Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 63: Nhịp Tim


Khi Lâm Vỹ Dạ tỉnh lại, nàng chỉ thấy ánh mặt trời thật chói mắt, vừa hơi hé mắt, nàng liền nhắm chặt lại, khoảng vài giây sau, nàng lại có cảm giác không biết mình đang ở đâu.




May mắn là ngay sau đó có một giọng nói quen thuộc vang lên, môi của Lan Ngọc hơi cọ vào tai nàng "Vợ, em dậy rồi."




Lâm Vỹ Dạ ngơ ngác mở mắt ra, chỉ thấy mình đang ở một nơi rất hẹp, 6 người đang tựa vào nhau, có vẻ như vừa ngủ ở đây cả đêm.



"Chuyện gì đã xảy ra thế?" - Nàng thắc mắc.



Lan Ngọc cả đêm không ngủ, ánh mắt đỏ lừ: "Chúng ta thoát ra ngoài rồi."



Thoát ra ngoài? Đúng rồi. Lúc này Lâm Vỹ Dạ mới nhớ ra, đêm qua, họ bị kẹt lại ở một nơi quái quỷ, làm thế nào cũng không trốn ra được, cuối cùng Lan Ngọc ôm nàng vào lòng, đuổi mấy thứ kia đi, cứ vậy mà nàng dần thiếp đi lúc nào không hay.




Những người khác cũng thế, lúc này họ cũng vừa tỉnh dậy, hoảng đến mức nhảy cẫng lên, nhưng rồi lại đụng phải đỉnh thang máy, lập tức liền ngã dúi dụi vào nhau.



Lan Ngọc kéo Lâm Vỹ Dạ đứng lên, vỗ sạch bụi trên người nàng, nhìn mấy người kia một cái: "Chúng ta thoát ra ngoài rồi." - Cô ấn nút mở thang máy, cánh cửa vừa nặng vừa dầy từ từ mở ra, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, lại khiến họ cảm thấy có chút hoảng hốt.



"Chúng ta... Thoát rồi?" - Trường Giang lẩm bẩm, không dám tin. Chuyện hôm qua, anh vẫn còn nhớ, nhưng lại có chút gì đó mơ hồ, nhớ mãi không ra, nhưng cảm giác sợ hãi kia vẫn còn nguyên.



Lan Ngọc vươn vai, ôm Lâm Vỹ Dạ, lười biếng nói: "Tôi đã giúp mấy người canh chừng cả đêm, giờ trời sáng rồi nên chúng chỉ có thể thả chúng ta đi."



Canh chừng một đêm.... Đúng rồi, lúc này mọi người đều cùng nhớ ra, hôm qua, khi mọi người quá sợ hãi, dường như bắt đầu phát điên lên. Mà điều này lại ảnh hưởng rất lớn đến Lâm Vỹ Dạ. Lan Ngọc không vui, đành phải bảo họ cởi áo khoác ra, trùm lên đầu, không được quay đầu lại, cũng không được lên tiếng, cô sẽ ngồi canh chừng cho.



Việc này dường như có hiệu quả rất tốt, những tiếng cười đáng sợ kia dù không ngừng lại, nhưng cũng không làm điều gì ảnh hưởng trực tiếp đến họ nữa. Đến lúc trời sáng, năng lực của mấy thứ kia lại yếu dần, không thể giam 6 người nữa, nên lại phải trả người lại về nhân gian.



"Ôi, mệt quá! Đói nữa." - Sau khi nàng thoát khỏi nguy hiểm, cô lại biến hình từ chó ngao về thành chó Poodle, vẫy vẫy đuôi nũng nịu: "Vợ, chúng ta đi ăn sáng đi."



Nàng sờ sờ gò má cô một cái: "Được rồi, Ngọc muốn ăn gì?"



Lan Ngọc che miệng, ngáp một cái, ngoan ngoãn đáp lại: "Vợ ăn gì thì Ngọc ăn nấy."



Lâm Vỹ Dạ nghĩ một lúc, lại nhìn sang khuôn mặt trắng bệch của Trường Giang và Nhã Phương, "Cùng đi ăn gì đó đi, từ từ rồi sẽ ổn thôi." Trải qua một đêm hãi hùng, không gì có thể làm ấm lòng người hơn một món đồ ăn nóng nào đó.



Trường Giang và Nhã Phương cũng không từ chối. Mà đôi tình nhân trẻ kia, lại không hề tình cảm như 4 người bên này. Cô bé ấy sau khi bình thường lại, liền tát cậu học sinh một cái: "Oắt con vô dụng, chia tay đi."



Nói xong cô bé liền đỏ bừng mắt chạy đi. Còn cậu bé kia thì vẫn còn đứng ngẩn người tại chỗ, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.



Lan Ngọc có vẻ rất ủng hộ cô gái kia, lầm bầm: "Người con gái mình thích còn không bảo vệ nổi, cần cậu ta làm gì chứ?" Nói xong, cô lại vui vẻ nâng mặt, lấy lòng nàng: "Đúng không vợ."



Lâm Vỹ Dạ bị Lan Ngọc chọc cười, "Đúng." Nàng dắt tay cô, đi tìm một quán bán đồ ăn sáng gần đó, gọi mỗi người một cốc sữa đậu nành nóng và hai chiếc bánh bao.



Trường Giang và Nhã Phương thì mãi đến lúc hai bát mì nóng hổi được bưng lên mới bình thường trở lại. Cả hai người đều tiều tụy hẳn đi, cũng không có chút khẩu vị nào. Lâm Vỹ Dạ khuyên nhủ: "Ăn một chút, rồi về nhà nghỉ một chút, quên chuyện đêm qua đi."



Trường Giang ngẩn người nhìn nàng, chỉ thấy Lâm Vỹ Dạ cười nhẹ với anh một cái, sau đó quay đầu nhìn Lan Ngọc đầy bất đắc dĩ: "Ngọc lại lấy thìa của em."



Bây giờ dù là ăn cơm, vừa ăn được hai miếng, Lan Ngọc sẽ bắt đầu nghĩ cách lén đổi đũa hoặc thìa của nàng. Ban đầu nàng không nói gì, giờ lại thành thói quen. Bánh bao nàng mới ăn có một nửa, còn thừa lại để ở trong đĩa, Lan Ngọc rất tự nhiên lấy đi ăn nốt.



Nhã Phương vẫn còn chưa hoàn hồn lắm. Nhưng Trường Giang đã tỉnh táo hẳn, anh biết Lâm Vỹ Dạ có tính sạch sẽ, người ngoài đã chạm vào đồ ăn, nhất là bằng miệng, nàng sẽ không bao giờ động vào, trước kia, một chai nước anh đã uống qua, sau này nàng sẽ tuyệt đối không uống ngụm thứ hai. Trước kia anh thấy không sao, giờ nhìn lại thì trong lòng có chút khó chịu.



Mà Lâm Vỹ Dạ đang ăn tiếp bánh bao, đột nhiên hỏi: "Có phải là Ngọc lại lén dùng sữa tắm của em không thế?" Mùi trên người Lan Ngọc giống hệt nàng, cùng là mùi sữa tắm nàng vừa mới mua.



"Ừ." - Lan Ngọc thoải mái thừa nhận. "Ngọc còn dùng cả dầu gội đầu của vợ nữa."


Lâm Vỹ Dạ dở khóc dở cười: "Chẳng phải là em đã mua cho Ngọc một bộ riêng rồi sao?" - Nàng đã mua riêng cho cô một bộ mới, nhưng cô lại vẫn luôn dùng đồ của nàng. Chẳng trách nàng lại thấy mấy thứ đấy có vẻ nhanh hết thế.



"Không thích." - Lan Ngọc nhét nửa cái bánh bao thừa của nàng vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Ngọc muốn cùng mùi với vợ." - Vì ăn quá nhanh nên bị nhân bánh bao làm bỏng lưỡi "Ôi, nóng."



Lâm Vỹ Dạ cười: "Ngốc."



Lan Ngọc há miệng thở một lúc, cuối cùng cũng ăn xong, thấy bên môi Lâm Vỹ Dạ có một nụ cười nhạt, ánh mắt của nàng tràn đầy tình cảm và vẻ dịu dàng. Cô hơi ngẩn người, rồi nghiêng đầu, tựa vào vai nàng. Vai nàng rất gầy, trán cô dựa vào xương quai xanh của nàng, nhỏ giọng: "Vợ."



"Ơi." - Nàng thấy cô ăn hết sạch cả sữa đậu và bánh bao, còn tưởng cô ăn chưa no: "Vẫn chưa ăn no à?"



Lan Ngọc đang định chối, nhưng đột nhiên lại đổi ý, xấu hổ nhìn nàng một cái: "Ừm, vẫn chưa no."



Ánh mắt của cô, nàng nhìn cái đã hiểu, nàng cảm thấy có chút cạn lời, hai người vừa mới thoát khỏi nguy hiểm xong, cô đã bắt đầu nghĩ đến chuyện xấu rồi. Lúc này Lan Ngọc lại móc túi, lấy ví ra, sau đó giữ lại một trăm tệ còn phần kia thì ngoan ngoãn nộp lên: "Vợ này, cho em."



Lâm Vỹ Dạ cố ý hỏi: "Chẳng phải trước Ngọc bảo cho em hết sao? Giữ lại tiền tiêu vặt làm gì thế?"



"Cái này..." - Lan Ngọc xấu hổ, thấp giọng đáp, "Hết bao rồi, phải mua thêm."



Lâm Vỹ Dạ vừa uống một hớp sữa đậu nành, suýt thì phun hết ra ngoài, nàng cũng hạ giọng, lén nói với cô: "Chẳng phải là hôm trước vừa mua à? Sao đã hết rồi?"



"Hết thật mà." - Lan Ngọc oan uổng, "Em đếm thử số lần...."



Đếm thử số lần? Lâm Vỹ Dạ âm thầm nhẩm một lúc, lại hết hồn, không đếm thì chưa phát hiện ra, hai người làm chuyện ấy có vẻ nhiều... "Vậy thì, dùng tiết kiệm đi."



"Không được!" - Lan Ngọc rất coi trọng chuyện này, kích động phản đối, cuối cùng bị Lâm Vỹ Dạ liếc một cái, khí thế bay mất sạch, khúm núm trả giá: "Ngọc ăn ít đi một chút, tiết kiệm tiền đi mua được không?"



... Nghe có vẻ như nàng đang ngược đãi cô không bằng. Lâm Vỹ Dạ bất lực nói: "Thôi được rồi, Ngọc muốn mua thì Ngọc đi mua đi."



Nếu cho cô ăn chay thật, có khi cô nháo chết nàng cũng nên... Hơn nữa, nàng cũng không thể bỏ mặc cô được...



Sau khi tạm biệt Trường Giang và Nhã Phương, hai người gọi xe taxi về nhà. Lúc này mới có hơn 6 giờ sáng, lại còn là cuối tuần, lát nữa không phải đi làm, hai người liền trở về nhà ngủ bù.



Trước khi ngủ bù còn phải rửa mặt, nhà trọ này rất tốt, phòng tắm cũng lớn, hai người không cần phải chen chúc nhau tắm trong một phòng tắm nhỏ nữa. Nhưng Lan Ngọc lại chẳng thấy thích thú chút nào: "Ngọc thích phòng tắm nho nhỏ như trước cơ, hai vợ chồng mình cùng tắm với nhau."



"Ừ, xong vì chật quá mà mỗi lần tắm tay cũng không vươn ra nổi." - Nàng vỗ cô một cái. "Nào, cởi quần áo, đi tắm."



Lan Ngọc ngoan ngoãn cởi sạch đồ ra, để mông trần chạy vào phòng tắm, tắm nhanh nhanh chóng rồi đi ra, trên người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, nàng sờ sờ gò má cô, "Mệt rồi đúng không, mau đi ngủ đi."



"Ừ, vợ cũng nhanh lên đi, nếu không Ngọc không ngủ được." - Cô nghe lời nàng, chui vào giường ủ chăn trước, giờ cô cũng không biết mình làm sao nữa. Nếu không có nàng bên cạnh, cô liền ăn không ngon, ngủ không yên, có nàng ngay bên cạnh cô mới yên tâm nổi.



Lần này cũng vậy, cô nằm yên trong chăn chờ nàng. Lâm Vỹ Dạ tắm xong đi ra, còn tưởng Lan Ngọc đã ngủ say rồi, liền im lặng, rón rén vén chăn nằm vào. Nào ngờ Lan Ngọc trong chốc lát liền sống lại, tứ chi quấn chặt lấy nàng, giống như bạch tuộc, ôm chặt không buông. Lâm Vỹ Dạ bật cười: "Còn chưa ngủ à?"



"Ừ." - Cô vừa ôm nàng vào lòng, liền bắt đầu buồn ngủ, nói xong câu này, mắt đã khép lại, bắt đầu ngáy.



Vốn dĩ Lâm Vỹ Dạ rất ghét người ngủ ngáy. Trước kia từng có đêm ngủ chung phòng với một cô gái có tật xấu này, nàng nghe thấy, xong cả đêm đó đều không ngủ nổi. Nhưng lúc này, nàng lại thấy cô rất dễ thương, khẽ ngáy khò khò, còn hay chép miệng, thi thoảng nếu ngủ sai tư thế còn chảy cả nước miệng.



Hôn bên mép cô một cái, nàng đắp kín chăn cho hai người, sau đó nhắm mắt lại, định ngủ. Nhưng một lúc lâu sau nàng vẫn không ngủ nổi. Lại dứt khoát mở mắt ra, một tay Lan Ngọc để ngang ngực nàng, hơi ấm từ một người trưởng thành không ngừng tỏa ra. Trước kia, đến mùa đồng Lâm Vỹ Dạ phải dùng đến chăn điện mới ngủ ngon được, nhưng sau khi bên người nàng có chiếc lò lớn này, mùa đông lại trở nên ấm áp hơn rất nhiều.



Nàng trở mình, cô cũng đổi tư thế theo nàng. Dù đang ngủ say, cô vẫn có thể chuẩn xác ôm lấy nàng. Nàng dựa vào ngực cô, nghe tiếng tim cô đập, tự dưng lại nhớ đến cảnh hôm qua cô cũng ôm lấy nàng như vậy.



Bảo vệ. Đúng vậy, nàng chỉ có thể nghĩ đến từ này. Cô cẩn thận canh giữ bên cạnh nàng, chặn mọi nguy hiểm vì nàng, không phải chỉ là kiểu yêu thương ngoài miệng, mà nàng cảm thấy được tình yêu, lòng quyết tâm của cô... Vì nàng, cô còn có thể không do dự mà liều chết.



Trước giờ ý nghĩ này chưa bao giờ hiện rõ trong đầu nàng đến thế. Sau đó nàng lại cảm giác được trong lồng ngực mình nổi lên tình yêu, nó dao động mãnh liệt, cực kì nồng nặc.



À, thì ra mình yêu cô đến vậy rồi. Lâm Vỹ Dạ mỉm cười, lúc này, nàng lại cảm thấy nhịp tim của hai người đập cùng nhịp, cảm giác ấy rất kì diệu, không giống như những kiểu yêu đương bình thường hay lúc làm chuyện ấy, nàng cảm thấy hai người thật sự hòa làm một.



Đột nhiên Lan Ngọc mở mắt, cô vẫn còn có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Vợ?"



"Ơi." - Lâm Vỹ Dạ đáp, "Sao thế?"



"Không biết." - Lan Ngọc cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, cô lắc lắc đầu, "Chỉ là đột nhiên cảm thấy...cảm thấy có vẻ thân thiết với em hơn."



Lâm Vỹ Dạ bất ngờ: "Thật sao?"



"Ừ." - Lan Ngọc cảm thấy cảm giác ấy rất kì diệu, nhưng không nói ra được là nó kì diệu ở chỗ nào, nghĩ một lúc không ra, cô liền từ bỏ, trái lại hứng thú nói: "Cái kia.... Chúng ta hôn nhau, thân mật một chút đi."



Lâm Vỹ Dạ nghẹn lời: "Ngọc không buồn ngủ nữa à?"



"Bỗng dưng Ngọc cảm thấy tinh thần rất phấn chấn. Không hề mệt mỏi chút nào." - Cô vui vẻ nhào lên người nàng



Chuyện kế tiếp, cũng không cần phải nói thêm gì nữa.

--------

Vốn dĩ Lâm Vỹ Dạ nghĩ rằng chuyện ở rạp chiếu phim đến đấy là xong, nào ngờ vẫn chưa. Khi nàng và Lan Ngọc đến nhà họ Ninh để ăn cơm với Ninh Hoài Linh, còn gặp được Tài đại sư và thím Hương. Mặc dù một người là bà thím, một người là ông bác, rất khó có thể khiến người ta liên tưởng đến chuyện kim đồng ngọc nữ các kiểu, nhưng Lâm Vỹ Dạ nhìn hai vị sư huynh sư muội đã bước vào tuổi trung niên, không hiểu sao vẫn cảm thấy rất vi diệu.



Tài đại sư thấy hai người đến, liền bỏ dở đề tài đang tranh luận với thím Hương, đưa một thứ cho Lan Ngọc: "Đồ của cô này, lần trước tôi định trả lại rồi, nhưng lại quên mất."



Đồ trên tay ông, lại chính là chiếc vòng tay bằng chỉ đỏ trước kia khi Lan Ngọc còn ở trạng thái hồn phách làm rơi. Lan Ngọc như nhặt được bảo vật, vội vàng nhận lấy đeo lên tay, lại còn lén nhìn Lâm Vỹ Dạ một cái, sợ nàng trách cô làm mất đồ. Còn Lâm Vỹ Dạ có vẻ không để tâm chuyện này cho lắm, hỏi hai người: "Hai vị rảnh rỗi đến chơi sao?"



"À, tôi và sư muội nói về chuyện của hai người, bà ấy rất tò mò về chuyện đó." - Tài đại sư chỉ về phía thím Hương. Bà lườm ông một cái, sau đó nhìn Lan Ngọc từ trên xuống dưới, nghi ngờ: "Vỹ Dạ, mấy lần trước chúng ta gặp mặt, cô ta cũng đi bên cạnh sao?"



Chuyện đã đến nước này, cũng không còn gì phải giấu giếm cả. Lâm Vỹ Dạ kể hết chuyện Cẩm Thơ, nữ quỷ và cả chuyện rạp chiếu phim hôm trước ra cho mọi người. Nhân tiện cũng nói ra nghi vấn của mình: "Cháu muốn biết rốt cuộc tại sao Lan Ngọc lại thế này?"



Thím Hương và Tài đại sư mặc dù hiểu biết nhiều, nhưng cũng là lần đầu nghe nói về trường hợp đặc biệt như Lan Ngọc. "Theo lý thuyết, mặc dù sinh hồn khác quỷ hồn, nhưng thật ra cũng không hơn kém nhau là bao...." Mà như Lan Ngọc, có lẽ đã không còn thuộc về phạm trù hồn phách đơn thuần rồi.



Hơn nữa, cô còn có thể đánh quỷ nữ, xua đuổi các loại oan hồn khác. Đây là chuyện rất kì diệu.



Tài đại sư nghĩ một lúc, đầu tiên lên tiếng giải thích về chuyện ở rạp chiếu phim. "Những chiếc bóng ở đó, có khi là những oan hồn của người đã khuất, không biết vì sao lại tụ tập ở đó. Phòng khách nơi ấy, đã có rất nhiều cao nhân đến bố trí trận pháp để áp chế chúng rồi. Nhưng có lẽ còn có sơ sót nào đó, nên chúng mới nghĩ ra cách để lừa mấy đứa, rồi kéo vào đó. Nếu bị chúng đầu độc, chỉ sợ mấy đứa đã không thể đi ra nổi"



Mặc dù Tài đại sư đã cố gắng đơn giản hóa hết sức, không nhắc đến những kiến thức chuyên nghiệp, nhưng Lâm Vỹ Dạ vẫn nghe không hiểu lắm: "À, vậy sau này cháu không dám đi xem phim ở rạp nữa."



Thím Hương liền cười nói: "Cũng không có gì đâu. Nếu đã có quỷ quấy phá, thím sẽ phải đến đó một lần xem sao."



Tài đại sư vui mừng: "Tiểu Hương, em đồng ý đi xem phim cùng tôi sao?"



"Đi bắt quỷ." - Thím Hương khinh bỉ nhìn ông một cái: "Hơn nữa chỉ có mình tôi đi thôi."



Tài đại sư than thở: "Tiểu Hương, mọi chuyện đã qua tận 30 năm rồi, em vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao?"



Thím Hương không hề để ý đến mấy lời này của ông, coi như chưa nghe thấy gì. Còn Lâm Vỹ Dạ lại rất hứng thú nhìn hai người, cảm giác như sau họ đang giấu một chậu máu chó thật lớn.



Sư huynh sư muội yêu nhau, lại vì điều gì đó mà đối đầu. Thật tò mò.










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top