Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 9

Khi Đới Manh hỏi Momo về những sở thích hàng ngày của cô, Momo trả lời là cô không có. Mặc cho Đới Manh trưng ra bộ mặt gần như là xúc phạm con người chán ngắt như Momo thì cô vẫn giữ nguyên lập trường. Momo chẳng thích gì, ngoài công việc và giờ là Đới Manh.

- Có thể hiện giờ em không thích gì do công việc quá bận rộn nhưng từ trước tới nay em cũng phải có sở thích gì đó chứ? – Đới Manh cố gắng gợi mở.

- Chuyện cũng lâu quá rồi nên không thể nhớ nữa – kí ức gần nhất của Momo là 5 năm đi làm.

- Không lẽ không có chuyện gì em rất muốn làm khi còn trẻ sao?

- Hồi nhỏ có từng mong trở thành ca sĩ nhưng công việc đó thực sự rất cực khổ, mà cũng chẳng biết có thành công hay không nữa.

- Trông em cũng giống ca sĩ idol mà. Biết đâu bỏ việc lúc này lại là cơ hội tốt để em theo đuổi việc ca hát thì sao – Đới Manh nhiệt tình ủng hộ vì không muốn thấy Momo phiền não về công ty cũ.

- Ý Manh là bây giờ em nên đi thi tuyển vào công ty giải trí nào đó và đợi cho tới héo úa để được debut hả?

Người ta làm mãi thì sẽ quen thuộc một công việc, lúc đó nó không còn là khái niệm thích hay không thích mà là quá trễ để quay đầu lại. Bắt đầu lại một công việc mới khi đã quen thuộc tới từng chân tơ kẽ tóc ở khái niệm cũ ư? Momo đã qua tuổi dám dấn thân mặc kệ thế giới rồi.

- Manh có quen mấy người bạn làm ở hãng thu âm, nếu em hứng...

- Không. Em hi vọng Manh suy nghĩ về hẹn hò thế này, đó là chúng ta đừng dùng đối phương làm bàn đạp cho những thứ khác. Em không muốn mắc nợ bất cứ ai cả, kể cả là người yêu đi nữa.

Đới Manh thấy Momo thực sự rất kì lạ. Momo hoàn toàn không giống những người con gái Đới Manh gặp gỡ và quen biết. Phụ nữ luôn thích có một chỗ dựa vững chắc, đôi khi là bờ vai tấm lưng, đôi khi là quyền lực, khi khác lại là tài chính. Kiểu như nếu không cần có điểm tựa thì con gái không phải là con gái vậy. Momo của Đới Manh, thông minh, xinh đẹp, tự lập và bản lĩnh. Đới Manh tin rằng đàn ông sẽ cảm thấy rất áp lực khi muốn trở thành một nửa của Momo.

- Vậy em sẽ kiếm một công việc khác à?

- Có lẽ không phải là liền ngay lập tức vì em vẫn còn rất mệt mỏi khi nghĩ về những thứ mà mình phải làm quen khi bước vào một môi trường mới.

- Phải rồi, em nên như thế để toàn tâm toàn ý hẹn hò với tôi.

Momo xì ra một tiếng. Momo nghĩ hẹn hò với Đới Manh sẽ rất vui vẻ nhưng giá như mà vừa làm việc vừa yêu đương thì sẽ tuyệt hơn. Momo ghét nhất cái ý nghĩ cô là kẻ vô dụng và ở đây là thậm tệ ghét bản thân khi mà người yêu thì rạng ngời vinh quang ở một đẳng cấp cao vời vợi.

Nhưng mà không thể ngờ được là Momo không rời xa công việc lâu như cô tưởng. Trong một bữa tiệc tùng do gia đình Jordan tổ chức mừng sinh nhật anh chàng, Momo đã gặp người mà cô nghĩ là suốt đời này cô không bao giờ có nhu cầu gặp lại nữa.

Lúc đó Momo đang ăn một miếng sashimi ở một góc khuất vì cô không thân quen ai ở đây mà không có Đới Manh giới thiệu. Đới Manh đang bận đi tặng quà cho người bạn thân thiết nên Momo càng khép mình để không có công tử tiểu thư nào lạc bước tới trước mặt cô và hỏi han gì đó.

- Ô cô là Mạc Hàn?

Momo giật mình nhìn lên khi giọng nói nhừa nhựa cô cực ghét lọt vào lỗ tai. Không ngoài dự đoán, gã giám đốc khó ưa cũ bảnh tỏng trong bộ áo vest đắt tiền đang tìm cách bắt chuyện với cô. Thật sự là Momo ghét anh ta tới nổi cô thấy những thứ xa xỉ không nên được khoác lên người anh ta vì anh ta khiến nó bị giảm giá trị xuống đáy.

- Chào anh – Momo lạnh nhạt chào, cô dợm bước đi chỗ khác vì không có nhu cầu nói chuyện với anh ta.

- Cô đi cùng với ai đến đây vậy? – anh ta không hề muốn buông tha cho Momo mà cố ý bước chắn ngay trước đường đi của cô.

- Tôi đang vội.

- Cô là người tình một đêm của Jordan chăng? – anh ta nói với giọng khá khinh khỉnh.

Momo giận đến run người. Từ trước đến nay chưa từng có ai dám xúc phạm cô nặng nề đến như vậy. Và điều khiến Momo muốn phát điên nhất đó là kẻ vừa phát ngôn ra câu hỏi tổn thương lòng tự trọng của cô kia là kẻ mà cô căm ghét nhất.

- Cha Eun Kwang, lâu không gặp lại thấy cậu vui tính thật đấy.

Xuất hiện trước mặt Momo là Đới Manh đang choàng vai giám đốc của cô. Anh ta nhận ra Đới Manh, liền lập tức vẽ ra vẻ mặt nịnh nọt của một kẻ hèn hạ.

- Đới Manh, Lâu quá không gặp. Cậu khỏe không?

- Không được tốt lắm.

Momo chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt này của Đới Manh. Không biết có phải vì đã bắt đầu hiểu Đới Manh hay không mà Momo liền nhận ra ngay cái nhăn trán khẽ kia là sự khinh thường và thách thức.

- Dạo gần đây cậu sao rồi? – giám đốc Cha nhận ra Đới Manh đang cực kì không vui nhưng lại cũng không dám làm phật ý.

- Tôi mới có bạn gái. Giới thiệu với cậu, Mạc Hàn – bạn gái tôi.

Mặt giám đốc nhảy xanh đỏ vàng nhanh như chớp vì một câu nói của Đới Manh. Anh ta chuyển thành mặt tái mét khi mà Momo hưởng ứng với Đới Manh, cười một điệu cực kì khả ái.

- Phải rồi, Momo làm dưới trướng của cậu phải không? Đối xử tốt với cô ấy nhé, Momo có hơi yếu đuối một chút.

Cách Đới Manh dùng từ phải gọi là đỉnh của đỉnh. "Yếu đuối" là một từ hoàn hảo để diễn tả những người không leo lên đỉnh cao bằng bốn chân giường và hay ho thay là dù Momo chưa từng kể bất cứ thứ gì về Cha Eun Kwang với Đới Manh thì Đới Manh vẫn tự đoán được chuyện phiền muộn của Momo là chuyện gì.

- Dĩ nhiên rồi, tớ nào dám đối không tốt với bạn gái cậu. Mạc Hàn, ngày mai chúng ta hãy cùng nhau nói chuyện về dự án dang dở của cô nhé.

Momo ngạc nhiên nhìn cách mà người có tiền có quyền giải quyết vấn đề. Hóa ra chaebol trong truyền thuyết là soái ca, ngự tỷ như thế này ở đời thực. Và dù biết Đới Manh xuất thân rất giàu có thì đó là lần đầu tiên Momo cảm nhận rõ nét khí chất hoàng gia nơi Đới Manh.

Cha Eun Kwang tìm cách trốn cuộc gặp gỡ với bạn cũ bằng cách cáo lui để gặp vài đối tác. Đới Manh đứng nhe răng cười đắc thắng với Momo vì cô tin rằng bản thân đã làm được một điều tốt đó là trả thù cho bạn gái.

- Hai người có quen nhau hả?

- Có chứ. Eun Kwang chính là cái gã ẻo lả pê đê mà tôi đã từng kể với em ấy.

- Thật á? Wow đúng là trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

- Mà có chuyện này tôi muốn nhờ em, em nhất định phải giúp tôi.

- Để xem nó là cái gì và em sẽ được gì đã?

- Này em đừng xem tôi như đối tác để mà deal hợp đồng vậy chứ. Nhưng mà thôi, đằng nào thì chúng ta cũng là một mà. Em nhớ người bạn của tôi mà ngày xưa tôi kể là Eun Kwang luôn ganh tị với tôi không? Cô ấy sắp đính hôn với Eun Kwang. Nó cũng rất bình thường thôi nhưng mà nếu Eun Kwang lớn lên tốt đẹp thì chả có gì để nói, đằng này em thấy hắn ta ra sao rồi đó.

- Không lẽ Manh muốn em ngăn cản hai người đó kết hôn?

Vấn đề không chỉ đơn thuần là tại sao nữa mà là làm thế nào? Momo có thể có đầu óc một chút, ở một địa vị cũng hơi khá khẩm so với mức trung bình của xã hội nhưng mà phá đám một cuộc kết hôn thế kỉ giữa hai gia đình quý tộc là một thứ mà người bình thường không thể nhúng mũi vào.

- Bạn của tôi xứng đáng biết được người mà cô ấy sẽ chung sống suốt đời là người như thế nào và sau đó cô ấy sẽ ra quyết định.

Momo nhìn Đới Manh rồi nhìn đám bạn của Jordan, cô nghĩ là nếu họ cùng nhau hợp sức thì cũng không đến nổi bất khả thi.

- Vậy phần thưởng là?

- Hẹn hò với siêu cấp xinh đẹp tài giỏi long lanh lóng lánh ánh ban mai nức nở nghẹn ngào hoàng kim ánh chiếu Đới Manh.

Momo ban đầu phóng một ánh mắt coi thường về kẻ nổ văng miểng về bản thân xong liền chú ý tới hai tờ giấy nằm chễm chệ trong tay Đới Manh. Cảm xúc thay đổi vùn vụt khi Momo nhận ra đó là vé solo concert của Ngũ Chiết.

- Làm sao mà Manh có được? – Momo ít sở thích có thói quen nghe nhạc Ngũ Chiết khi suy nghĩ đã từng cố giành vé với fan trên yes24 bất thành nên cô rất ngưỡng mộ Đới Manh khi mà cô ấy có thể lấy được vé hạng tốt ngay chính diện sân khấu thế này.

- Thì một chút quen biết thôi. Coi như là thưởng trước khi làm nhé.

Momo mỉm cười, cô đã có cảm giác của việc hẹn hò rõ nét hơn. Tuy Momo và Đới Manh không ở độ tuổi teen teen để mà thể hiện tình yêu trong sáng như trong drama nhưng mà Momo vốn cũng không giỏi trong việc hẹn hò lắm nên cô nghĩ ngây thơ đơn giản một chút cũng tốt.
*******

Momo trình diện tại công ty vào sáng ngày hôm sau trong ánh mắt tò mò chẳng chút giấu giếm của toàn thể nhân viên công ty nói chung và phòng marketing nói riêng. Trước khi tới phòng giám đốc, Momo có đá mắt qua chỗ làm việc cũ và nhận được những ánh nhìn đầy đau khổ hướng về phía cô. Momo đã nghỉ ở công ty được khoảng 10 ngày và chắc hẳn thời gian đó rất khó khăn cho các đồng nghiệp trong team cô khi mà họ đã không còn muốn làm việc tiếp trong chế độ đàn áp mới nữa. Các cấp dưới dự đoán rằng Momo tới đây để bàn giao lần cuối và chuẩn bị nghe một trường ca về trách nhiệm từ giám đốc, hẳn thế nên họ mới tỏ ra vẻ mặt đau thương thay cho cô như thế. Momo cười, cô thực sự nhớ các cộng sự và chỗ ngồi quen thuộc cũ. Đây là lúc Momo lấy lại mọi thứ thuộc về mình.

- Giám đốc Cha, tôi tới rồi – Momo gõ vào cánh cửa đã mở sẵn tiếp khách thay cho phép lịch sự.

- Momo, vào đi vào đi. Tôi chờ cô từ sáng tới giờ – giám đốc nở nụ cười giả vờ tươi.

Momo ngồi vào chiếc ghế tiếp khách trước mặt Eun kwang, vẻ mặt khá là thách thức. Chắc là giám đốc Cha nhận ra sự khó ưa của Momo nhưng anh ta đâu còn lựa chọn nào khác ngoài tỏ vẻ vui lắm.

- Momo, mấy ngày qua không có cô thực sự là khó khăn cho phòng marketing. Lần sau nếu muốn nghỉ ngơi thì báo trước với tôi một tiếng nhé, tôi luôn sẵn sàng duyệt phép dài hạn cho cô mà.

- Cảm ơn giám đốc đã quan tâm, thực ra thì tôi mới có người yêu nên cũng muốn giành thời gian bên nhau nhiều một chút – Momo cố ý mention Đới Manh vào câu chuyện để xem phản ứng của giám đốc Cha thế nào.

Eun Kwang mặt biến sắc, anh ta không ngờ Momo dám tùy tiện đề cập tới việc yêu đương hẹn hò. Eun Kwang không bao giờ quên việc ngày xưa Đới Manh dù chẳng làm gì cũng thu hút cả đống người vây quanh tung hô mặc cho họ Đới kia đâu giỏi giang các lễ nghi của giới quý tộc như anh. Đau đớn nhất chính là lúc Eun Kwang biết rằng người coi anh như cỏ rác lại là con gái của giám đốc học viện. Điều đó đã khiến lòng tự tôn to lớn của anh bị tổn thương khi mà từ đối thủ truyền kiếp, bây giờ anh phải coi trọng và đối xử tốt với Đới Manh vì gia thế của anh cách gia tộc Đới tới mấy bậc danh vọng. Sau khi Đới Manh qua Anh, cuộc sống thực sự trở lại với Eun Kwang khi anh cuối cùng đã khiến cô bạn ngày xưa trở thành đối tượng kết hôn. Và rồi Đới Manh xuất hiện một lần nữa, Eun Kwang sợ là bao công sức đắp xây sắp tan biến thành bọt xà phòng.

- Đới Manh là một người bạn tốt của tôi. Thật vui khi hai người hẹn hò tốt đẹp như thế.

- Nghe nói Đới Manh cùng với giám đốc Cha và con gái chủ tịch đều là bạn thân từ nhỏ khi học chung trường. Hôm nào chúng ta phải gặp gỡ nhau mới được.

Eun Kwang cười thiếu thoải mái. Rõ ràng là Đới Manh không hề có ý định quên thù xưa và Momo đã nghe nhiều điều không tốt về nó.

- Chắc là nên thế rồi. Mà này chúng ta nên trở lại công việc thôi, tôi có một dự án rất tuyệt kết hợp với Jackman, cô biết anh chàng quyến rũ ấy mà phải không?

Momo nghe tới tên Jackman là ngay lập tức quên sạch các ý tưởng tư thù cá nhân. Jackman, người đàn ông cho cô 30 phút nói chuyện quý báu trong đời có ý muốn kết hợp với công ty Momo ư? Điều đó thật là epic, là huyền thoại của mọi huyền thoại đó.

- Jackman muốn kết hợp với chúng ta? Chuyện đó khó tin quá vì anh ta vốn không để tâm tới thị trường Trung Quốc mà?

- Trước đây thì không nhưng bây giờ thì có. Anh ta có nhắc đến việc gặp cô Momo tại Nhật hồi đầu năm nay và ngỏ ý muốn làm việc với cô và team của cô. Tôi nghĩ không có lý do gì để từ chối cả.

- Wow thật chứ? Tôi sẽ được làm việc trực tiếp với Jackman ư? – Momo không thể tin nổi.

- Tôi đề cử cô. Đầu tiên hãy đến New York gặp Jackman, hai người hãy giành thời gian vài tháng để thảo luận kế hoạch.

- Wow wow – Momo không có gì để nói về cơ hội tuyệt vời này ngoài những lời cảm thán.

Eun Kwang thấy Momo như thế tâm trạng rất đắc ý vì đúng là mấy bữa trước đây anh có gặp Jackman trong một bữa tiệc của người nổi tiếng và anh ta có nhắc về Momo thật. Thực tế là Jackman có chút hứng thú với Trung Quốc nhưng chưa hẳn là nghiêm túc đầu tư vì có quá nhiều dự án lớn cần làm. Bây giờ Eun Kwang đẩy Momo đi, với lòng ngưỡng mộ của Momo cô ấy chắc chắn sẽ tìm mọi cách tiếp cận Jackman, việc này sẽ cần rất nhiều thời gian. Khoảng cách vài tháng với Đới Manh may mắn thì có thể chia rẽ đôi lứa và nhất là có đủ thời giờ để Eun Kwang xúc tiến hôn nhân với con gái chủ tịch. Kế hoạch Eun Kwang nghĩ từ tối hôm qua tới giờ thật hoàn hảo đến tuyệt đối.

- Tôi nghĩ cô nên bắt tay soạn đồ công tác và các thủ tục vé máy bay, chỗ nghỉ ngơi từ bây giờ.

Momo chợt nghĩ tới Đới Manh. Cả hai vừa mới bắt đầu mối quan hệ chính thức, nếu Momo nói với Đới Manh rằng cô sẽ đi New York vài tháng vì công việc thì cô ấy sẽ thất vọng lắm. Bản thân Momo luôn nghĩ công việc mới là bận tâm, là ưu tiên số một của cô nhưng chỉ vừa nhớ tới Đới Manh, nhuệ khí ngập trời liền bay biến nhanh như bão cuốn.

- Tôi muốn suy nghĩ một chút về việc này.

- Tốt thôi, cô nên suy nghĩ nhanh vì Jackman không chờ chúng ta được đâu – Eun Kwang đốc thúc thêm vô.

- Tôi sẽ báo lại với giám đốc sớm nhất có thể.

Momo chào và lui ra. Momo không còn cảm nhận được niềm vui khi ngồi ở vị trí cũ trong sự chúc mừng của các đồng nghiệp vì tâm trí mải bận nghĩ về phản ứng của Đới Manh. Có lẽ Momo nên nói với Đới Manh vào ngày hẹn hò gần nhất – buổi concert của Ngũ Chiết.

Thật tình mà nói là ngày diễn ra concert, người vui nhất không phải là Momo. Đới Manh có vẻ còn hâm mộ Ngũ Chiết hơn cả Momo. Ngay từ sớm ngày hôm đó đã nhắn tin dặn dò sẽ đến đón Momo trước khi diễn ra buổi concert 3 tiếng. Thậm chí tới nơi sớm quá Đới Manh còn hòa vào dòng fan đợi xếp hàng mua goods nữa. Đới Manh mua cho cả hai hai cây lightstick rồi vui vẻ nắm tay Momo vào bên trong sân khấu. Khu mà Đới Manh mua là F6, thẳng hướng sân khấu phụ và là vị trí mà luôn luôn sẽ được bán sạch trong giây đầu tiên. Momo khẳng định luôn là Đới Manh không thể nào là kiểu người ngồi canh me tranh vé trên mạng với mọi người, Momo nghĩ là Đới Manh đã bỏ hàng đống tiền để mua lại cặp vé chợ đen đắt thôi rồi này.

- Manh tốn bao nhiêu tiền để mua được vé khu này? – trong lúc chờ đợi, Momo hỏi.

- Vé free.

- Không thể nào.

- Thật mà.

- Ai mà lại cho free vé này chứ? Không lẽ SB tặng vé cho Đới Manh? – Momo chợt nhớ là người yêu cô quan hệ rất rộng rãi, cũng có thể con trai Vương Tử Kiệt đã từng học ở học viện của Đới Manh thì sao.

- Không hẳn là SB nhưng mà cũng có thể tạm coi là thế.

- Rút cục là ai? – Momo gặng hỏi.

- Manh cũng không tính nói đâu nhưng mà em ép quá nên Manh nói luôn – Đới Manh nói như người đại diện quảng cáo thương hiệu bột giặt Aba – Manh được Ngũ Chiết tặng vé đó.

- HẢ?

Momo hét to tới nổi mọi người xung quanh đều quay ra nhìn hai người bọn cô. Đới Manh ngại quá nên phải liên tục nói xin lỗi vậy mà sau khi quay một lượt xong mặt Momo vẫn giữ nguyên hình ảnh hai hàm cách nhau 80 đường cao tốc.

- Ngũ Chiết hiện giờ rất đại gia nhưng xuất thân không phải là quý tộc, cớ sao hai người quen nhau? – Momo chau mày hỏi, giọng nhỏ nhẹ vì sợ mọi người tổng sỉ vả.

- Nếu Manh nói thật thì em sẽ bỏ qua hết mọi thứ chứ? – giọng Đới Manh có chút hơi van lơn.

- Không lẽ... – Momo không muốn nghĩ tới nhưng điều này đã hiện ra đầu tiên khi Đới Manh nói về Ngũ Chiết – ...Ngũ chiết là ex của Manh hả?

- HẢ?

Lại một lần nữa những người xung quanh bắn tia nhìn phản cảm về hai cô gái ồn ào kia. Đới Manh lại tiếp tục xin lỗi một lượt và quay về với vẻ mặt bàng hàng của Momo.

- Em điên hả? Ngũ Chiết với tôi là cái thể loại biến thái gì? – Đới Manh giận dữ trong thầm lặng, tại sao mà Momo có thể đánh giá trớt quớt như thế về cả hai. Dù là cả hai có đẹp đôi đến thế nào và trông Ngũ Chiết có tiểu mỹ thụ thế nào thì cũng không được nghĩ hai người là couple chứ.

- Vậy chứ hai người là gì của nhau mà Manh cứ úp úp mở mở? – Momo thở ra nhẹ nhõm, ít ra thì Momo cũng không phải cạnh tranh với Ngũ Chiết.

- Ngũ Chiết crush một người bạn của tôi và tôi đã giúp hai người ấy đến với nhau đó – Đới Manh tự hào.

- Có vậy thôi cũng nói cho lâu – Momo xì ra một tiếng.

- Mà rõ là nói như vậy mới biết em cũng ghen ghê thật chứ – Đới Manh chọc.

- Thử mà léng phéng đi rồi chết dưới tay tôi một thể – Momo nghiêm mặt.
Đới Manh cười cười, trưng ra khuôn mặt đáng tin trong khi Momo một chút cũng không công nhận. Nói thật ra thì Momo nghĩ là cô người yêu nào trong thế giới của Đới Manh cũng đều có khả năng khiến cho Momo cảm thấy thua thiệt về đẳng cấp. Chính vì lý do đó mà Momo tuyệt đối không muốn biết tình cảm trong quá khứ của Đới Manh bởi vì lo lắng bản thân thấy áp lực và bởi vì dù người xưa ấy có tuyệt vời đến thế nào thì cũng là chuyện đã qua không nên nhắc lại.

Chỉ một khoảng thời gian ngắn sau câu chuyện của Momo và Đới Manh, Ngũ Chiết xuất hiện lộng lẫy như nữ thần trong VCR mở màn. Momo và Đới Manh hét lên cùng với làn sóng fan hâm mộ trong khán phòng. Giọng hát ma mị của Ngũ Chiết trong bài "She will be loved" cùng với việc Ngũ Chiết thật bước ra từ đằng sau tấm màn đã khiến cho tất cả những hàng ghế ngồi đồng loạt bật dậy vì phấn khích. Trong phút chốc say sưa hát theo "Bảy năm", "Có chút ngọt", Momo nhận ra cô chưa từng trở nên như thế trước đây. Có lẽ là Momo đã bỏ qua quá nhiều thú vui đến mức cô không biết sở thích của chính mình là gì. Chỉ trong một thời gian ngắn từ khi gặp Đới Manh, Momo đã được thử qua hàng loạt những điều mà không nghĩ là cô sẽ trải nghiệm. Thậm chí khi Đới Manh hyper khoe cô biết vũ đạo "I wanna play", Jessica còn hưởng ứng theo bằng cách vỗ tay cổ vũ nữa. Thực sự là Momo chưa bao giờ cười nhiều như thế trong đời.

Và dù buổi concert toàn là ghế ngồi thì tất cả khán giả khu F bao xung quanh sân khấu đều đứng suốt buổi. Đới Manh đầu tiên là nắm tay, sau đó là ôm lấy Momo từ đằng sau, từng lời fanchant của fan cuồng nhiệt đều rót hết vào tai Momo. Tuy Momo đánh giá Đới Manh hát cũng không phải là tuyệt gì cho lắm nhưng giọng feel theo "Đồng tay đồng chân" lại ngập tràn cảm xúc. Đới Manh vừa hát vừa thì thầm vào tai Momo:

- Cảm ơn vì em đã xuất hiện. Dù em là định mệnh hay không phải định mệnh, đối với tôi, mùa xuân năm nay chính là định mệnh mà tôi chờ đợi suốt cả cuộc đời.

Momo nghe những lời sến súa của Đới Manh như nghe lời bài hát, bỗng nhiên người thực tế lại thấy nó không chỉ lãng mạn mà còn đáng yêu nữa. Momo vụt ra khỏi vỏ bọc lạnh lùng, rũ mình khỏi lớp băng đá đang dần tan chảy, Momo quay lại hôn lên môi Đới Manh một nụ hôn nhẹ như mây.

Đới Manh rất, rất shock. Dù là Momo đã chủ động nói về việc hẹn hò và đôi lúc còn bị kích thích đến mức chủ động kéo Đới Manh vào một cuộc chiến vui vẻ trong phòng ngủ nhưng chủ động hôn là điều Đới Manh không dám tưởng tượng ra. Momo không chỉ là hôn Đới Manh mà còn là thể hiện tình cảm ở nơi có rất nhiều người, thật sự không giống Mạc Hàn mà Đới Manh biết một chút nào.

Đới Manh nhìn lên sân khấu phụ nơi Ngũ Chiết đang fan service khi hát "Khi đêm đông ấm dần", miệng tự động nhoẻn ra cười:

- Hi vọng là Ngũ Chiết không thấy phiền vì nếu cậu ấy mà thấy chúng ta lúc này chắc là cậu ấy ghen tị đến chết mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top