Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 72

Những cây khô gần nhà đã bị Jisoo và Hoyeon đốn sạch, lần này Dabin và Hoyeon ra ngoài đốn củi phải đi bộ một quãng đường dài.

Bọn họ không chặt được những cành cây quá thô to, chỉ có thể chặt những cành cây giòn yếu. Đôi khi gặp phải cây non chưa trưởng thành, Hoyeon sẽ nhổ tận gốc rồi vác nó trên vai.

Sau khi nhổ cây non thứ hai, Dabin không nhịn được nói: "Cây non... đừng nhổ, chúng ta chặt thêm cành cây là được. Chờ thêm mấy năm nữa, cây non sẽ phát triển thành cây đại thụ."

Jung Hoyeon hơi sửng sốt: "... Vậy để tôi trồng nó lại."

Dabin cười, ngăn cản nàng: "Không sao, lỡ rồi thì thôi. Chừng nào bão tuyết tan, chúng ta tới đây trồng thêm nhiều giống cây bù đắp."

Hoyeon mím môi, vùi cằm vào cổ áo.

Dung mạo của nàng ta rất thanh tú, mái tóc dài gợn sóng. Môi mỏng sắc nét, đường viền hàm gọn gàng. Tướng mạo nàng ta như thế, e rằng những tên lưu manh lưu lạc ngoài đường phố tối muộn cũng không dám huýt sáo với nàng ta - Jung Hoyeon.

Nhưng gương mặt lạnh lùng vào giây phút này, bởi vì một câu "Chúng ta" của Lee Dabin mà thoáng dịu lại.

Hoyeon không khỏi suy nghĩ, từ khi nào nàng ta bắt đầu có hảo cảm với Dabin?

Hồi ức cuồn cuộn dâng lên, luôn mang theo một màu xám tro xưa cũ.

Tuy nàng sinh sống và làm việc ở thành phố X, nhưng quê hương thật ra là ở phương Bắc.

Ba mẹ qua đời sớm, một mình nàng lang bạt đến thành phố X ở phương Nam. Có thể leo đến vị trí hiện tại, đối với một kẻ đơn độc lang bạt từ phương khác tới đây mà nói, thật sự không dễ dàng gì.

Ở thành phố X quá lâu, phần ký ức thuộc về phương Bắc trong đầu nàng đã dần phai nhạt, trở thành một cuộn phim hết hạn.

Bạn biết bạn đã xem qua một bộ phim như thế.

Nhưng cho dù bạn có cố gắng đến thế nào... cũng không nhớ rõ nội dung của nó.

Vào ngày đầu tiên nàng đến khách sạn suối nước nóng, hôm ấy Lee Dabin đưa danh thϊếp cho nàng.

Cũng là lúc nàng ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt trên cổ tay Dabin.

Giống như...

Khi còn bé, mẹ dùng bột xà phòng giá rẻ nhất, nhìn bình thường nhất.

Tuy rẻ, nhưng mùi hương không hề rẻ.

Hương thơm mát lạnh tinh khiết, pha chút ấm áp của ánh mặt trời. Tựa như lúc nhỏ nô đùa trong sân, băng ngang qua giá treo đồ bằng gỗ, không cẩn thận đụng vào ga trải giường vừa mới giặt được đem ra phơi nắng, chóp mũi vờn quanh mùi vị năm xưa.

Cuộn phim mãi cũng không nhớ rõ nội dung, bỗng dưng vì mùi hương này mà tô vẽ thêm màu sắc.

Trên người Lee Dabin có hơi ấm thuộc về cố hương.

Jung Hoyeon không nghĩ rằng tình cảm của mình dành cho nàng ấy là "Yêu", nàng cảm thấy tối đa chỉ xem như thích, có ấn tượng tốt mà thôi. Bởi vì nàng quá nhớ nhà cho nên mới muốn gần gũi với nàng ấy thêm chút ít. Muốn tiếp xúc với đối phương nhiều hơn, làm tri kỷ, làm bạn thân.

Nếu có thể đến gần hơn, có một mối quan hệ tạm bợ, cũng không tệ.

Nàng vẫn cảm thấy con người nên lấy sự nghiệp làm trọng.

Tình yêu luôn là cạm bẫy mà chỉ có những kẻ si tình mới luân hãm.

Nếu như... Nàng có thể bảo đảm bản thân nàng chỉ thích Lee Dabin một tí xíu...

Vậy hẳn không tính là kẻ si tình.

Dabin ngồi xổm bên gốc cây, vốn đang nhặt cành cây, lại cúi đầu bắt tay nặn cầu tuyết.

Sau một hồi mày mò, nàng ấy đứng dậy xoay người lại, cầm người tuyết vừa nặn, mỉm cười đưa cho Hoyeon: "Cho cô."

Nàng ấy dừng một chút, cụp mắt, nhẹ hô: "Hoyeon."

Dabin nói giọng phương Bắc, khi nàng ấy nói "Hoyeon"... Giọng địa phương thật dễ nghe.

Đáy lòng Jung Hoyeon sôi trào, vội đưa tay nhận lấy người tuyết.

Nàng chạm vào người tuyết qua lớp găng tay, thì thầm: "Đẹp quá."

Dabin cười nói: "Em gái tôi thích nặn người tuyết, nhưng nó không nặn được nên hay quấn quýt lấy tôi, đòi tôi nặn người tuyết cho nó."

Hai tay Hoyeon khép lại, giữ chặt người tuyết, nở nụ cười nhàn nhạt: "Làm em gái cô, nhất định rất hạnh phúc."

"Làm em gái cô mới hạnh phúc, Hoyeon có vẻ rất giỏi trong việc bảo vệ trẻ em."

Jung Hoyeon nhận được lời khen, đuôi mắt cong cong, có chút hài lòng.

Sau khi Dabin quay lại, nàng cẩn thận mở túi áo ngoài cùng của bộ đồ leo núi, nơi đó không tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể, từ tốn bỏ người tuyết vào trong.

* * *

Từ chiều cho đến tối, lại vượt qua một đêm.

Bình minh ló dạng, trời còn chưa sáng hẳn.

Vẫn không có tin tức của đội cứu hộ.

Bão tuyết không ngừng rơi.

Thời gian cũng trôi đi từ hai mươi chín đến ba mươi Tết.

Bởi vì hôm trước mái nhà đã được sửa, vì thế đêm qua mọi người đều ngủ rất ngon.

Sáng sớm Chaeyoung vừa mở mắt đã nhìn thấy người mình yêu ngồi bên bếp gạch nấu bữa sáng.

Thấy nàng thức giấc, cô nhìn nàng, mỉm cười: "Giao thừa vui vẻ, Chaengie."

Lee Dabin ngồi bên cạnh cũng cười hiền hòa: "Nhị tiểu thư, giao thừa vui vẻ."

Jung Hoyeon đang ngồi trên bậc cửa, bên chân có một người tuyết đáng yêu. Nàng ta sợ người tuyết tan chảy, bèn đặt nó ở chỗ phủ đầy tuyết.

Nàng ta ngoái đầu, nói: "Giao thừa vui vẻ, Nhị tiểu thư."

Chaeyoung tươi cười, lần lượt đáp lại từng người một: "Năm mới vui vẻ, năm mới tốt lành."

"Trông em vui thế này, không giống như gặp tai họa."

Kim Jisoo vừa nói vừa dùng một cuốn sách mỏng làm cây quạt, quạt cho lửa bên trong bếp gạch cháy lên.

Chaeyoung ngồi thẳng dậy, vươn người trong lớp áo bông dày nặng, mãn nguyện thở dài: "A. Nói thật lòng thì, nếu có đủ thức ăn và một chỗ ở tử tế, em rất muốn trốn ở nơi biệt lập này mãi mãi. Có người yêu, có bạn bè, còn có người thương của bạn bè, yên ắng trong lành, lúc nhàm chán còn có thể tập hợp thành một bàn mạt chược."

Lee Dabin vội nói: "Nhị tiểu thư, đừng nói lung tung."

Chaeyoung buồn cười: "Dabin, làm sao cô biết 'bạn bè' trong miệng tôi, là nói cô hay nói Hoyeon?"

Hoyeon không dám nhìn phía sau, khó chịu chơi người tuyết mà Dabin đưa cho.

Jisoo chen lời: "Không cần phân chia rõ ràng, chúng ta có thể vượt qua hoạn nạn, mọi người đều là bạn bè."

"Không dám, cô và Nhị tiểu thư đều là người của giai cấp thượng lưu, còn tôi chỉ là một phục vụ nhỏ bé, thật không có tư cách để kết bạn với hai cô."

"Giai cấp?" Cô cười khẽ, lắc đầu.

"Hai chữ này đã được phân tích kỹ lưỡng trong sách triết học. Tôi không nói nhiều về nó. Thế nhưng Lee tiểu thư, trải qua hai hôm nay, giữa tôi, Chaeyoung, cô và Hoyeon, thật sự không cần thiết gắn thêm chữ giai cấp để phân biệt đâu."

Jung Hoyeon ngồi trên bậc cửa hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Jisoo, mím mím môi.

Lee Dabin là người sáng suốt, Kim Tổng nói lời này, nàng ấy gật đầu, tự đáy lòng tấm tắc: "Tôi hiểu rồi, là do tôi nông cạn."

Mắt thấy bầu không khí có hơi nghiêm nghị, Chaeyoung vội ho một tiếng, chuyển chủ đề: "Hôm nay là giao thừa, tuy rằng chúng ta đang gặp khốn khó, nhưng dù sao năm mới cũng đến rồi. Hoyeon, trên danh sách mà tôi dặn cô đi mua chẳng phải có gậy pháo hoa sao? Mau lấy ra đây."

Hoyeon không nhúc nhích, tiếp tục chơi người tuyết của mình: "Đợi đến tối chơi mới thú vị."

Chaeyoung nhíu mày: "Ơ kìa, hiện giờ cô làm lơ cả tôi?"

Jung Hoyeon cong môi, nói: "Không phải Chủ tịch Kim đã nói rồi ư, chúng ta đều là bạn bè không phân giai cấp."

Chaeyoung chỉ vào Hoyeon, nói: "Soo, chị xem!"

Kim Jisoo mang thức ăn sáng đến, lúc đang khom lưng, tiện tay xoa đầu nàng: "Xem cái gì?"

"Cô ấy không nghe em, chị đền cho em một trợ lý."

"Được thôi, sau này tặng Jihan cho em. Em ấy ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều."

Nàng gật đầu đồng ý: "Đúng là vậy."

Jung Hoyeon: "..."

Ba người dậy sớm nên đã ăn sáng từ lâu, vì lẽ đó chỉ còn lại một mình Chaeyoung.

Bữa sáng hôm nay không phải mì gói, chỉ có một ít súp nóng. Nàng không để cho cô đút mà tự cầm cái thìa chậm rãi húp.

Khi nàng đang ăn thì Lee Dabin ra ngoài, nàng ấy ngồi trên bậc cửa nói chuyện với Hoyeon, Jisoo cũng theo đi ra, đứng ở cửa trông ngóng gì đó.

Ba người kia tán gẫu với nhau.

Bên ngoài gió lớn, Chaeyoung không nghe rõ bọn họ nói cái gì.

Qua một lúc, nàng ăn gần xong, Jisoo mới đi vào, cô lấy một cành cây đen nhọn từ trong bếp gạch.

Chaeyoung vội vàng kéo cô, hỏi: "Mọi người đang làm gì vậy?"

"Tôi đẩy em ra ngoài em sẽ biết."

Cô ôm nàng đến xe lăn, sau đó đẩy nàng ra cửa.

Lee Dabin thấy nàng đến, cười nói: "Nhị tiểu thư, bọn tôi đang bàn với nhau, hôm nay là giao thừa nên muốn viết cho căn nhà xập xệ này vài câu đối xuân. Nhưng tiếc là không có giấy, Kim tiểu thư nói có thể lấy cành cây cháy đen viết lên hai bên tường."

Kim Jisoo ngồi xổm xuống trước xe lăn, nhìn thẳng nàng, hỏi: "Em muốn viết câu đối gì?"

"Cái này làm khó dễ em quá." Nàng cười khổ.

"Soo, chị thừa biết trình độ văn học của em mà. Muốn em nghĩ câu đối, còn khó hơn đi thi môn văn tuyển sinh đại học nữa."

Jisoo dịu dàng cười: "Không sao, em tùy tiện nghĩ vế trên là được."

Chaeyoung suy nghĩ chốc lát.

"Vậy..."

Bàn tay nàng siết lại, chợt lóe lên một câu: "Có rồi, vế trên đối là—"

"Park Nhị tiểu thư cảm thấy Chủ tịch Kim nấu mì bò kho ăn rất ngon."

Kim Jisoo: "..."

Lee Dabin: "..."

Jung Hoyeon: "... Cái này... cũng gọi là câu đối à..."

Jisoo bất đắc dĩ cười, thế nhưng vẫn đứng lên, cầm cành cây cháy đen bước qua cánh cửa bên phải, viết vế trên "Có một không hai" của nàng.

【 Park Nhị tiểu thư cảm thấy Chủ tịch Kim nấu mì bò kho ăn rất ngon 】

Viết xong, Chaeyoung hài lòng nói: "Hoyeon, cô nghĩ vế dưới đi."

"Này có cần sở trường không?" Hoyeon không biết đối gì, thuận miệng nói đùa.

"Vậy thì 'Vệ sĩ Jung cảm thấy củi khô mà Quản lý Dabin nhặt về đốt cực bốc'."

Chaeyoung quay đầu nói với cô: "Soo chị có nghe không? Mau viết lên."

Kim Jisoo thở dài, đứng ở cửa bên trái, viết vế dưới của câu đối—

【 Vệ sĩ Jung cảm thấy củi khô mà Quản lý Dabin nhặt về đốt cực bốc 】

Jung Hoyeon: "..."

Dabin không nhịn được bật cười thành tiếng.

Chaeyoung thân mật nói: "Còn lại hoành phi, giao cho Soo đối đi."

Jung Hoyeon nổi lên hứng thú.

Nàng ta thật tò mò, không biết Kim Jisoo dựa vào tài hoa gì mới có thể viết nên câu hoành phi cứu vớt hai câu đối bị thiểu năng.

Chỉ thấy Kim Tổng ra vẻ suy tư, đỡ lấy khung cửa, sau đó đưa tay lên cao, nghiêm túc cẩn thận họa từng nét, viết xuống tám chữ đoan chính trước cửa nhà.

Hoyeon nheo mắt, dùng tay phủi tuyết trước mặt, quan sát câu đối xuân cuối cùng.

Vế trên: 【 Park Nhị tiểu thư cảm thấy Chủ tịch Kim nấu mì bò kho ăn rất ngon 】

Vế dưới: 【 Vệ sĩ Jung cảm thấy củi khô mà Quản lý Dabin nhặt về đốt cực bốc 】

Hoành phi: 【 Bốn cô tiên từng ghé thăm nơi này 】

Jung Hoyeon khẽ lườm một cái.

Bây giờ nàng ta chỉ có một suy nghĩ.

Khi đội cứu hộ tìm tới đây, nàng ta phải quấn khăn quàng cổ kín đến mức ngay cả mẹ đẻ cũng nhận không ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top