Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

"CanaxF.Việt"Lá Phong và Hoa Sen [Ngôn]

Warning m.n::::) đây là 1 chap ngôn do con đói nên con tự viết tự hít ;-;
Chap này liên quan đến Canada x F.Nam "ko lquan đến Au" dự tính viết Au của mik lên cho m.n mà ko bik có đc ko :'D thôi không nói nhiều con tự hít hít và laliem chap của con đây :D ai ko thik "Ngôn" đừng đọc cx đc. Sai chính tả thì m.n cứ nói đi con nhào vô con sửa lại :>
Chúc m.n đọc vui vẻ với chap Ngôn nhạt nhẽo này :)
______________________________________
Tôi đã được đến biết bao đất nước lớn nhỏ trên thế giới rồi nhưng tôi không ngờ mình lại thích thú với một cô gái Châu Á sống ở vùng nông thôn dưới đất nước hình chữ S cong cong nhỏ xinh với biết bao dòng lịch sử không bao giờ phai tàn. Phải cô ấy tên là Việt, tôi gặp cô ấy khoảng 7 năm trước do tôi phải sang đây cùng với anh tôi Ame và mẹ tôi France cùng vs hai thằng em của mình là Ausie với New Zealand. Ban đầu tôi cũng không thích thú gì về đất nước này cho lắm nhìu nó khá cũ kĩ và không được sặc sỡ màu sắc lắm, cho đến khi mẹ và anh hai dẫn cả ba anh em đến gặp 1 cô bé, nghe mẹ nói thì cô bé ấy tên Việt và nhỏ hơn tôi khoảng 1 tuổi (nghĩa là Canada lúc đó là 14 tuổi và Việt lúc đó chỉ có 13 tuổi hoi :3 hơi nhỏ nhỉ ) lúc đó tôi nhìn sơ qua Việt, em mặc một chiếc áo dài trắng và đội một cái nón lá, tôi càng lúc nhìn Việt kỹ hơn, một vẻ đẹp của một cô gái nhỏ vùng nông thôn, lúc bấy giờ tôi không nhận ra rằng em ấy đã đưa trước mặt tôi một cái nón lá để đi đường khi nhận ra tôi liền giật mình nhảy tỏm lên trước con mắt của mọi người trừ Việt ra em ấy lo lắng chạy đến chỗ tôi hỏi
-Hey, Are you ok Canada? Việt lo lắng hỏi
-No i'm very fine, Don't worry *Canada cố gắng trấn an Việt*
-Ok can we go now? *New Zealand hồi hộp hỏi*
-Ok then go *Việt vui vẻ trả lời New Zealand*
Bấy giờ tôi mới nhận ra rằng mình đã yêu em ấy mất rồi, suốt chuyến đi tôi chỉ quan tâm đến Việt nhiều hơn mọi người điển hình như lúc em ấy dẫn chúng tôi đi ăn, khi order xong em chỉ đi ra ngoài và mua một ổ bánh mì và chai nước tôi đã thấy hết tất cả rồi quay lại nói cho anh trai mình biết, khi nghe xong anh ấy chạy ra ngoài và kéo Việt vào ngồi ăn cùng chúng tôi và Ame nói hết tất cả cho mẹ nghe. Khi đó em ấy không muốn nói một thứ gì,chỉ đơn giản là ăn lót dạ rồi chờ chuyến đi tiếp theo. Cũng được tuần trôi qua tôi sắp phải trở về nhà trước đó một ngày tôi đã có thể đọc và hiểu được tiếng việt điều này đơn giản là mẹ tôi đã dạy nó cho tôi được mấy năm rồi lấy hết cam đảm để ra nói chuyện với em ấy, tôi vừa đi đến một cái hồ sen thì thấy hình bóng bé nhỏ của em ngồi dưới gốc cây chăm chú nhìn vào những đóa sen hồng thắm, tôi chạy ra chỗ em thì vô tình vấp phải cục đá được che phủ bởi những chiếc lá rơi, tôi nhận ra rằng mình đã lấy được sự chú ý của em, lúc đó em ân cần chạy lại chỗ tôi rồi đỡ tôi dậy em còn lấy cái khăn ướt nhẹ nhàng lau vết trầy dính đất ở chân tôi, bấy giờ tôi không thể cảm nhận được gì hết, bàn tay em cứ nhẹ nhàng lâu chỗ trầy xước đấy em còn nhẹ nhàng dìu tôi ra chỗ gốc cây ngồi nghỉ lúc đó em mới hốt hoảng hỏi tôi
-Hey Canada, Are you ok *Việt hốt hoảng hỏi Canada*
Lúc đó tôi im lặng một lúc rồi bắt đầu trả lời
-Anh không hết*Canada trả lời nhẹ nhàng*
Khi trả lời xong tôi thấy em có 1 sự bất ngờ lớn em còn hỏi
-Anh học cả Tiếng việt luôn à?
-Đúng, em biết đấy Việt anh học được là nhờ mẹ anh
-Cũng có lý, thảo nào anh phát âm cũng chuẩn lắm
Tôi hơi ngại khi Việt khen bằng tiếng việt vì suốt thời gian qua tôi và Việt chỉ nói chuyện với nhau bằng Tiếng anh thôi, tôi lại nhẹ nhàng cảm ơn em rồi bắt đầu trò chuyện cùng với em
-Vậy em thích hoa sen lắm hả
-Đúng, một phần do hoa sen là biểu tượng của Việt Nam một phần khác do nó là loài hoa mà mẹ em thích nhất, nhưng tiếc là bà ấy đi rồi.......
Thấy em nói chuyện buồn tôi cố gắng chuyển sang một câu chuyện khác cho em vui hơn, bỗng đâu ra có một cái lá bay đến chỗ tôi, em cầm lên nhẹ nhàng xem chiếc lá tôi chợt nhận ra nó khá giống với mấy chiếc lá Phong nhà mình tôi liền hỏi em
-Em thích cái lá đó lắm à?
-Vâng, nhìn nó rất đa dạng và...... Vẻ đẹp riêng của nó
-Anh cũng sắp về nước rồi, à mà nếu em thích thì nhà anh có mấy cái lá phong nhìn đẹp lắm anh sẽ mang cho em mấy chục cái lá cũng được
-Chỉ mong là hai ta sớm gặp lại nhau
Vừa dứt xong câu nói đó của em, tôi càng lo lắng về việc sẽ không được nhìn thấy em lần nào nữa bỗng tôi nhớ rằng mình có mang một cái khăn sọc kẻ caro đỏ bỏ túi tôi liền lấy ra và cầm một cây bút mang theo dự phòng ghi lên khăn chữ "Canada" rồi đưa cho em
-đây là cái khăn tay anh yêu thích nhất, cầm lấy và hãy mang theo người rồi một ngày nào đó anh sẽ tìm lại em.
Ban đầu em cứ nhất quyết không chịu lấy vì đây là cái khăn tôi thích nhất nhưng bằng mọi cách em mới chịu nhận lấy. Sau ngày hôm đó tôi tạm biệt em rồi quay về nước với mọi người, khoảng 7 năm sau tôi cũng có thể quay lại bây giờ tôi đã 21 tuổi còn em thì lại tròn 20 tuổi khi trở về Việt Nam cảnh quang có khác đi một chút tôi lại bắt đầu đi tìm em ở mọi nơi, vừa đi tôi vừa lo rằng mình sẽ không tìm thấy em lần nào nữa khoảng ngày hôm sau tôi trông thấy một hình dáng quen thuộc, vẫn là bộ áo dài trắng không lẫn vào đâu được, chạy gần lại một xíu tôi chợt thấy cái khăn tay sọc kẻ caro giống của mình, thấy thế cô gái ấy liền cất giọng nói
-Xin chào
Chính là giọng nói quen thuộc ấy, thấy thế tôi liền hỏi
-Um.......em có phải là.......Việt không
Chưa kịp nghe câu trả lời của em tôi đã thấy em đưa cho tôi cái khăn tay của em với dòng chữ "Canada" không thể tin là tôi có thể tìm được em ấy. Vừa suy nghĩ xong em kéo tôi đi đến chỗ hồ sen bây giờ đã được trang trí khang trang hơn
-Em đã trang trí chỗ này ư?
-Đúng, em biết sớm muộn gì anh cũng đến đây thêm 1 lần nữa nên em quyết định dọn dẹp rồi trang trí nơi này khang trang hơn coi như là một món quà mừng anh trở lại.
Tôi bất ngờ vì đối với tôi đây là món quà đặc biệt lắm rồi, tôi liền lấy ra một ít lá phong lấy từ nhà mình như lời hứa mấy năm trước của tôi để tặng cho em, gió bắt đầu thỏi nhẹ có một vài chiếc lá bị bay, em ngước nhìn nó bay, em như bị cuốn hút bởi nó vậy tất cả rồi nhẹ nhàng rơi xuống người tôi, em nhẹ nhàng cười khúc khích với bộ dạng của tôi bây giờ. Sau đó cả hai cùng trò chuyện với nhau một khoảng thời gian dài, tôi nghĩ đây là lúc mình nên thổ lộ tình cảm của mình dành cho em
-Việt này..... Em có ai đó để thích chưa
-Em vẫn chưa có, thời buổi này khó kiếm lắm anh
Em cầm cái lá phong trên tay rồi cười đùa với tôi
-Vậy thì để anh làm chiếc lá phong ưu thích của em
Vừa nói xong tôi liền ôm chầm lấy em mắt tỏ vẻ lạnh nhạt chỉ mong chờ câu trả lời cuối cùng của em. Em không nói gì cả thay vào đó em còn ôm lại tôi coi như em đã đồng ý tình cảm của tôi dành cho em suốt mấy năm trời........
-...cảm ơn em đã chấp nhận tình cảm của anh Việt à.....
-Không có gì đâu
Em vẫn ôm chặt lấy tôi như không muốn rời xa, tôi cũng có khác gì em đâu, ôm chặt lấy em rồi mắt tỏ vẻ lạnh nhạt cứ như thế rồi tôi liền trao cho em nụ hôn đầu tiên của mình và em
___________________________________
Ây da nó ngọt và nhạt quá :D chả bik sao mik lại viết Ngôn:>? Dù sao đk nữa đây là quà sinh nhật của tui dành cho...... Tui nha 👀💦 28/1 sn tui nên tự vã OTP mặc dù Canada x Việt Nam chưa phải cặp mình thik nhất, nó chỉ đứng thứ hai thui :'D me sẽ vẽ một số cảnh trong chap này :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top