Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 66: Họ Hàng


Lan Ngọc không ngủ được, dứt khoát ôm lấy chăn ngồi dậy. Bình thường khi Lâm Vỹ Dạ không có ở bên cạnh, cô đều đứng ngồi không yên, buổi tối không có nàng, cô cũng không ngủ được.



"Khó chịu quá!" - Cô cắn mép chăn, ngẩn người nhìn trăng sáng trên ban công.



Lâm Vỹ Dạ đã lâu không được gặp mẹ Lâm nên tất nhiên sẽ có nhiều lời muốn nói. Đợi đến khi mẹ đã ngủ, nàng mới cẩn thận vén chăn lên, ngay cả dép cũng không dám đi, rón rén chạy ra khỏi phòng.



Lan Ngọc thấy Lâm Vỹ Dạ thì vô cùng vui mừng, vừa định lên tiếng thì thấy nàng ra hiệu cho cô im lặng. Nàng nhanh chóng chui vào chăn của cô: "Lạnh chết em."



Cô lập tức ôm nàng vào lòng, lại cộng thêm cái chăn thật dầy, bọc nàng kín bưng. Hai chân Lâm Vỹ Dạ lạnh như băng, đạp lên đùi Lan Ngọc, thấy ấm áp từ lòng bàn chân truyền tới.



"Bà xã" - Lan Ngọc cọ cọ vào cổ nàng, lại vuốt ve tai nàng, có thể nghe được tiếng hô hấp của hai người quyện vào nhau, lưu luyến không rời.



Lâm Vỹ Dạ mặc kệ Lan Ngọc lộn xộn trên người mình, chỉ nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng, buổi sáng 6 giờ hơn mẹ đã dậy rồi, 5 giờ Ngọc nhớ nhắc em."



Lan Ngọc nhớ kĩ, còn tỉ mỉ đắp chăn giúp nàng: "Bà xã, hôm nay Ngọc biểu hiện có tốt không?"



"Cũng không tệ lắm, nhưng mà ba mẹ em còn dễ nói chuyện, nếu ngày mai họ hàng đến thì mới bắt đầu phiền." - Đối với họ hàng của mình, Lâm Vỹ Dạ cũng vô cùng nhức đầu, không biết ngày mai Lan Ngọc có thể đối phó được không. "Ngọc phải ở bên cạnh em, cảm thấy câu hỏi nào khó quá thì đừng trả lời."



"Ừ." - Lan Ngọc cảm thấy ba mẹ Lâm còn ôn hòa, mấy bà cô kia mới thật sự là phiền phức.



Nàng kéo tay cô đặt ở eo: "Đừng sợ."



"Không sợ." - Cô nghe lời ôm chặt nàng: "Có em bên cạnh, Ngọc không sợ."



Ghế sofa trong phòng khách cũng không quá lớn, một người thì đủ nhưng hai người thì lại phải chen chúc. Lan Ngọc ôm Lâm Vỹ Dạ, để cho nàng gối đầu vào ngực cô, bàn tay không an phận chui vào bên trong nàng, nhẹ nhàng vuốt ve dọc sống lưng nàng. Nàng không nặng không nhẹ bấm vào hông cô: "Lại thế nữa rồi?"



"Hừ hừ" - Lan Ngọc làm nũng nói: "Sờ một tí có sao đâu, cả ngày nay Ngọc không được hôn em."



Nàng nghe cô nói vậy, cũng không đành lòng từ chối, mặc cho cô sờ mó một lượt cho thoải mái. Nàng mệt nhọc cả ngày, một lát liền ngủ say. Lan Ngọc đang định nhắm mắt đi ngủ, lại nghe một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng ngủ của Lâm Vỹ Dạ từ từ mở ra, mẹ Lâm đi ra cũng không bật đèn mà chỉ nhìn bọn họ.



Lan Ngọc bị dọa sợ, há miệng một cái, mặt đỏ đến tận mang tai: "Dì à." - Cô xấu hổ vô cùng, hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.



Mẹ Lâm yên lặng nhìn hai người đang ôm ấp nhau, khẽ thở dài: " Vào trong ngủ đi, bên ngoài lạnh lắm." - Bà vừa nói vừa đi về phòng của mình, cũng không quay đầu lại.



Lan Ngọc sững sờ một lát, rồi vui mừng ôm Lâm Vỹ Dạ vào trong phòng. Đây là căn phòng nàng đã ở 20 năm, hầu như tất cả đồ vật đều có mùi hương của nàng, nhất là chăn nệm và gối. Lan Ngọc đem nàng để xuống, chỉ hận không thể lăn qua lộn lại trên giường, nhưng rốt cuộc lại không muốn đánh thức nàng, đành nhẫn nhịn chịu đựng.



Cứ như vậy, cô rúc đầu vào gối rồi ngủ say.



Mẹ Lâm đã lớn tuổi, nên cũng chẳng ngủ sâu được, 7 8 giờ sáng đã tỉnh, chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn làm bữa sáng. Ai biết vừa rửa mặt chải đầu xong đã thấy Lan Ngọc đã dậy rồi, mặc áo len với quần, đã nấu xong cháo từ sớm.



"A Tiểu Ninh sao không ngủ thêm chút nữa?"



Chuyện tối qua mẹ Lâm tuy không quá hài lòng, nhưng nhìn thấy Lan Ngọc dậy sớm nấu cơm, cảm tình lại tăng lên.



Lan Ngọc khôn khéo nói: "Vừa tỉnh ngủ là cháu dậy luôn."



"Vỹ Dạ đâu?" - Mẹ Lâm không nhìn thấy Lâm Vỹ Dạ, cũng biết nàng chắc chắn còn đang ngủ nướng: "Vẫn còn ngủ nướng à?"



"Dạ." - Lan Ngọc múc cháo cho mẹ Lâm, lại hỏi: "Dì có cần cháu giúp gì không?"



"Không cần không cần." - Chỉ thấy con dâu nhà người ta đến nhà chồng phải ân cần chu đáo không ngờ con rể tương lại của bà lại rất biết điều. Trong lòng mẹ Lâm nghĩ vậy, chuyện không vui hôm qua cũng xóa sạch.



Mặc dù mẹ Lâm đã ra sức từ chối, song lúc bà mua thức ăn trở về đã thấy Lan Ngọc dọn dẹp xong, bàn cũng đã lau, bát cũng đã được rửa sạch sẽ, làm cho mẹ Lâm phải ngạc nhiên "Cháu, cháu biết làm sao?"



"Ở nhà đều là cháu làm việc nhà" - Lan Ngọc xấu hổ nói "Cũng quen rồi ạ."



Mẹ Lâm ngạc nhiên: "Bình thường Vỹ Dạ không làm việc nhà sao?"



" Sao có thể để cô ấy làm được." - Lan Ngọc nghiêm túc trả lời "Cô ấy rất vất vả." - Cô nhìn đồng hồ, sắp đến trưa rồi vì vậy nói với mẹ Lâm: "Dì, cháu đi gọi vợ dậy."



Lan Ngọc nói là đi gọi Lâm Vỹ Dạ dậy, nhưng tất nhiên sẽ không thật sự gọi nàng. Cô chỉ tỉ mỉ chuẩn bị quần áo nàng sẽ mặc, đồ dùng rửa mặt rồi nằm ở đầu giường đợi nàng tỉnh dậy.



Tối hôm qua Lâm Vỹ Dạ ngủ rất ngon nên lúc ngủ dậy tâm trạng cũng không tệ. Vừa nghiêng đầu liền thấy bóng dáng chú chó lớn nhà mình đang ngoan ngoãn bảo vệ ở đầu giường, liền càng vui vẻ. Nhất là khi nhìn thấy xương quai xanh lộ ra của Lan Ngọc, đẹp đẽ mê người, nàng không nhịn được đưa tay ra sờ một cái.



Lan Ngọc ngượng ngùng nói: "Bà xã thật ra em có thể đưa tay xuống dưới một tí nữa."



Lâm Vỹ Dạ đem tay tiếp tục dò xuống dưới, chỉ cảm thấy bóng loáng nhẵn nhụi, lồng ngực của Lan Ngọc bất ngờ nảy một cái, nhịp tim càng lúc càng nhanh.



Lan Ngọc không nhịn được cúi xuống hôn môi Lâm Vỹ Dạ. Nhưng còn chưa kịp chạm đã thấy cửa phòng mở ra, mẹ Lâm theo thói quen vào gọi: "Vỹ Dạ, sao giờ này con còn chưa rời..... giường..."



Thật mất hết mặt mũi, Lan Ngọc chôn mặt trong gối của Lâm Vỹ Dạ. Nàng cũng đỏ bừng mặt: "Mẹ" - Đang chuẩn bị hôn lại bị mẹ bắt gặp, thật sự rất lúng túng.



Ngược lại, mẹ Lâm thì rất bình tĩnh, chỉ liếc hai người một cái rồi nói: " Đã lúc nào rồi còn ngủ, dậy đi." - Nói xong liền đem cửa khép lại.



Lâm Vỹ Dạ cùng Lan Ngọc một lúc lâu cũng không lên tiếng. Mãi sau đó, Lâm Vỹ Dạ mới trừng mắt lên nhìn Lan Ngọc: "Đứng lên đi."



Bữa trưa mới ăn được một nửa đã có họ hàng đến thăm, người đến cũng không phải là ai khác mà chính là bác cả cực phẩm của nàng cùng với cô con gái Midu



"Nghe nói đưa người yêu về." - Bác cả vừa vào cửa đã hỏi như vậy, chợt thấy Lâm Vỹ Dạ ngồi bên cạnh Lan Ngọc liền dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống quan sát cô: "Hừm, là người ở đâu, làm nghề gì, lương tháng bao nhiêu?"



Midu đã định trước là sẽ kết hôn vào năm sau, nhưng tuy gia cảnh không tệ nhưng lại không ưa nhìn, vì vậy thấy Lan Ngọc đẹp hơn người ánh mắt liền sáng lên.



Lâm Vỹ Dạ phiền chán nhìn bọn họ, nhưng là hàng cháu nên cũng không tiện đuổi khách, chỉ có thể vùi đầu vào ăn cơm.



Sắc mặt mẹ Lâm đã bắt đầu tối lại: "Chị cả, chị nói gì vậy?"



"Tôi cũng là vì Vỹ Dạ" - Bác cả khuyên bảo tận tình: "Gả nhất định phải gả cho người có điều kiện, nếu nhà không khá giả, tiền cũng không có thì chẳng phải là đi chịu khổ à?"



Bác cả lại lấy bạn trai Midu ra làm ví dụ: "Em nhìn Midu nhà chị xem, mặc dù không thành công như Vỹ Dạ, nhưng bạn trai nó đối xử với nó rất tốt, đối với chị cũng hiếu thuận."



Bác cả nói liên hồi một tràng dài, rồi không vừa ý liếc nhìn Lan Ngọc: "Sao chẳng có phép tắc gì thế, đến bây giờ vẫn chưa chào hỏi gì."



Lúc này Lâm Vỹ Dạ mới không mặn không nhạt nói một câu: "Đây là bác cả của em."



"Chào bác cả." - Giọng nói của Lan Ngọc rất êm tai, nghe rất thoải mái. Bác cả hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế sofa rồi tự mình bóc quýt ăn.



Midu có chút lịch sự hơn, vừa ăn sô cô la vừa liếc nhìn Lan Ngọc một cái. Lan Ngọc bị cô ta nhìn rợn cả tóc gáy vội vàng nhích lại gần Lâm Vỹ Dạ, thuận tiện gắp nửa miếng thịt kho trong bát nàng cho vào miệng.



"Vỹ Dạ ăn thêm mướp đắng đi." - Mẹ Lâm liếc Lâm Vỹ Dạ một cái, phát hiện nàng vô cùng kén ăn. Mặt mày Lâm Vỹ Dạ ủ dột, gắp một miếng cho vào trong bát, mẹ Lâm mới hài lòng gật đầu lại tiếp tục đem sự chú ý đặt trên người bác cả.



Lan Ngọc nhanh tay lẹ mắt vội vàng đem mướp đắng Lâm Vỹ Dạ không thích cho vào miệng mình, mặc dù trong miệng đắng, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.



Ăn cơm xong, Lan Ngọc là người đầu tiên đứng lên thu dọn chén bát. Cho dù mẹ Lâm khăng khăng từ chối nhưng cô vẫn kiên trì: "Dì, cứ để cho cháu làm đi." - Cô cũng không phải nói suông mà tay đã bắt đầu thu dọn. Nàng cũng lựa cơ hội mà làm bộ làm tịch chạy đi rửa chén, hai người lánh xuống bếp tị nạn.


Lan Ngọc rửa bát đũa một cách thuần thục, nhỏ giọng nói: "Bà xã, bác cả của em thật đáng sợ."



"Bác ấy chính là như vậy, đến trứng gà cũng phải chọn xương."



Nàng rất không thích bà ta, nhưng vẫn coi như là bác cả, ba mẹ khi xưa cũng là do bà nuôi lớn. Vì vậy mặc dù bác cả tính cách không tốt nhưng ba Lâm vẫn dễ dàng tha thứ.



Lan Ngọc rửa sạch bọt trên tay, lây khăn lông lau khô rồi mới quay sang ôm nàng khóc lóc kể lể: "Ánh mắt em họ em cũng đáng sợ quá......"



"Midu?"



Lâm Vỹ Dạ nhớ Midu ngay từ lúc học cấp 2 đã bắt đầu có bạn trai, bây giờ thì có đối tượng kết hôn, số người đã thay đổi cũng không ít. Cô ấy biết cách ăn diện nên được nhiều bạn nam thích. Nghĩ như vậy, nàng cũng bắt đầu cảnh giác: "Ngọc nhớ cách xa cô ấy ra."



"Em phải bảo vệ Ngọc....."



Lan Ngọc thầm cảm thấy đáng sợ, mấy kiểu phụ nữ này còn không nên dây vào hơn cả đám yêu ma quỷ quái.



Rửa chén bát hết nửa giờ đồng hồ, Lâm Vỹ Dạ cũng biết không thể trốn trong này được nữa, chỉ có thể cùng Lan Ngọc ra ngoài nói chuyện. Bác cả đã biết hết những chuyện Lan Ngọc kể, trực tiếp hỏi mẹ Lâm: "Nói là người nhà làm ăn, vậy làm ăn là làm ăn gì, ở đâu?"



Làm ăn là một khái niệm quá rộng, bán đồ ăn ngoài đường cũng có thể coi là làm ăn.



"Dạ, là làm mĩ phẩm."



Bây giờ Lan Ngọc đang hợp tác cùng Trương Thế Vinh mở một công ty nghiệp vụ, không phải làm giống các loại mĩ phẩm nước ngoài, mà đặc biệt sử dụng những đơn thuốc ôn hòa của Trung y rồi chiết ra thành mĩ phẩm. Có nhiều loại mĩ phẩm trang điểm và mĩ phẩm dưỡng da đồng thời cùng mượn vốn y dược nhà họ Ninh



Nói đến đồ trang điểm, vẻ mặt Midu lại sáng lên: "Là loại nhãn hiệu nào thế?"



"À vẫn còn chưa đưa ra thị trườn" - Lan Ngọc nói: "Cháu mới mở công ty"



Thì ra chỉ là một công ty nhỏ, bác cả lại âm thầm khinh thường. Xem ra người này ngoại trừ ngoại hình ưa nhìn thì chẳng có ưu điểm gì.



"Đúng rồi cô cùng Vỹ Dạ bắt đầu từ khi nào?" - Bác cả thờ ơ hỏi.



"Dạ mùa hè năm ngoái." - Đây cũng là điều bọn họ đã bàn bạc từ trước.



Bác cả cười khà một tiếng: "Vậy cô có biết chuyện Vỹ Dạ bị bắt cóc đưa đi bán ngày trước không?"



" Ý chị là sao?" - Mẹ Lâm vốn có tính bao che, bà nhẫn nhịn bác cả đến tận bây giờ đã là tốt lắm rồi, vừa nghe đến chuyện này liền tức giận, lấy cùi chỏ thúc ba Lâm một cái. Ba Lâm cũng cau mày: "Chuyện này không cần nhắc lại."



Bác cả vô cùng đắc ý, con gái bà cùng Lâm Vỹ Dạ không hơn kém nhau là bao, nhưng hết lần này đến lần khác Lâm Vỹ Dạ từ trường trung học trọng điểm, lại đỗ được vào đại học trọng điểm. Con gái bà chỉ thi đỗ được một trường cao đẳng, mãi mới lấy được chuyện người yêu ra chèn ép một lần, sao bà có thể cho qua chứ.



Vì vậy bà giả mù sa mưa nói: "Em trai, cũng không thể nói như vậy, giữa vợ chồng với nhau quan trọng nhất là phải thẳng thắn. Hơn nữa chuyện này có ai là không biết, chẳng lẽ phải để người ngoài nói trước, không bằng để chúng ta là người một nhà nói ra. Đây cũng là vì Vỹ Dạ thôi."



Ngoài dự đoán, câu nói này lại hoàn toàn chọc giận Lan Ngọc. Cô vốn vẫn ngoan ngoãn ngồi một bên không lên tiếng, mặc cho bác cả nói. Nhưng khi động đến Lâm Vỹ Dạ, chẳng khác nào chạm phải vảy ngược của rồng, cô liền nổi giận: "Chuyện của vợ cháu biết hết, cháu còn biết cô ấy tốt đến mức nào hơn cả bác. Vì vậy không cần phải nói mấy chuyện không đâu ấy làm gì!"



Bác cả sững sờ một chút, rồi cao giọng nói: "Cô có chút lễ phép nào hay không, bố mẹ dạy cô nói chuyện với người lớn như thế à? Hơn nữa tôi cũng không nói bừa, cảnh sát còn dẫn nó về tận cửa, ai biết đã xảy ra chuyện gì. Mọi người đều biết những kẻ đó trước khi buôn bán phụ nữ đều làm chuyện gì mà, tôi nói sai sao?"



Lâm Vỹ Dạ không thể nhịn được nữa, đứng lên nói: "Bác cả, dù sao cháu cũng là cháu gái của bác, sao bác có thể nói cháu như vậy? Lúc ấy bác ở hiện trường nhìn thấy hết mọi chuyện đã xảy ra sao? Lại còn đi nói hươu nói vượn hết lần này đến lần khác với người ta. Bây giờ cháu nói rõ ràng cho bác biết, chính bác là người suy nghĩ lung tung, cháu rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa."



"Mày...."



Bác cả nổi cáu, lập tức chĩa mũi nhọn sang ba Lâm: "Em trai, em nhìn xem con gái tốt nhà em đó..."



Trong các anh chị em thì em tư là người trung thực nhất, làm công việc bình thường, cuộc sống cũng bình thường, cũng không làm ăn kiếm tiền giống em cả khiến bà muốn nịnh nọt, cũng không giống em hai cưới một nàng dâu có bối cảnh tốt bà còn giữ vẻ mặt vui vẻ hòa hảo. Chính tại hai vợ chồng bọn họ lớn tuổi nhất, bình thường bà mới có thể diễu võ dương oai.



Nhưng ba Lâm lại là một người hiền lành, cũng chỉ có một đứa con gái nên tất nhiên không để Lâm Vỹ Dạ chịu đau khổ, cho nên bực bội ở một bên không nói gì.



"Được." - Bác cả cười lạnh một tiếng: "Sao có chút tiền đồ liền không nghe lời chị nữa phải không. Em đã quên lúc nhỏ em bị bệnh là ai cõng em đi bệnh viện tìm bác sĩ, là ai nấu cơm cho em ăn, là ai khâu quần áo cho em."



Mỗi lần bác cả làm chuyện gì quá đáng cũng lấy lí do này ra, mà hết lần này đến lần khác ba Lâm đều không phản bác được, chỉ có thể buồn bực không lên tiếng mặc cho bà ấy nói.



Nhưng mẹ Lâm làm sao chịu đựng được, liền cùng bác cả tranh cãi ầm ĩ: "Vậy chị nghĩ lúc Midu thi cử không tốt, là ai cầm tiền đem đến để cho Midu cùng Vỹ Dạ học trường cao trung, là ai lúc muốn làm ăn chúng tôi đem 40 ngàn đồng cho mượn, chị nói xem. Chị phải có lương tâm chứ..."



Rốt cuộc bác cả có chút chột dạ, bà mượn ba Lâm 40 ngàn đồng để làm ăn, nhưng khi thua lỗ thì vốn gốc cũng không hồi lại nổi, ba Lâm cũng không đòi lại khoản tiền này.



"Em trai, em không có tiền đồ, sợ vợ, đánh rắm cũng không dám bắn" - Bác cả khóc lóc kêu đất kêu trời một trận, rốt cuộc cũng dẫn Vu Midu rời đi.



Lần này không chỉ Lan Ngọc tất cả mọi người trong nhà đều thở phào nhẹ nhõm.











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top