Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9

*Quay lại ngày hôm qua nhưng chuyển cảnh*
-Hộc...hộc...-Singapore vội chạy đến trước một ngân hàng đang bốc cháy dữ dội.Các nhân viên cứu hoả đang dốc sức để dập lửa.
-Mọi người thế nào rồi?-Singapore
-Ra hết rồi.-Hongkong
-Vậy à.May quá.-Singapore thở phào
-Này,tạo sao lại cháy dữ dội vậy?-Brunei
-Chính tôi cũng không biết nữa.-Hongkong lắc đầu.
Thật ra,cậu đang làm việc thì vô tình ngửi thấy mùi khen khét.Cậu nghi ngờ nên vội mở cửa ra thì thấy đám cháy đang lan nhanh.Cậu vội đi kiếm một cái khăn ướt bịt miệng rồi phá cửa sổ nhảy ra ngoài.Cậu may mắn đáp xuống bãi rác nên cũng không bị gãy xương,chỉ bị bỏng ngoài da.
Singapore bỗng có một suy nghĩ làm cậu băn khoăn:Liệu đây là một âm mưu nhắm vào công ty của ASEAN?

-Chưa có gì chắc chắn cả.-Singapore nhủ thầm và bí mật chôn cất sự nghi ngờ này vào trong não.
Bỗng ba người nghe thấy có tiếng xôn xao.Khi quay lại thì hoá ra là các nhân viên ngân hàng.Brunei bước tới,lo lắng hỏi han.Một cô nhân viên bước tới gần cô rồi thì thầm gì đó.
Khi nghe xong,Brunei gật đầu rồi xoay người quay lại.
-Có nội gián.-Vừa bước tới,Brunei đã nói ngay.
-???
-Nghe đây.Một số người kể lại là họ có nhìn thấy một cậu nhân viên đi vào phòng điện.Họ nghĩ là cậu ta vào sửa điện thôi nhưng một lúc sau cậu ta mãi không trở lại.Một người khác đã đi vào kiểm tra nhưng vừa mới mở cửa thì đã thấy lửa lan rất dữ dội.Tôi nghĩ có nội gián.
Sau khi nghe xong,Hongkong và Singapore nhìn nhau một lúc.
-Này,có phải...phòng của ông cách âm?
-Ừm.Vậy nên tôi mới không biết gì hết.
-Này Brunei,cậu thanh niên bí mật kia ấy,có ai biết cậu ta là ai không?
-Không,kì lạ là như vậy.-Brunei
-Chuyện gì đây?
















-Xuất sắc.
-Tiền như giao dịch.Nhanh lên.
-Chậc.Đây.12000 USD cho phi vụ này.
Nói rồi một người quăng ra trước mặt một người đàn ông râu rậm một cái túi vali chứa đầy tiền.
-Tiền thật.Được.
















*Quay trở lại thời gian hiện tại và chuyển cảnh part 2*
-Vậy là nó bị bốc cháy?-Indonesia
Cả hai người kia gật đầu.
-Kì lạ thật.Nó chỉ xảy ra vài phút sau vụ nổ cốp xe.-Myammar
-Vậy cậu Hongkong kia sao rồi?-ASEAN
-Cậu ta chỉ bị bỏng ngoài da thôi ạ.-Brunei
-Khó rồi đây.Hy vọng hôm nay không có đối tác.-Singapore
-Hm...-Cambodia nhìn tờ giấy-Cậu nói đúng đấy.
Nói chung,2 ngày trôi qua yên bình.Vậy thôi,nói nhiều làm gì.
















-Cậu xuất viện được rồi đấy.-Bác sĩ sau một hồi kiểm tra sức khoẻ Vietnam thì nói.
-Cảm ơn ông.-Vietnam cài lại chiếc áo.
-Để tớ giúp cậu.Bác sĩ,tôi cảm ơn ông vì đã chăm sóc cho cậu ấy.-Philipines
-Không có gì đâu.Trách nhiệm mà.Với lại,đây cũng không phải là lần đầu tôi gặp cậu này.-Vị bác sĩ xoa cằm.Đây là quân y lớn tuổi thứ hai.
-Được rồi.Tôi cần phải về sớm thôi.Còn công việc nữa.
Một lúc sau...
-Yo,cuối cùng cũng tới.-Indonesia
-Có 5 phút thôi mà.-Vietnam và Philipines vào trong xe.
-Nhanh lên.Hôm nay còn việc đấy.-Indonesia lái xe.Vietnam để ý tới cái tệp giấy in hình ai đó.
-Này,quân nhân mới hả?-Vietnam rút nó ra.
-Cái đấy á hả?Thì đúng rồi đấy.Hôm nay có thêm hai người.-Indo giải thích.
-Hm...Cho tôi xem qua nhé?
-Cứ tự nhiên.Hm...chiều nay hai người đó sẽ đến khu quân đội để kiểm tra trình độ.
-Vậy hả?
Vietnam lôi ra một số tờ giấy,hai trong số đó là hồ sơ.Nhưng cậu dường như quên mất ai đó nhỉ.
-Philipines...cậu...sao vậy?-Vietnam hơi bất ngờ nhìn Philipines mặt trắng bệch,hai tay run rẩy.
-N-N-Người này....giống tớ...-Cô lắp bắp.
-Hửm?
*Xẹt*
Vietnam bàng hoàng hết nhìn Philipines rồi lại nhìn vào hồ sơ lính mới.Không phải chứ?Sao anh chàng này lại khá giống cậu ấy như vậy?
-Thấy vấn đề chưa.-Indonesia thản nhiên.
-Tên là Martial Law,23 tuổi...Nghề nghiệp là nhân viên công ty...-Cậu chậm rãi nhìn từng dòng chữ ghi trên đó.

Chuyện quái gì đây?




















*Chuyển cảnh*
Một chàng trai đang cầm một bó hoa nhiều loài,khuôn mặt trắng xoá với chấm đỏ,đôi mắt mèo nhìn ngôi mộ trước mặt.Anh cúi xuống thắp một nén hương,sau đó trang trọng đặt bó hoa lên ngôi mộ.Anh sau đó đứng lên,tay chắp vào nhau,miệng cầu nguyện bằng tiếng Nhật.Anh đeo lại cặp kính,đôi mắt nhìn dòng chữ và bức ảnh cũ trên mộ.
"Japan Empire"

(Tôi viết đúng không???)

-Cha à,cha có biết từ khi cha đi,con đã khổ sở thế nào không?Cũng may ông trời đã không phụ lòng con đấy.
Chàng trai cười nhẹ rồi đi mất.

















*Chuyển cảnh tiếp*









Hiện giờ,trong phòng khách chẳng khác gì cái bể sát khí cả.Nhiệt độ trong phòng bây giờ chắc cũng bằng Nam Cực.
Vậy vì sao lại thế?Hãy quay lại thời gian một chút nha.










-Này thưa ngài UN,ngài biết gia tộc tôi rất ghét gia tộc Uk mà,sao lại phải đi gặp hắn?-Ussr
-Ta cũng không biết gì cho đến khi nhận được bức thư của Uk.Ông ta bảo con gái ông ta có việc gì đó cần nhờ con trai ngươi.-UN thở dài.
-...-Ussr suy nghĩ.
-Thôi thì gặp mặt hắn ta rồi tính sau vậy.//suy nghĩ của Ussr//
-Vậy được.Nếu là yêu cầu của ngài thì tôi sẽ đến vài phút nữa.-Ussr đứng dậy,với lấy chiếc áo.
*Cạch*
-Haiz,sao cái khu này bất ổn thế nhỉ?-UN than thở.
Thật ra,UN là người được các đế quốc ủy thác nhiệm vụ quản Luxury Area này bởi phát hiện ông ta có khả năng làm hoà mối quan hệ và đặc biệt là tài lãnh đạo không chê vào đâu được.Nếu bạn so sánh ông ta như cầu nối giữa hai vùng đất nguy hiểm thì đúng rồi đấy.













*Quay trở lại hiện tại*
Đã 5 phút kể từ khi Ussr,Ukraine và Russia bước vào căn biệt thự rộng lớn này.Bây giờ ba người họ phải đối mặt với bốn người kia.

(Tôi:Hãy cảm ơn Yuri đi.Nhờ bả quyết định không đưa B.E và F.E vào phòng không thì xác định là end game rồi đấy)

-Nói đi,ngươi mời bọn ta đến đây làm gì?-Russia lên tiếng phá tan bầu không khí lạnh lẽo.
Cô gái tóc vàng ném ra trước bàn một tập giấy(tôi:hình như cuốn truyện này có nhiều tập và tệp giấy quá ha).
-Đây.Xem đi.
Ussr cầm tập giấy và mở ra.Hai người con kia thì chúm đầu vào.Chả biết nó ghi gì mà khiến ba người gia tộc Russ ngạc nhiên a.

-America,rốt cuộc cô muốn gì?-Russia
-Hừm,anh bị mù mắt hay gì?-America nhếch mép.
-Lợi nhuận chia đôi.-France nói cụt ngủn.
-Nếu không thì sao?-Ussr
Uk im lặng bỗng cười lên một tràng.
-Hahaha,ngươi cẩn trọng quá nhể?Thôi được.Đây.-Uk quẳng ra trước mặt bàn ba bức ảnh nọ.Ussr ngạc nhiên hết sức.
-Ngươi....chậc,ta đánh giá thấp ngươi rồi.-Ussr xoa cằm-Được,ta chấp nhận.Còn thông tin?
-Vẫn đang cho điều tra.-Canada chen vào.Anh ghét bị quên lãng lắm đấy nha.
-Hợp tác?-France
-Được.Nhưng chỉ lần này.-Russia
Cô gái với mái tóc xanh biển pha chút vàng,trên đầu còn có một vòng hoa giả,ngồi im lặng từ đầu đến giờ.Tại cô không có nhiều thứ để nói nhưng chả hiểu sao vẫn nằng nặc đòi đi.
-Ukraine,em còn gì muốn nói không?-Russia bất ngờ quay sang cô.
-Hừm,giờ mới nhớ tới em à.-Ukraine bĩu môi.Cô lôi ra một mẩu giấy nhỏ và đặt lên bàn.
-"Cầm đầu tổ chức R.O là một người của công ty Qing".

-C-Cái gì?-Canada
-Ha,hết việc rồi.Chiều nay em còn phải đi thăm ASEAN nữa.-Ukraine
-Haiz,sao lại chiều nay,rời ngày đi cũng được mà?-Russia đứng dậy và cùng cha và em gái đi ra ngoài,giọng nói của anh còn vẳng vào phòng.
Bốn người,tám con mắt im lặng nhìn nhau.Mẩu giấy này có vẻ như tác động đến họ nhỉ?
-Cho điều tra.-Uk
-Vâng.-Canada
-Quả nhiên gia tộc đó rất đáng ngờ.-France























Vậy có chuyện gì đang xảy ra?Và tổ chức R.O này là gì mà có thể tác động đến gia tộc Uk?














*Skip thời gian sang buổi chiều*
1 giờ.

Hiện giờ,các thành viên trong gia đình ASEAN vẫn đang ngủ rất ngon lành,chỉ riêng cô ASEAN là vẫn đang cắm cúi làm việc.Do giữ chức chủ tịch nên cô có khối lượng công việc gấp 5 lần các đồng sáng lập yêu quý của cô rồi.
-Haiz,mình nên nghỉ chút nhỉ?
ASEAN vươn vai ra đằng sau.Đột nhiên,mắt cô dừng lại ở tấm ảnh chụp 11 thành viên và cô.
-Thật hoài niệm.Chúng nó quả là những đứa trẻ đoàn kết.Và,xin lỗi anh nhé,có lẽ tôi không thể đáp lại tình cảm của anh được rồi.
Cô nhắm nghiền hai mắt,tận hưởng làn gió nhè nhẹ thổi vào.
















End.
Cảm ơn vì đã đọc.
Hi mọi người.Tôi bây giờ đã làm xong cuốn truyện ngắn(ngắn ha,22 chương chứ nhiêu).Bỏ cuốn này cũng đâu đấy mấy tuần.
Cơ mà sao tôi thấy chap này hơi logic nhỉ?Tôi chả biết cái gì đâu nhe.












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top