Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 5: A!

Mở cửa về nhà, Vỹ Dạ liền thở phào nhẹ nhõm, hai vai mỏi nhừ, cả người chỗ nào cũng đau, ước gì có thể lên giường nghỉ ngơi luôn, nhưng mà chuyện cần làm đầu tiên là cởi giày đã.



Trong nháy mắt, cô đã lấy dép lê đến, ngồi xổm xuống, chuẩn bị đổi dép cho nàng. Vỹ Dạ giật mình, "Cô làm gì?"



"Đổi dép." - Cô ta nói thản nhiên.



Nàng phất tay đuổi cô đi: "Được rồi, cô không nhất thiết phải làm chuyện này, tôi tự làm được." - Nàng đi giày cao gót, chỉ cần hất chân là xong, cô xếp đôi giày cao gót của nàng gọn gàng vào tủ để giày, sau đó nói: "Tôi ôm em."



Vừa nói xong, Vỹ Dạ liền cảm thấy cả người mình bay lên, may là ngực cô ta rất rắn chắc, cũng rất ấm áp, cô ôm nàng đặt lên giường, "Em có việc gì thì cứ gọi tôi là được."



"Tôi muốn tắm rửa!" - Lâm Vỹ Dạ vừa tức vừa buồn cười, nhưng giường chiếu quá mềm mại, nàng nằm trên đó, cả người vừa thả lỏng liền cảm thấy cực kì mệt mỏi, không muốn động đậy chút nào.



Cô đến gần nàng, mặt dày: "Tôi có thể giúp em tắm."



"Biến!" - Vỹ Dạ chỉ chỉ vào trán cô ta, "Này, rốt cuộc trong đầu cô chứa cái gì thế?"



"Em." - Cô mỉm cười nói, rồi ngồi xuống sàn nhà, Vỹ Dạ nằm nghiêng, hai người mặt đối mặt, cô đưa tay lên vuốt tóc nàng "Tất nhiên là tôi vẫn luôn nghĩ về em rồi."



Tối nào cũng tỏ tình một lần sao? Lâm Vỹ Dạ lắc đầu, mặc kệ cô ta "Nghe này, cô không cần phải lấy lòng tôi, chỉ cần không ảnh hưởng đến tôi, tôi sẽ không đuổi cô đi, biết không?"



Cô ta lắc đầu: "Tôi thích em."



Lần thứ hai trong ngày,Lâm Vỹ Dạ lườm cô ta "Cô muốn theo đuổi tôi?"



"Phải, phải." - Cô gật như gà mổ thóc.



"Cô không phải Nhiếp Tiểu Thiên, tôi cũng không là Ninh Thái Thần." - Lâm Vỹ Dạ  từ chối thẳng thừng, mặc dù tên quỷ này rất đẹp gái, rất đặc biệt, nhưng nàng không còn là thiếu nữ nữa, gì mà yêu nhau với ma quỷ, đúng là một chuyện hoang đường, "Nên đừng phí công." (Au: Nhiết Tiểu Thiên, Ninh Thái Thần: 2 nhân vật chính trong phim "Thiện nữ u hồn")



Cô nghe xong những lời này, đột nhiên đứng lên, Lâm Vỹ Dạ bị cô ta dọa giật mình, nhưng cô chỉ chôn đầu ở hõm vai nàng, cắn cắn vành tai nàng, nàng mất tự nhiên tránh đi một chút, cô vẫn tiếp tục cắn nhẹ, Lâm Vỹ Dạ thấy hơi ngứa... Trước kia nàng cũng chỉ bị Trường Giang hôn má, lần đầu tiên bị người khác chạm đến chỗ nhạy cảm như vậy.



Nàng thấy cực kì thiếu tự nhiên, chỉ thấy mặt càng lúc càng nóng, nhưng lại sợ cô ta làm bừa, đành nói khẽ: "Thả tôi ra đi."



"Không." - Giọng cô phảng phất chút hờn dỗi, cứ đè nàng như vậy, nhưng lại không hề xúc phạm nàng, hôn môi cũng không hôn, chỉ cắn vành tai, liếm cổ nàng, toàn là những chỗ nhạy cảm.



Lâm Vỹ Dạ không chịu nổi nữa, đang nghĩ xem có nên đá một cái vào chỗ quan trọng của cô ta không, thì đột nhiên cô ta lại ngừng, ấp úng, "Cái kia... Tôi..."



Nàng cũng vừa định lên tiếng, lại cảm thấy chỗ nào đấy trên người cô ta có thay đổi, sắc mặt nàng lập tức trở nên khó coi, cô thấy nàng có dấu hiệu chuẩn bị nổi giận, liền nhanh chóng ngồi dậy: "Tôi... Tự tôi đi giải quyết."



"Cút xuống giường, ngay!" - Lâm Vỹ Dạ lấy gối, đánh mạnh vào đầu cô ta, cô ta không nói gì, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.



Cô vừa đi, nàng lại càng cảm thấy lúng túng hơn, nàng vừa tức vừa ôm mặt, nhất quyết không chịu thừa nhận tim mình đang đập càng lúc càng nhanh.



Lâm Vỹ Dạ không ngừng tự an ủi mình, mày chỉ bị sắc đẹp mê hoặc thôi, đây là phản ứng sinh lý bình thường, không sao.



Nàng thật sự thấy rất phiền lòng, bình thường, gặp người khác, chỉ cần nàng tỏ thái độ không tiếp nhận, thì sẽ không có ai đưa tình yêu cuồng nhiệt của mình dán lên mông lạnh, cũng không có ai ép nàng, trừ khi là tội phạm, nhưng cái người trong nhà tắm kia lại khác....



Chỉ cần cô thích, cô có thể nhìn trộm nàng tắm, nửa đêm có thể bò lên cửa sổ của nàng, luật pháp cũng không có tác dụng với cô. Có thể báo án bắt cô chắc? Bùa của thím Hương cũng không đuổi cô đi được. Có thể nói là nàng hoàn toàn không có cách nào để đối phó.



Lâm Vỹ Dạ phân vân, nghĩ xem có nên gọi điện cho thím Hương không. Cuối cùng, nàng chưa kịp cầm điện thoại lên, thì nghe thấy có tiếng .... Rên...Phát ra từ nhà tắm, nàng suýt hộc máu mồm, "Này! Cô đang làm trò gì thế!?!



Câu này của nàng là câu cảm thán, nhưng chẳng hiểu sao vào tai cô lại thành câu nghi vấn, nên cửa phòng tắm từ từ mở ra, cô che che lấp lấp: "Tôi... Tôi..."



Lâm Vỹ Dạ vô tình liếc mắt xuống, lập tức thấy mình như bị sét đánh, giọng nói run rẩy: "Cô... Cô... Đồ biến thái!"



"...Là em hỏi tôi đang làm gì mà...." - Cô oan ức, giấu mình sau cánh cửa, chỉ để lộ cái đầu nhìn nàng



Lâm Vỹ Dạ cảm thấy đầu mình như bốc khói: "Buồn nôn! Biến thái!" - Lần đầu tiên thấy chỗ kia của người khác, nàng thấy cực kì sốc, may là trong tay nàng không có đồ gì gây sát thương, nếu không thì chắc chắn nàng sẽ nện nó vào đầu cô ta



"Đây là phản ứng tự nhiên, bình thường." - Cô nhấn mạnh, "Không phản ứng mới là bất thường."



Bình thường con quỷ. À không, cô ta đúng là quỷ! Vỹ Dạ không thể nhịn được nữa, định đẩy cô vào nhà tắm, sau đó lại đau khổ phát hiện, trong nháy mắt, trên váy nàng xuất hiện thêm một thứ gì đó...



Nàng không nói gì, cô lo lắng: "Thật xin lỗi, tôi lau cho em..." - Còn chưa đưa tay ra, cô đã nhận được một bạt tai của nàng. "Ngay lập tức biết khỏi mắt tôi!"



Cô không dám nói thêm câu nào, lập tức biến mất.



Lâm Vỹ Dạ cởi chiếc váy bẩn ra, càng nhìn càng thấy buồn nôn, ném bừa nó vào rổ quần áo bẩn, rồi đi tắm luôn, khi mùi sữa tắm hoàn toàn át đi cái mùi khó chịu kia, nàng mặc đồ ngủ, vẫn là phong cách đáng yêu như thời đại học, nhưng nhìn người trong gương, nàng vẫn thấy có chút xa lạ.



Khi đi học, mái tóc nàng đen, thẳng, dài, quần áo cũng rất rộng rãi, thoải mái, hầu như lúc nào cũng đeo cặp sách, nhưng giờ, nàng uốn tóc xoăn, nhuộm. Đổi loại kính khác, mặc đồ công sở, dùng túi xách da, nhìn đậm chất Office lady



Năm đầu tiên nàng tốt nghiệp, rất loạn, giờ nhớ lại, nàng cảm thấy có chút không thật, tốt nghiệp, xin việc, dọn nhà ra ở riêng, cuộc sống cứ thế tuân theo một quỹ đạo nhất định, nàng cũng không chắc rằng mình có thể làm được hay không.



Thế nhưng nàng vẫn kiên trì, cố gắng làm việc, cố gắng thích ứng, dần dần nàng cũng quên đi bản thân mình khi còn học đại học trông như thế nào.



Nhưng giờ đây, khi mặc bộ đồ ngủ có vẻ ngây thơ này lên, nàng lại phát hiện ra, thật ra mình vẫn còn mơ hồ như khi mới tốt nghiệp.



Bên ngoài có tiếng chó sủa, Vỹ Dạ mở cửa sổ nhà tắm ra, nàng ở tầng hai, tầng dưới có trồng một hàng cây, nhìn có vẻ giống hoa đào, gió thổi qua mang theo hương thơm nhẹ nhàng.



Thấy có gió mát, nàng còn định đứng đau buồn một lúc nữa, nhưng lại phát hiện ra chân mình không chịu đựng được nữa, vết thương kia có vẻ nghiêm trọng, đứng lâu một chút là lại đau, nàng vịn tường đi ra ngoài, cô lại đột nhiên xuất hiện, đỡ nàng đến giường, rồi lấy cao Vân Nam bôi cho nàng



Nàng nhìn cô, cô liền ra vẻ áy náy, không dám nhìn nàng, sau khi bôi cao cho nàng xong, liền chạy vào nhà tắm. Một lát sau Lâm Vỹ Dạ liền nghe thấy tiếng nước ào ào, nàng tức xạm mặt lại, "Cô lại làm gì thế?"



"Giặt quần áo." - Cô thò mặt ra, giơ chiếc váy của nàng lên.



Lâm Vỹ Dạ yên tâm, nhìn đồng hồ đã 11 giờ rồi, nàng cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nên đưa tay tắt điện đi ngủ.



Hôm sau thấy vết sưng đỏ ở chân đã tan đi không ít, nhưng vẫn không thể đi giày cao gót được nữa, nàng đành đi đôi giày bệt mềm. Bữa sáng là chiếc sandwich đơn giản, bánh mì kẹp trứng ốp la, lạp xưởng được gói lại cẩn thận, trong cốc giữ nhiệt là sữa đậu nành.... Quan trọng nhất là đây là sữa được làm từ máy làm sữa đậu nành nàng trúng thưởng trong sự kiện hằng năm của công ty.



Lâm Vỹ Dạ thừa nhận khi mình thấy phần bữa sáng này, trong lòng có chút cảm động, cơn tức hôm qua cứ thế mà biến mất lúc nào không hay, đêm qua trước khi đi ngủ nàng còn định gọi điện cho thím Hương hỏi thử xem có cách nào để đuổi quỷ đi không, nhưng khi được cô quan tâm thật lòng như vậy, không xúc động không được.



Đến công ty, đồng nghiệp bên cạnh ân cần hỏi: "Chân cô sao thế?"



Lâm Vỹ Dạ nói dối không chớp mắt: "Hôm qua lúc về, hành lang tối quá nên bước hụt."



Nhưng nàng không lắm chuyện không có nghĩa là người khác cũng thế, khi nàng đến phòng nước, đã thấy có mấy nữ đồng nghiệp đứng đó buôn chuyện, phòng nước chính là nơi nhiều chuyện nhất trần đời, đi qua đi lại, không biết bao nhiêu tin đồn được truyền ra từ nơi này.



"Này, mấy cô có thấy vòng tay của chị Thư không? Loại Cartier đấy, dù không nạm kim cương nhưng giá cũng trên dưới ba vạn."



Chân Lâm Vỹ Dạ đứng không vững, suýt nữa ngã sấp xuống, tiền lương của nàng bây giờ mỗi tháng có 4000 tệ, thế mà chỉ 1 chiếc vòng tay của Nam Thư đã là ba vạn rồi?



Thật đáng sợ, trong ấn tượng của Vỹ Dạ, khái niệm về xa xỉ phẩm cũng chỉ dừng lại ở mặt dây chuyền kim cương mấy nghìn tệ... Nhanh chóng uống cốc nước an ủi mình,nàng nghĩ lại, thấy mình thật ngu ngốc, dù sao người ta cũng là nhãn hiệu châu báu đẳng cấp thế giới, đại khái chỉ có quý hơn chứ không có quý nhất, mấy nghìn tệ cũng chỉ đủ cho mấy người dân đen như nàng mua về cho đã nghiền thôi.



Tất nhiên là đối với mọi người, Nam Thư không phải là chủ đề bàn tán chính, có người không cam lòng yếu thế, chuyển chủ đề sang Trương Thế Vinh, "Tổng giám đốc mới đổi xe, nghe đồn hơn 200 vạn đấy!"



"Chuyện này thì có gì, chúng ta đều biết tổng giám đốc là cháu ngoại của chủ tịch, anh ta đâu cần phải sống dựa vào tiền lương hàng tháng đâu." - Một cô nhân viên xinh đẹp khác bưng chén cà phê, thần bí nói, "Hôm trước tôi và bạn trai còn thấy tổng giám đốc vào quán rượu với một người có dáng rất giống Khả Như cơ."



"Có khi nào là Khả Như thật không?"



Lâm Vỹ Dạ thầm nghĩ, không phải là có lẽ, mà đúng là Khả Như! Chân nàng bị trật khớp còn là do cô ta tặng đấy, phụ nữ ghen tuông thật đáng sợ!



"Khụ khụ.." - Ngoài cửa có tiếng ho khan, nhân vật chính trong tin đồn đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, những người còn lại liền tản ra, Vỹ Dạ cũng muốn tránh đi, nhưng chân nàng không tiện, không chạy nhanh được, đành dứt khoát giả bộ cái gì cũng không biết, lên tiếng chào hỏi: "Chị Thư."



"Chân sao thế?" - Thật ra Nam Thư có phòng làm việc riêng, không cần phải đến chỗ này uống nước, mà có vẻ cô cũng không có ý định uống trà, xem ra chỉ là đi ngang qua, ở công ty này, chức vụ càng cao, văn phòng cũng cao theo, giả sử như Trương Thế Vinh, văn phòng anh ta chiếm nguyên cả tầng cao nhất.



Lâm Vỹ Dạ không để mình để lộ ra chút sơ hở nào, chỉ cười nói: "Không cẩn thận bị trật khớp thôi."



"Bị thương đến gân cốt, cẩn thận tĩnh dưỡng 100 ngày." - Nam Thư cũng không nhắc đến chuyện vừa nghe được, chỉ hỏi nàng "Lần trước em đi tìm thím Hương sao rồi?"



À, chuyện này... Lâm Vỹ Dạ bất đắc dĩ: "Chắc là do em nghi thần nghi quỷ thôi, chỉ lấy một tấm bùa bình an là xong."



"Vậy thôi." - Nam Thư nháy mắt, cô rất thích dùng kính áp tròng màu lam, vừa đẹp vừa lạnh lùng, "Thím Hương không chỉ có danh tiếng ở việc đoán mệnh đâu, thím ấy còn tính duyên nữa, chuẩn cực!"



Vỹ Dạ ngạc nhiên: "Chị tính rồi à?"



"Đúng vậy, thím ấy nói, cuộc đời chị nhất định sẽ... Gặp quý nhân." - Nam Thư nói câu này phảng phất mang theo ý khác nữa, Vỹ Dạ liền im miệng, nàng rất thích nghe bát quái, coi như tô màu thêm cho cuộc sống đỡ buồn tẻ, nhưng nàng chỉ nghe thôi, không nói, cũng tuyệt đối không bao giờ nói xấu sau lưng người khác, Nam Thư rất thích nàng ở điểm kín như bưng này, nên quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt lên, "À, còn có thể cầu hoa đào, em rảnh thì đi thử xem."



Hoa đào? Lâm Vỹ Dạ nghĩ, giờ trong nhà nàng còn đang có một đóa hoa đào nát, không biết khi nào mới giải quyết xong đây?







Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top