Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 12

Nhìn khuôn mặt nhở nhơ phát ghét của Đới Manh, Momo không biết làm cách nào để xả giận. Giết cũng không được mà để đó cười cợt cũng không xong. Momo bất lực than thở:

- Ít ra Manh cũng nên nói trước một tiếng để em ăn bận cho đẹp đẽ một chút chứ – Momo nhớ lại hình ảnh mẹ Đới Manh, đó thực sự là một đòn tấn công mạnh vào tâm lý của cô.

- Không sao đâu. Mà em ăn mặc nghiêm túc như vậy sẽ tạo hình ảnh chuyên nghiệp còn gì, em mà vận đẹp quá ba mẹ tôi sẽ nghĩ tôi vì mê nhan sắc em mà yêu em rồi hoài nghi tình cảm của chúng ta mới là không nên đó – Đới Manh nói dẻo quẹo.

- Xì nói hay ghê chưa, đúng là lưỡi không xương.

- Chứ có xương thì em sẽ đau đấy.

Momo đánh Đới Manh bốp một phát, nội công thâm hậu tới mức Đới Manh suýt bị xuất huyết phổi sau cú đập kinh hoàng của Momo. Đúng là cái miệng chỉ giỏi nói bậy bạ gợi tà là giỏi, lúc cần nói thì lại chẳng nói.

- Ngũ Chiết xuất hiện ở đây để hát cho buổi ra mắt à? – Momo đi tới hội trường rồi mới chợt nhớ ra sự có mặt của couple chim sẻ.

- Đâu có, Ngũ Chiết tới đây mua nhà.

- Oh wow đúng là đại gia Chiết Giang, chắc là mua cho ba mẹ một căn nghỉ dưỡng.

- Ngũ Chiết mua làm quà cầu hôn Kiki thì có.

- Hả? Thiệt hả? Wow wow tuyệt vời!

- Sao em không khen tôi nè?

- Thứ không ra gì, toàn giấu giếm chưa giấu xác là may ở đó mà khen.

- Em phân biệt đối xử thật luôn đó. Ngũ Chiết có gì hơn tôi đâu mà em thần tượng cậu ấy dữ vậy.

Lần đầu thấy Đới Manh tỏ vẻ ghen tị với sở thích của Momo, cô thấy hơi buồn cười. Đúng là mọi sự so sánh đều là khập khiễng. Trong mắt của cả Trung Hoa Dân Quốc nói chung thì có lẽ Ngũ Chiết sẽ nhỉnh hơn Đới Manh một chút vào thời điểm này vì rõ ràng là Ngũ Chiết là một nghệ sĩ solo cực kì nổi tiếng. Nhưng mà nếu ở Olympic sắp tới Đới Manh đạt huy chương vàng lần đầu tiên cho môn cưỡi ngựa Trung Quốc thì cũng khó nói Đới Manh có trở thành một Huệ Nhược Kỳ thứ hai không vì bề ngoài của Đới Manh là kiểu của idol làm diễn viên, rất thu hút công chúng. Gia thế của Ngũ Chiết thì sẽ không giàu có danh gia vọng tộc khủng như Đới Manh nhưng khả năng kiếm tiền của cả hai đúng là một chín một mười, giàu ở level mỗi nhịp thở là hàng chục con số nhảy nhót trong ngân hàng tương ứng. Ngũ Chiết có vẻ là một người yêu chung thủy và lãng mạn, Đới Manh thì chân thành và biết cách tạo ấn tượng. Đúng là không thể so với nhau được nhưng mà người yêu là người yêu, thần tượng thì vẫn là ở cao hơn một bậc vì họ là người fan không chạm tới được mà.

- Ngũ Chiết là top visual idol Trung Quốc đó, Manh tuổi gì mà đòi đứng chung hàng với người ta.

- What? Visual tôi không bằng Ngô Triết Hàm hả? Tôi chỉ có không hát hay như Ngũ Chiết thôi chứ nhan sắc tôi đẹp hơn rõ ràng mà – Đới Manh giãy nãy.

- Người ta vừa trắng vừa dễ thương, đen thui như Manh là thấy không có cửa rồi đó – Momo chọc.

- Em nhìn kĩ lại đi, Ngũ Chiết làm gì có lông mày. Ít ra mặt tôi cũng không bị mấy con gián tưởng lầm là đồng bọn nhé – Đới Manh hăng say đáp trả.

Momo phá ra cười. Momo tin là Đới Manh còn hâm mộ Ngũ Chiết hơn cả cô vậy mà đụng tới lợi ích bản thân là nhảy lên chê bai xài xể người ta không ra sao. Hẳn là mắt thẩm mỹ của cả nước Trung Quốc thấy mặt con gián là top visual.

Nụ cười của Momo không kéo dài được lâu, mặt cô tối sầm khi nhận ra Tako đang vẫy tay với cô. Thiên tai địch họa tới rồi, thảm họa nhân loại này Momo tránh đằng nào bây giờ. Đới Manh biết Momo bắt đầu có tâm lý run sợ nên chủ động khoác tay Momo và kéo Momo về phía gia đình cô đang đứng. Nếu nói về sợ hãi thì người sợ nhất phải là Đới Manh đây này, Mạc Hàn à.

- Cháu chào hai bác ạ. Cháu xin tự giới thiệu cháu là Đới Manh – là chủ đầu tư của dự án này và là người yêu của Mạc Hàn.

Ông bà Mạc nhìn Đới Manh như thể nhìn một vật gì đó xuyên thấu. Dường như chẳng quan tâm là đối tượng có thấy thoải mái không, ông bà Mạc phóng cái nhìn chằm chằm, thẳng thừng và trực diện trong rất nhiều phút. Đới Manh lo lắng chứ nhưng cuộc sống quý tộc dạy cho cô biết rằng tuyệt đối không được thể hiện cảm xúc sợ hãi ra bên ngoài dù là trong bất cứ tình huống nào vì như thế sẽ làm mất phẩm giá bản thân. Đới Manh giữ ánh mắt nhìn thẳng, tự tin nói tiếp:

- Hai bác đã xem qua dự án chưa ạ?

- Chúng tôi chỉ chọn một trong hai, hoặc là đầu tư tiền vào dự án hoặc là gả con gái đi thôi – ông Mạc trầm ngâm nói.

Đới Manh và Momo quay qua nhìn nhau, cảm thấy không lành. Nếu mà ông Mạc chỉ đơn thuần là ra câu hỏi có bán con hay không thì dễ chọn quá rồi. Rất nên bán vì được giá quá mà.

- Nhưng con gái tôi là vô giá, không thể mua được nó bằng tiền đâu – bà Mạc tiếp thêm vào lời chồng.

Momo trố mắt nhìn ba mẹ song kiếm hợp bích lòng hoang mang vô cùng vì cô tưởng ba mẹ bắt được Đới Manh phải mừng rỡ tới mức đẩy cô vào lòng Đới Manh cùng lời nhắn nhủ "tuyệt đối đừng cho nó về với gia đình" ấy chứ. Hay vì Đới Manh là con gái nên ba mẹ cô không chấp thuận? Mà trước đây cũng đã từng nói chỉ cần là con người là được, ai rước Momo đi cũng tung hoa bắn pháo hết mà? Không phải là tồn kho lâu năm quá gặp ngay mối ngon cái ba mẹ nảy sinh tâm lý tiếc nuối không muốn bán đó chứ? Sao Momo là con ba mẹ cô mà cô cũng không hiểu ba mẹ cô đang tính làm gì nữa luôn.

- Hai bác không chấp nhận cháu với Momo cũng được mà không đầu tư tiền vào dự án của cháu cũng được ạ. Nhưng mà tất cả những thứ tài sản này và tình yêu của cháu thì sẽ luôn ở bên cạnh Momo.

Mặt ba Mạc hiện rõ chữ "khoác lác" còn mẹ Mạc thì hoa mỹ hơn xíu, nó là hai từ "hư cấu". Tako trong tình thế đó đã thể hiện rất rõ vì sao nó là em gái của Momo chứ không phải một con bé xinh đẹp nhảm nhí nhà hàng xóm. Tako tiến tới chào hỏi Đới Manh mặc kệ màn bắn tín hiệu trong mắt nhau của ba mẹ.

- Chị Đới Manh, chị còn nhớ em không?

- Tako, rất vui được gặp em. Chỗ này thế nào? – Đới Manh mặt không biến sắc, quay sang tiếp chuyện em gái người yêu rất tỉnh.

- Đẹp quá ạ! Mà toàn bộ chỗ này là của một mình chị hết hả? – Tako thắc mắc nhất mỗi chuyện này vì cô là người con gái đơn thuần, điều duy nhất cô quan tâm là người kết hôn với chị cô giàu lắm không để cô còn nương nhờ khi ba mẹ quay lại Quý Châu.

- Thực ra chị chưa đăng kí sở hữu nữa vì theo luật pháp thì đứng tên làm chủ khi còn độc thân thì sẽ chỉ là tài sản của một mình chị trong khi nó vốn là của hai người.

Momo không cần nhìn ba mẹ cũng biết thừa ba mẹ đang nói gì trong mắt với cô. "Bồ con hay ghê chưa kìa. Ba mẹ còn chưa chấp thuận mà đã nói vớ vẩn về chuyện kết hôn, đúng là con nít ranh vắt mũi chưa sạch". Momo không biết phải giải thích sao nữa, nếu là cô của ngày hôm qua thì chắc là cô cũng khinh bỉ Đới Manh như ba mẹ cô nhưng mà giờ khác rồi, giờ yêu đương thắm nồng đến mức này rồi thì Đới Manh nói gì Momo nghe cũng thấy hay ho và hợp lý hết.

- Tiểu Đới.

Rõ là người ta gọi Đới Manh nhưng cả Momo và Đới Manh đều quay đầu lại nhìn cùng một lúc khiến cả hai cũng tự va chạm nho nhỏ. Đới Manh nhoẻn miệng cười với Momo vì tình thế dễ thương giữa chiến sự căng thẳng. Momo thì không được thế, cô cũng tính cười lại với Đới Manh nhưng vừa quay qua lại nhìn thấy ngay khuôn mặt xinh đẹp trẻ trung của mẹ Đới Manh, Momo ngay lập tức xuống tinh thần.

Người mẹ như minh tinh điện ảnh của Đới Manh đang sóng bước đầy quý phái cùng một người đàn ông rất lịch thiệp và sang trọng. Trông ba Đới Manh không như ma cà rồng cũng không đẹp lồng lộn như mẹ Đới Manh nhưng đổi lại ở ông toát lên khí chất hoàng tộc mạnh mẽ còn hơn cả Đới Manh và mẹ Đới Manh cộng hưởng lại. Nếu mà không biết có khi Momo còn tưởng lầm ba Đới Manh là chủ tịch hội đồng quản trị của Huawei, SUV hoặc là hoàng thái tử của Trung Quốc nữa kìa.

- Ba, mẹ – Đới Manh nghiêng người chào lễ phép.

- Nãy giờ con ở đâu vậy? – mẹ Đới Manh lên tiếng xong mới nhìn thấy Momo đang đứng bên cạnh, bà tỏ ra đã chú ý tới cô bằng cách chớp nhẹ mắt một cái.

- Dạ con gặp ba mẹ Momo một chút.

Có lẽ mẹ Đới Manh đã nói qua với ba Đới Manh về Momo nên ông bà Đới trông khá điềm tĩnh, ít ra cũng không hỏi Momo là đứa nào, gặp ba mẹ nó làm gì. Ông Đới không còn nghi ngờ gì nữa, quả như mong đợi đến từ chủ tịch tập đoàn Huawei, ông đưa tay bắt tay ông Mạc:

- Chắc là ngài đã xem qua dự án. Ngài hài lòng với nó chứ?

- Tôi đã xem qua, trông nó cũng khá tuyệt – ông Mạc lịch sự bắt tay lại và nhận xét.

- Con gái tôi trước nay đều chỉ chuyên tâm yêu thích cưỡi ngựa nhưng tôi lấy danh dự và uy tín bản thân để đảm bảo rằng nó rất nghiêm túc đầu tư kinh doanh.

- Tôi cũng nghĩ đây là một dự án nghiêm túc với quy mô lớn.

- Đó sẽ là vinh dự của chúng tôi nếu ngài là một trong các cổ đông chiến lược.

Momo đứng nhìn ba mình đối thoại căng thẳng với ba Đới Manh mới thấy thế giới phụ huynh thật vi diệu làm sao. Momo khẳng định ba Mạc không phải là người đơn giản nhưng hình như cô cũng chưa bao giờ thấy ba cô tỏ ra trang trọng đến thế bao giờ.

- Mạc Hàn, cháu và gia đình cứ thoải mái xem mọi thứ, ta và bà xã có chút việc với các nhà đầu tư. Tiểu Đới sẽ thay tôi tiếp đón mọi người, hẹn gặp mọi người vào dịp khác.

Momo cúi đầu muốn song song với mặt sàn khi ba mẹ Đới Manh đi. Đới Manh nhích nhích khuỷu tay gây sự chú ý với Momo.

- Trông ba mẹ tôi đáng sợ quá hả?

- Cũng có một chút. Ba Manh đáng sợ hơn cả mẹ nữa.

- Thì ông là giám đốc học viện ngày ngày phải gặp gỡ tiếp chuyện với toàn các gia đình danh gia vọng tộc nên cách nói chuyện lúc nào cũng mang tính hội họp đảng phái như xem chương trình TV vậy đó.

- Có vẻ ông không quan tâm tới chuyện của em và Manh lắm.

- Quan tâm muốn chết thì có. Ông còn chủ ý nhấn mạnh gọi tên em còn gì, bình thường ông mà không quan tâm là ông sẽ lướt qua em như một cơn gió ấy.

- Thế giới phức tạp quá, em không muốn nghĩ tới nữa.

Momo nhìn qua ba mẹ cô đang trao đổi gì đó rất nghiêm trọng, Tako thì đã rời khỏi khu vực chiến sự để tìm đồ ăn uống. Momo đoán là ba mẹ cô cũng giống cô, cũng bị hiệu ứng chủ tịch Đới áp đảo nên đang tự bàn nhau xem có nên rút ngay toàn bộ tiền tiết kiệm mà quăng hết cho Đới Manh luôn không.

- Nơi này có vẻ không thuộc về chúng ta, em muốn đi ra chỗ nào yên tĩnh hơn không?

- Và bỏ mặc ba mẹ em ở đây hả? Manh là chủ nhân của bữa tiệc này mà? – Momo thắc mắc.

- Đã có ba mẹ tôi lo rồi. Tôi ở đây thêm lát nữa sẽ có mấy cô nàng em không thích tới mời rượu đó.

- Mình đi thôi – Momo phán tỉnh bơ sau khi nghe Đới Manh vẽ ra viễn cảnh ít đẹp đẽ trong buổi tiệc.

Đới Manh cầm mặt dây chuyền lên và thổi một tiếng mà Momo không nghe thấy âm thanh gì phát ra. Sau đó Đới Manh kéo Momo ra khỏi nơi âm nhạc và ánh sáng phát ra để đi tới một nơi tối và thoáng hơn. Trong lúc chờ đợi điều gì đó, Đới Manh chơi với những ngón tay của Momo để giết thời gian. Momo để bàn tay cô trong lòng bàn tay Đới Manh, cảm thấy mọi giông bão vừa qua cũng chỉ là một giấc mộng trưa hè. Momo nhón chân lên hôn Đới Manh một cái để những lo lắng stress bay biến hết.

- Em có biết điều gì là đáng sợ nhất khi yêu em không? – sau nụ hôn nhẹ, Đới Manh đột nhiên hỏi.

- Sao? Yêu em có gì đáng sợ? – Momo chuyển qua giọng đe dọa.

- Sợ nhất là bị nghiện đôi môi của em.

Có những người sinh ra là để làm thơ, còn Đới Manh xứng đáng sinh ra là để Momo khinh bỉ. Trời ơi mới nói cái gì mà nghe lạnh hết cả sống lưng vậy? Làm sao có thể để cho những từ ngữ nổi gai ốc đó đi ra từ miệng mà không có một chút biến sắc như thế?

Nhưng Momo cũng không kịp đánh cho Đới Manh thêm vài cú huyệt chí mạng nữa mà Momo đã nghe âm thanh tiếng vó ngựa chạy tới bên. Một chú ngựa lông màu nâu sẫm mà trong bóng tối trông gần như là màu đen với bốn chân màu trắng lao tới bên Đới Manh, hất cái bờm đen của nó dụi vào lòng bàn tay Đới Manh.

- Bình thường Manh di chuyển bằng ngựa thiệt luôn đó hả? – Momo không bao giờ quên màn đối đáp huyền thoại ngày xưa.

- Ngựa chạy nhanh mà, thoải mái hơn đi xe nhiều.

Đới Manh nhảy lên ngựa trong một động tác gọn ghẽ rồi đưa tay ra cho Momo. Momo nhìn con ngựa chiến của Đới Manh thấy ớn ớn sao đó. Con ngựa thì rõ to, Momo cũng đâu tới nổi thấp lắm vậy mà cũng đỉnh đầu cũng chỉ nhỉnh hơn yên ngựa chút xíu.

Momo nắm tay Đới Manh rồi nhưng với bộ váy công sở quá bó, cô không thể nào nhảy tót một phát lên ngựa như Đới Manh được. Lỡ mà lên không được, váy thì rách mà mặt thì đập vô bụng ngựa thì đúng là bách nhục xuyên tâm.

- Em chỉ cần đặt chân lên đây lấy đà, nhướng người lên một chút thôi còn phần còn lại cứ để tôi làm.

Momo nhìn Đới Manh ngờ vực nhưng vì cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác nên Momo đành làm theo lời Đới Manh nói. Momo bật một cái, Đới Manh gần như nhấc bổng Momo lên trời và đặt cô lên yên ngựa ngay phía trước Đới Manh.

Lần đầu tiên Momo cưỡi ngựa, hay chính xác là lần đầu leo lên ngựa để cho người yêu cưỡi với mình ngồi ké ở phía trước, cô cảm thấy con vật to cao vật vã này hóa ra cũng không tới nổi tệ lắm. Hoặc là do thú cưng của vận động viên chuyên nghiệp quá chuyên nghiệp hoặc là do vận động viên chuyên nghiệp thực sự chuyên nghiệp, nhưng là dù vì lý do gì thì Momo cũng rất thích việc này rất nhiều. Momo lần đầu hiểu vì sao Đới Manh không thích đi xe dù cho chiếc xe đó trị giá cả một gia tài, bởi vì khi cưỡi ngựa, tất cả hương vị và màu sắc đều được cảm nhận một cách trực tiếp và hòa hợp một cách tuyệt đối với người cảm nhận. Momo không còn thấy sợ cảm giác chênh vênh khi ở cách mặt đất khá xa, điều duy nhất chạm vào cảm xúc của cô là yên bình và nhẹ nhõm.

- Hồi còn nhỏ em có hay xem phim kiếm hiệp Trung Quốc không? – Đới Manh không cầm cương có mà hai tay ôm lấy eo Momo hỏi.

- Cũng có, nhưng mà nhỏ quá em cũng chẳng nhớ lắm – thời đó Momo gần như không có lựa chọn nào khác nếu muốn coi TV và dĩ nhiên là Momo không muốn bị cô lập trong trường chỉ vì trưng ra bộ mặt ngáo ngơ khi cả thế giới nói cùng một chủ đề.

- Ở trong mấy bộ phim đó thì những người anh hùng trượng nghĩa đều gắn liền với một loại khí giới và vì xem vũ khí như là một phần sinh mệnh thì họ luôn đặt tên cho nó rồi xem như là người thân hoặc hôn thê vậy.

- Em cũng có nhớ là như thế. Mà vậy thì sao? – Momo không muốn phá vỡ bầu không khí lãng mạn này nhưng đang từ resort nó đâm xuyên lục địa bay thẳng qua đất nước khác thì quá là khó hiểu.

- Chú ngựa chiến của tôi chưa có tên và vì đây là việc rất quan trọng nên nhất định phải để em làm.

- So với khu resort này thì ngựa chiến của Manh có đáng giá hơn không? – bất chợt câu hỏi nảy sinh trong đầu Momo khi Đới Manh nói về bảo vật của đời người.

- Đối với tôi thì có ba thứ cực kì quý giá mà không điều gì có thể thay thế được. Một là gia đình và danh dự của gia đình, hai là em, ba là ngựa đua. Tôi cũng rất tôn trọng và yêu quý bạn bè nhưng nếu gọi là báu vật của đời tôi thì chỉ là ba thứ kia. Tiền khá cần thiết nhưng thứ mất đi có thể kiếm được như nó không phải là thứ thực sự quan trọng.

Momo biết Đới Manh sẽ nói gì đó khiến trái tim cô rung động nhưng dù biết trước thì tim cô vẫn rung động. Momo thích nghe Đới Manh nói, dù là điều thật sến súa hay điều gì đó gợi ý nghĩ bậy bậy, chỉ cần có Momo trong đó Momo sẽ thích hết.

- Chúng ta nên đặt nó là gì nhỉ? Kiểu ghép đôi couple teen teen như Daimo, lengmen hay gì đó – Momo gợi ý.

- Sao nghe có vẻ giống con hai đứa vậy? Chú ngựa của tôi là đàn ông mạnh mẽ đấy, rất manly nha.

- Nên đặt cái gì cho thật là độc đáo và toát lên vẻ nam tính nhỉ? Để xem để xem...ah tên Lim thì thế nào?

- Lim? Tại sao lại là Lim? – Đới Manh ngạc nhiên, cô không có chút khái niệm gì về cái tên này cả.

- Lim là hàm toán học ấy, để tính giá trị hàm số.

- Vậy nó sẽ là -∞ tới +∞ như cách là Lim tăng tốc hay là tình yêu của chủ Lim dành cho người yêu của chủ Lim?

Momo khẽ xoay người, gõ lên trán Đới Manh một cái và nói:

- Đồ ngốc, là cả hai.

Hai đứa vờn nhau chỉ mới chớp mắt thế mà Lim của Đới Manh đã dừng vó ngựa. Đới Manh vỗ vỗ vào bờm ngựa để Lim khuỵu chân xuống cho hai đứa dễ bước xuống thảm cỏ. Momo bàng hoàng nhận ra pha nhào lộn lúc nãy của Đới Manh chỉ là để biểu diễn cho oai thôi. Momo đập tay vào vai Đới Manh giọng lên án:

- Yah Đới Manh, rõ ràng là Lim có thể quỳ xuống để em leo lên, tại sao khi nãy lại bắt em bay lên lưng ngựa?

- Lên dễ hơn là xuống mà em, tôi xuống trước rồi em cũng không dám xuống theo đâu. Nhảy xuống là rách váy đó – Đới Manh nhướng nhướng mày.

- Xí đúng là cực điểm của đáng ghét.

Đới Manh vòng tay ôm lấy Momo để cô ấy không giãy giụa và đánh cô vài phát chí mạng nữa. Đới Manh cụng trán cô vào trán Momo, nói nhẹ tênh:

- Em có thích nơi này không?

Nãy giờ Momo quá bận tâm đến Đới Manh và ngựa chiến của Đới Manh nên không để ý quang cảnh chung quanh lắm. Tới khi Đới Manh hỏi Momo mới phóng tầm mắt về phía trước và nhìn thấy một cây cầu dẫn ra một căn nhà kiểu cổ điển đơn giản trông rất xinh giữa hồ nước lớn. Dọc lối đi trên cây cầu và bên dưới hàng hiên ngôi nhà nhỏ là những chiếc đèn màu hồng xanh hình ngôi sao thắp sáng. Momo wow lên một tiếng trong khi Đới Manh lồng tay cả hai vào nhau và dẫn Momo bước lên cây cầu dẫn vào nhà.

- Nơi này cũng là một phần của resort hả? – so với những công trình khác được giới thiệu ở brochure thì Momo thấy nơi này hơi lạc lõng với tổng thể.

- Nơi này là dành riêng cho em đó – Đới Manh vừa nói vừa đẩy cửa vào nhà.

Căn nhà mà ban đầu Momo chỉ có ấn tượng là một ngôi nhà xinh xắn đẹp đẽ nằm giữa hồ hóa ra lại ẩn chứa một bí mật đặc biệt. Đới Manh mở đèn trong nhà lên, ánh sáng lọt qua cửa sổ phản chiếu lấp lánh mặt nước khiến cho cả ngôi nhà và cái hồ như cùng nhau phát sáng giữa trời. Momo choáng ngợp với hình ảnh ấy tới mức đã ngồi thẫn người nhìn ra ngoài hồ hàng phút.

Đới Manh chờ Momo đắm chìm với cảnh đẹp trong một khoảng thời gian rồi mới từ từ đi tới bên bạn gái và nắm tay dẫn đi.

- Ủa không lẽ đây chưa phải là thứ tuyệt vời nhất đêm nay rồi sao? – Momo thắc mắc.

- Dĩ nhiên là không rồi. Tôi đã tạo ra nơi này bằng cả trái tim đấy.

Đới Manh bí bí mật mật dẫn Momo ra một cầu thang dẫn xuống. Momo bối rối vô cùng vì cô nghĩ căn nhà này là nhà trệt, xuống cầu thang nữa là xuống tới đâu? Đừng có nói Đới Manh tạo ấn tượng mạnh cho Momo bằng cách mang cô xuống đáy rồi hai đứa cùng nhau sủi bọt chết chìm đấy nhé?

Đới Manh thực sự đã đưa Momo đi xuống dưới đáy, nó cũng ngập trong nước nhưng không phải nước hồ bởi vì nếu mà như thế thì Momo đã không để Đới Manh toàn mạng cười khoe chiến tích với người yêu rồi.

- Tada – Đới Manh phấn khích đưa hai tay bày ra khung cảnh trước mặt cho Momo thấy.

Momo há hốc không ngậm miệng lại được vì cô đã thực sự chìm xuống tận đáy hồ. Hàng trăm chiếc đèn ngôi sao cùng nhau phát sáng một lúc khiến cho cả lòng sông ngập tràn trong ánh sáng neon huyền ảo nhiều màu. Từ giữa căn phòng kính nằm sâu dưới tận đáy hồ, hàng đàn cá tò mò kéo tới hướng ánh mắt ngạc nhiên vào hai cô gái đang nhìn lại chúng từ bên trong căn phòng. Cái ánh sáng màu hồng màu xanh dương đang chéo nhau từ những chiếc đèn xinh xắn cộng hưởng với dàn đèn chùm tỏa sáng đã biến lòng hồ trở thành một bữa tiệc của các sinh vật biển và của Đới Manh, Momo.

Momo không có từ gì để diễn tả, chỉ có thể há to miệng ra, bần thần đi dọc theo căn phòng kính nhìn ngắm từng chút một đẹp đẽ kì ảo đến nhường này. Đới Manh đứng ở giữa chờ đợi Momo qua đi cơn choáng váng và trở về với cô. Momo tuy vẫn còn đang bị cái đẹp ngự trị trong tâm trí nhưng khi đi tới chỗ Đới Manh vẫn kịp nhận ra là Đới Manh đang đứng cạnh cái gì.

- Cái này là...bồn tắm hả? – thì đúng là nó toàn là nước và đựng trong một cái bồn nước nhưng vì kích cỡ của nó to quá nên Momo phải xác nhận lại.

- Không phải đâu, nó là bể bơi đó – Đới Manh chọc Momo.

- Nó ở đây là để?

- Để vậy nè.

Đới Manh minh họa cho Momo bằng cách lần lượt cởi từng cúc áo một ra. Momo muốn đui mắt luôn vì không ngờ Đới Manh lại quyết định show body giữa cái ánh sáng rực rỡ này. Không những vậy xung quanh còn biết bao nhiêu là cá thể sống, Đới Manh muốn bức hại con dân tập thể sao?

Đới Manh cởi đồ xong, tự nhiên trườn người vào làn nước. Nhìn cảnh vật từ trên cao thật giống nàng tiên cá đang bơi giữa lòng đại dương. Momo lóng ngóng không biết nên xử trí thế nào thì Đới Manh nằm phơi người lên thành bồn, cười nhếch môi và rót một ly rượu đỏ sẫm. Momo nghĩ là cô sẽ giết Đới Manh sau đó, nhưng bây giờ thì nên tận hưởng hơn. Thế nên Momo đã cởi bỏ bộ đồ công sở rất khó chịu vì bó sát của cô và chìm người vào làn nước ấm như Đới Manh đang làm.

Vì đã bận bộ đồ cả ngày nên Momo cảm thấy hơi bức bối, trút bỏ được hết quần áo và cả hàng tấn những lo lắng tới trong ngày khiến Momo rất thoải mái. Nghĩ mà coi, bản thân đang ở giữa lòng hồ, an toàn trong lồng kính và bơi trong nước nhìn ngắm tuyệt cảnh bên ngoài, cuộc sống này còn gì đẹp hơn được nữa.

- Thật sự em rất khâm phục Manh vì nghĩ ra được ý tưởng này và hiện thực hóa nó.

- Tôi không phải tuýp người lãng mạn đâu, thật đó. Trước đây khi quen Kiki, tôi và em ấy dành nhiều thời gian để tận hưởng tuổi trẻ hơn là làm điều gì đó thật sến súa thật ướt át. Từ khi quen em, những điều ngọt ngào cứ thế đến trong đầu tôi và thôi thúc tôi hãy hiện thực nó, cũng kì lạ thật! – Đới Manh đổ bọt xà phòng vào tay, khuấy vào nước để những bong bóng nước trôi trong bể tắm.

- Em nghe nói là không bao giờ có thể thuần hóa được ngựa cả vì bản tính nó sinh ra là để thuộc về tự do.

- Rõ ràng là thế rồi, chính bởi vậy nên em sẽ cần phải biết cách xích nó lại đó.

Đới Manh mỉm cười nhìn lên trên khiến Momo cũng tò mò nhìn lên theo. Ngay khoảnh khắc Momo chờ đợi xem Đới Manh đang nhìn cái gì thì Đới Manh ném một cái gì đó trúng vào một trong những chiếc đèn khiến nó nổ tung. Hóa ra nó không phải là bóng đèn chùm như Momo nghĩ mà là một trái bóng rất lớn. Nó nổ bụp một cái sau cú ném của Đới Manh và thả xuống bể tắm toàn là bong bóng xà phòng và một chiếc hộp nhỏ màu xanh pastel. Khi chiếc hộp yên vị trên mặt nước rồi, Đới Manh nhìn vào mắt Momo và chờ đợi.

Momo biết màu xanh này thuộc về thương hiệu trang sức nào. Lại còn có thể là cái gì khác không đến từ Tiffany&Co sao. Momo mở chiếc hộp nhỏ ra với một chút run rẩy. Nếu nó là nhẫn thì Momo nên phản ứng thế nào đây?

Màu sắc viên kim cương hình pha lê tuyết dường như làm lóa cả mắt Momo. Momo thích nhãn hiệu này và đã từng thấy các kiểu nhẫn đính hôn trước đây nhưng nó không đặc biệt đẹp như vào giây phút này.

- If you liked it, then you should have put a ring on it – Đới Manh khe khẽ hát bài hát kêu gọi thế giới này hãy hết FA đi.

- Ít nhất thì em cũng xứng đáng được đeo nhẫn bởi người yêu chứ – Momo nhìn Đới Manh đầy ý nghĩa.

- Là em nói tôi làm đó chứ không phải tôi ép em nha.

Đới Manh từ tốn đeo nhẫn vào ngón áp út của Momo như cái cách mà cô trân trọng người cô yêu. Đới Manh muốn được ràng buộc, muốn gắn kết cuộc đời tự do của cô với một điều chắc chắn mà không cần thời gian để tìm hiểu thêm về bạn gái. Ngay từ khoảnh khắc ánh mắt cô lỡ đặt vào trong mắt Momo, cô biết là cô sẽ thuộc về cô ấy với chẳng có bất cứ điều nghi ngờ hay lo sợ gì cả. Chỉ cứ thế mà yêu đương và thuộc về thôi.

- Chúng ta sẽ kết hôn ư? – những từ ngữ này Momo chuẩn bị cho cả tuổi trẻ nhưng khi nói ra vẫn thấy nó lạ lẫm vô cùng.

- Nếu không ở cùng em trong khoảng thời gian còn lại thì cuộc sống của tôi, những khu resort và căn nhà thiết kế riêng này chẳng có ý nghĩa gì cả.

- Có nhanh quá không? Chúng ta quen nhau cũng chưa lâu lắm.

- Vấn đề không phải là thời gian mà là tình cảm của em có đủ lớn hay không thôi. Mà em đã đeo nhẫn rồi, đừng có nghĩ vớ vẩn nghe chưa – Đới Manh lật đật thêm vô vế sau sợ Momo đổi ý.

Vấn đề của Momo không phải là cô không đồng ý mà là ba mẹ cô có đồng ý không kia mà. Con gái cứ thế kết hôn không hỏi ý kiến gia đình có phải là hơi bất hiếu không?

Nhưng mà nghĩ lại thì mình thích thì mình lấy thôi, kệ ba mẹ đi. Bán được con đi có khi ba mẹ mở tiệc 7 ngày 7 đêm ăn mừng cũng không biết chừng nữa 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top