Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Việt Nam: Chiến sĩ

Chiếc chuông gió kêu leng keng vui tai ngoài cửa sổ. Tôi vẫn đang sửa soạn thật chu đáo. Hôm nay là một ngày đặc biệt: Ngày Thương Binh Liệt Sĩ.

Mọi thứ đều đã được lên lịch trình vào tối hôm qua. Mặc chiếc áo dài đã ngả màu mà tôi luôn gìn giữ từ cả chục năm trước, cái thời tôi còn giả làm học sinh để đi thu thập thông tin ở trường Chasseloup - Laubat cho hoạt động cách mạng.

Bước xuống con phố nhỏ quen thuộc mà dường như nhịp đập nơi đây đã trở thành một phần cuộc sống của tôi. Ngâm nga khúc hát quen thuộc bài "Lên Đàng" mà ngày trước tôi thường hay hát vào mỗi buổi đi biệt kích cùng những người lính. Tuy mệt mà vui không thể tả, tôi cũng chỉ mong lớp trai trẻ bây giờ cũng được khỏe mạnh và yêu đời như ngày trước.

Thoáng chốc, tôi đã đến trại thương binh liệt sĩ. Vừa bước vào, một ông bác đã chạy vút qua tầm nhìn. Theo sau là cả đội vất vả gọi lại. Tôi níu áo bác, giữ lại. Có lẽ tôi cũng đã quen với việc này. Đoàn y binh vừa thấy tôi, mừng rỡ:
-Cô Việt, lâu quá không gặp!

Lát sau, ông bác cầm quốc kì chạy nhảy ngoài khuôn viên cũng được đưa vào cùng hai người khác. Cả đội ngũ đã rất vất vả để bắt được các bác ấy. Tôi được đưa vào phòng tiếp khách, cựu chiến sĩ già rót trà mời. Đưa hai tay nhận lấy, miệng vẫn nở nụ cười tươi. Như thế để thể hiện sự tôn trọng chứ thật ra ông ấy nhỏ tuổi hơn cả tôi.

-Thật ngại quá! Để cô phải thấy cảnh này!
-Không sao đâu ạ! -Tôi lịch sự. Cháu có thể thông cảm!

Họ là những cựu chiến sĩ. Ngày ấy xung phong đi giữa tên bay đạn lạc. Không sợ bom, súng hay bất kì điều gì. Chỉ có một trái tim yêu nước bùng cháy. Tuy vẫn còn người sống sót nhưng cái giá phải trả là căn bệnh khó tránh khỏi: Bệnh tâm thần. Tiếp xúc quá nhiều với sóng của bom từ trường đã phá hủy hệ thần kinh của những người lính dũng cảm ấy. Vì thế nên lúc nào họ cũng nghĩ rằng đất nước chỉ mới giải phóng nên cầm quốc kì vừa chạy vừa la hét để ăn mừng cùng những người đồng đội.

Người chiến binh tuy đã già nhưng vẫn minh mẫn. Ánh mắt hiền từ cùng giọng nói cũng khản đặc mà lại ấm áp. Chúng tôi ngồi uống trà, trò chuyện, kể lại những năm kháng chiến oanh liệt. Sau đó đi thăm những thương binh liệt sĩ khác. Họ mỉm cười chào đón tôi như người nhà.

Tôi rời khỏi trại đi cùng bác tới nấm mộ của những người lính mới xây xong tháng trước. Trong đây có người được ghi tên tuổi, có những người lại vô danh, không quê quán. Trên tấm bia chỉ khắc: "Chúng tôi không biết tên anh nhưng chiến công của anh là bất diệt."

Tôi cùng người lính bước vào, thắp nhang và dâng hoa cho từng người. Bỗng nhiên, người lính già thốt lên:

-Đồng chí nào nằm dưới đó thay tôi vậy?

Tôi bước tới, bác quỳ trước một nấm mộ. Tôi nhìn vào dòng chứ khắc trên ấy. Đó là tên bác, cả quê quán, ngày tháng năm sinh và đơn vị cũng y hệt. Nhưng bác đang ở đây mà? Trong chiến tranh vẫn luôn có những người lính mà mãi mãi họ vẫn không trở về quê hương được. Tôi đứng lặng, chắp tay khấn hồi lâu.

Tôi đưa bác về trại rồi rời đi. Tôi rảo bước thật nhanh đến nơi mà những trai tráng và các chiến sĩ đào tìm hài cốt của người đồng đội vẫn chưa về được đất tổ. Tôi chỉ tạt qua đó một chút rồi đi tới đơn vị của chị Mặt Trận.

Đơn vị nằm gần biên giới, bao phủ xung quanh là rừng rậm. Đội chị đào tạo đang canh ở phía bìa rừng. Trời cũng đã xế chiều. Tôi có thể nghe tiếng hát, tiếng đàn ghi- ta yêu đời từ đó. Tôi đoán nó là của các chiến sĩ trẻ. Những chiếc lều bạt được căng dựng lên cùng ánh lửa bập bùng. Có lẽ họ vừa đi duyệt phía biên giới về.

"Anh em ta về cùng nhau ta quây quần này
Một, hai, ba, bốn, năm
Anh em ta về cùng nhau ta sum họp này
Năm, bốn, ba, hai, một
Một -đều chân bước nhé
Hai -quay nhìn nhau đi
Ba -cầm tay chắc nhé
Không muốn ai chia lìa!
Bốn -nhớ rằng: Chúng ta bốn bể anh em một nhà.
Năm -nhớ mãi tình này trong câu ca!"

Tiếng hát, tiếng vỗ tay đều đều của những người lính, sức sống mãnh liệt đó làm tôi cũng cảm thấy vui theo. Chờ họ hát xong, tôi bước tới, niềm nở:
-Có vẻ vui quá nhỉ?
-Ơ, cô Việt! Làm gì mà đứng đó thế? Tới đây chơi!- Một người lính vẫy gọi.

Những chiến sĩ có vẻ khá vui vì sự hiện diện bất ngờ của tôi tại nơi này vì tôi cũng không thường xuyên lui đến. Chị Mặt Trận từ lều bước ra, mỉm cười:

-Ngọn gió nào đưa em tới đây?
-Ngày thương binh liệt sĩ ạ!

Một người lính bỗng lên tiếng, nheo mắt:
-Ấy dà, chết chết! Cô Việt nói sao ấy chứ không khéo chúng tôi lại thành thương binh liệt sĩ mất! Chúng tôi còn yêu đời lắm!

Mọi người cười rộ. Tôi ngồi xuống, trò truyện cùng họ. Những chiến sĩ ở đây, mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau. Điều tôi thấy rõ nhất ở họ là tuổi trẻ và sự nhiệt huyết.


Sau cuộc gặp đó, tôi từ biệt họ, bắt xe ra về mà lòng cứ nao nao. Tôi chỉ mong những chiến sĩ đó sẽ nối nghiệp các đồng đội của tôi ngày xưa và tôi cũng mong rằng tất cả những người lính được tìm thấy hài cốt để không phải chịu cảnh nằm mãi ở nơi đất khách quê người. Thật là một ngày mệt mỏi.

Tiếng chuông gió lại rung lên một lần nữa...
___________________________
Có vài đoạn là tôi lấy tư liệu thật các bác nhá! Như là căn bệnh tâm thần đến cả cái mộ khắc tên cũng là câu chuyện có thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top