Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 68: Học Tập


Vợ xinh đẹp bây giờ còn là vợ xinh đẹp trước đây hay không? Đây là một vấn đề khó trả lời, Lan Ngọc sửng sốt cả buổi, nghẹn ra một câu: "Vợ lúc nào cũng đẹp."



"Vậy mà Ngọc còn phản ứng mạnh như vậy." - Lâm Vỹ Dạ dứt khoát ngồi bên cạnh Lan Ngọc, cười dịu dàng hỏi: "Người nào có sức hấp dẫn với Ngọc hơn?"



Lại là một vấn đề khó khăn mang tính thế kỉ, từ khi hai người ở bên nhau, chưa bao giờ thấy nàng phát cáu như vậy. Nàng vẫn luôn yêu thương, ưa thích và bao dung cô, nhưng bộ dạng bây giờ lại giống như người bạn gái bộc phát tính khí nóng nảy, Lan Ngọc cảm thấy chỉ số thông minh của cô vẫn không đủ dùng.



Lúc đối mặt với nàng, bình thường chỉ số thông minh chỉ có 30%, gặp phải loại tình huống này, lại giảm xuống 10%.



"Đều, đều đẹp."



Nàng tiếp tục khi dễ cô: "Vậy cho Ngọc chọn, hoặc là cầm lấy tấm hình này, hoặc là qua đây." - Nàng quơ quơ bức ảnh trong tay, để cho cô lựa chọn.


Tuy rằng người vợ trong tấm ảnh cũng rất có sức hấp dẫn, nhưng mà gương mặt sưng phù kia làm sao có thể so sánh với nhan sắc xinh đẹp như hoa trước mặt được? Lan Ngọc do dự một giây đồng hồ liền nộp vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn chui vào trong ngực nàng, hôn hai má nàng rồi nói: "Ngọc thích vợ nhất."



"Nằm xuống." - Lâm Vỹ Dạ ngồi nghiêng trên giường, lại để cho Lan Ngọc gối đầu lên chân nàng, vẻ mặt Lan Ngọc đau khổ nói: "Vợ à, Ngọc đau."



"Chịu đựng."



Nàng đưa quyển nhật kí vừa lật ra cho cô nhìn: "Nhìn cái này."



Quyển nhật kí này trước kia là của một người nữ chiến sĩ trẻ xinh đẹp, chất giấy đã ố vàng, mỗi một trang nhật kí đều rất ngắn, nhưng Lâm Vỹ Dạ lại phát hiện chỗ khác biệt trong đó



"Hôm nay thời tiết rất tốt, buổi chiều định đi vườn hoa bí mật tiếp tục vẽ tranh, không biết chị ấy có tới hay không?"



Đây là một trang.



"...Chị ấy nói chị ấy tên là Ngọc,tôi cũng chưa từng gặp qua chị ấy, nhưng chị ấy luôn đi theo tôi."



Đây là vài câu trong một trang khác.



"...Hôm nay chúng tôi đã nói với nhau mấy câu, chị ấy thoạt nhìn rất kì quái, nhưng tôi rất thích chơi đùa cùng chị ấy, chúng tôi đã nói ngày mai sẽ gặp nhau ở nơi đó, tôi muốn vẽ một bức tranh hoa sen cho chị ấy."



"...Chị ấy nói chị ấy phải đi rồi, nhưng sau này còn có thể gặp lại, chỉ là không biết sau này là khi nào?"



Nội dung về người tên Ngọc này đến đây là chấm dứt, nhưng ít ra có thể xác định chữ Ngọc này chính là chữ Ngọc của Lan Ngọc, vậy mà lại trùng hợp như thế, làm cho người ta không thể không hoài nghi.



Nhưng từ khía cạnh này cũng đã chứng minh một việc, nói không chừng lúc nàng còn nhỏ đã từng gặp Lan Ngọc, hay nên nói là...gặp linh hồn của Lan Ngọc, thật là không thể tưởng tượng được.



Tuy nhiên bộ não của Lan Ngọc càng khiến người ta bất ngờ hơn, cô nói: "Nếu là như vậy, nói cách khác Ngọc đã sớm quen biết vợ, mặc kệ gặp em khi nào, đều khiến Ngọc vui vẻ."



Miệng thật ngọt. Nàng liên tục được cô dùng lời đường mật dỗ dành, đã sớm mở cờ trong bụng: "Thật sự?"



"Ừ, vợ lúc nào cũng đẹp." - Lan Ngọc chân thành nói, "Bất kể là trước kia, hay là hiện tại, Ngọc đều yêu em."



"Được rồi, coi như Ngọc biết ăn nói" - Khóe miệng Lâm Vỹ Dạ vểnh lên, vứt nhật kí qua một bên chuẩn bị đi ngủ, theo thường lệ Lan Ngọc sẽ quấn chặt nàng, chỉ qua mấy hơi thở, cô lại có phản ứng.



Nếu như nói Lan Ngọc có khuyết điểm, vậy nhất định không phải là sự ngây thơ của cô, mà là cô sẽ động dục ở bất cứ đâu bất cứ khi nào, cho nên trước kia Lâm Vỹ Dạ vô cùng nghiêm túc năm lần bảy lượt nói, tuyệt đối tuyệt đối không thể ăn.



Việc này có liên quan đến hạnh phúc sau này, Lan Ngọc cũng rất nghiêm túc đáp ứng.



Nhưng mà tục ngữ nói "cầm lòng không đậu", cô nhìn thẳng vào bờ môi đỏ thắm, lỗ tai khéo léo, xương quai xanh xinh đẹp, còn có cái gì đó dưới lớp áo ngủ của nàng. Cô cắn cắn bờ môi, dùng một chút chỉ số thông minh còn sót lại nhớ đến lời dạy bảo của Ninh Hoài Linh



Ông nội nói, một khi muốn thứ gì đó, không thể trực tiếp biểu lộ ra bên ngoài, phải dẫn dắt từng bước, để người ta chủ động đưa tới cửa, còn muốn cảm kích người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.



Đối với chuyện của Trương Thế Vinh, đạo lý mà Ninh Hoài Linh nói rất đúng, bây giờ nếu Trương Thế Vinh nói chuyện với Ninh Hoài Linh sẽ vô cùng cảm kích và sùng bái, nhưng đến lượt Lan Ngọc....thì giảm đẳng cấp hơn nhiều.



"Vợ à" - Lan Ngọc hắng giọng một cái, không giống như lúc trước nói trắng ra, "Trên lưng Ngọc ngứa quá."



Quả nhiên lực chú ý của Lâm Vỹ Dạ bị hấp dẫn, vốn là muốn tắt đèn, lúc này lại thu tay về: "Ngứa, làm sao vậy, bây giờ đâu có con muỗi nào."



"Không biết." - Lan Ngọc cũng từ trong chăn bò ra.



"Em xem dùm Ngọc đi." - Cô bắt đầu cởi khuy áo, dưới ánh đèn mờ mờ, lộ ra xương quai xanh, lồng ngực, eo bụng, cực kỳ đẹp mắt, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ. Lan Ngọc rất hiểu Lâm Vỹ Dạ, nàng chưa xem thì thôi, mỗi ngày gần đây đều nhìn thấy, đương nhiên là có sức chống cự.



Cái này phải làm sao đây? Lan Ngọc đau khổ suy nghĩ, cuối cùng quyết định mạo hiểm một chút, dù sao cô nhìn nàng 100 lần cũng không chán, dù không muốn nàng cũng không thể khống chế được, cái kia...cố gắng một chút cũng có thể chứ.



Vì vậy Lâm Vỹ Dạ liền phát hiện trên cơ thể trần truồng của Lan Ngọc không có gì hết, cô rất kinh ngạc: "Ngứa ở đâu?"



"Chỗ nào cũng ngứa." - Cô làm nũng, hô hấp ấm nóng phun vào lỗ tai nàng, chỗ đó của nàng vô cùng nhạy cảm, lập tức xê ra một chút, cô liếm liếm vành tai của nàng, trong lời nói ngầm ra ám hiệu.



Kỳ thật Lâm Vỹ Dạ cũng không thể dằn lòng như trước đây, lí do lúc mới đầu có thể chống cự, thứ nhất là vì nàng chưa từng nếm trải tư vị đó, thứ hai là vì trong lòng còn có điều băn khoăn, nàng không biết mình có thích cùng cô thân mật hơn hay không, nhưng hiện tại thì không như vậy.



"Khụ khụ." - Lâm Vỹ Dạ cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, "Không được."



Giọng điệu rõ ràng dao động lưỡng lự hơn trước rất nhiều, Lan Ngọc không ngừng cố gắng: "Ngọc không lên tiếng cũng không được sao, chúng ta lặng lẽ làm."



Cô trưng ra bộ dáng tươi cười tinh nghịch, ôm lấy cổ nàng: "Vợ không muốn Ngọc sao?" - Giọng nói tràn ngập ủy khuất, u oán cực kỳ, "Ngọc rất nhớ em, thật sự rất nhớ rất nhớ em."



"Chậc, Ngọc nói xem, trong một ngày Ngọc ở bên cạnh em bao nhiêu tiếng đồng hồ hả?" - Lâm Vỹ Dạ cười như không cười nói, "Còn nói nhớ em, không phải em luôn ở đây hay sao?"



Kế sách thất bại, Lan Ngọc dấu đầu lòi đuôi: "Muốn em."



Lâm Vỹ Dạ thoáng một phát tắt đèn, mặt mũi Lan Ngọc tràn đầy thất vọng chui vào trong chăn, đem nàng ôm vào ngực, tự an ủi mình, có thể ôm ngủ như thế này cũng tốt, dù sao chỉ cần ở bên nàng, như thế nào cũng được, nghĩ như vậy, cô liền an phận, chậm rãi ngủ say.



Nửa đêm đột nhiên cảm thấy xao động, tuy cô không mở to mắt, nhưng người cũng đã tỉnh, cảm giác được nàng đang dịu dàng vuốt ve cô, giải quyết vấn đề sinh lý cho cô, tuy rằng cô không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn giả bộ ngủ say, đợi đến lúc giải quyết xong, cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhõm không ít, sau khi nàng rửa sạch sẽ trở lại giường, hôn nhẹ lên hai má cô, mang theo ý cười nói khẽ: "Đồ ngốc."



Lan Ngọc giả bộ như đã chìm vào giấc ngủ, lỗ tại lại vểnh lên, Lâm Vỹ Dạ vuốt hai má cô, yêu thương vô cùng: "Thật sự là không nỡ nhìn Ngọc khổ sở, nhưng mà ai kêu Ngọc ngủ rồi lại an phận như vậy, nếu như bị người ta nghe thấy, ngày mai thật không còn mặt mũi nào gặp người khác."



Thực ra chính Lan Ngọc cũng không biết mình ngủ hay chưa, có lúc cô nằm mơ liền cọ xát lung tung vào người nàng, tuy rằng bộ dáng rất khó chịu, nhưng lại không phát ra bất kì âm thanh nào, có đôi khi nàng bị cô đánh thức, cũng không nỡ đánh thức cô, nhìn khuôn mặt nghẹn nín đến đỏ bừng của cô, liền mềm lòng giải quyết vấn đề cho cô, thông thường cô đều thỏa mãn rồi tiếp tục ngủ, căn bản không biết đã xảy ra chuyện như vậy.



Hôm nay cũng như thế, trước khi ngủ không thỏa mãn cô, ngủ rồi thì hai thân thể lại dán cùng một chỗ, đương nhiên cô sẽ chậm rãi động tình.



Lan Ngọc nghe xong, chỉ cảm thấy trái tim nhảy loạn bình bịch, trong lòng đều là mật ngọt, ngọt ngào muốn chết, cực kỳ vui mừng, cảm giác được người khác chiếu cố yêu thương như vậy, cô cảm thấy linh hồn của mình dần tan chảy.



Cho nên cô cũng không nhịn được nữa, nằm ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Vợ, Ngọc thật yêu thật yêu em, làm sao bây giờ, trong nội tâm càng yêu em hơn, muốn nói ra cho em biết."



Cô đột nhiên phát ra tiếng làm nàng sợ hết hồn, nghe được vế sau lại dở khóc dở cười: "Cái gì thế."



"Rất thích em." - Cô nghiêm túc nói những lời tâm tình buồn nôn như vậy, lại có một loại thuyết phục hết sức kì diệu, "Thật sự rất thích rất thích em."



Chính là một khắc kia, Lan Ngọc đột nhiên phát hiện, thì ra hôn môi cũng được, làm tình cũng được, đều không có cách nói nói rõ cảm giác trong lòng cô, chỉ có thể đem trái tim của mình móc ra nhét vào trong lòng nàng, nhưng mà cô không thể làm vậy, vội vàng đến sắp khóc: "Ngọc không biết nói ra cảm giác này như thế này, chính là cảm thấy, cảm thấy..."



Lan Ngọc không có cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, nhưng Lâm Vỹ Dạ lại có thể tiếp thu, cảm giác như vậy nàng đã có qua một lần tại rạp chiếu phim, đột nhiên cảm thấy dù có dùng bất kỳ ngôn ngữ nào hình dung cũng không có ý nghĩa, cảm giác nói không nên lời như vậy, nàng có thể hiểu rõ.



"Xuỵt...Võ giả tại Hồng hoang." - Nàng đưa tay lên môi cô ý bảo chớ có lên tiếng, sau đó đem một tay của cô đặt trên lồng ngực mình, tay kia đặt trên ngực cô



Trái tim nhảy bịch bịch, mới nãy còn không nhảy cùng một tần suất, trong lúc vô tình lại có cùng một suy nghĩ đến sau cùng quả thực giống như là một người.



Từ trước đến nay Lan Ngọc chưa bao giờ có cảm xúc như vậy, cô thấy rất kỳ diệu, lại sợ nhiễu loạn cảm giác này, chỉ có thể nín thở thu lại tinh thần, nghe thanh âm trái tim đập liên hồi của nàng cũng như của cô, thời gian dần trôi qua, cảm giác như hai người đang tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, dòng nước dung hòa, tuy hai là một, yêu thương mãnh liệt trong lòng cô cũng không hề giữ lại truyền cho nàng biết rõ.



Cái này, có thể cho là tâm ý tương thông đi.

-------------

Đêm giao thừa rất nhanh đã đến, hôm nay là đêm đoàn viên, cũng có nghĩa là Lan Ngọc muốn đem tất cả bà con họ hàng của Lâm Vỹ Dạ ra nhận biết một lần, tuy rằng trí nhớ của cô rất tốt, hầu như đã gặp qua thì không quên được, nhưng nếu như tất cả họ hàng đều giống như bác của nàng, cô cảm thấy quá kinh khủng.



Tình huống của nhà họ Lâm quả thực có chút phức tạp, ba Lâm có tổng cộng bốn anh em. Chị cả Lâm Hỉ chính là bà tám lắm chuyện không nhìn nổi người khác tốt hơn mình, chồng bà lại là một người bình thường trung thực, con gái Midu xinh đẹp. Anh cả Lâm Phúc, bởi vì có tầm nhìn tốt kiếm được không ít tiền, nên có điều kiện tốt nhất trong mấy người anh em nhà họ Lâm, ông cũng dựa theo lệ cũ phụng dưỡng cha mẹ, hôm nay là ngày đoàn viên, vì vậy phải đến nhà bác cả.



Anh hai Lâm Lộc, trước kia cũng phải nhờ quan hệ của nhà mẹ vợ nâng đỡ mới có thể trở thành nhân viên công vụ, cấp bậc không cao, nhưng lại là người làm công chức duy nhất trong nhà họ Lâm, cách cư xử với người khác luôn mang theo vẻ cao ngạo không nói nên lời. Anh ba chính là ba của nàng Lâm Thọ, bên dưới còn có một người em gái tên là Lâm Lạc



"Dì nhỏ tốt với em nhất." - Lâm Vỹ Dạ thoải mái nói, "Nhân phẩm rất tốt, nhưng dì thường đánh nhau với cô lớn của em."



Lan Ngọc nghe xong, ánh mắt choáng váng, trước kia cô cảm thấy nhà họ Ninh đã đủ phức tạp, nhưng cùng với dân số khổng lồ trong nhà của Lâm Vỹ Dạ so sánh, quả thật đơn giản đến đáng thương.



Nàng đồng tình nhìn cô: "Tất cả các vấn đề đều có thể hỏi hết một lần, tổ tiên mười tám đời nhà Ngọc cũng muốn hỏi, hỏi chuyện làm ăn của Ngọc, lúc nào kết hôn với em, mua phòng ốc rồi chưa, ở đâu trong Bắc Kinh, xe có hình dạng gì, định lúc nào sinh con, khi nào tổ chức hôn lễ..."



Lan Ngọc vốn cho là mình đã có phòng bị, nhưng lúc đi vào nhà bác cả Lâm Phúc vẫn bị nhiều người như vậy làm cho kinh ngạc, từ lớn đến nhỏ cô chưa từng gặp qua nhiều người như thế, cũng chưa từng gặp qua tình huống ầm ĩ như vậy, có hơn bảy tám người cô dì, Lâm Vỹ Dạ gọi như thế nào Lan Ngọc liền gọi theo như vậy, bị một đám phụ nữ trung niên dò xét từ sợi tóc đến gót chân, nhìn đến mức cô mất tự nhiên, mặt đỏ rần.



"Tính cách có vẻ rất hướng nội, nhưng lớn lên cực kì đẹp."


"Xem ra tính tình cũng không tệ lắm."



"Trái lại là Vỹ Dạ nhà ta có phúc khí đấy."



Có người khen ngợi, tự nhiên cũng có người ghen tị: "Người lớn lên đẹp mắt đều không đáng tin cậy, ai biết được tâm địa có gian xảo hay không."



Lâm Vỹ Dạ bình tĩnh nghe xong, lôi Lan Ngọc đi tìm một chỗ ngồi xuống uống trà, trong lòng nghĩ, nếu ngay cả Lan Ngọc cũng không đáng tin, vậy thì người tốt trên thế giới nhất định đã tuyệt chủng hết rồi.



Nàng rất tin tưởng Tiểu Ninh nhà mình.










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top