Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ánh Sáng Thiên Đường Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 48: Sưởi ấm lẫn nhau (P4)

Ngắt tạm phiến lá rộng lớn bên cạnh con suối để đựng nước, may mà phiến lá đủ dày và không thấm nước. Ban đầu nàng có ý định dùng khăn tay, nhưng nhìn đến nó bị bụi bẩn dính đầy, liền quẳng cái ý tưởng này đi.

Hai mắt sắc bén của nàng lại quan sát xung quanh, xác định không có ai mới nâng bước chạy theo hướng về hang động.

Nhìn hắn vẫn nhắm mắt tựa vào tảng đá gần đó, Nàng vội đến gần bên cạnh hắn. Nàng nâng hai tay để phiến lá chứa nước sát môi Triệu Vũ Linh , có lẽ cảm nhận được dòng nước mát lạnh thanh khiết, theo bản năng hắn hé môi, ra sức nuốt xuống. Nàng từng chút từng chút trút nước trong phiến lá đến hết cho hắn, cuối cùng cũng thấy được đôi môi mềm mại vốn có, khác hẳn với vẻ khô khốc vừa nãy.

Nhưng có vẻ lượng nước vừa uống hết không đủ làm người nam nhân đỡ khát, nơi yết hầu kia đang không ngừng chuyển động.

Trần Thoại Mỹ vội cầm phiến lá đứng dậy, lại thận trọng men theo con đường ra suối nhỏ lúc nãy.

Dọc đường đi, nàng rất có chủ ý quan sát xung quanh, hi vọng có thể thấy được bóng dáng của quân Thiên triều, nhưng có vẻ chỗ này quá sâu, hiện tại bọn họ chưa xuống đến thì phải.

Không nhìn thấy người của mình, nhưng thay vào đó, nàng lại tình cờ thấy được một thứ khác...

Cách con suối khoảng hai mươi trượng có một bụi cây nhỏ, những quả dại sắc đỏ căng mọng, phản chiếu lấp lánh dưới ánh sáng Mặt Trời.

Nhìn cảnh này Trần Thoại Mỹ tự dưng nhớ đến cây nhân sâm có hình dáng trẻ sơ sinh trong bộ phim “Tây Du Ký”.

Đối với một người gần như cả ngày chưa ăn gì như nàng, tìm được quả dại chín đỏ như vậy quý như nhìn thấy nhân sâm vậy đó.

Chỉ là ngay sau đó, Trần Thoại Mỹ thầm đem tác giả Ngô Thừa Ân ra tạ lỗi. Nhân sâm của người ta 3000 năm mới ra hoa, 3000 năm mới kết quả, lại mất 3000 năm mới có thể chín để ăn, ăn vào trường sinh bất tử, vậy mà nàng lại nỡ lòng nào so sánh với đám quả dại mọc tùy ý thế kia?

Ai ai ai...

Nhưng ít nhất, hiện tại chúng quan trọng với cái bụng đang cồn cào vì đói của nàng.

Trần Thoại Mỹ đã xác định bản thân phải trở lại dòng suối này lần thứ ba, hiện tại hai tay nàng cầm phiến lá chứa nước, không thể cầm thêm quả dại, mà để vào trong áo thì không tránh khỏi đi đường sẽ rơi mất. Hơn nữa, Triệu Vũ Linh vẫn đang khát khô cổ chờ nàng, hái thêm quả dại sẽ mất thời gian.

Khi Trần Thoại Mỹ trở về hang động thì Triệu Vũ Linh đã mơ hồ tỉnh lại. Cảm nhận được người đến, hai mắt sâu hút nhẹ nhàng mở ra.

Cuối cùng cũng tỉnh, Trần Thoại Mỹ thở phào một hơi, đem nước đến cho hắn.

Dòng nước mát lạnh trong vắt trôi xuống cổ họng, mang theo hương vị tươi ngọt thanh khiết, bất giác làm Triệu Vũ Linh tỉnh táo nhiều hơn.

Thấy hắn đã không còn vẻ mơ hồ, Trần Thoại Mỹ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

Thái tử có đói bụng không? Lúc nãy ta tìm được ít quả dại, có lẽ đủ để cho chúng ta chống cự đến khi quân đội Thiên triều xuống đây.”

Triệu Vũ Linh đưa tay chỉnh lại mái tóc đen nhánh rơi trước trán hắn, thanh âm có hơi yếu ớt:

Nàng đừng đi... Thích khách có thể ở quanh đây, nguy hiểm lắm. Bản cung vẫn ổn.”

Vừa nhìn là hắn biết nàng đã ra ngoài ít nhất một lần, nhưng nếu lại đi, ai dám đảm bảo lần này sẽ không chạm trán thích khách?

Lệ Minh Viêm lần này quyết lấy mạng hắn, chỉ sợ cho dù phải lật tung cái vực này, cũng phải giết được hắn.

Không hiểu sao nghe đến câu “Bản cung vẫn ổn.” của hắn Nàng lại cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận.

Lại muốn lừa nàng sao? Đêm qua là ai dõng dạc nói “Ta ổn”, để rồi kiệt sức ngất đi?

Thái tử không đói, nhưng mà ta đói.” Nàng nhún vai, bụng nàng từ nãy giờ biểu tình dữ dội vô cùng.

Triệu Vũ Linh ngẩn người, nghĩ đêm qua cả hai người chưa ăn gì, nàng lại chạy đi chạy lại mấy lần đem nước cho hắn, nhất thời không biết phải nói thế nào.

Vậy thì hãy cẩn thận.” Triệu Vũ Linh đưa mắt nhìn nàng, âm điệu ẩn chứa nỗi bất lực.

Thấy nàng khoác áo đơn bạc, Triệu Vũ Linh liền đem áo ngoài của nàng đắp trên người hắn trả lại nàng, lại đưa cho nàng thanh đoản kiếm bên cạnh:

Cầm lấy!”

Trần Thoại Mỹ mỉm cười: “Không cần đâu. Ta có chủy thủ rồi.” nàng chỉ chỉ vào cánh tay mình, đây là vật bất ly thân của nàng mà.

Cầm!”

Một chữ thật đơn giản, nhưng trong đó đã mang hàm ý ra lệnh rất rõ ràng.

Đây chính là minh chứng rõ nhất của “không giận mà uy” sao?

Trần Thoại Mỹ không tình nguyện nhận lấy, sau đó thân ảnh đã nhanh chóng rời đi.

Chờ bóng dáng nàng khuất hẳn, Triệu Vũ Linh nâng bàn tay trái lên, ngón tay thon dài ấn nhẹ vào chiếc nhẫn ở ngón cái, lập tức từ trong đó rơi ra một viên thuốc. Nuốt viên thuốc màu trắng xuống cổ họng, đôi mắt đẹp của Triệu Vũ Linh khép hờ, giữa chân mày thỉnh thoảng chau lại.

\*\*\*

Lúc ở bờ suối nhìn về bụi cây có quả dại không thấy rậm rạp, đến gần Trần Thoại Mỹ mới biết nó bị bao bởi hàng loạt dây mây. Những dây quấn chằng chịt, chồng chồng lớp lớp như muốn nuốt chửng thân cây bên trong. Nhưng khó khăn đâu chỉ có vậy...

Trần Thoại Mỹ ngước mắt lên nhìn những quả dại đỏ mọng phía trên, với tay thế nào cũng không tới được.

Ông trời ơi, có cần phải trêu ngươi người ta thế không?

Nàng chỉ muốn hái một ít quả dại lót bụng, vậy mà cái cây này sao lại cao thất thường như vậy?

Trong mắt Trần Thoại Mỹ lúc này, những quả dại chín đỏ trên kia giống như đang vênh mặt đắc ý, khiêu khích nàng: “Có giỏi thì lên đây mà hái chúng ta!”

Trần Thoại Mỹ biết vốn chẳng có cái “ông trời” nào ở đây, chắc cây này bị đột biến gen mới có thể cao thất thường như thế. Nhìn lại xung quanh một lần nữa, ôi ôi, quanh đây chỉ có mình cây này có quả.

Kiểu này thì có thể hiểu là cây trước mắt tự thụ phấn, vì ở dưới này không có ong bướm. Tuy nhiên, bởi là nội phối cho nên càng về sau những đột biến gen lặn càng có cơ hội bộc phát, và biểu hiện thành kiểu hình như vậy.

Đưa thanh đoản kiếm lên cũng không với được, Trần Thoại Mỹ chỉ có nước tìm một hòn đá vừa đủ rộng để kê lên. Cũng may dưới cái vực này, cái không thiếu nhất chính là đá.

Vừa lúc Trần Thoại Mỹ lấy được một ít quả dại, bỗng nhiên nghe thấy được thanh âm trầm thấp lạnh lẽo:

Nhất định phải tìm ra bọn chúng. Chủ nhân đã nói, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không tìm được bọn chúng, chúng ta sẽ vĩnh viễn không được đưa thuốc giải độc.”

Trần Thoại Mỹ thầm chửi thề một tiếng, khi không lại chạm mặt đám sát thủ ở đây. Nàng vội trốn vào sau những bụi cây rậm rạp, âm thầm quan sát bọn chúng.

Xuyên qua tán cây, nàng thấy một đám sát thủ khoảng trăm người đang dừng chân ở bờ suối lúc nãy. Tối qua đếm sơ sơ cũng một nghìn, có lẽ là chia thành từng nhóm nhỏ để dễ bề tìm kiếm.

Hình như cả đêm qua bọn chúng cũng chưa ăn uống gì, nên người nào cũng đưa tay vốc nước suối uống. Cũng phải, bản án tử hình của Lệ Minh Viêm còn đang treo trên đầu, ai mà còn tâm trạng ăn uống.

Trần Thoại Mỹ có chút đồng tình nhìn đám sát thủ, bởi nàng cũng từng giống bọn họ. Có điều, cái “đồng tình” này chỉ dừng ở mức độ “một chút”. Đối với kẻ muốn giết mình, nhân từ là thứ thừa thãi và ngu xuẩn nhất.

Đương lúc Trần Thoại Mỹ còn đang nghĩ làm sao để đánh lạc hướng đám người hắc y phía trước, dưới chân nàng đột nhiên có thứ gì động một cái. Không kịp phản ứng, cả người nàng thoáng chốc mất thăng bằng ngã xuống.

Tiếng động từ bụi cây trước mắt lập tức thu hút sự chú ý của đám thích khách. Bọn chúng trao đổi ánh mắt với nhau, liền có vài kẻ tiến đến muốn xem xét.

Trần Thoại Mỹ mím môi không để bản thân phát ra tiếng, ánh mắt vừa chuyển dưới chân, lập tức kinh hãi trợn mắt.

Rắn...

Con ngươi hình sọc dài, đầu tam giác, vòng sừng ở chóp đuôi...

Trần Thoại Mỹ không hoa mắt, trước mắt nàng chính xác là một con rắn đuôi chuông!

Rắn đuôi chuông... Một trong những loài rắn độc nhất thế giới.

Trần Thoại Mỹ cố để bản thân thật bình thường. Nàng từ từ lùi lại cách xa nó, chỉ có nàng mới biết sống lưng đang toát mồ môi lạnh. Thật may mắn, có lẽ vừa rồi con rắn bị giật mình nên chưa kịp phun nọc độc.

Nhưng nàng có tính thế nào cũng không ngờ tới, nơi nàng đứng lúc nãy chính là ổ rắn.

Từ trong khe hở nhỏ có rất nhiều rắn đuôi chuông con ra ngoài. Nghe tiếng bước chân ngày càng gần của đám sát thủ, Trần Thoại Mỹ biết lúc này mình đang rơi vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan.”

Chạy, tuyệt đối là một kế sách ngu xuẩn. Nhiều rắn như vậy, nàng nếu chạy sẽ kích thích bản năng tự vệ của chúng.

Còn nếu dùng kiếm giải quyết, càng ngu xuẩn. Khi cảm thấy bị đe dọa, rắn đuôi chuông sẽ tức giận, nọc độc phun ra càng nguy hiểm.

Cắn răng, hiện giờ nàng chỉ có thể miễn cưỡng nhẹ nhàng lùi lại...

Đúng lúc này, một bàn tay lạnh băng từ phía sau bỗng che kín miệng nàng. Trần Thoại Mỹ giật mình muốn giãy ra, nhưng ngửi đến mùi hương quen thuộc, hai tay từ từ buông lỏng.

Đừng sợ...”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linh#mỹ