Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 67: Tuổi Thơ


Bác cả đến nhà khiến cho mọi người đều không vui, nhưng họ hàng chính là họ hàng, dù có tồi tệ thế nào thì cũng cùng chung huyết thống, cho nên không thể nào chối bỏ được. Lâm Vỹ Dạ thấy ở trong nhà thật bực bội, liền nói muốn đi ra ngoài một lúc.



Lan Ngọc tất nhiên cũng muốn đi ra ngoài cùng nàng. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, Lan Ngọc bận rộn trang bị đầy đủ cho Lâm Vỹ Dạ, rồi mới phấn khởi cùng nàng ra ngoài tản bộ.



Huyện này rất nhỏ, bởi vì mấy năm gần đây cũng bắt đầu mở rộng phát triển nên xuất hiện cả khu mới và khu cũ. Bên khu mới thì nhà cao ốc mọc lên như rừng, không khác gì những thành phố bình thường khác. Nhưng ở khu cũ thì có phần hỗn loạn hơn. Lâm Vỹ Dạ kéo tay Lan Ngọc: "Khi còn bé em thường đến nhà bà ngoại chơi, nhưng năm ngoái bà đã qua đời rồi."



Tuy nói là qua đời, nhưng ông bà ngoại cũng chỉ có mỗi một đứa con gái là mẹ nàng, có căn nhà cũ cũng để lại cho Lâm Vỹ Dạ



Phong cảnh của thành thị cũ hơi kì quái, có căn nhà dùng miếng ngói trát bùn, có căn nhà cũ tường trắng ngói xanh. Một đường đi thẳng còn có thể nhìn thấy cái giếng ở bãi đất trống, cũng có người đang đánh nước giặt quần áo.



Lan Ngọc mơ mơ tỉnh tỉnh nói: "Hình như Ngọc đã từng tới đây."



Lâm Vỹ Dạ hơi căng thẳng kéo tay Lan Ngọc: "Ngọc đến đây? Lần trước em cũng chưa đến nơi này."



"Ngọc không biết, chỉ cảm thấy rất là quen thuộc."



Lan Ngọc mờ mịt. Lâm Vỹ Dạ hít sâu một cái, nhớ những bức tranh Lan Ngọc vẽ lúc đầu, vì sao cô có thể vẽ những chỗ mà nàng cảm thấy quen thuộc, đến bây giờ nàng còn chưa lí giải được.


Tuyết đọng lại ven đường đã bắt đầu tan ra, nước đục ngầu theo khe hở chảy vào bên trong cống thoát nước. Lan Ngọc cẩn thận kéo nàng lại gần: "Cẩn thận nước."



Lâm Vỹ Dạ nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, dứt khoát tạm thời để sang một bên, đi đến nhà bà ngoại hồi trước. Căn nhà này đã cho người khác thuê, còn có một đứa con nít chảy nước mũi đang ngồi xổm nghịch tuyết trước hiên nhà.



Nàng nhìn một lúc, xoay người đi vào một cái ngõ khác bên trong, cái ngõ thông đến một căn nhà bỏ hoang. Chủ nhân ban đầu của căn nhà này là một người giàu có, nhưng rất nhiều năm về trước có một trận hỏa hoạn, đốt sạch cả căn nhà, vách tường cũng sập xuống. Qua nhiều năm, gió xuân lại thổi, nơi này mọc ra rất nhiều hoa dại xinh đẹp, cách đó không xa có một ao cá, vào mùa xuân cũng rất thú vị.



Nơi này luôn là vườn hoa bí mật của Lâm Vỹ Dạ, khi còn bé, lúc nàng không vui hoặc buồn chán, liền lẳng lặng đến chỗ này chơi. Nhưng không biết đã có ai làm gì ở đây mà khắp nơi đều là đá và gỗ vụn. Hôm nay nàng lại đi ủng cao cổ, lúc nhảy lên hòn đá thì bị lung lay, Lan Ngọc sợ hãi vội vàng ôm nàng lại.



Đang là mùa đông, lại có tuyết, tuyết lại còn đang tan ra, căn bản cũng không còn giữ được vẻ đẹp trắng tinh như bạc nữa. Lâm Vỹ Dạ ở đây cũng chỉ để tưởng nhớ một chút về thời niên thiếu của mình mà thôi, muốn nhớ năm đó mình là đứa trẻ mềm mại biết bao nhiêu.



Nàng đang mê mẩn đứng đó đột nhiên thấy trong căn nhà nhỏ bé cách đó không xa có một bóng dáng già nua run lẩy bẩy bước đi, trong lòng nàng chợt động một cái, rồi hô lên: "Bà ơi, bà Vương..."



Nàng kêu lên, nhảy xuống đi đến căn nhà kia. Lan Ngọc tuy không rõ chuyện gì cũng bước nhanh theo nàng



Lâm Vỹ Dạ kêu mấy tiếng, tiếng sau còn to hơn tiếng trước, nhưng bà Vương phải chờ đến khi nàng đứng ở cửa nhà mới nghe thấy: "Ai? Ai?"



"Là cháu đây." - Lâm Vỹ Dạ nhìn kĩ bà một hồi, bà già hơn so với trí nhớ của nàng, trên mặt đều là vết lốm đốm, da nhăn nheo, tai cũng không còn tốt như trước.



"Cháu là Vỹ Dạ nhà họ Lâm đây bà."



"À." - Mặc dù bà vừa lẩm cẩm lại vừa già, nhưng trí nhớ còn tốt lắm, "Vỹ Dạ, cháu lớn nhiều rồi."



"Cháu 24 tuổi rồi." - Tuổi nàng nói là tuổi mụ, trên lý thuyết thì nàng mới 23,nhưng vừa qua năm thì sẽ lên 24



Lan Ngọc thấy Lâm Vỹ Dạ nói vậy, cũng lên tiếng chào hỏi, "Cháu chào bà."



"Đây là ai vậy?" - Bà Vương nói to.



Lâm Vỹ Dạ không nhịn được cảm thấy ngọt ngào trong lòng: "Là người yêu cháu."



Bà Vương trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên nói một câu làm mọi người kinh ngạc: "Chính là cô bé trước kia thường xuyên chơi cùng cháu á?"



Lâm Vỹ Dạ sửng sốt: "Trước kia làm gì có bé nào chơi cùng cháu đâu bà."



Khi còn bé tính cách Lâm Vỹ Dạ có phần hướng nội, ít nói, đều chơi một mình, ngay cả bạn thân thời thơ ấu cũng không có.



"Tại sao lại không có?" - Trí nhớ bà Vương rất tốt, "Khi còn bé cháu hay đến nơi này chơi, con bé lúc nào cũng đi sau cháu mà, sao lại không nhớ?"



Lâm Vỹ Dạ cau mày: "Có chuyện này sao?" - Sao nàng hoàn toàn không nhớ gì.



Bà Vương lại lải nhải nói: "Đúng vậy, trước kia cháu luôn đến một mình làm bà còn lo lắng, sau đó nhìn thấy nó lần nào cũng đi theo cháu, tình cảm hai đứa còn rất tốt. Bà nhớ chứ, cháu còn gọi nó là Lan Ngọc mà."



Lần này Lan Ngọc cũng cảm thấy bất ngờ, sao có thể chứ, từ khi còn bé cô đã luôn ở Bắc Kinh, căn bản chưa từng đến nơi này.



Mắt Lâm Vỹ Dạ đảo một cái, thử thăm dò: "Phải vậy không, hay là tuổi quá nhỏ nên quên rồi?"



Bà Vương không có con cái, một thân một mình ở trong cái nhà bỏ hoang này, vốn cô độc, hôm nay Lâm Vỹ Dạ đến nói chuyện cùng bà, bà vui vẻ biết bao: "Lúc đó cháu nghỉ hè ở nhà bà ngoại, đến đây chơi, khi đó cháu còn nhỏ. Bà còn nhớ cháu mặc một bộ váy nhỏ, màu xanh da trời chấm bi, ôm bút vẽ, ngồi xuống là mất cả một buổi chiều."



Chuyện này thì Lâm Vỹ Dạ nhớ, khi còn bé lúc nghỉ hè nàng đến nhà ông bà ngoại chơi ít ngày, cũng đến nơi này vẽ một chút, nhưng...... nàng không hề nhớ là còn có Lan Ngọc



"Nhắc đến bà còn cảm thấy kì lạ. Trẻ con nơi này bà đều biết hết, nhưng riêng nó thì bà lại không rõ là con nhà ai, mỗi lần cháu đến mới thấy nó, sau đó cháu đi học, nó cũng không đến nữa" - Bà Vương suy nghĩ một chút cũng cảm thấy kì lạ. Mắt bà đã mờ, nhìn chằm chằm Lan Ngọc một lúc lâu, rồi khẳng định: "Mặc dù đã lớn rồi nhưng bà vẫn nhận ra được, chính là đứa bé đó."



Lâm Vỹ Dạ trừng mắt nhìn, cảm thấy không thể nào hiểu nổi.



Bà Vương nói một lúc lâu, đột nhiên vỗ đùi: "À, bà nhớ ra rồi, lúc đầu nó còn nói muốn kết hôn với cháu cơ mà, không nghĩ đến thật sự lại trở thành đối tượng của cháu, thật là duyên phận."



Càng nói càng cảm thấy không đúng. Trên đường đi về, Lâm Vỹ Dạ trầm tư suy nghĩ, quả thực không nhớ ra lúc bé đã chơi cùng một đứa bé mà quan hệ lại tốt đến như vậy. Trong trí nhớ của nàng vốn không hề có người này. Nhưng mà lời bà Vương nói rất xác thực, cũng nói đúng tên của Lan Ngọc



"Hay là một bé gái cùng tên với Ngọc?"



Lâm Vỹ Dạ nghĩ tới mọi khả năng, cuối cùng nàng cảm thấy bà Vương có thể đã nhận lầm, dù sao thì đứa trẻ gọi là Lan Ngọc không ít, không chừng người ta cũng nghỉ hè nên đến nhà họ hàng chơi, tựu trường thì đi. Sau đó cũng không còn gặp nhau, nàng cũng quên mất.



Như vậy có vẻ hợp tình hợp lí hơn, cũng khiến người ta dễ dàng tiếp nhận hơn.



Nhưng Lan Ngọc lại rất không vui: "Rõ ràng là Ngọc. Ngọc không muốn là người khác đâu..."



Có thể sống chung cùng Lâm Vỹ Dạ, còn cái gì mà lớn lên muốn kết hôn cùng nàng, tại sao có thể là người khác. Mặc dù Lan Ngọc cũng cảm thấy không hợp tình hợp lí, nhưng cô vẫn cố chấp nghĩ người này là mình: "Nhất định là Ngọc, chỉ có Ngọc khi còn bé mới biết em chính là vợ tương lai của Ngọc."



Lâm Vỹ Dạ dở khóc dở cười: "Sao có thể? Cho đến hiện tại Ngọc còn chưa bao giờ tới nơi này, ông nội nói Ngọc còn chẳng rời khỏi Bắc Kinh."



"Linh hồn Ngọc bay tới, không được sao?"



Vốn Lan Ngọc chỉ nói liều, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều cảm thấy không thích hợp, liếc nhìn nhau.



"..."



Lan Ngọc nuốt nước miếng một cái



"Ngọc cảm thấy......có khi là thế thật ấy..."



Lâm Vỹ Dạ không lên tiếng.



Lan Ngọc nói tiếp: "Chuyện còn bé thì Ngọc không rõ, nhưng đối với vợ thì Ngọc thấy rất quen thuộc, nói không chừng trước kia Ngọc cũng từng tới bên em." - Cô càng nghĩ càng cảm thấy có thể: "Cho nên Ngọc mới có thể vẽ ra những thứ kia, bởi vì Ngọc đã thấy."



Lâm Vỹ Dạ rốt cuộc cũng gật đầu: "Có thể, nhưng tại sao lại đến bên em, nhất là sau tai nạn ô tô, tại sao lại tìm được em?"



Khi đó nàng chưa bao giờ tới Bắc Kinh, Lan Ngọc cũng chưa bao giờ tới Hải Thành, rốt cuộc là nguyên nhân nào khiến cho hồn của cô rời khỏi xác mà chạy đến bên người nàng không chịu rời.



"Đây chính là thần giao cách cảm" - Đối với chuyện này Lan Ngọc lại có cái nhìn riêng: "Bởi vì chúng ta nhất định phải ở cùng với nhau, cho nên trời cao cũng sắp đặt như thế."



"Ngọc chắc chứ?"



Lâm Vỹ Dạ cảm thấy đáp án duyên phận này có thể khiến nàng tin tưởng, nhưng vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó, tóm lại là vẫn không đủ.



Nghĩ lại cẩn thận thì sau khi gặp Lan Ngọc lại xảy ra rất nhiều chuyện, một số chuyện lại không có chút đầu mối nào, nhưng ngày sau cũng dần lộ ra đầu mối. Nàng luôn cảm thấy mối quan hệ của nàng với Lan Ngọc không hề tầm thường, nhưng cụ thể là quan hệ như thế nào thì nàng không biết, giống như bộ lắp ghép còn thiếu những mảnh quan trọng nhất, nếu như hợp lại thì có thể hiểu ra, chắc chắn câu trả lời ở ngay trước mắt.



Cũng may đây không phải là chuyện gì cần lo lắng, đối với hai người, việc thuận lợi vượt qua cửa ải phụ huynh để kết hôn mới là chuyện quan trọng nhất.



Trước khi ngủ, Lâm Vỹ Dạ ngồi trước bàn đọc sách mở lại quyển nhật ký. Khi còn bé, cũng như những cô bé khác, nàng cũng viết nhật kí được mấy năm, chỉ là trường học có sắp xếp bài tập, nàng cũng chỉ tùy tiện viết lung tung, nhưng đến trung học thì dần hiểu chuyện, những gì muốn tâm sự cũng không còn viết trên giấy nữa.



Nhật ký tuổi thơ tràn ngập những suy nghĩ ngây thơ, ví dụ như khi đi chơi xuân, đi công viên bách thú, tết thiếu nhi mùng một tháng sáu, hoặc là miêu tả cá vàng hay con chó con mèo. Câu từ rất đơn giản, chữ viết xiên xẹo, Lâm Vỹ Dạ cũng không nhìn nổi, ngược lại Lan Ngọc muốn xem lại bị nàng từ chối.



"Vợ, Ngọc cũng muốn xem~ " - Lan Ngọc tắm xong, ngồi ở trên giường làm bộ tội nghiệp, giống như chó con bị vứt bỏ.



Lâm Vỹ Dạ nghiêm túc nói: "Ngọc xem ti vi đi."



Những đồ ngây thơ này mà bị cô nhìn thấy thì quả thực rất mất mặt...



Lan Ngọc tủi thân ngồi một chỗ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Từ ngày thấy hai người bọn họ thân thiết, trước khi vào phòng, mẹ Lâm đều nhớ gõ cửa, Lan Ngọc nhảy xuống giường đi mở cửa: "Dì à."



"Tiểu Ninh à." - Mẹ Lâm lại nhìn sang Lâm Vỹ Dạ "Con đang làm gì đó?"



Lâm Vỹ Dạ nhét nhật kí vào ngăn kéo: "Không có gì đâu ạ."



"Xem hình hay là nhật kí vậy?"



Mắt sáng mẹ Lâm như đuốc, lập tức đã nhìn ra, bà nhiệt tình quay sang nói với Lan Ngọc: "Tiểu Ninh, con có muốn xem hình Vỹ Dạ trước kia không?"



Mắt Lan Ngọc sáng lên vội vàng đồng ý: "Được ạ, được ạ."



Mẹ Lâm thấy Lan Ngọc như đứa bé liền không có sức đề kháng, đi thư phòng cầm một cuốn sách cũ ra cho cô xem.



"Đây là lúc con bé mới đẻ, cái này là đầy tháng...."



Tấm ảnh lúc mới sinh quả thực đến bây giờ đã không còn nhận ra, đến khi trưởng thành mới có phần giống: "Đây là thời tiểu học, đây là thời trung học lúc đi du lịch chụp, còn có cái này...."



Lâm Vỹ Dạ lúc đi học nhìn trẻ trung hơn nhiều so với bây giờ, văn nhã lịch sự, nhàn nhạt mỉm cười trước ống kính. Đây là bức ảnh nàng đi đến vườn bách thảo, vô cùng đáng yêu trong sáng. Lan Ngọc cầm tấm hình thì không chịu buông tay, ánh mắt mong đợi nhìn mẹ Lâm hỏi: "Dì à....."



Nhìn vào đôi mắt cô dù không cần lên tiếng cũng đã hiểu rõ, mẹ Lâm cũng sáng tỏ: "Muốn tấm hình này à?"



Lan Ngọc ra sức gật đầu.



"Vậy cháu cứ cầm đi."



Chờ mẹ Lâm đi ra, Lâm Vỹ Dạ lại tiếp tục xem nhật kí của mình, bởi vì muốn nhìn xem năm đó mình đã viết gì nên tốc độ tương đối chậm. Chờ nàng lấy lại tinh thần lại nhận thấy lúc này Lan Ngọc đột nhiên yên tĩnh, quay ra đã thấy cô một tay cầm hình của nàng, một tay đặt bên trong chăn, cả người nhích tới nhích lui, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, hô hấp dồn dập.



Lâm Vỹ Dạ đi đến, còn chưa mở miệng, Lan Ngọc nhìn thấy nàng đã bị dọa sợ giật mình một cái, sau đó từ từ rúc vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt thấp thỏm bất an nhìn nàng. Lâm Vỹ Dạ khoanh tay từ trên cao nhìn xuống: "Hình."



Lan Ngọc rụt rè trả hình lại cho nàng



Lâm Vỹ Dạ nhìn tấm hình kia, nàng mặc một bộ áo đầm đỏ như quất hồng bì, còn để tóc dài, đậm chất học sinh, nhưng cũng không phải cảnh tượng gì khiến cho người khác phải tưởng tượng đến cảnh đó đi.



Lan Ngọc bất an giật giật, Lâm Vỹ Dạ đứng dưới ánh đèn, mặc một bộ quần áo ngủ màu hồng, là hello kitty, nhưng cô vẫn không nhịn được nuốt nước miếng một cái, mềm nhũn nói: "Vợ...."



"Mặt đỏ như vậy?"



Nàng cúi xuống sờ trán cô



"Bị cảm sao?"



Cô lắc lắc cái đuôi, từ trong chăn chui ra mè nheo với nàng. Nàng véo cô một cái: "Ngoan một chút, cha mẹ em ở ngay bên cạnh, nếu làm ra tiếng động gì, mai Ngọc sẽ ra ghế sofa ngủ."


Lấy cái này uy hiếp quả nhiên hữu dụng, Lan Ngọc liền nhượng bộ: "Vậy đưa cho Ngọc tấm hình đi..."



Nàng không đưa cho cô, đột nhiên hỏi: "Em trong hình đẹp hay là bây giờ đẹp hơn?"



Câu hỏi làm khó người khác như vậy, hoàn toàn khiến Lan Ngọc phải trợn tròn mắt.











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top