Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 8

Momo đi nhiều nước trên thế giới rồi nhưng Mông Cổ vẫn thật là mới lạ với cô. Momo nghe nói mùa này đang là mùa hè nhưng khí hậu vẫn còn mát mẻ, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua mang theo dư vị rét của mùa đông đã qua. Bản thân Momo không bao giờ tưởng tượng ra công việc của cô có đối tác nào ở Mông Cổ và bản đồ các nước muốn đi trên thế giới lại bỏ rơi hoàn toàn cái tên này.

Đới Manh bước xuống, oai vệ như một hiệp sĩ làm Momo có cảm giác như cô là người hầu. Sở dĩ Momo có cảm giác đó là vì đón Đới Manh ngay khi vừa bước tới sân bay là bốn người cao to lực lưỡng mặc đồ như vệ sĩ hoàng gia. Đới Manh không biết có quen với việc được chào đón ầm ĩ thế không mà mặt rất tỉnh, lại còn đưa cả chiếc túi xách cho một trong bốn người đàn ông kia cầm để rảnh tay nắm tay Momo. Momo cũng không biết phải phản ứng ra sao vì cô có phải là công chúa và đi đâu cũng có người bảo vệ đâu.

- Em muốn về khách sạn nghỉ ngơi trước hay đi cùng tôi đến trường đua chụp ảnh?

- Chụp ảnh gì ở trường đua? - Momo nghe mà thấy mù mịt.

- Chụp ảnh cho tạp chí ấy mà.

- Cô?

- Không lẽ trông tôi không giống người xứng đáng lên bìa tạp chí à? - Đới Manh giở kính lên thắc mắc.

- Ý tôi không phải vậy. Chỉ là tôi thấy việc đó hơi xa lạ với tôi.

Ở Trung Quốc thì cỡ Trương Kế Khoa hay xinh xắn như Zhu Ting thì mới hay lên tạp chí, còn thì những tranh ảnh luôn ngập tràn hình ảnh diễn viên, idol và người mẫu. Nếu xét về khía cạnh thẩm mỹ thì dù sao những người hoạt động nghệ thuật cũng có thần thái pose ảnh sẵn, lại đẹp và cầu thị nữa chứ không chảnh như vận động viên. Momo có từng làm việc cho một hàng quần áo mà ông chủ của họ nhất định phải mời vận động viên đánh golf để thể hiện sự sang chảnh, cuối cùng là sau khi đưa ra một con số khổng lồ thì vận động viên đó vẫn lạnh lùng từ chối chỉ vì không thấy hứng thú. Momo đoán là Đới Manh đây cũng xếp vào level khó ưa kiểu đó vì cưỡi ngựa là môn thể thao quý tộc mà.

- Ở Trung thì ít nhưng nước ngoài họ thích mời vận động viên lắm vì hình thể, độ khỏe khoắn và tính lan truyền cao. Bạn gái em là người nổi tiếng đó, thích không?

- Chắc thích - Momo không hẳn là không thích cái ý nghĩ đang quen người nổi tiếng vì dù là nó khá phiền phức nhưng cũng đầy cám dỗ.

- Vậy đến trường đua nhé?

- Cũng được.

Bốn chàng vệ sĩ hộ tống cả hai ra xe, một chiếc limousin đắt đỏ. Momo nhìn qua cửa kính xe quang cảnh xung quanh mà vẫn chưa thể đánh giá được Mông Cổ là một đất nước đẹp hay không vì Momo thích những đất nước có nền thời trang phát triển để cô shopping hơn. Trong trí nhớ mù địa lý thì hình như là Momo chỉ biết Mông Cổ là một đất nước rất nổi tiếng về thảo nguyên hay sa mạc gì đó, còn mọi thứ khác đều là số 0.

Cho đến khi xe dừng và khu phức hợp tráng lệ hiện ra, Momo mới bắt đầu hành trình há hốc của bản thân tại đất nước mà cô chẳng chút ấn tượng này. Thảo nguyên mênh mông bạt ngàn tới mức không thể nhìn thấy dấu chấm hết của thảm cỏ xanh ngắt dưới bầu trời cao rộng trong vắt thật sự rất ấn tượng thị giác. Nhưng việc hàng trăm con ngựa đủ mọi màu lông nhởn nhơ trên bãi cỏ bạt ngàn ấy mới nịnh mắt Momo làm sao. Dù dự tính là sẽ sợ ngựa lắm nhưng khi ánh mắt giao nhau với một chú ngựa nhỏ lông màu cà phê, Momo không thể không muốn lại gần vuốt ve nó.

Một cô gái bước xuống từ chiếc xe chạy điện hay thấy trong các sân golf, cô gái ấy cao tới mức Momo phải ngước hẳn lên mới nhìn thấy mặt. Cô gái mặc đồ cưỡi ngựa với chiếc áo choàng dài đến thắt lưng màu xanh và đỏ cùng hoa văn họa tiết ngựa rất ấn tượng. Cô gái bắt tay với Đới Manh và dành một ánh mắt khó chịu lịch sự vào Momo. Momo đoán cô gái này là một hoàng thân quốc thích gì đó và cô ấy không hiểu Momo có mặt ở chốn thể thao quý phái này làm gì.

Hai người trao đổi gì đó rồi Đới Manh vòng tay qua eo Momo giới thiệu bằng tiếng Anh:

- Đây là Momo, cô ấy là bạn gái của tôi.

Cô ấy rõ ràng là không thích Momo ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cũng không khó để đoán lý do khi mà cô ấy đã nồng nhiệt chào đón Đới Manh như thế. Momo giờ mới thấu hiểu sơ sơ cảm giác của việc người nổi tiếng hẹn hò với người không nổi tiếng, sống trong mấy cái liếc mắt kiểu đó ai mà chịu đựng nổi.

Cô gái Mông Cổ không thèm đưa tay bắt giao lưu với Momo làm Momo cũng đâm khó chịu với cô ta. Momo thậm chí còn quay mặt hất qua chỗ khác để không phải nhìn cô ta nữa kìa.

- Tôi đi thay đồ để chụp hình. Em lại chỗ mát kia gọi gì uống và nghỉ ngơi nha - Đới Manh vuốt tóc Momo, dịu dàng nói.

Momo vốn không thích việc thể hiện tình cảm nơi công cộng nhưng vì muốn ngay từ đầu chặt đứt luôn mộng tưởng của cái cô kia nên Momo nhiệt tình quay sang hưởng ứng với Đới Manh. Momo đưa tay lên nựng mặt Đới Manh, nói giọng aegyo:

- Nhanh nha, tôi chờ cô.

Đới Manh nhướng lông mày cao tới nổi suýt nữa nó chạm luôn vào chân tóc. Đới Manh không bao giờ tưởng tượng ra Momo lại là người sẽ nhéo má nói chờ cô. Cả hai cũng không phải thanh niên yêu đương như trên phim, làm thế này có chút hơi ghê ghê.

Đới Manh gật gật một cách cứng nhắc trước khi tiến vào phòng thay đồ còn Momo như trẻ con đắc thắng đi như nhảy chân sáo tới khu nhà hàng của trường đua ngựa. Momo thích nhất làm cho người khác tức điên mà không làm gì được, ví như chuyện cô gái kia phóng dao vô cô khi cô thân thiết với Đới Manh vậy đó.

Momo ngồi phòng máy lạnh đợi Đới Manh xuất hiện. Nhưng khi Đới Manh xuất hiện thật, Momo buộc phải rời xa cái aircon to đùng đang phà phà chạy. Vì Momo chưa lần nào được nhìn thấy Đới Manh trong bộ dạng cưỡi ngựa ngoài đời thực nên cô tò mò. Đới Manh mặc quần bó màu đen, bốt đen kéo lên tới gần đầu gối, áo sơmi trắng kiểu cổ điển thắt tới nút trên cùng với hai sợi dây của chiếc áo choàng màu xanh đen vắt qua tạo điểm nhấn. Đới Manh vừa đeo găng tay da vừa nhìn hướng về nhà hàng tìm Momo, động tác và phong thái của Đới Manh làm Momo muốn xỉu vì quá cool.

Đới Manh đưa tay hất mái tóc đen dài ngược ra đằng sau để đội chiếc mũ bầu lên đầu, trước khi leo lên ngựa còn đưa tay vẫy chào Momo. Đới Manh chọn một con ngựa màu đen tuyền cực kì ấn tượng và nổi bật rồi cho ngựa chạy vài vòng thử. Giờ Momo mới để ý trong lúc cô bận ngắm nhìn Đới Manh thì một đội ngũ nhiếp ảnh gia đã rầm rộ kéo ra bày sẵn đồ đạc để chuẩn bị cho buổi chụp hình. Momo cũng có nhiều lần làm việc trong studio nên cô có thể ước lượng được đội ngũ này chuyên nghiệp và hùng hậu hơn tất cả những buổi chụp hình cô từng tham dự.

Momo ở hơi xa so với chỗ chụp nên cô quyết định thanh toán tiền và đi ra bên ngoài. Dù ngoài trời bắt đầu nóng lên dần nhưng Momo không thích ở xa Đới Manh quá, cô không có cảm giác an toàn với kiểu phụ nữ quẩn quanh bên Đới Manh.

- Máy móc chuẩn bị xong, tấm chắn sáng xong, make up xong. Bắt đầu chụp - đạo diễn chính, một người Mỹ hô lên.

Đới Manh đưa ngựa đi thong thả trên bãi cỏ để hàng chục máy ảnh loại xịn lia lịa chĩa vào chụp liên tục. Trong không gian lúc này chỉ có tiếng bấm máy tạch tạch và tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên. Momo nhìn như bị si mê hình ảnh cưỡi ngựa của Đới Manh, cô thấy nó cứ oai vệ thế nào ấy. Lúc mà Đới Manh tạo dáng xoay nghiêng người, hướng thẳng khuôn mặt vào máy chụp hình và cười hơi nhếch môi, Momo không thể diễn tả được cảm xúc rạo rực trong lòng cô. Thật là biến thái nhưng mà Momo từ một người chẳng mấy ấn tượng với style ăn bận như mấy đứa teen teen của Đới Manh trước đây lại cảm thấy tim đập dồn dập với hình ảnh Đới Manh trong bộ đồ cưỡi ngựa.

Đới Manh chụp xong part 1 với ngựa thì được nghỉ một lát trước khi chụp ảnh chân dung. Đới Manh cười nồng ấm khi thấy Momo chịu nắng ra đây xem cô chụp hình. Đới Manh cởi mũ ra, đội nhẹ lên đầu Momo trong lúc hơi khuỵu chân xuống để hạ tầm nhìn ngang với khuôn mặt Momo.

Momo suýt chút nữa là vì sự tiếp xúc quá gần mà quơ luôn lon nước đang cầm trên tay vào mặt Đới Manh. Cũng không phải hai người chưa từng thân mật nhưng đột nhiên Đới Manh như thế khiến Momo bị bối rối.

- Trông em có vẻ không được khỏe. Em có muốn về khách sản nghỉ không? - Đới Manh lo lắng quan tâm.

- Không...không sao.

Đới Manh đưa tay nắm lấy tay Momo nhưng Momo giằng ra. Trong những lúc nhạy cảm thế này thì không nên đụng chạm da thịt, Momo thấy rất không thoải mái với Đới Manh.

Đới Manh có vẻ bị shock nhẹ, cô không biết Momo đang như thế nào mà cũng sợ Momo giận nên lùi người ra, quyết định quay trở lại công việc thì tốt hơn là chọc điên bạn gái lên.

- Tôi chụp hình tiếp, em mệt thì nghỉ ngơi nhé.

Momo mừng rơn tưởng nghĩ Đới Manh đã đi thay đồ chụp hình thì cô sẽ bớt thấy kì cục trong lòng hơn. Nào ngờ khi Đới Manh xuất hiện trong một bộ đồ khác với áo vest đuôi tôm đen với sáu cúc sáng bóng cài cẩn thận, quần màu nâu bốt đen và mũ xanh cầm trên tay, Momo mới hiểu tới nào là cực đỉnh của bức bối. Bộ đồ bó sát người cắt may khéo léo đầy hoa mỹ đã giúp tôn lên dáng vóc vốn rất đẹp của Đới Manh. Momo gần như nín thở khi nhìn Đới Manh bước đi từng bước dài trên cỏ. Rõ ràng là Đới Manh bận đồ kín từ đầu tới chân nhưng trí óc của Momo thì cứ hình dung ra từng bắp đùi săn chắc đang trần trụi di chuyển trước mặt cô. Và cả cánh tay đầy cơ cùng phần eo với cơ bụng 11 khi không có bất cứ quần áo nào che phủ của Đới Manh nữa. Những suy nghĩ biến thái hiện trong đầu rõ nét tới nỗi bất giác mặt Momo đỏ lên.

Đới Manh đứng tạo dáng dưới đất bên cạnh chú ngựa mới màu trắng cùng cô gái nọ. Hai người có vài shot hình mà Momo thấy rõ là cô gái kia đang cố ý dựa vào Đới Manh để quyến rũ. Thực sự thì so với cô ta, Momo chẳng có gì hơn hết, về chiều cao, về dáng vẻ bốc lửa với số đo ba vòng chuẩn và về vệc uốn éo rù quến Đới Manh. Momo biết là cô ta đang liếc cô, cô tức tối tới mức chỉ muốn nhảy vào giữa đá cô ta qua một bên để tự do quấn lấy Đới Manh.

Mãi tới khi buổi chụp hình kết thúc, Momo mới thở hắt ra được. Momo cảm ơn vì tiết mục này kết thúc sớm nhờ thời tiết nắng nóng đỉnh điểm khi mặt trời đứng bóng. Momo không sợ khí hậu, cô chỉ sợ đứng đây ngó Đới Manh tạo dáng nữa chắc cô chết mất.

Đới Manh thì một mực lo cho sức khỏe của Momo nên vừa chụp hình xong, lịch thiệp bắt tay cô gái Mông Cổ là trở về với Momo liền.

- Về khách sạn nhanh thôi.

- Cô mệt hả? - Momo thấy Đới Manh có vẻ gấp rút, mồ hôi thì túa ra ướt cả tóc.

- Đâu có, về khách sạn sớm để em còn ngủ nữa chứ. Cả buổi sáng ở ngoài trời chắc là mệt lắm - Đới Manh cầm khăn tay chậm mồ hôi cho Momo.

Momo đang cảm kích vì Đới Manh quá chăm sóc cho cô nhưng khi nhìn qua và ánh mắt chiếu thẳng vào phần ngực trần xẻ hơi sâu do Đới Manh bỏ qua không cài cúc áo trên cùng mà thấy người rần rần cả lên. Đới Manh đã không thấu hiểu nỗi lòng người thiếu nữ lại còn cúi xuống hôn Momo làm cho Momo kích động đến mức không những đáp lại nồng nhiệt mà còn vân vê tay nơi vạt áo sơmi Đới Manh muốn lột quách ra luôn cho rồi.

Đới Manh thích thú với việc Momo phản ứng mạnh mẽ với cô đến mức ngay khi lấy được phòng khách sạn, Đới Manh cứ nhìn Momo mãi. Momo ước chừng ánh mắt kia có ý gì nên cô cố giữ vẻ mặt bình thản vì xung quanh có rất nhiều người nhòm ngó, mất mặt lắm.

Ngay khi cửa phòng vừa đóng vào, Momo liền bị Đới Mamh chiếm lấy môi hôn, khát khao như đã nín nhịn hàng tỷ thế kỉ. Momo đáp trả, cuồng nhiệt như một cơn bão táp. Đới Manh nâng người Momo lên, hai chân Momo quấn vào eo Đới Manh hôn nhau say đắm. Đới Manh vừa hôn vừa di chuyển, tay không yên phận cởi được cái nào liền cởi ra ngay. Tới giường, cả hai ngã xuống là quần áo cũng chỉ còn mỗi phần dưới chưa tiện tay xử lý xong.

Momo sẵn với những bức bối trong lòng không giải tỏa được từ lúc chụp hình liền vùng lên đè Đới Manh xuống. Đới Manh tròn xoe mắt nhìn Momo với bộ dạng bán nude thân trên ngồi trên bụng cô, khuôn mặt không thể khiêu gợi hơn.

- Manh giỏi cưỡi ngựa lắm phải không? Vậy thì dạy em cưỡi ngựa đi.

Đới Manh không thể diễn tả được những biến đổi trên khuôn mặt Momo chỉ bằng lời nói. Lông mày Momo nhếch lên, ánh mắt thì ướt át câu dụ, môi thì mở hé buông lời kích động, Đới Manh muốn phát điên lên vì Momo gọi cô bằng tên và xưng em.

- Muốn cưỡi ngựa thì trước hết em phải có ngựa và dây cương đã.

Momo cầm hai tay của Đới Manh lên, nói như đúng rồi:

- Dây cương đây, Manh chẳng phải là ngựa còn gì.

- Em muốn cưỡi Manh á? - Đới Manh bị shock, nãy giờ cô vẫn nghĩ Momo đang đóng kịch chọc cô thôi.

- Không được à?

- Không. Được chứ. Hãy cưỡi cho thật sung vào - Đới Manh vội vã khuyến khích.

Momo nhún nhún lên vùng cơ bụng đang căng cứng vì hồi hộp của Đới Manh, được một lát còn áp sát người xuống hỏi Đới Manh:

- Khi phi ngựa chạy nhanh người ta còn ngã rạp người như vậy nữa đúng không?

Đới Manh ôm lấy Momo hôn và lật người lại, cười không thể sáng chói hơn:

- Ừh và lâu lâu còn bị ngựa nó lồng lên cưỡi ngược lại nữa.
*******

Momo và Đới Manh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của Đới Manh. Đới Manh đầu tóc vẫn còn bù xù lần mò tìm điện thoại đâu đó trong túi quần jeans. Momo nhìn theo Đới Manh nude mò mẫm từng mẫu quần áo quăng lung tung một với nụ cười láu lỉnh trên môi. Nhìn từ góc độ này vào lúc trời còn sáng trông Đới Manh sexy thật chứ.

Đới Manh đã tìm được điện thoại và bắt máy.

"Hello. Ah Jordan. Tớ đang ngủ"
...
"Ừh tớ đi với bạn gái, cậu nghe thông tin đâu mà nhanh vậy?"
...
"Cô ấy tên là Momo...đúng rồi bữa trước có gặp rồi đó"
...
"Kệ chứ. Cô ấy phiền lắm"

Momo hóng tai nghe, không hiểu cô ấy của Đới Manh là cô nào. Nếu mà ý Đới Manh là Momo thì Momo sẽ giết chết luôn cô ấy trong bộ dạng không mảnh vải che thân để báo chí tha hồ mà phóng bút viết báo.

Đới Manh quay lại, nhìn thấy Momo đang nhìn cô và mỉm cười.

- Chúng ta có một buổi tiệc lát nữa đây, em nên dậy để tắm rửa và make up.

- Khoan đã, tôi không mang đồ để đi tiệc - vì thời gian gấp rút nên Momo chỉ kịp lấy passport và một vài bộ quần áo mặc tạm.

- Tôi có chuẩn bị rồi, em cứ đi tắm trước đi.

Momo nhìn Đới Manh nghi ngờ. Rõ ràng là họ đi rất bất ngờ vậy thì làm sao Đới Manh dự liệu trước mà mang đồ theo? Hay là vốn dĩ Đới Manh đã chuẩn bị đồ sẵn cho một cô gái nào đó rồi?

Nghĩ không thông nhưng Momo vẫn đi tắm để xem Đới Manh đang làm cái trò gì. Nếu mà Momo phát hiện ra Đới Manh là cái kẻ không ra gì Momo ghét nhất trần đời thì Đới Manh cứ xác định đi nha.

Khi Momo bước ra, thì cùng lúc Đới Manh vừa mới mang một túi đồ đi vào. Nhãn hiệu trên túi trông rất lạ và ngôn ngữ cũng không thân thuộc luôn. Màu sắc cộng với mẫu mã của chiếc túi đều rất xa xỉ, trông có vẻ như là hàng đặt riêng chứ không phải của nhãn hiệu nổi tiếng sẵn.

- Hi vọng là em sẽ thích chiếc váy này. Vốn Manh đặt may từ trước, lần này tính qua lấy mang về làm quà nhưng mà may quá là em đã ở đây rồi nên mọi thứ càng trở nên hoàn hảo hơn.

Đới Manh lấy chiếc áo ra. Chất liệu tơ lụa mềm như một áng mây trắng vắt ngang tay Đới Manh. Momo không cần soi kĩ cũng biết đây là đồ handmade 100%. Và hiển nhiên là nó limited, nó đắt tới mức không dám tưởng tượng ra con số để mua được. Momo thích nó, cô muốn mặc nó ngay lập tức.

Đới Manh thích nụ cười của Momo khi cô ấy tưng tiu cầm chiếc váy trên tay vì nó không có chút xa cách và lãnh đạm. Đới Manh hôm đó bởi nhìn thấy nụ cười trong bộ váy trắng của Momo mà điêu đứng. Sẽ không có gì tuyệt hơn khi bức tranh bước ra ngoài đời và đi bên cạnh người thưởng lãm.
Đới Manh đã hình dung ra giây phút này mỗi phút giây từ khi bắt gặp hình ảnh xinh đẹp đó của Momo. Đới Manh cũng đã từng nghĩ cô sẽ choáng ngợp thế nào khi Momo sánh bước cùng cô trước cả thế giới nhưng có lẽ sẽ không một từ ngữ nào diễn tả được chính xác cảm xúc lúc này của Đới Manh. Đới Manh nhìn Momo mỗi từng giây đồng hồ trôi qua vì bị thu hút bởi dáng hình thiên thần của cô ấy. Đôi lúc Đới Manh nghĩ Momo thật giống một nàng công chúa nhưng đôi khi khác Đới Manh lại thích Momo trông như một người có cánh hơn.

- Em đẹp lắm. Thật sự là rất, rất xinh đẹp - Đới Manh thì thầm vào tai Momo khi cả hai đang đứng trong thang máy.

- Được rồi, đừng có nịnh nọt nữa - Momo đang tự soi cô qua gương phản chiếu trong thang máy, cô không có gì để nhận xét về bản thân ngoài hai từ "hoàn hảo".

- Không, thật mà. Tôi không tưởng tượng được là tôi lại có vinh dự sóng bước cùng một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như em - Đới Manh nói với vẻ si mê tuyệt đối.

- Gặp ai cô cũng nói vậy chứ gì? - Momo biết là không phải thế nhưng nếu thừa nhận lời Đới Manh nói thì Momo quá là tự cao rồi.

Sảnh đường hôm ấy đẹp lộng lẫy như thế nào với Đới Manh dường như chẳng có ý nghĩa gì. Kể cả khi tách ra khỏi Momo và đứng nói chuyện với mấy người bạn trong hội để bàn tán về nhan sắc của các cô nàng tiểu thư công chúa trong bữa tiệc, Đới Manh cũng không hứng thú gì mấy. Jordan đang tăm tia một cô nàng da nâu bốc lửa, hăng hái tìm đồng bọn nơi Đới Manh:

- Đới, xem cô ấy kìa. Vòng 1 và vòng 3 perfect. Tớ cá là số đo không thể dưới 100 được - Jordan vừa nói vừa uống rượu, giọng muốn say không chỉ bởi hơi men quá mạnh.

- Ờh uhm ổn đấy, cậu tới đi - Đới Manh nói cho có chuyện, mắt vẫn đảo quanh tìm coi Momo đang ở đâu.

- Tớ tia được cô ấy đi chung với một người bạn, tớ nghĩ bạn cô ấy là gu của cậu. Chúng ta nên làm thành hai cặp đôi đáng yêu tối nay - Jordan bắt đầu có những ý nghĩ trong tối.

- Tớ không có hứng thú.

- Wow tại sao Đới lại không hứng thú với gái đẹp vậy? Cậu bị bệnh à?

- Tớ có bạn gái rồi.

Đoạn hội thoại đó Momo đã nghe rất rõ vì cô đang đứng nép vào cây cột ngay phía sau hội bạn của Đới Manh. Momo khá tò mò không biết mấy người đó khi tụ tập thì sẽ nói loại chuyện phiếm nào. Quả không khác dự đoán của Momo mấy vì đàn ông cuối cùng cũng chỉ tăm tia body phụ nữ và nghĩ tới mấy chuyện không tốt. Nhưng Momo rất thích cách Đới Manh đối đáp nhạt nhẽo với Jordan cũng như khi Đới Manh khẳng định cô ấy đã có Momo rồi. Làm sao có thể không thích một người dù đang đi với bạn bè chí cốt nhưng vẫn tuyệt đối để tâm đến người đi cùng, Momo là người khá quan trọng chi tiết và những biểu hiện rất nhỏ của Đới Manh khiến Momo hài lòng tuyệt đối.

Đới Manh sau đó mặc kệ Jordan bàn mưu tính kế làm thế nào để đưa cô gái sexy kia ra góc khuất hạnh phúc làm chuyện bậy để đi tìm Momo. Momo cố ý cho Đới Manh nhìn thấy dáng lưng rồi dẫn dụ Đới Manh đi ra bên ngoài sảnh tiệc để hít thở không khí trong lành. Đới Manh bắt kịp Momo ở góc hành lang, cô cụng ly rượu vào ly rượu trên tay Momo.

- Em đi đâu cả buổi trời vậy? Bị ai thu hút hả?

- Dĩ nhiên rồi.

- Ai?

- Người mà không để vào mắt bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài em - giọng Momo mềm như kẹo bông tan trên đầu lưỡi.

- Em khiến tôi nghĩ tới thức ăn của buổi tiệc này - Đới Manh đột nhiên chuyển chủ đề.

- Thức ăn của buổi tiệc này sao? - Momo hầu như không ăn gì vì không muốn ăn lắm.

- Nó chẳng hợp khẩu vị chút nào và tôi thì đang rất đói.

- Vậy thì chắc là nên kiếm gì đó của khách sạn - Momo suy nghĩ đơn giản.

- Đâu cần phải phiền toái như vậy khi mùi vị món ăn yêu thích của tôi đang nằm trên đôi môi em.

Đới Manh đưa môi hôn Momo, nồng nhiệt và khát khao như nỗi nhớ bùng cháy trong cô từ nãy tới giờ. Đới Manh thực sự không thể đặt ai vào trong mắt vì cô nhìn cô nàng xinh đẹp nào cũng thấy không bằng người cô yêu. Momo không phải là xinh nhất trong bữa tiệc, nếu không muốn nói là nhan sắc Momo cũng khá bình thường giữa các nàng công chúa kiều diễm nhưng Momo luôn là đặc biệt nhất với Đới Manh. Bắt đầu bằng một ấn tượng mờ nhạt, sau đó lại ngả nghiêng vì một nụ cười và mỗi ngày trôi qua lại càng thêm yêu sâu đậm. Kiểu tình cảm này Đới Manh chưa từng biết tới bởi Đới Manh đâu phải người vì một ai đó mà thay đổi cả thế giới của mình.

- Tại sao lại yêu em mà không phải là ai đó khác xinh đẹp hơn, quý tộc hơn và phù hợp hơn? - Momo dựa vào người Đới Manh, hỏi điều mà cô thắc mắc hàng vạn lần.

- Bởi vì một ngày không có em, cuộc sống mới tẻ nhạt và vô vị làm sao. Lẽ ra tôi nên nói gì đó hoa mỹ và sến súa hơn nhưng mà ừ, nó chỉ đơn giản là sáng ra thì nghĩ em đã dậy chưa, trưa thì không biết em ăn có ngon không, chiều thì tự hỏi em làm việc nhiều thế có mệt lắm chăng và tối thì mong em rảnh rỗi để đưa em đi dạo phố hẹn hò như những người khác.

Momo biết thừa là Đới Manh có thể nói hoa vẽ mây rất hay ho và bay bổng nhưng có lẽ Đới Manh sợ rằng càng tô màu thì bức tranh càng rối, Momo sẽ thấy nó sáo rỗng và không tin. Đúng là Momo vốn không thích ăn to nói lớn hẹn thề trọn đời mãi mãi gì hết, Momo thích những thứ đơn giản, nhỏ bé và xinh xắn. Và ở đây thì đó là tình cảm của Đới Manh.

Momo hít một hơi thật sâu trước khi nói. Nếu Đới Manh là định mệnh của Momo thì Momo hi vọng cô cũng chính là định mệnh của Đới Manh.

- Đới Manh, chúng ta hẹn hò đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top