Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 85: Kết Hôn


Cả đêm Lâm Vỹ Dạ không ngủ nổi, vừa nhắm mắt lại, đã bị mẹ Lâm kéo đi trang điểm, thay quần áo. Lan Ngọc  thì bị kéo ra khách sạn trước, đến giờ thì quay lại đón vợ, cô im lặng tỏ vẻ u oán, nhưng nàng lại không hề nhìn thấy vẻ mặt ấy của cô



Đến khi nàng tỉnh ngủ, Lan Ngọc cũng đã đến nơi, hôn lễ hôm nay không khác những hôn lễ của nhà bình thương là bao, trao bao lì xì, ăn canh táo đỏ, rồi cô cõng nàng lên xe, do đứa trẻ trong bụng dở chứng, nàng không hề có chút cảm giác buồn rầu của ngày kết hôn, vừa lên xe, nàng liền nói với cô: "Để em ngủ một lúc đi."



Sau đó nàng liền ngủ, đến khách sạn thay lại váy, mở tiệc cưới. Vì nàng mang thai, không thể uống rượu nên người bị chuốc là Lan Ngọc, rốt cuộc hôm nay cô cũng được gặp hết các trưởng bối nhà họ Lâm, ngồi khoảng chừng hơn 20 mâm, nào là cô ba, dì năm ai ai cũng đến đủ, nếu không có mẹ Lâm đứng bên cạnh nhắc, thì ngay cả Lâm Vỹ Dạ cũng không nhớ nổi ai với ai.



Uống rượu xong, dưới sự điều khiển của MC, hai người bắt đầu trao nhẫn, nàng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: "Em khó chịu quá, có mùi gì khó chịu lắm ấy. Ọe."



Cô bị nàng dọa sợ, liền ôm nàng đi thẳng đến phòng phụ phía sau để nghỉ ngơi, mẹ Lâm sau khi thoát khỏi đủ loại họ hàng, cũng chạy đến xem nàng "Con có sao không?"



"Ngửi thấy nhiều mùi buồn nôn quá." - Lâm Vỹ Dạ không ngửi được mùi thức ăn quá nồng, thêm nữa ngoài kia còn có cả mùi nước hoa của nữ, lại càng thấy buồn nôn hơn, Lan Ngọc cầm khăn giấy lau giúp nàng, đau lòng nói: "Vợ, vợ." / Cô cũng chẳng biết phải nói gì hơn, chỉ có thể gọi vợ.



Thật sự thì không ai nghĩ đến việc một hôn lễ đang êm đẹp bỗng dưng lại thành ra thế này. Lan Ngọc cảm thấy rất có lỗi với cô: "Đều là do Ngọc không tốt, khiến vợ không thể làm một cô dâu thật xinh đẹp."



Lâm Vỹ Dạ cũng là người rất kiên cường, nàng rất hài lòng với mọi việc, trong lúc mang thai tâm trạng cũng không tệ, nên cũng không để chuyện này trong lòng: "Hôn lễ cũng chỉ là một hình thức mà thôi, không sao, em nghỉ một lúc là được rồi."



"Có muốn ăn gì không?" - Ba Lâm hỏi.



Nàng lắc đầu: "Con chẳng muốn ăn gì hết, đứa bé trong bụng quấy chết con mất." - Đúng là một tiểu tổ tông, vừa mới đầu không thấy gì, còn tưởng đây là một đứa bé ngoan ngoãn, bây giờ nó lại hiện nguyên hình rồi, làm nàng mệt muốn chết.



Vất vả lắm mới gắng gượng qua buổi hôn lễ này, còn phải lên máy bay đến Bắc Kinh tiếp, cả đường đi, Lan Ngọc lo lắng đề phòng, dứt khoát bật đèn xanh ôm nàng lên máy bay rồi xuống máy bay.



Lâm Vỹ Dạ cũng quen với việc được Lan Ngọc ôm như vậy rồi, nên ngủ rất say, không hề có chút cảm giác khó chịu nào, lúc mở mắt ra thì thấy mình đang ở nhà họ Ninh rồi.



Lan Ngọc khẩn trương hỏi: "Vợ, em cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"



"Đói." - Lâm Vỹ Dạ sờ sờ bụng mình, không cảm thấy khó chịu gì cả, liền thả lỏng tâm trạng: "Ngọc kiếm cái gì đó cho em ăn đi."



Lan Ngọc bay xuống bếp như một làn khói, lấy cho nàng một chén cháo, Lâm Vỹ Dạ ăn được hết một chén, sau đó lại đi ngủ tiếp. Cô lau miệng giúp nàng, không nhịn được hôn nàng một cái rồi mới ôm nàng nằm trong chăn.



Trước khi kết hôn, nàng ngủ không được, giờ lại đến lượt cô không dám ngủ. Cả đêm Lan Ngọc đều mở to mắt, chỉ sợ mình ngủ đi thì sẽ không nhận ra được nàng khó chịu chỗ nào, nên thi thoảng lại véo đùi mình một cái, hoặc cắn mu bàn tay, cố giữ cho bản thân được tỉnh táo hết sức có thể.



Cũng may là Lâm Vỹ Dạ ngủ rất say, hơn nữa nhìn qua có vẻ như đang mơ một giấc mơ đẹp. Lan Ngọc cảm thấy rất vui, không hề thấy khó chịu vì không được ngủ chút nào. Lúc này cô còn cảm thấy rất thần kì, cô đã kết hôn với vợ rồi? Không, không, đúng hơn là kết hôn với vợ được một nửa rồi sao?



Cảm giác như đang nằm mơ vậy! Thật khó tin!



Cô cứ thế thức trắng cả một đêm, đến hôm sau hôn lễ ở Bắc Kinh được cử hành, những người đến dự đều là bạn tốt của nhà họ Ninh. Lâm Vỹ Dạ chẳng nhận ra ai với ai, cũng chẳng biết họ là những vị đại gia hay quan lớn nào, nên không hề sợ hãi, cứ thế bình tĩnh đến hết buổi lễ.



Đến chỗ này, phần diễn của nàng cũng coi như kết thúc, ba mẹ Lâm đỡ nàng về phòng nghỉ ngơi, đến lúc đổi lại áo cưới, nàng đột nhiên cảm thấy không nỡ: "Để tí nữa rồi con đổi lại sau."


Mẹ Lâm rất hiểu tâm trạng của nàng, cả đời người phụ nữ, cũng chỉ có một cơ hội được mặc váy cưới, cởi chiếc áo này ra, là sẽ không bao giờ có cơ hội để mặc lại nữa.



Mấy ngày qua nàng bị đứa trẻ trong bụng quấy phá đến mức đầu váng mắt hoa, không còn tâm trí đâu mà sợ hãi trước hôn nhân, nhưng bây giờ thì nàng lại có tâm trạng phiền muộn của một cô dâu.



Cứ như vậy mà gả cho người ta rồi... Thật là giống như đang nằm mơ. Phụ nữ cưới gả, giống như lần thứ hai đầu thai, vậy là nàng đã tự quyết định nửa đời sau của mình rồi.



Lần đầu tiên nhìn thấy một con ma quái dị ở nhà, có nằm mơ nàng cũng không nghĩ sẽ có ngày mình sẽ gả làm vợ cô ta, trên đời này đúng là có rất nhiều chuyện kì diệu.

--------------------

Ngày tiếp theo sau đêm tân hôn, tất cả mọi chuyện đều kết thúc, Lâm Vỹ Dạ danh chính ngôn thuận trở thành con dâu nhà họ Ninh, sáng hôm ấy, Ninh Hoài Linh, Ninh Trấn Thành cunh2 ba mẹ Lâm đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Lan Ngọc dùng một tư thế kì quái đỡ Lâm Vỹ Dạ xuống nhà.



Vẻ mặt nàng cũng không giống như một cô dâu mới về nhà chồng, mẹ Lâm ân cần hỏi: "Sao thế, con khó chịu chỗ nào à?"



Nàng uể oải lắc đầu, nhìn Lan Ngọc một cái, cả người cô đang ở trạng thái rất không bình thường, hai mắt cô sáng lên, nhìn Ninh Hoài Linh: "Ông nội!"



"Hả?" - Ông đánh giá cô từ trên xuống dưới.



Giọng Lan Ngọc vừa giòn lại vừa vang: "Vợ cháu! Cháu có vợ rồi! Đây là vợ cháu!"



Ninh Hoài Linh khó hiểu: "Cho nên?"



"Ba!!" - Lan Ngọc lại nhìn sang Ninh Trấn Thành, lại nói lại, "Con có vợ rồi! Đây là vợ, là vợ con!"



Chưa đợi Ninh Trấn Thành đáp lại, Lan Ngọc lại quay sang phía ba mẹ Lâm, nói lại lời thoại y như vừa rồi, lần này tất cả mọi người đều hiểu vì sao vẻ mặt Lâm Vỹ Dạ lại vi diệu đến thế.



"Vợ, Ngọc có vợ rồi!" - Lan Ngọc ôm eo nàng, hạnh phúc đi về phía trước: "Vợ, rốt cuộc Ngọc cưới được vợ về rồi!"



Nàng cạn lời với cô, không hiểu Lan Ngọc nổi cơn điên gì, từ sáng sớm hôm nay đã biến thành trạng thái hưng phấn đến khó hiểu này, trong lúc xuống nhà, cô gọi vợ phải mấy trăm lần mà vẫn chưa chán, gọi nhiều đến mức nàng đau hết cả đầu.



Thật ra đêm qua, Lan Ngọc ngủ đến nửa đêm thì tự nhiên tỉnh lại, sau đó không biết bị chập dây thần kinh nào, mà lúc ấy mới nhận ra, Lâm Vỹ Dạ là vợ chính thức của cô, hai người đã kết hôn rồi. Sau khi nghĩ kĩ về vấn đề này, cô thấy cả người bắt đầu hưng phấn, vui đến mức không dừng lại nổi!



Càng nghĩ càng hưng phấn! Bây giờ cũng thế, trung bình ba giây là cô gọi một tiếng "vợ", ngay cả người giúp việc đi qua cô cũng không tha, chẳng hạn như người làm ở nhà họ Ninh mười mấy năm cũng bị Đại tiểu thư kéo lại càm ram mấy trăm lần: "Cháu có vợ rồi, đây là vợ cháu, vợ cháu đấy, vợ cháu đây này!"



Rốt cuộc Ninh Hoài Linh không nhịn được nữa: "Cháu im đi được chưa, ai cũng biết đấy là vợ cháu rồi!"



"Ông nội, cháu có vợ." - Lan Ngọc híp mắt, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của bản thân, high đến mức không dừng lại được, "Vợ."



Lâm Vỹ Dạ thở dài, để cô dựa vào chân mình, nàng vỗ vỗ một lúc, đột nhiên Lan Ngọc yên tĩnh lại, tiếng nói om sòm suốt nửa tiếng đột nhiên biến mất, mọi người đều cảm thấy kì lạ, quay đầu nhìn lại, thấy cô đã ngủ thiếp đi, vừa chảy nước miếng vừa lẩm bẩm gì đó.



"Mấy hôm vừa rồi chị ấy đều không ngủ." - Nàng nhẹ giọng giải thích với mọi người, "Chị ấy sợ cháu đột nhiên không thoải mái hoặc muốn ăn gì đó, một mực không chịu ngủ, chắc là mệt quá nên vậy."



Mấy ngày nay nàng mệt đến phát điên, nhưng dù sao cũng được mọi người để ý, chăm sóc, không để nàng phải làm gì quá sức. Nhưng Lan Ngọc không giống vậy, cô dâu không ở tiệc, chú rể không thể trốn đi theo được, cô vừa phải xã giao với khách khứa, vừa phải chăm sóc nàng, buổi tối lại không thể ngủ ngon được, sợ nàng bị làm sao. Đầu óc mệt mỏi quá độ, mà vừa rồi lại hưng phấn nữa, thể lực bị tiêu hao hết, cuối cùng thì cô cũng chịu đi ngủ.



Đối với dáng vẻ này của cháu gái/ con gái/ con rể nhà mình, bốn vị gia trưởng tỏ vẻ không còn gì để nói, dù sao ván đã đóng thuyền rồi, nên thế nào thì cũng phải chấp nhận.



Ngược lại nàng thì rất thích dáng vẻ của cô lúc ngủ, mặt mũi đẹp lại còn đáng yêu như một đứa trẻ sơ sinh vậy. Nàng đắp chăn cho cô, rõ ràng lưng dài, chân dài, tư thế tựa vào đùi nàng sẽ không thoải mái chút nào, nhưng đối với Lan Ngọc, có thể vùi vào người Lâm Vỹ Dạ để ngủ, lại chính là tư thế tốt nhất.



Cô ngủ rất say, nàng không nỡ đánh thức cô dậy, cứ để cho cô ngủ vậy, còn liên tục vỗ về cô. Ninh Hoài Linh vừa đọc báo, vừa nghĩ, đứa cháu dâu này mặc dù cái gì cũng bình thường, nhưng được cái thật lòng thích cháu gái nhà mình, mặc dù bây giờ Lan Ngọc không ngốc nữa, nhưng tính tình này không phải ai cũng chấp nhận nổi.



Thế cũng tốt, nồi nào úp vung nấy, trời sinh một đôi, về chung một nhà cũng chẳng sao cả.



Lan Ngọc đang ngủ say, nhưng đột nhiên nhớ đến Lâm Vỹ Dạ, cô giật mình tỉnh giấc: "Vợ! Vợ đâu rồi."



"Ở đây, ở đây." - Nàng vỗ vỗ cô, tỏ ý bảo cô bình tĩnh lại. "Ngủ ngon không, vành mắt Ngọc thâm hết lại rồi kìa."



Lan Ngọc sau khi tỉnh hẳn lại, liền biến thành một con chó to, ngoan ngoãn dựa vào người nàng "Tỉnh ngủ rồi." Cô ngủ đủ rồi, cũng không nổi điên nữa, ngoan ngoãn như một con cún vậy.



Lâm Vỹ Dạ lại liên tưởng đến việc nuôi chó, thi thoảng những chú chó ấy cũng sẽ cắn loạn hết lên, nên khi Lan Ngọc rảnh rỗi thì sẽ kích động đến phát điên sao? Mặc dù bình thường cô vẫn rất ngoan.



Hơn nữa, kết hôn rồi, sẽ trở nên hiểu chuyện hơn, ít nhất trong mắt Lâm Vỹ Dạ, Lan Ngọc ít ghen với đứa trẻ trong bụng nàng hơn, nhưng tệ hơn là cô dính nàng hơn, dính đến mức như muốn hòa thành một với nàng vậy.



Nói thế nào nhỉ, cảm giác này thật sự rất vi diệu.



Là một thai phụ, vì trong bụng lại có thêm một miếng thịt, nên có đủ loại bất tiện. Thân thể cũng dần to ra, tâm trạng thay đổi, trở nên nhạy cảm hơn trước rất nhiều, nhưng nàng đang sống một cuộc sống khác hẳn những thai phụ khác.



Nàng có nhiều hơn người ta một đôi tay, một đôi chân, dù là xuống lầu hay lên lâu, hay là đi bất kì đâu, tay của Lan Ngọc luôn đặt lên eo nàng, còn tay còn lại thì nắm tay nàng, cả người cô rất chắc chắn, mà cô cũng không hề miễn cưỡng chút nào, rất tự nhiên đi bên nàng như vậy.



Nàng cảm thấy rất vững vàng, sức nặng trên người dường như cũng không còn nặng đến vậy, đứa trẻ trong bụng khiến nàng trở nên nặng nề, khi nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, luôn có một đôi tay ôm nàng vào ngực để nàng nghỉ ngơi. Eo càng ngày càng mỏi, cũng có người xoa giúp nàng, càng không phải nhắc đến chuyện tắm rửa hay ăn uống, càng ngày cuộc sống của nàng càng được phục vụ nhiều hơn, cơm nước tới tận miệng, quần áo tới tận tay.



Nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng.



Tối khi đi ngủ, mặt Lâm Vỹ Dạ tỏ vẻ u sầu: "Em mập lên nhiều quá." - Cuộc sống trong mấy tháng dưỡng thai, khiến nàng từ một cô gái thon thả, biến thành một bà thím.... Đầy đặn.



Lan Ngọc giúp nàng thay quần áo ngủ, tốc độ tất nhiên là sẽ chậm hơn bình thường, vì cô kiểu gì cũng mè nheo rất lâu, chẳng hạn như bây giờ, cô nhân cơ hội vùi vào trước ngực nàng, không chịu ra, rồi còn cười nói: "Mềm hơn, thoải mái hơn." - Cô vừa nói vừa cọ thêm một cái nữa, cảm thấy mềm mềm, mịn màng, cực kì đắc ý!



Đã qua ba tháng đầu, trên cơ bản thai nhi cũng đã ổn định rồi, nàng cũng không phản đối việc cô làm nũng, chỉ xoa xoa tóc cô: "Vẫn chưa thay xong quần áo à?"



Lan Ngọc lén nhìn nàng: "Chuyện ấy, chuyện ấy..." - Cô vừa nói quanh vừa vứt quần áo ngủ ra xa, "Bác sĩ nói qua ba tháng thì có thể, ừm, chuyện ấy ấy..."



Nàng chỉ nhìn cô rồi đợi cô nói hết câu. Lan Ngọc nóng lòng, nhắm mắt, dứt khoát hôn nàng, hôn qua hôn lại một lúc rồi cũng không cần giải thích nữa, cô cứ theo ý mình mà làm bừa.



Cũng đã lâu rồi hai người không được thân mật, nàng hơi khép mắt lại, cảm nhận được môi lưỡi cô xâm nhập vào miệng mình, mút lấy đầu lưỡi nàng, tham lam cướp lấy hơi thở của nàng. Sau đó đầu lưỡi cô còn liếm xuống phần da thịt bên ngoài của nàng, chỉ một lúc sau, trước ngực của nàng chỉ còn toàn nước miếng của cô, mà Lan Ngọc cũng không nhịn nổi nữa, ở bên ngoài kì kèo một lúc lâu, cuối cùng mở to mắt ra nhìn nàng "Có thể đi vào được không?"



Nàng đáp lại cô bằng hành động quấn hai chân mình quanh hông cô. Lan Ngọc hoan hô một tiếng, nâng eo nàng, từ từ tiến vào, cảm giác được lấp đầy cực kì thoải mái, dường như cả sinh mệnh cũng được bổ sung lại, trở nên hoàn thiện, vẹn nguyên. Bên cạnh đó còn có cảm giác tuyệt vời mà chuyện ấy mang lại nữa...



Nàng cảm thấy cả người mình như sắp tan ra.












Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top