Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6

Momo đi lang thang trong căn hộ xa xỉ của Đới Manh. Giá của khu này là điều mà thậm chí Momo còn không muốn search thử vì nó nằm ngoài tầm quan tâm của dân làm công ăn lương cỡ vừa như cô. Hồi đó lúc đi ngang khu này Momo thậm chí còn đùa với Tako là chỉ cần là một anh chàng bất kì lái xe từ đó đi ra là cưới ngay không cần phải suy nghĩ. Gia đình Mạc là một gia đình ở tầm trung, có chút điều kiện nên cuộc sống vốn cũng rất thoải mái nhưng căn hộ này thì đúng là ở một đẳng cấp khác. Momo tự đập tay vô trán vấn an bản thân 'ngày xưa mày nghĩ người ta nghèo rớt và vô công rỗi nghề cơ đấy, hay lắm Momo à'.

Đới Manh đi sau đưa cho Momo một ly rượu vừa mới rót, mở lời hỏi:

- Em thấy nó thế nào? Căn hộ độc thân thì có hơi lạnh lẽo một chút nhưng cũng không tệ nhỉ?

- Chắc là độc thân, cô nói gì nghe có lý hơn một tí đi - Momo đón ly rượu từ tay Đới Manh, nghi ngờ hỏi - có gì trong này không vậy?

- Em biết điều hối tiếc nhất của tôi là em say lướt khướt tới mức chẳng nhớ tí gì không? Một chút này thôi là đủ cho đêm nay rồi.

- Cô bớt ảo tưởng đi, Đới Manh. Cô chưa bị đánh là chưa tỉnh ra đúng không - Momo dứ dứ nắm đấm.

- Không sao, tôi thích cảm giác mạnh. S&M cũng không sao đâu - Đới Manh tỉnh bơ cười mặc kệ Momo đổi sắc mặt.

Momo kệ Đới Manh, cô đi lang thang ngắm nghía thêm chút nữa căn hộ. Thật ra Momo cũng không phải quan tâm tới mấy thứ tiểu tiết kiểu như sàn gỗ loại gì, dàn loa đắt bao nhiêu mà cô đang tìm dấu hiệu của một cô nàng nào đó bỏ lại thì đúng hơn. Kêu Momo tin Đới Manh độc thân ở vậy nghe như ông già Noel từ miền tuyết trắng Phần Lan bay tới tặng quà cho trẻ ngoan vậy.

- Nếu em muốn tìm gì đó của phụ nữ thì tốt nhất là em nên để nó lại rồi sau đó đến tìm - Đới Manh dựa người vào quầy bar, nói như thấu rõ tim can Momo.

- Cô rành quá ha, chắc là đã biết điều mà giấu đi rồi - Momo nghĩ là Đới Manh là cáo già, cô là thỏ non trong việc hẹn hò nên cơ hội cô nắm đuôi họ Đới là cực thấp.

- Em mà đánh giá tôi là loại người dễ dàng cặp kè với người khác tức là em đang tự hạ thấp bản thân đấy.

- Cô có thể bận quần áo tử tế được không? - Momo chẳng buồn đề cập tới mấy chuyện yêu đương, cô chỉ là quay sang và rất ngứa mắt bộ dạng của Đới Manh.

- Đang ở nhà mà, mặc nhiều đồ vướng víu lắm.

- Cô ăn bận kiểu đó thì cởi trần luôn đi cho rồi. Tôi cũng không phải người để cô quyến rũ nên cô có không bận gì cũng chả làm tôi đui mắt được đâu.

Đới Manh lắc đầu không tin nổi Momo. Đới Manh thấy body của cô cũng rất ổn mà, tuy có hơi dễ lên cân một chút nhưng rèn luyện thường xuyên thì cũng toàn là cơ bắp săn chắc, cớ sao Momo lại xài xể cô đến thế. Đới Manh tự lấy tay đặt lên bụng tự kiểm tra cơ bụng rồi tiện tay bóp mấy cái nơi vùng đùi xem dạo gần đây có bị xuống không thì Momo tìm ra được cái chăn bông và thảy lên người cô. Đới Manh còn đang chớp mắt không hiểu cái gì đang rơi xuống đầu trong lúc cúi người thì Momo đã đắc thắng nói:

- Như thế trông tốt hơn đó.

Đới Manh lấy chăn quấn lấy người, thỏa mãn nhãn quang khó tính của Momo. Không hiểu sao mà Đới Manh lại thấy Momo rất đáng yêu, còn sợ cô thiếu vải mà bị cảm lạnh nữa. Đới Manh thật lòng là rất muốn ôm lấy Momo, hôn cô ấy cho đến khi cái cô nàng kiêu kì kia mềm đi trong vòng tay Đới Manh nhưng mà Đới Manh không muốn thí mạng oan uổng đâu.

- Em muốn nghe chút nhạc không?

- Đĩa nào thật buồn vào.

- Em có điều gì muốn chia sẻ cùng tôi không? - Đới Manh biết Momo đang có tâm trạng không tốt nên mới tìm tới cô và cô cũng muốn nghe cô ấy nói về những suy nghĩ rối loạn trong đầu.

Momo im lặng trong khoảng 10 giây rồi chọn từ chối:

- Không có gì.

- Tôi biết tôi không phải người có thể hiểu mọi điều em nói nhưng tôi sẽ luôn cố gắng để hiểu những điều tôi không thể hiểu bởi vì điều duy nhất tôi muốn là hiểu em nhiều nhất có thể.

Đới Manh xoay lưng chọn đĩa nên Momo không thể nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt của Đới Manh lúc này. Đới Manh ngay từ khi sinh ra mắt nhìn cuộc đời đã khác thì có cố gắng đến thế nào cũng không thể hiểu được đâu, Momo nghĩ vậy nên không muốn bình luận thêm vào chuyện này.

- Đừng mở nhạc giao hưởng thính phòng hay mấy thể loại hàn lâm bác học nhé, lúc đó thì tôi sẽ buồn thật đấy - Momo nhìn Đới Manh đang lựa mấy cái đĩa LP thấy lo lo là cô ấy sẽ lựa thứ cô ít thích.

- Ha ha dĩ nhiên là không rồi. Tôi chỉ đang thắc mắc là không cần là nhạc buồn mà chỉ là nhạc phù hợp với buổi tối kiểu như nhạc indie thì em có hứng thú không thôi?

Momo có biết phân biệt các thể loại nhạc đâu, indie là cái gì lần đầu Momo mới nghe tới luôn.

- Nghe thử đi.

- Ok.

Đới Manh lê theo cái chăn dày trên sàn gỗ đi tới chỗ Momo đứng. Đới Manh chỉ vào chiếc ghế salon nằm rất lạc điệu so với tổng thể. Băng ghế nằm hướng thẳng ra cửa kính ban công, bao quát toàn bộ cảnh đêm tuyệt đẹp của Thượng Hải trong một cái nhìn. Momo tính ngồi lên ghế nhưng Đới Manh lại kéo cô ngồi bệt xuống sàn, lưng tựa vào băng ghế. Ngồi kiểu này cũng không sao, có phần còn thoải mái hơn ngồi trên ghế nệm vì chân có thể duỗi thẳng.

Đới Manh lần lượt bày ra một một chai rượu Vodka, một chai rượu màu đỏ đào ghi nhãn Peach Schnapps, nước ép cranberry, một khay đá viên cùng hai ly rượu không. Đới Manh bỏ vài viên đá vào ly, lần lượt đổ mỗi thứ một ít rượu và nước ép rồi khuấy vài vòng. Màu của rượu đào nhanh chóng biến ly rượu thành một thứ màu sắc bắt mắt đầy mời gọi. Đới Manh đưa ly còn lại cho Momo, ly kia thì tự mình cầm lấy cụng vào ly của Momo nghe keng một tiếng.

- Cheers!

- Cái này gọi là rượu và nước ép hay gọi là cocktail? - Momo sợ rượu mạnh quá thì cô sẽ gục luôn và chuyện gì tới thì nó sẽ tới ở ngay thái ấp của kẻ gian.

- Là cocktail thôi, tên của nó là Baby love.

- Cô có bịa ra không đó? - Momo ngờ vực.

- Nếu mà bịa thì tôi sẽ nên gọi nó là "Crazy in love" hơn chứ - Đới Manh cười một cách điệu đàng.

Momo thấy cũng hợp lý nên cô nhấp thử một chút. Vị cũng khá dễ thương vì có mùi thơm của đào và vị chua giòn ban đầu và dư vị ngọt sau đó của nam việt quất cộng hưởng với hơi men của rượu mạnh làm Momo có cảm giác như đang ở giữa biển đêm mùa hè. Đới Manh nhìn Momo thưởng thức ly rượu với nét mặt thoải mái trong lòng rất tự hào về tài năng pha chế của bản thân.

- Em đi từ chỗ làm về đây à? - Đới Manh để ý thấy Momo đang hơi gò bó trong chiếc váy công sở bó chặt lấy chân.

- Uhm - Đới Manh vừa gợi lại phần kí ức trên sân thượng tòa nhà công ty với hai con người tưởng như quyền lực mà lại bất lực trước thế sự. Momo cũng không biết cô nên quên hay phải nhớ về khoảnh khắc ấy để mà làm động lực sống tốt nữa.

- Nghe nói em đang thử thách lên vị trí trưởng phòng. Mọi thứ vẫn tốt đẹp chứ? - Đới Manh cố gợi cho Momo nói về điều cô ấy buồn phiền.

- Cũng chẳng có gì xấu cả, chỉ là không lên nữa thôi.

Đới Manh nhìn sang thấy đôi mắt Momo cụp xuống, điều đó thể hiện là cô ấy đang rất buồn phiền. Đới Manh choàng chiếc chăn to của cô qua vai Momo kéo cô ấy lại. Tay Đới Manh choàng qua eo Momo, đầu Momo ngã lên hõm cổ của Đới Manh. Trong tiếng nhạc indie nửa réo rắt nửa chậm rãi, Đới Manh kể cho Momo nghe một câu chuyện.

- Khi còn nhỏ có lần tôi bị thầy giáo mắng rất thậm tệ vì tôi cắm mãi không xong một bình hoa theo phong cách chuẩn mực của Nhật Bản. Nói thật là tôi không thấy có hứng thú gì với mấy chuyện chán phèo đó cả nhưng đó lại là một trong những thước đo nhân cách của tôi. Mà tệ nhất là hồi đó tôi có một đối thủ rất đáng ghét, cậu ta lúc nào cũng tìm cách hạ bệ tôi trước mặt các thầy cô và phụ huynh. Cậu ta thực sự rất giỏi cắm hoa, trà đạo, viết thư pháp,...mấy thứ mà tôi thấy đàn ông giỏi thì rất là bê đê.

Đới Manh nói tới đó Momo phì ra một tiếng cười khẽ. Nãy giờ Momo cứ nghĩ cậu ta là con gái, ai mà ngờ câu chuyện đang rất tự sự nghiêm túc tự dưng Đới Manh chèn vô một câu nhận xét rất trớt quớt.

- Cô chẳng bảo đó là thước đo nhân cách của những người như cô còn gì, cậu ta cũng chỉ là muốn làm tốt thôi mà, mắc gì kêu người ta bê đê.

- Em không biết đâu, cậu ta vốn bình thường mà vì sân si nên mới thành ra ẻo lả đó. Nói thật là cậu ta thích cô bạn tôi mà cứ ngồi một bên bình hoa với thưởng trà như chị em chúng mình thì ai mà thích nổi. Cô bạn tôi thích đàn ông mạnh mẽ kiểu hiệp sĩ này kia chứ đâu có ưa loại thái giám đó.

- Rồi sao nữa?

- Thì tôi muốn trả đũa cậu ta nên khi chọn môn học tự chọn tôi đã đâm đầu đi làm thứ tôi còn ghét hơn cả hoa và trà đó là cưỡi ngựa. Chỉ đơn giản là vì cậu ta cực kì sợ động vật cao lớn bốn chân nhưng vì cạnh tranh với tôi nên cậu ta chắc chắn sẽ liều mạng đăng kí học.

- Hả? Cô là vận động viên cưỡi ngựa mà? Lại còn là cấp Olympic suýt đoạt huy chương nữa chứ - Momo ngạc nhiên, cô nghĩ năng khiếu là thiên bẩm thì mới có thể xuất sắc như vậy.

- Ra là em đã biết rồi. Huhm thực sự là khi nhỏ tôi hơi sợ ngựa vì trông nó không an toàn, với cả các nước châu Á không quen với loại hình này lắm nên tôi rất ít tiếp xúc, ngựa còn rất cao và to nữa nên trông đáng sợ lắm. Thế rồi hai đứa cùng tham gia lớp học cưỡi ngựa, đương nhiên là tôi làm tốt hơn và được xem như là cực kì có năng khiếu rồi được đưa vào lớp bồi dưỡng đặc biệt ở bên Anh. Từ đó trở đi cuộc đời tôi từ con đường trải hoa đột nhiên trở thành rải đất đá - Đới Manh cười tươi khi nghĩ về những con đường cô đã cưỡi qua ở những thung lũng và ngọn núi.

- Nếu không là vận động viên cưỡi ngựa thì cô sẽ làm gì?

- Theo chân bố mẹ tôi tiếp tục điều hành học viện, chắc là thế.

- Wow gia đình cô điều hành một học viện tư nhân á? - Momo nghe nói trường tư giàu lắm, giàu tới mức không thể tưởng tượng ra cơ mà lại còn có danh tiếng nữa.

- Uhm học viện quý tộc dành cho các hoàng tử công chúa, quý tộc và đại gia các đời. Tôi không phủ nhận là tôi sinh ra đã ngậm thìa vàng sẵn rồi.

- Thích thật! Cô còn chẳng cần phải nghĩ tới việc ngày mai phải làm việc gì hay phải đối phó với sếp ra sao để giữ lấy thứ giúp cô kiếm tiền.

- Lúc mọi đứa trẻ khác chơi bãi cát, đi công viên với bố mẹ thì tôi đang bị thầy giáo gõ thước vào tay vì cắm nhầm hoa này với cành kia. Đổi lại khi những đứa trẻ lăn lộn với cuộc đời khi lớn lên thì chúng tôi cố gắng tìm về cái tuổi thơ mà chúng tôi không bao giờ có được kia ở tuổi 20, 30.

Momo gật đầu tỏ ý hiểu. Ai cũng muốn được làm một đứa trẻ để được yêu thương và cưng chiều dù là bao nhiêu tuổi hay là có địa vị như thế nào. Đới Manh dù có là danh gia quý tộc hay là người được mọi người ngưỡng mộ đi nữa thì cũng là con người với những ước muốn bình thường của một con người.

Khi Đới Manh đã nói về bản thân như thế thì Momo cũng muốn chia sẻ một số thứ với người bên cạnh. Momo đoán là Đới Manh muốn Momo cởi mở nên mới lấy chuyện quá khứ ra nói bởi vì rõ ràng là Đới Manh luôn ra vẻ bí mật. Đới Manh có biết thì cũng chẳng sao, Đới Manh cũng không phải đồng nghiệp để Momo phải sợ hãi hay giữ hình tượng, Đới Manh cũng chả phải là gia đình cô để mà có một bức tường vô hình ngăn cách khi nói về sự nghiệp, Đới Manh chỉ là Đới Manh thôi, là một ai đó nửa xa lạ nửa thân thuộc mà Momo tin tưởng.

- Có bao giờ cô đã rất nỗ lực cố gắng tưởng như kiệt sức cho một điều gì đó mà cuối cùng khi sắp chuẩn bị chạm tới thì cô lại để vụt mất không?

- Luôn luôn. Thi đấu thể thao chính là thứ mà em phải đối mặt với việc đánh mất chiến thắng trong chớp mắt hàng ngày mà. Dĩ nhiên tôi không phải lúc nào cũng mạnh mẽ tới mức chấp nhận mọi lần thua cuộc. Thú thực tôi không thể nhớ niềm vui chiến thắng khi đạt huy chương vàng lần đầu tiên, cảm xúc khó phai nhòa nhất trong tôi là khi tôi đánh rơi cúp vô địch vào tay một người khác trong một cuộc đua mà tôi những tưởng tôi là số một.

- Trông cô hoàn toàn không phải kiểu người sợ thất bại hay gặp vướng mắc quá khứ.

- Những người cười nhiều đều là để tìm cách che giấu bản thân mình. Tôi chỉ muốn mỗi khi xuất hiện trước mắt em, tôi phải là hình ảnh đẹp đẽ và tự tin nhất.

Momo co chân lại để tựa cằm lên đầu gối. Khung cảnh đêm bên ngoài đẹp quá, âm nhạc indie càng làm mọi thứ trở nên lung linh và lãng mạn nhưng suy nghĩ trong đầu Momo vẫn chưa thể thông suốt được. Momo di di ngón tay trên sàn gỗ thành những hình thù bất định như chính suy nghĩ hỗn loạn trong cô lúc này.

Đới Manh  nắm lấy ngón tay nhỏ bé của Momo, đặt nó vào lòng bàn tay cô và siết lấy.

- Tay em lạnh quá. Là tại em cứ muốn chọn cô đơn đấy.

- Không ai có thể hiểu tôi và chịu đựng được tôi đâu. Cô cũng như bao nhiêu người khác, cũng chỉ là muốn chinh phục kẻ cứng đầu như tôi cho biết thôi.

Đới Manh trượt người xuống thấp ngang bằng với Momo và chạm mũi cô vào mũi Momo.

- Tôi không cần em chấp nhận, chỉ cần em không đẩy tôi ra xa em thì tôi sẽ luôn ở bên em cho đến khi em không cần tôi nữa.

Giọng Đới Manh ấm áp, hơi trầm và nhẹ nhàng. Momo nhận ra tim cô vừa đập nhanh hơn một nhịp khi nghe Đới Manh thủ thỉ như vậy. Momo ghét những lời thề hứa mãi mãi trọn đời, làm gì có thứ gọi là trọn vẹn suốt đời, tình cảm lại càng không. Đới Manh cũng không hề nói cô ấy yêu cô hay bảo vệ cô mãi, lời nói sẽ ở bên khi cần ấy nghe chân thành và thực tế hơn rất nhiều.

Đới Manh nghiêng đầu đặt môi hôn lên môi Momo. Momo nhắm mắt lại, chậm rãi chấp nhận nụ hôn của Đới Manh. Đới manh hôn Momo rất từ tốn, hôn một cách trân trọng như sợ Momo sẽ tan vỡ cùng màn đêm. Nụ hôn này chắc chắn là khác nụ hôn của đêm đầu tiên kia bởi vì lần này nó không chỉ đến từ một phía.

- Cô đúng là cái gì cũng giỏi nhỉ - Momo tách ra khỏi nụ hôn với Đới Manh, nhận xét.

- Nhưng mà tôi vẫn nghĩ là tôi giỏi cưỡi ngựa nhất - Đới Manh cười sáng láng.

- Tôi thấy cô cũng giỏi cưỡi siêu xe nữa đó.

- Thật ra là tôi còn giỏi cưỡi cái khác hơn cả cưỡi ngựa và cưỡi xe đua cơ - mặt Đới Manh gian gian.

- Cưỡi gì? - Momo ngây thơ hỏi.

Đới Manh đứng dậy, một phát nhấc bổng cả người Momo gọn trong hai tay. Momo còn chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra thì Đới Manh đã đưa cô tới cửa phòng ngủ. Momo thất thần nhận ra ý nghĩa câu nói cưỡi cái gì của Đới Manh là cưỡi cái gì, mặt chưa kịp đỏ thì cơ thể đã được đặt lên chiếc giường king size êm ái.

Đới Manh không nói một lời, tự tay cởi phăng chiếc áo phông của chính mình ra, cười thật quyến rũ và show body trần cho Momo xem.

- Tôi sẽ nhẹ nhàng, tận hưởng nhé!

Trong một tik tak Momo nhận ra cơ thể cô chẳng còn gì để che chắn. Và vì không còn cách nào khác nên Momo đành tận hưởng nó, lần này là tỉnh táo 100%.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top