Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 54: "Em rất quan tâm nó?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lâm Vỹ Dạ làm sao còn tâm tư để ăn đồ không ngọt hay không cay, vừa nãy nàng nghe thấy Lan Ngọc với trợ lý nhắc tới Ninh Hương Giang, sau đó nói cô ta chết rồi, bây giờ nàng có chút hoài nghi lỗ tai của mình.



Trợ lý vừa đi ra ngoài là nàng lập tức buông điện thoại xuống, kéo chiếc ghế dựa ngồi gần Lan Ngọc hơn một chút rồi nhìn cô chằm chằm.



Lan Ngọc còn cho rằng nàng đang không vui chuyện mình không được ăn đồ quá ngọt hoặc quá cay, cô thở dài một tiếng rồi giải thích: "Những thứ đó đều không tốt cho sức khỏe, em......"



"Đợi chút" - Lâm Vỹ Dạ chen ngang lời Lan Ngọc : "Ngọc vừa mới nói gì, Ninh Hương Giang, cô ta chết rồi?"



Lan Ngọc ngừng một chút, gật đầu.



"Ngày hôm qua người định đâm Ngọc, thật sự là cô ta?"



Lan Ngọc lại gật đầu.



"Không phải......" - Lâm Vỹ Dạ không thể tin được: "Cô ta làm sao có thể chết được?"



Dù sao cũng là một nhân vật chính, đánh vai ác lại không sai lính lác đi mà tự bản thân ra trận chiến đấu? Hơn nữa họ cũng không ho một tiếng, nói chết liền chết thật?



"Có nhầm không vậy?" - Lâm Vỹ Dạ lại hỏi: "Cô ta thật sự chết rồi?"



Lan Ngọc im lặng hai giây rồi hỏi lại: "Em rất quan tâm nó?"



"Cũng không phải......" - Lâm Vỹ Dạ rối rắm nhăn mày lại: "Chỉ là cảm thấy, không thể nào đi"



Vừa dứt lời, vành tai đã bị Lan Ngọc nhéo lấy, cô dùng lực cũng không nhẹ.



Lâm Vỹ Dạ "Á" một tiếng, lập tức nghiêng người tránh đi, nàng mở tròn đôi mắt trừng cô: "Đang nói chuyện đàng hoàng, vì sao Ngọc lại động tay động chân? Ngọc đừng có nghĩ rằng ô......"


Lan Ngọc kéo luôn cả ghế dựa lẫn bản thân Lâm Vỹ Dạ lại gần, sau đó cúi đầu hôn môi nàng. Dùng hành động thực tế nói cho nàng biết, cô không chỉ động tay động chân, còn động miệng.


Nàng bị cô hôn có chút không thở nổi, tay chống lên ngực cô, muốn đẩy cô ra, kết quả còn bị cô cắn một cái, sau đó lại bị cô ôm chặt hơn.



Lan Ngọc chưa bao giờ đối xử với nàng như vậy, Lâm Vỹ Dạ suy nghĩ liền thấy tủi thân. Sau đó bắt đầu mất hồn, vừa nghĩ tới động tác nhéo tai nàng của cô lúc nãy, đây là nhớ tới chuyện Ninh Hương Giang từng hôn lỗ tai nàng nên ghen tị sao?



Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.



Lâm Vỹ Dạ vội vàng đẩy Lan Ngọc ra. Cô buông lỏng tay, nàng còn cho rằng cô rốt cuộc buông tha cho nàng nha. Nhưng ngay sau đó tay cô lại luồn vào trong quần áo nàng, không nặng mà cũng không nhẹ nhéo eo của nàng



Lâm Vỹ Dạ "ưm" một tiếng, rụt người lại về sau, Lan Ngọc thuận thế thả tay ra. Nàng trừng cô một cái, rút ra một tờ giấy lau miệng, nghĩ tới bên ngoài còn có người liền lấy điện thoại ra rồi nằm sấp trên bàn xem, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.

------

Trợ lý chạy ra cửa hàng tiện lợi một chuyến, lúc trở về gõ gõ cửa nhưng không thấy có phản ứng. Lại gõ thêm mấy cái, hình như bên trong có tiếng gì lạ lạ. Cậu dừng lại một chút, rụt tay về, biết bản thân trở lại không đúng lúc, trợ lý cúi đầu lau mồ hôi lạnh, âm thầm ảo não trong lòng.



Nửa phút sau, Lan Ngọc mới kêu: "Vào đi"



Cậu đi vào, không nhịn được mà đưa mắt nhìn thoáng qua. Lâm Vỹ Dạ giống như không có chuyện gì mà ghé lên bàn chơi trò chơi, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, biểu cảm cực kì tập trung. Mà áo sơ mi của tổng giám đốc Ninh lại hơi nhăn, khóe miệng còn lộ ra chút dấu son nhợt nhạt, bắt gặp ánh nhìn của cậu, mặt cô liền lộ vẻ không vui.



Trợ lý nhanh chóng cúi đầu, đưa đồ ăn vặt cho Lan Ngọc rồi đứng ở một bên mắt nhìn mũi, mũi hương tim.



Lan Ngọc lật qua lật lại túi mua hàng rồi lấy ra sữa chua vị blueberry đưa cho Lâm Vỹ Dạ. Nàng vì thấy chuyện vừa nãy có thể đã bị cậu ấy nghe được, cho nên bây giờ còn có chút ngượng ngùng, đầu cũng không nâng lên, nhanh chóng cầm lấy hộp sữa chua từ cô. Cắm ống hút vào rồi uống một ngụm, nàng không thích vị này. Lâm Vỹ Dạ ghét bỏ nhíu nhíu mày, đang định trả lại cho Lan Ngọc uống.


Vừa nhấc đầu mới phát hiện dấu son môi ở khóe miệng của cô. Cô còn không hề hay biết gì, đang cực nghiêm túc sàng chọn mấy món nàng thích ăn. Lâm Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc, có chút muốn cười.



"Làm sao?" - Lan Ngọc nhìn qua.



Lâm Vỹ Dạ tùy tay rút một tờ giấy ở trên bàn, đang muốn lau thay Lan Ngọc nhưng khóe mắt nhìn thấy trợ lý đang nỗ lực giả vờ làm người vô hình thì dừng tay.



Cô cũng nhìn theo tầm mắt của nàng, ngón tay gõ gõ mặt bàn, cô nhíu mày không kiên nhẫn hỏi: "Sao cậu còn chưa đi?"


Trợ lý như được ân xá, vội vàng lui ra ngoài.



Cửa đóng cửa lại.



Chút tủi thân của Lâm Vỹ Dạ đã sớm biến mất không còn, nàng nhịn cười rồi giúp cô lau qua loa vài cái. Lan Ngọc không hiểu tại sao, chần chờ đưa tay lên chạm nhẹ vào chỗ bị nàng lau qua, nghi hoặc mà nhìn Lâm Vỹ Dạ



Lâm Vỹ Dạ rốt cuộc nhịn không được mà cười rộ lên, nàng ném tờ khăn giấy có dính vết son môi cho Lan Ngọc xem. Cô rũ mắt nhìn một cái, đã hiểu ra, rồi lại nhìn nàng đang ôm bụng cười đến ngã trái ngã phải ở một bên. Lan Ngọc đen mặt, cúi người túm nàng lại đây.



Nàng không phản kháng, ngồi yên ở trên đùi cô, hai tay ôm lấy cổ cô, mặt mày cong cong hôn một cái lên khóe miệng của cô, lần này không có vết son môi.



Lâm Vỹ Dạ nhìn Lan Ngọc còn như chưa phản ứng lại, bộ dáng như đang không hiểu làm sao mà nàng có thể đúng lý hợp tình hôn cô sau khi đã chơi cô như vậy, nàng lại ghé vào trên vai cô cười. Miệng đứt quảng nói: "Lan...Lan Ngọc em mới phát hiện Ngọc còn rất đáng yêu a ha ha ha ha ha......"



Lan Ngọc: "......"



Cô thở dài, giữ chặt lại người sắp trượt từ trên đùi cô xuống, còn vỗ vỗ lưng giúp nàng cho nàng dễ thở. Cô vừa không biết nói gì lại cảm thấy bất đắc dĩ: "Em đó"

-----

Lâm Vỹ Dạ dính lấy Lan Ngọc như hình với bóng mấy ngày, cô đi đến đâu thì nàng cũng đều đi theo tới đó. Có một lần nửa đêm nàng mơ mơ màng màng sờ qua bên cạnh nhưng không tìm thấy cô liền lập tức bừng tình. Trùng hợp cô đi từ toilet ra, đôi mắt nàng đỏ hồng nhào vào trong lòng cô, khóc nức nở đòi ôm.



Cô bị nàng mài đến không chịu được, trong lòng mềm nhũn nhèo nhèo, mỗi lần đều nguyện ý kiên nhẫn dỗ dành nàng, hơn nữa cũng dần dần quen với chuyện đi tới chỗ nào cũng mang theo một cái đuôi nhỏ.



Nhưng rất nhanh sau đó thì đoàn làm phim muốn bấm máy quay. Địa điểm quay ở Tân Thành, Nam Thư thông báo cho Lâm Vỹ Dạ phải chạy qua từ trước. Việt Hương diễn mẹ của nữ chính trong phim, nghe nói bà đã đi qua từ sớm để làm quen hoàn cảnh.



Lâm Vỹ Dạ cùng Lan Ngọc đã như hình với bóng thật nhiều ngày, nàng rất luyến tiếc cô. Nhưng so với Lan Ngọc thì hiển nhiên là kịch bản hấp dẫn nàng hơn. Kịch bản mà Việt Hương đưa cho nàng trước đây chỉ là một phần không hoàn chỉnh, nhưng từ một phần nhỏ kia là có thể nhìn ra đây là một bộ phim hay, từ sau đợt casting, Lâm Vỹ Dạ đã ngóng trông vào đoàn phim, biết được sắp quay nên cả người đều rất hưng phấn.



Lan Ngọc tuyệt đối không biết là cả trái tim của Lâm Vỹ Dạ đã sớm không ở chỗ của cô, cô là thật sự không muốn tách khỏi nàng. Nhưng gần đây cô đang bận, không có khả năng đi đoàn làm phim với nàng



Đêm hôm trước khi đi Tân Thành, Lâm Vỹ Dạ ở trong phòng chạy tới chạy lui thu dọn quần áo, không có chút gì là buồn rầu trước khi rời khỏi Lan Ngọc. Lan Ngọc ngồi ở trên giường, còn thường thường thở dài, nhắc nàng đừng quên mang cái này, đừng quên mang cái kia, nói một hồi lại bước xuống sắp đồ với nàng



Ngày mai cô còn có việc, không thể đưa nàng đi Tân Thành, thời gian đưa nàng ra sân bay cũng là miễn cưỡng lấy ra.



Thu dọn đồ xong, hai người leo lên giường. Lan Ngọc ôm Lâm Vỹ Dạ vào trong lòng, nàng lại nằm trong ngực cô xem điện thoại.



Cô rũ mắt nhìn nàng một lát, rút điện thoại của nàng đi: "Em không luyến tiếc Ngọc?"



"Có luyến tiếc mà" - Lâm Vỹ Dạ trả lời tương đối có lệ, nàng giật lại điện thoại.



Lan Ngọc bị bộ dạng không tim không phổi này của Lâm Vỹ Dạ chọc giận. Cô cúi đầu cắn nàng, kết quả lại bị tát một cái hất ra. Đánh bay cô xong, nàng nhanh chóng thu tay lại, ngón tay để ở trên màn hình bấm bấm một cái.



Lan Ngọc vừa thăm dò nhìn qua liền càng tức giận. Một người đại diện thôi mà lại có lực hấp dẫn hơn cô



Cô xoay người đưa lưng về phía nàng, dùng sự yên lặng để nói cho nàng là mình đang không vui.



Mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, nửa giờ trôi qua......



Cô quay đầu lại nhìn, điện thoại của nàng đã trượt xuống cổ, màn hình điện thoại còn sáng lên. Hơi thở nàng vững vàng, ngực lúc lên lúc xuống, vậy mà ngủ quên luôn.



Cô thấy vừa bực mình vừa buồn cười, tắt điện thoại của nàng rồi để qua một bên, lại ôm nàng vào lòng mình lần nữa. Nàng bị cô làm phiền mà bất an hừ hừ hai tiếng, cô rút một bàn tay ra, từng chút từng chút chút vỗ nhẹ lên lưng nàng. Nàng yên lặng xuống, cũng không làm loạn nữa, tìm một vị trí thoải mái trong lòng cô rồi lại chìm vào giấc ngủ say.











Tobe Continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top