Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 44: Oán Hận


Vài ngày kế tiếp sóng yên biển lặng, Nam Thư nghỉ ngơi ở nhà, Lâm Vỹ Dạ gọi qua một lần nhưng chị ta không nhận, sau đó chị ta gửi tin nhắn cho nàng, nói muốn yên tĩnh một thời gian.



Trương Thế Vinh nói phải đi Bắc Kinh một chuyến, xử lý vài việc riêng, trợ lý cũng đi cùng. Công việc thường ngày của Lâm Vỹ Dạ liền trở nên đơn giản hơn, chuyện phiền toái nhất là nhận điện thoại của Khả Ngân



Để làm Nam Thư hết hy vọng, Trương Thế Vinh mới diễn một màn kịch với Khả Ngân, cô ta chỉ là đạo cụ hàng đầu mà thôi, nhưng không biết Trương Thế Vinh nói như thế nào, bên kia điện thoại cô ta u oán hỏi Lâm Vỹ Dạ: "Trương tổng nói muốn đi xem triển lãm tranh với tôi..."



"Khi nào Trương tổng trở về tôi sẽ nhắc nhở anh ấy." - Lâm Vỹ Dạ đánh dấu vào sổ ghi chép, giải quyết xong liền cúp máy.



Sau đó rảnh rỗi không có việc làm, nàng mở di động, hôm qua thím Hương gọi điện nói muốn chọn ngày dương khí nặng nhất để giải quyết con ma nữ kia, nội dung cụ thể nàng không hiểu lắm, dù sao loại chuyện như vậy cứ giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý là được.



Ai bảo nàng vừa nhìn thấy ma nữ đó chân liền không nhịn được nhũn ra.



Trừ việc đó, chuyện làm Lâm Vỹ Dạ lo nghĩ hơn là chuyện nhà bên cạnh. Từ khi bà lão ấy mất, mấy người con của bà vừa nhận được tin liền đến xử lý hậu sự, có người nói di thể của bà vẫn còn ở nhà tang lễ, nhưng 4 người con của bà đã vì chuyện di sản mà tranh cãi.



Hài cốt vẫn còn chưa lạnh, chuyện này thật sự làm người ta không nỡ nhìn. Bọn họ một nhà mấy người chen chúc trong căn phòng nhỏ, vô cùng ầm ĩ, nội dung chủ yếu là về căn phòng, đó là di sản của bà lão, lấy giá thuê phòng ở Hải Thành, đây đã là một con số lời không nhỏ.



Lâm Vỹ Dạ thật sự không hiểu có gì đáng để giành giật, không có di chúc thì chẳng phải cứ việc chia đều thôi sao? Nhưng bọn họ ai cũng có lý do, ví như người con cả nói hắn là con trưởng phải được kế thừa nhiều một chút, con gái đã gả đi không phải người trong nhà nữa, người con thứ hai là con gái, đang sống ở Hải Thành, là người con duy nhất "mỗi tháng" đều đến thăm bà, cô ta nói năng rất chính nghĩa rằng lão đại còn chưa hết hiếu, đều chỉ có cô ta chăm sóc mẹ già, nên cô ta phải được phần nhiều nhất, người thứ ba là con trai, ngay lập tức không vui, người thứ tư cũng không tỏ ra yếu kém vào cuộc, nói chung loạn thành một đoàn.



Trương Thế Vinh không ở công ty, Lâm Vỹ Dạ cũng không cần tăng ca, tới đúng giờ tan tầm về nhà. Lan Ngọc thích ăn đồ ngọt, nàng đặc biệt mua vài bịch kẹo cùng mấy món tráng miệng mang về cho cô. Nhưng không ngờ vừa đặt đồ xuống tìm chìa khóa mở cửa, một bé trai còn chảy nước mũi đến lục túi đồ của nàng, Lâm Vỹ Dạ nhíu mày: "Không được động vào đồ của dì."



Nhưng thằng nhóc đó hoàn toàn làm ngơ, lục thấy túi bánh bông lan nàng vừa mua liền muốn lấy ra, Lâm Vỹ Dạ cứng ngắc cao giọng: "Dì đã nói, không được động vào đồ của dì!"



Nàng cầm túi đồ lên, thằng bé kia liền "oa" một tiếng khóc lớn. Tiếng khóc vừa bật lên, một người phụ nữ trong phòng bên cạnh liền bước ra, người phụ nữ đó khoảng 30 tuổi, trang điểm rất đậm, người rất gầy, thoạt nhìn vô cùng khủng bố, vừa lao ra liền không nói hai lời nhắm thẳng vào Lâm Vỹ Dạ điên cuồng mắng: "Tại sao cô lại bắt nạt con tôi, nó còn nhỏ như vậy cô đã động tay động chân với nó, cô có còn nhân tính không hả, Đào Đào cho mẹ xem, đau ở đâu?"


Lâm Vỹ Dạ khiếp sợ, nàng hoàn toàn chưa động đến một đầu ngón tay của thằng bé này, bản lĩnh đổi trắng thay đen như vậy thật sự làm cho người ta phải ca thán.



Nghe mẹ vừa nói, thằng bé liền khóc to hơn, dẫn tới sự chú ý của mấy người khác trong phòng, trong đó có một người đàn ông thân hình cao to, vừa nghe tiếng khóc liền hung thần ác sát ép tới: "Cô đánh Đào Đào?"



Lâm Vỹ Dạ giận quá hóa cười: "Tôi đánh nó, con mắt nào của anh thấy tôi đánh nó?"



"Nếu cô không đánh sao nó khóc lớn như vậy?" - Mẹ Đào Đào cũng là một người nhanh mồm nhanh miệng.



Lâm Vỹ Dạ biết nàng đã đụng phải "gia đình ăn vạ" trong truyền thuyết: "Nó khóc là do nó tự muốn khóc, tôi làm sao biết vì sao nó khóc?"




"Chắc chắn cô đã làm Đào Đào của chúng tôi bị thương!" - Mẹ thằng nhóc ỷ vào người đông thế mạnh, rõ ràng không hề có thiện ý.



Dáng vẻ hung hăng thô bạo này làm Lâm Vỹ Dạ nở nụ cười châm chọc: "Này, ỷ người đông thế mạnh thì muốn làm gì tôi hả, chị nói tôi đánh con chị, được, bây giờ tôi báo cảnh sát, chúng ta đến đồn công an nói chuyện, đến bệnh viện kiểm tra vết thương, nhìn rõ xem chị oan uổng tôi, hay là tôi đánh con chị!"



"Cô còn không chịu thừa nhận!" - Mẹ Đào Đào là một người thất học, chỉ dựa vào vẻ đanh đá để làm cho người khác nhượng bộ.



"Tôi đã làm chuyện gì thì nhất định sẽ không chối bỏ, nhưng chuyện tôi chưa làm, ai cũng đừng hòng vu oan cho tôi!" - Lâm Vỹ Dạ chớp chớp, trừng mắt nhìn mấy tên đàn ông trước mặt, "Tôi cảnh cáo các người, các người tốt nhất không nên lại gần tôi, nếu bụng tôi xảy ra chuyện, các người có chịu trách nhiệm nổi không?"



Ừm, trong bụng nàng không có em bé, dì cả vẫn đang đến... Lâm Vỹ Dạ bình tĩnh nghĩ, phô trương thanh thế vân vân, chẳng lẽ nàng không biết hay sao, nhưng đối phó với "gia đình ăn vạ", phải dùng đến phương pháp đặc biệt, bởi vì bọn họ không nói lý lẽ.



Đó thật sự là thư sinh gặp phải binh lính, có lý hay không nàng không biết, cũng may đối với những người như vậy không phải không có cách đối phó.



Lâm Vỹ Dạ nhìn bọn họ: "Thi cốt của bà ấy vẫn chưa lạnh, các người đã ở chỗ này cãi lộn, không sợ buổi tối bà ấy hiện về gặp mấy đứa con chẳng ra gì như các người hay sao?"



Từ sau khi gặp Lan Ngọc, đối với mấy chuyện tâm linh kỳ lạ nàng từ không tin đến kính sợ, lại nói bà lão kia cũng thật đáng thương, nếu có thể, nửa đêm hiện ra dạy dỗ lại bọn họ cũng nên.



Lâm Vỹ Dạ nhún vai, xoay người vào phòng, Lan Ngọc không ở nhà, có lẽ đã xuống lầu cho thú hoang ăn. Mimi nằm trên tấm đệm ngoài ban công, nghe thấy tiếng động liền quay đầu sang, nàng cảm thấy ánh mắt của nó như ánh mắt của một người già cơ trí.



Nàng khe khẽ thở dài, Lan Ngọc xuyên tường đi vào, còn rất khó hiểu: "Trước cửa nhà chúng ta sao có nhiều người vậy?"



Nàng kể chuyện lúc nãy cho cô nghe, vẻ mặt Lan Ngọc liền khẩn trương không khác gì vẻ mặt mẹ Đào Đào lúc nãy: "Vậy em không sao chứ?"



"Không sao." - Nàng cười híp mắt xoa xoa mặt cô, "Những người đó trông hơi hung hăng một chút, nhưng nếu muốn bọn họ thực sự ra tay với em, bọn họ chưa chắc đã có cái gan đó, cùng lắm chỉ ra vẻ thôi."



Lâm Vỹ Dạ tỏ ý sau khi nàng đã trải qua vụ sát nhân, vụ lừa bán, chuyện ma nhập, nàng đã rất bình tĩnh đối mặt với những người bình thường này.



Lan Ngọc lắc đầu như trống bỏi: "Không được không được, vợ à sau này lúc Ngọc không ở nhà, em không được làm những chuyện nguy hiểm." - Cô vô cùng sợ hãi, "Không được không được, vợ em nhất định phải cam đoan với Ngọc"



Lòng Lâm Vỹ Dạ mềm xuống: "Được được được, em sai rồi." - Nàng cũng vội vàng tự kiểm điểm chính mình, tuy biết đối phương ít có khả năng sẽ ra tay đánh mình, nhưng nàng không nên mạo hiểm như vậy, lúc trước nàng rất cẩn thận, không thích gây chuyện, nhưng từ khi có Lan Ngọc... Aish.. được rồi, bởi vì có cô bên cạnh, lá gan của nàng cũng ngày càng lớn.



"Đến đây, ăn đi này." - Nàng lấy bánh tiramisu cho cô, Lan Ngọc lập tức vui vẻ ra mặt, ngồi bên cạnh bàn trà ăn từng miếng, vẻ mặt hạnh phúc.



Nàng cầm khăn tay, nín cười thay cô lau kem bên khóe miệng: "Cứ như trẻ con ý." - Lan Ngọc liếm liếm đầu ngón tay Vỹ Dạ, một cảm giác ngứa ngáy bỗng đánh mạnh vào lòng nàng. Sau đó Lâm Vỹ Dạ cảm thấy dường như đầu lưỡi cô đã liếm vào trái tim nàng



Nàng muốn thu tay về, lại cảm thấy có lỗi với cô. Phải biết rằng sau khi trải qua hôm đó, cho đến bây giờ Lan Ngọc vẫn chưa được "ăn thịt", không biết có phải do chuyện ngày đó đã dọa cô hay không, mấy ngày nay cô cũng không hề tỏ ra bất kỳ ý muốn gì.



Nhưng nhịn tới bây giờ xem ra đã là cực hạn, cô hôn nàng,  tay kéo quần áo nàng. Lâm Vỹ Dạ cảm thấy không nỡ, vì vậy sau một lúc để Lan Ngọc muốn làm gì thì làm, nàng cuối cùng mới chọc chọc mặt cô: "Dì cả của em vẫn chưa đi đâu."



Hai tai Lan Ngọc trong nháy mắt cụp xuống, ỉu xìu đứng lên sửa sang lại quần áo, nàng ôm cô vào lòng: "Còn hai ngày nữa thôi, qua hai ngày là được rồi."



Cô cọ cọ trước ngực nàng "Không sao, Ngọc nhịn được." - Tuy quan hệ của hai người ngày càng thân mật, nhưng Lan Ngọc lại có tự chủ trong chuyện này hơn so với lúc trước. Lúc đầu cô vẫn luôn không khống chế được bản thân, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này, nhịn không được muốn thoải mái hơn một chút, chưa bao giờ biết khắc chế cùng che giấu, bằng không lúc đó Lâm Vỹ Dạ đã không cảm thấy biến thái.



Nhưng bây giờ Lan Ngọc đã thực sự trưởng thành rồi, tuy vẫn thích thân mật với Vỹ Dạ, nhưng cô ngày càng có thể khống chế chính mình, như thời khắc này vậy, cô yên lặng bình ổn lại cảm xúc, sau đó đứng lên nấu cơm tối.




Lâm Vỹ Dạ rất ngoài ý muốn, nàng còn cho rằng Lan Ngọc sẽ quấn quít lấy mình dùng tay làm một lần.



Lan Ngọc thuần thục xào rau, cơm trong nồi đã sớm nấu xong, vì chỉ có một mình Lâm Vỹ Dạ ăn, thức ăn và cơm cũng không tính là nhiều, nhưng nàng vẫn ăn một đũa, sau đó đút cho Lan Ngọc một đũa. Cô rất vui vẻ, ăn vô cùng ngon miệng, không hiểu sao lòng nàng đặc biệt vui vẻ: "Bộ dạng này ngốc nghếch quá."



Ngay lúc nói, liền thấy Lan Ngọc ngoạm một ngụm, ăn miếng thịt Vỹ Dạ đang gắp trên đũa.



Lâm Vỹ Dạ gắp một miếng đậu hũ bỏ vào miệng, nàng là người có bệnh sạch sẽ nhẹ, nhưng bây giờ đã có thể ăn thứ cô đã cắn qua mà mặt không đổi sắc, không hề cảm thấy bẩn dù chỉ một chút.



"Mợ ơi, muốn uống anh. (Vợ ơi, muốn uống canh)" - Lan Ngọc vừa ngốn cơm vừa nói, bị Lâm Vỹ Dạ không nặng không nhẹ trừng mắt: "Không được ngậm cơm nói, nuốt xuống đã."



Lan Ngọc liền im thin thít, nuốt xuống cơm trong miệng mới dám nói: "Canh."



Nàng múc một thìa canh trứng đút cho cô: "Gấp cái gì, không ai giành với Ngọc cả, ăn từ từ thôi."



"Thích quá, có thể được ăn chung với vợ." - Tuy rằng thỉnh thoảng Lan Ngọc sẽ cảm thấy khát, nhưng rất ít khi cảm thấy đói, dường như không có thay đổi gì so với lúc trước, nhưng cô rất thích ăn cùng nàng, như vậy nhìn qua bọn họ rất giống một đôi tình nhân bình thường.



Đêm nay không khác gì mọi ngày, nửa đêm Lâm Vỹ Dạ muốn dậy đi vệ sinh, vừa ngồi dậy, Lan Ngọc liền dụi mắt tỉnh theo, cũng muốn xuống giường đi vệ sinh với nàng



Đây là thói quen được hình thành từ chuyện Cẩm Thơ hôm đó, tuy hung thủ đã bị bắt từ lâu, nhưng Lan Ngọc vẫn kiên trì làm vậy, lý do còn rất đầy đủ: "Cho dù không có người xấu, nhưng nhỡ có con gián đến dọa vợ Ngọc thì làm sao?"



Vì vậy dù Lan Ngọc ngáp liên tục vẫn muốn đứng lên đi cùng Vỹ Dạ. Lâm Vỹ Dạ hơi bất đắc dĩ cùng buồn cười với việc này, đương nhiên, cũng tràn đầy cảm động.



Nhưng đến hôm nay liền biến thành tràn đầy may mắn.



Nàng vừa đi toilet xong, chợt nghe thấy tiếng Mimi đang ngủ ở phòng khách bỗng nhiên nhảy dựng lên, lấy động tác cực kỳ cảnh giác nằm sấp trên mặt đất, móng vuốt bật ra, dáng vẻ như lâm đại địch.



Lâm Vỹ Dạ cho rằng có chuột, bị dọa giật mình: "Không có chuột đâu mà nhỉ?"



Lan Ngọc hơi nhíu mày, ôm Vỹ Dạ vào lòng bảo vệ, môi mím chặt, lòng nàng biết không tốt, ôm eo cô dựa vào, cảm thấy hơi hoảng loạn. Lan Ngọc nhận ra, thu cánh tay ôm Vỹ Dạ chặt hơn.



Một cơn gió lạnh thổi tới, đèn phòng tắm chớp chớp, sau đó phụt một tiếng tắt ngúm, cả căn phòng tối om, đôi mắt màu lục của Mimi vô cùng dọa người.



Lâm Vỹ Dạ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình rõ ràng, nàng căng thẳng nhìn xung quanh, hôm nay ánh trăng rất sáng, chiếu khắp ban công, ban công của nàng bình thường phơi quần áo, đặt mấy chậu hoa, mấy ngày nay vì nuôi Mimi nên đặt thêm vài nệm lót và bát thức ăn cho mèo.



Vừa nhìn vẫn thấy rất tốt, nhưng tiếp theo nàng liền phát hiện một người phụ nữ đứng trên ban công. Lâm Vỹ Dạ bị dọa không nhẹ, Lan Ngọc liền ôm chặt lấy nàng, cau mày: "Lại là cô, tôi đã nói không cho phép cô đến tìm vợ tôi rồi mà!"



Con ma nữ kia u ám đứng sau rèm cửa, sắc mặt trắng xanh: "Ơ, các người hủy cơ thể của tôi, còn không cho tôi đến báo thù sao?"



Hủy thân thể? Lâm Vỹ Dạ cố gắng nhớ lại chuyện hôm qua thím Hương đã nói, sẽ không phải ngày dương khí thịnh nhất là hôm nay chứ!



Vì mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, đầu nàng loạn vô cùng, hoàn toàn không nhớ rõ cụ thể bất kỳ chuyện gì.


Nói vậy, nhân vật phản diện sẽ chết, hay bởi vì sợ Lan Ngọc nói nhiều điều vô ích, ma nữ kia thức thời chọn lựa trực tiếp ra tay không nói lời nào, tục ngữ nói lúc đầu càng mạnh mẽ, lúc sau sẽ yếu đuối, cô ta hóa thành một luồng gió lạnh phóng tới. Lan Ngọc thật ra cũng không biết ma và ma đánh nhau thế nào, cô chỉ vô thức chắn trước mặt nàng



Sau đó... sau đó Lâm Vỹ Dạ liền nghe thấy một tiếng kêu rên bén nhọn, ma nữ kia hóa thành hàng nghìn tia sáng, bao phủ Lan Ngọc, những tia sáng đó không hề nhập vào cơ thể cô, mà biến mất không dấu vết.



Lâm Vỹ Dạ mông lung, nhìn xung quanh không hề thấy bóng dáng của ma nữ kia, ngược lại nhìn thấy Lan Ngọc ngây ngốc đứng ở đó, nàng sốt ruột: "Ngọc không sao chứ?" - Nàng nóng lòng muốn sờ soạng cô kiểm tra từ đầu đến chân.



Lan Ngọc phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn Vỹ Dạ "Không sao đâu, chỉ là hình như... Ngọc thấy được quá khứ của cô ta."



Quá khứ của ma nữ? Lâm Vỹ Dạ ù ù cạc cạc: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cô ta đi đâu rồi?"



"À, hình như biến mất rồi." - Lan Ngọc cũng rất mơ hồ, "Vừa nãy cô ta chạm vào Ngọc liền tan thành từng mảnh, sau đó Ngọc thấy được một vài hình ảnh."



Lan Ngọc kéo Vỹ Dạ về phòng, đặt nàng nằm trong ổ chăn ấm áp, sau đó cô ôm nàng chậm rãi nói: "Cô ta trước đây hình như làm một người phụ nữ đàng hoàng, hiền lương thục đức, nhưng sau đó chồng cô ta vụng trộm bên ngoài, ngay cả tiểu tam cũng hại chết cô ta, tàn nhẫn phân thây cô ta ra, linh hồn cô ta không thể ngủ yên, muốn báo thù, vừa hay được một người am hiểu làm búp bê phát hiện, sau đó hắn phong ấn linh hồn cô ta vào hình nhân, người làm búp bê kia nói cho cô ta, nếu muốn báo thù, chỉ còn cách mượn thân thể của người sống, cho nên cô ta theo Nam Thư về đến trong nước."



Lâm Vỹ Dạ nghe xong hồi lâu, hỏi: "Vậy người làm búp bê kia có quan hệ gì với cô ta? Mối tình đầu, thanh mai trúc mã hay thế nào?"




Lan Ngọc mở to hai mắt nhìn, biểu cảm này của cô vô cùng đáng yêu, làm Lâm Vỹ Dạ nhịn không được vuốt ve mặt cô: "Vợ à, sao em biết?"



"... Mấy chuyện ma cẩu huyết thông thường đều như vậy." - Lâm Vỹ Dạ bùi ngùi nói, câu nói nghệ thuật là lăng kính cuộc sống quả không sai, "Vậy cô ta đã chết rồi sao?"



"Đã chết rồi." - Lan Ngọc khẳng định trả lời, cô có thể cảm thấy năng lượng của cô ta truyền lên người mình, mà khí tức vốn thuộc về ma nữ đó đã tiêu tan, tuy không biết vì sao, nhưng cô rất chắc chắn.



Lâm Vỹ Dạ không hỏi nhiều nữa, chỉ cảm thấy may mắn: "Chết là tốt rồi, rốt cuộc mọi chuyện cũng kết thúc."



Tuy nói hoàn cảnh của con ma nữ này rất thảm thương, tội nghiệp như vậy, Lâm Vỹ Dạ hẳn phải khóc thút thít, chỉ là cô ta làm Nam Thư tự sát không thành, sau đó còn nhiều lần đến tìm nàng gây phiền phức, tuy có thể thông qua vài câu nói của Lan Ngọc biết được hoàn cảnh bi thảm của cô ta, Vỹ Dạ  vẫn không có quá nhiều đồng tình.



Dùng một câu rất lưu hành bây giờ mà nói, đó chính là không làm thì sẽ không chết.



Nhân sinh trên đời, phải chịu trách nhiệm cho chính mình.











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top