Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

VI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Coraline bị đánh thức bởi ánh nắng mặt trời chói chang vào buổi sáng

Trong một tích tắc nó cảm thấy các khớp xương như bị tháo rời. Mơ hồ không còn biết mình đang ở nơi chốn nào; thậm chí nó còn không biết mình là ai. Thật là đáng kinh ngạc vì những hiểu biết của chúng ta với bản thân mình bị ràng buộc vào cái giường chúng ta ngủ nhiều tới mức nào, và ngạc nhiên hơn khi sự ràng buộc đó còn mong manh tới mức nào nữa.

Đôi khi Coraline cũng quên mất mình là ai khi đang bận mơ mộng một ngày nào đó mình sẽ khám phá vùng Bắc Cực, hoặc rừng mưa Amazon, hoặc nơi tăm tối nhất ở Châu Phi, và cho đến khi có ai đó vỗ vào vai mình hoặc gọi tên mình cực to thì cô bé mới trở về từ ngàn dặm xa xôi kia và trong một vài khắc nó phải nhớ ra mình là ai, tên nó là gì và nãy giờ nó vẫn đang ở khu nó ở chứ không phải những nơi chốn xa xăm đó.

Còn bây giờ thì ánh nắng đã phủ đầy trên mặt và nó là Coraline Jones. Đúng. Tiếp theo thì căn phòng xanh-lá-cây-hường-phấn hiện ra, tiếng xào xạc phát ra từ con bướm bằng giấy được tô màu nước vỗ cánh và đâm sầm lên trần nhà đã nói cho nó biết nó đang ở cái chốn nào.

Nó trèo xuống giường. Khổ nỗi là ban ngày thì không thể bận áo khoác và quần pijama rồi mang dép lê được, nó quyết định, cho dù nó phải bận bộ đồ của Coraline kia (Liệu ở đây có một Coraline khác hay không? Không, nó nhận ra là chẳng có ai cả, chỉ có mỗi nó thôi). Trong tủ không có quần áo mặc hằng ngày, mà là mấy bộ quần áo cải trang (con bé nghĩ) cái loại đồ mà nó sẽ thích lắm khi được đem máng trên tủ đồ ở nhà: một bộ quần áo phù thủy rách tả tơi; một bộ đồ của mấy con bù nhìn vá chùm vá đụp; một bộ đồ chiến binh tương lai lấp lánh và phát sáng được; một bộ váy lò xo được đính bằng những chiếc lông chim và những mẩu kính.

Cuối cùng, trong một ngăn kéo. Cô bé tìm thấy một chiếc quần jean bằng vải nhung tối màu và một cái áo len màu xám khói với các họa tiết ngôi sao ẩn hiện.

Nó quyết định mặc bộ đồ đó, và mang một đôi bốt màu cam sặc sỡ mà nó tìm đước ở dưới đáy tủ chén.

Con bé lấy trái táo cuối cùng ra khỏi túi áo khoác và ở ở túi bên kia là hòn đá với cái lỗ ở giữa.

Rồi nét hòn đá vào túi quần jean. Đầu óc nó giờ có vẻ đã tỉnh táo lên một chút, giống như vừa bước ra khỏi một dải sương mù dày đặc.

Coraline bước xuống nhà bếp nhưng không thấy ai cả. 

Con bé biết rằng có ai đó vẫn ở trong nhà. Nó bước xuống hướng phòng làm việc của ba nó, và phát hiện ra căn phòng đã bị chiếm đóng.

"Mẹ kia đâu?" nó hỏi ba kia. Ông ta đang ngồi trên cái bàn học, y hệt cái ba nó có ở nhà, nhưng ba kia chả làm gì hết, thậm chí còn không đọc mấy cuốn ca ta lô về mấy khu vườn như ba thiệt nó hay làm khi ổng giả bộ như ổng đang làm việc.

"Ra ngoài" ba kia nói "Sửa chửa mấy cánh cửa, nó có vấn đề nhỏ với sâu bọ." Trông ông ta có vẻ hài lòng khi tìm được người để nói chuyện.

"Ý ông nói là mấy con chuột?" 

"Không, chuột là bạn của chúng tôi. Con này khác, sinh vật to lớn màu đen, với cái đuôi dỏng cao."

"Ý ông là con mèo?"

"Chính nó." ba kia xác nhận

Trông ông ta giờ ít giống ba thiệt đi một chút. Có cái gì đó rất mơ hồ về khuôn mặt ông ấy, giống như bột bánh mì đang bắt đầu nở, sần sùi, nứt ra và lồi lõm.

"Thật đấy. Tôi không được phép nói chuyện với cô khi cô ấy không ở đây." hắn nói "Nhưng đừng lo, cô ấy không thường xuyên ra ngoài. Tôi phải ở đây và chứng tỏ lòng hiếu khách của mình với cô để cô không bao giờ có ý định quay về nữa." Hắn ta thôi nói và xếp hai tay lên đùi.

"Vậy giờ tôi phải làm gì?"

Ba kia đưa một ngón tay lên miệng ra dấu. Im lặng.

"Nếu cả ông cũng không muốn nói chuyện, tôi sẽ đi thám hiểm."

"Vô ích" ba kia nói "Thế giới này chẳng còn gì khác ngoài nơi đây. Cô ấy đã tạo nên tất cả: căn nhà, mặt đất, và mọi người sống trong nhà. Cô ấy xây dựng và chờ đợi." Khuôn mặt hắn ta hiện lên một biểu cảm xấu hổ, rồi hắn lại đưa tay lên và ra hiệu im lặng, có vẻ như hắn đã lỡ lời.

Coraline bỏ ra ngoài và đi đến phòng khách tới chỗ cánh cửa cũ, nó ra sức kéo mạnh, lúc lắc cái cửa. Nhưng không có gì xảy ra, cánh cửa vẫn bị khóa và mẹ kia thì có chìa khóa.

Con bé nhìn quanh phòng. Cảnh trí thật quá quen thuộc-nhưng đó lại là vấn đề duy nhất khiến mọi thứ trông thật khác lạ. Không gian vẫn y hệt như trong trí nhớ của nó. Ở đây vẫn là nơi lưu giữ tất cả mấy mốn đồ nội thất có mùi kì cục của bà nó, vẫn bức tranh vẽ cái dĩa trái cây (một chùm nho, hai trái mận, một trái đào và một quả táo) treo trên tường, còn có cái bàn gỗ thấp với mấy cái chân trạm trổ móng vuốt sư tử và một cái lò sưởi trống trơn như muốn hút hết nhiệt độ trong phòng ra ngoài. 

Nhưng ở đây còn có thứ gì đó khác nữa, thứ mà trước đây nó chưa từng thấy ở nhà, một quả cầu bằng thủy tinh, đặt trên bệ lò sưởi.

Nó rón rén bước đến bên cạnh lò sưởi, đưa tay lấy xuống. Đấy là một trái cầu tuyết có hai người đứng bên trong. Coraline đem lắc nó lên để thấy tuyết rơi, tuyết trắng lấp lánh như bề mặt hồ nước bị xao động.

Coraline đặt quả cầu tuyết về lại chỗ cũ, rồi tiếp tục công cuộc tìm kiếm ba mẹ thiệt và lối thoát.

Nó chạy ra khỏi nhà, qua cánh cửa đèn đóm lòe loạt dẫn xuống nơi mà cô Spink và cô Forcible kia thực hiện mấy màn biễu diễn của mình và tiến thẳng và hướng hàng cây

Nơi mà Coraline vừa bước qua, đáng lẽ phải dẫn đến mấy đồng cỏ và sân tennis cũ. Nhưng ở đây, hàng cây này nối tiếp hàng cây khác, đi càng xa cây cối càng mất dần chi tiết và không còn hình thù ban đầu nữa.

Rất nhanh hàng cây giờ đã biến thành, nói đúng hơn là hình ảnh phác thảo của chính nó: phần thân phía dưới có màu xám nâu, và một nhúm xanh lè có vẻ là chùm lá cây phía trên.

Coraline tự hỏi có phải do mẹ kia không có hứng thú với cây cối. Hoặc là do bà ta không thèm đụng tới chỗ này vì nghĩ sẽ chẳng có ai đặt chân đến đây.

Cô bé tiếp tục đi xa hơn.

Lúc đó sương mù bắt đầu.

Nó không ẩm ướt như sương mù bình thường. Không lạnh cũng không nóng. Đúng hơn là nơi đây chẳng có gì.

Mình là một nhà thám hiểm, Coraline tự nhủ. Và mình cần tìm hết mấy cái lối thoát khỏi nơi này, mình nên đi tiếp.

Nơi Coraline vừa đi qua giống như biên giới của cõi hư vô, một tờ giấy trắng, một căn phòng sơn màu trắng to lớn trống trãi. Nó không có nhiệt độ, không có mùi hương, không kết cấu và không có vị gì cả.

Chắc chắn cái này không phải sương mù, Coraline nói với chính mình, mặc dù thật sự không biết nơi này là cái gì. Trong một tích tắc nó đã nghĩ chắc mình mù rồi. Nhưng không, nó còn thấy được chính mình mà, rõ như ban ngày. Nhưng phía dưới chân thì không hề có mặt đất, mà chỉ là một dải sương mù, trắng như sữa.

"Cô nghĩ cô đang làm cái gì?" Một bóng đen thình lình xuất hiện và phát ra giọng nói

Phải mất vài giây đôi mắt Coraline mới nhìn kĩ được hình thù đó: mới đầu con bé nghĩ đó là một loại sư tử, lúc nó còn ở phía đằng xa; sau đó thì nghĩ chắc là chuột, lúc nó đã đến gần hơn. Cuối cùng mới phát hiện ra được nó là cái gì.

"Tôi đi xem xét đây đó." Coraline nói với con mèo

Lông của con vật dựng đứng lên và đôi mắt nó mở to, khi nó hạ thấp cái đuôi của mình xuống. Trông không giống một con mèo hạnh phúc chút nào.

"Một nơi u ám." con mèo nói "Nếu cô muốn coi đây là 'một nơi', còn tôi thì không. Cô đang làm cái gì ngoài này."

"Tôi xem xét đó đây." 

"Không có gì để tìm kiếm ở đây." mèo nói tiếp "Đây là bên ngoài, là phần mà mụ ta không thèm đụng tới."

"Mụ ta?"

"Cái người mà tự gọi mình là mẹ kia của cô." 

"Vậy cô ta là cái gì?" Coraline hỏi

Con mèo lại im lặng, nó vẫn bước bên cạnh cô bé.

Khoảng trống phía trước bắt đầu xuất hiện các hình thù, cái gì đó cao chót vót và tăm tối.

"Bạn sai rồi" Coraline nói "Rõ ràng là có gì đó ở đây."

Hình thù dần trở nên rõ ràng hơn: một căn nhà đen thùi, hiện ra ngày càng rõ khi không gian trắng nhách xung quang mờ đi.

"Nhưng đó là.." Coraline kêu lên ngỡ ngàng

"Căn nhà cô vừa đi khỏi." con mèo nhất trí "Chính xác là vậy."

"Chắc tôi vừa đi được một vòng trongdải sương mù." Coraline ngao ngán

Con mèo cong cái đuôi của nó lại thành hình dáng dấu chấm hỏi, và nghiêng đầu sang một bên "Có thể bạn đã làm vậy." nó nói "Còn tôi chắc chắn là không. Sai bét, thật"

"Vậy chứ còn làm cách nào nữa để quay trở về vị trí xuất phát?"

"Dễ ẹt." con mèo giải thích "Nghĩ đến chuyện vòng quanh cả thế giới đi, rồi bạn sẽ kết thúc tại điểm mình xuất phát."

"Một thế giới nhỏ bé."

"Nó đủ rộng cho bà ta. Mạng nhện chỉ cần đủ lớn để bắt con mồi."

Coraline rùng mình.

"Ông ta nói bả đã sửa chữa hết tất cả các cánh cửa." Coraline kể "Để giữ bạn khỏi đột nhập vào đây."

"Bả có thể thử" con mèo nói, không chút ấn tượng "Ồ đúng, bả có thể thử mà." Cả hai giờ đang đứng dưới một tán cây, kế bên ngôi nhà. Bấy giờ mấy cái cây đã lấy lại hình dáng ban đầu. "Còn lắm lối đi giữa hai thế giới mà bà ta không biết."

"Bả tạo ra chỗ này hả." Coraline hỏi

"Tạo ra nó, tìm ra nó--có gì khác nhau?" Con mèo chất vấn "Dù bằng cách nào đi nữa, bà ta cũng đã sỡ hữu nó trong một thời gian dài, chờ chút." Nó đột ngột thu mình lại và phóng tới đằng trước nhanh đến mức Coraline không kịp chớp mắt, chân nó đang kìm chặt con chuột đen to tướng. "Tôi chưa bao giờ thích đụng đến mấy thứ này." con mèo nói, qua ngôn ngữ của nó cho thấy, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. "Nhưng mấy con chuột ở đây toàn là do thám của bà kia. Tụi nó là tai mắt của bả." Nói rồi nó thả con chuột đi.

Nó chạy tới trước vài bước, với tốc độ không đổi, nó với lên đằng trước, vồ con chuột thật mạnh bằng bộ móng vuốt nhọn hoắc còn chân kia thì kềm con chuột dưới nền đất."Tôi thích đoạn này." con mèo vui vẻ nói "Muốn coi lại lần nữa không?"

"Không" Coraline phản đối "Sao bạn lại làm vậy? Bạn đang tra tấn nó."

"Mm" Nó thả con chuột đi.

Con chuột vấp ngã, choáng váng, trong vài bước đầu, sau đó nó bỏ chạy nước đại. Chỉ với một đòn, con mèo nốc ao nó và thảy nó lên, sau đó dùng miệng bắt nó lại.

"Ngừng lại đi!" Coraline khẩn khoản.

Mèo thả con chuột xuống chân nó "Còn nhiều con như thế nữa." nó thở dài, giọng vẫn nhẹ nhàng như tơ lụa "Người ta đã cho rằng cách mà một con mèo vờn con mồi của nó thật từ bi--sau tất cả, vì thỉnh thoảng nó cho phép món ăn nhẹ bé nhỏ vui nhộn được quyền chạy trốn. Mấy thứ đồ ăn tối của cô bao lâu thì lại chạy thoát một lần?"

Sau đó nó nhấc con chuột lên và tha vào rừng, đằng sau một cái cây.

Coraline bước vào nhà.

Mọi thứ im lìm, trống rỗng và hoang vắng. Ngay cả tiếng bước chân trên tấm thảm cũng trở thành một tiếng động lớn. Làm mấy hạt bụi bay lên lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Tuốt dưới cuối hành lang là tấm kiếng. Cô bé có thể nhìn thấy bản thân đang bước tới ngày một gần hơn, nhìn thẳng, phản chiếu, một chút dũng cảm hơn những gì bản thân nó nghĩ mình có. Chẳng còn hình ảnh nào khác.

Một bàn tay chạm vào vai nó, nó ngước nhìn lên. Mẹ kia đang nhìn chằm chằm xuống bằng đôi mắt nút áo của mình.

"Coraline, con yêu." Bà ta nói "Mẹ nghĩ chúng ta có thể bày ra mấy trò chơi, sau khi con đã tản bộ xong xuôi: nhảy lò cò? Gia đình hạnh phúc? Cờ tỷ phú?"

"Cô không phản chiếu trong kiếng." Coraline nói

Mẹ kia mỉm cười "Kiếng hả." bà ta nói "Chưabao giờ được tin cậy. Giờ, chúng ta chơi trò gì?"

Coraline lắc đầu "Tôi không muốn chơi với cô." nó nói tiếp "Tôi muốn được về nhà và đoàn tụ với ba mẹ thiệt kìa. Tôi muốn cô thả họ ra. Thả tất cả chúng tôi đi."

Mẹ kia chầm chậm lắc đầu "Sắc hơn nanh của loài rắn." mụ nói tiếp "Là sự vô ơn của con cái. Tuy nhiên, một tinh thần đang tự hào nhất cũng có thể bị phá vỡ, bởi tình yêu thương." Bà ta vung những ngón tay trắng dài của mình lên và khua chúngvào không khí.

"Tôi không có ý định sẽ yêu thương gì cô." Coraline phản đối "Dù sao đi nữa, cô cũng chẳng thể lay chuyển được điều đó."

"Hãy nói về chuyện đó" nói rồi bà ta quay đi, bước về phía phòng khách. Coraline đuổi theo

Mẹ kia ngồi xuống bộ trường kỷ. Bà ta lấy lên cái túi mua sắm để ở phía sau ghế và lấy ra một túi giấy màu trắng. Rồi đưa về phía Coraline "Dùng một miếng không?" mẹ kia lịch sự hỏi.

Cứ tưởng đó sẽ là kẹo bơ cứng hay cục kẹo bơ đường, Coraline nhìn xuống và thấy. Cái bịch đựng đầy một nửa bọ cánh cứng to lớn đen bóng, nỗ lực trườn lên nhau hòng thoát ra ngoài.

"Không. Tôi không cần."

"Tùy con." Mẹ kia của nó trả lời. Bà ta cẩn thận chọn ra một con đặc biệt đen và lớn, rồi ngắt hết chân nó (bằng một động tác nhẹ nhàng đem bỏ chúng vào cái gạt tàn thuốc bằng thủy tinh ngay trên cái bàn nhỏ cạnh bộ trường kỷ) rồi cắn cái bụp, và nhai ngấu nghiến một cách vui vẻ.

"Ngon." bà ta kêu lên rồi lấy thêm con nữa

"Cô thật bệnh hoạn." Coraline nói "Bệnh hoạn xấu xa và kì cục."

"Đó là cách con nói chuyện với mẹ mình sao?" Mẹ kia vừa nhai đầy một họng bọ vừa nói.

"Cô không phải là mẹ tôi." Coraline thẳng thừng

Mẹ kia tỏ ra không quan tâm gì mấy "Mẹ nghĩ con đang đi quá giới hạn rồi đó, Coraline. Có lẽ vào buổi chiều hôm nay chúng ta đã có thể thêu thùa chút đỉnh với nhau, hoặc vẽ cái gì đó bằng màu nước. Rồi tới buổi tối, và sau đó nữa, nếu con xử xự tốt, con có thể chơi với lũ chuột một chút trước khi ngủ. Còn mẹ sẽ đọc truyện cho con và ôm con vào lòng, và hôn con chúc ngủ ngon."Những ngón tay trắng dài ngoằn chuyển động thật nhẹ, như một con bướm mệt mỏi, làm Coraline khẽ rùng mình.

"Không" Coraline kiên quyết

Mẹ kia vẫn ngồi trên bộ trường kỷ. Môi mím lại. Liên tục ăn hết con bọ này đến con bọ khác, giống như một người bình thường với túi sô cô la phủ nho khô. Đôi mắt nút áo màu đen nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Coraline. Mái tóc đen bóng mượt của bà ta bện lại, xoắn sát vào cổ và vai, giống như có một luồng gió vô hình nào đó thổi qua.

Họ nhìn chằm chằm nhau khoảng vài phút. Sau đó mẹ kia la lên "Tác phong!" rồi gấp cái túi giấy lại một cách cẩn thận để mấy con bọ khỏi bò ra và bỏ lại vào cái túi mua sắm. Mụ đứng phắt dậy, và cao lên, cao lên hơn nữa, cao hơn Coraline vẫn nhớ rất nhiều. Mụ ta thò tay vào cái túi trên tạp dề và kéo ra, đầu tiên là chiếc chìa khóa cửa màu đen, mụ nhìn nó và cau mày, rồi quẳng vào túi mua sắm, tiếp theo là cái chìa khóa nhỏ nhắn màu bạc. Mẹ kia nhìn nó với vẻ đắc thẳng "Đây rồi." mụ nói "Cái này là cho mày, Coraline. Vì muốn tốt cho mày thôi. Vì tao thương mày. Muốn dạy cho mày cách hành xử đúng đắn. Phong thái làm nên con người."

Mẹ kia lôi xềnh xệch Coraline ra hành lang đến chỗ tấm kiếng rồi tra chìa khóa vô thành kiếng, và vặn nó.

Nó mở ra như một cánh cửa, phía bên kia là một không gian tăm tối mịt mù "Mày sẽ được ra ngoài khi mày học được cách cư xử đúng đắn." mẹ kia nói "Và sẵn sàng trở thành một đứa con đáng yêu."

Mụ lôi Coraline lên và đẩy vào bên trong.

Một mảnh bọ cánh cứng còn dính trên mối dưới của mụ, ngoài ra không còn biểu hiện nào đặc biệt trên đôi mắt nút áo màu đen.

Mụ khóa cửa, để lại Coraline một mình trong bóng tối.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top