Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8

-Này,cậu biết vì sao Vietnam bị thương không vậy?-Malaysia
-Cậu ấy trong lúc kiểm tra cốp xe thì bỗng có tiếng phát nổ.Cậu ấy may mắn thoát ra được nhưng nếu bị chấn động tâm lí thì tôi không biết.-Indo
-Vậy à?Với tình hình này thì tôi nghĩ là nên điều tra rõ hơn.-Cambodia
*Reng...reng*
-Hửm?-Singapore rút ra điện thoại.Đó là số của Hongkong,một người bạn làm ăn chung của anh.
-A lô.Có chuyện gì sao?
-Tôi cần cậu đến ngân hàng nhanh đi.Nó bị cháy rồi đấy.
-Hả????
  Brunei chưa kịp hiểu tình hình thì đã bị kéo đi.Trước khi đi,Singapore còn thông báo là có chuyện.
  Mọi người thống nhất quyết định để Philipines ở lại chăm sóc Vietnam.Sau đó mọi người tản ra,đường ai nấy đi.
*Chuyển cảnh*
-Vậy là cậu Vietnam bị thương?-Germany
-Vâng.Nhưng cũng chỉ bị thương ngoài da.Phổi do hít nhiều khí độc nên cũng cần thở oxi.-Indo
-Vậy à?Xe của ta đã bị phá hủy rồi nhỉ?-Ussr xoa cằm
-Phải thưa ngài.À còn nữa,mời hai ngài xem.
  Nói rồi Indonesia đưa ra một thứ gì đó đen sì.Hai người kia tò mò nhìn.
-Trước khi ngất,cậu ta có đưa cho tôi cái này.Chính tôi cũng không biết nó là gì nữa.
-Cậu đưa ta xem.-Ussr
  Ussr quan sát thật kĩ.Y thậm chí còn giơ lên chỗ ánh sáng.
-...
-Có chuyện gì sao thưa ngài?
  Ussr đặt vào tay của Germany nhưng mắt lại nhìn Indonesia
-Cậu nghe cho rõ đây.Đây là một cái USB hàng Trung Quốc.
-...
-Đúng là như vậy.-Germany gật đầu đồng tình
*Skip thẳng sang ngày hôm sau*
-Hửm?Mùi gì quen quen?-Vietnam mở mắt tỉnh dậy,tay định đưa lên đầu thì cậu cảm giác có cái gì nắm chặt tay cậu vậy.Cậu im lặng nhìn người con gái nằm ngủ gục bên mép giường,mái tóc xanh biếc rũ rượi trên hai bờ vai.Tay của cô thì nắm lấy một bàn tay của Vietnam.
-...Tốt nhất mình không nên đánh thức.-Nhìn vết quâng thầm trên mắt của Philipines,cậu không khỏi chạnh lòng.Chẳng biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu đã để cô phải lo lắng rồi nữa?
  Tay còn lại của cậu nâng lên,xoa nhẹ đầu cô.Ánh mắt cậu chứa đầy sự dịu dàng(Tôi:Thứ mà bọn địch không bao giờ có được:))).
-A...um...-Philipines chầm chậm mở mắt dậy.Cô cảm nhận được có thứ gì đó trên đầu mình.Nó làm sao nhỉ...mềm mại mà ấm lòng.
-Vie-Vietnam!Cậu tỉnh rồi!-Philipines sung sướng reo lên rồi ôm chầm lấy Vietnam.
-Ừm,tớ tỉnh rồi.
-Hức...cậu biết tớ đã lo lắng thế nào không hả...hức...đồ ngốc...
-Rồi rồi.Mà cậu bỏ tớ ra được không vậy?Khó thở quá.
Philipines buông Vietnam ra,lòng có chút hối tiếc.Cùng lúc đó thì một vị bác sĩ đi vào.
-Cậu tỉnh lại rồi à?
-Vâng.
-Được rồi.Chắc cậu đói lắm nhỉ?
-Ọt...ọt...
  Vietnam đỏ mặt ôm lấy cái bụng tội nghiệp.
-Tôi sẽ cho người đi nấu cháo.Phiền cậu chờ chút.
  Nói rồi vị bác sĩ kia rời đi,để lại không gian riêng tư cho hai người.
-Nè Vietnam...
-Hửm?Có chuyện gì hả?
  Má của Philipines xuất hiện vài vệt hồng.Cô ấp úng định nói gì đó.
-Cậu không nói cũng không sao đâu.
Vietnam thở dài rồi dựa người vào gối.
-Kh...không phải vậy!C-Chỉ là...
Nhưng rồi một thứ gì đó ngăn cản Philipines nói ra.Cô đành quay mặt đi chỗ khác.
-Thật...thật ra...không có gì đâu...
-????
  Đúng lúc đó thì một cô y tá bước vào,theo sau còn có...Indonesia.
  Philipines nhận lấy bát cháo trước khi Vietnam kịp lấy.
-Không được.Tay cậu đang bị thương mà.Để mình bón cho cậu nha.
  Nói đến đây,mặt Philipines tươi rói,bừng sáng như mặt trời cài trên tóc cô.Còn thanh niên Indonesia đang hi vọng thằng bạn không vì gái mà bơ mình.
  Nhưng đời đâu như mơ anh Indonesia ạ.
-Nè Vietnam,cậu há miệng ra đi
-Ha...hả?
  Mặc dù hơi bất ngờ nhưng Vietnam vẫn vui vẻ làm theo.
  Giây tiếp theo,một muỗng cháo(đã được Philipines thổi) được đưa vào miệng của Vietnam.Indonesia ngao ngán nhìn hai đứa này cẩu lương.
(Indo:Con tác giả đáng ghét!!!!)
  Sau khi Philipines đi khỏi,Indonesia quay ghế ngồi đối diện với giường của Vietnam.Cậu lôi từ trong túi áo cái USB hàng Trung Quốc vừa nãy.
-Cậu lấy cái này ở đâu vậy?
  Khuôn mặt Vietnam nghiêm túc hẳn.
-Tôi thấy nó ở dưới cốp xe.Đúng lúc cầm lên thì nó phát tín hiệu đỏ rồi bỗng quả bom ở vali trong cốp phát nổ.Tôi không ngờ đây là một cái USB đấy.
(À,tôi mù tịt công nghệ nên viết được có từng này thôi.Ở thế giới này,chiếc USB không chỉ có khả năng lưu trữ mà còn được sử dụng để gài bom.Người nào mà rút nó ra khỏi quả bom thì quả bom sẽ phát nổ).
-Mà này,tôi nghe bác sĩ nói cậu bị chấn động tâm lí.Vậy đã có chuyện gì vậy?
  Vietnam thoáng ngập ngừng.
-Sao vậy?Chuyện này khó nói lắm hay gì?
-Không,chỉ là...lúc phát nổ,tôi có nhìn thấy...một linh hồn giống hệt tôi...























End...
  Hình như tôi bỏ bộ này hơi lâu nhỉ?
  Mải viết hai cuốn kia nên quên mất.
  Đố mấy bác biết Vietnam đã thấy ai?
  Very dễ luôn.
  Cảm ơn vì đã đọc.
  29/07/2023.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top