Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 144: Bệnh viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

《~oOo~》

Hôm đó là cuối tuần, hắn ở nhà với y và làm việc. Nhưng hôm nay y lại cư xử rất lạ, cơ thể lại trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết. Helen thì vẫn đang chuẩn bị bữa trưa, bỗng điện thoại của cô vang lên trong túi.

- Alo?
Helen bắt máy.

- Helen này, hôm nay cô có rảnh không?
Ava ngại ngùng hỏi.

- Có lẽ là không. Sao vậy?
Cô thắc mắc.

- Tôi định rủ cô ra ngoài với tôi hôm nay một chút. Tất nhiên là nếu cô không phiền.

- Ờm...tôi...

Chưa nói dứt câu thì bỗng có tiếng động ở phòng khách. Helen phải nhanh chóng cúp máy để chạy tới phòng khách. Hắn đang hoảng loạn khi thấy y bắt đầu đau bụng và đổ mồ hôi rất nhiều.

- Em sao vậy? Đau ở đâu? Giờ tôi phải làm gì?

Trong lúc hắn đang rất lo lắng và không biết phải làm gì. Helen chỉ nhẹ nhàng tiến tới chiếc điện thoại bàn rồi bấm số gọi.

- Cho một xe cấp cứu...

Tất cả mọi người cùng tới bệnh viện, ba mẹ hắn, Philip và Nam cũng tới. Ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, hắn luôn đứng ngồi không yên mà cứ đi đi lại lại. Trong khi đó ba mẹ hắn lại rất phấn khích.

- Thế là chúng ta sắp có cháu để bồng rồi ông ơi.
Mẹ hắn cười thật tươi nói với chồng mình.

- Thế là gia đình đã có đứa nối dõi.
Ông cũng hùa theo.

Philip và Nam nhìn hắn đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu, đôi khi lại ngó vào xem có chuyện gì thì đau hết cả đầu. Philip lên tiếng.

- Ông buồn cười nhở. Anh dâu sinh con thôi chứ có phải đi tử hình đâu mà ông cứ sồn sồn lên như chó sắp cắn người thế ?
Philip khó chịu.

- Anh Martial, ngồi xuống đi, anh cứ đi lại như thế thì anh hai em cũng không ra gặp anh luôn được đâu.
Nam thở dài.

- Tao mặc kệ! Lỡ có rủi ro thì sao? Nếu vợ tao có mệnh hệ gì thì tao phải làm sao đây hả? Tụi bây thử nói xem.

Bỗng có hai người đột nhiên xuất hiện, Mpaja và PKI thảnh thơi đi vào, thấy hắn thì vẫy tay chào.

- Chào anh bạn.
PKI vui vẻ.

- Tụi bây đến đây làm gì nữa?
Hắn khó chịu.

- Thì nghe vợ mày sinh thì tụi tao đến xem thôi, có gì đâu mà khó chịu thế?
Mpaja tiếp lời.

Helen đứng bên cạnh nãy giờ cũng chỉ biết cười trừ mà khuyên hắn.
- Thiếu gia, ngài đừng lo lắng quá. Mọi chuyện đều ổn mà.

Một lúc sau thì hắn ngồi trầm ngâm trên hàng ghế dài. Mặc dù công việc của hắn vẫn cứ chồng chất nhưng hắn vẫn chẳng mảy may quan tâm. Cho tới khi nào y an toàn bước ra khỏi phòng cấp cứu thì hắn sẽ chẳng đi đâu. Helen thấy vậy cũng chỉ biết ngồi bên cạnh hắn rồi lại động viên cho hắn phấn chấn tinh thần hơn. Rằng hắn sẽ có con, nhưng mỗi lần nghe những lời động viên từ cô, hắn lại cứ hỏi rằng sinh con có đau không, sợ y sẽ phải chịu những cơn đau thấu xương.

- Thiếu gia, hay ngài cho tôi ở lại đây với cậu chủ cho tới khi cậu chủ xuất viện nhé?

- Được vậy thì tốt, cảm ơn cô.

- Vâng.

Bỗng cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ bước tới gần hắn rồi mỉm cười.
- Cho hỏi, cậu có phải cậu là người nhà của...

Chưa nói hết câu hắn đã nhanh chóng đứng dậy túm lấy áo vị bác sĩ lắc lắc rồi gặng hỏi liên tục.
- Em ấy sao rồi?

- Cuba? Cậu, làm bác sĩ ở đây sao?
Nam cau mày lên tiếng.

Vị bác sĩ kia nhìn thấy cũng nhận ra Nam thì vui vẻ mỉm cười. Philip phải chạy lại kéo hắn ra khỏi người Cuba.

- Nam, cậu cũng ở đây à? Ừ tôi là bác sĩ chính của ca này. Chúc mừng nhé, sắp có cháu.
Cuba cười rồi lại chọc ghẹo.

- Tôi thấy gần đây cậu không có ở trên công ty, hóa ra là tới đây.

- Ừm, vậy thôi. Cũng chuẩn bị xong hết rồi. Vó tin gì thì tôi sẽ báo cho cậu sau nhé?

- Ừm.

Cuba mỉm cười trìu mến với Nam rồi cũng mở cửa bước vào bên trong. Philip kéo hắn ngồi xuống ghế mà bất lực lên tiếng.
- Con lạy ông. Đây là bệnh viện mà ông còn gây gổ được như thế là sao trời? Người đó vừa là "bạn" của Nam mà vừa là bác sĩ chính của ca này mà ông cũng không tha thì con cũng lạy ông. Ông ngồi im hộ con cái, ông mà gây ra cái gì thì đi tong hết cả chuyện.

- Kệ tao.

Trong khi họ vẫn còn đang tranh cãi thì tiếng giầy ở hành lang lại vang lên. Một người phụ nữ trẻ cao ráo, trên tay còn ôm một bó hoa nhỏ và hai túi đồ tiến lại gần phía mọi người.

- Có vẻ như hôm nay cô không rảnh rồi nhỉ? Helen?
Ava mỉm cười.

Thấy cô, Helen có chút bất ngờ rồi cũng lại lịch sự mỉm cười cúi chào. Ava đảo mắt nhìn hắn thì gượng cười chào hỏi.
- Chúc mừng chủ tịch sắp đón con đầu lòng, liệu tôi đến không phiền ngài chủ tịch đây chứ?

- Phiền.
Hắn phũ phàng đáp lại.

- Dù sao thì vẫn như thường lệ, tôi đến đây không phải để gặp ngài mà là tới xem phu nhân của ngài thế nào. Và cả quý cô đây nữa, cho cô.
Ava trao lại bó hoa trên tay cho Helen rồi lại mỉm cười trìu mến.

Helen đón lấy bó hoa nọ rồi cũng mỉm cười gật đầu cảm ơn. Đó là một bó hoa hồng trắng cùng một giấy gói màu be đơn giản, và tất nhiên là Helen khá thích nó. Ava lại tiến lại gần ba mẹ hắn rồi mỉm cười sau đó tặng cho họ một túi đồ.
- Dạ, con tặng hai bác, chúc hai bác sức khỏe.

- Ừm, mà cô là...

- Con là thư kí của ngài chủ tịch Martial Law đây ạ.

Mẹ hắn mở to mắt trầm trồ rồi lại nhìn hắn.
- Con không nói chắc ta tưởi con là người trông trẻ ấy, tại thằng Martial nhà cô cứ cư xử như trẻ con ấy.

- Mẹ!
Hắn lớn tiếng.

☾________________________________☽













T/G: Những thứ khiến tui stress và muốn bỏ nghề nhất:

Top 1:

Nhìn số người đọc và số bình chọn mà tui nản, tui còn đang stress nữa😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top