Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: Hiện Hình


Về đến nhà, Lâm Vỹ Dạ luôn băn khoăn, chần chừ nửa ngày, rồi mới quyết định dán cẩn thận tấm bùa ấy lên lưng cửa, vốn dĩ nàng dán thần môn ở đó, nhưng rõ ràng thần môn không có tác dụng gì với con ma kia.



Đợi mấy giây, Vỹ Dạ vểnh tai, không nghe thấy tiếng động nào đặc biệt, trong lòng nàng có chút bất an, thế mà vừa xoay người, nàng liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo dễ nghe, còn có chút quyến rũ nữa: "Nhà không có quỷ, em dán bùa làm gì thế?"



Lâm Vỹ Dạ bị dọa, suýt nữa ngã xuống đất, cũng may là bám kịp vào vách tường bên cạnh. Nàng hoảng sợ nhìn người phụ nữ đứng ở cửa ra vào, môi run run "Quỷ...?" - Mới đầu giọng nàng hơi run run, âm cuối lại mang theo vài phần kinh ngạc, khó tin.



Nàng chắc chắn trăm phần trăm đây là một con quỷ, vì cô ta thình lình xuất hiện sau lưng nàng, nhưng nếu như nói người này là quỷ, Vỹ Dạ lại có chút bất ngờ.



Mới đầu nghĩ đến quỷ, phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ sau chuyện ở nhà tắm con quỷ kia có thể là sắc quỷ, nên cả người nàng đều cảm thấy không thoải mái, dù sao bị một "người" xa lại nhìn thấy hết, thẹn quá hóa giận là chuyện bình thường.



Nhưng nàng không ngờ rằng, đối phương lại đẹp mắt đến vậy, đẹp mắt khác với đẹp gái, người phụ nữ này rất trẻ, khoảng tầm 25, 26 tuổi, cao tầm 1m75 trở lên, mái tóc mềm mại bị gió thổi hơi bay lên một chút, gò má mềm mại, lông mày đen nhánh, nhìn rất thông minh, hai mắt sáng ngời, trong veo, môi đỏ răng trắng, da mịn như ngọc, dù là ở thời đại người người, nhà nhà đua nhau phẫu thuật thẩm mỹ, thì đây vẫn là vẻ đẹp khiến người ta phải nhìn chằm chằm.



Trong mắt Vỹ Dạ, nàng cảm thấy cả người cô ta đều dán chữ "Tôi rất đẹp gái.", khá giống với những người đang nổi tiếng trên mạng, mỗi người đều có lòng yêu cái đẹp, dù biết đối phương có lai lịch không rõ ràng, nhưng thái độ của nàng cũng tốt hơn trước rất nhiều.



"Hả, cô không phải là quỷ à?" - Vỹ Dạ khó hiểu.



Cô ta nghiêm túc nghĩ một lúc mới đáp lại nàng "Tôi chưa chết, tất nhiên không phải là quỷ rồi."



Vỹ Dạ bất ngờ: "Gần đây, có phải là cô làm những việc kia không? Như kiểu đổ rác giúp tôi hay rót nước cho tôi ấy?"



"Đúng rồi, là tôi." - Lúc cô ta cười, xung quanh như bừng sáng lên vậy, "Mấy ngày trước, tôi còn ôm em trong nhà tắm."



Không nói thì không ai biết! Nhắc đến chuyện này, Vỹ Dạ lại thấy tức, sắc mặt liền xấu đi: "Dù cô là ai đi chăng nữa, tôi cũng không hoan nghênh cô, tốt nhất là tự mình cút ra ngoài đi!"



Cô ta mở miệng định nói gì đó, xong lại thôi, Vỹ Dạ hung hăng lườm cô ta, sau đó lại thấy trên khuôn mặt trắng nõn của cô dần hiện lên một vệt đỏ ửng, đẹp hệt như hoa hồng nở trên tuyết. Nàng buồn bực, chẳng lẽ cô ta đang xấu hổ? Nếu vậy thì.... Nàng cảm thấy cơn giận của mình dường như giảm đi không ít.



Nhưng mà, cô lại ngại ngùng nhận sai: "Tôi không cố ý nhìn em tắm."



Holy! Sh*t! Lâm Vỹ Dạ cảm thấy dường như có một nghìn từ f**k vừa bay qua đầu mình, nàng không nhịn nổi nữa, lộ bộ mặt thật, gào lên: "Gì cơ? Cô nhìn lén tôi tắm?!!"



Nàng nhặt túi xách của mình lên, đập vào đầu cô: "Lưu manh! Biến thái! Đồ điên!" - Cô cũng không tránh, đứng yên cho nàng đánh, chỉ chăm chăm xin lỗi: "Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý."



"Cút ra ngoài cho tôi!" - Vỹ Dạ cực kì tức giận.



Cô khó xử nhìn nàng "Không được."



"Đây là nhà tôi, tôi bảo cô cút!" - Lâm Vỹ Dạ tức đến mức, giọng nói cũng nâng hẳn lên một quãng tám.



Cô thật thà đáp: "Tôi có thể rời khỏi nhà em, nhưng tôi không thể rời khỏi em!"



"Cô còn muốn dính lấy tôi?" - Lâm Vỹ Dạ hít sâu một hơi, dần bình tĩnh lại: "Nói thật, cô quấn lấy tôi làm gì? Tôi phải làm thế nào thì cô mới rời khỏi?"



Cô ta cuống quýt, "Đừng tức giận, để tôi kể lại hết mọi chuyện đã."



Lâm Vỹ Dạ vừa hét lớn, có chút rát họng, nàng định vào bếp đun nước, lại phát hiện ra bình nước nóng đã được đổ đầy, nàng lườm cô một cái, uống nước, "Nói đi, tôi nghe."



Cô nghĩ một chút, mở lời: "Hình như tôi bị tai nạn giao thông."



"Chết?"



"Không, tôi chắc chắn mình vẫn còn sống, nhưng lại không nhớ gì cả." - Cô nghĩ kĩ hơn một chút, "Tôi cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, khi tôi có ý thức, thì đã đi theo em được mấy ngày rồi."



Lâm Vỹ Dạ cảm thấy nổi da gà: "Cô đi theo tôi làm gì?"



"Cần em." - Cô cau mày nghĩ một lúc lâu mới đáp lại, thật sự mà nói, cô cau mày khiến cho người nhìn có cảm giác rất đau lòng. Nàng cố gắng nhịn cảm giác ấy xuống, tiếp tục nghe cô ta kể, "Đến gần em, tôi cảm thấy rất vui vẻ, ví dụ như khi đứng gần em như thế này." - Cô đứng cách nàng khoảng 3m. "Tôi sẽ cảm thấy rất yên tâm."



Rồi tiến thêm vài bước nữa, cách nàng khoảng 1m: "Như vậy thì sẽ cảm thấy tâm trạng mình cực kì tốt."



Sau đó cô bước một bước nữa, đứng trước mặt nàng, hít sâu một hơi, cảm giác như kiểu đang ngửi mùi thơm của một loài hoa, cô si mê trong đó: "Hôm đó ôm em, tôi không có cách nào để khống chế bản thân, tôi thấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc."



Lâm Vỹ Dạ bị một đống ví dụ của cô ta dọa sợ, thấy gương mặt xinh đẹp của cô phóng đại trước mắt, cảm nhận được hơi thở của cô, nàng lắp bắp nói: "Không phải là cô muốn ăn tôi đấy chứ? Tôi cũng không phải là Đường Tăng, ăn xong không bất tử đâu."



Trong phim "Chạng Vạng", nam chính rất nhạy cảm với máu của nữ chính, rất khó khống chế bản thân. Mà những nữ yêu tinh thì lúc nào cũng muốn ăn thịt đường tăng! Đột nhiên hôm nay có loại vinh dự này, nàng thật sự.... chỉ thấy sợ mà chẳng thấy vui.



"Không phải." - Cô cúi đầu xuống hõm vai nàng ngửi ngửi, "Trong vô thức, tôi luôn muốn đến gần em."



Vỹ Dạ suy nghĩ một lúc về những lời này của cô, thấy rất khó tin: "Cô nói cái gì thế? Lừa tôi? Sao tôi lại chưa bao giờ nghe qua về loại quỷ bất thường như cô?"



"Thật." - Cô sốt ruột, kéo tay nàng đè ở ngực, "Em xem, em chạm được vào người tôi đúng không, tôi không phải là quỷ, chẳng qua là tôi.... tôi...." - Cô không nói tiếp được, vì cô cũng không hiểu vì sao mình lại trong trạng thái quỷ không ra quỷ, người không ra người này.



Mà nàng chạm vào ngực cô, cảm nhận được nhiệt độ của cô, tiếng tim đập trong lồng ngực cô cũng có thể nghe rất rõ trong phòng bếp yên tĩnh này.



Lâm Vỹ Dạ cảm thấy hình như càng lúc tim cô ta đập càng nhanh, ngẩng đầu lên, thấy cô đang lại gần mình, nàng nghiêng người để tránh, đúng lúc ấy đôi môi ấm áp của cô chạm vào cổ nàng, chỗ nhạy cảm như vậy liền khiến cho Vỹ Dạ nhảy cẫng lên, nhanh chóng tránh xa cô ta, hai mắt trừng lớn như kiểu cảnh cáo: "Đừng có lại đây."



Lần này nàng lại thẹn quá hóa giận, vừa đối với cô, mà cả với mình nữa, nàng thật sự không muốn thừa nhận vừa rồi mình bị vẻ đẹp của cô ta mê hoặc, nên mới để cho cô ta chiếm tiện nghi lớn như thế.



"Tôi không đến." - Thậm chí cô còn lùi ra phía sau một bước, "Em cẩn thận trượt chân, trên sàn có nước."



Nàng cúi đầu xuống, gần chân nàng đúng là có một vũng nước nhỏ, nàng đang đi dép, nếu không cẩn thận thì rất dễ trượt chân ngã xuống, nàng đi ra ngoài, mới đi được vài bước, không nhịn được, quay lại: "Nói chung là, cô cách xa tôi ra."



"Được." - Cô ta lùi đến phía cửa, vừa đi vừa van xin nàng "Vậy em đừng đuổi tôi ra ngoài nhé?"



Vỹ Dạ nhìn dáng vẻ của cô ta, lại mềm lòng, nhưng lời đã đến miệng, không nói không được. Nàng nghĩ một lúc, chọn ra một giải pháp thích hợp nhất: "Không đuổi cô đi cũng được, nhưng cô phải nghe lời tôi."



Cô ta đồng ý ngay lập tức: "Được, được."



"Thứ nhất, không được đến gần tôi trong vòng 1m. Thứ hai, không được vào phòng tắm và phòng ngủ. Thứ ba, không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Thứ tư, tuyệt đối không được xâm phạm đến tôi, hiểu chưa?" - Lâm Vỹ Dạ nhấn mạnh vào điểm cuối cùng, "Không được nhìn lén tôi tắm, thay quần áo nữa. Nhớ chưa?"



"Nhớ!" - Cô ta đảm bảo, "Tôi đồng ý với em, thế nào cũng được, miễn là đừng đuổi tôi đi."



Lâm Vỹ Dạ tạm thời yên tâm, khi nàng ra khỏi phòng bếp, cô vẫn đứng cách nàng khoảng 5m, không quá xa, không quá gần. Nhưng khi nàng vừa ra khỏi bếp, khi quay lại đã không thấy cô ta đâu.



"Người đâu?" - Theo bản năng, nàng thốt ra một câu như vậy.



Sau đó liền thấy cô ta xuất hiện cách nàng không xa, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng, lắp bắp nói: "Tôi sợ em không quen việc trong nhà có thêm người."



Đúng là thế thật, Vỹ Dạ nghĩ một chút, nhưng vẫn trả lời: "Không thấy cô tôi cảm thấy trông trống, còn dễ bị dọa sợ hơn."



Nghe lời này của nàng, cô không nói gì, chỉ ngồi yên ở ghế salon, nàng đi đâu thì cô liền nhìn vào đó. Vỹ Dạ lại càng thấy thiếu tự nhiên hơn, lấy một quyển sách trên giá xuống, đưa cho cô ta: "Nhìn vào đây."



Sau đó nàng mới cảm thấy dễ chịu, về phòng ngủ, mở máy tính lên. Phim vẫn chưa ra tập mới, nàng tiện tay mở Renren lên, trên đó là một đám bạn học khoe tình yêu, cãi nhau, khoe công việc.... (Au: Renren: Một loại mạng xã hội của Trung Quốc)



Nàng lơ đãng vào trang cá nhân của một người, đó là bạn trai cũ của nàng.. Trường Giang. Lúc đi học anh thường đăng các tài liệu liên quan đến chuyện học hành lên Renren, rất ít khi đăng cảm xúc cá nhân lên, trạng thái mới nhất là cảm nghĩ về một bộ phim, chỉ lác đác vài câu bình luận, trước kia, Vỹ Dạ theo thói quen sẽ bình luận, trên Renren của 2 người cũng có rất nhiều cảnh tình cảm.



Nhưng giờ thì sao.... Hay là đóng lại.



Tránh việc nhìn cảnh sinh tình...



Đợi chút!



Lâm Vỹ Dạ đã di chuột đến ô x màu đỏ, đúng lúc ấy lại thấy một bình luận ở trạng thái của Trường Giang



Nhã Phương: Hôm ấy rất vui, lần sau đi tiếp nhé.



Ngay sau đó, Trường Giang liền đáp lại: Được.



Vỹ Dạ khá hiểu Trường Giang, là một lớp trưởng, anh luôn ôm đồm nhiều việc, rất nhiều hoạt động của lớp đều là do anh bận bịu thu xếp, chuẩn bị, nhiều lần Vỹ Dạ thấy anh bận rộn, liền không làm phiền anh, chỉ nhắn mấy tin nhắn hỏi thăm, sau đó đến hôm hoạt động thì chỉ đi tham gia vào đội tiếp nước một lúc.



Chính vì thế, trong lớp có khá nhiều người bất mãn với sự 'bạc đãi' này của nàng đối với Trường Giang, Nhã Phương cũng thế, cô ấy là bí thư đoàn của lớp, bình thường những chuyện trong lớp đều là do bí thư và lớp trưởng cùng nhau giải quyết, nên thời gian Nhã Phương ở cạnh Trường Giang còn nhiều hơn cả nàng



Lâm Vỹ Dạ cũng từng nghe mọi người đồn sau lưng nàng, rằng Nhã Phương vẫn luôn thích Trường Giang, nhưng không ngờ Trường Giang lại chọn người như nàng để hẹn hò, lúc ấy thật sự có rất nhiều người kinh ngạc.



Sau đó, đến năm thứ tư đại học, hai người chia tay, nàng ở lại thành phố Hải, mà Trường Giang lại ra Bắc Kinh phát triển. Còn Nhã Phương... Vỹ Dạ tiện tay mở trang cá nhân của Nhã Phương, qua vài bài viết, nàng liền hiểu ra tình huống lúc này của cô ấy.



Nhã Phương và Trường Giang đều ở Bắc Kinh, quan hệ của hai người vốn luôn rất tốt, đến tận bây giờ vẫn giữ liên lạc với nhau, qua ảnh Nhã Phương đăng lên, có thể thấy, cô ấy và Trường Giang rất hay đi ngắm cảnh đêm, xem phim, xem triển lãm.... Dù không có cử chỉ tình cảm, nhưng những lời bình luận phía dưới đều là những câu mập mờ của các bạn học.



"Em đang thấy khổ sở sao?" - Không biết vì sao, đột nhiên cô lại xuất hiện bên cạnh nàng, cẩn thận đứng cách nàng 1m, nhìn vào máy tính, rồi lại nhìn nàng một cái.



Lâm Vỹ Dạ lắc đầu một cái: "Không phải là khổ sở, chẳng qua.... hơi buồn chán."



Từ nay về sau, cô gái cùng anh ấy tay trong tay xem phim, ăn kem... không phải là nàng nữa.



Điều phiền muộn nhất của chuyện chia tay chính là thói quen, từ bỏ một thói quen, giống như là kì tích vậy, Vỹ Dạ không thấy tức giận vì mấy chuyện kiểu như vừa chia tay không bao lâu người kia liền có niềm vui mới, chẳng qua nàng cảm thấy buồn chán.



Năm tháng tươi đẹp nhất, mối tình đầu đẹp nhất, vốn phải ghi lòng tạc dạ, cuối cùng là chia tay một cách thật oanh liệt, nhưng nàng không có.



Ngày Trường Giang nói chia tay với nàng, không hề có chút không khí đau thương nào, thậm chí trời xuân còn tràn đầy nắng, anh nói: "Anh cảm thấy tình cảm của chúng ta có vấn đè, nói cách khác, từ trước đến này, anh đều cảm thấy chỉ có mình anh đang tự biên tự diễn, em chỉ không phản đối mà thôi, anh mệt rồi."



Nàng không nói gì, đá viên sỏi ven đường, giọng Trường Giang không nhanh không chậm rõ ràng, mạch lạc: "Cho nên anh nghĩ, tốt nhất là chúng ta nên tách ra một thời gian."



Con gái nói chia tay, chỉ là đang phát cáu mà thôi, con trai nói chia tay thì thật sự muốn chia tay. Nói gì cũng vô dụng. Vỹ Dạ cũng không mặt dày níu kéo anh, nàng chỉ gật đầu một cái: "Được."



Giống như lần đầu tiên anh tỏ tình với nàng, khi anh hỏi: "Em có đồng ý làm bạn gái anh không?" - Nàng dưới ánh mắt kinh ngạc, chúc phúc, thậm chí là chế nhạo của mọi người, cũng ngại ngùng nói một câu "Được." như vậy.


Nàng cúi đầu, nên không thấy trong ánh mắt Trường Giang lúc ấy có lóe lên một tia thất vọng.













Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top