Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Luận điểm về rối loạn tinh thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt những ngày vừa qua,

Có lẽ, điểm yếu chí mạng nhất là cảm xúc. Nhốt mình trong dòng suy nghĩ tiêu cực quá nhiều, tâm trạng cứ luôn dằng xé như bị đâm chém liên tục, cứ tự tổn thương mình nhiều lần mà không hề biết rằng là do mình tự hình thành nỗi ám ảnh, rằng bất cứ điều nhỏ nhặt từ thế giới bên ngoài cũng khiến mình tuyệt vọng và đau đớn, rồi tụt đến tận cùng cảm xúc, vô cảm.

Chống chỉ định: ở chung với những người lạ quá lâu, im lặng quá lâu, cười nói vô thức vì tỏ ra hoà nhã, làm hài lòng người khác. Bác bỏ cảm giác của mình chỉ vì khác với mọi người.

Chìm trong trạng thái khủng khiếp đó và sợ hãi, cần tìm vỏ bọc để trốn đi một mình. Dùng phim ảnh, lướt tin tức để mang lại cảm xúc vui vẻ tạm thời, liên miên đắm chìm vào đó để quên đi sự khủng hoảng của bản thân. Nó khiến cho mình bị lúc vui lúc buồn đột ngột không thể kiểm soát. Rối loạn tinh thần.

Mình hiểu mình bị vấn đề gì, nhưng không thể làm gì được, hoặc mình không thực sự hiểu, mình đã tìm cách giải quyết nhưng vô ích, chỉ có thể tiếp tục cuộc sống trong khi sự rối loạn cứ diễn ra, vô cùng tồi tệ, khó thở, đau đầu và chảy nước mắt. Cảm giác này khó mà tả thành lời. Giống như ở giữa tấm thân mình, bị xuyên thủng giữa lồng ngực ra sau lưng bởi thứ vật mòn hoen gỉ, cứ thế ấm ức lan ra toàn bộ tâm can và não bộ chẳng thể nghĩ gì, tuyệt vọng như bị nhốt trong bóng tối vô tận không một chút tia cứu rỗi.

Trống rỗng, không phải là đau, không phải là buồn khổ, không phải căm hận, không phải là tủi hờn, chẳng phải gì cả, nó còn tệ hơn tất cả.
Là không thể nói nên lời,

nếu những điều trên là "cảm xúc"
thì tôi thấy như mình đang mang tro tàn của "cảm xúc", nó đã bùng đến đỉnh điểm, đã giống như thiêu trụi, đã tan tàn cùng cực, đã thành tro đen. Đã không còn thấy nữa, đã hoá kiếp một mảng hồn, chính giữa, ngay chính giữa thân thể, có một thứ bị biến tan, hư vô, thành lỗ hổng vô tận.

Sống như người chết tâm, sống mà mang vết thương hở, sống mà thiếu đi một mảng hồn, sống trong run rẩy quơ quạng lấy thứ lấp đầy hư vô. Đấy là hồn rỗng, là dùng chữ cả đời này đục đẽo cũng không tả hết nỗi đau vô hình. Là dùng cả đời này để ám ảnh với bóng tối nơi đáy sâu, một nơi luôn đâu đó trong mình, nơi mà luôn rình rập để nuốt chửng mình, nơi hút lấy mọi "cảm thấy", nơi khiến mình sống mà như tan biến bảy phần.

Nhưng tôi đã nhận ra, có nơi bóng tối thì cũng tồn tại nơi ánh sáng. Nơi cứu tôi khỏi thứ trầm cảm đó, nơi tôi thực sự được sống, là chính mình, cảm thấy rõ ràng từng giác quan, từng trạng thái, nhưng niềm hạnh phúc. Là trong vòng tay bạn bè.
Ở trong bóng tối quá lâu, tôi thấy thế giới này đã không còn bóng hình của mình nữa, cho tới khi ánh sáng loé lên tôi mới biết mình còn phản quang với cuộc đời này.

Nếu ánh sáng mạnh vây quanh, tôi thấy mình phản quang đa sắc với cuộc đời này, thấy mình quan trọng, thấy sự đóng góp của mình hiển hiện và tồn tại sâu đậm.

Nếu ánh sáng yếu đi, tôi lại thấy cái bóng của mình, thấy bóng tối gắn chặt nơi gót giày, thấy tiêu cực bủa vây và nghi ngờ sợ hãi yếu đuối.

Phản quang và cái bóng. Hai thứ luôn tồn tại đến ngày tôi biến mất khỏi cuộc đời. Nếu bạn bè là ánh sáng, thì phản quang là phần sống. Nếu những thứ tác động xấu đến tôi là bóng tối, thì cái bóng là phần chết. Như vậy những kỉ niệm tươi đẹp sẽ là ngọn đèn nhấp nháy tôi bật lên để xua bớt bóng tối, những bộ phim vui vẻ là que diêm mà tôi đốt lấy đốt để vì khao khát ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dontknow