Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Các ngươi rốt cuộc đánh nhau hay đang khiêu vũ.

Ta là một cái cosplayer chuyên nghiệp, cực kỳ chuyên nghiệp. Ta mê lão bà từ năm mười hai tuổi. Vì có thể cos được hắn một cách nguyên bản nhất, ta điên cuồng học đủ mọi loại võ thuật mà giả thiết batman từng dạy Jason. Ta học tập điên cuồng đến nỗi, cha mẹ ta mỗi ngày đều dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn ta.

Cho nên, nói tóm lại, trong đời thực, ta là một cái hình mẫu Red Hood di động.

Cũng chính vì thế, ta mới dám ngang nhiên mà tiếp nhận lời thách đấu của lão bà. Thậm chí, còn đánh ngang tay với hắn.

Ta mê Jason Todd, từ nhỏ đều đã đọc qua những tập truyện của hắn. Vì mê muội, mỗi lần học võ xong ta liền rất thích bắt chước các tư thế chiến đấu của hắn. Do đó, lúc chiến đấu với hắn, ta cũng có thể dễ dàng dự đoán được bước tiếp theo của hắn. Tất nhiên, ta cho rằng càng nhiều hơn bởi vì ta cos hắn mà xuyên qua đây, suy nghĩ và tâm thái của ta cũng gần như giống hắn.

Nó tóm lại, chúng ta đấu với nhau thực sự là rất vui sướng. Mỗi người đều nở một nụ cười tàn bạo đủ để trẻ con phải òa khóc. Tuy rằng trong mắt ta thì nụ cười này kết hợp với khuôn mặt tràn đầy mồ hôi của hắn có một chút gợi cảm là được.

Ta có thể cảm giác được ánh mắt khinh bỉ của bạn thân từ phía sau lưng. Khinh bỉ gì chứ, chính ngươi còn không cảm thấy vẻ mặt gợi đòn của Sanemi, vẻ mặt khóc lóc của Senjurou và vẻ mặt ngại ngùng của Genya rất gợi cảm đó sao!

Đều là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà thôi, hừ!

Cuối cùng, ta vẫn là chưa thể đạt đến trình độ của Jason, liền bị hắn vật xuống sàn, tuyên bố thua cuộc. Nhìn hắn đang cười vui vẻ, mũi ta đột nhiên có chút ngứa, rất muốn chảy máu mũi thỏa thích.

Trong lúc ta cùng lão bà chiến đấu, bạn thân dường như đã cãi nhau cùng Damian. Hình như là do Damian vẫn luôn gọi ta cùng lão bà là kẻ thất bại nên mới thành ra như vậy.

- TT, cũng chỉ là một kẻ thất bại khác mà thôi.

- Ha, học trò của ta cũng đến lượt ngươi bình luận sao!?

- TT, ta không cần biết ngươi dạy hắn điều gì. - Damian ngạo mạn hất cằm. - Hắn và Todd cũng đều là một kẻ thất bại bị phụ thân từ bỏ mà thôi! Hắn không xứng đáng làm một chiến binh!

- Ha, vậy hẳn quý ngài Robin - đệ - nhất này hẳn sẽ đấu với ta để chứng minh thực lực nhỉ!? - Bạn thân gầm gừ.

- TT, ai sợ ai!

Vì thế, chúng ta vừa xuống võ đài, bạn thân cùng Damian đều đã cầm vũ khí của mình bước lên. Nhìn bạn thân, ta liền dự đóan rằng trận chiến này sẽ như thế nào rồi.

Bạn thân ta so với ta thì không hẳn là giống nhau cho lắm. Đối với hắn mà nói, hắn chưa bao giờ đi học võ hoặc bất cứ đòn đánh tự vệ nào huống gì là cầm kiếm. Thế nhưng, ta lôi kéo hắn vào câu lạc bộ diễn kịch. Vì thế, để diễn một vở kịch liên quan đến kimetsu no yaiba, bọn họ đã biến tấu những tuyệt chiêu kiếm thuật thành những điệu múa.

Dù sao, trong Kny, những chiêu có thuộc tính điệu múa đều rất mạnh, không phải sao, bạn thân ta đã từng nói vậy.

Không, bạn thân, đây cũng không phải lý do ngươi đưa vũ điệu múa quạt của anh Khá Bảnh vào làm tuyệt chiêu của Sanemi a.

Sau đó, trận đấu của bạn thân và Damian liền trở nên kỳ dị. Chỉ thấy ác ma nhãi con thì liên tục lao đến, bạn thân lại liên tục uốn người mềm dẻo, tránh chiêu và phản công. Tương phản với cơ thể rắn chắc chủa Sanemi, cách bạn thân đang chiến đấu liền thực sự cay đôi mắt.

- Các ngươi rốt cuộc đánh nhau hay đang khiêu vũ. - Jason đột ngột phun tào.

Kỳ thật, ta cũng rất muốn hỏi.

- Vũ điệu của gió: múa quạt!

Nghe vậy, ta liền cảm thấy không ổn. Qủa nhiên, bạn thân từ từ rút bên hông thêm một cây kiếm gỗ. Từ từ, từ khi nào mà ngươi mang theo cây kiếm đó vậy. Sau đó, hắn liền để sát hai tay vào nhau và múa quạt.

Bằng một sức mạnh thần kỳ nào đó, điều này đã thật sự có hiệu quả! Điệu múa đã tạo thành một cơn lốc nhỏ và đánh văng Damian ra khỏi võ đài. Trận chiến cứ thế liền kết thúc đầu voi đuôi chuột.

Cả hang động im lặng một lúc lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Damian.

Cuối cùng, đến khhi Alfred thúc giục chúng ta lên trang viên ăn cơm, chúng ta mới thoát khỏi không khí ngại ngùng này.

Tối hôm đó, ta cùng bạn thân đã có được vinh dự ngồi cạnh Jason. Chúng ta cũng gặp cả Cass nhưng vì cố vấn đề về ngôn ngữ nên chúng ta cũng chẳng có giao tiếp gì. Alfred theo như lời hứa, chế biến một đĩa bánh Brownie giả bít tết đầy ngọt ngào cho ta, ta ăn trong sung sướng.

Sau bữa đêm là thời gian con dơi gia đi tuần tra. Bởi vì danh tính của ta cùng Sanemi vẫn còn nhiều khúc mắc, bọn ta liền bị Alfred dùng đủ mọi lý do mà đi ngủ rồi. Nói thật, ta rất muốn cùng lão bà cùng ngủ. Nhưng vì, lão bà rời đi, ta chỉ có thể ngủ với bạn thân. Ít nhất, cơ bắp của Sanemi rất là êm ái mê người làm ta chảy nước miếng không thôi.

Cảm tạ Batman có đặt máy quay lén trong phòng. Nếu không bạn thân sẽ không nhịn nổi mà tát chết ta mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top