Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vô ngần và trường cửu (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LƯU Ý:

• Đây có thể coi là 1 chap rất đặt biệt, kết tinh từ hai bộ óc của chính tác giả và người đồng chí thân thương trannguyenlinh91197

• Thể loại: Nhẹ nhàng, giải đố, vân vân,...

• Sản phẩm đầu tiên collab, mong mọi người đón nhận.

---------------------------------------------------------

- Đấy là gì vậy, Ukraine?

- Một cái violin cũ mèm của ông già, không biết còn dùng được không?

Belarus thấy anh mình vẫn giữ hiềm khích với cha như vậy khiến cô hơi buồn lòng. Dù gì ông ấy đã mất lâu rồi, cũng vừa là máu mủ nữa, sao anh cô không mở lòng mà bỏ qua nhỉ? Belarus không muốn đào sâu, cô nhún vai rồi tiếp tục đi thăm quan quanh cái chòi cũ cách nhà Ukraine không xa. Nhớ lại thì, nơi này trước kia cả 4 anh em thường xuyên lui tới đây chơi, dần dà cha biết chuyện nên cấm tuyệt bén mảng đến. Tại sao cha cô lại cấm nhỉ? Chắc có bí mật gì trong này muốn giấu chăng?

Đoạn suy nghĩ trong đầu bị cắt đứt khi cô thấy một lọ hoa khô đặt trên kệ cao. Vốn là người yêu hoa nên Belarus còn lâu mới để yên cho vẻ đẹp kia đóng bụi mãi ở đây. Cô búng tay một cái rồi cố gắng lách người qua mấy cái thùng caxton xếp chồng lên nhau, hướng đến cái kệ cao quá đầu để lấy cho bằng được lọ hoa khô xuống.

Lách léo suôn sẻ, cứ nghĩ cuối cùng cũng chẳng có gì làm khó được cô. Nhưng ngay phút Belarus lơ là, bước chân cô trượt trên mấy chai vodka nằm vương vãi dưới sàn nhà. Nhờ công lao của nó mà Belarus phải ngậm ngùi chịu ngã một cái uỳnh xuống sàn, chưa kể đống thùng caxton bên cạnh cũng bị kinh động và đổ ầm xuống do cánh tay cô quệt vào khi còn đang chới với.

Tiếng động làm Ukraine giật thót tim, vội vã chạy tới xem đứa em gái bé bỏng có sao không.

- Trời ạ, em cẩn thận được không? Giờ ai phải dọn đống này? Anh mày chứ ai!

- Em sẽ giúp mà, thật đấy! Ack!

Đang cố xin lỗi ông anh khó tính thì một quyển sách rơi thẳng vào đầu Belarus, đau lắm đấy chứ, quyển sách dày và nặng như thép kia mà. Belarus bực mình, cô hậm hực thẳng tay quăng nó vào tường. Tiếc là cuốc sách đã cũ nên một va đập mạnh nữa thôi cũng dễ dàng khiến nó bung ra. Và đúng là nó đã bung ra, mấy trang sách vàng, bị mọt ăn đến thấy thương chẳng mấy chốc vương vãi khắp sàn

- Belarus...đi ra ngoài cho anh.

- Em ... em xin lỗi! Em sẽ dọn ngay!

Belarus luống cuống ngồi dậy nhặt nhạnh nhanh mấy tờ giấy vô dụng trước khi anh mình lại nổi cơn lôi đình.

Đang gom đống giấy lại thì bỗng có thứ gì đó làm cô chú ý lắm. Một tờ giấy trắng, nằm nổi bật trong đống xenlulozo vô dụng kia. Tò mò, cô nhặt lên đọc ngay thì thấy những kí tự kì lạ được viết ngay chính giữa mặt giấy:

"3 ... 10 ... 10 "

- Anh, xem em tìm thấy gì nè.

Dù đang khá giận cô em ngốc nghếch kia, nhưng khi nghe Belarus gọi, cái tính hiếu kỳ trong Ukraine lại nổi lên. Cậu bước tới, nghiêng đầu xem cho rõ. Bí ẩn, quả thật bí ẩn, có 6 chỗ trống cho 6 số, giống nhau hoặc có khi khác nhau, Ukraine nhận ra ngay vì khoảng cách giữa chúng không đều nhau, với đầu óc nhanh nhạy của cậu, ước chừng một chút là ra. Nhưng quái lạ, 3 số còn lại đi đâu cả rồi? Chẳng nhẽ, nó lại là dạng mật mã gì? Giả sử cho nó là mật mã đi, thì chẳng phải nó quá ít hay sao? Dãy mật mã này chắc chắn thiếu gì đó.

Nhưng dù nó có là mật khẩu tên lửa đạn đạo đi chăng nữa thì liên quan gì tới Ukraine? Việc cậu đến đây hôm nay là dọn dẹp, mấy cái vô nghĩa mất thì giờ này, để tâm làm gì? Suy nghĩ như thế nên cậu ta chẳng thiết tha về mấy cái vụ giải mã này cho lắm, nên chỉ nhìn một cái rồi đảo mắt sang cây chổi, định cầm lên mà dọn dẹp.

Khác xa với Ukraine, Belarus lại bị ma lực kì bí của dãy số này mê hoặc. Cô muốn biết chân tướng của dãy số này, khao khát cái ý nghĩa thực sự đã bị chôn vùi bởi cát bụi thời gian. Belarus thấy hào hứng, khúc khích rủ rê anh trai.

- Anh à, chắc hẳn đây là một dạng mật mã kì bí gì đó. Anh em mình giải thử không?

- Làm ơn đi, anh còn phải dọn dẹp đống này nữa. Nếu muốn thì tự đi mà giải.

- Thôi mà! Giải cùng em đi mà! Anh trai em cả hai đều rất thông minh. Mấy ngày trước, Nga có kể về hành trình giải mã của anh ấy cho em rồi, siêu lắm ấy nha!

Ukraine bắt đầu thấy khó chịu, giật giật khóe mắt liếc cô em:

- Và em nói cho anh về thành quả của tên đó để làm gì?

Belarus nhún vai, phe phẩy mẩu giấy trắng tinh.

- Chả để làm gì cả. Em chỉ muốn cho anh biết, anh cả của tụi mình thông thái đến mức nào thôi.

Nghe đến đó thôi, toàn lượng máu trong cơ thể Ukraine đột ngột dồn hết lên não. Ý gì đây? Belarus coi thường cậu à? Nghĩ cậu không bằng cái tên ngô ngố thích Vodka và khoai tây ấy á? Còn lâu nhé! Ukraine hậm hực giật tờ giấy trên tay Belarus, ngồi phịch xuống mà bắt tay vào giải ngay. Hiệu quả mà phương pháp lôi kéo này mang lại cho Belarus thật sự đáng bất ngờ. Tính Ukraine thích ganh đua, không bao giờ chịu thua người khác dễ dàng. Mà trường hợp này, Nga lại là người cậu ghét cay ghét đắng, không đời nào cậu lại ngậm ngùi chịu lép vế với anh ta đâu.

Thấy anh mình miệt mài như vậy, Belarus cũng muốn giúp chút đỉnh a. Cô đem bút và giấy đến chỗ anh trai rồi ngồi xuống cùng giải quyết câu đố đến từ quá khứ. Nghĩ rằng, nếu kiên trì, chắc chắn bức màn bí ẩn này sẽ được vén hết lên. Quả thật Belarus đã đánh giá thấp câu đố này, nó không hề đơn giản chút nào. Dù biết được có 6 chữ số ngự trị nhưng nó có thể là bất kì số nào, nhỡ như trực giác của Ukraine sai, và cái chỗ hổng đó lại là một số lên đến 3 chữ số hoặc tệ hơn là một ký tự bí ẩn mà hai anh em chẳng biết thì sao? Nếu đi sai hướng, toàn bộ nỗ lực và kiên trì của hai người sẽ trở thành công cốc, cả hai sẽ chẳng đi tới đâu cả.

Tâm lý của Belarus không vững, cộng thêm việc thiếu kinh nghiệm khi giải mã đã khiến cô lung lay. Lúc đó, cô nàng sẽ chẳng suy nghĩ ra được gì mặc dù có vặn nát óc ra đi chăng nữa. Nhưng không phải vì thế mà hai anh em mất hết hi vọng, nhìn Ukraine xem, cậu ta vẫn giữ được bình tĩnh vốn có của mình, vẫn lặng thin hòa mình vào bao điệu nhảy ma mị của các con số. Belarus phục anh trai mình, khuôn mặt dù có méo mó khi gặp khó khăn, mồ hôi dù có đổ vì thất vọng cùng cực nhưng Ukraine quyết tâm không buông bút. Mẩu giấy giải mã của cậu đã chi chít nào là số là chữ, cậu đang đi nhiều hướng, và khi nhận ra hướng này là đường cùng, trực giác nhanh nhạy lại đẩy cậu sang hướng khác. Dù có hàng vạn, hàng triệu con đường giải mã khác nhau, Ukraine sẽ chẳng ngại mà sa chân vào tất cả những hướng đó.

Belarus tự nhận thức rằng mình không còn khả năng đồng hành với anh trai, cô đành bỏ cuộc mà buông bút giữa chừng. Cô không nói gì, chỉ ngồi im chóng cằm mà nhìn người anh trai đang miệt mài giữa hàng tá câu hỏi trong đầu. Với sức nặng và số lượng của áp lực đó, cô sợ là đầu óc của anh mình sẽ bị giẫm nát mất. Belarus muốn khuyên anh mình bỏ cuộc nhưng lại không dám, Ukraine có thể may mắn nổi nóng với cô, nhưng điều đó còn tốt hơn cái thực tại này. Tại sao lại tốt hơn? Đơn giản Belarus có thể kéo Ukraine ra khỏi mớ hỗn độn ấy trước khi cậu phát điên nhưng hiện tại, Ukraine không còn nghe thấy gì nữa, cậu chủ động cắt toàn bộ liên kết với thế giới bên ngoài mà nhập tâm vào các con số. Câu đố khó nhằn này đã nhanh chóng cuốn lấy và nhấn cậu xuống lòng hồ rối bời mất rồi. Nhưng cái nỗ lực vùng vẫy kia của Ukraine phần nào cho ta và cả Belarus thấy, anh trai cô không dễ bị đánh bại, không dễ gì bị cái thứ vô tri vô giác kia làm cho mất trí đâu. Trận đấu này không còn đơn thuần là trận đấu của Ukraine và Nga nữa mà là trận quyết chiến của cậu và con quỷ bí mật đến từ quá khứ sâu thẳm, ẩn mình dưới lòng hồ hỗn độn.

"- Chết tiệt, mày mang cái ý nghĩa gì? Tao đã thử rất nhiều cách khác nhau, đã đặt chân qua bao nhiêu con đường mà chẳng tìm thấy chân thân của mày."

Ukraine nhíu mày, tay cậu vô thức vò nhăn giấy, mâu thuẫn trong trí óc càng này càng lớn. Cậu cảm thấy áp lực từ câu đố đang đè nặng lên cả cơ thể. Cậu cảm nhận được cái lòng hồ tối tăm mịt mù ấy ngay trong tâm trí của bản thân.

"- Tao đã tự hứa với lòng mình là sẽ tóm được mày trong cái lòng hồ chết tiệt này. Mày ở đâu giữa chốn tối tăm vô nghĩa này cơ chứ? Đáy hồ quá sâu, mình không đủ sức với tới được."

Ukraine cúi mặt xuống, nắm chặt chiếc bút, sự bất lực đang chiếm chọn cái tâm lý mà cậu vẫn hay tự hào rằng nó là vô địch.

"- Chết thật! Mình đang chìm! Mình đuối sức rồi, thật tàn tạ, thật thảm hại mà! Mình thua rồi sao? Mình thua cái thứ vô hình này sao? Làm sao được chứ? Tại sao?!?"

Ukraine giật mình, đôi đồng tử co giật từng giây dài, trật so với nhịp tim liên hồi trong lòng ngực. Mắt cậu mở to, mồ hôi trên trán chảy vào thật khó chịu, cả người run lên như cơn sốt lại tái phát. Belarus đứng trước mặt, nhướng người đặt tay lên vai cố lay anh mình vì lời nói từ nãy đến giờ không kéo cậu ra nỗi. Khi đã định hình thần trí, Ukraine mới nhận ra, đống giấy trắng tinh mình dùng để giải mã đã bị bao nhiêu vết mực bôi đầy lên đó, một số tờ còn rách tả tơi và mẩu giấy nhỏ còn vươn lại trên ngòi bút chảy mực của cậu.

Ukraine đưa tay day day trán, cúi mặt xuống và thều thào:

- Cảm...cảm ơn em.

- Anh là em sợ đấy.--- Belarus thu tay lại nhưng vẫn không khỏi lo lắng.--- Nãy anh như bị quỷ nhập vậy, em cứ tưởng... Thôi, đừng bận tâm, nghỉ chút đi, ha? Anh em mình đi kiếm chút gì bỏ bụng, sau đó quay lại đây dọn dẹp. Kệ đoạn mật mã ấy đi, anh nhé?

- Ừ..

Ukraine buông bút, cậu ngã người ra sau mà thở dài. Đôi mắt nặng trĩu vì tập trung vào một đích đến quá lâu, lờ đờ ngước nhìn trần nhà tối đen và đầy mạng nhện. Mệt quá rồi, cậu muốn ngủ.

Belarus cũng không nỡ làm phiền anh trai đang nghỉ ngơi, nên định sẽ vào nhà lấy điện thoại để gọi thức ăn tới. Vừa bước ra khỏi cửa, hạt mưa tinh nghịch của trời rơi tõm xuống và du hí cùng mái tóc vàng óng của cô. Belarus ngước lên, mây mù xám xịt của cơn giông đã hiện diện, dần dần nuốt chửng cả mặt trời.

- Anh này, trời sắp mưa rồi đấy. Mây đen kéo đến kinh lắm, ta nên vào nhà thì hơn.

- Mưa à? Trời tự dưng tối là nhờ vậy.

- Tiếc quá anh ha?--- Belarus dựa lưng vào cửa, phụng phịu.--- Em định rủ anh ra đồng hướng dương chơi cho thỏa thích. Nhưng nhìn xem, mây mù dày đặc như thế này, còn gì là cánh đồng của Mặt Trời nữa kia chứ? Thật tẻ ngắt, thật u buồn. Đúng là, chỉ có ánh sáng mới xua tan đi vẻ u buồn bí ẩn đó mà trả lại cho con người vẻ đẹp chân thực nhất của tự nhiên.

Đôi mắt lờ đờ như cá chết của Ukraine bỗng ánh lên hi vọng. Cậu ngồi thẳng dậy, bồi hồi nhìn mẩu giấy mà lầm bầm:

- Ánh sáng? Có thể nào...

Ukraine như vừa phát hiện ra một lối đi ẩn sau lùm cây che lấp, khi dạt những thứ vướng víu sang một bên, một con đường mòn hiện ra trước mắt cậu. Nhưng cậu vẫn đang lưỡng lự, chưa tin hoàn toàn lối đi này, nó có thể dẫn cậu đến đích hoặc chỉ đột ngột xuất hiện để trêu ngươi sự thảm hại của bản thân. Di chứng từ cú sốc tinh thần lúc nãy vẫn còn, sự kiên định vì thế mà lung lay. Ukraine sợ, cậu sợ phải thử và rồi thất bại, nếu kết quả không như mong muốn, tâm trí nứt nẻ này không thể chịu được thêm một đòn nữa đâu.

- Mày hèn quá Ukraine à. Mày sợ sao?

Ukraine ôm lấy hai vai của mình, thu người lại rồi nhìn về hướng vô định. Hết ngắm hình bóng Belarus đang nghịch mưa, lại đưa mắt quét hết góc chòi này đến góc chòi nọ. Do ý thức hay tiềm thức điều khiển, Ukraine dừng lại khi chạm đến chiếc đồng hồ, bây giờ mới 1 giờ chiều, mà trời đã tối thế này rồi sao?

1 giờ chiều...1 giờ chiều?

- Chẳng nhẽ?

- Anh phát hiện ra điều gì?--- Belarus giật mình, quay lại gấp gáp hỏi han.

Ukraine run lên, vẫn chưa thực sự tin được những thứ mình đã nghĩ được. Tuy vậy cậu vẫn muốn đặt cược, nếu số phận chê bai trí tuệ của mình, chính cậu sẽ đứng lên lấy lại vinh quang cho nó.

- Belarus, em tắt hết đèn điện giúp anh.

Belarus "vâng" một tiếng rồi luống cuống đến công tắt mà ngắt hết ánh sáng trong phòng. Giữa cái bóng tối đặc quánh và tiếng mưa, tiếng gió, ánh đèn dầu của Ukraine được thắp sáng lên, yên vị trên chiếc bàn cũ. Cậu ngoắc cô em đến ngồi, rồi từ từ cầm tờ giấy lên soi sét.

- Nếu thứ này vô hình với ánh sáng ban ngày, vậy hãy thử mò mẫn nó trong đêm.

Belarus không hiểu anh nói gì, định mở miệng hỏi thì khựng lại ngay. Trên mẩu giấy trắng có những con số kì lạ lúc nãy, dần dần hiện thêm 3 số ẩn khác nữa. Quả đúng như những gì Ukraine dự đoán, thông điệp ẩn đã hiện ra. Như tia hi vọng lóe lên trong nỗi thất vọng của bóng tối u ám và cô quạnh. Với mẫu giấy nhỏ trên tay, đoạn mật mã mà Ukraine có được, chính là:

"3 10 4 1 10 3 "

Mặc dù nguyên hình của 6 con số đã hiện ra, nhưng Belarus vẫn còn nhiều khúc mắc cần giải đáp. Cô nghiêng đầu ngơ ngơ, đưa ánh mắt cầu xin một lời giải thích nho nhỏ từ Ukraine. Anh trai cô thấy vậy thì thở dài, lần lượt chỉ vào từng số từng số giảng hết cho cô em.

- Đầu tiên, em có thấy mấy số 3, 10 và 10 ở đây không? 3 số này, chúng ta có thể dễ dàng nhận thấy ngay dưới ánh Mặt Trời. Còn các số 4, 1, 3 bị ẩn này chỉ có thể nhìn ra khi chúng được soi sáng bởi ánh đèn dầu. Vậy, 3 số này chắc chắn được viết bằng một thứ mực tàn hình nào đó, trường hợp này là nước chanh. Cách viết này thường được người xưa dùng để gửi các bức thư tối mật và quan trọng.

- Ô! Em đã xem phim về vụ này rồi!--- Belarus nhanh nhảu.--- Mật thư chỉ hiện ra dưới ánh sáng của nến. Cách này vừa đơn giản vừa hiệu quả, bảo sao nhiều người dùng đến thế.

Ukraine gật đầu, cậu tiếp tục.

- Ngoài việc ẩn hiện dưới ánh sáng nhỏ, dãy số này còn gợi ý cho ta thêm vài điều thú vị. Như sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, hữu hình và vô hình, hai phần của dãy số có sự tách biệt chia xa rõ ràng. Một nửa thì dễ dàng tìm kiếm dưới ánh sáng trắng trong của Mặt Trời, phần kia thì thu mình trong bóng tối, chỉ khép nép hiện hữu khi ánh sáng ấm áp này thấm đậm vào. Chẳng phải, sự đối lập rất rõ ràng hay sao? Sự phân chia ngày đêm cũng có thể áp dụng vào để giải thích, ta có 6 số tất cả, 3 số "nổi" và 3 số "chìm", một sự phân lập ngày đêm hoàn hảo. Nắm bắt được tính chất hiện-ẩn của vạn vật dựa vào ánh sáng, ta sẽ dễ dàng nhận ra thông điệp ẩn này. Vậy, ba số 3, 10 và 10 chính là ngày, còn ba số 4, 1 và 3 là đêm. Bây giờ, em hãy ngước lên nhìn cái đồng hồ treo tường cũ rít bên trái mình đi.

Belarus vẫn hoang mang nhưng vẫn thuận theo anh trai mà quay đầu ngó chiếc đồng hồ đang phát ra tiếng canh cách khi kim giây đi qua. Chiếc đồng hồ đã cũ rồi, thân gỗ nâu của nó đã bong tróc hết ra, một vài chỗ còn bị rụng xuống vì mọt gặm mất. Dù tuổi đời đã đến ngưỡng 30, chiếc đồng hồ cổ lỗ sĩ kia vẫn hoạt động bình thường, thách thức cả thời gian. Một sức sống thật mãnh liệt. Nhưng mà, cái đồng hồ này giúp gì được cho hai người?

Biết là đứa em gái yêu quý chưa nghĩ ra được gì, Ukraine lại kiên nhẫn giảng giải.

- Hãy thử áp dụng sự "phân lập ngày đêm" của anh vào cái đồng hồ đó. Em sẽ dễ dàng nhận ra rằng, các số mà ta dễ dàng nhìn thấy dưới ánh Mặt Trời chính là phần "ngày", tương tự, những số ẩn kia sẽ là "đêm". Mà theo quy ước quốc tế, từ 1h sáng đến 12h trưa sẽ tính là phần sáng của một ngày. Và từ giờ thứ 13 kế tiếp đến tận thời điểm cuối cùng là giờ thứ 24 sẽ là phần đêm.

- Ý anh là 3 số 3, 10 và 10 kia thuộc phần ngày của chiếc đồng hồ, còn những số 4, 1, 3 thuộc phần đêm, đúng không?--- Belarus xoa cằm.--- Vậy là, ta hiện đang có 3h sáng, 2 mốc 10h sáng, 1h chiều, 3h chiều và 4h chiều.

- Phải rồi đấy, em gái.--- Ukraine hài lòng gật đầu.--- Nhưng, những "giờ" trên mẩu giấy này lại mới chỉ theo vòng 12h bình thường, nên sẽ đúng hơn nếu ta quy tất cả ra vòng 24h. Sắp xếp tất cả lại, ta sẽ có: 3h, hai mốc 10h, 16h, 13h và 15h.

- Vậy, dãy số đáng ra nên là:" 3, 10, 16, 13, 10, 15"--- Belarus háo hức.--- Cuối cùng cũng lần ra! Ơ nhưng mà...dãy số này có ý gì?

Ukraine bật cười, lấy chiếc bút viết gì đó vào tờ giấy trắng dùng để giải mã còn xót lại trên bàn.

- Belarus à, em cần phải học hỏi nhiều hơn. Khi giải mã mà gặp các dãy số bí ẩn, ta nên áp dụng cách giải A1Z26.

- A...gì cơ?

Belarus lại ngớ người ra, nhìn anh mình như sinh vật tối thượng nào đấy từ dưới đất trồi lên.

- Đây, anh đã viết ra cho tên đầu đất như em dễ hiểu.--- Ukraine chìa tờ giấy ra trước mặt 2 người, rồi cặn kẽ chỉ cho Belarus.--- A1Z26 là một trong những cách mã hóa đơn giản, nó rất hiệu nghiệm khi gặp một dãy số bí ẩn có mối liên hệ hay không liên hệ với nhau. Cách mã hóa này chỉ đơn thuần là đánh số thứ tự cho 26 chữ cái trong Tiếng Anh, chữ A sẽ ứng với số 1, B với số 2 và tiếp cho đến chữ Z cuối cùng ứng với số 26.

- Ôi giời! Thế thì quá dễ! Để em làm cho!

Belarus nhặt bút lên, lò dò từng số trên tờ giấy với từng chữ cái trên cái bảng mà Ukraine vừa kẻ. Sau một hồi, kết quả cô thu được chính là:" C J P M J O".

-"CJPMJO" là cái mẹ gì?!?

Belarus sốc đến rơi cả bút, ôm đầu nhìn thành quả mà mình tự hào nó sẽ là một mỹ từ nào đó. Nhưng cái sự thật lại khiến Belarus thất vọng tràn trề, từ "CJPMJO" gì đó làm gì có nghĩa!

Thấy điệu bộ tức đến phát điên của cô em làm Ukraine được phen cười hả hê. Đến khi hết không khí dự trù trong phổi, cậu ta mới cố nén lại để thở ra hít vào.

- Anh mày biết ngay là nhóc sẽ chẳng chịu nghe anh nói hết mà.

- Cười đủ rồi chứ? Mau mau giải cho em đi.--- Belarus hậm hực, phồng má lên liếc Ukraine.

- Thôi được rồi. Cái sai của em là không chịu tìm nhiều đường đi giống anh đây. Khi anh nhận dạng được A1Z26, anh đã thử giải mã ngay rồi và đạt được cái kết quả chẳng đáng mong muốn như em. Vậy thì, ngay lúc này, ta nên biến tấu một tí. Mẫu giấy ghi đoạn mật mã nằm trong căn chòi cũ từng là nhà kho của ông già, ngoài ông ta ra thì chả ai có chìa khóa nên việc người ngoài có thể xâm nhập vào là điều không thể. Nếu đoạn mật mã dựa trên A1Z26 này không giải được theo cách nguyên thủy thì chắc chắn nó đã bị biến tấu, khi đó, ta sẽ cần phải dùng một ngôn ngữ khác để giải. Ông già ấy là người Nga nên chắc chắn tiếng Nga sẽ là chìa khóa giúp ta giải mã. Không sai! Các chữ số này, chính là số thứ tự các chữ cái trong tiếng Nga!

Belarus lúc này sốt sắng cả lên, đến ngồi một chỗ cũng chẳng yên nữa. Hai anh em đã đến rất gần tới mật mã bí ẩn tồn tại bên trong căn chòi của người cha quá cố. Có thể nó chính là nơi cất giữ kho báu vĩ đại, hay một lời nhắn nhủ, động viên cũng nên. Mà, dù cho nó là gì đi chăng nữa, tất cả đều kích thích trí tò mò của cô thiếu nữ Belarus, lâu lắm rồi cô mới tìm lại được cảm giác háo hức đã mất đi từ thuở bé, chưa từng thấy mình trẻ con và loắt choắt đến vậy.

- Anh...anh, vậy, đáp án là?

Ukraine biết em mình đã mong đợi giờ phút này đã lâu, nên cậu chẳng cần vòng vo thêm nữa. Cậu cầm tờ giấy lên, giơ cao nó lên không trung và tuyên bố:

- Đáp án của dãy số này, chính là "В И О Л И Н"!

Belarus khẽ mỉm cười, cố nén cái điên tiết đang bao phủ toàn bộ số tỉnh táo còn sót lại để ngăn bản thân lao vào lột da chính anh trai mình ra. Tay cô để trên mặt bàn nãy giờ, đã nắm lại và nện thật mạnh xuống. Phần ma sát của bàn tay trẻ đẹp ấy và mặt bàn cũ kĩ đã gãy vụn từ lúc nào, tiếng răng rắc vừa rồi vẫn còn ám ảnh, dư âm vang khắp căn chòi tối.

Ukraine bắt đầu hoảng loạn, run như cầy sấy chẳng dám hó hé nửa lời. Là người nhà nên chàng ta hiểu tính khí của Belarus lắm, cô em gái ấy mà điên lên, đừng nói chỉ riêng Ukraine mà đến cả Nga con bé cũng không ngần ngại xiên chết đâu.

- Anh à.--- Belarus vẫn mỉm cười, nghiêng đầu nói khẽ.--- Anh chơi em đó hả? Từ này làm gì có nghĩa?

- Be...Belarus, bình tĩnh lại.. Nghe anh giải thích nhé? Đúng là từ "В И О Л И Н" không hề có nghĩa, nhưng phần phát âm của nó lại là thứ có nghĩa đấy.

- Phát âm?--- Belarus nhướng mày, vẫn chưa khỏi hoài nghi.

- Phải, phát âm của từ "В И О Л И Н" trong tiếng Nga nghe như từ "Violin" trong tiếng Anh. Vậy, chẳng phải nó vẫn có nghĩa hay sao? Dãy số bí ẩn này, chắc chắn đang ám chỉ chiếc vĩ cầm nào đó của ông già.

- Nhưng tại sao lại là Violin? Thứ nhạc cụ đó có gì bí ẩn?

Ukraine nhún vai, cậu hiện giờ vẫn chưa có thông tin gì để trả lời câu hỏi của Belarus. Chỉ biết đến bên chiếc công tắc bật lại đèn đóm rồi đi vào từng góc phòng mà lục lọi hết thứ này đến thứ khác. Chẳng mấy chốc, phần đồ đạc đã được dọn dẹp xong xuôi từ sớm lại bị bày bừa ra như ban đầu. Cuối cùng, Ukraine cũng "ah" lên một tiếng và lôi từ thùng caxton ra một chiếc vĩ cầm. Belarus nhận ra ngay, đó chính là chiếc vĩ cầm mà hai anh em thấy lúc nãy.

- Anh cho rằng dãy số kia ám chỉ chiếc vĩ cầm này sao?

- Có thể lắm, vì lúc sinh thời, ông già chỉ có một chiếc duy nhất mà. Nếu như linh cảm anh là đúng, chắc chắn trên thân cây vĩ cầm này sẽ khắc một tin nhắn nào đó.

Ukraine nhanh nhẹn lật trái lật phải kiểm tra chiếc vĩ cầm, và đúng như những gì cậu nói, trên thân của nó có khắc một dòng chữ nhỏ, đã phai mờ từ lâu.

- "К Элизе" sao? Chẳng phải nó chính là bài "Für Elise" của Beethoven à?--- Belarus xoa cằm nhận xét.--- Cha khắc mấy từ này để làm gì?

- Ta có cái tên của một bản nhạc nổi tiếng từ nhạc sĩ vĩ đại của nước Đức trên thân vĩ cầm của ông già, chẳng nhẽ ông ta định học chơi bài này à?

- Em không nghĩ thế, anh Ukraine. Bài hát này sáng tác cho dương cầm, chơi bằng vĩ cầm nghe mâu thuẫn quá.

"Für Elise" dịch ra là "tặng Elise", mục đích Beethoven viết bài này, hiện nay vẫn chưa có lời giải thích chính xác. Nhưng nếu theo cách dịch nôm na như vậy, thì chẳng nhẽ Liên Xô đang định tặng cây vĩ cầm cho cô nào đó tên Elise à? Nhưng mà cô ta là ai? Suốt khoảng thời gian sống cùng mái nhà, cậu chưa hề nghe Liên Xô nhắc tới Elise gì đó, cô ta có thật sự tồn tại không? Nhưng ta hãy đi theo hướng giải thích khác, một trong số những lí do để Beethoven sáng tác bản nhạc này mà các nhà âm nhạc học đã đưa ra chính là để tặng một người quan trọng, ở đây chính là người tình.

Từ "Elise" đối với Beethoven chỉ đơn giản là "người tình", ông không hề chỉ đích danh ai và cũng chẳng hé nửa lời về cô gái mang tên Elise nào cả. Nếu giả thuyết đó là đúng, thì ở trường hợp của Liên Xô, y chắc hẳn cũng đang muốn dành tặng tấm chân tình của mình cho người thương.

Dù đã nắm chắc thông điệp của người cha quá cố trong lòng bàn tay sau một hồi suy luận mệt mỏi của mình, Ukraine vẫn chưa tiết lộ thông tin ấy cho Belarus vội. Không phải vì cậu muốn đăng ký bản quyền đống chất xám của mình, mà là vì có một vài chỗ cậu vẫn chưa rõ.

Thông điệp này, dù muốn công nhận hay không thì nó vẫn còn quá mơ hồ.

Ukraine thở dài, nhíu mày xem xét lại toàn bộ quá trình giải mã, để chắc chắn rằng, bức "điện tín" xuyên thời gian này dành cho nhân vật nào mà có vẻ tầm cỡ đến vậy. Trong lúc anh trai đang vắt óc, Belarus lại cảm thấy chán, cô nhìn ra ngoài trời, trút hết phiền muộn trong lòng:

- Ahhh, vẫn chưa hết mưa hay sao chứ? Anh à, thông điệp của cha là dành cho ai vậy hả?

- Anh chịu.--- Ukraine đứng dậy cho khuây khỏa, đồng thời cầm chiếc đàn lên ngắm nghía.--- Chẳng nhẽ mình bỏ lỡ điều gì?

Cậu nâng cây đàn lên cao, hết quay trái, rồi quay phải, tổng thể cái đàn chẳng có gì đặc biệt. Ukraine xì lạnh, muốn vứt cái mớ bòng bong này đi cho khỏi đau đầu. Mà nghĩ lại thì, việc ông già đó gửi cái gì và gửi cho ai có liên quan gì đến cậu? Tưởng cậu tò mò lắm à?

Không hề, Ukraine này không hề bị mấy thứ vớ vẫn của Liên Xô làm cho mất ăn mất ngủ đâu nhé.

...

- Chết tiệt! Ông đã chết rồi còn làm khổ tôi làm cái mẹ gì?!? Ông già chết bầm! Ông gửi cái thứ này cho ai?!? Tức chết đi được! Tức đến chết mất!

A, cậu ta tò mò thật...

Belarus vừa phát hoảng vừa buồn cười khi thấy anh trai cứ liên tục trút giận lên cây đàn trên tay. Trông cứ như "mẹ hiền" dạy con vậy, lạ hết chỗ nói. Đang mắng vì tức, Ukraine bỗng ré lên, buông tay làm cái đàn rơi bộp xuống cái sàn gỗ. Một cái giằm chẳng may đâm vào tay Ukraine đến ứa từng giọt máu nhỏ.

Cái đàn va đập với sàn mà vỡ hẳn ra, chẳng nhẽ nó đã "già" đến độ gỗ của thân đàn đã mục rữa hết hay sao?

- Đấy, đấy, anh thấy chưa?---Belarus bước tới, khúc khích.---Đâu phải mình em là con ngốc hậu đậu đâu, đúng không? Mà này, cây đàn này lạ lắm nha, biết nói sao nhỉ? Các phần vỡ vụn của cây đàn rất hoàn hảo, thấy không?

- Phải, em nói đúng.--- Ukraine đưa tay sờ từng mảnh vỡ của đàn.--- Tất cả như được cắt gọn gàng vậy. Duy chỉ có phần đáy là còn nguyên, không một vết nứt. Với lại, loại gỗ này là loại tốt nhất, chỉ mới ngần ấy năm làm gì nó đã mục đến mức vỡ hết ra rồi. Belarus, anh bắt đầu nghĩ, cái đàn này, được thiết kể để vỡ ra.

- Ai lại thiết kế cái thứ vô lí này nhỉ?

Ukraine đem phần đáy đến gần nguồn ánh sáng trong phòng, cậu soi xét rất kỹ. Ông trời tốt bụng không phụ sự kiên trì của hai anh em, ánh sáng đã đưa bí ẩn lớn nhất hôm nay đến gần ngưỡng được phơi bày.

"Nhớ hôm kiệt quệ, đau thương
Pháo hoa chợt ửng, huyết đào khắp phương.
    Biếc hương đồng trúc mai kia
Phủ lên sắc đỏ, đắng cay vô hồn.
    Quẫn quanh mãi một bồn chồn
Hỏi xem cô quạnh khi nào buông tha?"
---1945---

- Thơ ca sao? Cha viết sao?

Ukraine bất ngờ vì sự ám ảnh và lạnh lẽo của bài thơ. Nhân vật trong thơ cứ như vừa mới mất thứ gì đáng quý lắm. Thứ quý giá kia vô tình tuột khỏi tay y, phiêu diêu về giấc mộng vô ngàn mà chưa ai ở trần thế đặt chân đến. Nghe thật sầu não, thật đau khổ làm sao.

Ukraine lắc đầu, cố gắng dứt ra khỏi mấy cái suy nghĩ mông lung mà chú tâm vào bài thơ hiện tại. Belarus cũng đã ngó qua nhưng ngoài sự tiếc thương của một quý cô mới lớn đối với nhân vật trong thơ, cô chưa nhìn ra được gì.

Bài thơ viết năm 1945, do chính tay cha Ukraine và Belarus viết. Còn có chủ đích hay chỉ là ngẫu hứng thì chưa thể hiểu được. Nhưng đầu óc nhanh nhạy của Ukraine nhanh chóng lần ra đường đi đã vẽ bằng các con chữ trong bài.

Gần tới..

Gần tới rồi!

Cha cậu không viết ngẫu hứng, viết ngẫu hứng rất khó tuôn trào cái cảm xúc đau đớn mãnh liệt như thế này. Liên Xô này đang tiếc thương, đang giấu nghẹn nỗi hiu quạnh trong tâm trí và cả linh hồn. Thứ gì làm y đau lòng đến thế? Người dân sao? Hay những chiến sĩ đã ngã xuống? Đúng một phần, những nỗi khổ đau đó, đã góp phần làm cho bài thơ càng ma mị và ám ảnh hơn.

Nghĩ đi nào Ukraine, nghĩ đến cảm xúc lớn nhất và cũng là cảm xúc bị đè nén vào trong bóng tối nhất. Cảm xúc đau đớn tận đáy lòng, đau như cắt như mài, đau đến tận tâm can. Con người chỉ cảm nhận được sự hiện diện của nó khi lỡ đánh mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời chính mình.

Cha cậu đã mất quá nhiều trong cuộc chiến, không đếm xuể. Nhưng, có một thứ đã mất đi nhưng Liên Xô lại không muốn thừa nhận mình nhớ nó.

Y...đã mất một người...

- Phải rồi! Chỉ có thể là người đó!

Ukraine nhếch mép cười, tiếng cười chầm chậm, vang vang cực kì kinh dị. Belarus giật hết cả mình, vội tránh xa anh trai ra một chút, dè chừng:

- Tự dưng cười kinh vậy? Anh vì bức thư kì lạ của cha mà hóa điên rồi à?

Ukraine nhìn em gái, phì cười, rồi lắc mạnh vai của cô:

- Điên sao? Không em gái à, anh mày vẫn còn minh mẫn lắm nhé! Bí ẩn đã được giải đáp rồi! Ông già, ông nghe chứ? Cái bí mật chết tiệt của ông từ thế kỉ trước, chính Ukraine này đã giải được rồi đây! Đi ăn thôi Belarus! Giải mã xong rồi khiến anh đói quá.

- Từ từ!--- Belarus há hốc mồm.--- Anh giải được rồi sao? Giảng cho em với!

Ukraine tự hào, cầm phần đáy của cây đàn giơ lên trước mặt Belarus cho cô nhìn rõ. Cô nhận lấy, đọc lại bài thơ một lần nữa, cuối cùng cũng ngước lên lắc đầu nhìn anh trai.

Ukraine đưa tay lên trán, ngán ngẩm với độ ngốc của cô em. Cậu tự hỏi không biết cô bé có phải em của cậu và Nga không nữa.

- Chú ý vào đây nè, Belarus!--- Ukraine chỉ vào dòng đầu của bài thơ.--- "Hôm kiệt quệ, đau thương" đối với em, nó là hôm nào?

Belarus luống cuống suy nghĩ, suýt nữa làm rơi phần đáy của cái đàn. Thấy dáng vẻ ngơ ngơ như vậy, Ukraine cũng chẳng đợi chờ gì nhiều, chắc cậu lại phải giải quyết hết cho cô em ngốc nghếch này.

- Đợi đã anh trai.--- Belarus đưa đôi mắt sắt lẹm nhìn anh, mỉm cười.--- Anh đừng tưởng em không biết nhé, nãy giờ đùa anh thôi.

- Hô? Nói nghe xem nào?

- Bài thơ viết năm 1945.--- Belarus dõng dạc.--- Năm cuối của cuộc Thế Chiến, nhưng toàn bộ những ngày trong suốt quá trình diễn ra chiến tranh đều là những chuỗi ngày đau thương không kể xiết. Nhưng cái ngày đau đớn và kiệt quệ nhất, có thể là ngày kết thúc cuộc chiến ở châu Âu, chí ít là đối với phe Phát Xít.

- Suy nghĩ còn lủng củng nhưng có lý đấy.--- Ukraine xoa cằm, khen cô em một câu.

- Đấy! Em biết em thông minh mà!

Ukraine bật cười, rồi hỏi tiếp:

- Câu "Pháo hoa chợt ửng", theo em ý nghĩa nó là gì?

- Đã là pháo hoa thì sẽ được trình diễn vào năm mới! --- Belarus vỗ ngực đầy tự tin nhưng rồi lại ngớ người ra.--- Khoan đã thế thì liên quan gì?

- Không phải năm mới đâu, con ngốc ạ.--- Ukraine cốc đầu Belarus một cái.--- Sao em không nghĩ cái tiếng đó thuộc về thứ khác?

Belarus nghiêng đầu, nhắm mắt cố gắng suy nghĩ. Hình như cô nghĩ ra được gì đó, nhảy cẫng lên.

- Ô, có khi nào tiếng pháo của Hồng quân không? Ta đang lấy bối cảnh của năm 1945 mà! Và cái phần "huyết đào khắp phương" chắc mang nghĩa một cuộc đụng độ lớn, máu tanh hiện diện bốn phương.

- Em càng ngày càng thông minh ra phết nhỉ? Nhưng mà đi sai hướng rồi, nhóc!

- Eh?!?

- Cách suy nghĩ của em quá rộng đi, như vậy rất khó tìm lời giải.--- Ukraine giơ ngón tay lên, giúp cô em gỡ rối.--- Ta phải đào sâu vào trong vấn đề, tìm cái chi tiết nhất và gần nhất với mạch cảm xúc của toàn bài, hiểu chưa? Cái mặt ngơ như vậy chắc chưa trôi chữ nào đâu nhỉ? Nghe này, cái tiếng "pháo hoa" đó có thể là tiếng súng nữa cơ.

- Súng? Anh à, cái ngày kết thúc chiến tranh có bao nhiêu à phát súng đã nổ, chẳng nhẽ ta phân tích từng cái hay sao?

- Trong cái chung, ta phải tìm cái riêng.--- Ukraine nháy mắt.--- Suy luận đi, trong suốt cả cuộc chiến, những tiếng súng nào là quan trọng nhất?

Belarus cau mày, cô bắt đầu cảm thấy phiền khi phải liên tục vận hành cái trí óc, nơi mà chỉ số thông minh còn hạn chế. Ukraine muốn gì cơ chứ? Sao không đơn giản là giải hết một mạch đi còn ở đó hỏi này hỏi nọ. Định chọc tức cô đấy à? Belarus bắt đầu tức điên lên, giờ cô cũng đã cảm nhận được sự bất lực của Ukraine khi đang giải mã ban nãy, cực kỳ khó chịu a!

Nhưng dù có mệt mỏi hay khó chịu đến nhường nào, khi tìm ra câu trả lời, mọi xiềng xích bấu vào não Belarus từ nãy đến giờ đều hóa hư vô.

- Phát súng đầu tiên mở màng và phát cuối cùng khép lại cuộc chiến, đúng chứ?

- Gần tới rồi đấy. Nghĩ kĩ lại xem, phát súng nào ở giai đoạn cuối của Thế Chiến là quan trọng nhất?

Belarus nghi ngờ câu trả lời của mình vừa nghĩ ra trong đầu, không biết có đúng là thế không. Liếc nhìn ra ngoài trời giông tố, đột nhiên cô thiếu nữ thốt lên suy nghĩ trong vô thức.

- Phát bắn của Adolf Hitler, phát bắn kết liễu cuộc đời nhơ bẩn của hắn, đúng không?

Ukraine tự hào về đứa em gái, cậu khẽ gật đầu chứng minh câu trả lời của cô em là hoàn toàn chính xác.

- Phải, phát bắn đó rất có ý nghĩa với phe Đồng Minh. Như rắn mất đầu vậy, dù Đức Quốc Xã có thoi thóp thêm vài ngày nhưng tất cả đều vô nghĩa mà thôi. Và khi hồi chuông tận mạng điểm, thì một tiếng súng khác của ông già lại vang lên, kết thúc quốc kỳ của tên ác quỷ đó

Ukraine cho hai tay vào túi, đến bên cánh cửa sổ kính, nhìn ra bên ngoài.

- Hai câu:
" Biếc hương đồng trúc mai kia
Phủ lên sắc đỏ, đắng cay vô hồn"

Chắc chắn là chỉ cái chết của Đức Quốc Xã. Một bông hoa đã héo hon, phủ lên màu máu tanh tưởi còn ấm nóng, vô hồn chẳng còn hương sắc gì. Dù sao thì, hoa trúc mai xanh chính là quốc hoa của nước Đức mà.

- Vậy...--- Belarus đưa đôi mắt buồn bã, pha thêm nuối tiếc cho cha nhìn anh trai. Mắt cô long lanh như chứa lệ.--- Hai câu cuối...cha nói lên nỗi nhớ hắn ta sao?

Ukraine nhún vai, nghiêng đầu tiếp tục ngắm mưa.

- Chả biết. Không rõ tình cảm hai bên thế nào nhưng anh nghĩ cha vẫn còn nặng tình với hắn lắm.

Nghe xong, Belarus rơi vào trầm tư, tay đan vào nhau và không khe khẽ một lời. Cảm xúc mà bí mật hôm nay mang lại cho cô thiếu nữ này sầu nhiều hơn vui.

Mớ cảm xúc đau đớn hỗn độn này đã sống sau hàng năm trời, vẫn còn ấm nóng cho dù bị đóng bụi nơi nhà kho cũ kĩ, dơ bẩn này. Một cảm xúc thật mãnh liệt làm sao.

Đôi khi Belarus cứ tưởng thứ cảm xúc này là một chú chim non, run rẩy vì bị chối bỏ nhưng cũng cố gắng cất cao đôi cánh và sống mãi với bầu trời xa xăm. Thật tội nghiệp, cô muốn ôm lấy nó và vỗ về.

Bức màn bí ẩn sẫm màu của quá khứ đã được vén lên, để cho cái ấm áp của Mặt Trời lại chiếu rọi. Như mây đen xám xịt bên kia khung cửa, đã dần tan đi và để lại ánh hào quang lấp lánh. Trời lại xanh và thoáng đãng, đồng hướng dương nơi xa xa lại một lần nữa rực rỡ giữa cái nền xanh sáng trong đơn điệu và tẻ nhạt của thiên nhiên.

Chao ôi, bình yên đến lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top