Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 55: Xuất Viện

Hôm nay Lâm Vỹ Dạ về rất sớm, dù sao buổi tối bọn Trương Thế Vinh cũng có tiệc nên nàng làm xong việc liền nhanh chóng quay về. Chào đón nàng là cái ôm đầy trách móc của Lan Ngọc, hai ông bà Lê tận mắt nhìn thấy dáng vẻ uể oải từ trưa của cháu gái dường như trong nháy mắt đã bị hoóc-môn kích thích phục hồi máu: "Vợ, Ngọc đói quá rồi, Ngọc muốn ăn cơm."



Cô lớn như vậy rồi, còn bám chặt lấy nàng chẳng buông, Lâm Vỹ Dạ không nhìn thấy đường liền gạt Lan Ngọc qua một bên: "Ngọc để em thay quần áo trước đã."



Bên ngoài lạnh muốn chết, nàng lại mặc một chiếc áo khoác dày, vậy nên vừa vào nhà thì đã nóng không chịu nổi. Cô giúp nàng cởi áo khoác ra, kéo tay nàng đặt lên bụng mình: "Xẹp lép cả rồi đây này."



'Ọt ọt' đã vậy nó còn tạo ra cả âm thanh phối hợp cùng. Lâm Vỹ Dạ cầm lấy bao tay, chào hỏi ông bà Lê trước sau đó mới nói: "Đã đói như vậy, sao Ngọc không ăn lót dạ một ít trước đi?"



Lan Ngọc bỏ qua những lời này, còn nói: "Vợ, Ngọc muốn đi toilet."



"Tự đi đi." - Lâm Vỹ Dạ không có ý muốn nuông chiều Lan Ngọc



Lan Ngọc lúc này chẳng thể viện cớ được nữa, chỉ có thể tự mình chạy thẳng vào toilet. Một lát sau bước ra.Trước kia, khi còn là một linh hồn, cô không dễ gì biết đói, nhưng giờ thì chịu không được nữa: "Đã đói lắm rồi."



Lúc này, ở phòng khách, đồ ăn đã được bày đầy trên bàn, đều là do người giúp việc của nhà họ Ninh nấu mang đến, Lan Ngọc thấy thế liền hỏi: "Ông ngoại bà ngoại, hai người có ở lại ăn cùng bọn con không?"



Ông bà Lê vốn định đi về, nhưng khi nghe cháu gái nói thế thì bọn họ liền rất vui vẻ ở lại cùng cô ăn cơm. Sức ăn của con mèo nhỏ tội nghiệp so với người đã đói từ trưa đúng là không giống nhau chút nào. Lâm Vỹ Dạ chỉ ngồi một chỗ, còn Lan Ngọc thì tinh thần vô cùng phấn chấn, còn chưa kể lúc vừa bắt đầu bữa cơm thì nàng đã cực kỳ xấu hổ rồi.



Nàng chỉ vừa mới gắp miếng sườn cắn một cái, còn dư nửa miếng trong bát thì đã bị Lan Ngọc dùng đũa cướp đi, bỏ vào trong miệng nhai nhai, rồi lại tiếp tục dán mắt vào bát cơm của nàng



Chưa đầy một lát thì mọi người phát hiện, trên bàn cơm bất kể món gì Lâm Vỹ Dạ cũng đều chỉ kịp ăn một miếng, còn lại đều bị Lan Ngọc cướp đi. Vốn dĩ nàng định sẽ không nói gì khi ăn để tạo cho ông bà một ấn tượng thật tốt, nhưng mà...



"Sao Ngọc không ăn em luôn đi?"- Trước kia khi Lan Ngọc còn ở trạng thái linh hồn cũng không phải là không có tình huống này. (Au: này thì bà chế tui nói dỗi thành ra nói dại nhé 😌😌)



Hai má Lan Ngọc lập tức ửng đỏ, xấu hổ nhìn nàng một cái. Trong lòng Lâm Vỹ Dạ đột nhiên cảnh giác, biết rõ rằng nếu cô mà nói ra thì nhất định sẽ kinh thiên động địa,quỷ thần khiếp hãi, cho nên nàng càng thêm cẩn trọng, nhanh tay gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng cô: "Ăn đi,ăn đi."



Quả nhiên, đến lúc ngủ, Lan Ngọc nhỏ giọng bên tai nàng nói:" Làm như thế,chúng ta lại có thể gần gũi hơn rồi, lúc có mặt ông ngoại và mọi người Ngọc lại không thể hôn em được."



Lâm Vỹ Dạ sờ lên cổ, ban ngày không thể hôn, buổi tối vừa ngủ chung đã bị Lan Ngọc bắt đầu làm trò. Nếu không phải nàng nói cô vẫn còn chưa khỏe, ngăn không cho cô tiến thêm một bước nữa, đoán chừng bây giờ cô cũng đã nằm sấp trên người nàng luôn rồi.



Lan Ngọc nhớ đến lời nàng nói rằng sau khi xuất viện sẽ tính tiếp, liền bắt đầu toàn tâm toàn ý chờ ngày xuất viện, thỉnh thoảng nhắc đến việc ấy vài câu. Ninh Hoài Linh cũng thấy ở bệnh viện không tốt bằng ở nhà, dù gì cô vẫn cần phải được chăm sóc chu đáo, vì vậy mấy ngày qua cũng đang có suy nghĩ cho cô xuất viện.



Lúc này vấn đề mới thật sự xuất hiện.Nhà cũ của Ninh gia nằm ở khu ngoại ô Bắc Kinh, khoảng cách hai nơi có thể coi là không nhỏ, Bắc Kinh lớn như vậy, nếu mỗi ngày Lâm Vỹ Dạ cứ phải chạy đi chạy lại hai nơi thì căn bản là không kịp. Hơn nữa, chưa xác định rõ mối quan hệ mà lại ở trong gia đình người ta, nàng cũng thấy như vậy rất kì quặc.Vốn dĩ nàng không tới đây để gặp bố mẹ cô, trở về làm việc vẫn tốt hơn.



Cách giải quyết tốt nhất là quay lại khách sạn, như vậy cũng thuận tiện hơn, nhất định phải tách Lan Ngọc ra khỏi mình. Nhưng đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, làm thế nàng không chịu được, Lan Ngọc đương nhiên cũng không chịu được rồi.



Công việc thì tuyệt đối không thể vứt bỏ, cho nên bây giờ nàng viện cớ còn công việc để ở lại khách sạn, còn Lan Ngọc thì cứ về nhà nghỉ ngơi trước, khi nào rảnh sẽ đến thăm cô sau.



Lan Ngọc nghe xong thì hai vành mắt bỗng đỏ lên, lệ chực dâng đầy khóe mắt: "Em không quan tâm Ngọc nữa rồi."


Mũi cô đỏ ửng, sắc mặt tai tái, cô nhắc lại trong tiếng nức nở "Em không quan tâm Ngọc nữa rồi, vợ không quan tâm Ngọc nữa rồi."



Lâm Vỹ Dạ do dự một chút, nhưng vẫn không mềm lòng, trái lại còn nói với cô "Lan Ngọc, bây giờ với trước kia không giống nhau. Em ở Bắc Kinh phải đợi nhiều nhất là nửa tháng để trở về Hải Thành, sau khi về rồi thì Bắc Kinh đã phát triển thế nào vẫn chưa thể biết hết. Ngọc cũng không thể đi theo em mãi được, Ngọc bây giờ đã có nhà và có người thân rồi, Ngọc phải về nhà mình. Trừ khi chúng ta kết hôn, nếu không thì chia tay là điều khó tránh khỏi.Đại đa số các cặp tình nhân trên thế giới này cũng không phải mỗi ngày đều gặp mặt, hơn nữa công nghệ bây giờ phát triển như thế, mỗi ngày chúng ta có thể gọi video, được không?"



"Không giống nhau" - Lan Ngọc đau khổ nhìn nàng, khóe mắt cô đẫm nước



"Người khác thế nào Ngọc không biết, Ngọc chỉ muốn ngày nào cũng được nhìn thấy em, nếu không gặp được em thì sẽ rất khó chịu.Ngọc chỉ muốn ở bên cạnh em thôi, em rời đi một lát Ngọc đã cảm thấy rất buồn rồi. Vợ! Ngọc không muốn ở trong cơ thể yếu ớt này nữa, phiền phức vô dụng quá."



Lâm Vỹ Dạ hoảng sợ: "Không được nói như vậy, dù thế nào thì Ngọc cũng đừng nghĩ đến mấy việc ngốc nghếch đấy." - Lan Ngọc lúc thông minh thì cực kỳ thông minh, nhưng một khi ngốc nghếch thì cũng có thể chọc cho nàng tức chết.



"Thế nhưng trước kia Ngọc có thể suốt ngày đi theo bên cạnh em, gặp em, ôm em." - Lan Ngọc cúi thấp đầu thì thào "Còn bây giờ thì không được.Vợ, Ngọc không thích như thế này đâu."



Nàng không biết nên an ủi cô thế nào, ngày mai sẽ phải xuất viện, việc này cũng không thể kéo dài thêm được nữa. Nàng chỉ có thể lùi một bước: "Buổi chiều em sẽ tan làm sớm một chút, cùng Ngọc đi về nhà, nửa tháng sau là thời gian quan trọng nhất, có khả năng là em sẽ không về, Ngọc cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, được không?"



Lan Ngọc hai tai dựng thẳng, khẽ cúi đầu xuống tỏ ý không vui. Một lát sau cô mới nói: "Vợ, Ngọc muốn cùng em kết hôn, như vậy thì chúng ta sẽ không phải xa nhau nữa."



"Ngốc thật. Sao kết hôn rồi thì lại không phải xa nhau nữa?" - Lâm Vỹ Dạ gõ gõ trán của Lan Ngọc "Cho dù có là vợ chồng thì chúng ta cũng chẳng thể dính lấy nhau cả ngày được.Hơn nữa cứ gặp nhau nhiều sẽ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, thế là vừa mới kết hôn đã phải chia tay nhau rồi, như vậy thật sự không tốt đâu, đúng không?"



Lan Ngọc cũng chẳng thấy tốt chút nào, vậy nên cô liền nói: "Ngọc và em cùng ở khách sạn có được không?"



"Cái gì?" - Lâm Vỹ Dạ dở khóc dở cười "Thân thể Ngọc còn chưa khỏe, về nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.Với lại chắc chắn ông nội sẽ không nỡ để Ngọc ở bên ngoài đâu."- Ninh Hoài Linh và nhà họ Lê đều thật lòng yêu thương cô, dường như chỉ sợ cô phải chịu uất ức vậy. Tính cách của Lan Ngọc đơn thuần như thế cũng là vì được gia đình bảo vệ,chở che từ nhỏ.



Lan Ngọc vốn dĩ có giác quan thứ sáu, nên cô cũng biết rõ là không có khả năng, nếu cô dám nói ra, việc lấy vợ của cô chắc chắn sẽ lại gặp sóng gió.



Trong lòng suy sụp, ngày hôm sau Lan Ngọc xuất viện. Lâm Vỹ Dạ cùng cô trở về nhà cũ của Ninh gia nằm ở khu ngoại ô Bắc Kinh. Trước sau có hai hoa viên.Nơi này không giống các khu biệt thự cao cấp trên ti vi bởi vì hồ nước thấp thoáng cỏ cây, thoạt nhìn cũng không quá lớn, đi vào mới cảm thấy quanh co. Phòng khách rất rộng, tất cả đều được bài trí theo phong cách cổ xưa, toàn bộ vật dụng trong nhà đều là loại gỗ lim tốt nhất.



Lan Ngọc cứ nắm lấy tay Lâm Vỹ Dạ, vừa về đến nhà thì không hiểu sao lại buông lỏng đi một chút, có vẻ như côđã vô cùng quen thuộc với nơi này rồi: "Vợ, để Ngọc dẫn em vào phòng của Ngọc" - Cô nói xong liền kéo nàng đi, Lâm Vỹ Dạ không ngăn lại được, đành phải đi theo Lan Ngọc vào xem thử, cảm thấy rất thú vị.



Phòng Lan Ngọc tuy được gọi là phòng, nhưng trên thực tế thì cũng xem như là một căn hộ nhỏ, với một phòng ngủ và một phòng vệ sinh, so với sự cổ kính dưới lầu thì cách trang trí cực kì không phù hợp, chẳng những không phù hợp, hơn nữa lại vô cùng mơ mộng ngây thơ, thoạt nhìn giống như phòng ngủ của đứa trẻ con nhà nào vậy.



Mặt của cô bỗng chốc đỏ lên, nàng nhìn đông ngó tây, nhìn đến lúc cảm thấy không nhịn được cười nữa thì hỏi: "Ngọc ở nơi này à?"



"Ừ." - Lan Ngọc đem hành lý bỏ vào trong ngăn tủ, xem xét hai bên trái phải xung quanh, phát hiện ra không có ai, liền lao đến hôn nàng một cái. Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc hôn, vẫn còn đang lờ mờ thì sau đó đã bị cô kéo lên giường, chiếc giường đệm vừa to vừa mềm mại, cả người như được rơi vào trong một cây kẹo đường. Thời tiết lạnh, nàng mặc chiếc áo len cao cổ, đôi môi Lan Ngọc vẫn dứt khoát tiến theo chiều vạt áo, chẳng biết sẽ đến đâu, môi cô ấm áp truyền qua da thịt nàng, dường như muốn xiết chặt nàng vào trong cơ thể, mãi mãi không bao giờ tách rời.



Lâm Vỹ Dạ dốc sức kéo Lan Ngọc ra khỏi quần áo của mình. Lan Ngọc thì lại sống chết muốn chui vào ngực nàng, hai người giằng co một hồi, cuối cùng nàng vẫn không chống lại được sức lực của cô, đành buông lỏng tay: "Phải ăn cơm tối đã. Ngọc biến em thành bộ dạng gì thế này? Tránh ra."



"Người ta đã xuất viện rồi cơ mà." - Lan Ngọc cất giọng mơ hồ



"Ngọc có làm gì đâu, chỉ muốn hôn em một chút thôi."



Do chiếc áo len và khe hở da thịt nàng đều ngập tràn mùi thơm, Lan Ngọc đắm chìm trong đó, ban đầu cảm thấy bất an lo lắng, nhưng sau đó thì trong lòng đã dần yên tĩnh trở lại.



Như được nạp năng lượng, Lan Ngọc đã hồi sinh trở lại. Cô mang theo tinh thần vô cùng tốt xuống lầu ăn cơm, ăn một bữa cơm cũng chẳng chú ý xem cái gì nên nói, không ngừng luyên thuyên mãi. Nàng chỉ muốn ngăn cái miệng của cô lại. Còn Ninh Hoài Linh thì vẫn cười ha hả, thích thú nghe cô nói nhảm: "Còn nhớ hồi bé, con từng nuôi một con chó, nhưng sau này thì nó lại bỏ đi. Con đã đau lòng rất lâu, chẳng biết Mimi thế nào rồi, có được ăn cơm tắm rửa tử tế không."


"Chậu sứ của ông cũng có nuôi vài con cá chép lớn rất đẹp, hồi bé con còn nghĩ là liệu con có thể đem đi nấu hay không."



Ninh Hoài Linh nói chen vào: "Cuối cùng chưa cho con ăn thì mấy con cá chép cũng ăn nhiều quá đến chết luôn rồi, tiếc là toàn giống cá tốt."



"Chết hết rồi sao... Con còn định mang cá đến cho vợ cùng xem." - Lan Ngọc ngoác miệng ăn cơm, tiện tay gắp một miếng thịt cho Lâm Vỹ Dạ, sau đó gắp nửa miếng xương sườn của nàng vào trong bát của mình, "Ngon lắm đấy."



Lâm Vỹ Dạ cúi đầu im lặng, chẳng lẽ đồ ăn dính nước bọt của nàng lại ngon hơn à, vẻ mặt của cô như vậy là có ý gì chứ... Vất vả cả buổi cuối cùng cũng xong được bữa cơm. Một người giúp việc nở nụ cười chân thành bước đến nói với nàng "Lâm tiểu thư, phòng của cô đã được dọn dẹp xong rồi."



"Cảm ơn ạ." - Thực ra hôm nay Lâm Vỹ Dạ cũng không muốn ngủ cùng với Lan Ngọc, bởi vì trong bệnh viện mọi người đều tưởng là nàng ngủ trên chiếc giường bên cạnh.Còn chưa kết hôn mà đã ngủ trong nhà người ta nhiều quá thì cũng không tốt.



Nhưng nàng cũng đoán trước được rằng Lan Ngọc chắc chắn sẽ nổi khùng mà làm loạn, vậy nên nàng im lặng, cúi đầu tránh ánh mắt của cô, chiêu đối thoại này hoàn toàn không dùng được với Lan Ngọc, cô nhảy cao ba mét: "Phòng riêng? Chẳng phải là em sẽ ngủ cùng với Ngọc sao?"



Cô với tay kéo nàng vào lòng, dán mắt nhìn về phía người giúp việc và Ninh Hoài Linh, "Các người đừng hòng cướp cô ấy từ trong tay của tôi."



Ninh Hoài Linh há hốc mồm, cuối cùng chỉ có thể ho nhẹ một tiếng: "Như vậy sao được, Lâm tiểu thư dù gì cũng là khách mà."



"Cô ấy là vợ của con, vợ của con thì dĩ nhiên phải ngủ chung với con rồi, đúng không ông nội?" - Lan Ngọc cười điềm tĩnh, nét mặt mềm mại ấy lại khiến cho Ninh Hoài Linh không thể nói một chữ "không", ông đưa mắt về phía Lâm Vỹ Dạ. Nàng thầm cười khổ, ngay cả ông cũng chẳng có cách nào làm khó được Lan Ngọc, nàng còn có thể hạ quyết tâm nữa không.



Lan Ngọc vui vẻ thay mọi người đưa ra kết luận: "Chúng con quay về phòng trước đây." - Cô kéo nàng chạy nhanh lên lầu, còn cố tình khóa chốt cửa lại, nàng liếc nhìn cô: "Vừa ăn xong thì không thể vận động hay tắm rửa được đâu."



Chỉ một câu nói qua loa đã vô tình đập tan hết tất cả tính toán của cô. Lan Ngọc dựng thẳng tai ngồi xuống cạnh nàng "Ngày mai em sẽ không về sao?"



"Em cũng không chắc." - Nhắc đến công việc Lâm Vỹ Dạ lại thấy buồn,con đường phát triển ở Bắc Kinh của Trương Thế Vinh cũng không được bằng phẳng. Nghe Nam Thư từng tiết lộ với nàng, là vì Trương gia tương đối loạn nên việc Trương Thế Vinh trở về xây dựng công ty cũng đâu dễ dàng gì, liên lụy đến vấn đề quyền lợi của rất nhiều người, hai bên đang tiến hành đánh cờ, những người còn lại thì ở cạnh đặt cược, nhưng hiện tại rõ ràng là bọn họ đang trong tình thế ngược chiều gió, mọi việc đều không xuôi.



Nàng kiên cường giữ vững tinh thần: "Em không chắc là mình có về được không, nhưng Ngọc cũng phải nghe lời đấy, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng có ra ngoài tìm em, Ngọc của bây giờ không giống với trước kia, em cũng không có thời gian chăm sóc Ngọc nữa đâu."



Lan Ngọc hạ thấp giọng: "Không thể tìm em sao?"



Lâm Vỹ Dạ cười khổ: "Em cũng không biết vào lúc nào ở nơi đâu, những ngày kế tiếp sẽ rất bận rộn, xin lỗi Ngọc." - Từ đầu đến cuối nàng không chịu vứt bỏ công việc, bởi vì đây chính là đường lui duy nhất của nàng. Nàng sợ rằng mình sẽ không thể chung sống lâu dài với cô, dù sao nàng vẫn phải kiếm sống, bảo đảm đời sống vật chất tốt trước rồi hẵng tính.



"Không cần phải nói xin lỗi, Ngọc sẽ không trách em đâu. Đều là do Ngọc không tốt, là Ngọc quá ngu ngốc." (Au: Anh thật sự ngu ngốc. Bảo vệ người ấy cũng hok xong 😌😌😌) Cô ôm chặt lấy nàng, thở làn hơi nóng rực lên cô "Ngọc quá ngu ngốc, cho nên chẳng giúp được gì cho vợ, cái gì Ngọc cũng không biết, là Ngọc quá vô dụng."



Nếu như một chân chính phải biết yêu thương người phụ nữ của mình, có thể lo cho nàng một cuộc sống tốt nhất, vậy thì cô thật sự là quá thất bại rồi.



Muốn có cuộc sống tốt thì nhất định phải có nhiều tiền, đây là đạo lý được cô tổng kết lại sau một khoảng thời gian sống ở xã hội loài người.Tiền bạc cũng chỉ là hơi tiền, nhưng đồng thời cũng là thực tế hữu dụng nhất.



Vấn đề là cô không có tiền, tuy rằng ông nội có rất nhiều tiền nhưng cũng chẳng phải là tiền của cô, bây giờ phải làm sao để có thể kiếm được tiền nuôi vợ đây cơ chứ?



Cánh cửa thế giới mới cứ như vậy mà mở ra, dọc đường Lan Ngọc vừa nỗ lực nuôi vợ vừa không quay trở lại.



Dĩ nhiên, đây là việc của sau này. Lâm Vỹ Dạ ngẩn người ra một lát, lấy lại tinh thần thì phát hiện Lan Ngọc cũng đang nhíu mày suy nghĩ điều gì đó sâu xa, không ngừng cười mãi, thế là nàng véo má cô một cái: "Đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì đó?"



Lan Ngọc như được hồi máu, ánh mắt sáng rực lên: "Chúng ta, chúng ta có thể..."



"Thứ nhất, không mang quần áo.Thứ hai, rất nguy hiểm." - Lâm Vỹ Dạ thuận miệng tìm đại một cớ để dẹp bỏ đi ý nghĩ của Lan Ngọc, lý do rất đơn giản, mặc dù bây giờ cô đã xuất viện nhưng sức khỏe vẫn còn chưa tốt lắm, dù sao cô cũng bệnh nặng một thời gian nên sức lực bị tiêu hao rất nhiều, lúc này mà còn vận động tổn hại tinh thần nữa thì cũng không thích hợp, cho nên chỉ có thể để cô tủi thân tiếp tục ăn chay thôi.



Lan Ngọc trong chớp mắt đã biến thành quả cà bị bóp nát.











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top