nhiều lần cẩn thận.

Kể từ sau khi chuyện năm đó, Weist đã không thể chân chính an tâm, mặc dù người kia biến mất đã lâu, nhưng hắn luôn cảm thấy không thể yên tâm, có kẻ địch với loại lực lượng đó tồn tại, không ai có thể chân chính an tâm.

Mặc dù năm đó trong một lần ám sát, người kia không triển hiện ra năng lực đặc thù, trái lại là cầm kiếm xông đến, bởi thế con cái hắn mới có thể giữ lại một cái mạng, chỉ là vợ lại…

“Phụ thân?” Owen nôn nóng thúc giục.

Weist liếc Công Hoa một cái, đối phương vẫn lạnh nhạt như mọi khi, cũng không có ý thôi thúc, hắn không khỏi cảm thấy mình cứ như đàn bà, bảo hộ con trai quá mức, nhìn xem bộ dạng bất thành tài của nó này!

Nhưng đã cẩn thận hai mươi năm, hắn vẫn không yên tâm, mở miệng hỏi: “Dược ở trên người con sao? Cứ uống ở đây đi.”

Owen gãi gãi mặt, nói: “Nhưng con sẽ ngủ, hay là về phòng uống đi.”

“Uống ngay ở đây!”

Nghe vậy, Owen hiểu phụ thân lo dược có vấn đề, không khỏi lo lắng Ngân Thiết Tử sẽ nghĩ thế nào, có khi lại muốn tức giận, sau này không cho hắn dược nữa thì làm sao? Hắn vừa càu nhàu vừa lấy dược ra uống, “Con cũng đã uống hai lọ rồi, nếu có sao cũng sớm đã có sao, không cần chờ đến bây giờ.”

Nghe thấy con trai đã uống hai lọ, Weist hừ lạnh một tiếng, bực mình hắn uống lung tung, nhưng lại cũng yên tâm. Mà đối với Ngân Thiết Tử, hắn cũng không lo ngại giống Owen, dù cho hoài nghi cố ý làm khó thì thế nào? Đối với người muốn lấy đi con gái của mình, không cho hắn ăn chút đau khổ làm sao được!

Công Hoa lạnh nhạt nhìn cặp cha con này tương tác, hắn nôn nóng phục thù, nhưng giờ phút này lại vô cùng có lòng kiên nhẫn, hắn rất rõ, từng câu từng chữ hiện giờ sẽ là nhát dao cắt ở trong tim ở khi mất đi cái người đó, càng nhiều hồi ức, đau khổ càng sâu sắc.

Owen mở bình dược, còn cười đùa giơ lên với Công Hoa, “Cạn ly!”

Không kịp phản ứng, Công Hoa đã thốt lên: “Owen!”

“Hử?” Owen lại vừa trả lời vừa uống thuốc, cái bình đó rất nhỏ, đối với nam nhân mà nói, chỉ là bằng một ngụm lớn mà thôi, hắn một hơi nuốt xuống mới trả lời: “Làm sao?”

Công Hoa mấp máy miệng.

Chuyện đã thành.

Nhưng hắn đột nhiên mất đi sự sảng khoái của việc phục thù, trước mắt tràn ngập nụ cười của người này, từ khi quen biết đến nay, gã này hình như luôn luôn đều tràn ngập thiện ý với mình một cách khó hiểu, nhưng bản thân hắn lại đầy lòng ác ý, chỉ muốn lấy mạng của đối phương.

Đến giờ đây, hắn mới rốt cuộc nhìn thấy nụ cười của đối phương, mặc dù là con trai của Weist, nhưng cười lên lại giống Owen hơn… Phụ thân Owen của hắn.

“Xin lỗi.”

Trước khi chưa động thủ, Công Hoa phải bức mình cứng lòng, nhưng giờ đây khi chuyện đã thành, hắn không cần lạnh lùng với Owen nữa, rốt cuộc lộ ra áy náy từ rất lâu.

“Hả?” Owen khó hiểu nhìn hắn.

Weist phát hiện không ổn trước tiên, lập tức kinh hoảng rống lên: “Owen, nhổ ra.”

Owen sửng sốt, chỉ là một ngụm chất lỏng, lúc này sao mà nhổ ra được, Weist xông lên phía trước, đấm một quyền vào bụng con trai ruột, khiến hắn suýt nữa ói luôn cả bữa sáng hôm qua, sau đó rống với thân vệ: “Bắt lấy hắn!”

Đương nhiên là chỉ Công Hoa.

Công Hoa nhìn sự hoảng loạn và phẫn nộ của Weist, nỗi sảng khoái khi phục thù mới lề mề hiện thân, lấn át lòng áy náy đối với Owen.

“Lấy giải dược ra!”

Owen lúc này mới hiểu phụ thân cho rằng Ngân Thiết Tử muốn mưu hại mình, nhưng hắn không tin, Ngân Thiết Tử có nhiều cơ hội giết hắn như thế, hà tất hạ thủ ở lúc chạy không được này, để bồi thường một cái mạng của mình?

Cách nghĩ của hắn trùng hợp với Weist lúc trước, bình thường mà nói, đây cũng xác thực là phán đoán chính xác, nhưng bọn họ lại không hiểu được tâm lý phục thù phức tạp của Công Hoa, giết chết Owen không khó, nhưng muốn giết cả Owen và Mila lại hết sức khó khăn, cho nên hắn mới lề mề không động thủ.

Giờ đây, nếu không phải đã lấy lại lực lượng khiến hắn nhớ tới bản năng thủ hộ, cộng thêm lấy được liên hệ với Ngân Thiết Tử, Công Hoa xác thực sẽ không động thủ lúc này.

Mà bất luận thế nào, Công Hoa sẽ không bỏ lỡ thời khắc động thủ, phục thù của hắn là vì muốn thấy Weist tuyệt vọng giống như khi hắn mất đi Owen, vốn chưa từng nghĩ đến vấn đề phục thù xong thì phải chạy thoát làm sao, mà hiện tại càng không cần lo lắng, lực lượng mà hắn khôi phục có lẽ không thể khiến mình xông qua ngàn vạn quân mã giết chết Weist, nhưng muốn chạy trốn ở lúc đối phương không chuẩn bị, đó vẫn không phải chuyện gì khó.

Vệ binh xung quanh tuôn lên một lượt, vây quanh Công Hoa, lưỡi kiếm trên tay cũng sắp kê lên cổ hắn rồi, nhưng Công Hoa lại chẳng hề để ý, chỉ là nhàn nhạt nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ mang giải dược ở trên người?”

Owen sửng sốt, khó có thể tin khẽ nói: “Ngân Thiết Tử?”

“Ta không phải tên Ngân Thiết Tử.”

Công Hoa đột nhiên cười ra, “Ta tên là gì, có lẽ nên do phụ thân ngươi nói cho ngươi!”

Sợi tóc vùng khỏi dây buộc, phiêu tán ở giữa không trung, màu sắc dần dần tối lại, cuối cùng trở thành màu đen thâm trầm, mà đôi mắt đỏ thẫm kia đột nhiên vô cùng sáng rực, nhìn sơ hệt như trong một cái lỗ đen có hai hào quang khát máu.

Vệ binh xung quanh không kịp phản ứng đã bị dây leo chui ra đánh cho đầy đất, trong quá trình, Weist lại chỉ là nhìn chằm chằm vào bóng đen quen thuộc, trong mơ mơ hồ hồ, giống như vừa lại nhìn thấy thiếu nữ mặc váy dài, đầu tóc phát tán kia, luôn luôn nép mình ở phía sau Owen, trước giờ không có ai từng chú ý tướng mạo của nó, dây leo khổng lồ bên cạnh luôn khiến người chú ý hơn, giống như đó mới là bản thể của nó.

“Công Hoa…” Weist như nói mớ mà phun ra cái tên kia.

Owen mềm nhũn ngã xuống đất, Weist lại bởi vì quá mức chấn động mà không kịp đỡ con trai, cho đến khi hắn ngã xuống đất, lúc này mới vội vàng ngồi xuống.

“Owen!”

Weist thấy tình huống con trai không ổn, cuống quýt hét to: “Người đâu —-“

Dây leo chui ra, kịp thời bịt miệng của hắn, còn đưa cả người hắn rời khỏi bên cạnh Owen, nhưng cách không xa, để hắn có thể nhìn rõ vẻ mặt giãy chết của con trai.

Owen nằm ở trên đất, dần dần không động đậy được, hô hấp càng ngày càng khó khăn, hắn vừa sợ hãi vừa khó hiểu, quay đầu nhìn Công Hoa, trên mặt đối phương không phải khuôn mặt lạnh băng mọi khi, hắn đang nhìn Weist, đôi mắt trở nên đỏ máu, phun trào thù hận nồng đậm.

Owen đột nhiên hiểu ra, Ngân Thiết Tử là kẻ thù của phụ thân sao? Hết thảy đều là vì báo thù.

Nhưng là vì sao? Hắn thật sự không hiểu, rõ ràng có nhiều cơ hội giết hắn như thế, vì sao đến bây giờ —- Mila!

Đầu óc của người trước khi chết rất linh hoạt, hắn rốt cuộc hiểu được, con cái mới là phục thù của Công Hoa! Mila chẳng lẽ đã chết rồi, cho nên mới đến lượt hắn.

“Mi-Mi…”

Owen bạt mạng vùng vẫy, cuối cùng cũng thu hút được chú ý của Công Hoa, hắn cúi đầu nhìn Owen, giờ phút này, đối phương đã thở không ra hơi, chứ đừng nói tới nói chuyện, nhưng Công Hoa vẫn xem hiểu miệng của hắn, ghé vào bên tai hắn khẽ giọng nói: “Cô ta không sao.”

Nghe vậy, Owen thở ra một hơi cuối cùng, không muốn chết, nhưng lại không thể không nhắm mắt.

Dây leo rốt cuộc đã thả lỏng, Weist quỳ rạp xuống đất, nhìn con trai đã tắt thở, hắn có thể mở miệng rồi, nhưng đã không cần thiết mở miệng nữa.

Con trai của hắn…

Dưới uy hiếp của kẻ thù cường đại, đứa con trai vất vả bảo vệ cho đến lớn… rốt cuộc mất rồi.

“Chủ tử, thế này đã đủ rồi chứ?”

Liteli bất an đi đến bên cạnh Công Hoa, lại bị dây leo ngăn cản, hắn chỉ có thể thở dài không ngăn cản nữa, lặng lẽ đứng ở góc quan sát, thậm chí hi vọng Công Hoa mau chóng giết kẻ thù, để kết thúc hết thảy.

Weist thậm chí không kịp đứng lên, trực tiếp bò đến bên cạnh con trai, kiểm tra hô hấp mò nhịp tim, lại không nhận được một chút hồi ứng nào.

Công Hoa lặng lẽ nhìn hành động của hắn, hoàn toàn không muốn cắt ngang đau khổ của đối phương.

“Ngươi vì sao không giết ta?” Weist thì thào với giọng khản đặc: “Ngươi đã giết vợ của ta, bây giờ còn đến giết con trai ta, ngươi vì sao —- vì sao không dứt khoát giết ta!”

Nếu như không phải lấy lại được lực lượng của Hoa, đồng thời làm cho Công Hoa nhớ lại bản năng thủ hộ Diệp tộc của mình, khiến hắn không rảnh chú ý đến Mila ở Kỳ Thắng thành xa xôi, bằng không đáng lẽ ngay cả cô cũng phải chết, mất đi mọi thứ mới có thể khiến Weist nếm được nỗi đau khổ giống như hắn!

“Bởi vì người ngươi giết không phải ta.”

Trong lòng Weist run lên, nhớ tới cái người không chút do dự nhảy xuống hố lửa, và cùng tên với con trai mình, Owen.

“Weist, ngươi có hối hận năm đó đã hạ thủ giết ta không?”

Toàn thân Weist chấn động.

Công Hoa phẫn hận nói: “Vì sao ngươi phải làm như thế? Bởi vì sợ lực lượng của ta sao? Ta chưa từng làm hại ngươi, ta đã bảo hộ sĩ binh của ngươi, bảo hộ Chiến Viêm quốc không bị người Danya xâm nhập!”

Hắn bảo hộ những sĩ binh kia, kết quả bọn họ sợ hãi hắn, hắn đã cứu Weist, kết quả người này lại muốn giết hắn!

“Bởi vì nếu như năm đó ngươi theo bọn ta về thủ đô, bọn ta một người cũng sẽ không có kết cục tốt!”

Weist ngẩng đầu lên, không có nước mắt, nhưng đôi mắt đỏ ngầu, thần sắc bi cuồng.

“Quốc vương vẫn chưa kiến thức được lực lượng của ngươi cho nên không thật sự hiểu rõ, một khi nhìn thấy lực lượng của ngươi, ngài ta tuyệt đối sẽ nắm lực lượng này ở trong tay! Nếu như bọn ta có thể tuyển được ngươi thì không nói, nhưng ngươi không rời khỏi Owen, ngoại trừ Owen, ngươi căn bản sẽ không nghe lời của bất cứ ai, bệ hạ tuyệt đối sẽ không cho phép một tên thần dân có thứ cỗ máy giết chóc như ngươi, ngươi có thể dễ dàng giết chết một quốc vương! Đến lúc đó tất cả bọn ta đều chết chắc! Ta, Owen, thậm chí là gia tộc Paladin cũng sẽ vì ngươi mà chết!”

Weist rống giận: “Ta phải giết ngươi! Không có con đường thứ hai!”

Nghe thấy lời của Weist, Công Hoa ngẩn ngơ, hồi tưởng lúc đó, Owen là vui vẻ ra sao khi chiến tranh đã kết thúc, cứ luôn lải nhải bọn họ có thể lấy công chuộc tội, sẽ không bị truy nã nữa, có thể ở lại thủ đô, mọi thứ đều sẽ dần dần tốt hơn… Owen thật sự là mong đợi như thế.

Nhưng trên thực tế, thứ chào đón bọn họ lại là tử cục sao?

Weist chỉ là đưa giờ chết của Owen đến sớm hơn một chút thôi sao?

Công Hoa muốn gạt mình, lời của Weist nói đều là mượn cớ, hắn chính là kẻ thù, nhưng trải qua cuộc sống của Nhân tộc nhiều năm như thế, hắn hiểu đối phương là đúng, Owen nếu thật sự mang theo hắn khi còn ngây thơ về thủ đô, nhất định sẽ không tốt hơn như Owen nói.

Nếu như, quốc vương thật sự muốn Owen giao hắn ra, lấy sự tồn vong của gia tộc Paladin để uy hiếp, Owen sẽ làm sao đây…

Bên cạnh, Liteli rốt cuộc không nhịn được đi lên, thấy Công Hoa không động thủ giết chết Weist, nhưng cũng không rời khỏi, chỉ là mang vẻ mặt ngẩn ngơ đờ đẫn, hắn có chút không lần được đầu mối, tình huống chưa biết này khiến hắn có hơi hoảng rồi, Công Hoa từng phát điên một trận, hắn tuyệt đối không hi vọng tình huống đó tái hiện!

“Chủ tử, ngài còn phải đi cứu Diệp tộc, đừng quên đấy nhé!”

Công Hoa hồi thần lại, bình tĩnh nói: “Liteli, trên tay ngươi có giải dược chứ?”

Hai mắt Liteli sáng lên, liên tục nói “có”, lập tức từ trong túi dược móc ra, hắn vẫn luôn cất rất kỹ, hoàn toàn không dám có một khắc rời khỏi người.

Công Hoa không nhận lấy, chỉ là nói với Weist: “Đây là giải dược, để Owen uống vào.”

Giải dược? Weist cười thảm: “Nó đã chết rồi.”

Công Hoa lắc lắc đầu, Weist ngẩn ra, lập tức giống như phát điên xông tới cướp đi bình dược kia, sau đó trở về bên cạnh con trai, dùng tất cả tâm tư để hắn uống vào.

Cái bình đỏ này kỳ thực là thuốc giả chết, nhưng trong vòng hai mươi bốn giờ nếu không uống giải dược, chết giả cũng sẽ thành chết thật.

Đây là đề nghị của Liteli, Công Hoa vì để phục thù mà quyết định luyện chế độc dược, chìa tay đòi Liteli phương pháp chế độc dược, hắn lại nói cách chế thuốc giả chết, còn làm cho Công Hoa phẫn nộ.

“Ta muốn hắn chết thật! Không phải giả chết!”

“Đúng là chết thật mà, dù sao hai mươi bốn giờ sau chẳng phải sẽ chết sao! Yên tâm đi, chủ tử, giải dược này tuyệt đối chỉ có tôi biết làm, cho dù lỡ như có người khác biết giải, người đó cũng tuyệt đối không cách nào chế ra giải dược trong vòng hai mươi bốn tiếng, cho nên có gì khác chết thật sao? Dù gì ngài cũng sẽ không giải độc cho hắn, ngài nói đúng không?”

Lúc đó, Công Hoa hoài nghi nhìn Liteli, mặc dù đối phương không nói rõ không để hắn báo thù, nhưng rất minh hiển là không hi vọng hắn đi phục thù.

“Ai da, chủ tử, đến lúc đó có khi lại có lý do không thể để hắn chết thì sao? Luôn là phải để lại chút không gian xoay chuyển chứ!”

Công Hoa vẫn còn muốn tranh biện mình nhất định phải giết chết đối phương, nhưng Liteli lại nói: “Ví dụ như ngài nắm trật thời cơ giết người, có khi giết hắn xong, thì không có cơ hội giết cô bé kia nữa, lúc đó nếu là có thể không giết, vậy thì tiện biết bao!”

Nghe vậy, hắn khi ấy vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nghĩ lời Liteli nói hình như có chút đạo lý, dù sao cũng giết chết người được, chỉ cần không cho thuốc giải là xong, cho nên cũng làm thuốc giả chết theo ý Liteli.

Nếu là hắn hiện tại, khẳng định sẽ không bị Liteli đánh lừa.

Công Hoa nhìn Thị Linh của mình, đáng lẽ là một tên người hầu nói gì nghe nấy, nhưng trước giờ đều không phải ngoan cho lắm.

“Ngươi vốn không định để ta giết Owen và Mila đúng chứ? Chỉ cần ta vừa rời khỏi, ngươi có phải là định len lén trở lại đưa giải dược?”

“Nào có chuyện đó, tôi thế nhưng là tộc Thị Linh, tuyệt đối nghe lời của ngài…” Dưới thần sắc cười như không cười của Công Hoa, Liteli ngượng ngập, nhỏ giọng nói: “Chẳng qua nếu là giải dược bất cẩn từ trên người tôi rơi mất, vậy cũng không tính là không nghe lệnh mà!”

Quả nhiên như thế.

Liteli không nhịn được giải thích: “Nếu như ngài chỉ là muốn giết chết Weist, tôi sẽ không ngăn cản, hắn giết người đền mạng cũng coi như là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng ngài lại muốn giết con cái của hắn, đây thì không đúng rồi! Bọn họ vô tội, làm gì có chuyện báo thù thế này! Tôi không thể nhìn người vô tội chết!”

Công Hoa nghiêng mắt nhìn, nói: “Ngươi chẳng phải là bất cẩn rớt giải dược sao?”

Liteli ngượng ngùng ngậm miệng, nhưng nhìn bộ dạng của Công Hoa, hắn lại cao hứng lên, giờ phút này, tóc đen của Công Hoa đang mềm mại buông ở phía sau, đôi mắt đỏ máu cũng sớm đã khôi phục màu đỏ thẫm, đã không còn bộ dạng khủng bố điên cuồng như vừa rồi.

Weist âm thầm thở dài, thời gian rốt cuộc đã xóa đi lòng cảnh giới của hắn, cộng thêm nhận định Công Hoa là cô gái, cho nên trước sau không có đem Ngân Thiết Tử và Công Hoa liên tưởng với nhau, đủ loại cảnh giới đối với Ngân Thiết Tử lúc đầu của hắn chẳng qua là lo lắng cho hạnh phúc trọn đời của con gái.

“Ngươi muốn báo thù, vậy thì giết ta đòi mạng cho Owen, nhưng hãy tha cho con cái của ta.”

Công Hoa lặng lẽ nhìn Weist, suýt nữa chết con khiến hắn thoạt nhìn tức thì già thêm chục tuổi, mặc dù sống lưng vẫn thẳng tắp, nhưng đối với Công Hoa đã nhìn thấy bộ dạng lúc trẻ của hắn mà nói, Weist giờ đây chẳng qua chỉ là một người già mà thôi.

“Ngươi làm giúp ta một chuyện, ta sẽ bỏ qua luôn cho ngươi, thế nào?”

Nghe vậy, Weist hết sức bất ngờ, vừa phát hiện Ngân Thiết Tử chính là Công Hoa, hắn liền biết hôm nay không thể kết thúc êm xuôi, có thể giữ lại tính mạng của Owen, đã là vô cùng may mắn, không ngờ đến Công Hoa sẽ bỏ qua cho mình.

“Giúp ta chiếu cố mười Diệp tộc làm lễ hòa bình, ta muốn đến đại lục Hạ Sa giao thiệp với người Danya, nếu làm tốt, các ngươi và người Danya có lẽ từ đây có thể chung sống hòa bình.”

“Ngươi có liên quan với Diệp tộc?”

Mặc dù Weist không hiểu rõ Diệp tộc, nhưng hơn hai mươi năm trước, chuyện Diệp tộc di cư khiến Nhân tộc và người Danya đều hết sức chú ý, không ai không biết.

Chỉ là, Diệp tộc trước giờ đều rất thần bí, Nhân tộc trước sau lần không rõ thực lực của bọn họ, cộng thêm bản thân rừng rậm cũng không phải nơi tiện để ra tay, cho nên lúc đó các quốc gia lân cận không có can thiệp, chỉ là ở khi những Diệp tộc kia đi ra khỏi rừng rậm trao đổi vật phẩm cần thiết cho hàng hải, rất nhiều người không nhịn được ra tay bắt cóc bọn họ.

Công Hoa trầm mặc một hồi, thừa nhận: “Ta là Hoa, Thủ Hộ Thực Linh Thể của Diệp tộc.”

Sắc mặt Weist thay đổi, nói: “Nếu ngươi cứu những Diệp tộc kia đi, người Danya chỉ sẽ càng mau khai chiến, làm sao có thể hòa bình!”

Công Hoa bực mình nói: “Ngươi sẽ không cho rằng người Danya sẽ bởi vì sự cường đại của ta mà ngoan ngoãn dâng Diệp tộc lên chứ? Ta dù có mạnh làm sao, một người giết sạch một quốc vẫn là chuyện không thể!”

Huống hồ, không biết có phải là trận chiến với Dạ Trảo làm tiêu hao quá nhiều lực lượng của hắn, Công Hoa cảm thấy mình bây giờ đã kém xa so với sự cường đại một người xuất chiến với cả một quân đội ở hai mươi năm trước, bây giờ chỉ có thể hi vọng sự thảm liệt của trận chiến quá khứ đến giờ vẫn có thể chấn động người Danya.

“Ta sẽ đề xuất điều kiện trao đổi, nhưng không có liên quan với các ngươi, ngươi chỉ cần biết ta một khi thành công, người Danya tuyệt đối sẽ càng không cần tấn công các ngươi như bây giờ.”

Công Hoa không muốn nói rõ chuyện của Ngân Thiết Tử, tránh cho sinh thêm chuyện.

“Ngươi giúp ta chiếu cố những Diệp làm lễ hòa bình, ở trong thời gian này tìm kiếm trên đại lục Tịch Tông còn có Diệp tộc hay không, nếu như còn, bất luận dùng thủ đoạn gì cũng phải có được bọn họ, chờ ta xử lý xong chuyện bên người Danya, sẽ tìm ngươi nhận những Diệp đó.”

Weist không suy nghĩ nhiều đã đáp ứng, điều này không phải chuyện khó, mặc dù Diệp tộc có khả năng ở nước khác, nhưng nếu hắn muốn có được, cũng không phải chuyện gì khó, suy cho cùng, đối với Nhân tộc mà nói, nô lệ Diệp tộc chẳng qua chỉ là món đồ chơi sang quý mà thôi, không phải thứ gì quan trọng.

So với những Diệp tộc đó, sự phá hoại mà Công Hoa có thể tạo thành cao hơn rất nhiều, nếu như hắn muốn mang những Diệp kia rời khỏi, vậy còn gì tốt hơn, ít nhất Weist cũng không cần lo lắng cho an nguy của con cái nữa.

“Nếu như ngươi không muốn khai chiến vậy thì ở trong thời gian này ổn trụ Chiến Viêm quốc, ngăn cản quốc vương khai chiến, đương nhiên, nếu ngươi muốn chiến, ta cũng không để ý.”

Giờ đây, Công Hoa đã không còn để ý chiến tranh giữa người Danya và Nhân tộc nữa, điều kiện của Ngân Thiết Tử mang đến đã cho hai tộc cơ hội hòa bình, nếu bọn họ vẫn lựa chọn khai chiến, hắn hà tất gì đi ngăn trở, thích đánh thì đánh cho diệt tộc tuyệt chủng càng tốt!

“Liteli, đi thôi.”

Công Hoa xoay người đi ngay, hắn đã làm lựa chọn mà ngay cả mình cũng không ngờ đến, rất sợ một giây sau sẽ hối hận, chỉ có thể xoay người rời khỏi nhanh nhất có thể, tránh cho không nhịn được, tự tay giết Weist.

“Nếu như biết Owen sẽ nhảy vào trong lửa cứu ngươi, ta sẽ lựa chọn để các ngươi đi.”

Bước chân của Công Hoa khựng lại, nghe thấy lời này, hắn lập tức nhớ tới cảnh tượng lúc đó, khuôn mặt cháy đen của Owen, từng lần truyền khí để hắn sống sót, cảnh tượng này khiến Công Hoa gần như sắp khắc chế không được tà hỏa trong lòng… Weist, ngươi đang tự tìm cái chết sao?

“Ta đã bị ham muốn lợi lộc xâm chiếm, nghĩ rằng hai bọn ta đều đã lập đại công, mình sớm muộn cũng sẽ là Chiến Công, Owen cho dù không tính là Chiến Sư, ít nhất cũng sẽ được phong Chiến Nhận, có hai người bọn ta, vinh quang của gia tộc Paladin ít nhất cũng tới trăm năm, cho nên ta không muốn để hắn đi theo ngươi! Không dám nghĩ kỳ thực còn có con đường “để các ngươi đi” này, nhưng ta đã chọn sai… ta nên để các ngươi đi!”

Người phía sau nước mắt như mưa, Công Hoa lại không có rơi nửa giọt lệ, hắn cuối cùng cũng chờ được đến khi đối phương đau lòng, không phải ở sau khi hắn giết cặp con trai con gái của đối phương, mà là ở lúc hắn lựa chọn từ bỏ thù hận.

Nghe tiếng khóc không thể nào kiềm nén ở sau lưng, chẳng qua chỉ vài tiếng là dừng lại, nhưng Công Hoa đã không còn sự căm giận của quá khứ, cho rằng đau lòng của Weist quá ngắn ngủi, không xứng với nỗi đau mất mát của mình.

Nghĩ đến người như Weist, dù đau lòng cũng phải nuốt xuống.

Sinh sống hơn hai mươi năm ở trong Nhân tộc, Công Hoa đã hiểu, mình hiện tại cho dù có đau thương, trước mặt người, hốc mắt thà rằng chảy máu cũng tuyệt không đổ lệ.

Công Hoa ngẩng đầu, chỉ có ấm nóng trong hốc mắt ngoài ra không còn gì cả.

Thấy Công Hoa muốn đi, Liteli lập tức tiến lên mở của phòng, hắn muốn rời khỏi càng sớm càng tốt, nhưng cửa vừa mở ra, hắn liền biến sắc, bên ngoài đã bị sĩ binh bao vây lớp lớp, lần này không hay rồi, hắn lập tức móc ra ống nghiệm muốn tự mình ra tay, đỡ hơn để Công Hoa động thủ.

Thân là Thị Linh hắn có thể cảm giác được tâm tình của Công Hoa vô cùng bất ổn, sẽ không chịu nổi một chút khiêu khích…

Phía sau lại truyền đến tiếng quát của Weist: “Lập tức lui xuống, đây là người của bệ hạ, không được mạo phạm!”

Vệ binh vừa nghe, cũng không dám lỗ mãng, tới tấp thu lại vũ khí thối lui, cho dù có người nhìn thấy trong phòng nằm một tên vệ binh, trong lòng cảm thấy không yên vừa lại nghi hoặc, nhưng bọn họ đều là tinh binh được huấn luyện đặc biệt của Weist, mệnh lệnh của Chiến Công vừa hạ, đừng nói không yên, không sống cũng được!

Khi Công Hoa bước ra hành lang, vệ binh liền như thủy triều lui đi, tốc độ rất nhanh, vừa nhìn thấy đã biết là được huấn luyện.

Thấy vậy, Liteli thở phào, hắn từng nghĩ qua cả trăm ngàn tình huống sau khi báo thù, mục đích là làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, muốn mang Công Hoa bình yên rời khỏi, nhưng vẫn thật không nghĩ đến tình huống trước mắt! Xem ra Litekilier hắn có thể không cần dựa vào đồ sát một đống sĩ binh để tuyên bố tái xuất rồi!

“Chủ tử, chúng ta bây sắp đi cứu Diệp tộc rồi sao?”

Liteli vô cùng hưng phấn. Mila ở phương xa còn sống rất tốt, Owen không có chết, thậm chí ngay cả Weist cũng còn sống, hơn nữa chủ tử thoạt nhìn rốt cuộc đã từ bỏ báo thù rồi! Chừng như không có tin tức nào tốt hơn cái này, chỉ cần không giết người, bất luận Công Hoa muốn làm gì, hắn tên Thị Linh này vỗ ngực cam đoan sẽ là người đầu tiên xung phong quyết không chùn bước!

“Không, đi tìm Kaz trước.”

Liteli tức thì ỉu xìu. Kaz là ai? Đó thế nhưng là cái gã coi chủ tử nhà mình là kẻ thù! Bây giờ chủ tử không phục thù nữa, đừng nói đổi sang gã đó phục thù nhé? Đó thế nhưng không được, hắn phải bảo hộ tốt cho chủ tử!

“Chủ tử, đây căn bản không có một chút manh mối, chúng ta phải đi đâu tìm gã đó?”

“Ta đã lưu lại ký hiệu trên người hắn, hắn ở chỗ không xa, ta có thể cảm giác được rất gần.”

Công Hoa nhìn phương xa, hắn có thể cảm giác được rất nhiều “điểm sáng”, phía trước chỉ có một cái điểm sáng, đó hẳn là Kaz, vô cùng gần. Phía sau thì là mười Diệp tộc kia, bọn họ ở trong ải Táng Hạ, còn có rất rất nhiều điểm sáng ở xa hơn, yếu ớt gần như sắp tắt, đó là những Diệp tộc ở đại lục Hạ Sa xa xôi…

Không đúng lắm. Công Hoa dừng bước, quay đầu nhìn, sau lưng vẫn là hành lang trống trải, hắn lại cảm thấy không đúng, Kaz ở ngay phụ cận, gần đến hắn thậm chí cảm thấy mình hẳn là có thể nhìn thấy đối phương mới đúng, nhưng trên thực tế lại không có gì.

Công Hoa kinh nghi bất định, chẳng lẽ loại năng lực này của mình có vấn đề sao? Vậy thì không ổn rồi, hắn còn phải dựa vào loại năng lực này để dự phòng người Danya lén giấu Diệp tộc.

“Chủ tử?” Liteli khó hiểu mở miệng hỏi.

Đầu bên kia hành lang đột nhiên truyền tới tiếng vang, phần nhiều là tiếng leng leng keng keng, thỉnh thoảng xen lẫn mấy tiếng người nói chuyện, âm lượng không lớn, nghe không rõ đang nói cái gì.

Không ổn! Công Hoa lập tức bịt miệng của Liteli, kéo hắn tìm cái phòng gần nhất rồi đi vào.

Liteli trợn to đôi mắt trứng gà, hoàn toàn không dám vùng vẫy.

Vừa mới đóng cửa đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân, số người còn không ít.

Công Hoa nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu Liteli đừng phát ra âm thanh, đối phương trợn lớn mắt ra sức gật đầu, động cũng không dám động, Công Hoa lúc này mới cực kỳ cẩn thận mở ra một khe cửa, quan sát trạng huống bên ngoài.

Đột nhiên phát hiện, người đứng ở giữa đội ngũ vậy mà là Kaz, phía sau hắn là Kim Khấp Nhĩ, Anton, Venter và Sương Quỳ, bốn người đều mang còng tay xiềng chân, những tiếng leng leng keng keng kia chính là do những xiềng xích này phát ra, trên miệng bọn họ còn quấn mảnh vải, xem ra là vì để bịt miệng bọn họ.

Bởi thế, sắc mặt của bốn người đều đen như đáy nồi, thậm chí đôi mắt của Kaz cũng sắp phun lửa rồi. Ngoại trừ xiềng xích, bên cạnh mọi người đều có mười mấy hắc y nhân vây quanh, cách ăn mặc bất ngờ giống với thích khách truy sát bọn họ dọc đường.

Kaz giận dữ trừng người phía trước, Ansairo.

Dưới uy hiếp của hắn, Kaz không thể không dùng ám hiệu để Anton và Venter mang Kim Khấp Nhĩ ra, nếu không tên điên Ansairo này sẽ phóng hỏa thiêu Chung trấn, so với để hắn dùng hỏa thiêu bức Kim Khấp Nhĩ ra, gây ra phiền toái to lớn, không bằng trực tiếp mang Kim Khấp Nhĩ ra cho rồi.

Tính cách kia của Andrew làm sao có thể nuôi ra một tên tâm thần thế này?

Kaz thật sự không hiểu, bởi vì tốt xấu gì cũng đã ở trong nhà Dinadan một thời gian, mặc dù về sau bản thân hắn vì không muốn quên đi tất cả quá khứ mà lựa chọn bỏ trốn, nhưng ít nhất có chút tò mò, ít nhiều cũng sẽ chú ý tình huống nhà bọn họ.

Hắn biết là bởi vì mẹ ruột qua đời cộng thêm mẹ kế càn quấy, khiến cho tính cách của Ansairo có vấn đề, chẳng qua bây giờ mới phát hiện vấn đề này cũng quá hơi quá lớn cmn rồi, dù là Andrew cũng không dám đối chọi trắng trợn với quốc vương, mà tên Ansairo này biết rõ bệ hạ nghiêng về phía không khai chiến, mà vẫn cứ không chịu từ bỏ.

Thậm chí định trực tiếp áp giải Kim Khấp Nhĩ đến trước mặt Weist rồi làm thịt!

“Nếu như có biện pháp thần không biết quỷ không hay mà vượt qua ải Táng Hạ, đáng lẽ là phải mang đến trước mặt người Danya làm thịt, thế này mới có thể đảm bảo khai chiến.”

Tên Ansairo kia còn mang giọng tiếc nuối nói như thế.

Kaz thật lòng cảm thấy Ansairo còn điên lợi hại hơn cái tên cả nhà chết sạch như mình.

“Ngươi cho rằng quốc vương sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Hắn chỉ là trào phúng mà nói, hi vọng có thể đánh thức một chút lý trí của đối phương.

Ansairo không hề để ý mà nói: “Ở lúc người Danya khai chiến giết chết con trai của đoàn trưởng đoàn Linh Sĩ Kỳ Thắng? Ta thế nhưng không cho rằng như vậy.”

Kaz nhíu mày, bệ hạ… có lẽ thật sẽ không giết Ansairo.

Mới đầu thái độ của quốc vương đối với khai chiến là do dự bất quyết, chỉ là hơi nghiêng về phía không khai chiến, nguyên nhân chính vẫn là bởi vì Weist và Chris đều không muốn khai chiến, bệ hạ chỉ có thể tính là thuận theo đó.

Nếu thật sự bị Ansairo làm cho không thể không khai chiến, bệ hạ có lẽ sẽ phẫn nộ vì việc hắn tự chủ trương, nhưng suy nghĩ chính xác trong lòng thì khó nói rồi.

Bất luận thế nào, nể mặt Andrew, cộng thêm thời kỳ chiến tranh, quốc vương hẳn sẽ không giết Ansairo, so với giết hắn chọc cho Andrew ôm hận, không bằng lấy danh nghĩa chuộc tội phái hắn lên chiến trường, tỉ lệ tử vong cũng không thấp, vừa lại có thể lợi dụng triệt để.

Có con trai ở tiền tuyến tác chiến, Andrew cũng không dám ở thủ đô kéo cản.

Những cái này đều hợp ý Ansairo.

Kaz có chút nổi nóng, nếu không phải gặp gỡ Dạ Trảo chết tiệt kia, bọn họ cũng sẽ không lọt vào tình huống bị động như thế, mà Công Hoa rốt cuộc… Hắn nhìn Anton và Venter một cái, khi Ansairo hỏi hành tung của Công Hoa, hai người vậy mà dị khẩu đồng thanh nói Công Hoa bị Dạ Trảo giết rồi.

Kaz rất ngạc nhiên, hỏi Ansairo, lúc này mới hiểu lúc hắn rời khỏi, Công Hoa đang cùng Dạ Trảo đối đầu, cũng không phải Dạ Trảo đi rồi hay chết rồi như hắn tưởng.

Chẳng lẽ chết thật rồi sao? Sắc mặt Kaz xanh mét. Không thể nào… Tên đó tuyệt đối không thể chết dễ như thế!

Kaz trừng hai tên thuộc hạ với lửa giận ngút trời, lại phát hiện thần sắc bọn họ có chút không thích hợp, nhưng Ansairo ở đây, hắn cũng không muốn hỏi nhiều, nếu bị cái gã thuộc phái chủ chiến này phát hiện sự tồn tại của Công Hoa, khẳng định sẽ tiết lộ cho quốc vương, đến lúc đó sợ rằng sẽ có thêm biến số.

Kaz miễn cưỡng đè nén mọi nghi vấn, qua cửa ải trước mắt rồi tính.

Nhìn biểu tình lãnh đạm của Ansairo, sắc mặt của Kaz âm tình bất định, thủ lệnh quốc vương của mình bị Ansairo moi đi rồi, dùng để cáo mượn oai hùm, dễ dàng đi vào ải Táng Hạ, cộng thêm Ansairo vốn là con của đoàn trưởng đoàn Linh Sĩ Kỳ Thắng, so với một tên hộ vệ vương tử không mấy người biết như mình, lời hắn nói có trọng lượng hơn nhiều.

Một câu “đây là tên phản bội, cần áp giải cho đoàn trưởng xử trí”, Ansairo đã khiến hắn không thể làm gì được.

Trừ phi là người có giai cấp cao như Weist, mới biết mình là thủ hạ trực thuộc của quốc vương.

Kaz chỉ có thể trước hết nhẫn nhịn, nhíu mày nhìn xiềng xích trên người, cũng không biết là chất liệu gì, căn bản vùng vẫy không được, hắn chỉ có thể kỳ vọng thần kinh của Weist mẫn cảm một chút, vừa nhìn thấy tình huống của bọn họ là ra tay ngay, đây mới có khả năng giữ lại mạng của Kim Khấp Nhĩ.

Nhưng lấy tính cách của Weist mà nói, tỷ lệ hắn sẽ trực tiếp ra tay cũng không cao, nhưng lấy tính cách của Ansairo, khả năng vừa thấy mặt đã chém chết Kim Khấp Nhĩ là lớn nhất.

“Đoàn trưởng ở bên trong.”

Năm tên Linh Sĩ dẫn đầu dẫn đoàn người này đến bên ngoài phòng, lại không định rời khỏi, tổ hợp của đoàn người này thực sự có chút quỷ dị, cho dù có thủ lệnh quốc vương, bọn họ vẫn không dám thả lỏng, hoàn toàn không định rời khỏi.

Lúc Linh Sĩ đang muốn gõ cửa, cửa lại bị mở ra, bọn họ ngạc nhiên nhìn thấy vệ binh tùy thân của Chiến Công đi ra với bộ dạng thảm hại không thể tả, mặc dù cố gắng kiềm chế biểu tình, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự kinh hoảng.

Kinh hoảng.

Mấy tên Linh Sĩ cũng kinh hoảng theo, thị vệ bên cạnh Chiến Công đều là những người có năng lực hàng đầu, đương nhiên mỗi người đều là Linh Sĩ, nếu ngay cả bọn họ cũng để lộ thần thái kinh hoảng, đây làm sao bảo người không kinh hoảng?

Phía sau, Ansairo nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì, loại cảm giác không chắc chắn này vô cùng tệ, bởi vì chuyện hắn sắp làm chỉ cần có chút xíu sai sót là vạn kiếp bất phục, nhưng chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ là không khỏi có chút phiền toái, bất giác nhìn hướng Kaz, phát hiện đối phương cũng đang nhíu mày, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Chuyện gì?”

Một tên thị vệ trong đó nhìn thấy những Linh Sĩ này cộng với đám người Ansairo phía sau, trong đội ngũ vậy mà còn có người Danya, cho nên hắn cũng không dám chậm trễ, lập tức mở miệng dò hỏi.

Linh Sĩ dẫn người đến vội vàng nói: “Quốc vương bệ hạ phái người đưa người Danya đến, ta đang muốn dẫn bọn họ đi gặp Chiến Công.”

Lúc này, thị vệ chú ý thấy có người bị trói, nhíu mày, lập tức gọi mấy tên thị vệ tùy thân không bị thương ở lại hộ vệ, lúc này mới nói với Linh Sĩ: “Ở đây chờ ta bẩm báo Chiến Công.”

Thị vệ xoay người vào phòng bẩm báo.

Weist ngồi ở phía sau bàn, vẻ mặt mệt mỏi, Owen ngồi ở trên băng ghế bên cạnh, sắc mặt hết sức không tốt, nhưng lại không phải do bệnh trạng, chỉ là thần sắc sa sút mà thôi.

“Owen, đi tìm liệu sư kiểm tra thử xem.”

Weist đánh giá Owen, Công Hoa vừa mới đi, hắn liền tỉnh lại, thoạt nhìn cũng không có trở ngại lớn, chỉ là con trai dù gì cũng từng tắt thở, Weist vẫn không làm sao yên tâm.

Owen lắc lắc đầu, “Con không cảm thấy chỗ nào không ổn.”

Thấy vậy, Weist cũng thôi, kỳ thực hắn vốn đã tin tưởng con trai sẽ không có chuyện, nếu Công Hoa đã cho giải dược, còn yêu cầu kẻ thù là mình đây giúp đỡ, vậy thì sẽ giữ chữ tín.

Weist bi ai phát hiện mình đã sợ hãi phòng bị Công Hoa nhiều năm như thế, nhưng nếu muốn nói hắn tín nhiệm lời hứa của ai nói ra nhất, đáp án có lẽ chính là Công Hoa.

Năm đó, cảnh tượng cô gái nhỏ bé kia vững vàng thủ ở bên cạnh Owen, không tiếc làm địch với thiên quân vạn mã, tay nhiễm máu tươi hệt như ác linh, đã sâu sắc làm hắn cảm động.

Owen vẫn luôn quan sát thần sắc của phụ thân, nhìn không ra thứ phức tạp gì khác, nhưng sự áy náy sâu sắc kia lại có thể thấy dễ dàng, lúc này, hắn phát hiện mình không cách nào hận Công Hoa, mặc dù đối phương lợi dụng hắn, thậm chí muốn giết hắn và Mila, nhưng phụ thân của mình đường đường là Chiến Công Weist, từng lên chiến trường, đánh người Danya, tiêu diệt đối thủ, lại có thể vẫn có lòng áy náy sâu như thế, rốt cuộc đã làm chuyện gì…

Owen đang muốn mở miệng hỏi, nhưng vừa liếc mắt thấy thị vệ đi vào, bèn ngậm lại miệng.

“Chuyện gì?”

Thu lại hồi ức, Weist cũng thu lại biểu tình, khôi phục sự nghiêm nghị của Chiến Công.

Cho dù trải qua chuyện không thể tưởng tượng, thị vệ có huấn luyện vẫn cung kính không thất thố mà bẩm báo: “Bệ hạ phái người mang người Danya đến.”

Mắt Trái sao? Tâm tình Weist thả lỏng, đây thế nhưng là tin tức tốt của mấy ngày qua, căn cứ vào nghe ngóng của hắn, người Danya hẳn là thật sự muốn đòi lại Kim Khấp Nhĩ, chỉ cần giao người về, trận chiến này đại khái có thể tránh.

“Để bọn họ tiến vào.”

Thị vệ nhận lệnh mở cửa, Kim Khấp Nhĩ là người đầu tiên bị đẩy vào, thần sắc hoảng loạn, có vẻ muốn nói chuyện, đáng tiếc miệng đã bị bịt kín, một câu cũng nói không ra.

Thấy vậy, Weist nhíu mày, chỉ nghĩ rằng chẳng lẽ bệ hạ không muốn trả người? Bằng không làm sao đối đãi sứ giả Kim Khấp Nhĩ như thế…

Mới nổi lên suy nghĩ này, lại nhìn thấy người phía sau Kim Khấp Nhĩ không phải Mắt Trái, nhưng cũng là một người quen.

“Ansairo?” Owen đứng lên, có chút khó hiểu hỏi: “Ngươi làm sao tới đây?”

Weist càng trầm mặc không nói, không nhìn thấy Mắt Trái như trong dự liệu khiến hắn có chút không rõ trạng huống, nhưng vừa ngẫm lại, lập tức đôi mắt trợn tròn, tự cho rằng đã hiểu rõ mọi thứ, nhận định hết thảy đều là trò quỷ của Andrew, lại không biết đã đoán sai một bước, nhưng chút sai lầm này lại không có bao nhiêu quan trọng, bởi vì cha con Dinadan đều là phái chủ chiến, mà nếu như chủ chiến, tên Kim Khấp Nhĩ này —- sẽ chết!

Nghĩ đến đây, Weist lập tức hét to: “Ngăn cản hắn —-“

Nhưng Ansairo sẽ không chờ hắn nói xong, sớm từ lúc đẩy Kim Khấp Nhĩ vào phòng, đã rút chủy thủ ra, giờ phút này càng không chút do dự đâm vào tim đối phương từ phía sau.

Kaz ở phía sau nhìn thấy cả quá trình, lửa giận tung hoành, nhưng hắn bị xiềng xích, hơn nữa còn bị mấy tên hắc y nhân túm chắc, căn bản động đậy không được.

Mũi chủy thủ chạm vào sau lưng Kim Khấp Nhĩ, lúc sắp xuyên thủng hắn từ sau lưng đến ngực, chủy thủ lại đột nhiên dừng lại, cứ thế không còn động đậy nữa, cho dù tiến lên một tí ti thôi cũng không thể.

Kim Khấp Nhĩ túa ra mồ hôi lạnh, hắn thậm chí có thể cảm giác được đau nhói trên lưng, nhưng lại không hiểu vì sao không có đón lấy đau đớn dữ dội hơn, hắn cho rằng mình chết chắc rồi, tên Ansairo kia rất minh hiển là quyết tâm muốn giết hắn, ngay cả nghe hắn nói một câu cũng không muốn.

Dưới mệnh lệnh của Chiến Công, thị vệ xông lên, nhưng đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn nhìn cảnh trước mắt —- cơn ác mộng mà bọn họ không lâu trước mới trải nghiệm.

Cả người Ansairo đột nhiên bị treo lên không trung, hắc y nhân phía sau hắn muốn tiến lên cứu, lại phát hiện mình động đậy không được, cúi đầu nhìn, chân của mình đã bị quấn lấy, tác giả lại là những sợi dây leo nhỏ mảnh um tùm!

Bọn họ rối rít vung kiếm muốn chém đứt những sợi dây leo thoạt nhìn không thô tráng, nhưng chỉ có thể chặt đứt những tua rua mảnh nhất, thậm chí dây leo to bằng đầu ngón tay cũng không thể làm đứt, chỉ có thể mặc cho những sợi dây leo đó quấn lên, cuối cùng cả người động đậy không được.

Kaz nhìn những dây leo đó, thở phào một hơi. Gã kia quả nhiên còn sống.

Khoan đã, Công Hoa đã khôi phục lực lượng rồi?

Kaz biến sắc, nhìn phía Weist, hiện tại nếu Chiến Công bị giết, vậy sự tình thật có chút không ổn rồi, nhưng Công Hoa đã khôi phục lực lượng, ai có thể ngăn được hắn?

Dây leo cũng quấn lên Kaz và Kim Khấp Nhĩ, Kim Khấp Nhĩ cúi đầu nhìn, sau khi phát hiện là dây leo, đang lúc thở phào một hơi, cả người bị kéo về sau, sau đó chân không chạm đất, cả người giống như bay ở giữa không trung, chỉ có thể nhìn cảnh vật xung quanh lướt nhanh về sau.

Owen há hốc miệng, trợn mắt nhìn mấy người giống như là mũi tên bị bắn ra, nhanh chóng biến mất tăm, sau đó đột nhiên phát hiện người bị kéo đi đều là những người bị xiềng xích.

“Phụ thân, đó là Ngân Thiết Tử sao?” Owen kinh hô: “Bây giờ nên làm gì đây? Kim Khấp Nhĩ bị mang đi rồi!”

Weist lắc đầu, nói: “Đừng lo, mục đích của Công Hoa giống chúng ta, Kim Khấp Nhĩ giao cho hắn trái lại càng tốt.”

Hắn đi đến trước mặt Ansairo, cười lạnh một tiếng: “Quả thật là nghé con không sợ hổ, đáng tiếc ở trước mặt Công Hoa, lá gan ra sao cũng không đáng nhắc đến.”

Ansairo giận dữ trừng hắn, gào rít: “Ít nhất ta có can đảm! Đường đường là Chiến Công ngay cả chiến tranh cũng không dám đánh, ngươi còn dám xưng mình là Chiến Công?”

Weist bình tĩnh nói: “Đánh trận chiến tất thua không gọi là dũng khí, mà gọi là ngu xuẩn! Người Danya là một chủng tộc, mà Chiến Viêm quốc chỉ là một quốc, lấy quốc địch tộc, ngươi còn muốn thắng? Hay cho rằng Ỷ Sương quốc ở phương Bắc đang nhìn chằm chằm như hổ đói hoặc Đại Sĩ ở phương Tây chỉ biết chiếm lợi ích từ nước ta, đến lúc đó sẽ tới chi viện nước ta? Bọn chúng không thừa cơ xâm nhập nước ta đã là may lắm rồi!”

“Người Danya năm đó thừa cơ ta không phòng bị mà tới tấn công, chúng ta chẳng phải cũng ngăn được bọn họ như thường, bây giờ thì lại có gì đáng sợ!”

“Năm đó…”

Weist không khỏi cười khổ, năm đó à, nếu như tiểu tử trước mắt từng lên chiến trường nhìn thấy Công Hoa giết người, hắn mới sẽ thật sự hiểu người Danya là bại dưới sự hãi đối với lực lượng tuyệt đối.

◊◊◊◊

Mọi người bị kéo đi một mạch, hoàn toàn không quen với phương thức tiến lên này —- hoặc nên nói là phương thức lùi về sau, khiến sắc mặt bọn họ trắng bệch một mảnh, vốn tưởng rằng thế đã đủ rồi, không ngờ tình huống sau khi xông ra khỏi kiến trúc vật càng gay go, bọn họ phát hiện mình vậy mà bắt đầu trèo lên tường, hơn nữa còn là tường thành cao vút của ải Táng Hạ.

Trèo đến đỉnh, trong lúc mọi người nhảy vọt qua tường thành, cùng đối mặt nhìn nhau với sĩ binh đóng phía dưới, vẫn thật nói không ra bên nào kinh hoảng hơn.

Những sĩ binh trợn mắt há hốc mồm, ngay cả báo hiệu cũng không kịp, chỉ có thể nhìn đám người kia sau khi nhảy qua tường thành, bay nhanh ra phía bên ngoài cửa ải, chui một mạch vào trong rừng rậm hai bên.

Vừa dừng lại, bất chấp xung quanh là hoàn cảnh gì, mọi người tới tấp khom lưng ói mửa, ngay cả Liteli sắc mặt cũng có chút khó coi, lúc hắn gặp gỡ Công Hoa, đối phương đã mất đi năng lực rồi, chưa có kinh nghiệm bị dây leo quấn cho bay lên bay xuống.

Chỉ có Kaz không hề để ý, hắn vừa đáp xuống đất, lập tức xoay người nhìn người kia.

Một mái tóc đen phiêu tán ở không trung, trông giống như bay theo gió, nhưng ở đây tuyệt đối không có gió to đủ để thổi mái tóc dài lên cao như thế.

Người đó quay lại, bộ dạng thanh niên ban đầu sau khi phối hợp với tóc đen da trắng, thoạt nhìn càng trở nên khó phân biệt nam nữ, hắn vừa nhìn thấy Kaz đang trừng vào mình, khựng lại một chút, những vẫn thẳng thắn nói: “Kaz, ta phải đi rồi.”

Kaz trầm mặt, nói: “Đây là ý gì? Chẳng lẽ đã quên ngươi phải báo thù?”

Công Hoa do dự một chút, thẳng thắn nói: “Ta không thể báo thù nữa, sau khi lấy lại lực lượng, ta liền không ngừng nghe thấy tiếng kêu cứu của Diệp tộc, có thể tới đây một chuyến giải quyết sự tình đã là cực hạn, những tiếng kêu cứu kia khiến ta không thể tiếp tục dừng ở đây, ta phải đến đại lục Hạ Sa cứu bọn họ!”

Rời khỏi? Sau khi hắn khó khăn lắm mới tìm được kẻ thù? Kaz lập tức rống giận: “Ngươi chắc sẽ không quên ngươi còn nợ ta một cái mạng?”

Công Hoa cũng không bất ngờ hắn nói như thế, chỉ là lắc lắc đầu nói: “Ta sẽ không để ngươi giết ta, ít nhất bây giờ thì không được.”

“Ngươi định đi tìm người Danya? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ ngoan ngoãn giao Diệp tộc ra sao? Cho dù ngươi là Hoa, ngươi cũng không thể chống lại tất cả người Danya, ngươi sẽ chết ở trên tay bọn chúng!”

Công Hoa mấp máy miệng, nhưng không nói chuyện đã ngậm lại. Hắn không thể nói chuyện Ngân Thiết Tử đề xuất điều kiện trao đổi, Kaz hận hắn như thế, sau khi biết chuyện này, nếu như cố ý gây trở ngại, khiến Diệp tộc không thể được cứu, vậy hắn sợ rằng sẽ không cách nào tha thứ cho đối phương, đến lúc đó, sự tình sẽ trở nên càng gay go, còn không bằng bây giờ xoay người đi ngay.

Nghĩ là làm, Công Hoa để dây leo quấn lấy chân của Kaz, Anton và Venter, cuộn lên Kim Khấp Nhĩ và Sương Quỳ đang biến sắc, cộng với Liteli đang ung dung tự tại, định xông một mạch ra khỏi ải Táng Hạ —-

“Đứng lại cho ta!” Kaz lạnh lùng nói: “Ngươi hôm nay nếu dám đi, ta thề sẽ tìm ra tất cả Diệp tộc còn ở lại đại lục Tịch Tông, rồi hành hạ bọn chúng đến chết!”

Bước chân của Công Hoa dừng lại, hắn xoay người qua, trong mắt tràn ngập lửa giận, Diệp tộc là cái vảy ngược không thể đụng chạm của hắn, cho dù người đụng vào là Kaz.

“Ánh mắt tốt!” Kaz lại cười, cố ý nói: “Ngươi cũng có thể có lựa chọn khác, ví dụ như giết ta ngay bây giờ, một lần cho mãi mãi, ngươi cảm thấy thế nào?”

Công Hoa trầm mặt, dưới ánh mắt kinh hoảng của Anton và Venter, hắn mới mở miệng nói: “Ta sẽ trở lại, Kaz, ta để mười Diệp tộc kia ở lại chỗ của Weist, sau đó sẽ trở về dẫn bọn họ đi, đến lúc đó, ta sẽ đi gặp ngươi sau.”

Kaz chỉ là cười lạnh, hiển nhiên cũng không định cứ như thế để cho Công Hoa qua ải.

Dưới tiến thoái lưỡng nan, Công Hoa đột nhiên nhớ tới vấn đề mình từng hỏi Hạ Lan.

Cúc Nguyệt vừa thích Diệp tộc vừa thích cá, nếu như Diệp tộc ăn cá, hắn sẽ làm sao?

Nhìn Kaz, Công Hoa không khỏi nghĩ đến hành động của Cúc Nguyệt.

Hắn thả cá đã chết trở về sông.

—————-

Aicomicus & Tuyết Lâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top