Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Đau không muốn sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Đau không muốn sống

Trương Ngữ Cách cùng Ngô Triết Hàm đến bệnh viện, hai người ngồi trên xe, đang chuẩn bị xuống đường, lại thấy một chiếc xe khác đỗ bên cạnh các nàng, một nữ nhân bước xuống.

Nữ nhân đeo khẩu trang và kính mác, đem bản thân bọc rất kín, bất quá khí chất cao nhã vẫn khiến cho Ngô Triết Hàm bắt đầu nhìn nhiều hai lần.

"Hình như là Đới Manh." Ngô Triết Hàm nhìn bóng lưng nữ nhân kia rời khỏi nói.

Trương Ngữ Cách lúc nãy cũng đang hoài nghi, bất quá không nhìn rõ cụ thể, các nàng cũng không tiện khẳng định đó chính là Đới Manh.

Chờ Trương Ngữ Cách ngụy trang bản thân cho kỹ, Ngô Triết Hàm mới mở cửa xe ra, hai người một đường vào bệnh viện.

Các nàng không biết là, sau khi các nàng vào bệnh viện, trên một chiếc xe cách đó không xa, một nữ nhân buông xuống ống nhòm trong tay, lấy đồ trang điểm chỉnh sửa mặt mày một chút, sau đó cũng đẩy cửa xe ra.

"Ta đi hỏi xem phòng bệnh của Phùng Tân Đoá ở đâu." Ngô Triết Hàm nói xong liền chuẩn bị đi tìm y tá, mà Trương Ngữ Cách lại ngăn cản nàng: "Không cần, ta gọi điện thoại cho Tiểu Hiên hỏi một chút."

Trương Ngữ Cách đang cầm di động bấm số, sau lưng đột nhiên truyền tới giọng nói nghi hoặc của Từ Tử Hiên.

"Sao ngươi lại ở đây?" Từ Tử Hiên hỏi có vẻ rất bình tĩnh, đáy mắt lại không giấu được lo âu, vừa hỏi vừa quan sát Trương Ngữ Cách, chẳng lẽ bị thương hay bị bệnh.

Trương Ngữ Cách có chút kinh ngạc vì Từ Tử Hiên có thể nhận ra nàng, dẫu sao bản thân trà trộn giới giải trí nhiều năm, bản lãnh ngụy trang coi như không tệ, tối thiểu ngoài 5m trở lên paparazzi sẽ không nhận ra nàng.

Từ Tử Hiên ngược lại không nghĩ phức tạp như Trương Ngữ Cách, càng huống chi ngay cả khí tức của ảnh vệ nàng cũng có thể phân biệt được, làm sao có thể không nhìn ra ngụy trang của Trương Ngữ Cách. Hơn nữa, nếu như ký ức nguyên chủ không bị lỗi, nữ nhân vừa vào thang máy chính là nữ minh tinh Đới Manh.

Thấy hai người đều không phản ứng gì, lại thấy người đi đường chung quanh lui tới rất nhiều, Ngô Triết Hàm vội vàng lên tiếng: "Lão bản qua thăm Phùng Tân Đoá, có tiện nói một chút nàng hiện ở phòng bệnh nào không?"

"Đúng lúc ta đang đi qua, cùng nhau đi thôi." Biết không phải Trương Ngữ Cách bị bệnh, Từ Tử Hiên thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó bước dài hướng thang máy, không lại cùng Trương Ngữ Cách nói nhiều thêm một chữ nào nữa.

Trương Ngữ Cách cũng không ngại, dù sao nàng đã nhìn thấu cái bộ dạng tùy tiện đáng đánh đòn của Từ Tử Hiên, nếu ngươi thật sự so đo thái độ của nàng, một giây sau nàng có thể nói ra lời kinh người cho ngươi tức chết.

Ngô Triết Hàm đi theo hai người vào thang máy, ngay khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, nàng thật muốn đi leo thang bộ, bởi vì hai người này ở trong thang máy cho dù không nói một lời, cũng lộ ra không khí lúng túng khó hiểu.

Đúng lúc Ngô Triết Hàm đang hối tiếc không nên đi theo, cửa thang máy mở ra.

Từ Tử Hiên dẫn đầu ra ngoài trước, lại không như lúc nãy trực tiếp rời khỏi, mà là đứng ở một bên chờ Trương Ngữ Cách đi ra.

Đến trước cửa phòng bệnh của Phùng Tân Đoá, Từ Tử Hiên lại trước một bước mở cửa, sau khi chờ Trương Ngữ Cách cùng Ngô Triết Hàm đi vào, nàng thuận tay đóng cửa lại.

Ba người đi vào, rất rõ ràng Phùng Tân Đoá cùng Đới Manh bên trong phòng bệnh đều rất kinh ngạc.

Đới Manh khi nhìn đến Từ Tử Hiên không có cảm giác gì quá lớn, dẫu sao từ phát sóng trực tiếp có thể thấy, nàng cùng muội muội quan hệ rất tốt, sau khi muội muội bị thương tới thăm muội muội là rất bình thường.

Làm nàng kinh ngạc chính là, Ngô Triết Hàm sao lại sẽ xuất hiện ở chỗ này?! Nếu Ngô Triết Hàm đã xuất hiện, vậy thì nữ nhân bên cạnh Ngô Triết Hàm, chắc hẳn là lão bản mới của Ngô Triết Hàm, Trương Ngữ Cách. Dựa theo thân phận địa vị của Trương Ngữ Cách, cho dù muội muội bị thương trong cuộc thi do Trương thị bọn họ đầu tư, cũng tuyệt đối sẽ không để cho Trương Ngữ Cách đích thân tới.

Phùng Tân Đoá có tỷ tỷ ở bên phụng bồi, cũng có hứa hẹn từ bác sĩ, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt thì vết thương trên mặt vẫn có thể hoàn toàn khôi phục, cho nên tâm tình của nàng cũng không lại phức tạp như hôm qua nữa.

Về phần bác sĩ, hiển nhiên là Từ Tử Hiên giở trò quỷ, dựa vào trình độ trị liệu hiện tại, trừ khi phẫu thuật thẫm mỹ, rất khó có thể hoàn toàn khôi phục cho khuôn mặt trọng thương hủy dung. Mà Từ Tử Hiên thì có thể, Ma giáo có một loại phương pháp rất độc địa, có thể tự nuôi một loại tiểu cổ trùng đặc biệt, đem thương tổn của một người chuyển tới trên người một người khác. Tuy rằng làm như vậy có chút trái với nhân đạo thiên lý, nhưng Từ giáo chủ tỏ vẻ: Ma giáo ta không cần cân nhắc nhân đạo thiên lý.

"Tử Hiên, bọn họ đi đâu rồi?" Phùng Tân Đoá không thấy hai vị bằng hữu khác, cho nên tò mò hỏi.

Từ Tử Hiên đang chuẩn bị trả lời, lại thấy Đới Manh đứng ở bên cạnh Phùng Tân Đoá, ánh mắt lóe lên một cái.

"Thời gian Mạc Hàn về nước không dài, lúc trước tạm thời ở nhờ nhà bạn, hiện tại tranh tài kết thúc nàng muốn ở phụ cận mướn phòng trọ. Các nàng đi xem phòng rồi." Từ Tử Hiên đáp trả, mà nàng cũng cân nhắc về sau kiếm được tiền liền đi mua một phòng, quả thực không thích cái loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, cho dù gian nhà nhỏ kia là nàng tốn tiền thuê.

Trong lúc Từ Tử Hiên nói chuyện, Đới Manh rót hai ly nước, đưa tới trước mặt Trương Ngữ Cách và Ngô Triết Hàm. Lúc tiếp nước, Ngô Triết Hàm vô tình chạm tay Đới Manh. Đới Manh như bị điện giật rút tay về, tiếp đó ánh mắt né tránh lui sang một bên.

Ngô Triết Hàm vốn định nói tiếng xin lỗi, nhưng khi nhìn đến một màn này lại ngây ngẩn. Bất quá nàng có thể cảm giác được Đới Manh không hy vọng có người chú ý tới chuyện này, cho nên nàng cũng không lộ ra, cùng Đới Manh làm bộ như không phát sinh chuyện gì.

Ngô Triết Hàm năm năm trước từng tiếp xúc với Đới Manh, nàng rõ ràng nhớ Đới Manh khi đó là một tiểu cô nương rất sáng sửa, trên mặt luôn luôn treo nụ cười ngọt ngào, như một mặt trời nhỏ thời thời khắc khắc sưởi ấm người khác. Đúng là rất giống Phùng Tân Đoá, bất quá Đới Manh không lăng xăng như Phùng Tân Đoá.

Nhưng bây giờ, Đới Manh tuy rằng an tĩnh trước sau như một, lại từ trong xương lộ ra âm trầm, giống như đi qua địa ngục một lượt, một lần nữa sống lại nhưng đã mất đi sức sống dĩ vãng.

Trương Ngữ Cách tìm được thời cơ, nói với Phùng Tân Đoá ý đồ của mình, hơn nữa nhấn mạnh Trương thị nhất định sẽ tra rõ chuyện này, cũng sẽ đối với chuyện này làm ra bồi thường tương ứng. Kỳ thực trước khi tới An Tuấn Phong đã gọi điện thoại cho Trương Ngữ Cách, bảo Trương Ngữ Cách không nên nhúng tay vào chuyện này, bởi vì sự tình dường như phức tạp hơn bọn họ tưởng tượng. Chỉ riêng người thợ trang điểm đã hóa trang cho Phùng Tân Đoá, thời điểm tìm được nàng đã tự sát chết trong khách sạn.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Trương Hân cũng không dám tiếp tục xử lý như chuyện thí sinh dị ứng mỹ phẩm nữa, cảnh sát cũng thông báo hắn, trước khi chuyện này bị rò rỉ tạm thời không được lộ ra, Trương Hân cũng không muốn sau khi chuyện bị phơi bày tạo thành ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, cho nên lập tức làm quan hệ công chúng.

Giờ phút này ánh mắt Phùng Tân Đoá ảm đạm xuống, kỳ thực chuyện này cũng không quan hệ bao lớn với Trương thị, tính đến cùng còn là nàng làm liên lụy Trương thị gánh nồi, chỉ sợ chuyện lần này trôi qua, Tống Mạn Mạn vẫn sẽ không bỏ qua tỷ tỷ.

Nữ nhân kia đã điên rồi, năm năm trước đã sớm điên rồi, tuy rằng lúc ấy có báo cảnh sát, nhưng mà Tống Mạn Mạn bị tra ra tinh thần có vấn đề, mắc chứng vọng tưởng. Cho nên Tống Mạn Mạn cũng không phải chịu hình phạt, chỉ đem nàng đưa cho bệnh viện trị liệu.

Phùng Tân Đoá không muốn lại trải qua chuyện phát sinh năm năm trước, cũng không muốn tỷ tỷ lại bị thương tổn, ngẩng đầu mắt ngập nước nhìn về phía Đới Manh ở bên cạnh.

Đới Manh dùng ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn về phía Phùng Tân Đoá, nàng và Phùng Tân Đoá là chị em ruột, có điều nàng theo họ mẫu thân, cho nên rất ít người biết quan hệ giữa nàng và Phùng Tân Đoá. Năm năm trước, nàng quay phim rất khuya mới kết thúc công việc, trên đường trở về khách sạn thấy một nữ sinh ngồi xổm dưới tàng cây khóc. Do đồng tình nên tiến lên hỏi một chút, kết quả lấy được là, minh tinh mà nữ sinh thích cự tuyệt nàng tỏ tình, cho nên nàng mới gào khóc giống như thất tình.

Tối hôm đó, nàng quăng đi vỏ bọc thần tượng, ngồi dưới tàng cây an ủi nữ sinh. Không nghĩ tới, chuyện phát triển giống như nông dân và rắn.

Nàng tốt bụng trêu chọc một con rắn độc không có lý trí. Ban đầu nữ sinh giống như fan hâm mộ nhỏ tặng hoa cho nàng, đưa các loại quà nhỏ, thường xuyên quan tâm, ân cần hỏi han rất dễ dàng làm người cảm động.

Khi đó, nàng đã nổi tiếng, fan nhiều bình xịt anti cũng nhiều. Bên cạnh có thể có một người ấm áp như vậy, nàng tự nhiên sẽ thật lòng đối đãi.

Nhưng mà thời gian lâu dài, nàng rốt cuộc cũng nhận ra được chuyện có chút không đúng.

Nữ sinh bởi vì một cảnh diễn hôn của nàng, hành hung nam diễn viên, thậm chí sau đó còn có tin tức nữ minh tinh bị người tạt a xít. Cuối cùng có một hôm, nàng được nghỉ hai ngày, dự định đi tham gia buổi lễ tốt nghiệp trung học của muội muội. Kết quả lại bị nữ sinh chất vấn, thậm chí quấn nàng đủ điều, ham muốn khống chế biến thái đến đáng sợ làm Đới Manh đến nay vẫn không dám hồi tưởng.
Đới Manh vạch rõ tình huống, cũng báo cho nữ sinh đó, nàng trước nay chưa từng thích nàng, hơn nữa bản thân đã có bạn gái, trước mắt kết giao rất ổn định rất yêu nhau. Xin nữ sinh đừng quấy nhiễu sinh hoạt của nàng nữa.

Tối hôm đó, đoàn phim ở nhà hàng tổ chức tiệc hoàn công, vừa vặn gặp muội muội ở nơi đó tham gia tụ tập với bạn học. Vốn định cùng muội muội cùng nhau về nhà, lại không ngờ gặp phải Tống Mạn Mạn, thì ra Tống Mạn Mạn kể từ khi cùng nàng vạch rõ tình huống, liền luôn luôn đi theo bên cạnh nàng giám thị nàng, cái này thật đúng là một chuyện nghĩ mà vô cùng sợ.

Tống Mạn Mạn thấy mình cùng muội muội đứng chung một chỗ, nhào tới như nổi điên, đại khái nàng hiểu lầm bản thân cùng muội muội.

Tối hôm đó, nàng mang muội muội chạy ra khỏi nhà hàng, lại nửa đường bị người cản lại. Muội muội bị đánh hôn mê ném ở bên lề đường, mà nàng thì bị Tống Mạn Mạn mang đi.

Tống Mạn Mạn dùng xích sắt khóa nàng ở trong mật thất tối tăm không mặt trời, mỗi ngày cưỡng bách mình cùng nàng phát sinh quan hệ, thậm chí còn tìm tới nữ nhân khác, nàng không nhớ khi đó rốt cuộc xảy ra cái gì. Có thể nàng nhớ, nhưng tiềm thức nàng không muốn hồi tưởng.

Đoạn thời gian đó rất đáng sợ, nàng ngay cả tự sát đều không làm được, chỉ có thể mặc cho những người kia bày bố, cuối cùng có một ngày thân thể không chịu đựng được, Tống Mạn Mạn đưa nàng đi bệnh viện, thời điểm nằm viện nàng từ lầu ba nhảy xuống, đáng tiếc tầng lầu không đủ cao, nàng chỉ đành phải chịu cả người thương tổn, lại không thể chết thành công.

Về sau nữa nàng được người nhà tìm thấy, nhưng mà Tống Mạn Mạn bởi vì là bệnh tâm thần nên không cách nào gánh chịu hình phạt.

Đoạn thời gian đó, trạng thái tinh thần của nàng rất tệ hại, gặp nữ nhân sẽ cảm thấy buồn nôn, sẽ để cho nàng nghĩ đến hết thảy những gì trải qua trước đây không lâu. Nàng không chịu nổi bất kỳ nữ nhân nào đến gần, giống như bị kẹt trong ác mộng không thể tỉnh dậy.

Đoạn thời gian đó, bạn gái gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho nàng, gửi vô số tin nhắn, nàng lại chỉ có thể nghe tiếng chuông điện thoại rơi lệ, nàng sợ hãi nghe được thanh âm của bạn gái, cũng sợ hãi bạn gái sẽ biết hết thảy những thứ này.

Nàng cảm thấy bản thân rất dơ bẩn, không xứng ở lại bên cạnh bạn gái, thậm chí không nghĩ sống tiếp ở thế giới này.

Lúc ấy người đại diện phát hiện nàng muốn tự sát, ngăn cản nàng, đưa nàng đi viện dưỡng bệnh tinh thần ở nước ngoài, người đại diện cùng nàng trò chuyện rất nhiều, cho đến khi người đại diện nói 'Nếu ngươi chết, ngươi nghĩ nàng còn nguyện ý sống sao?'.

Đới Manh không dám chết, buổi tối hôm đó gọi điện thoại cho bạn gái, chỉ nói bản thân nhập vai quá sâu, đã không còn cảm giác với người cùng phái, bảo bạn gái quên nàng, về sau hảo hảo sinh hoạt.

Sau đó dần dần khôi phục một ít, cũng chưa bao giờ nghĩ đi tìm bạn gái tái hợp, bởi vì nàng bây giờ ngay cả một cái ôm đều không cách nào đưa cho người yêu, vốn cho rằng thời gian có thể chữa hết thảy, nhưng năm năm trôi đi, mọi thứ đều vẫn giống như phát sinh ngày hôm qua.

Một tin nhắn gửi tới, Đới Manh lấy điện thoại ra chuẩn bị kiểm tra, lại đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa.

Từ Tử Hiên tới mở cửa ra, Tống Mạn Mạn đứng ngoài cửa mặt đầy ý cười, nàng từ bên cạnh Từ Tử Hiên đi qua, sau khi vào phòng bệnh đáy mắt mang tình yêu nồng đậm nhìn thẳng Đới Manh.

"Đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi." Tống Mạn Mạn nói.

Đới Manh sắc mặt trắng bệch, tựa vào trên tường ngay cả hô hấp đều bắt đầu trở nên khó khăn, điện thoại di động trong tay rơi xuống mặt đất, màn hình lập tức bể ra vết nứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top