Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 70: Năm Mới


Mùng một đầu năm, Lâm Vỹ Dạ từ từ tỉnh dậy, cảm thấy cả người đều thoải mái, hôm qua uống rượu ngon, mặc dù say nhưng cũng không bị nhức đầu.



Tuy nhiên nàng còn chưa kịp hưởng thụ chút không khí năm mới, liền nghe thấy bên tai có giọng nói u ám vang lên: "Vợ..."



"Sao thế?" - Nàng hôn gò má cô một cái, thấy hai má cô đỏ ửng, đôi mắt lấp lánh, ánh mắt quyến rũ như tơ, ngại ngùng đỏ mặt. "Hôm qua, tối hôm qua..."



Tối hôm qua? Lâm Vỹ Dạ vội lục lại trí nhớ của bản thân, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra sau khi nàng uống say đã xảy ra chuyện gì, nàng dè dặt hỏi: "Hôm qua làm sao thế?"



"Em, em, ấy ấy người ta..." - Lan Ngọc ngại ngùng vùi mặt vào gối, rồi lại ngẩng mặt lên nhìn nàng một cái, sau đó nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, rồi lại nhìn lén nàng... giống như đang thầm mến một nữ sinh khác vậy. "Em làm chuyện ấy với người ta."



Trong thoáng chốc biểu cảm của Lâm Vỹ Dạ đột nhiên trở nên rất vi diệu: "Chuyện ấy... là chuyện gì?"



"Chuyện ấy chính là chuyện ấy đấy" - Lan Ngọc động đậy, biểu thị cảm giác tồn tại của bản thân, còn ra hiệu nàng nhìn tư thế lúc này của hai người, "Ngọc còn chưa ra ngoài."



Cô vừa nói, mặt vừa đỏ rực lên, lúc này tất nhiên nàng cũng cảm nhận được tư thế thân mật của hai người, nhưng.... Nhưng mà.... Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng điên mất thôi.



"Hôm qua, rốt cuộc em đã làm gì?"



Lan Ngọc cắn cắn chăn, rụt rè nói: "Em gọi Ngọc là bảo bối..." - Lâm Vỹ Dạ hơi giật mình, sau đó còn thấy Lan Ngọc nhìn trộm sắc mặt nàng, vừa vui sướng, vừa xấu hổ nói thêm, "Còn hỏi Ngọc ăn có ngon hay không?"



"Hả? Ăn cái gì có ngon hay không cơ?" - Lâm Vỹ Dạ hoang mang



Nhưng Lan Ngọc lại sống chết không chịu kể tiếp, hỏi lại cô thì cô lại giả chết. Lâm Vỹ Dạ có dự cảm rằng hôm qua, chắc hẳn nàng đã... rất hào phóng...



"Nếu Ngọc không nói, em sẽ không để ý đến Ngọc nữa" - Lâm Vỹ Dạ nghĩ đi nghĩ lại, thấy nếu không hỏi rõ chuyện này, nàng sẽ rất khó chịu.



Câu uy hiếp này rất có hiệu quả với Lan Ngọc. Cô cắn cắn môi, ánh mắt trong suốt: "Cũng, cũng không có gì cả, chỉ là, chỉ là..." - Ngay cả Lan Ngọc cũng thấy xấu hổ không muốn nói ra miệng, Lâm Vỹ Dạ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng với những chuyện mình đã làm rồi.



"Được rồi" - Nàng tự giận mình, "Sau này em sẽ không uống rượu nữa."



Cô rúc vào ngực nàng, nũng nịu: "Không được, Ngọc rất thích, vợ đừng cai rượu."



Nàng lườm cô một cái: "Ngọc vui lắm à?"



"Ừ." - Lan Ngọc gật đầu, "Hôm qua vợ rất tuyệt." - Môi cô dán lấy đầu vai trắng mịn của nàng, nhẹ nhàng cắn một cái, nàng bị động tác của cô làm nhột: "Ra chỗ khác."



"Không." - Lan Ngọc ôm chặt lấy Lâm Vỹ Dạ, chặt đến nỗi nàng không thở nổi. Nàng đẩy cô một cái, cô dứt khoát ôm nàng nằm ngửa người, để nàng nằm trong lòng mình. Vốn dĩ đây là một tư thái rất thân mật, lãng mạn, nhưng bất hạnh thay, phụ nữ còn có ngực, nên Lâm Vỹ Dạ bị bắt nằm úp xuống rất đau.



Nàng muốn ngồi dậy, nhưng Lan Ngọc không cho, hai người cứ náo loạn như vậy một lúc, Lan Ngọc cũng muốn khóc: "Vợ, em đừng động đậy nữa" - Động nữa là cả người cô đều khó chịu.



Kết quả tất nhiên là hai người dày vò nhau đến tận trưa mới rời giường. Nàng nghiến răng nghiến lợi lườm cô. Lan Ngọc thấy mình oan muốn chết, nhưng cũng chỉ có thể đi khép nép bên cạnh Lâm Vỹ Dạ, không dám nói tiếng nào.



Cũng may là ba mẹ nàng cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ trêu nàng "Không uống được rượu lại còn uống nhiều như thế làm gì, hôm qua chắc ầm ĩ với Tiểu Ninh không ít đúng không."



"À..." - Lan Ngọc không giỏi nói dối, cũng không rõ là chuyện đêm qua có tính là ầm ĩ hay không, nên cô thành thật: "Cháu cảm thấy chuyện đêm qua rất tốt."



Mẹ Lâm hiền hòa cười nói: "Cũng tại cháu nuông chiều nó quá. Giờ chiều hư con bé luôn rồi, cháu nhìn xem, giờ thì bát không rửa lấy một chiếc, quần áo không giặt nổi một bộ."



"Cô ấy là vợ cháu mà." - Lan Ngọc nói rất hùng hồn, "Tất nhiên là cháu phải chăm sóc cô ấy thật tốt rồi." - Cô kéo tay nàng, đưa mu bàn tay nàng lên bên miệng mình.



Lâm Vỹ Dạ lườm Lan Ngọc, cô lại vô tội nhìn nàng, sau đó lại nháy mắt với mẹ Lâm một cái, mẹ Lâm liền cười tươi, bắt đầu chê con gái mình: "Vỹ Dạ à, con nhìn lại mình xem, đừng có bắt nạt Tiểu Ninh nữa, thỉnh thoảng cũng phải làm chút việc nhà đi chứ, nếu không sau này gả qua đó rồi phải làm sao?"



Bà thật lòng lo lắng rằng dáng vẻ này của Lâm Vỹ Dạ sau này không dỗ được mẹ chồng vui vẻ thì sao. Con rể Lan Ngọc này rất được lòng bà, nếu hai người không thể thành đôi thì bà rất tiếc.



"Dì" - Lan Ngọc vội nói, "Cháu không cần vợ cháu phải làm việc nhà, ở nhà mình cháu có thể tự làm hết, còn bên nhà ông nội thì đã có người giúp việc rồi."



Mẹ Lâm vẫn chưa hỏi tình huống cụ thể của gia đình Lan Ngọc, lần này cũng chỉ hỏi dò thử: "Vậy hai đứa sau khi kết hôn tính ra ngoài hay...."



"Chuyện này..." - Lan Ngọc nhìn Lâm Vỹ Dạ một chút, "Cháu nghe theo vợ cháu ạ."



Lâm Vỹ Dạ nghĩ một lúc rồi nói: "Ba của Lan Ngọc và... bạn gái ông ấy đều ở bên ngoài, sau này bọn con ở cùng ông nội hoặc dọn ra ngoài đều được. Nhà họ rộng lắm."



Trước lúc đi, Lan Ngọc đã được Ninh Hoài Linh chỉ điểm qua, cô còn đặc biệt lên mạng tra những vấn đề liên quan, nên rất nhanh đã hiểu ra ẩn ý của mẹ Lâm: "Cháu kết hôn với vợ, nhà chắc chắn sẽ đứng tên cô ấy, xe cũng đã chuẩn bị xong, còn về chuyện sính lễ thì cháu sẽ thương lượng với ông nội."



Có nhà, có xe, có sính lễ, mẹ Lâm không thể hài lòng hơn được nữa: "Tiểu Ninh này, không phải có tiền thì dì mới chấp nhận cháu, nhưng dù sao thì Vỹ Dạ cũng là con gái dì, dì không muốn sau này con bé phải chịu khổ, nên dì hi vọng cháu có thể thông cảm cho dì."



Lan Ngọc liều mạng gật đầu: "Vâng, vâng, cháu hiểu, cháu chắc chắn sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt, cô ấy gả cho cháu, cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt" - Nói xong, cô nghĩ một chút, lại thật lòng nói thêm một câu: "Nếu như cô ấy không gả cho cháu, cháu cũng sẽ đối xử tốt với cô ấy. Cháu thích cô ấy nhiều lắm."



Nàng vặn lại cô: "Ngọc còn muốn em gả cho người khác?"



"Ấy, Ngọc sai rồi" - Lan Ngọc ngớ người ra, nhanh chóng sửa lời: "Gả cho Ngọc, gả cho Ngọc, vừa rồi Ngọc chưa nói gì hết."



"Nhưng em lại nghe được rồi- Nàng chê cười cô. "Nếu em gả cho người khác, Ngọc đối xử tốt với em, còn có cả người khác đối xử tốt với em, vậy chẳng phải là có lợi hơn sao?"



Lan Ngọc khóc không ra nước mắt, "Vợ!" - Cô dùng ánh mắt để lên án nàng, đôi mắt đáng yêu dễ thương của cô như muốn nói: Em đừng bắt nạt Ngọc nữa mà.



Lâm Vỹ Dạ hiểu được ánh mắt của Lan Ngọc, nàng bật cười: "Ngốc."



"Vỹ Dạ à" - Xe, tiền, nhà, ba kĩ năng cơ bản Lan Ngọc đều đạt được điểm tối đa, còn được tặng kèm thêm cả thuộc tính trung khuyển, mẹ Lâm liền thoải mái đón nhận con rể này, nên lập tức đổi lập trường: "Con đừng bắt nạt Tiểu Ninh nữa."



Bà vừa nhìn đã biết, con rể tương lai này, khi ở trước mặt con gái mình, chỉ số thông minh của con rể luôn hạ xuống âm vô cùng, dường như lúc nào cũng chìm trong tình yêu vậy. Ngốc ngốc nhưng lại khiến người ta thích



"Em bắt nạt Ngọc à?" - Lâm Vỹ Dạ hỏi Lan Ngọc



Lan Ngọc lắc đầu, rụt rè nói: "Không có, vợ không bắt nạt Ngọc."



Sợ vợ như vậy, trung khuyển như vậy, thê nô như vậy, mẹ Lâm không nói nổi câu nào nữa, mặc kệ hai người, đứng dậy đi nấu cơm.

----------------------

Sau năm mới, cuộc sống trôi qua rất nhanh, mùng 8 phải đi làm, Lâm Vỹ Dạ ở nhà đến mùng 5 liền mua vé cùng Lan Ngọc trở lại Bắc Kinh.



Trước khi đi, mẹ Lâm chuẩn bị rất nhiều đặc sản quê nhà cho hai người mang về, còn dặn dò Lan Ngọc: "Khi nào tiện thì hẹn nhà sui gia gặp mặt một lần, thương lượng chuyện kết hôn của hai đứa."



"Vâng ạ" - Lan Ngọc nghiêm túc gật đầu, "Cháu sẽ về thương lượng với ông nội và ông ngoại."



Còn ba cô, Ninh Trấn Thành ư... Là gì thế? Ăn ngon không?



Vừa lên máy bay, Lâm Vỹ Dạ đã cảm thấy có chút không thoải mái, mấy ngày trước đi ra ngoài gặp gió lạnh, có vẻ như bị cảm rồi, sau khi uống thuốc cảm thì lại cảm thấy nhức đầu hơn, mũi lại còn tắc, thở cũng khó chịu.



"Em dựa vào Ngọc đi" - Lan Ngọc lo lắng nhìn nàng còn xé một tờ khăn giấy, làm mẫu cho nàng "Xì mũi đi."



Lâm Vỹ Dạ vừa bực vừa buồn cười: "Tránh ra chỗ khác" - Nàng không thở nổi bằng mũi, chỉ có thể dùng miệng lấy hơi, khó chịu khỏi nói, Lan Ngọc nghĩ một lúc, cúi đầu định hôn lên miệng nàng một cái, nhưng nàng tránh được, "Cẩn thận lây sang cho Ngọc đấy."



"Nghe nói nếu truyền cảm sang người khác thì mình sẽ khỏi bệnh" - Lan Ngọc nghiêm túc đáp.



Lâm Vỹ Dạ cười, cố ý nói: "Em không muốn thấy dáng vẻ Ngọc bị chảy nước mũi, mất hình tượng lắm."



Lan Ngọc lầm bầm: "Ngọc không chê vợ" - Cô đã từng thấy qua dáng vẻ lôi thôi nhất của nàng, thấy bộ dạng của nàng khi chưa rửa mặt chải đầu, còn thấy cả vẻ đau đến nửa sống nửa chết của nàng mỗi lần đến kì kinh nguyệt. Tương tự như vậy, Lan Ngọc cũng không hề che giấu vẻ ngu xuẩn của mình trước mặt Lâm Vỹ Dạ, lúc nào cũng thẳng thắn phơi bày mọi thứ trước mặt nàng mà không cảm thấy ngại ngùng gì.



Cả hai luôn để lộ những mặt chân thật nhất trước đối phương.



Lâm Vỹ Dạ bật cười, rút khăn giấy, còn chưa nhét vào lỗ mũi, đã bị Lan Ngọc cướp mất. "Để Ngọc làm cho" - Động tác của cô rất nhẹ nhàng, nàng không cảm thấy đau chút nào, mọi thứ đã được lau sạch. Cô cẩn thận như vậy cũng là có nguyên nhân, những lần bị cảm trước, nàng đều tự mình lau, nàng ra tay khá nặng, lau vài cái, da đã bị xước ra, đau muốn chết. Nên cô mới nôn nóng đoạt việc như vậy.



"Có đau không? Có thì để Ngọc hôn một cái đi, hôn xong sẽ không đau nữa." - Lan Ngọc nghiêm túc đề nghị, nhìn có vẻ như muốn cúi xuống hôn nàng một cái thật. Cũng không thể trách cô, mấy ngày ở nhà nàng, trừ lúc buổi tối có thể lén ăn chút thịt ra, bình thường lúc nào cô cũng phải nghiêm trang nhận sự đánh giá của mọi người, khó chịu rất lâu.



Nàng lắc đầu một cái, dựa vào vai cô không động đậy nữa. Lan Ngọc  biết nàng đang muốn ngủ một giấc, liền tự giác ngậm miệng lại.



Nhưng trên máy bay lại không hề yên tĩnh chút nào, thậm chí có thể gọi là khá ồn ào, tiếng trẻ con khóc, tiếng ông lão đang ho khan, còn có một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da nhìn có vẻ như là phần tử tri thức, nhưng lại đang vênh mặt lên bắt bẻ tiếp viên hàng không. Ở một góc khác còn có một bác gái níu lấy váy của một tiếp viên hàng không, hỏi: "Cơm của tôi đâu, cà phê của tôi đâu? Sao tôi chưa có thế?"



Một chuyến bay thật tệ.



Lan Ngọc nhíu mày một cái, lấy tay che hai bên tai Lâm Vỹ Dạ, giúp nàng tạo nên một chỗ yên tĩnh tạm thời, khi nữ tiếp viên tới, hỏi cô có cần nước hay không, cô nhỏ giọng nói: "Cho tôi một cốc nước nóng."



Nước có thể để thêm một lúc nữa, khi nào vợ tỉnh lại nó nguội dần thành nước ấm là vợ có thể uống được rồi.



Cô săn sóc nàng như vậy, lại còn đẹp , nữ tiếp viên nở nụ cười: "Được, tôi sẽ mang đến ngay." Khi cô ta rót nước còn không quên buôn chuyện với đồng nghiệp, "Mình vừa thấy một người rất đẹp, dáng người cũng đẹp, tiếc là có bạn gái rồi."



"Thật á? Ở đâu thế?" - Nữ tiếp viên khác nhìn xung quanh, quả nhiên một lúc sau liền thấy Lan Ngọc như hạc lạc giữa bầy gà. "Hầy, dáng người đẹp thật đấy, là minh tinh nào đó à?"



"Chắc chắn là không phải rồi." - Nữ tiếp viên kia đáp lại. "Nếu là minh tinh thì sớm đã nổi giận rồi."



Lan Ngọc không biết mình bị người ta bàn tán sau lưng, cô đang bận ôm Lâm Vỹ Dạ, không để cho mọi thứ ồn ào xung quanh làm phiền đến, để nàng có thể yên tâm nghỉ ngơi... Điều này cũng dẫn đến việc khi xuống phi cơ, nàng mới nhận ra không khí xung quanh mình có chút là lạ...



"Vừa rồi em ngủ có chuyện gì xảy ra sao?" - Lâm Vỹ Dạ xoa xoa mắt, cảm thấy thái độ của mọi người xung quanh cứ có gì đó khác khác.



Lan Ngọc vô tội lắc đầu một cái: "Không có, mọi người vẫn luôn ồn ào, may là em vẫn ngủ ngon."



"Ừm, em ngủ khá ngon." - Nàng mỉm cười, cảm thấy bệnh cảm của mình có vẻ tốt hơn rồi, mũi cũng không ngạt nữa, hít thở cũng dễ dàng hơn.



Khi xuống máy bay, có một cô gái kéo hành lý, không ngừng lau nước mắt, Lâm Vỹ Dạ cảm thấy kì lạ, nhìn cô gái ấy vài lần, ban đầu còn nghĩ cô ấy thất tình, nhưng khi vừa xuống máy bay, cô ấy liền nhào vào ngực một người đàn ông trẻ tuổi, khóc lóc: "Em vừa suýt chết, chẳng may vừa rồi máy bay rơi xuống thật thì em phải làm sao!"



Lâm Vỹ Dạ nghe xong liền sửng sốt, quay đầu lại nhìn Lan Ngọc, cô gãi gãi mặt, ngập ngừng: "Dù sao cũng qua rồi, Ngọc không muốn dọa sợ em" - Cô giải thích "Thật ra cũng không có gì, chỉ là vừa rồi gặp một luồng khí, nên máy bay bị lắc lư một chút thôi."



Nàng im lặng một lúc lâu, "Vậy sao Ngọc không đánh thức em dậy?" - Nàng còn nhớ rõ, khi đó mình được ôm trong lòng cô, vừa ấm áp vừa chắc chắn, căn bản không có chút lắc lư nào cả, mà cô cũng không gọi nàng dậy.



"Ngọc không muốn vợ sợ, mà khi ấy có sợ cũng vô ích mà." - Lan Ngọc nhìn nàng lấy lòng, cô rất sợ nàng sẽ tức giận. "Vợ ~"



"Ngọc không sợ à?" - Nàng hỏi ngược lại.



Lan Ngọc nghĩ một lúc, sau đó bùi ngùi: "Nếu là trước kia thì chắc chắn Ngọc sẽ rất sợ. Nhưng sau đó Ngọc biết, người chết đi thì sẽ còn linh hồn, nên Ngọc không sợ, hơn nữa em ở cạnh Ngọc, Ngọc không thể sợ, cũng không có gì phải sợ. Dù thế nào, chỉ cần có em bên cạnh, thì Ngọc chẳng sợ gì hết."



Lâm Vỹ Dạ không cảm nhận được không khí khủng hoảng, kinh hãi lúc ấy, nhưng bây giờ nhìn lại sắc mặt của cách hành khác khác, lại nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, nàng vẫn cảm thấy có chút chưa hoàn hồn, nhưng không ngờ Lan Ngọc lại có thể trấn định đến vậy.



Có lẽ vẻ kinh hoàng biểu hiện quá rõ ràng trên mặt nàng, Lan Ngọc liền dè dặt nói thêm: "Vợ à, em không cần sợ, Ngọc dù sống hay chết thì cũng sẽ tìm được em thôi."



Nói xong câu này, đột nhiên cả người cô run lên một cái, một loại cảm giác quen thuộc ập đến, nhất thời cô không thể nói nên lời.



Nàng để ý đến sắc mặt của cô: "Sao thế? Ngọc khó chịu chỗ nào à?" - Nàng kiễng chân, chạm trán mình với trán cô, "Không nóng, chẳng lẽ bị em truyền bệnh thật à?"



"Vợ." - Cô ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào nàng, từ từ nói: "Ngọc thấy, dường như... Ngọc vừa nhớ ra một số chuyện."










Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top