Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Chủ nhân của vùng đất ''cuối cùng''

Từng ngọn gió tàn nhẫn cứ cuộn xoáy xung quanh khu tuyết nơi cậu gục ngã, cậu chạy mệt lả đến mất cả ý thức rồi, chỉ còn tấm thân yếu ớt nằm gục trên nền tuyết trắng xóa, bị từng lớp tuyết theo cơn gió phủ lên từng lớp mỏng, nhìn thảm hại vô cùng.

Kẻ kia thấy cậu gục rồi, cũng chẳng buồn vờn thêm nữa. Hắn tiến lại gần cậu, bàn chân trần của hắn ra nện từng bước nhẹ nhàng trên nền tuyết lạnh lẽo, ánh mắt màu băng vô cảm nhìn xuống bóng dáng cậu nằm trên nền tuyết trắng, cậu so với hắn nhỏ bé hơn nhiều, như một con mồi bất lực chỉ nằm chờ chết trước số phận được định đoạt cuối cùng bởi kẻ đi săn.

Hắn chỉ đứng lặng mà vô cảm nhìn cậu, trong lòng hắn chẳng cảm thấy gì cả, hắn nghĩ suy chẳng biết có nên giết quắch cậu đi hay là để cậu chết cóng ở nơi này. Hắn nhất thời thấy kẻ xâm nhập thì khó chịu thôi, định cứ thế giết quắch đi, vậy mà bản tính nhiều chuyện lắm lời lại khiến hắn xuất hiện trước cậu mà nói chuyện thị uy, ngu ngốc hết tả.

Vùng đất của hắn, chỉ cần sự thay đổi nhỏ là phát hiện ra được ngay, cậu đi trong màn tuyết lâu như thế, hắn có thể giết nhanh gọn lẹ với thứ sức mạnh ấy, vậy mà hắn lại lựa chọn một điều mà hắn công nhận là tốn thời gian và ngu ngốc. Hắn vốn biết kết quả sẽ như 'mọi lần' trước, khi hắn đã từng đối mặt với 'lũ người' mà hắn đã từng cảnh cáo là cấm tiệt đi sâu vào nội địa khu đất nhà hắn. Vậy mà hắn vẫn lựa chọn thị uy trước một con bò lạc.

Một phần bởi vì kẻ này lạ quá, hắn chưa từng thấy qua, mấy lần trước lũ người kia sẽ đều đặn cập khu biển thuộc vùng đất của hắn, và với những bộ mặt quen thuộc đến phát ngán, ít khi hắn thấy kẻ nào mới – mà có mới thì cũng đều như nhau, cấm tiệt vào sâu, nhưng hắn cũng không 'rảnh' đến độ ngắm nhìn từng kẻ mới để xuất hiện cảnh cáo, chỉ cần thả vài cục băng lớn từ trên trời là đủ để thị uy cho chúng sợ là được rồi. Nhưng quan trọng là lâu rồi chưa thấy những kẻ kia cập bến khu biển của hắn. Còn về phía người đang nằm trên tuyết đây, khoác lên màu áo đỏ với họa tiết lạ lẫm, lại nhỏ nhỏ con con hơn những kẻ trước, như thể xuất hiện từ hư không đã đi đi lại lại trên vùng đất của hắn rồi, một kẻ cách li thế giới như hắn cũng tò mò chứ - dù hắn vốn không chịu thừa nhận điểm đó.

Nhưng kẻ trước trước mắt hắn, vốn dĩ y chang một con bò, cứ ngu ngơ ngáo ngáo, khăng khăng hỏi những thứ kì lạ. Đôi mắt lại chẳng sinh động chút nào, nhìn vô cảm đến chán ghét. Hắn đối mặt với cậu, vốn chẳng cảm thấy cậu đang sợ hắn, chỉ đề phòng thôi. Khá khác với những kẻ hắn từng tấn công trước đây, thứ trước mặt hắn lẽ nào cảm xúc quá chai lì nên khi nhìn vào lúc nào cũng vô cảm, ngu ngu đần đần như thế?

Hắn khụy xuống nhìn cậu, ánh mắt lạnh nhạt vô tình, biểu cảm thì chỉ có một. Hắn nhìn cậu hồi lâu mà lấy tay chọt chọt thân người yếu ớt ấy, như thể kiểm tra cậu nghẻo chưa. Hắn cứ đi xung quanh thân thể cậu. Hết lấy tay chọt thì cũng lấy chân đá vài phát, còn khiến cậu bay đi một đoạn ngắn. Hết tác động vật lý nhẹ thì lại ngắm cậu, như thể nghiên cứu một sinh vật lạ vậy.

Về phần cậu, dù mất ý thức chứ đâu dễ chết, nhân quốc mà dễ chết tới vậy thì nhân loại cũng sớm toang hết khi chính phủ hay thể chế xã hội cứ thay đổi vèo vèo, hoặc các vùng đất bị phá hủy bởi thứ gì đó kinh khủng khiếp. Nhưng cảm giác không thể triệt để ra đi, ngược lại còn bị hành hạ qua ngày là một thứ cảm giác kinh khủng hơn nhiều. Nhưng cậu ngất rồi, cả người tê cóng cả, không cảm nhận được gì nữa. Mà nếu cậu có chết thật, ở phía nhân loại nơi hòn đảo – vùng đất của cậu, diễn ra thứ thảm họa gì đó xóa sổ nó theo cái chết của cậu, nhưng người dân của cậu có lẽ sẽ sơ tán kịp thôi, dù gì độ trễ thời gian ở không gian nơi các nhân quốc 'sống' so với thế giới của nhân loại vẫn có độ dài nhất định tùy thuộc vào từng sự việc. Trung bình mất vài tháng, nhưng cũng có khi chỉ vài tuần, và lâu nhất là vài năm...

Kẻ kia khám phá cậu đến chán rồi chuyển sang thứ trang phục hay phụ kiện trên người cậu, sau vài lần cố gỡ cái áo khoác của cậu ra nhưng không thành. Hắn muốn nó, nhưng lực mạnh quá lại sợ rách. Hắn trong khi cố kéo đã nghe thấy một tiếng 'roẹt', bèn vì thế mà buông tay mất hứng chuyển sang thứ khác.

Và thứ khác ở đây là cái cần câu Greenland ôm khư khư không buông dù đã ngất. Hắn tò mò muốn lấy, cũng thử mỏi cách để lấy, thế mà lại bất thành. Tay Greenland như thể khóa thứ đó lại vậy, mạnh tay thì sợ hư hại, nương tay thì lại phụ thuộc quá nhiều vào độ khéo léo - hắn quá lười nghĩ cho việc đó. "Hay là bẻ nát tay nó đi?" – hắn nghĩ thầm.

Cuối cùng 'chơi' với thân thể Greenland trong cơn bão tuyết đến chán chê rồi hắn mới cầm chân cậu lôi đi, hắn cảm nhận được cậu vẫn còn thở, sức sống dai hơn hắn tưởng, nhưng cuối cùng hắn lại chẳng buồn ra tay giết cậu. Hắn tiện tay nắm lấy một chân cậu mà lôi đi, để thân thể cậu bị lôi đi trên nền nền tuyết trắng

Hắn nghĩ cậu chắc cũng sẽ giống lũ người kia, thôi thì cứ lôi cậu đến một nơi mà cậu có thể 'sống' được cái đã, nếu cứ ở ngoài này thì hắn chắc cậu sẽ ngủ liên miên đến vài ngày thay vì chết cóng. Những người trước đây hắn gặp cũng không tầm thường, không phải tự nhiên chúng được hắn đồng ý cho tới đây theo chu kì nhất định, nhưng một điều là hắn có chết cũng tiệt không cho mấy kẻ kì lạ ấy vào sâu thềm lục địa, hắn ghét điều ấy, chỉ vậy thôi.

Hắn lôi cậu đi trong cơn bão tưởng trừng như vô định, đôi mắt lạnh băng ấy của hắn luôn hướng về phía trước, gần như không có giao động, như thể tuyết và bão xung quanh không tồn tại để gây cản trở hắn như cậu. Thi thoảng hắn liếc nhìn về sau, liếc nhìn con người mà hắn không nương tình lôi đi xềnh xệch dưới nền tuyết, tạo ra một vệt tuyết dài xẻ thẳng lên những nơi mà hắn nắm chân cậu lôi đi.

Hắn cứ đi mà không biết mệt, thi thoảng lại liếc nhìn cậu đang bất tỉnh nhân sự mà bị hắn lôi đi không khác gì đống rác. Hết kéo chân thì hắn lại chuyển sang nắm lấy cái nón áo cậu kéo đi, vốn chẳng cảm thấy thương cảm hay tội lỗi gì.

Bầu trời phía trên sớm đã mất đi ánh đỏ hồng của mặt trời, nơi này hiện tại đã bước vào mùa đông kéo dài triền miên. Mặt trời đã lặn tự khi nào, nhưng hắn lúc đó đã chẳng để tâm, vì hắn lo vờn cậu trong cả khoảng thời gian mặt trời dần biến mất ấy.

___

Hắn cứ xách kéo cậu đi trên nền tuyết, bão tuyết xung quanh hình như cũng dịu đi đôi chút, hắn cũng không giữ thứ sát khí chết người kia xung quanh hắn nữa, bão tuyết ồn ào tiếng gió giờ đây lại cảm thấy tĩnh lặng đến sợ.

Hắn thấy đằng trước có vài nhà nhỏ nhỏ bằng gỗ, nó toàn vẹn, nhưng cũng chẳng mới, vốn đã bị tuyết vùi được một phần. Quần thể nhà ở gần bờ biển của lũ người xâm phạm đất của hắn. Khi lũ đó rời đi, hắn ngứa mắt chôn vùi một phần trong tuyết rồi, nhìn như mấy cái đồi tuyết vậy. Nhưng đây là nơi ngắn nhất hắn có thể nghĩ tới, đi xa hơn thì hắn lười, cứ ném tên nhóc hắn đang xách lê xách lếch vào đại chỗ nào đó là được, dù gì nhìn qua cậu cũng biết thừa là không phải con người bình thường, cứ ném đại vào nơi đủ điều kiện dù yếu ớt nhất cũng đủ sống.

___

Greenland ngất thẳng cẳng, phổi có hô hấp, tim còn nhịp đập vậy mà cơ thể lạnh ngắt như đá băng.

Cậu chịu lạnh giỏi, nhưng nơi này lại quá đỗi khắc nghiệt, cậu lạc cả tiếng, lại chạy được cả tiếng thì đúng là bản thân cậu quá đỗi trâu bò, nhưng sức cùng lực kiệt ở một nơi không phải là nhà, ngất đi thì hoàn toàn vô dụng, cứ thể cơ thể rơi vào tình trạng bất tỉnh để tự chữa lành như một loại bản năng, mà chính vì nặng quá mới khiến cậu ngất như vậy cũng đủ để thấy nơi này khắt nghiệt như nào. Nếu cậu là một con người – cậu chắc chắn chết cóng.

Sâu trong tiềm thức tăm tối, cậu còn chẳng cảm nhận được màn đêm nơi bản thân đang đứng, chỉ vô thức cảm nhận rằng bản thân chưa chết, nhưng cơ thể cũng chẳng thể làm gì để mà lấy lại ý thức chứ nói gì đến việc phản kháng, cứ thế cậu nằm bất động tĩnh lặng trong chính tâm trí của mình.

Cảm giác vừa lâu nhưng cũng vừa nhanh đến lạ, những điều đầu tiên cậu cảm nhận được trong tiềm thức là bản thân chưa chết, nhưng cũng chẳng thấy gì hay cảm nhận gì, rồi cũng chẳng nhận thức nổi thời gian trôi qua bao lâu, sau đó là một thứ cảm giác bức bối, bất an giữa không gian đen kịch xung quanh mình. Rồi tiếp nối sự khó chịu mơ hồ đó là một luồng ánh sáng, tự như ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt cậu.

Cậu mở mắt dậy, thấy bầu trời xanh ngát cùng ánh sáng xuyên qua những tán lá cây, cậu mơ mơ hồ hồ nằm dưới bóng cây, mái tóc nâu của cậu rũ xuống nơi cậu nằm, trên bãi cỏ và đùi ai đó. Tay cậu không cử động nỗi, mắt cũng chỉ ti hí khó có thể mở to, ánh mắt màu lục ngọc của cậu liếc nhẹ lên nhìn lên bóng người đang để cho cậu kê đầu, là người anh trai 'đáng ưa' của cậu, anh trai cậu hình như dựa thân cây mà ngủ sâu rồi.

Cậu chỉ có thể nhìn anh trai của mình, quang cảnh xưa cũ xung quanh tầm nhìn cậu chẳng rõ nữa, mờ nhạt. Chỉ nhìn thấy những gam màu lòe lên, cậu biết đây là quả đồi cậu hay trốn anh trai khi cả hai còn nhỏ, gần cảng biển, nhưng cậu lại chẳng cảm thấy cơn gió hay thứ thanh âm nào, tầm mắt hiện giờ chỉ có thể thu về bóng hình người anh trai.

Anh trai cậu – Denmark – ngồi tựa vào thân cây ngủ ngon lành, thậm chí còn chảy dãi. Mái tóc nâu ngắn của anh đung đưa trong gió thu, dù chính Greenland hiện tại chẳng cảm thấy ngọn gió gì. Anh trai cậu đúng là kiểu người khó ưa, nhưng được cái đẹp mã và đôi khi còn tài năng nữa...

Cậu lại chìm vào mớ suy nghĩ vẩn vơ khi nhìn người anh trai đáng mến của mình. Cái bóng của người anh trai quá lớn với cậu, cậu luôn cảm thấy bản thân mình là bản sao nhưng tệ hơn. Mái tóc anh cậu mang ánh nâu, ấm áp tựa như những miếng gỗ đỏ được phơi trong thứ ánh sáng mùa hạ. Và ánh mắt mang màu xanh của ổng nữa, cậu luôn cảm thấy nó rất đẹp, hút hồn lại rất có sức sống. Còn về phần cậu thì sao, cùng là anh em ruột, vậy mà tóc cậu mang thứ sắc nâu nhợt nhạt, và đôi mắt màu xanh lục của cậu nữa, dù lúc nhỏ thi thoảng được Denmark động viên nó đẹp như ngọc vậy, nhưng mà rõ mắt cậu nhạt màu hơn anh trai, một bên mắt còn hơi có vấn đề - mắt đã nhạt rồi càng thêm nhạt màu hơn. Mắt cậu bị mọi người xung quanh đánh giá rằng giở giở ương ương, vô hồn lại còn trông như lườm quých nhìn đểu, khác xa hoàn toàn so với đôi mát tràn đầy ánh sáng của anh trai. Và mấy lời đồn đó mà đến được tai ổng, cậu còn chẳng đủ sức ngăn ổng cầm gậy đi phang kẻ loang tin. Cậu vốn nghĩ rằng bản thân chẳng quan tâm đến mấy lời đàm tiếu ấy, nhưng "mưa dầm thấm lâu" 'nước chảy đá mòn', những lời đó dù ít dù nhiều vẫn đủ vấy vào tâm trí của cậu khi ấy. Và mỗi khi cậu ngăn anh mình cầm gậy đi tìm kẻ loang tin nhảm để giữ hình tượng cho ổng, cậu ngăn thì ngăn, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút hả hê vui vẻ. Dần dần thì cậu – với bản tính là một đứa không thích dính chuyện bao đồng – dần dần cũng miễn nhiễm với mấy lời nói đó luôn. Dù gì sau này ngoại hình của cậu cũng sẽ có sự thay đổi, khi thành công trở thành khu tự trị dưới trướng anh, cậu cũng dần cao hơn cả anh, nhưng lạ ở chỗ là mái tóc nâu nhạt của cậu lại dần chuyển trắng theo thời gian, chậm chậm theo ngày tháng, cứ dần dần trắng nguyên nửa đầu cậu, cuối cùng là chỉ một phần đuôi tóc còn giữ lại sắc nâu ấy.

Cậu nhớ rõ ngày ấy, cậu nài nỉ đủ thứ cách đến khi cậu được anh mình đồng ý cho kiểm soát một khu vực, chính thức làm một khu tự trị dưới trướng anh. Cậu vui không thể tả, nhưng sau đó hụt hẫn khi nhận ra cậu không hoàn toàn được tách riêng sống riêng, vài việc cậu làm nhiều lúc là Denmark tranh làm luôn, kiểm soát hết. Cậu thở dài ngao ngán.

Nhưng đó là một câu chuyện xưa cũ, đã lâu rồi, cớ sao bây giờ bản thân lại hiện diện ở nơi đây. Bản thân cậu cảm thấy nặng nề đến lạ, mắt rõ đang mở mà tưởng trừng như đang mơ, cảm thấy mọi thứ xung quanh sao mà đẹp đẽ đến mơ hồ, tựa ảo mộng. Chỉ có thể nằm im nhìn anh trai với mớ suy nghĩ vẫn vơ, cậu muốn gọi anh dậy, nhưng cơ thể lại chẳng thể làm gì tác động đến bản mặt đang say ngủ kia.

Anh cậu hình như sau một lúc thì có dấu hiệu tỉnh giật, nhưng kì thực cậu chỉ có thể nhìn mà chẳng điều khiển nổi cơ thể nặng nề này. Cậu thấy anh cậu, mỉm cười nói điều gì ấy mà cậu nghe không lọt tai, lọt vào tầm mắt cậu là người anh trai rất hay cười, có khi tần suất cười còn nhiều hơn cả cậu. Ánh sáng chiếu qua những tán cây lấp lánh chiếu xiên qua mái tóc của anh trai cậu, chiếu vào đôi mắt màu lục nhạt của cậu, khiến cậu cảm thấy chút chói mà lắc đầu nhè nhẹ – hình như cậu di chuyển được phần đầu rồi.

Khi nhìn lại anh mình phía trên tầm mắt, anh không cười nữa, mặt lại phụng phịu nói gì đó. Nhưng ý thức mơ hồ của Greenland lại chẳng nghe thấy nổi câu nào. Lạ thật – tại sao lại chẳng nghe thấy hay cảm nhận thấy thanh âm nào.

Denmark nói điều gì đó, nhưng lần này, đúng câu duy nhất cậu nghe được – "Dậy đi, ngủ lắm" rồi cậu cảm thấy cơ thể mình vậy mà bị đẩy xuống đồi. Đôi mắt cậu nhất thời mở to hoảng chút, nhưng rồi sau đó, khoảng không gian nơi cậu lăn xuống sao tối đen, chìm vào bóng tối vô tận, như thể cậu vừa rơi xuống cái hố nào vậy. Cậu nhất thời nhắm đôi mắt của mình lại, trạng thái cơ thể không còn lăn nữa mà đang rơi, cậu cảm thấy bản thân như đang rơi xuống ở một nơi rất cao, mái tóc cậu tung bay theo làn gió khi cậu dần rơi vào thứ màn đem hư vô kì lạ kia...

___

Thời gian cứ trôi và trôi, tựa như làn gió mãi trôi không về. Bầu trời cứ thế chuyển về, mang những ánh sao sáng lấp đầy trời đêm.

Greenland giật mình tỉnh dậy sau giấc mộng dài mà bật dậy, đôi mắt của cậu mở to thất thần, nhất thời cậu khá hoảng khi nhìn không gian xung quanh mình. Lúc đầu mọi thứ trong tầm mắt cậu còn mơ hồ, chính bản thân cậu càng đang thở dốc vì hoảng loạn nhất thời. "Ah. Chưa chết" – cậu nghĩ.

Cậu mừng thầm, cái cảm giác trên tuyết khi ấy, cậu cảm thấy bản thân như hấp hối sắp tỏi tới nơi, vậy mà vẫn còn sống nhăn răng đây này.

Cậu bình tĩnh lại, tầm mắt cũng dần rõ hơn, nhưng càng tỉnh, cậu càng cảm thấy đủ thứ cảm giác trên cơ thể mình. Nhiệt độ lạnh nhưng đỡ khắc nghiệt hơn lúc cậu ngất. Dần cảm nhận được từng cảm giác từ giác quan, cảm giác đầu tiên và rõ nhất cậu cảm nhận được hiện tại là cơn đau, khiến cậu cảm nhận thấy đầu cậu ê khủng khiếp, còn cơ thể sao đau nhức đến lạ, chắc là do hoạt động quá lâu trong thời gian dài nè.

Nơi này, lạ thật, rõ là cậu đã gục trên nền tuyết, giờ thì là ở trong một nơi nào đó, vừa bụi vừa tối mà nằm mơ mấy giấc mơ kì cục trên sàn gỗ lạnh. Cậu nhìn xung quanh, định hình được vài đồ vật trong bóng tối. Trước mặt cậu chỉ có duy nhất một cái tủ nhỏ, còn lại thì nơi này chẳng có thứ gì. Mắt cậu lại chạm vào chiếc cần câu của chính mình. Cậu thở dài cầm nó lên, không thấy rõ nhưng dùng những xúc giác ở tay để kiểm tra, may rằng nó chưa hư hại, cậu quý cái cần câu này lắm.

Chân cậu tê nhức, nhưng vẫn cố gượng dậy mà di chuyển, cậu được ai cưu mang trong trong lúc hiểm nguy sao? Là người nào chứ? Liệu có an toàn không?

Trong đầu cậu ẩn hiện bởi đủ lại câu hỏi tương tự, căn phòng cậu đang ở không quá to, mở mắt ra gần như cả căn phòng đã thu vào tầm mắt, nổi bật nhất ngoài cái tủ nhỏ đầu tiên cậu thấy là một mớ tuyết chắn cửa, tuyết còn tràn cả vào trong, tụ lại vào một góc phòng một mớ tuyết lớn. "Nhà gì sao tồi tàn vậy, thật sự là cho người ở sao?" Greenland hơi nghi ngờ nhân sinh rồi, nơi ở kiểu này, vốn chẳng ấm quá nhiều, cửa thì mở còn tuyết tràn vào một đống tụ lại ở góc bên cạnh, còn có gió thổi qua từ không gian cửa mà tuyết chưa lấp vào ở bên trên. Thật sự chẳng mang lại cảm giác an toàn gì cả.

Cậu ngoáp dài mà dụi dụi đôi mắt mỏi của mình sau giấc ngủ dài chẳng biết là bao lâu, nhưng cơ thể cậu ngất thì do nó có cơ chế tự chữa, nhưng cậu giờ đây thậm chí còn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có thể lấy lại ý thức mà thôi. Đống tuyết duy nhất trong tầm mắt cậu có giao động, khiến Greenland hơi khựng lại. Cậu dụi mắt mình lần nữa, bản thân cậu trải qua tình trạng thập tử nhất sinh, lại còn chìm vào giấc ngủ dài, lẽ nào ngủ đến ngu người luôn rồi, mớ tuyết không gì tác động đổ thêm sao có thể dao động.

- Điên thật...

Cậu ngoáp dài cảm thán chính mình, đầu đang ê đang choáng, lại nhìn vô đống tuyết vô chi trước mặt, điên rồi mới thấy nó di chuyển. Cậu chỉ cười lạnh.

Cậu cũng chẳng để ý nhiều mà quay mắt nhìn quanh phòng, tìm cái gì khác ngoài cái tủ nhỏ và mớ tuyết kia. Cậu đã mất cảnh giác khi quay lưng với nó.

Tự khi nào, chẳng nghe thấy gì cả, bàn tay kia đã dần tiến tới, nhắm vào nơi gáy cậu. Greenland không quá ngu ngốc đến độ cảm nhận được nguy hiểm nhất thời mà không phản kháng. Cậu theo phản xạ quay người ra sau, nhưng kẻ kia nhanh đến sợ, cậu phản ứng không lại. Cúi cùng là bản thân bị kẻ kia áp sát, khiến cậu gã đập đầu vào tường gỗ đằng sau, nó thốn nó đau, cậu chỉ kêu lên một tiếng.

Tình trạng ngặt nghèo hiện tại của cậu, kẻ kia ghim tay hắn lên lớp gỗ sau lưng cậu, còn đầu cậu thì mấp mé nơi hắn đang ghim, chân cậu gần như bất động, giữ cậu ở tư thế ngồi trên sàn gỗ. Tay hắn ở gần cậu đến nỗi mà cậu cảm nhận rõ hơi lạnh toát ra từ đó, lạnh như một tảng băng.

Mặt kẻ kia trước mặt cậu, mắt đối mắt, khiến cậu hơi rợn người, ánh mắt xanh của hắn lạnh lẽo đến phát sợ, mống mắt xanh màu băng nhưng đồng tử lại mang màu trắng, chỉa ra nhiều hướng như một ngôi sao nhiều cánh, một đôi mắt độc đáo lạ lùng. Ánh nhìn tàn nhẫn như mắt sói săn nhìn lên con mồi của nó. Cậu nhìn hắn gần như thế này, nhìn rõ từng chi tiết nhỏ nhất khiến cậu có chút sợ.

- Ngươi không sợ?

Tiếng nói đó cất lên quá đột ngột, lại nhẹ bẫng trầm khàn, bất giác khiến cậu giật mình. Ai nói cậu không sợ, đang bị bóp chết bởi khoảng khắc này đây, ai mà không hoảng chứ!. Cậu nhất thời xử lí thông tin chưa tới nên cũng chẳng thể nghĩ ra câu nào, chỉ tĩnh lặng nhìn lên hắn, não đang trong trạng thái đợi kết quả xuất ra.

- Ánh mắt ngươi, lần nàn dao động cũng đúng một khắc duy nhất.

"Hả?" Cậu đang hoảng cực kì đây, ai nói không hoảng, tự nhiên để ý đến ánh mắt người ta làm gì?! có lẽ cậu xui rồi, gặp một tên thần kinh. Hoặc có lẽ hắn đúng, mắt cậu rất ít dao động, cậu lại càng ít bộc lộ cảm xúc, dường như mọi dao động nhất thời nơi đáy mắt cậu luôn rất ít. Chỉ nhất thời rồi lại cụp xuống, lạnh nhạt và tĩnh lặng. Cái ánh mắt vô cảm như thể chẳng quan tâm sự đời, như thể kiêu ngạo liếc nhìn kẻ khác. Đó là những nhận xét trong quá khứ cậu đã nghe hàng tá lần. Nhiều lúc cậu không để ý, nhưng ánh mắt cậu đúng là khi bị tấn công bất ngờ, dao động một khắc, rồi lại như trở về trạng thái hằng ngày, lãnh đạm vô cảm, một ánh mắt khiến người khác chán ghét.

Cậu cứ ngồi đơ ra nhìn hắn, ánh mắt cậu vẫn chẳng đổi thay, tâm động như sóng biển nhưng vẻ mặt lại vô tâm đến lạ. Bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh này cứ là lạ khó hiểu. Người thì đợi kẻ kia làm gì đó, kẻ thì trực trờ đợi người kia phản ứng, cứ thế kéo dài sự tĩnh lặng lên tới vài phút.

- Ngươi thật sự không định làm gì à?

- Không

- ...

Cậu trả lời thẳng thắng gần như là ngay lập tức, chứng tỏ cậu chưa hề buôn bỏ sự cảnh giác của bản thân, chỉ là ngồi đợi đối phương làm gì để mà tùy cơ ứng biến. Nhưng sao mà vẻ ngoài của cậu làm hắn cảm thấy mâu thuẫn, nhìn ngu ngu dễ chết, vậy mà vốn chưa từng buông bỏ cảnh giác, ngược lại như thể đang suy tính đường lui vậy.

Còn về phần cậu, cách nói của cậu luôn khiến người khác mất hứng trò chuyện như vậy, cậu cảnh giác với hắn, tưởng rằng câu trả lời có thể kéo dài cuộc trò chuyện, xem trừng có thể thương lượng, bởi cậu biết sinh mạng của cậu không phải thứ mong manh như sinh mạng con người mà có thể dễ dàng bị tước đi, nhưng chính vì khó chết nên cơn đau dai dẳng thì chỉ có thế chịu đựng, không được giải thoát. Hắn vờn cậu như trận trước chẳng khác nào như tra tấn, ai biết lần này cậu trong tay hắn, hắn còn có thể làm ra loại hành động tàn nhẫn nào hơn?

Vậy mà khi hồi đáp lại, không gian lại chìm vào tĩnh lặng một lần nữa. Cậu đúng là một kẻ tệ giao tiếp mà, dù ở hướng chủ động hay bị động trong cuộc trò chuyện, cuối cùng vẫn là dẫn đến bế tắc.

Kẻ kia nheo mắt nhìn cậu rõ khó chịu, và nhanh thanh thoắt, bàn tay lạnh lẽo kia đã chạm đến cần cổ cậu mà bóp nó. Greenland khó chịu vùng vẩy, cái bóp đó không những mạnh, mà còn rất lạnh, không khác gì nhiệt độ của băng tảng. Phút đầu thì cậu còn hoang mang khó chịu, cơ thể bị nhấc bỗng lên bởi hắn. Tay cậu chỉ có thể vươn lên mà bấu víu lấy cổ tay của hắn để mà vẩy đẩy ra.

Thời gian càng trôi thì điều này càng bất lợi cho cậu, cậu ghét thứ cảm giác phổi mình dần mất đi không khí, càng ghét những kiểu tra tấn cưỡng ép cậu không thể hô hấp. Mắt cậu thoáng tia hoảng nhẹ, và cậu bắt đầu vẩy lên, ngoa tay múa chân loạn xạ một cách điên cuồng. Cậu như một con cá trên bàn cân sau mỗi cuộc săn bắt của loài người vậy. Tuyệt vọng, bất khả kháng và trơ mắt nhìn hơi thở của chính bản thân bị rút cạn bởi kẻ không biết là ai.

- Trả lời đàng hoàng, kẻ nào đưa ngươi tới!

Lại là thứ câu hỏi chất vấn người kia. Hắn bóp cổ cậu không nương ra, móng tay dài cắm vào da thịt cậu, khiến nó xước ra chảy từng giọt máu nhỏ, men theo cần cổ xuống nơi hõm cổ cậu. Greenland nheo mắt, vừa khó thở vừa khó chịu, nhưng sức lực quẫy đạp vẫn chưa có dấu hiệu yếu đi, cậu không thích bản thân phải tuyệt vọng chịu hành hạ kiểu này, ít nhất phải làm gì đó thay vì nằm im lìm như những con cá vô dụng trên bàn cân. Cậu cố gắng rặng ra từng lời nơi đáy họng một cách khó khăn.

- Lạc!- Mọi câu trả lời- đều giống nhau.!!!

Đó là những gì cậu có thể nói, về cơ bản là cậu lạc thật, việc lạc đến một nơi lạ quắc không phải vùng đất của mình cũng khiến cậu hoang mang có kém gì hắn đâu. Nói 'trước đó' rồi, do hắn cứng đầu không tin, đâu phải do cậu (nhưng dù trong trường hợp của cậu, có khi cậu còn không tin nếu kẻ xâm nhập lạ mặt nói vậy)

Nghe được câu trả lời chưa thỏa đáng đó, nhưng hắn vẫn miễng cưỡng thả lỏng cổ tay. Nhưng thay vì đặt cậu xuống, hắn ném luôn cậu xuống nền gỗ tối màu, đầu cậu lại bị đập vào lớp gỗ - nhưng là lớp gỗ trên sàn nhà. Mẹ kiếp! Hắn đối xử với cậu khác gì bao cát trút giận đâu!

Cậu điên cuồng hít lấy nguồn không khí lạnh lẽo kia, hắn đã ngăn cậu hô hấp trong khoảng 3 hay 4 hoặc 6 phút gì đó. Đệch! Hắn đây là không muốn giết cậu liền mà là muốn tra tấn cậu mà!

- LÍ DO?!

Giọng nói kia lạnh lẽo vô tình, còn cậu thì không dám lườm lên hắn, mắt cứ nhìn xuống nền gỗ, cậu không biểu lộ sự điên tiết lên của mình. Cậu chỉ có thể cúi đầu, tỏ ra phục chứ thâm tâm chửi tổ tông nhà hắn. Ai mà chẳng có thù ghét với kẻ tra tấn mình, nếu không thù, thì tất nhiên đó là một kẻ điên. Mà kẻ này, trong không gian của các nhân quốc, cậu chưa từng biết qua hắn, kẻ này hoàn toàn lạ lẫm, cậu không có bất cứ hiểu biết nào về hắn cả thì làm sao mà đối phó đây, quyền hạn và năng lực dựa trên nó của cậu thì chỉ dừng ở mức là "Khu vực tự trị", cậu không mạnh mẽ bằng anh trai, sao đấu nổi cơ chứ?!

- Tôi không có lời bào chữa nào cả.

Cậu chỉ nhẹ nhìn lên hắn, trông bộ dạng cậu thảm hại làm sao, cơ thể nhìn như đang khom người trước hắn, cậu mà không bị đau nhức toàn thây thì cái tôi không cho phép cậu khom kiểu này, nhưng người cậu nó ê khủng khiếp, cản trở mọi hoạt động của cậu. Cậu sử lí tình huống công nhận cũng tệ hại hơn anh cậu. Nghĩ gì nói đấy thôi, dù biết kết quả tới đâu, ngu ngốc không cơ chứ.

Kẻ kia nhìn cậu từ trên xuống, thượng đẳng vô cùng kiến cậu nhìn ngứa hết cả mắt, nhưng giờ thì làm được gì đây, chỉ có thể dùng ngôn từ thuyết phục hắn bớt tra tấn cậu chứ cậu đâu thể tác động vật lý bắt hắn nghe theo được đâu.

- Lạc lối – Thảm hại

Nhanh gọn lẹ không dài dòng, đôi mắt hắn nheo lại, nhìn cậu bằng nửa con mắt.

- Không lí do vẫn xâm phạm- địa...- lãnh địa của ta. Ngươi có- nguyện vọng chết sao?... Nếu muốn, vậy để ta giúp

Cậu nhìn lên kẻ kia, thấy hắn vung tay lên cao hơn đầu, tư thế như sắp tạo ra thứ gì đó, cậu cũng chỉ đáp lại điều đó bằng chất giọng đều đều của mình - lạnh nhạt dù tim cậu đang đập loạn cả lên.

- Vậy thì làm đi...

Chết thật, cậu vừa thốt ra một câu nói khác gì thách thức đâu, chỉ là suy nghĩ lọt ra trước miệng từ trước rồi, không cản kịp. Đối phương nghe còn tưởng cậu đang khinh, vốn không đáng để tâm mà sợ. Hắn chỉ nhìn cậu, vẻ mặt không đổi. Vẻ mặt vô cảm của cậu cũng như đang đáp lại ánh nhìn của hắn. Song, hắn thả tay xuống, cũng chẳng làm gì cậu.

- Ngươi không đáng để ta tiêu tốn..- năng lượng.

Đây là kiểu dọa người nhảm nhí gì đây? Hành cậu cho đã, giờ nói rằng cậu không đáng. Thấy ánh nhìn của cậu lên hắn có phần hoang mang kì lạ, hắn cười thầm, hắn mong thấy phản ứng khác, hắn rất tò mò về những kẻ bên ngoài vùng đất của hắn, nhưng đồng thời cũng đề phòng và thù ghét. Ánh mắt hoang mang kì lạ của Greenland, thực chất là đang phán xét hắn, kiểu người gì mà tính cách thất thường, đến nói chuyện còn khựng lên khựng xuống, phát âm chẳng quá đều hay rõ, nhưng tạm thời cậu có thể nghe được.

Kẻ kia nhìn cậu, mặt hắn lạnh tanh, nhưng đôi mắt kia nhếch lên, hắn vừa nghĩ ra trò vui rồi. Hắn luôn tò mò những con người kì lạ bên ngoài vùng đất của hắn, đôi khi sẽ có những nhóm người đến vùng đất của hắn, luyên thuyên với nhau gì đó về 'nghiên cứu', lúc nào cũng có những khuôn mặt quen thuộc, thi thoảng mới có gì đó mới, nhưng hắn nhìn đến phát ngán rồi. Đối với hắn, đám người khi ấy sao mà thật phiền, gợi cho hắn hứng thú nửa vời ban đầu nhưng rồi thôi. Ấn tượng của hắn với đám người đó tệ lắm. Đặc biệt là tên mà hắn gần như thường xuyên thấy trong mỗi chuyến đi của họ, tên đó mạnh, hắn không thể xem thường, nên hắn biết để rồi hắn đề phòng tên kì lạ đó, nhưng cũng thù ghét kẻ đó nhất vì cái tính cách cứ dị dị - khiến hắn rùng mình ớn ớn theo nhiều nghĩa. Còn có tên nào đó điên tiết lên chiến với hắn dù bất lợi, hắn lúc đó cũng chẳng biết mình đã làm gì khiến tên ngốc đó liều mạng đánh với hắn cơ.

Mà đám người kia chưa từng có kẻ nào tách riêng, chụm chụm lại ở một khu vực dưới quyền của tên dị dị kia nên hắn chẳng đụng vào được gì, vả lại hắn cũng không muốn dây với đám người nhàm chán kia hay vào khu vực mà hắn đặt ra cho họ, dù có chút tò mò, nhưng đám người nọ làm hắn mất hứng nhanh quá.

Bây giờ có một con bò lạc trước mặt hắn, lại ngu ngu ngớ ngớ, dễ dàng kiểm soát như vậy, 'nhiều ngày' rồi lại chẳng thấy 'đồng bọn' của cậu, hắn xác nhận được rằng cậu đúng là chỉ có một mình, con mồi hoàn hảo để hắn chơi rồi.

Greenland với tên kia chạm mắt hơi lâu rồi đấy, cái vẻ nheo mặt của hắn cũng quá rợn người đi, Greenland nhìn kẻ kia biết là lại sắp nói gì đó rồi nên đợi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. "Mong rằng cái gì đó nhẹ nhẹ thôi" – cậu nghĩ thầm.

Tên kia như vừa độc thoại nội tâm xong thì trầm ngâm nhìn cậu – người đang đơ ra đợi hắn.

- Lãnh địa của ta, ngươi là kẻ xâm nhập, 'sự sống' phụ thuộc vào quyền hạn- của ta. Ngươi ở lại đây với tư cách là- tù nhân của ta. Hãy coi- đó là một loại hình phạt.

Greenland nhìn lên hắn, trong lòng có chút khó hiểu, tên này ngoài vẻ ngoài lớn đáng sợ với cái sức mạnh khủng khiếp kia, có lẽ cũng chẳng đáng sợ cho lắm. Nhìn cái vẻ tự đắc ngầm của hắn kìa. Với lại, ngôn ngữ và giọng điệu cũng là một phần làm nên uy quyền của một người nào đó. Trước đó là bão tuyết khiến cậu nghe không rõ, ở gần như này, nghe hắn nói chữ được chữ vấp, vài tiếng hình như là đang cố nhớ ra. Làm hắn bớt hình tượng trong mắt cậu hẳn ra.

Tù nhân? Hắn muốn cậu làm tù nhân, ở nơi lạnh lẽo này sao?

- Ý anh là muốn tôi sống chung với anh?

Thế thì cậu nghĩ cậu sẽ ổn, sống xứ lạnh quen rồi, nơi này chỉ là có phần khắc nghiệt chút, nhưng có cái 'nhà' này thì chắc cậu sẽ ổn với vấn đề nhiệt độ thôi, phần còn lại là ở lương thực và những thứ khác... Chắc cậu vẫn sống tạm qua được, dù gì cậu giờ sao có thể từ chối, từ chối rồi để hắn băm dằm cậu ra à?!

- Vậy có thể được

Hắn thấy cậu thỏa hiệp dễ dàng vậy, tưởng rằng cậu sẽ dãy nãy lên, nhưng hắn đoán sai rồi. Hắn nào biết cậu cứng đầu đến đáng sợ, cậu thỏa hiệp nhanh gần như ngay lập tức như vậy, ắt trong đầu đã hình thành nên điều gì rồi. Giọng cậu phát ra, đối với cậu là thứ giọng giao tiếp bình thường, lạnh nhạt bình tĩnh – cậu chỉ nói bằng chất giọng mà cậu cho rằng nó tôn trọng người nghe nhất. Nhưng khác với suy nghĩ của cậu, giọng cậu phát ra lãnh đạm vô cảm mà chính cậu còn chẳng nhận ra, và ở chính từ ngữ cậu phát ra nữa. Hắn nhìn cậu mà não hắn lag lag nhẹ. "'Có thể' ở đây là sao? Nó sẽ phản kháng à?"

- Ngươi sẽ ở đây, làm bất cứ điều gì ta đề ra, bất khả kháng, hiểu chứ?

Greenland chỉ nhìn hắn chằm chằm, ngu ngu khó tả, cậu cảm thán ngầm 'nói rõ nghe hơn rồi nè'. Cậu nhìn hắn dứt lời, bèn nói toẹt ra luôn. Nghe khá ngứa đòn.

- Ừ, biết rồi, dù nó là lựa chọn tồi.

Ánh nhìn của cậu liếc về nơi khác, cảm thấy kẻ thậm chí còn không nói sõi trước mặt cậu khiến cậu cảm thấy hắn không còn đáng sợ nữa, mà hình như suy nghĩ của hắn cũng khá đơn giản (gần tần số với cậu).

- Thỏa thuận vậy thôi, 'bạn cùng nhà'

Mặt kẻ kia đơ ra, hắn đang xử lí cụm từ 'bạn cùng nhà'. Ý cậu là cậu vốn không coi hắn ra gì là thật à?! Phản ứng lãnh đạm kia của Greenland khiến hắn cười lạnh trong khi suy nghĩa cụm từ. Nhìn hắn đắc ý ngầm chưa kìa, dù bản thân hắn chưa hiểu được phân nửa của từ ấy, mà hắn quan tâm ngôn ngữ chuyên môn của mấy kẻ xâm nhập làm gì, học lõm giao tiếp đủ để hiểu là được.

- 'Bạn- cùng- nha'? Ngươi có thể gọi vậy, Chỉ nhớ rằng 'ngôi nhà' này chỉ có một-... chủ là ta. Ngươi chẳng qua chỉ là một tù nhan bị bắt, hiểu chưa?

Cậu nhìn hắn mà phán xét ngầm, ánh mắt kia liếc thoáng nhẹ người hắn, nói gì mà vấp với sai chính tả tùm lum, với lại cậu hiểu ngôn ngữ loài người chứ đâu có ngu. Cậu chỉ lạnh nhạt mà đáp lại hắn.

- Hiểu

Cậu im lặng một chút, nhìn hắn trong khi bản thân vẫn còn giữ tư thế khụy trên sàn nhà. Có lẽ nếu muốn tạo quan hệ tốt với hắn, hoặc ít nhất đủ thuyết phục hắn thì có lẽ nên xưng danh trước, tạo sự tin tưởng đầu tiên chăng? Mà có khi hắn không chừng cũng chẳng để tâm đâu.

- Tôi là Greenland, đến từ vùng đất phía Bắc, thuộc khu vực Hàn đới. Xin hỏi người trước mặt là ai?

Kẻ trước mặt đơ ra một hồi, Greenland nói vài câu đầu hắn hiểu, hắn hiểu Greenland đang xưng tên, còn những từ sau hắn đã từng nghe qua nhưng có chút thay đổi, nhưng hắn không nhớ nổi nên cũng chẳng hiểu nốt. Đến câu cuối cùng hắn hiểu tạm cậu là đang hỏi tên hắn, hắn đơ đôi chút, trước giờ bản thân hắn thường bị gọi bằng tên gì trong mắt lũ xâm nhập nhỉ? Hắn cố nhớ những gì lũ người xâm nhập trước kia gọi hắn, rồi lấy nó xưng danh đại luôn. Hắn đắc ý:

- Tên? Ta làm quái gì có? Nhưng ta là kẻ cai quản vùng đất 'cuối cùng' này.

- Hả?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top