Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống hàng ngày của Kim Trân Ni rất bận rộn, nàng gia nhập làng giải trí từ khi được người đại diện Phan Gia Văn tuyển chọn, đến nay đã gần sáu năm.

Tuổi nàng không lớn nhưng dựa vào điều kiện tốt cùng thiên phú cao của mình, hai năm qua nàng đã cho ra đời rất nhiều tác phẩm kinh điển, giải thưởng ban đầu lấy được là nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, hiện tại là diễn viên chính xuất sắc nhất.

Sáng sớm ngày thứ hai sau khi đăng ký kết hôn với Phác Thái Anh, Kim Trân Ni cùng trợ lý đến thành phố C quay phim.

Hôn nhân của nàng với Phác Thái Anh là kế hoạch ngoài ý muốn, nhưng ngoài ý muốn này sẽ không ảnh hưởng đến công việc của hai người họ.

Nghe có vẻ chua xót nhưng không ai trong hai người đề cập đến việc nên cùng ba mẹ vạch ra ngày cưới, lên danh sách khách mời, chuẩn bị kẹo mừng cùng hàng loạt các bước giống như trình tự kết hôn của bao người khác.

Mối quan hệ của hai người vẫn như lúc trước, cuộc hôn nhân của hai người không có gì khác ngoài trời biết đất biết, ngươi biết ta biết.

Lên xe ra sân bay, Kim Trân Ni lướt xong Weibo liền đưa điện thoại cho trợ lý Dương Hiểu, đang vừa muốn nhận sữa cùng bánh mì từ tay trợ lý, nàng chợt nhớ ra cái gì liền lấy điện thoại lại.

“Kim tỷ, làm sao vậy?” Dương Hiểu một tay cầm sữa bò, một tay cầm bánh mì, nghi hoặc không hiểu.

"Không có gì, chị gọi điện thoại. Sắp lên máy bay rồi, xuống xe không có thời gian gọi." Kim Trân Ni mỉm cười, nhìn xuống tìm số điện thoại của Phác Thái Anh trong danh bạ.

Nàng cho rằng thời điểm này Phác Thái Anh hẳn là còn đang ngủ, không ngờ điện thoại rất nhanh được kết nối, sau đó đầu dây bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp xen lẫn vui vẻ “Ân?” . Sau đó Kim Trân Ni hỏi: “Dậy sớm vậy?"

"Ân, hôm nay có vụ án mở phiên tòa."

Lời nói của Phác Thái Anh luôn ngắn gọn như vậy, trong trí nhớ của Kim Trân Ni, Phác Thái Anh hiếm khi hoạt bát như các bạn cùng lứa, ngay cả có người pha trò một chút, Phác Thái Anh lại rất nghiêm túc. Hiện tại nhớ đến, lại có chút thú vị.

“Thái Anh, tôi đi nơi khác quay phim, cảnh quay cũng không còn nhiều, khoảng hai ba ngày sẽ quay xong.” Kim Trân Ni cau mày, đối với việc báo cáo như vậy có chút không quen.

Cha mẹ hiểu công việc của nàng, hơn nữa đã nhiều năm, tự nhiên họ đã quen với việc nàng là người của công chúng, không cần phải báo cáo mọi chuyện. Bây giờ nàng chọn chủ động nói chuyện với Phác Thái Anh vì nghĩ đến mối quan hệ của hai người, từ khi quyết định sống chung, nàng ít nhất cũng phải từ từ bắt đầu thay đổi vài thứ.

Bình thường giữa người yêu nhau không phải thông báo lịch trình sao?

Người yêu sao? Kim Trân Ni cười khẽ, giữa hai người vốn cũng không bình thường.

“Ân.” Phác Thái Anh "Ân" một tiếng, sau đó thấy mình quá mức lạnh nhạt, lại nói thêm: “Chú ý nghỉ ngơi, đừng quên ăn.”

Đó là tất cả những gì cần nói. Chẳng lẽ lại có thể nói giỡn dặn dò một câu nhớ gọi cho tôi sao?

Kim Trân Ni nói, "Tôi biết rồi."

Lúc trước có thể nói chuyện phiếm về công việc, về tuổi thơ, ngay cả khi không quá sôi nổi, dù sao vẫn có đề tài để nói. Giờ đã gắn bó thân thiết hơn rồi, không tìm được chuyện để nói nữa, cũng không biết nên vui hay buồn.

Khi Kim Trân Ni chuẩn bị cúp máy, Phác Thái Anh ở bên kia thấp giọng nói: "Trân Ni, khi nào trở về nói với tôi trước, tôi đi đón cậu."

Phác Thái Anh trước đó đi đón nàng cũng dùng ngữ khí bình thản như vậy, Kim Trân Ni không nghĩ nhiều liền đồng ý: "Được, vài ngày nữa tôi sẽ gọi cho cậu."

Một câu liền xác định những ngày này hai người sẽ không liên lạc thường xuyên.

Trợ lý Dương Hiểu cầm lấy điện thoại mà Kim Trân Ni đưa lại, đem bánh mì cùng sữa bò ở trên bàn đưa cho nàng, thản nhiên hỏi: "Kim tỷ có bạn trai sao? Hay vẫn là bạn gái?"

Hiếm khi thấy Kim Trân Ni báo cáo với ai, chẳng trách có chút tò mò. Kim Trân Ni nổi tiếng như vậy, cho dù Dương Hiểu với tư cách trợ lý đã ở bên nàng rất lâu, đôi khi cũng khó tránh khỏi bát quái một chút.

"Sao em hỏi vậy? Chị ở chỗ nào giống đang yêu sao?" Kim Trân Ni cắm ống hút vào hộp sữa, mở gói bánh mì ra cắn một miếng.

Dương Hiểu ngồi gần hơn một chút, thấp giọng nói: "Vậy chị vừa rồi là báo cáo lịch trình với ai a? Ngay cả thời gian cũng nói rõ ràng, em cũng không có nghe thấy chị xưng hô 'ba mẹ" hay gì khác a".

Kim Trân Ni uống một ngụm sữa không khỏi bật cười, đặt bánh mì lên trên đầu gối, vươn tay đẩy trán của Dương Hiểu, cười nói: "Tiểu nha đầu này, cả ngày chú ý cái gì, lại học làm paparazzi chú ý đến đời sống riêng tư của chị sao?"

Dương Hiểu lè lưỡi, ngả người ngồi xuống, mỉm cười nói: "Nào có? Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, hiếu kì thôi nha, sẽ không nói cho người khác biết."

Cô đã theo Kim Trân Ni hơn một năm, sao có thể không rõ ràng như vậy? Hiếu kì là một chuyện, mấy tay paparazzi tìm tin tức kia lại là chuyện khác, sao có thể so sánh được?

Nhưng chỉ là Kim Trân Ni có tính khí tốt, đổi lại là người khác, sao cô dám hỏi? Nghĩ đến đây mình không còn vướng bận nữa, nếu thật sự là người yêu thì sẽ có ngày công khai thôi.

Dương Hiểu còn chưa kịp an ủi bản thân xong, Kim Trân Ni liền mỉm cười, mím môi nói: "Vừa rồi không phải bạn trai cũng không phải bạn gái, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Em đã từng gặp qua rồi, cô ấy từng đến đón chị."

"Ồ, là cái mặt như khối băng kia ..." Dương Hiểu cong môi, lộ vẻ thất vọng. Hóa ra là nữ nhân xinh đẹp từng đến gặp Kim Trân Ni, người kia thoạt nhìn rất tốt, nhưng lại quá lạnh lùng.

Kim Trân Ni không nói gì, im lặng uống sữa, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe đang rẽ vào bãi đậu của sân bay, khóe môi Kim Trân Ni cong môi chế giễu, làm sao nàng có thể nghĩ mình xuống xe không có thời gian gọi điện thoại đây? Cùng Phác Thái Anh gọi điện không bao giờ mất quá nhiều thời gian, ngươi hỏi ta đáp, thật đơn giản nhanh chóng.

Lên máy bay, Kim Trân Ni và Dương Hiểu ngồi ở hai ghế liền nhau.

Kim Trân Ni thích ngồi cạnh cửa sổ, Dương Hiểu đang đọc tạp chí, nàng không làm gì liền chống má nhìn những đám mây trắng bao quang bên ngoài cửa sổ.

Khi yên tĩnh nàng nàng luôn nghĩ đến điều gì đó để cho qua thời gian, vì nàng mới đăng ký kết hôn không lâu, cho nên bây giờ trong lòng nàng chỉ toàn là những ký ức đã cũ phủ đầy bụi kia.

Kỳ Duyệt, tên của ký ức đó là Kỳ Duyệt.

Lần đầu Kim Trân Ni gặp Kỳ Duyệt là trong đợt huấn luyện quân sự khi mới học năm thứ nhất. Kim Trân Ni trầm mặc ít nói, vì lần đầu tiếp xúc với môi trường mới, cho nên ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chú ý đến cô gái kia, mái tóc dài thẳng màu hạt dẻ, gương mặt thanh tú rạng rỡ như ánh mắt trời, phảng phất như chẳng có gì có thể làm nàng ấy ưu sầu.

Nàng ấy luôn tươi cười chào hỏi nhiều người, được nhiều người khen là vui vẻ, hoạt bát. Ngay cả Kim Trân Ni cũng không thể không đưa mắt nhìn, đôi khi nhìn nàng ấy mà nghĩ, trên đời này làm sao có cô gái thích cười như vậy?

Kim Trân Ni cho rằng cuộc sống đại học của nàng vẫn không có gì nổi bật. Nhưng nàng không thể đoán trước được, cuối cùng lại có một ngày, tiếng cười ngọt ngào đó xuyên qua tấm kính trong suốt mà nàng xây dựng, mạnh mẽ bước vào thế giới của nàng.

"Xin chào, tôi tên là Kỳ Duyệt, cậu tên gì?"

Kim Trân Ni cảm thấy có lẽ nàng sẽ luôn nhớ nụ cười kia. Từ lúc đó, nàng không thể tách khỏi Kỳ Duyệt dù nửa bước, hoặc có thể là nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc tách khỏi.

"Tôi tên là Kim Trân Ni."

Thời điểm đó, Kim Trân Ni rất dễ bị Kỳ Duyệt hấp dẫn, có lẽ là bởi vì cuộc sống của nàng quá ít tiếng cười, Kỳ Duyệt đã bù đắp cho điều này này. Nụ cười của Kỳ Duyệt có sự ấm áp của ánh mặt trời, khóe môi của Kim Trân Ni cũng mang theo ý cười, cảm thấy như được sưởi ấm, có ai lại muốn lần nữa rơi vào giá lạnh đâu?

Kim Trân Ni trốn trong sự ấm áp này không muốn bước ra. Cho nên, Kỳ Duyệt đã mang theo luôn ánh sáng trong cuộc đời của nàng đi mất.

"Kim tỷ, Kim tỷ?"

Dương Hiểu nhẹ nhàng đẩy cùi chỏ của Kim Trân Ni, bầu không khí tĩnh lặng ban nãy đã biến mất, thay vào đó là một cabin ồn ào.

"Ân? Làm sao vậy?" Kim Trân Ni cuối cùng cũng hoàn hồn mà nhìn lại, chỉ thấy những người xung quanh lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, nàng xấu hổ cười, "Thực xin lỗi, vừa rồi chị mãi suy nghĩ vài chuyện, chúng ta đi thôi."

Dương Hiểu đồng ý, cầm lấy vali của hai người rồi dẫn đầu đi ra ngoài, trong cabin không còn yên tĩnh nữa, vừa rồi cô không để ý đến giọng nói khàn khàn của Kim Trân Ni, có chút khác với vẻ bình thản thường ngày.

Lịch trình của Kim Trân Ni không biết từ đâu được tiết lộ, hoặc có lẽ đó là sắp xếp có chủ ý của công ty. Một số lượng lớn người hâm mộ cầm bảng hiệu có tên Kim Trân Ni, các phóng viên ngồi xổm chờ sẵn. Dương Hiểu thấy vậy bộ dạng liền trở nên nghiêm túc.

May mà công ty sớm đã có sắp xếp, Kim Trân Ni không dây dưa lâu liền thuận tiện lên xe rời đi, đi thẳng về khách sạn.

Dương Hiểu kéo hành lý vào phòng cho Kim Trân Ni rồi rời đi. Kim Trân Ni tẩy trang xong, đứng trước cửa sổ, dáng người cao ráo xinh đẹp của nàng phản chiếu trên khung cửa sổ, đôi mắt như vầng trăng lạnh lẽo, giống như có vạn điều suy tư.

Ngay sau đó, nàng lấy điện thoại ra mở cuộc gọi gần nhất, ngón tay cái ấn lên, chuyển sang trang WeChat, gửi cho Phác Thái Anh một câu: "Tôi đến nơi rồi."

Bên kia nhanh chóng đáp lại, chỉ ngắn gọn một từ: "Ừ."

Kim Trân Ni chưa kịp suy nghĩ gì thì điện thoại reo lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Phan Gia Văn", nàng nhướng mày, nhếch môi cười rồi nhấc máy: "Văn tỷ."

Nàng bỗng nhiên nhiệt tình cũng không có gì lạ, Phan Gia Văn này có thể được coi là người hùng số một đã một tay nâng nàng lên trời, quản lý vàng của công ty giải trí Star Night, hơn nữa rất công bằng, còn rất quan tâm đến nàng.

“Trân Ni, em đã đến khách sạn chưa?” Phan Gia Văn dùng một bên mặt cũng bả vai kẹp điện thoại, hai tay gõ phím, cười hỏi.

“Vừa mới đến, sao vậy, còn có nhiệm vụ khác sao?” Kim Trân Ni thở dài sau khi trả lời, cuộc sống của nàng bận rộn như vậy, hiếm khi được thảnh thơi.

Phan Gia Văn cong môi cười, dừng gõ phím, lấy điện thoại xuống nhún vai, sau khi thoải mái hơn một chút, cô nói với Kim Trân Ni: "Tỷ tỷ đây tìm em chỉ có thể là nhiệm vụ sao? Không thể nói chuyện phiếm sao?"

Cô mở một tài liệu bằng một tay, nhìn tiêu đề trên đó có chút trầm tư. Kim Trân Ni nổi tiếng là tận tâm, đã không nghỉ ngơi trong một thời gian dài. Thừa dịp hợp đồng hiện tại của nàng sắp hết hạn, đại lão bản muốn làm mọi cách để giữ nàng lại, tốt hơn hết là nên tranh thủ cho nàng đi nghỉ ngơi trước.

“Ân, Văn tỷ, chị muốn nói chuyện gì vậy?” Kim Trân Ni bước đến ghế sô pha, cầm điện thoại ngồi xuống, đôi chân dài xếp bằng thản nhiên, tay còn lại đặt lên tay vịn ghế sô pha, cử chỉ thoải mái lắng nghe.

Phan Gia Văn lật vài trang rồi nói: "Được rồi, không đùa với em nữa. Thực sự mà nói, có vài kịch bản tìm em. Chị lọc ra trong đó có một bộ phim cổ trang, nhà đầu tư cùng đạo diễn muốn em đóng vai nữ chính. Chút nữa chị sẽ gửi kịch bản cho em xem một chút. Nếu em có hứng thú, chúng ta liền nhận."

Phim cổ trang? Kim Trân Ni cau mày, dùng ngón tay gõ vào tay vịn ghế sô pha. Có thể khiến Phan Gia Văn đích thân liên lạc với nàng để thông báo cụ thể, không cần phải hỏi cát sê của chương trình. Nhưng nàng đã làm việc liên tục trong một thời gian dài, mỗi khi lao vào phim trường, nàng đều dùng rất nhiều sức lực.

Nghĩ đến đây, nàng nhẹ giọng nói: "Được, để em xem xong sẽ cân nhắc."

Sau khi cúp điện thoại, Kim Trân Ni lấy máy tính xách tay trong vali ra, tìm thấy email mà Phan Gia Văn vừa gửi trong hộp thư.

Nàng đặt máy tính xách tay lên hai chân, gõ hai đầu ngón tay lên bàn phím, lông mày có chút nhíu lại.

_____________________

Hết Chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top