Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"cái đó đâu phải bom."

chiếc vali kazuha và yunjin đem về được mở ra trước mắt tất cả mọi người. trong khi ai nấy đều cau mày căng thẳng thì ahn yujin chỉ vừa liếc qua đã dửng dưng nhún vai.

theo lời kazuha, yujin là đồng nghiệp thân thiết nhất của em. cả hai tốt nghiệp cùng một khoá huấn luyện, ăn ý tới nỗi cấp trên mặc định luôn vụ nào có nakamura kazuha thì chắc chắn không thể thiếu mặt ahn yujin. khi nãy chaewon ngỏ lời muốn kazuha tham gia hỗ trợ phá án, yujin nghiễm nhiên trở thành "tệp đính kèm".

thêm một cái đầu nhạy bén, chẳng ai phàn nàn gì ngoại trừ yunjin. chị để ý thấy cô bé tóc ngắn đó chẳng có chút thái độ nào là muốn giúp đỡ, ngồi vắt vẻo trên ghế ngáp ngắn ngáp dài. hơn nữa, nhóc đó đã làm cách nào để tốt nghiệp khoá huấn luyện chuyên nghiệp mà không biết khái niệm co cơ do nhiệt?

"nhóc biết mình đang nói gì không?" - yunjin ghim thẳng vào người đối diện một ánh mắt sắc lẹm như dao.

"tất nhiên ạ! em rất chắc chắn với những gì em nói."

cảm nhận được sự căng thẳng tăng lên nhanh chóng giữa cả hai, sakura bình tĩnh lên tiếng hỏi.

"yujin, sao em lại nghĩ đây không phải bom? nó được cấu tạo chính xác như một thiết bị tự phát nổ mà?"

"nhìn là biết..."

"nghe này, tôi không biết em dựa vào đâu để khẳng định nó không phải bom, nhưng dừng ngay cái thái độ bất cần đấy của em đi, đây không phải trò đùa. một giây chủ quan cũng đủ ảnh hưởng đến tính mạng của rất nhiều người, em biết đó là nguyên tắc mà phải không? thứ đó bỗng nhiên phát nổ thì em định tính sao? kíp nổ đang ở ngay trước mắt em kìa, điều tra viên ahn yujin." - huh yunjin ngắt lời em, đập mạnh tay xuống bàn rồi đứng dậy nói một tràng dài.

"ý chị là cái này ấy ạ?" - yujin với tay chạm vào thứ được gọi là "kíp nổ".

"này! đừng có động vào!"

bụp.

ahn yujin không chần chừ rút nó ra thật mạnh. chẳng có mùi khét nồng nặc nào, cũng chẳng có ai đau đớn ngã xuống. một tiếng nổ chóng vánh, pháo hoa giấy sặc sỡ sắc màu cứ thế bung ra rồi bay tứ tung khắp căn phòng nhỏ.

yunjin theo phản xạ nhắm chặt mắt rồi đưa tay lên che mặt vì giật mình. trong một tích tắc, chị cảm nhận được vòng tay của người bên cạnh khoác qua eo mình rồi ôm chặt lấy, một bàn tay nhanh chóng đưa lên ghì đầu chị vào ngực.

"không sao, không sao..." - kazuha luôn miệng thì thầm.

thế này?

mấy trò doạ trẻ con đó tất nhiên không làm yunjin sợ, chỉ là giật mình theo phản xạ tự nhiên thôi. nhưng người đang ôm chị thì run cầm cập, tay ở dưới ngày càng siết chặt, hai cơ thể dính lấy nhau không một kẽ hở. yunjin thở dài, đành đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng em để trấn an, chẳng biết ai mới là người cần được ôm vào lòng nữa.

"kazuha..."

"chào mừng thành viên mới của đội một tổ trọng án!"

từ ngoài cửa phòng, người cầm bóng bay, người cầm pháo bông, người thổi kèn đồ chơi, đội mũ sinh nhật hân hoan kéo vào.

cả đội ngơ ngác nhìn xung quanh. cánh tay ở eo yunjin cũng lỏng dần, kazuha tò mò ngẩng mặt lên nhìn.

"sếp?" - chaewon nhíu mày, ngờ ngợ nhận ra người đàn ông điển trai bê chiếc bánh kem ở cuối hàng.

"chào mấy đứa nha! đúng là đội một có khác, kịch bản anh mất công nghĩ cả tháng trời mà mấy đứa giải quyết trong chưa đầy một tiếng!"

"ý là cái vụ lãng xẹt này do ông anh bày ra đó hả?"

"vui thôi mà, yunjin đừng căng thẳng với anh vậy chứ! mà em với kazuha làm quen nhanh nhỉ? cũng tốt, sau này sẽ còn làm việc với nhau dài dài đấy."

"gì ch-..." - yunjin nhìn xuống, tay kazuha vẫn đang ôm eo mình. lại nhìn sang, thấy em nhún vai chớp chớp mắt như chẳng có tội tình gì.

"nhân đây anh muốn thông báo với mọi người luôn, nakamura kazuha sẽ là thành viên mới của đội một tổ trọng án. đích thân giám đốc sở đã ký phê duyệt và xếp em ấy vào đội chúng ta. vậy nên mong mọi người giúp đỡ lẫn nhau, thời gian tới cùng làm việc thật vui vẻ và hiệu quả nhé!"

"sếp, những người ở đây là anh thuê à?" - sakura nhìn những hành khách còn lại trên tàu.

"không, thực tập sinh của tổ khác đấy."

.

đồ nhắm và rượu vang được mang lên, bày kín cả một cái bàn tròn lớn. mọi người nâng ly chúc mừng, vây quanh kazuha để hỏi han làm quen. yunjin nhấp môi vào ly rượu thứ ba trong một buổi tối, lảng vào một góc phòng đăm chiêu suy nghĩ.

"yunny! tìm em mãi, anh đang có chuyện muốn nói với em đây."

"tên điên..." - huh yunjin đảo mắt, lầm bầm nhìn người đàn ông đang cười tươi tiến lại gần.

"này, anh là sếp của nhóc đấy!"

"lee seojun, anh rảnh lắm à? vụ ở quán rượu mãi chưa xong mà vẫn còn thời gian làm mấy thứ nhảm nhí này. với lại lần sau nếu muốn thời gian phá án lâu hơn thì chịu khó bỏ tiền thuê diễn viên nhé, thực tập sinh của anh diễn nạn nhân lấy lời khai mà cứ như kiểm tra miệng ấy."

"anh mày làm gì chẳng có mục đích, không có gì là nhảm nhí ở đây cả! nhóc nghe xong lý do thì chỉ có nước bái phục anh đây thôi." - seojun ngạo nghễ vỗ ngực.

"sao? bố nó giàu à? hay có quyền có chức?" - yunjin khinh khỉnh liếc anh.

"cả hai. nên em phải giúp anh! cũng đâu có khó khăn gì, mà anh em mình còn được lợi nữa bé ạ. thông minh lên!"

"seojun, tôi đâu có cần tiền của bố nó."

"anh biết, nhưng anh cần lắm em ơi. bố của con bé là chủ tịch uỷ ban công an quốc gia nhật bản đó, không tìm được ai to hơn ông ta đâu!" - lee seojun ghé sát vào tai yunjin thì thầm.

"chống lưng vững như thế, còn sang hàn quốc làm gì?"

"nghe nói là rò rỉ thông tin, gửi con bé đi để đỡ bị nghi ngờ là nâng đỡ trái phép ấy mà. yunny, thông cảm đi, anh chưa muốn nghỉ hưu sớm đâu!"

huh yunjin phất tay.

"kệ anh, đằng nào cũng nhận rồi, tôi đâu có làm được gì."

"vậy được, sau này con bé sẽ làm việc dưới sự dẫn dắt của em nhé."

"sao lại là tôi?"

"đích thân bố con bé nói với sếp lớn bên mình là muốn huh yunjin dẫn dắt kèm cặp. cũng đâu phải việc gì khó khăn, kazuha cũng đang là điều tra viên, thành tích tốt nghiệp khoá huấn luyện cũng vô cùng xuất sắc, em chỉ cần sát sao chỉ bảo một chút thôi. gà đẻ trứng vàng đấy!"

"đồ điên, tự đi mà nuôi, nếu không tôi thịt con gà của anh đấy!"

nói xong thì dứt khoát dốc hết ly rượu vào miệng rồi bỏ về phòng.

.

yunjin ngâm mình trong bồn tắm, vu vơ nghĩ về cuộc trò chuyện khi nãy với cấp trên.

cũng phải vài năm rồi chị không nhận kèm một thực tập sinh nào nữa, từ trước đến giờ chỉ có một người mà thôi.

nhớ lần đầu tiên được phân cho một thực tập sinh để dẫn dắt, yunjin đã dồn hết tâm huyết và kinh nghiệm bản thân có được khi đó để chỉ dạy cho cô bé. nhưng chị sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó, đêm đông tháng mười một mà chị đã trơ mắt đứng nhìn thực tập sinh của mình bị một tên tội phạm thẳng tay đẩy xuống từ sân thượng ngôi nhà hoang. dù cô gái sau đó vẫn còn sống, nhưng nửa người dưới liệt hoàn toàn, giấc mơ trở thành cảnh sát cũng vụt tắt chỉ trong một giây.

huh yunjin từ đó không nhận thêm thực tập sinh nào nữa. chị vẫn đau đáu mãi trong lòng ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng cô bé hai mươi năm ấy, trách bản thân chủ quan nên đã cướp đi cả tương lai và ước mơ cao cả của em.

thở một hơi dài, nặng nề nhấc người khỏi bồn tắm. yunjin mặc vào chiếc váy ngủ lụa mỏng tang, định sẽ lên giường đọc vài trang sách rồi ngủ. hôm nay lại là một ngày dài.

cốc cốc.

nghĩ bụng có lẽ là tên sếp phiền phức lại muốn lải nhải về "con gà đẻ trứng vàng", yunjin chẳng buồn rời giường để mở cửa.

cốc cốc.

"tên điên này..."

cốc cốc.

chị đảo mắt, đi đến xoay chốt rồi mở toang cánh cửa sắt ra.

"chị yunjin..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top