Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

-!!!

-Germany,cậu đến rồi à?-Ussr nhìn người đang đi tới

-Là...là cậu sao?-Indonesia bất ngờ

-Trùng hợp nhỉ cậu Indonesia.-Germany cười nhẹ rồi nhìn thẳng vào Ussr-Tôi biết ngài gọi tôi đến đây để làm gì.

-Trông cậu có vẻ không vui nhỉ?-Ussr

-Nói thật là tôi cũng chẳng rảnh mà đi nhận thêm công việc đâu.Nhưng mà đành vậy.

-Indonesia và Vietnam,hôm nay hai cậu có thể về sớm.-Ussr

-Dạ vâng.

*Cạch*

Ussr đưa một tệp giấy cho Germany.Không biết nó ghi gì mà làm cho Germany khá bất ngờ..

*Chuyển cảnh*

-Heo nè!-Philipines

-Éc!-Brunei nhăn mặt

-Đánh không nhẹ được à Philip?-Malaysia

-No.

  Cả bọn đang ngồi đánh bài để giết thời gian.ASEAN thì thản nhiên ngồi đọc báo.

*King koong*

-Ồ,Vietnam và Indo về rồi à?-Singapore ngước lên

-Sớm nhỉ?Bình thường hai ông đấy phải khuya mới về chứ.-Philipines nhìn đồng hồ.

-Có ngay.-Brunei chạy ra mở cửa-Cho hỏi là ai-

Brunei đứng chôn chân ở đó.Thấy vậy,Laos tò mò tiến gần Brunei.

-Chuyện gì vậy Bru-

-Ồ,Laos đây mà.

-Này,hai cậu làm gì vậy?-Singpore khó hiểu

  ASEAN cũng thấy kì lạ nên đến chỗ cửa.

-Kính chào quý cô ASEAN.

-Hở?!!!-ASEAN bất ngờ.Cô quay sang bảo hai cô con gái vào nhà.

-Này,đó là ai vậy?-Cambodia hỏi ngay khi thấy Laos và Brunei bước vào phòng khách.

-Đ-đó...là...U...k...-Brunei lắp bắp

-Hả?!!!

  Không khí trong phòng khách bỗng tụt xuống mức âm,lạnh lẽo như chính tâm hồn họ bây giờ vậy.(tất nhiên không phải tất cả).

*Phía cửa*

-Aha,không biết quý ngài Uk và phu nhân France tới đây để làm gì ạ?-ASEAN nở một nụ cười xã giao.

-Chúng tôi đến bàn với cô một số chuyện thôi.-Uk nhún vai

-À vâng,mời ngài vào trong.-ASEAN

 Trong phòng khách lúc nãy ồn ào bao nhiêu thì bây giờ lại yên tĩnh bấy nhiêu.ASEAN bất ngờ khi không thấy bất cứ ai trong phòng cả.

-Chắc bọn chúng lên phòng hết rồi-ASEAN nhủ thầm

-Mời ngài ngồi.-ASEAN rót ba ly trà-Ngài tới đây chắc là có chuyện gì rồi?

-Chúng tôi muốn hợp tác với công ty của cô-Uk nói-Peter,hãy đưa cô đây bản hợp đồng đó đi.

-Vâng thưa ngài.-Vị quản gia đang đứng đằng sau Uk lôi từ trong chiếc cặp da một tập giấy.

*Chuyển cảnh đi*

*Vụt*

-Haiz...Cuối cùng cũng xong việc.-Người đó tắt máy tính đi,ngả người ra đằng sau.Đôi mắt đỏ rượu bỗng dừng lại ở một bức ảnh đã được đóng khung trên bàn.Anh vô thức đưa tay với lấy bức ảnh đó,trong lòng khó tả.Sau đó một đoạn kí ức bỗng vụt qua tâm trí.

Ngày đó...

Phải,ngày 2 tháng 9...

Một sinh linh đã chào đời...

Oa....oa....

-Là một bé trai thưa ngài-Nữ y tá bế đứa bé và nói với người đàn ông trước mặt,đằng sau là một cậu thanh niên tuấn tú.Anh tiến tới chỗ y tá và bế đứa trẻ vào lòng.

-Em ấy nhất định sẽ trở thành một người thanh niên tốt,con hứa với cha.-Anh quay sang nói

-Con nói đúng,nó sẽ trở thành một người thừa kế tài ba.-Người đàn ông kia đáp lại.

Nhưng...

Hạnh phúc gia đình...

Là thứ mà đứa bé sẽ không bao giờ có được...

-Không,cha!-Anh gào lên trong đau khổ,nước mắt tuôn trào.

-Nó đã quá yếu ớt rồi.Mày còn giữ nó được cơ à?-Người đàn ông kia gầm lên.Ông bế đứa trẻ chỉ mới ba tuổi đi ra ngoài.

  Chàng thanh niên gục xuống đất,cảm thấy trời đất như sụp xuống.Hai đứa em sinh đôi của anh nhìn như vậy cũng cảm thấy xót thương.

Ngày ấy...

*Quay trở lại thực tại*

 Anh gạc đi nước mắt đang chực chờ trên khoé mắt,lòng nhủ thầm quá khứ thì không nên nhắc lại làm gì.Nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa em của mình trong bức ảnh,anh lại cảm thấy đau lòng.

Cốc...cốc...

-Vào đi.

*Cạch*

-Thưa ngài,mời ngài xem thứ này.-Người thư kí của anh đưa một bưu phẩm.

-Hửm?-Anh bất ngờ.Bình thường thì có ai gửi bưu phẩm cho anh đâu???

 Anh dùng dao rọc giấy mở cái hộp ra.

-Cái...cái gì vậy?-Anh lắp bắp.

-Thưa ngài,người bí ẩn kia còn gửi cho ngài cái này.

-Đưa đây.

Anh nhận lấy bức thư kia,quan sát một lúc rồi mở ra.

*Chuyển cảnh*

-Được rồi,chúng tôi hy vọng công ty của hai chúng ta sẽ hợp tác với nhau một cách suôn sẻ.-ASEAN 

-Chúng tôi cũng vậy.-France

*King koong*

-Có ngay.-ASEAN đứng dậy và đi ra ngoài.

-Con chào mẹ.

-Chào hai con.Vào đi,nhà đang có khách đây.

-Vâng.

Vietnam và Indonesia gật đầu rồi lặng lẽ đi trên hành lang.Khi đi qua phòng khách,họ liếc mắt nhìn những vị khách và đứng sững người lại.Uk và France cũng kịp thời thấy hai người.

-Chúng ta đi thôi.-Vietnam lạnh giọng

-Ừm.-Indonesia

 ASEAN nhìn hai đứa con của mình,trong lòng không có bất cứ cảm xúc nào.Cô biết chứ.

-Cảm ơn cô ASEAN.Bây giờ chúng tôi cần về.-Uk đứng dậy.

*Skip buổi tối đi*

Sáng hôm sau...

-Á đù.-Philipines

-Thật...thật luôn?!!!-Malaysia

  Trong phòng làm việc của họ là cả đống giấy tờ.Họ chưa muốn chết vì đống giấy này đâu!!!

*Chuyển cảnh*(Chuyển nhiều ghê)

-Trời ạ.-ASEAN bóp trán,tay còn lại cầm tờ giấy ghi chi chít.Hôm nay cô phải tiếp tiếp tận 3 đối tác,mà toàn là các công ty lớn nữa trời.

(Con tác giả đang cố nín cười khi viết)

*Rầm*

-Phép tắc đâu rồi hả Cambodia?-ASEAN

-Con xin lỗi nhưng có một người đàn ông muốn gặp mẹ ở phòng tiếp khách.-Cambodia

-Được rồi.Bảo người đó đợi một vài phút.Mẹ sẽ đến đó.

-Vâng ạ.

Sao hôm nay cảm giác không lành.

Tại một nơi nào đó...

Có hai thanh niên đang nhìn nhau một cách nguy hiểm.Miệng thì cười nhưng đầu cả hai thì đầy hắc tuyến.Ngay cả EU cũng cảm thấy hơi rén.

-Để tôi nói lại Germany,chúng ta hợp tác với nhau,nếu thành công thì sẽ chia đôi,không có phần hơn phần thiếu gì hết.-Vietnam

-Công ty của chúng tôi luôn muốn phần lợi nhuận lớn hơn,mong cậu thông cảm.-Germany

Cùng lúc đó thì ASEAN bước vào.

-Vietnam,con vất vả rồi.

-Vâng thưa mẹ.-Vietnam đứng dậy và đứng đằng sau ASEAN,hai tay chắp lại đằng sau.

-Xin lỗi vì để ngài đây đợi rồi.

-Ồ,không sao đâu.Tôi biết công việc của cô rất nhiều mà.-EU

-Lần trước tôi đã cử người đến chỗ ngài.Không biết hôm nay ngài tới đây để làm gì?

-Tôi đến để đề xuất một số ý kiến.-EU nhìn Germany vẻ ra hiệu.Cậu biết thế thì lôi ra một số tập giấy đặt lên bàn.

....

---End---

1011 từ.

14/07/2023

Xin lỗi vì hơi nhạt và ngắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top