Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

The way out (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy cảm hứng từ bối cảnh thế giới trong phim "The man in the high castle", và một vài giả thuyết của mọi người trong "GÓC THẢO LUẬN", bộ phim được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mỹ Philip K. Dick. Các bạn nên tìm phim mà xem, hay lắm.

Những chi tiết còn lại sẽ là của mình, đừng cảm thấy khó hiểu nếu nó không thực sự giống trong phim hay các giả thuyết hoặc từ đâu rơi xuống nhé.

---------------------------------------------------------

San Francisco, Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương, bờ Tây.

Trời mưa như trút nước lên thành phố San Francisco của Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương, phủ lên toàn thể nơi đây một màu xám trắng như sương mù. Những tòa nhà cao tầng đằng xa bị mưa che lấp, chỉ còn thấy được hình bóng không rõ ràng cùng chiếc đèn tín hiệu đo đỏ chớp rồi lại tắt. Ngọn gió lạnh buốt chực thổi qua, lay động những cành cây cao vút, đập vào những khung cửa kính, làm động bản lề và thanh gài cửa bên trong. Những chú chim nhỏ đang chụm vào nhau tránh rét, bộ lông tội nghiệp bị ướt sũng, cái rét thấu xương đang hành hạ bọn chúng từng giây từng giây một.

Dưới làn mưa, có một người con gái đứng đấy. Nước mưa không chỉ làm ướt quần áo cô mà còn thấm cả vào tâm can u buồn hiện tại. Đôi mắt xanh màu trời đẹp đẽ quan sát lũ chim trên cao, mong muốn ôm và bảo vệ chúng nó bằng cả tấm thân tàn này. Nhưng, cô đâu thể. Lũ chim co ro trên cành cây cao vút, xa vời tầm với, cô nghĩ đến người dân Mỹ nơi đây, họ cũng đang đau khổ, cũng đang vì cái lạnh này hành hạ nhưng chẳng ai giúp gì nhau được.

Cô mang tên của một quốc gia, Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương, được tạo ra bởi Đế Quốc Nhật sau khi ả và đồng minh chiếm được nước Mỹ. Tuy vậy cô cũng chỉ là người bình thường, không ai xem cô là quốc gia cả. Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương không có quyền can thiệp vào chuyện đất nước, tất cả mọi thứ do người Nhật quyết định, việc của cô chỉ là sống thật lâu để xem dân chúng của mình bị trị vì bởi bọn quân phiệt độc ác đến từ bên ngoài.

Bóng hình nhỏ nhoi đứng dưới vòm trời xám ngắt ngột ngạt rộng lớn, đối với cô, thế giới này chẳng còn hi vọng gì nữa. Mưa vẫn cứ rơi và người vẫn đứng đó, lười biếng vào nhà để tránh cơn dông.

Từ trong làn mưa dày, hai chiếc ô đen từ từ tiến tới. Đó là hai đứa con cưng của Đế Quốc Nhật, một trai và một gái sinh đôi, người con trai là Nhật Bản còn cô em gái lấy tên là Phù Tang. Khác với anh mình, cô mèo với nước da trắng ấy chỉ mới xuất hiện gần đây nhưng chính cô lại là người dành được nhiều tình yêu từ mẹ. Phải nói, Phù Tang như một phiên bản copy của Đế Quốc Nhật, từ tính cách, kiến thức quân sự đến cả kỹ năng võ nghệ đều giống như đúc của người mẹ kính yêu, Đế Quốc Nhật đã đặt cả tâm huyết mình vào cô, nên Phù Tang đã phải trãi qua một khóa huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt đến nỗi tính cách ngây thơ ngày nào đã bị thế chỗ bằng sự quỷ quyệt và toan tính không đâu. Nhật Bản thì ngược lại hoàn toàn, cậu trầm tính, nhẹ nhàng, và quá đỗi tốt bụng so với cái thế giới độc ác này.

Hai người đến gần Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương, Nhật Bản lịch sự hỏi thăm, không quên chia sẻ chiếc ô của mình.

- Cô Pacific States, có chuyện gì mà phải đứng ngoài mưa-

- Ani(anh) à.---- Phù Tang ngắt lời anh mình, cùng lúc ngăn cánh tay đang định đưa cho Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương chiếc dù.---- Ani lại đi nói chuyện với cô ta? Kaa-sama(mẹ) không cho phép ta nói chuyện với lũ hạ đẳng đâu. Đi nào, Kaa-sama đang chờ đấy, Ani biết Kaa-sama sẽ đáng sợ thế nào nếu ta dám trễ hẹn mà! Nhanh nào Ani, kệ cô ta, đi thôi!

Nhật Bản cảm thấy tệ khi phải rời đi như thế nhưng cậu lại không muốn bắt mẹ mình phải đợi chờ, chàng ta khẽ cúi đầu chào tạm biệt. Thấy người kia cuối đầu, Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương cũng nhẹ nhàng chào lại. Phù Tang tặc lưỡi, tỏ vẻ chán ghét, giục anh mình đi nhanh lên. Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương đứng lại dưới làn mưa, ngắm nhìn bóng hình hai người đi mất dạng.

- Pacific States?

Nghe có người gọi tên mình, Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương xoay lưng lại đối diện với chủ nhân của tiếng nói. Đó là một cô gái trẻ với mái tóc nâu đi với khuôn mặt ưa nhìn, cô mặc một bộ đồ ấm dày tối màu, tay cầm chiếc ô trong suốt trên đó có lấm tấm hạt mưa. Cô gái ấy có tên là Jean Adams, bạn bè hay gọi cô là Jenny. Bố cô là một người lính đã hi sinh trong trận Chân Châu Cảng, mẹ cô thì quá đau lòng nên không may ngã bệnh và qua đời, cả gia đình chỉ còn lại cô lủi thủi một mình, dần dần ý thức tự lập được hình thành trong đầu cô. Dù cho quá khứ có đau buồn đến thế nào, cô gái ấy vẫn cứ lạc quan và vui vẻ lắm. Bây giờ Jenny và Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương là bạn cùng phòng trong một căn hộ tồi tàn trong thành California.

Thấy người bạn của mình lại dầm mưa, Jenny thở dài đến bên để chia sẻ chiếc ô nhỏ xíu.

- Pacific States, cậu lại chạy ra ngoài dầm mưa à? Ôi trời ạ, nghe lời tớ đi chứ, thân là phụ nữ, lại không được hưởng thiên phú, dầm mưa thế này dễ sinh cảm lắm.

- Xin lỗi Jenny.---- Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương cúi đầu rồi lại ngước lên nhìn bầu trời xám xịt gần tan.---- Tớ lại cảm thấy Người nên tớ nghĩ nếu hòa mình vào tự nhiên tớ có thể nghe Người ấy nói gì.

Khuôn mặt của Jenny hơi buồn, cô vỗ vai bạn mình.

- Lại là America à? Ngốc ạ, anh ta đã chết rồi, chính Japan Emprise và Nazi Germany đã giết ảnh. Bây giờ đất nước này chỉ còn cậu, American Reich và Rocky Mountain States thôi, America ngày xưa đã chẳng còn nữa, anh ta không nói chuyện với cậu được đâu. Thôi, vào nhà nào, tớ sẽ pha một chút cafe nóng cho ấm bụng, lúc 6h ta sẽ đi ăn tối với Andrew, nhé!

- Được rồi.

Thế là hai người bạn vào trong nhà để hong khô, để giữ ấm trong cái thời tiết lạnh lẽo và ẩm ướt thế này.

------------------------------------------------------

Đã 6h tối, hai cô bạn của chúng ta đang ngồi ăn tối vui vẻ trong một quán PUB gần nhà với một cậu con trai vui tính, Andrew Scott. Ba người quen biết nhau đã lâu nhưng rất ít khi gặp mặt bởi vì công việc thường khó khăn hơn cho người da trắng, nay có dịp ngồi ăn cùng nhau, cả ba quyết định chuyện trò thâu đêm.

Không gian quán chật hẹp, chỉ vừa đủ cho độc một cái quầy bar và mấy cái bàn ăn xung quanh. Không khí quán luôn sôi nổi với nhiều tiếng ồn đặc trưng mãi không ngớt nổi. Mùi thơm từ đồ ăn, mùi cồn từ đồ uống quyện vào nhau tạo thành một hương vị đê mê, quyến rũ ta vào trong cái thế giới của sự mờ mờ ảo ảo. Trong quán còn có một chiếc TV trắng đen nhỏ, treo trên quầy bar sát góc tường. Trên chiếc TV là hình ảnh của Quốc trưởng Đức Quốc Xã cùng các tướng của mình đi thăm thú nhiều nơi.

Andrew thấy TV chiếu cái chương trình chán chết đó thì bĩu môi giễu cợt:

- Trông kìa, tên ấy vui vẻ quá nhỉ? Hình như là hắn mập ra thì phải? Dù sao cũng sắp chết vì cái bệnh giang mai ấy rồi, tên ấy nên tận hưởng khi còn có thể.

Jenny vội ra hiệu cho Andrew nhỏ tiếng, sợ có cảnh sát ngầm ở đây thì phiền lắm.

- Cái cậu này, im lặng đi chứ! Muốn Hiến Binh Đội đến hỏi thăm à?

Cậu Andrew cũng chịu nhỏ giọng nhưng cái cách giễu cợt đó vẫn còn trong lời nói của cậu ta.

- Tớ có nói gì về bọn Nhật lùn ấy đâu chứ. Bọn nó đúng là nhiều chuyện. Phiền phúc thật. À, Jenny này, cậu còn viết tiểu thuyết không?

Nghe đến vấn đề này Jenny cảm thấy rất hào hứng, cô xích lại gần hai người bạn, nói nhỏ:

- Các cậu có nghe về cuốn "Thế Giới Khác" của Jelinia chưa? Rồi đúng không? Hì hì cuốn đó thật sự đang rất nổi tiếng. Nè nè, nhớ giữ bí mật nhé, Jelinia chính là bút danh tớ dùng khi viết cuốn đấy đấy.

Andrew nghe xong thì há hốc mồm, cậu sửng sốt khi mình có cô bạn đang làm mưa làm gió trên diễn đàng văn học hiện giờ. Cả Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương cũng ngạc nhiên lắm, vì từ đó đến giờ Jenny có nói cho cô về dự án động trời ấy đâu. Andrew nắm lấy vai Jenny, lắc mạnh:

- Ôi chúa ơi, cô Jean Adams! Cô thật điên mà! Cô có biết là cuốn sách ấy đang chọc tức bọn Đức và lũ Nhật không? Tuyệt thật đấy. Nhất là chi tiết ta ném hẳn hai trái bom nguyên tử xuống đầu bọn Nhật, nghĩ đến thôi đã rất mãn nguyện rồi.

Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương uống ngụm nước, cô góp chuyện:

- Cuốn sách này hạ thấp chế độ Phát Xít đến vậy, tớ không hiểu vì sao mà nó vẫn được xuất bản đấy.

Jenny nháy mắt với cả bọn:

- Tớ có một vài người bạn tốt bụng giúp đỡ, họ rất giỏi trong mấy vụ "phi pháp" này. Nhờ cuốn sách, tớ mới kiếm được một chút tiền trang trải cho cuộc đời khó khăn của tớ.

Andrew ngồi xuống, nâng cốc bia lên:

- Tớ có lời khen cho cậu, Jenny. Tất cả sự kiện trong cuốn sách "Thế giới khác" của cậu đều rất "điên" mà cũng rất hợp tình hợp lí. Sao cậu có thể nghĩ ra đống sự kiện đó vậy?

Jenny cười cười, chính cô cũng thấy bất ngờ trước trí tưởng tượng của mình.

- Tớ không biết. Tự dưng chúng đến với tớ trong giấc mơ. Những giấc mơ đó rất thật và lưu giữ trong tâm trí của tớ rất lâu nên tớ nghĩ sẽ tiếc lắm nếu không viết hẳn một quyển truyện về nó. Và bùm, thế là cuốn sách "Thế Giới khác" của tác giả Jelinia ra đời. Còn cậu thì sao, Andrew, công việc thiết kế trang sức của cậu thế nào rồi?

Andrew chán nản, cậu hừ lạnh một cái.

- Như c*t, bọn Nhật đó chẳng chịu cách tân hay sáng tạo gì cả, cứ bắt xưởng của tớ phải làm mấy cái trang sức cổ lỗ sĩ của chúng nó mà phát ngán.

---------------------------------------------------------
Nữu Ước (New York), American Reich, bờ Đông.

Đế Quốc Nhật và hai sĩ quan cao cấp của Đức Quốc Xã đang ngồi bàn bạc với nhau về việc sẽ đón tiếp Thái tử Akihito và Vương phi thế nào khi hai vị đến thăm American Reich trong một tương lai gần. Sau khi đi một vòng quanh phòng nghỉ dành riêng cho Thái tử và Vương phi, Đế Quốc Nhật cảm thấy không hài lòng cho lắm. Bà ta xoay qua nhắc nhở nhẹ với hai sĩ quan Quốc Xã.

- Hai ngài chuẩn bị rất tốt, thật sự rất chu tuất, không có gì có thể bàn cãi thêm. Nhưng, theo tôi, ta cần chỉnh lại quang cảnh một chút cho thoáng. Tôi là một người thân cận với Thái tử và Vương Phi, thưa ngài, nên tôi biết hai vị ấy sẽ cảm thấy không thoải mái cho lắm nếu phải nghỉ trong một căn phòng ngột ngạt không có tí cửa sổ như thế này.

Một người sĩ quan lên tiếng:

- Nhưng thưa bà, đây là những đồ nội thất mà Quốc Trưởng hay dùng ở Berlin. Sự chuẩn bị này tôi thấy đã quá đủ đầy rồi.

Vị sĩ quan còn lại ra hiệu cho cấp dưới của mình im lặng trước khi cậu ta đá động tới quốc kì trước mặt đây.

- Thưa bà Đế Quốc Nhật, bà nói đúng, căn phòng này cần có sự thoáng đãng để khí trời có thể len vào, điều đó rất tốt cho sức khỏe của Thái tử và Vương phi. Chúng tôi sẽ sửa lại căn phòng sao cho phù hợp, cảm ơn lời góp ý quý báu của bà.

Đế Quốc Nhật mỉm cười nhẹ hài lòng về cách xử sự khôn khéo của sĩ quan Quốc Xã. Họ chào nhau rồi ra về. Căn phòng chỉ còn lại hai chỉ huy Quốc Xã nên họ có thể tự do mà chuyện trò với nhau.

- Xem kìa, đúng là bọn làm phách! Cầu kì kiểu cọ, bọn nó đang muốn làm khó ta mà.

- Cẩn thận mồm miệng mình, đại tá. Đừng để ai nghe thấy, sẽ không ổn chút nào. Tuy nhiên, theo ý kiến riêng tôi, tôi vẫn thấy bọn Nhật ấy có gì đó gian xảo và ngấm ngầm muốn gây chiến với chúng ta.

- Gây chiến, thưa ngài?---- Đại tá hỏi lại với vẻ mặt khinh thường.----- Bọn chúng làm sao có cửa gây chiến với ta? Lũ đáng thương ấy còn chưa có bom nguyên tử, mà dám hống hách như thế, thật chẳng ra tí thể thống nào. Ngài Nazi nhượng bộ tụi nó quá nên tụi nó càng ngày càng lấn tới.

- Cậu nói phải, đại tá.---- Vị cấp trên gật đầu.---- Ngài Nazi ta vẫn cố bám lấy cái hòa bình mỏng manh với bọn Nhật, dù gì thì Đế Quốc Nhật và ngài là bạn thân, là đồng chí. Tuy vậy tôi vẫn đoán chắc sẽ có một cuộc chiến tranh xảy ra giữa hai cường quốc thôi, sau khi Quốc Trưởng qua đời, tôi cho là thế.

Đế Quốc Nhật và Húc Nhật Kỳ đi vào thang máy, nơi hai người có không gian riêng tư. Húc Nhật Kỳ khép nép hỏi chủ:

- Thưa bà, bà có thấy vẻ mặt lũ Quốc Xã ấy không ạ?

- Bọn chúng tưởng ta ngu, Húc Nhật Kỳ. ---- Đế Quốc Nhật lại trưng bộ mặt nguy hiểm của mình ra.---- Quá ngây thơ khi tưởng những lời ấy có thể làm hài lòng ta. Lũ sâu mọt đáng thương. Và cái tên Nazi ấy nữa, hắn ta chẳng thèm đến gặp mặt ta để bàn chuyện của Thái tử và Vương phi cho dù đây là chuyện trọng đại. Hắn ta có còn muốn làm đồng minh không đây?

Húc Nhật Kỳ đồng ý với chủ, cậu gật gù:

- Vâng, đây là một sự sỉ nhục đối với Đế chế của chúng ta. Việc ngài Nazi không đến đây đã tạo thêm một vết nứt trong quan hệ tốt đẹp của hai nước.

- Chiến tranh sẽ xảy ra, Húc Nhật Kỳ à. Trước lúc đó, ta muốn ngươi dốc toàn lực vào chế tạo vũ khí. Ngươi phải bằng mọi giá tạo ra được một con "quái vật" hơn cả bom nguyên tử kia.---- Rồi ả cúi đầu xuống, liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay.---- Chuyến bay của ta về lại Tokyo sẽ cất cánh trong vòng 1 tiếng rưỡi nữa, ta mong rằng lũ trẻ sẽ có mặt trước đó để ta có thể hôn tạm biệt chúng.

- Cô chủ và cậu chủ đã ở đây, thưa bà.---- Húc Nhật Kỳ nhẹ mỉm cười.---- Họ đang chờ bà ngoài xe.

- Tốt.

Bước ra ngoài tòa nhà cao tầng của Đại Đức Quốc Xã, ngay lập tức, một ngọn gió xinh từ phương Đông vụt qua, mang theo mùi cỏ cây trong khu vườn bên cạnh. Tại sân trước rộng lớn và sạch sẽ nơi trụ sở tối cao Đức Quốc Xã tại Nữu Ước là hàng trăm con người diện trang phục tươm tất đi đi lại lại vì công việc quan trọng của riêng mình, tạo một cảm giác náo nhiệt nhưng lại không thô thiển và hỗn loạn như đường phố ngoài kia.

Đế Quốc Nhật ra đến chiếc xe hơi đời mới của mình thì thấy làm vui lắm khi được ngắm nhìn hình bóng của hai đứa con cưng yêu dấu. Vừa thấy mẹ, Phù Tang nhanh chân chạy đến ôm Người ngay, còn dụi dụi vào lòng làm nũng với mẹ như trẻ lên ba vậy. Đế Quốc Nhật ôm chặt cô con gái bé bỏng của mình, khẽ vuốt ve và âu yếm cô, trao cho cô những câu hỏi thăm dịu dàng, ân cần nhất trên đời. Đế Quốc Nhật là vậy, ở bên người thân là giây phút duy nhất mà ả không hề đóng kịch. Những dòng cảm xúc đang chảy trong tim hiện giờ chính là cảm xúc thật sự, nó thanh cao và trong sáng, một cảm xúc yêu thương vô bờ mà hầu hết các bậc làm cha làm mẹ đều có được.

Nhật Bản ít năng động hơn cô em mình, thay vì chọn sà vào lòng mẹ, cậu lại chọn cách nhẹ nhàng đến gần, cúi đầu hỏi han. Đế Quốc Nhật yêu thương xoa đầu cậu cùng lúc trao cho cậu những lời hỏi thăm tận tình và khen ngợi hãnh diện. Tất cả những điều đó làm cậu quý tử đây hạnh phúc lắm.

Ba mẹ con ở đấy nói chuyện một hồi rồi lại phải chia tay. Trước khi đi, Đế Quốc Nhật có căn dặn kĩ càng cho hai đứa con quý giá của mình.

- Về chuyện sức khỏe, chắc mẹ sẽ không cần lo. Nhưng các con phải chú ý điều hành Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương sao cho tốt, đừng để mẹ mất mặt, được chứ? Tốt, các con đã trưởng thành, đã thành chỉ huy cai quản một khu vực lớn, mẹ rất tự hào về hai con. Còn một điều quan trọng nữa, đó là về cuộn phim, các con nhất định phải tìm hết chúng và tiêu hủy đi, rõ chưa?

- Vâng ạ.---- Nhật Bản khẽ đáp lời.---- Chuyện đó mẹ khỏi lo, chúng con đã có đủ manh mối, việc tìm ra người giữ cuộn phim ấy chỉ là vấn đề thời gian thôi.

- Ani à, trong lúc Ani đang vò đầu bứt tóc, lần mò theo từng manh mối một thì em đã có trong tay nghi phạm rồi đấy nhé.---- Phù Tang hãnh diện kể công.

- Cái gì? Nhanh vậy à?----- Nhật Bản há hốc mồm trước khả năng của em gái, cậu không thể tin được trong một thời gian ngắn mà Phù Tang đã tìm ra tung tích của một nghi phạm thuộc hàng khá như vậy.

Đế Quốc Nhật bật cười, xoa đầu an ủi cậu con trai đang phụng phịu chán nản.

- Có vẻ con bé nhanh chân hơn con rồi đấy. Lần sau phải cố lên nhé.

- Vâng...

Ba mẹ con tạm biệt nhau bằng những cái ôm, cái hôn thắm thiết. Đế Quốc Nhật và Húc Nhật Kỳ lên xe, hướng đến sân bay để về chính quốc. Nhật Bản và Phù Tang đứng tiễn mẹ một lát rồi nhanh chân lên lịch bay về lại Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương.

---------------------------------------------------------

Một ngày đẹp trời ở Berlin với ánh nắng chan hòa và hơi lạnh buổi sớm. Những chú chim với màu sắc sặc sỡ đứng cùng nhau để hợp ca một bài hát chào ngày mới. Người dân bắt đầu ra đường để làm những công việc thường ngày, từng chiếc xe hơi đen quý phái và bống đẩy nối đuôi nhau thành một hàng dài một cách có trật tự trên đường, tạo nên một không khí náo nhiệt của buổi sáng hôm nay.

Khi đến đây, bạn ắt hẳn sẽ rất bất ngờ hay thậm chí là thán phục, cả thành phố Berlin phát triển một cách rực rỡ, nhà cao cửa rộng sang trọng nhưng vẫn giữ được kiến trúc cổ kính ở khắp mọi nơi. Không khí thì trong lành, mang hơi lạnh của những ngày cuối thu, trên vỉa hè phố không hề có rác dù cho nhỏ xíu. Cảnh đỏ rực ấm áp của công viên trung tâm trong những ngày cuối thu làm cho người ta tưởng chừng như lạc vào thế giới thần tiên nào đấy. Berlin thật xứng đáng với danh hiệu "Thành phố đẹp nhất thế giới.", đúng thật chẳng có thành phố nào có thể cạnh tranh với Berlin danh hiệu này đâu.

Cách thành phố tuyệt đẹp ấy khoảng chừng 3km chính là một căn nhà theo lối kiến trúc cổ châu Âu. Ngôi nhà ấy khá rộng và có hẳn sân trước và sân sau, thoáng đãng. Sau nhà là một khu vườn với đầy đủ loại hoa, rực rỡ màu sắc trong ánh nắng nhưng chủ đạo vẫn là màu tím nhẹ nhàng của loài trúc mai xanh.

Nơi căn nhà bếp đang tỏa hương ngào ngạt của bữa sáng đầy dinh dưỡng chính là cậu bé Đức và Schutzstaffel. Hai người đang vui vẻ chuẩn bị thức ăn trước khi Đức Quốc Xã có mặt dưới nhà. Schutzstaffel rất giỏi nấu nướng nên hầu hết mọi bữa ăn đầu do một tay anh chuẩn bị. Món ăn nào do Schutzstaffel nấu đều được đánh giá rất cao, ngay cả khách hàng khó tính như Đức Quốc Xã đây cũng thấy hài lòng lắm. Về phần Đức thì cậu đang phụ SS dọn đĩa lên bàn, đang cố gắng xếp sao cho đống thìa nĩa ở vị trí đúng của chúng.

- Cậu chủ à, nĩa để đấy không đúng đâu. Nĩa bên trái dao bên phải, nhớ nhé.

Đức giật mình khi nghe lời nhắc nhở của SS, cậu chàng vội chỉnh lại ngay để không làm phật ý người cha khó tính vẫn đang chuẩn bị hồ sơ ở trên lầu. Sau khi dọn hết đống chén đĩa lên bàn, cậu tươi cười trò truyện với SS.

- Cảm ơn anh, SS, nếu anh không nhắc tôi có lẽ tôi đã làm rối mọi thứ lên rồi.

- Không có gì đâu, cậu chủ.----- SS vừa nêm nếm nồi súp khoai tây lần cuối cùng vừa nhẹ nhàng đáp lại.---- Việc bày biện chén đĩa này thật quá rắc rối, nhưng tôi tin chắc cậu sẽ quen thôi. Ngài Nazi đã mệt mỏi nơi làm việc rồi, ít nhất ta phải làm mọi thứ giữ cho căn nhà này chu toàn nhất có thể để ngài ấy khỏi lo nghĩ nhiều. Nào, cậu chủ, ngồi xuống đi, bữa sáng xong rồi.

Ngay khi bữa sáng vừa dọn xong thì Đức Quốc Xã có mặt tại nơi nhà bếp ấm áp này. Hắn vừa chỉnh lại bộ quân phục vừa nói lời chào với mọi người trong nhà.

- Chào buổi sáng, con trai.---- Hắn trao cho cậu bé một cái hôn buổi sáng nhẹ nhàng lên trán. Rồi xoay sang SS đấm nhẹ vào vai người ấy.---- Chào buổi sáng Schutzstaffel. Chà hôm nay có súp khoai tây à? Thơm quá.

Cả gia đình vui vẻ ngồi vào bàn dùng bữa, đến khi gần xong thì tiếng điện thoại reo lên vang khắp căn nhà. Đức Quốc Xã đứng dậy, đến bên chiếc điện thoại xa xỉ đắt tiền của mình để nghe máy.

- Xin chào, đây là Đức Quốc Xã.

- Ồ, chào buổi sáng, Đức Quốc Xã. Tôi, Gobbels đây. Führer muốn gặp cậu, cậu có thể đến vào lúc 9h không?

- Tôi sẽ đến trước 9h, tạm biệt ngài.

Đặt ống nghe xuống, Đức Quốc Xã vớ lấy cái áo khoác của mình rồi bước ra cửa trước, không quên gọi cậu quý tử của mình theo.

- Đức, dùng bữa xong chưa? Ta đi thôi.

- Vater chờ chút con ra ngay!

Cậu bé Đức vội mặc áo khoác, đội chiếc mũ con lên. Trông cậu ra dáng một người học sinh mẫu mực, chính là niềm tự hào của Đức Quốc Xã đây. Đức cầm theo chiếc cặp da màu nâu sáng, nhón chân lên hôn tạm biệt Schutzstaffel rồi mới chịu đi. SS sẽ đi làm sau nên anh vẫn còn thời gian để xử lí đống chén đĩa và ra chăm vườn một chút.

Sau khi đưa Đức đến trường, Đức Quốc Xã lái xe đến tòa nhà chính phủ nằm tại trung tâm thành phố Berlin. Nơi đây lính canh nghiêm ngặt, ra vào phải có thẻ cấp riêng đàng hoàng, vì, nơi này toàn hội tụ những tên tai to mặt lớn. Bước đi trên dãy hành lang dài, rộng với màu chủ đạo là đỏ chói, Đức Quốc Xã thong thả tiến về phía trước, cả người hắn toát ra vẻ lịch lãm, đường hoàng, chính chắn và cả một loại sức hút lạ thường. Bởi thế nên tất cả cấp dưới hay cấp trên, nhất là nữ giới, thường hay bị vẻ quyến rũ điển trai của hắn hớp hồn trong chốc lát.

Đến văn phòng của Fuhrer, Đức Quốc Xã nhẹ nhàng gõ cửa, khi đã có sự cho phép của người bên trong, hắn mới đẩy cửa bước vào. Căn phòng của Fuhrer rất rộng, với một chiếc bàn làm việc lớn đặt đối diện với cửa ra vào, một tấm cửa sổ bằng kính được phủ bằng rèm nhung đỏ, sau chiếc bàn làm việc là một bộ sofa đắt tiền cũng mang màu đỏ nốt.

Lúc này, Fuhrer đang chăm chú xem một cuộn phim được chiếu trên tấm màng trắng đã được căng ra cẩn thận. Khi thấy Đức Quốc Xã bước vào, Fuhrer mới vui vẻ mời cậu ngồi.

- A, Đức Quốc Xã, ngươi đã tới, sớm hơn 15 phút như mọi khi. Nào, cùng ngồi đây xem phim với ta.

Đức Quốc Xã bị cuốn phim thu hút, hắn bước tới chiếc sofa nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào màng hình trước mặt. Hắn xem rất chăm chú, không hề bỏ qua một chi tiết nào, khuôn mặt hắn hiện rõ sự hoang mang và hàng đống câu hỏi đang bùa vây lấy tâm trí hắn.

Vậy, hắn đã xem cái gì? Cuốn phim ấy là một cuốn phim tài liệu, chiếu về chiến dịch Berlin năm 1945. Hắn thấy Hồng Quân Liên Xô đã đánh bại từng toán lính của hắn, hắn thấy cảnh biểu tượng chữ vạn bằng đá trên tòa Phủ Thủ Tướng bị cho nổ tung thế nào. Và hắn thấy cả lá cờ đỏ chói với hình ảnh búa liềm vàng rực phất phới trên nóc tòa nhà Quốc Hội. Những hình ảnh đó, sẽ ám ảnh hắn mất.

- Đây là?

- Ta có lời khen cho ngươi, Đức Quốc Xã.---- Hitler vừa dõi theo cuốn phim vừa trả lời Đức Quốc Xã.---- Xem cảnh thủ đô bị nuốt trọn bởi quân địch mà ngươi vẫn bình tĩnh được như vậy chứng tỏ ngươi có ý chí sắt thép, rất tốt.

- Nhưng thưa Fuhrer, đoạn phim này có ý nghĩa gì. Ý tôi là nó không phải là thật, đúng chứ? Ta là người chiến thắng, đoạn phim này chỉ là dàn dựng thôi, đúng không?

- Thế ngươi nghĩ sao?----- Hitler rời mắt khỏi màng hình, nhìn thẳng vào mắt Đức Quốc Xã mà chờ đợi câu trả lời.

- Tôi không muốn thừa nhận nhưng cuộn phim này rất thật.

- Một cuộc phim bí ẩn bỗng dưng xuất hiện khắp mọi nơi với nội dung không lành mạnh và sai sự thật, cuốn phim này có thể thu hút bất kì ai, khiến người đó tin rằng đây là sự thật, như trường hợp của ngươi đây. Vì thế nguy cơ nổ ra một cuộc bạo loạn vì cuốn phim là rất cao ở các nước thuộc địa. Đức Quốc Xã, ta giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng đây. Tìm và tiêu hủy toàn bộ cuốn phim có nội dung như cái này. Thật mỉa mai làm sao khi một cuốn phim nhỏ nhoi này có thể giết chết chế độ Phát Xít như vậy.

Đức Quốc Xã cảm thấy tác giả của cuốn phim này không bình thường, hắn hỏi:

- Nhưng thưa Fuhrer, ai là người làm ra cuốn phim này? Danh tính kẻ này thực sự là ai?

- "Người đàn ông trong lâu đài cao" đó là tên ông ta.

---------------------------------------------------------

Hôm nay Đức được về sớm, cậu xuống văn phòng của hiệu trưởng để gọi cho cha, thông báo cho ông về lịch học hôm nay. Đức Quốc Xã bảo cậu hãy về trước, tự lo bữa tối vì hắn và SS có thể về trễ hôm nay. Đức đi một mình xuống phố, nơi có những món đồ ăn vặt cực ngon và hàng tá đồ chơi đủ loại. Đức đi một vòng, mua được rất nhiều nguyên liệu để làm bữa tối, cậu quyết định hôm nay sẽ nấu một món thật ngon nhằm xua tan mệt mỏi của cha đã phải chịu cả ngày.

Đi qua một con phố vắng, cậu liền nghe thấy âm thanh ồn ồn vang khắp con ngõ tối bên hông. Đó là một tiếng khóc của một đứa trẻ con, tiếng khóc the thé như không còn đủ sức nữa rồi. Đức là một người hết sức tốt bụng, cậu lo cho đứa trẻ lắm nên quyết định vào bên trong xem thử.

Càng đi, tiếng khóc càng to hơn, sau một lúc Đức cũng đã đến nơi phát ra âm thanh kì lạ đó. Trước mắt cậu là một cô bé nhỏ hơn cậu, mặc một bộ váy đen đã rách nát, khoác kín mặt bằng chiếc khăn cũ bạt màu, tay chân chi chít vết thương, một số vẫn còn mới, máu đỏ vẫn còn hằn lên da thịt cô, còn một số đen lại vì không được tẩy trùng cẩn thận. Cô bé đang ôm một đứa trẻ nhỏ hơn, có vẻ chưa được 3 tuổi, đang phát ra những âm thanh the thé, khi đã hết sức khóc, bé con kia đã im bặt.

Đức thấy thương hai người, cậu từ từ tiến tới, ngồi xuống đưa cho cô bé ổ bánh mì đen mà mình vừa mua.

- Chào em, anh là Đức. Em đói không? Anh cho em này.

Cô bé nhỏ ấy không trả lời, cũng không quay mặt nhìn cậu một cái. Tuy vậy, Đức vẫn kiên trì giơ bánh mì trước mặt cho em.

- Anh không phải người xấu đâu, đây ăn đi, hai người chắc hẳn đang đói lắm.

- Này, anh đang tính làm gì vậy?

Một giọng nói vang lên phía sau lưng Đức, cậu vội đứng dậy xoay đầu xem đó là ai. Đó là Ukraine, con trai thứ của Liên Xô, đã cùng anh em chạy chốn mấy năm trước, không hiểu vì sao họ lại có mặt ở Berlin. Quần áo của Ukraine không khác em gái mình là mấy, cũng xộc xệch, cũ kĩ và xấu xí. Cậu không đi giày nên hai đôi chân ấy có mấy vết thương lớn, trông đau lắm. Thân hình thì ốm yếu, đã lâu rồi cậu không ăn không uống đàng hoàng.

Đức bất ngờ khi thấy một người tàn tạ, nghèo khổ thế này ở một nơi phồn vinh như Berlin nên nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào Ukraine. Cậu chàng đằng đó khó chịu, lên tiếng:

- Nhìn cái gì mà nhìn, bộ chưa thấy người slav bao giờ à?

Đức giật mình, vội xin lỗi ríu rít:

- A, anh xin lỗi.

Lúc này, cô bé nhỏ đang ngồi co ro một góc mới khẽ cất giọng:

- Anh ơi, anh đã tìm được thức ăn chưa?

Khuôn mặt cô bé lộ ra sau chiếc khăn cũ kĩ, em xinh đẹp như một thiên thần mùa đông với đôi mắt sáng, long lanh như màu ngọc bích và đôi môi mỏng trông rất dễ thương. Em rất đẹp nhưng cái nghèo đói lại khiến em trở nên xấu xí, tàn lụi. Giọng em trong trẻo nhưng lại khản đặc sự đau khổ không nguôi. Đứng trước một đứa bé thế này, ai chắc cũng cảm thấy động lòng. Ukraine làm vẻ mặt buồn bã, lắc đầu:

- Chưa, Belarus à. Anh chưa tìm được chút gì cả, họ chẳng rộng lượng chia sẻ chút đồ ăn thừa nào cho một người slav như anh, đi đâu cũng bị xua đuổi. Chết thật, tên Nga đó đi đâu cả buổi chưa thấy về!

Belarus mếu máo nhìn đứa trẻ trong lòng.

- Anh ơi, Kazakhstan đói lắm rồi, em sợ em ấy sẽ...

- Ôi trời ạ.

Ukraine kêu lên, chạy đến bên Belarus xem tình hình cậu em út. Đúng như lời em nói, Kazakhstan đang nằm thoi thóp, em chẳng còn hơi sức đâu mà rên rỉ. Lúc này đây, Đức làm việc mình cho là phải. Cậu lấy cả túi bánh mì đưa cho Ukraine.

- Em cầm lấy mà ăn, hãy lo cho hai đứa em của em nữa.

- Tôi không tin anh.---- Ukraine lườm.---- Anh là con trai của Đức Quốc Xã, ai có thể chắc chắn rằng anh sẽ không độc ác như hắn?

- Anh xin lỗi những gì mà cha anh đã gây ra nhưng xin em đừng nói về cha anh như vậy. Đừng lo lắng, đây là những lát bánh mì ngon nhất của thành phố đấy, ăn xong em sẽ thấy khỏe hơn thôi.

Ukraine còn chần chừ một chút nhưng cuối cùng cũng nhận túi bánh mì từ tay Đức. Cậu ra dáng anh lớn lắm, phụ Belarus bế Kazakhstan, kiên nhẫn đút cho em út từng miếng bánh mì một. Còn Belarus, em hạnh phúc lắm, lâu rồi mới có cơ hội ăn ngon thế này, vừa ăn mà dòng nước mắt cứ trào ra nên lâu lâu em phải đưa tay lên lau chúng đi. Đức nhìn ba người họ mỉm cười, lấy trong chiếc túi đựng rau quả ra một bình nước ấm, nhẹ nhàng đưa cho họ. Từ từ khoảng cách giữa bốn đứa trẻ này ngắn dần rồi cuối cùng biến mất hẳn và chúng bắt đầu làm quen với nhau.

- Anh là Đức. Còn các em?

- Tôi là Ukraine, đây là hai đứa em tôi Belarus và Kazakhstan. Chúng tôi còn có một người anh nữa nhưng ảnh đã biến đâu mất cả buổi nay.

- Tại sao các em lại đến Berlin?

- Tôi nhớ là chúng tôi đã lẻn lên một chiếc tàu hỏa.---- Ukraine nhớ lại.----- Ai ngờ đâu chạm dừng chân của nó lại là Berlin

- Các em muốn tới đâu à?

- Trung lập khu Đông Âu, chúng tôi nghĩ mình sẽ có thể an toàn khi ở đó.

Đức suy nghĩ một hồi lâu rồi mỉm cười nói với Ukraine:

- Anh có thể giúp các em đến được Trung lập khu, cha anh có quen với một hãng tàu hỏa xuyên lục địa, anh sẽ mua vé cho các em.

Ukraine bất ngờ trước sự tốt bụng của Đức, cậu không nghĩ là một đứa con của trùm Phát Xít lại tử tế đến như vậy. Nghe Đức nói, Belarus rất vui, em ôm Kazakhstan vào lòng mà sung sướng. Đức lấy làm hãnh diện lắm khi mình có thể giúp được người khác, nhưng trong lòng vẫn còn hơi lo vì sợ rằng cha sẽ không vui.

Trước khi ra về, Đức có lấy trong túi ra một thanh Socola Thụy Sĩ ngon lành và đưa cho Belarus. Nhưng thanh socola chưa đến tay Belarus thì bị một người thứ ba hất văng. Đó là Nga, anh lớn của ba đứa trẻ, cậu đang điên tiết khi thấy sự hiện diện của Đức tại đây. Ukraine nhận thấy bất ổn, cậu đứng lên đỡ lời:

- Nga, anh làm gì vậy? Cậu ta là ân nhân của chúng ta đấy.

- Tao không cần bọn Phát Xít giúp đỡ!---- Nga nghiến răng, xô ngã Đức sang một bênh.---- Chính vì lão già của mày mà cả dân tộc tao phải chịu khổ, đồ cầm thú!

Đức sợ lắm, sống đến giờ đây là lần đầu tiên bị mắng như vậy. Chân tay cậu bủn rủn, miệng thì mấp máy không nói nên lời. Nga vẫn chưa muốn dừng, cậu ta muốn xông tới đánh nhau với người kia nhưng may mắn thay đã có Ukraine giữ cậu ta lại.

- Dừng lại đi, đầu đất! Cậu ta là con đường sống duy nhất của chúng ta đấy.

Nga đột ngột chuyển mục tiêu, cậu nắm lấy cổ áo của Ukraine, dốc ngược lên.

- Cái quái gì thế hả? Bây giờ mày lại về phe bọn Phát Xít à? Mày quên rằng tụi nó đã làm gì thủ đô mình à? Mày quên là cha đã chết thế nào à? Mày điên rồi Ukraine!

- Chính anh mới là tên điên, Nga à! Suốt ngày bị quá khứ ám ảnh đến nổi chẳng thèm ngó ngàng đến Belarus và Kazakhstan. Trong khi anh đi mất dạng thì chính cậu ta là người đã tốt bụng cứu Kazakhstan một mạng đấy! Chưa cảm ơn người ta lại xông vào một cách sỗ sàng như thế, anh thấy coi được à?

Cơn tức giận của Nga lên đỉnh điểm, cậu tát Ukraine một cái, không quên thêm vào đó là một câu mắng nhiếc:

- Mày giỏi! Nếu thế thì sao không theo bọn Phát Xít luôn đi, thằng đàn bà!

Ukraine ngồi đấy, rưng rưng nước mắt, cậu đứng dậy rồi chạy vụt đi. Nga bây giờ mới nhận ra cái sai của mình, cậu nhanh chân theo sau đứa em của mình để chí ít nói một câu xin lỗi. Đức thì quyết định ở lại với Belarus, vì cậu không thể để một cô bé đang sợ hãi khóc lóc một mình.

Nói về Nga và Ukraine, hai người đuổi nhau băng qua con đường cái đầy xe. Chạy đến một con đường vắng thì Ukraine xém chút nữa bị một chiếc xe hơi tông trúng khi nó từ trong hẻm đi ra, may mà người tài xế đã dừng lại kịp thời. Nhưng đối với Nga, điều đó không hề may mắn chút nào. Từ trong xe có mấy người mặc đồ đen đi ra, bắt lấy Ukraine và lôi cậu vào trong. Chiếc xe sau đó vụt đi mất dạng. Nga đã lấy hết sức bình sinh của mình để đuổi theo nhưng cuối cùng đôi chân trần đầy vết xước ấy phải bỏ cuộc. Nga đứng một mình giữa phố đông người, đỡ đẫn và mất phương hướng, xung quanh là những câu xì xầm bàn tán của những kẻ trên con phố sa hoa.

Về lại khu ngõ tối nơi Đức cùng Belarus và Kazakhstan đang ở, Nga lê từng bước nặng nề vào trong. Đến nơi, cậu túm lấy cổ áo Đức, khuôn mặt cậu tức giận nhưng nỗi buồn chiếm phần nhiều hơn.

- Nếu mày không tới đây có thể sẽ chẳng có gì xảy ra. Em tao bị bắt cóc là do mày, thằng Phát Xít.

Nói rồi, Nga đẩy Đức tránh ra, cậu đến bên Belarus rồi ngồi gục xuống. Sau những chuyện kinh khủng vừa rồi, Đức vẫn không cảm thấy ghét gia đình này, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: "Mình phải giúp họ."

- Cậu Russland đúng không? Cậu nói, Ukraine bị bắt cóc là thế nào?

- Lắm chuyện, cút đi.

- Anh à, anh Ukraine gặp chuyện gì hở anh?---- Nghe Đức hỏi vậy thì Belarus bắt đầu sốt ruột.

- Một chiếc xe hơi đen bắt nó đi, anh đã cố đuổi theo nhưng không kịp.

- Cậu có nhớ biển số xe không?

- Sao mày lắm chuyện thế nhở? Cút cho tao nhờ!

Đức vẫn lì lợm không chịu đi, cậu nghiêm nghị:

- Tôi biết cách giúp cậu cứu Ukraine. Cha tôi giữ chức rất cao trong chính phủ nên tôi có thể dễ dàng truy cập vào hệ thống giao thông quốc gia. Nếu bọn chúng lấy biển số giả thì tôi vẫn có thể truy cập vào các camera an ninh của cả nước. Russland à, tin tôi đi, tôi sẽ giúp được cậu. Tôi đã hứa với Belarus và Ukraine là sẽ giúp mọi người đến Trung lập khu Đông Âu. Hãy tin tôi một lần, có được không?

- Vậy sao mày lại giúp chúng tao? Cha mày bảo thế? Hay mày thương hại bọn tao?

- Tôi không biết, Nga à. Nhưng tôi biết điều mình làm là đúng.

Cuối cùng, Nga cũng bị Đức thuyết phục, cậu quyết định để con trai kẻ thù giúp mình tìm lại đứa em. Đức dẫn họ về nhà, vì cậu không thể để họ ở lại nơi tối tăm ấy. Phòng của Đức có một nơi bí mật mà chỉ cậu biết nên ba người kia cũng khá yên tâm. Đức Quốc Xã và SS vẫn chưa về, họ có cơ hội vàng để lẻn vào bên trong.

Đức mở cửa chính, dẫn mọi người vào nhà thăm quan. Anh em Nga bị choáng ngợp trước vẻ giàu sang của nơi đây, họ thích thú đi khắp nhà ngắm nghía những đồ đạc đẹp mắt. Cậu bé con Kazakhstan hào hứng lắm, nhóc ấy bò khắp phòng khách, nơi có tấm thảm mềm thoải mái mà cả đời chưa có dịp chạm vào. Nga và Belarus cùng Đức đi xuống bếp để cất đồ ăn cùng lúc là tìm chút gì đó cho Nga lót dạ. Nga ngồi thoải mái bên bàn ăn, miệng cắn trái táo ngon lành trên đĩa. Đức thấy Nga không còn tỏ thái độ thù địch nữa thì cũng nhẹ lòng, chàng ta quyết định sẽ chuẩn bị bữa tối cho ba người khách quý.

Bỗng một tiếng "cạnh" vang lên ở của trước. Theo sau nó chính là giọng nói quen thuộc thường ngày, nhưng hôm nay nó lại làm cậu sợ hãi.

- Đức, cha về rồi.

---------------------------------------------------------

Quay trở lại với câu chuyện của Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương, sau khi ăn tối xong cô cùng Jenny ra về. Đến một ngã ba đường, Jenny phải tạm biệt cô để đi làm một số công việc mà người biên tập sách gọi. Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cô nhẹ nhàng tạm biệt Jenny để về lại căn hộ tồi tàn cách đó là hai ba căn nhà nữa.

Bước vào trong nhà, sự ấm áp quen thuộc chào đón cô ngay khi đèn điện được bật sáng. Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương quyết định vào bếp để làm tách cafe sau đó à bắt tay vào công việc dịch thuật. Là một quốc gia nhưng lại bị xem như là một con người bình thường, Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương cũng cần có công việc để sống qua ngày và công việc phù hợp với cô nhất là dịch thuật. Được tạo ra bởi Đế Quốc Nhật nên Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương may mắn sỡ hữu khả năng học tiếng Nhật cực nhanh, điều này giúp cô rất nhiều trong thời đại tìm việc làm khó khăn như thế này.

Ngồi một mình trong phòng, vừa làm việc vừa nhấp ngụm cafe làm cô thư thái lắm. Lâu lâu lại ngước lên nhìn ra cửa sổ ngắm khu phố tối im lìm và xa xa là trung tâm thành phố nhộn nhịp với đầy ánh sáng. Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương đã từng có ý định thoát khỏi khu nhà này để đến với giàu sang nơi trung tâm thành phố nhưng sau cùng cô lại bác bỏ nó, cô nghĩ sống an nhàn thế này là đủ rồi.

Đêm nào cũng vậy, khu này đều yên tĩnh lạ thường. Từng căn phòng, căn nhà đều tắt ánh điện sớm để nghĩ ngơi, chỉ độc phòng của Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương là còn sáng đèn tới khuya. Nhưng đêm nay, người con gái ấy lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Đã ba lần Hiến Binh Đội đi đi lại lại dưới phòng cô, không biết họ đang tìm thứ gì. Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương bắt đầu thấy bất an, cô quyết định ra ngoài tìm người bạn Jenny của mình.

Vượt qua toán lính của Hiến Binh Đội, Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương tiến thẳng đến tòa soạn nơi Jenny làm việc. Đến một ngã rẽ vắng, Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương bỗng bị chặn lại bởi một người đang chạy bán sống bán chết.

- Jenny?

Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương ngạc nhiên khi thấy điệu bộ vội vã của bạn mình, nó làm cô hơi lo. Jenny cố thở đều, lấy trong túi xách một cuộc phim và giấu nó vào trong áo khoác của Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương. Thấy bạn mình cư xử kì quặc, cô lên tiếng hỏi:

- Có chuyện gì vậy Jenny? Đây là thứ gì?

- Đừng hỏi nhiều, hãy hứa với tớ là cậu sẽ giữ gìn nó cẩn thận, đừng để ai biết, rõ chưa. Bây giờ cậu hãy đi chốn, giả vờ như chưa từng gặp tớ tối nay. Đi!

- Khoan đã Jenny, cuốn phim này là gì?

- Lối thoát cho chúng ta, Pacific States à. Lối thoát!

Nói rồi Jenny chạy đi ra đường chính, Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương thấy vậy cũng định chạy theo xem sao nhưng khi thấy một toán lính Hiến Binh Đội đuổi theo sau Jenny cô dừng lại và quay mặt đi. Trong khoảng lặng của ngã rẽ vắng vang lên tiếng súng nổ khiến Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương giật mình. Trong lòng cô dâng lên một nỗi bất an cồn cào khó chịu. Cô từ từ, nhẹ nhàng đi ra, núp sau bức tường và cô đã thấy tất cả.

Jean Adams, bạn thân của cô, nằm trên vũng máu đỏ còn nóng hổi, Hiến Binh Đội bao quanh cô. Trong toán lính ấy có một khuôn mặt mà cô rất quen, khuôn mặt này sẽ là nỗi ám ảnh của cô suốt quãng đời còn lại. Chủ nhân khuôn mặt ấy là Phù Tang, chỉ huy của Hiến Binh Đội tại Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương. Cô ta và đồng bọn đã gây ra bao tội ác trên đất nước này, mà nổi bật nhất chính là tội giết người. Trong từ điển của Phù Tang không có chữ "khoan hồng", cô ta sẽ giết bất kì ai, bất kì gia đình nào dám có tư tưởng chống đối Đế Quốc Nhật. Nếu Đế Quốc Nhật là con quỷ của châu Á thì Phù Tang là ác mộng của nơi đây.

Phù Tang ra lệnh cho một tên lính lục soát chiếc túi xách nâu của Jenny. Một lúc sau, tên ấy lắc đầu. Kết quả đó làm Phù Tang điên lên, cô bắn thêm hai phát súng vào thi thể Jenny cho hả giận. Rồi trong thoáng chốc, cô ta nhìn về phía bức tường phía sau nhưng chẳng có ai ở đó. Một tên lính khép nép hỏi chỉ huy:

- Bây giờ ta làm gì, chỉ huy?

- Con ả này chắc chắn có đồng minh. Lập ngay cho ta một danh sách tên của những người mà con ả này từng tiếp xúc.

Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương chạy vào phòng mình, đóng sầm cửa lại trong tình trạng hỗn loạn cực độ. Bạn thân cô đã chết, cô bạn tội nghiệp ấy chết trước mắt mà mình không thể làm gì được. Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương đau đớn, ngồi bệt xuống sàn mà ôm mặt khóc rưng rức. Những kí ức đẹp của hai người tàn nhẫn hiện lên trong đầu cô. Bỗng Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương nhớ đến cuốn phim lúc trước, cô lấy nó ra và gắn vào máy chiếu để trong phòng, cùng lúc là kéo hết rèm cửa và tắt toàn bộ đèn.

Phim bắt đầu chiếu, từng hình ảnh trắng đen hiện lên. Trong phim là cảnh ngày chiến thắng của Đồng Minh với cờ hoa ngập đầy trời và dòng người tấp nập ngoài đường phố, họ đang chào đón những chiến sĩ đang vinh dự vẫy quốc kì trở về từ nơi chiến trường gian khổ. Ngày ấy, nước Mỹ thật đẹp sao. Phim chuyển cảnh đến một trận đánh ở Thái Bình Dương, trên đảo Okinawa của Nhật Bản là lá cờ nước Mỹ được cả tiểu đội dựng lên trong chiến thắng.

Phim đã kết mà Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương vẫn còn bàng hoàng, những khung cảnh ấy rất thực, rất có hồn và rất đẹp nữa. Bộ phim tài liệu ngắn ấy làm bùng lên hi vọng bên trong cô, khiến cô có niềm tin mãnh liệt vào một tương lai có thể thay đổi. Cô lấy cuộn phim ra, cẩn thận nhìn dòng chữ nhỏ được khắc trên ấy. "The man in the high castle", đó là người sẽ giải đáp mọi thắc mắc của cô hiện tại.

Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương cần biết nơi ở của người kia, cô một lần nữa rà soát lại cuộn phim và cả chiếc hộp đựng phim để bao bên ngoài. Dưới đáy hộp, cô tìm thấy một mảnh giấy bị nhàu nát và đã ngả màu ngà.

- Canon City, Rocky Mountain States? Đây là nơi mà Người sống hay sao? Dù gì thì mình cũng phải đến đó để hỏi cho ra lẽ.

Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương nhanh trí bỏ cuốn phim vào một cái hộp đựng phim khác, ngụy trang nó để không ai có thể nhận ra. Đợi đến khi trời hơi ửng hồng, Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương sẽ khởi hành đến Trung lập khu vùng núi Rocky.

Giờ là 4h sáng, tại ngôi nhà của Andrew Scott vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Sau một hồi, cánh cửa trước hé mở, lộ ra một Andrew còn đang ngáy ngủ. Lúc mới thấy Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương, Andrew làm vẻ mặt ngu ngu ngốc ngốc, gãi đầu hỏi cô bạn.

- Pacific States? Cậu tìm tớ có gì không?

- Andrew à mình sẽ rời Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương hôm nay và đi đến vùng Trung lập khu Rocky, mình muốn thông báo với cậu để cậu khỏi lo.

Andrew mở to mắt, gặn hỏi lại:

- Đi? Sao cậu lại phải đi? Jenny có biết chuyện không?

- Jenny...

Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương im lặng, cúi gằm mặt xuống đất buồn bã. Cậu bạn Andrew nhận ra điều bất thường, anh ta nhỏ giọng một chút.

- Pacific States, đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Jenny... Jenny bị Hiến Binh Đội giết rồi. Họ bắn cô ấy ở ngoài đường tối qua.

Lúc này cảm xúc của Andrew cũng như Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương lúc trước, anh thật sự không dám tin cái hiện thực khắc nghiệt này.

- Bị giết? Tại sao?

- Suỵt, Andrew, nhỏ tiếng thôi. Thật sự thì mình cũng không biết vì sao họ lại giết Jenny. Tớ chỉ biết là Jenny trước khi chết đã đưa cho tớ một cuốn phim kì lạ, nó nói về ngày chiến thắng của Đồng Minh.

- Khoan, một cuộn phim nói về chiến thắng của Đồng Minh à? Lời đồn quả nhiên có thật! Vào nhà cái đi, nói chuyện ngoài đường không tiện.

Andrew đứng tránh cho Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương vào nhà, còn cậu thì cẩn thận nhìn xung quanh rồi đóng cửa. Khi vào trong, hai người bạn ngồi xuống sofa cùng nhau thảo luận về cuộn phim bí ẩn.

- Andrew à.---- Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương lên tiếng hỏi trước.----- Nãy cậu nói gì về lời đồn ý, nó là gì vậy?

- Một lời đồn đã có mấy ngày nay, Pacific States ạ. Có một cuốn phim kì lạ xuất hiện, trong phim thường nói về sự chiến thắng của Đồng Minh và sự thất bại thảm hại của phe Trục. Những cuốn phim như thế là cái gai trong mắt Đế Quốc Nhật và Đức Quốc Xã, chúng đang săn lùng gắt gao và sẽ thủ tiêu bất cứ ai dám tàn trữ hoặc vận chuyển nó.

- Như vậy là có một nhóm người hay một tổ chứa sở hữu bộ phim, đúng không?

- Bộ phim do "The man in the high castle" làm ra và những người chịu trách nhiệm vận chuyển phim cho ông ấy là Kháng quân. Nếu Jenny có bộ phim như vậy có nghĩa là Jenny đã gia nhập Kháng quân nào đó đang có ý định chống lại chế độ Phát Xít!

Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương bần thần một lúc, cô không thể ngờ rằng người bạn thân ấy đã giấu mình rất nhiều thứ. Andrew lo lắng, đặt tay lên vai Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương:

- Hãy giao nộp cuộn phim cho Hiến Binh Đội đi, cậu không muốn bọn nó hỏi thăm đâu, đúng chứ?

- Jenny đã chết vì cuốn phim này. Tớ muốn biết lí do, tớ muốn biết người đàn ông ấy là ai và tớ càng muốn biết những cảnh mà tớ thấy trong phim có thật hay không. Andrew à, tớ không thể dừng lại được, tớ đã mua vé xe buýt đến Canon City ở Trung lập khu, với niềm tin rằng thế giới sẽ trở nên đẹp đẽ hơn đang cuộn trào trong tim, tớ tin là thế giới này có thể được cứu!

Andrew mệt mỏi trước nhiệt huyết tràn trề của cô bạn. Cậu đứng dậy, ra sau nhà rồi trở lên với con búp bê nhỏ có hình thù kì quái.

- Đây là Kachina, một con búp bê đại diện may mắn của thổ dân da đỏ Mỹ lúc xưa. Cầm lấy và chúc may mắn.

Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương cảm động, nhận lấy con búp bê, cô ôm người bạn của mình rồi ra cửa. Trước khi đi, Andrew nói với cô câu tiễn biệt mà không biết khi nào hai người có thể gặp lại nhau.

- Chuyện của Jenny và cậu, tớ sẽ giữ im lặng. Tớ mong cậu sẽ tìm thấy câu trả lời.

- Cảm ơn cậu, Andrew.

Hợp Chủng Quốc Thái Bình Dương lên đường đến Trung lập khu khi trời còn chưa sáng. Cơn gió sớm thổi qua, theo cô đi đến một miền đất mới, hướng về Đông nơi Mặt Trời chưa ló dạng.

--------------------------------------------------------

Ngày 15 tháng 1 năm 2015.
Series phim "The man in the high castle" ra đời.

Thôi cắt ở đây cho mọi người tò mò chơi vậy. :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top