Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Chân tướng tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Chân tướng tàn nhẫn

Nhóm người Từ Tử Hiên đi theo nhiếp ảnh gia tới đầu đường, nghe nói muốn thí sinh tự do phát huy chụp ra bức ảnh chân dung đẹp nhất.

Tuy rằng Tôn Nhuế và Từ Tử Hiên đều thay trang phục cổ, đứng ở đầu đường đầy người qua lại nhìn có vẻ rất lạc quẻ, nhưng mà bên cạnh hai người đều có máy quay đi theo, cho nên mọi người cũng đều hiểu đây là đang làm hoạt động gì đó, hoặc là người yêu thích 2D đang chơi cosplay, dừng chân nhìn hai lần liền không để ý nữa.

(*) yêu thích 2D: dân mê truyện tranh hoạt hình

"Ta đột nhiên cảm thấy, nếu trang phục này của ngươi phối hợp với đàn cổ, ngược lại rất có ý cảnh." Tôn Nhuế đột nhiên đến gần Từ Tử Hiên, nói ra ý tưởng với Từ Tử Hiên.

Mà Từ Tử Hiên theo bản năng kéo giãn khoảng cách hai người ra một chút, ánh mắt sợ sệt liếc về ống kính: Nữ nhân kia chắc là đi quay phim rồi nhỉ.

Nhớ năm đó Tả hộ pháp cùng nữ đệ tử thân cận một chút, một vị bằng hữu giang hồ duy nhất của Tả hộ pháp, vơ vét tất cả ván giặt đồ bên trong Ma giáo. Đến bây giờ, nàng còn nhớ Tả hộ pháp quỳ ba tháng đến què chân!

Hít, ở trước mặt bằng hữu phải giữ khoảng cách với người ngoài! Nhất là trước mặt một nữ bằng hữu tính cách thất thường bất định, nhất định phải chú ý! Nếu không hậu quả thật sự là thê thảm không nỡ nhìn a, đây cũng là nguyên nhân nàng luôn không muốn kết giao bằng hữu.

Hỏi: ban đầu ở trước mặt Trương Ngữ Cách tại sao không giữ khoảng cách với Phùng Tân Đoá?

Đáp: Khi đó Trương Ngữ Cách cũng chưa đề xuất làm hảo bằng hữu a.

Tôn Nhuế biết Từ Tử Hiên không thích có người cùng nàng thân cận, cho nên thấy Từ Tử Hiên né tránh, nàng cũng không để ý, chỉ nhiệt tình nhìn Từ Tử Hiên: "Nơi này ta từng tới qua, ta biết có một cửa hàng đàn cầm. Chúng ta có thể đi nhìn xem, nơi đó có cổ cầm. Ngươi có thể ở trong tiệm tạo dáng chụp vài bức." Mặc quần áo này lại phối hợp với đàn cầm, cho dù Từ Tử Hiên không biết đàn, chụp hình cũng có thể cảnh đẹp ý vui hấp dẫn những fan coi trọng nhan sắc.

"Cổ cầm?" Từ Tử Hiên khẽ cau mày: "Ngươi lúc trước không phải nói bộ quần áo này phối hợp cây sáo sao?"

"Nhưng bây giờ nhìn trang điểm toàn thể, ta cảm thấy phối hợp đàn cầm tốt hơn." Tôn Nhuế nói như vậy, thấy Từ Tử Hiên như cũ khóa chặt chân mày, nàng đề nghị lần nữa: "Dù sao trong tiệm đàn cũng có nhạc cụ khác, chúng ta trước đi qua nhìn một chút đi. Đàn cầm không được, đổi thành cái khác. Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ừ." Từ Tử Hiên chần chờ một chút liền gật đầu đồng ý.

Thông qua mấy ngày tiếp xúc, Tôn Nhuế đối Từ Tử Hiên ngược lại ít đi địch ý cùng ghen tị, trước mắt đem Từ Tử Hiên xem như bạn thân cùng chung hoạn nạn, cho nên nàng đối với Từ Tử Hiên cũng để tâm không ít. Có thể thấy cộng sự của mình, ở dưới sự an bài của mình trở nên lóe sáng, cũng là một chuyện làm người ta thập phần vui vẻ, ít nhất Tôn Nhuế cho rằng như vậy.

Sau khi hai người tới tiệm đàn, biểu tình trên mặt Từ Tử Hiên hơi cứng ngắc, nhạc khí nơi này tuy rất nhiều, nhưng không có các loại nhạc khí cực phẩm hoặc thượng đẳng như tưởng tượng.

Chủ tiệm thấy có khách tới, lập tức nhiệt tình đi lên chiêu đãi, đến khi hắn thấy phía sau Từ Tử Hiên cùng Tôn Nhuế có máy quay, sắc mặt lão bản tức thì thay đổi.

"Các ngươi lại tới làm gì? Ta nói rồi, đàn của chúng ta sẽ không bán cho các ngươi. Bất kể cho bao nhiêu tiền cũng không bán! Nhanh chóng đi đi đi!"

Tôn Nhuế ngẩn người một chút, lúc trước nàng cùng bằng hữu đến một lần, chủ nhân tiệm này vẫn rất khách khí, sao đột nhiên biến đổi rồi? Hơn nữa... tiệm đàn không bán đàn, lão bản này làm ăn kiểu gì?

Từ Tử Hiên nguyên bản vẫn đang quan sát những nhạc cụ khác trong tiệm, không nghĩ tới vừa hoàn hồn liền nghe được lão bản đang đuổi người.

Lập tức, tất cả mọi người có mặt đều trố mắt, khó hiểu nhìn nhau rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm chủ tiệm: Tình huống gì đây?

Chủ tiệm còn đang thở hồng hộc đuổi người, mà bên cạnh bà chủ lại nhận ra được có chuyện không bình thường, vội vàng tới hỏi đám người Từ Tử Hiên "Mấy vị là tới làm gì?"

Tôn Nhuế còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, mà nhân viên khác cũng không tiện mở miệng nói chuyện trước truyền hình trực tiếp, vì vậy đều chờ Từ Tử Hiên lên tiếng.

Từ Tử Hiên cũng không phụ sự trông đợi, mở miệng giải thích: "Chúng ta là thí sinh tham gia tranh tài chọn hạt mầm minh tinh, bởi vì nội dung tranh tài cần chúng ta chụp ảnh thể hiện 'vẻ đẹp' của thí sinh, cho nên chúng ta muốn tới tiệm các ngươi mượn vài thứ nhạc khí, tạo dáng chụp cái hình."

"Ồ ồ, bảo sao nhìn có chút quen mắt. Ngươi là Từ phúc hắc đúng không." Bà chủ nhìn kỹ Từ Tử Hiên, đột nhiên vỗ đùi: "Ôi zồi ui, thật đúng là Từ phúc hắc a. Con gái ta rất thích ngươi, hôm nay nó đi học thêm, ngươi có thể ký tên cho ta không? Chờ học kỳ sau nó thi được hạng nhất toàn trường, ta liền đem chữ ký của ngươi đưa cho nó."

Giờ phút này sửng sốt, không chỉ mình Từ giáo chủ, còn có Tôn Nhuế bên cạnh nàng cùng với một đám dân mạng trên kênh Live-stream: Chòi má, còn có bước ngoặt thần kỳ như vậy???

Tôn Nhuế nhìn bà chủ lúng túng cười một tiếng, người nào mới cần đi lớp học thêm? Thành tích không tốt chứ gì nữa. Con gái nàng thật có thể dùng thời gian một học kỳ, từ học tra đổi thành học bá? Nếu thật đúng là fan hâm mộ của Từ Tử Hiên, vậy thì cầu tiểu cô nương sau khi về nhà xem đoạn video này sẽ không bị ám ảnh tâm lý!

Từ Tử Hiên hiển nhiên không nghĩ phức tạp như Tôn Nhuế, nàng thấy bà chủ cười rất chân thành, lập tức liền đồng ý yêu cầu ký tên.

Nhìn xung quanh một chút, bà chủ có chút nóng nảy sờ túi, ngày thường đều mang bút và sổ sách bên mình, hôm nay sao lại không biết để đi đâu rồi?

Từ Tử Hiên thấy nàng nóng nảy lau mồ hôi, đang muốn khuyên nàng chớ vội, lại đột nhiên thấy được văn phòng tứ bảo(*) chủ tiệm đặt trên bàn dài ở bên góc.

(*) văn phòng tứ bảo: bút, mực, giấy, nghiên

Đi vào nhìn, mặt trên còn có chữ viết của chủ tiệm phỏng theo mẫu có sẵn trước đây không lâu, bởi vì thời gian không dài, vết mực trên giấy còn chưa khô.

"Dùng cái này viết được không?" Từ Tử Hiên nâng ngón tay chỉ giấy và bút mực trên bàn.

Chủ tiệm đưa ánh mắt hoài nghi quét tới quét lui trên người Từ Tử Hiên, hắn không tin một tiểu nha đầu có thể biểu diễn được thư pháp, cho nên hắn không thích Từ Tử Hiên dùng mấy kiểu chữ kỳ kỳ quái quái tới ô nhục giấy bút của mình.

Bà chủ thì không ngại, gật đầu liên tục: "Có thể có thể."

Từ Tử Hiên khẽ gật đầu, đi tới trước bàn đọc sách nhấc bút chấm mực, đối mặt trang giấy trống thoáng ngẩn ra.

Bên trong kênh Live-stream một lần nữa nổ ngất trời ——

Dân mạng 1: Lão phu bấm ngón tay tính toán, Từ phúc hắc lại muốn mở hack.

Dân mạng 2: Cười ngất, các ngươi thật đúng là xem nàng như nhân tài toàn năng à? Viết bút lông cũng không phải ngày thường tùy tiện luyện một chút là có thể viết ra, vừa rồi nhìn mấy chữ chủ tiệm viết, nói thế nào cũng là luyện viết hai ba năm. Từ Tử Hiên bây giờ lại ở trước mặt chủ tiệm làm ra vẻ, thật không biết ai đưa mặt cho nàng.

Dân mạng 3: Ta không biết ai đưa mặt cho Từ phúc hắc, nhưng bổn cung chắc chắn, lầu trên lát nữa vô cùng có khả năng bị Từ nhà ta vả mặt.

Dân mạng 4: + 1, Từ ta không bao giờ làm chuyện không nắm chắc. Chờ coi đi, Từ ta trở tay chính là một cái tát, đánh anti bình xịt mặt ngu luôn.

Dân mạng 5: Ha hả, thật đúng là thần tượng nào thì fan nấy, não tàn như nhau, tà giáo như nhau.

Dân mạng 6: Tà giáo? Chúng ta là Ma giáo!!!

Dân mạng 7: Ma giáo? Ta thích 23333

Dân mạng 8: Không sai, chúng ta chính là Ma giáo! Từ giáo chủ vô địch, bình xịt dám có gan xâm phạm, chúng ta trở tay chính là một cái tát.

Dân mạng n: Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt, trở tay chính là một cái tát +10086

...

Từ Tử Hiên không biết, fan hâm mộ của nàng đã thoáng nhìn thấu được thân phận thật của mình. Còn đang do dự viết gì mới tốt, dẫu sao đã cầm bút lông lên thì không thể nào chỉ viết tên mình liền rời đi.

Suy tư mấy giây, trong đầu cũng không nghĩ được muốn viết cái gì. Kết quả trong lúc lơ đãng một giọt mực theo đầu ngọn bút rơi vào trên tờ giấy trắng.

Chủ tiệm thấy vậy giận đến hai mắt ngậm lửa: "Ngươi!"

Nhưng mà Từ Tử Hiên nhìn giọt mực rơi xuống nhếch nhếch mép, nhấc bút lên bắt đầu vẽ vẽ viết viết ở xung quanh chấm mực, cuối cùng lưu loát một mạch vẽ ra một nhành hàn mai ngạo cốt bất khuất đón gió. Ký tên Từ Tử Hiên.

Từ Tử Hiên buông bút xuống, bình tĩnh nhìn về phía bà chủ: "Ngươi nhìn xem, được không."

"Được được được, thật là xinh đẹp." Bà chủ tiệm đi tới bên cạnh, đôi mắt lộ ra khó tin, nhìn một hồi vui tươi hớn hở nói: "Ôi chao, nếu con gái ta không thi được hạng nhất, ta liền đem tranh này treo lên, làm bảo bối trấn tiệm ha ha ha."

Mà bên cạnh chủ tiệm nhìn tranh nhìn chữ, há miệng nửa ngày không phát ra âm thanh, chủ tiệm: Muốn hỏi một chút đại sư có thu đồ đệ hay không!

Bên trong kênh Live-stream yên tĩnh một hồi, chỉ chốc lát sau bất thình lình bắn ra màn đạn tràn màn hình.

Dân mạng 1: Oa cha, mặt đau!

Dân mạng 2: Mấy giáo đồ kia đừng nói gì nữa, mặt ta đau!

Dân mạng 3: Trở tay một bạt tai, đánh thật thoải mái. Từ phúc hắc của ta... A không, Từ giáo chủ của ta vô địch!

Dân mạng 4: Các chuyên gia ban nãy đâu rồi? Mau tới phun a 23333

Dân mạng 5: Đừng nói nữa, bỏ phiếu đi. Đi thôi đi thôi, chúng ta không chơi với người mở hack.

Dân mạng 6: Nếu như đây không phải truyền trực tiếp, ta tuyệt không tin có loại thần hack này tồn tại!

...

Tôn Nhuế tiến lên nhìn bức họa, trong lòng đang vô hạn cảm khái hâm mộ ghen tị, đột nhiên liếc thấy chủ tiệm vẻ mặt táo bón, nàng tâm tình rất tốt đi tới bên cạnh chủ tiệm: "Lão bản, chúng ta hôm nay tới là vì mượn cổ cầm. Chúng ta không lấy đi, chỉ ở trong tiệm dùng. Hễ có một chút tổn hại nào, chờ tranh tài kết thúc chúng ta dựa theo giá mua bồi thường, ngươi thấy được không?"

Chủ tiệm hướng về phía Từ Tử Hiên do dự quan sát, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của bà chủ, gật đầu đồng ý.

Thấy chủ tiệm nhả ra, hai người Từ Tử Hiên và Tôn Nhuế đều thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn nhiều."

Tôn Nhuế cũng không biết tại sao nàng đột nhiên để ý Từ Tử Hiên, rõ ràng trước kia còn tràn đầy ghen tị oán hận, hiện tại lại độ lượng.

Suy nghĩ một hồi, Tôn Nhuế cảm thấy, khả năng nguyên nhân nàng độ lượng, là bởi vì nàng tự biết mình biết người. Một người phàm như nàng, cùng đại thần mở hack so cái gì? Đây không phải là tự tìm ngược sao? Còn không bằng ôm bắp đùi, cọ chút thịt ăn!

Từ Tử Hiên ở cửa tiệm thấy rất nhiều cổ cầm, bất quá những thứ này đều rất kém chất lượng, ở trong mắt ngoại nhân có thể là hết sức không tồi, nhưng ở trong mắt Từ Tử Hiên chính là hạ đẳng.

Kiếp trước nàng không thích âm luật, nhưng Hữu hộ pháp cùng Ma giáo Thánh nữ hết sức yêu thích âm luật, vì vậy hai người kết phường đánh cược với nàng, cuối cùng Từ Tử Hiên thua. Hậu quả thua chính là hạ lệnh toàn giáo khổ học âm luật. Vì vậy Ma giáo đi khắp nơi tìm kiếm các loại nhạc khí, thậm chí ăn cắp nhạc khí cực phẩm, thậm chí cạnh tranh giá cao mua nhạc khí hiếm có.

Trong lúc nhất thời chọc cho người võ lâm giễu cợt không dứt, đường đường Mị Ảnh Cung không tu luyện nội công tâm pháp, ngược lại đi học phổ khúc khảy đàn của thư sinh yếu nhược, thật là chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ.

Sau đó...

Ma giáo Hữu hộ pháp một thanh cổ cầm đoạt mệnh phong hầu, dụ cho người tẩu hỏa nhập ma nội lực đại loạn, đến nước này võ lâm giang hồ cũng không lại dám coi thường âm luật của Ma giáo nữa, thậm chí còn có không ít người võ lâm rối rít noi theo.

Sau đó Từ Tử Hiên thấy nàng có thể sử dụng đàn cổ đoạt mệnh, tức thì hứng thú, nhiều lần hỏi, Hữu hộ pháp đều tránh mà không nói. Cuối cùng Thánh nữ giải thích nghi hoặc cho Từ Tử Hiên...

Thánh nữ nói: "Ha ha, còn không phải bởi vì lúc nàng mới học, đàn quá khó nghe. Còn muốn đi ra ngoài giang hồ khoe khoang một phen trước mặt người trong võ lâm, cố ý dùng nội lực truyền tiếng đàn vào tai người khác, cuối cùng nhiễu loạn nội công tâm pháp của những người kia, khiến cho mọi người tẩu hỏa nhập ma tự phế võ công."

Chân tướng bị người vạch trần không chút lưu tình, Hữu hộ pháp trong cơn tức giận, mang theo cổ cầm rời giáo đi ra ngoài. Lúc trở lại, trở thành một tay hảo cầm, ngày ngày muốn ra ngoài khoe khoang, cơ mà... người trong võ lâm thấy nàng mang theo đàn cổ bên người, mãnh liệt chấn động quỳ xuống đất khóc sướt mướt cầu xin tha!

Hữu hộ pháp tâm thần mỏi mệt cuối cùng quyết định về giáo bế quan, chú tâm nghiên cứu âm luật, không lại tham dự võ lâm phân tranh nữa.

Võ lâm giang hồ biết được Ma giáo Hữu hộ pháp bế quan, khắp nơi hân hoan chúc mừng bảy ngày bảy đêm mới chịu ngừng.

————

Tả hộ pháp: Cái đó... Giáo chủ a, kỳ thực nam nhân hôm đó ngươi gặp không phải bằng hữu của ta, hắn là chân tình của ta! Chỉ vì hai chúng ta đều là nam tử, cho nên che giấu mọi người. Bởi vì sự tồn tại của chúng ta, làm Giáo chủ sinh ra hiểu lầm hai chữ bằng hữu, chúng ta thật tội lỗi a...

Hữu hộ pháp: Khụ khụ, ta muốn trịnh trọng nói đôi câu. Đầu tiên, Bổn hộ pháp tinh thông các loại nhạc khí âm luật. Tiếp theo, hắc lịch sử của bổn hộ pháp năm đó, người nào dám can đảm nhắc lại, lão nương nửa đêm mang Xuẩn Tiểu Đoá đi nhà ngươi biểu diễn Trung Tây hợp tấu!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top