Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Đối Tượng Tình Nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, Hyomin vừa đẩy cửa văn phòng liền nhìn thấy người con gái ngồi bên cửa sổ.

Cô ta mặc áo sơ mi màu xám mờ cắt may rất khéo, tay áo xắn lên cao, để lộ cánh tay khỏe khoắn. Nửa điếu thuốc hút dở gác trên chiếc gạt tàn ở bên cạnh, làn khói trắng từ từ bay lên. Còn Park Jiyeon đang cầm tách cà phê, chăm chú đọc báo.

Hyomin biết rõ, tại sao Park Jiyeon mới sáng sớm đã xuất hiện ở văn phòng của Tổ chuyên án “Vụ án cưỡng hiếp hàng loạt nhân viên bán hàng của Trung tâm thương mại”,

Vụ án này tương đối khó nhằn nên cấp trên “cáo già” của cô làm sao có thể bỏ qua cho vị đại thần này. Nghe nói, tối qua Đồn trưởng đã cùng Sunny đến khách sạn tìm Park Jiyeon, nhiệt tình mời cô ta hỗ trợ điều tra với tư cách “lãnh đạo tỉnh”.

Nghe thấy tiếng động, Park Jiyeon ngẩng đầu liếc cô một cái. Ánh mắt thâm trầm của cô ta khiến trái tim cô bất giác đập nhanh một nhịp.

Hyomin ngồi xuống vị trí của mình.

Trong phòng vô cùng tĩnh lặng. Viết báo cáo một lúc, Hyomin không nhịn được, ngẩng đầu nhìn người phía đối diện. Thấy cô ta không có phản ứng, cô liền vo viên tờ giấy lộn, ném về phía cô ta.

Park Jiyeon không ngẩng đầu, nhưng lập tức giơ tay bắt. Lúc này, cô ta mới nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ, đồng thời ném tờ giấy sang một bên.

Hyomin mở miệng: “Park Jiyeon, đây là vụ án của tôi. Bây giờ cô xuất hiện ở đây, tôi chẳng có gì để nói. Nhưng mọi người đều hiểu quy tắc, một vụ án kiêng kị nhất là nhiều lãnh đạo. Chúng ta “nước sông không phạm nước giếng”. Trong quá trình phá án, tôi không thích người khác can thiệp, cô đã rõ chưa?”

Park Jiyeon lại cầm tờ báo, cất giọng lạnh lùng: “Tôi không hiểu.”

Hyomin nghiến răng: “Cô…”

Im lặng vài giây, cô lại hỏi: “Vậy cô muốn thế nào? Tôi nói chuyện tử tế với cô, thái độ của cô là cái kiểu gì thế?”

“Phân tích tâm lý tội phạm…” Park Jiyeon đột nhiên ngắt lời: “Là công việc vô dụng nhất, ngu ngốc nhất trong số các phương pháp điều tra.” Cô ta cất giọng thản nhiên: “Tại sao tôi phải hiểu?”

Hyomin ngẩn người trong giây lát. Bắt gặp đôi mắt lạnh nhạt của cô ta, cô đột nhiên ý thức một điều, không phải cô ta đang tranh cãi hay cố ý đả kích cô. Cô ta thật sự coi thường, thậm chí chán ghét cái gọi là “tâm lý tội phạm”.

Tâm lý tội phạm trên thực tế là thông qua phân tích tâm lý học để phá án. Trước đó, Hyomin cũng bắt nguồn từ việc phân tích ở góc độ tâm lý mới đưa ra suy đoán: Tội phạm sống gần hiện trường gây án, có khả năng là công nhân… chứ không phải căn cứ vào chứng cứ cụ thể.

Hyomin rất thích môn tâm lý tội phạm, thích kiểu phân tích trời ơi đất hỡi này, vì nó mang lại cảm giác tự mình khai phá một con đường. Mỗi khi đứng ở hiện trường gây án, các kiểu suy đoán về tội phạm sẽ tự động hiện lên trong bộ não của cô. Những kiến thức và kỹ năng mà Hyomin được học ở trường cảnh sát, dường như không biến mất theo trí nhớ của cô.

Tuy nhiên, ngành cảnh sát Hàn Quốc hiện nay không mấy coi trọng môn tâm lý tội phạm. Một số cảnh sát hình sự lớn tuổi thậm chí còn có ác cảm và thái độ bài xích, bởi họ cho rằng, tâm lý tội phạm là những lập luận mơ hồ, không đáng tin cậy.

Hyomin không ngờ, một cảnh sát trẻ tuổi, danh tiếng lẫy lừng như Park Jiyeon lại có ý nghĩ cổ hủ và bảo thủ như vậy.

Im lặng vài giây, cô đột nhiên đứng dậy, đi đến chiếc bảng trắng ở giữa văn phòng.

Trên tấm bảng vẫn còn hàng chữ kết luận của cô ngày hôm qua:

“1. 25 đến 30 tuổi. Học lực cấp ba, thi trượt đại học.

2. Ly hôn hoặc bị bạn gái sống chung lâu ngày bỏ rơi.

3. Hay uống rượu, đánh nhau, cờ bạc.

4. Công nhân, nhân viên chuyển phát nhanh, lái xe…”

“Park Jiyeon!” Hyomin gọi tên người con gái.

Cô ta nhướng mắt nhìn cô.

“Cô hãy nghe xong phân tích của tôi rồi kết luận cũng chưa muộn.” Cô nói.

Park Jiyeon không lên tiếng, mà chỉ nhìn cô chăm chú, tựa như xem xét, cũng giống như chẳng quan tâm.

Hyomin nhìn lên tấm bảng. Hôm qua, cô chỉ nhanh chóng đưa ra kết luận, không kịp trần thuật nguyên nhân. Vừa rồi, cô mới viết báo cáo chi tiết. Cô cất giọng đanh thép:

“Tâm lý học tội phạm “vô dụng nhất” nói cho chúng ta biết, tội phạm hiếp dâm được chia thành bốn loại. Thứ nhất là loại “bù đắp”. Loại người này thất bại trong cuộc sống hiện thực, lòng tự trọng thấp, thậm chí hay xấu hổ, lầm lì, hướng nội. Bọn họ cưỡng hiếp phụ nữ để bù đắp cho sự vô năng của mình. Rõ ràng, tội phạm của chúng ta không phải loại này.

Thứ hai là tội phạm thuộc loại “ngược đãi”, cũng là loại biến thái về mặt tình dục, chuyên dùng bạo lực hành hạ nạn nhân mới đạt được khoái cảm. Tội phạm của chúng ta tuy cũng gây tổn thương đến thân thể nạn nhân, nhưng vẫn không thể coi là ngược đãi bằng bạo lực.

Thứ ba là loại hình nhất thời kích động. Tội phạm cũng không phải là loại người này.

Hắn là loại hình thứ tư, tội phạm cưỡng hiếp để phát tiết sự phẫn nộ.”

Park Jiyeon nhìn cô chăm chú, trên mặt vẫn không có biểu hiện nào khác.

Hyomin nói tiếp: “Loại tội phạm này trong cuộc sống tràn đầy sự phẫn nộ, do đó, hắn phạm tội để giải tỏa bản thân. Bất kể gây tổn thương đến thân thể nạn nhân hay hành vi đập phá hiện trường đều chứng tỏ điều này.

Đối với một người đàn ông thuộc tầng lớp “cổ cồn xanh” thu nhập thấp, nhưng lại khao khát thể hiện sức mạnh và đặc tính đàn ông, lối thoát nào mới khiến hắn có thể đạt được kích thích, phát tiết sự phẫn nộ? Câu trả lời là: cờ bạc, uống rượu, đánh nhau, sex hay phóng xe. Vì vậy, chắc chắn hắn có một hoặc nhiều sở thích nói trên.”

(Cổ cồn xanh chỉ những người lao động chân tay như công nhân…)

Hyomin nói một hơi tương đối dài. Có lẽ bởi vì thần sắc tập trung nên đôi mắt cô đầy hưng phấn, sáng lấp lánh. Park Jiyeon nhìn cô, chỉ im lặng hút thuốc, cũng không rõ cô ta đang nghĩ gì?

“Tội phạm còn một đặc điểm rõ ràng, đó là hắn có một tâm trạng phức tạp đối với phụ nữ, dùng từ ngữ dễ hiểu hơn chính là “vừa yêu vừa hận”.

Trong quá trình phạm tội, hắn không ngừng ngược đãi thân thể nạn nhân, đây là hận. Nhưng hắn lại dùng miệng để khiến nạn nhân đạt cao trào, hơn nữa, Gong Sayeon cho biết, hắn chỉnh ánh sáng trong phòng ngủ, mở tivi ngoài phòng khách, điều này không có tác dụng che giấu hành vi phạm tội, ngược lại tạo ra không khí “gia đình”. Đây chính là yếu tố “yêu”.

Bởi vì tội phạm có tính cách và ngoại hình rất đàn ông nên tôi nghĩ, hắn không gặp khó khăn trong việc thu hút phụ nữ. Do đó, tôi đoán, hắn từng có mối quan hệ nam nữ ổn định và lâu dài, ví dụ kết hôn hay sống chung, nhưng mối quan hệ đã bị phá vỡ nên hắn mới có tâm trạng yêu hận đan xen.

Về tuổi tác và học lực, rất đơn giản, tội phạm đã thể hiện rõ nhân sinh quan và học lực qua việc lựa chọn nạn nhân. Hai nạn nhân ở độ tuổi hai mươi tư, hai nhăm, học lực không cao nhưng đều là nhưng đều là những cô gái độc lập. Nói một cách khác, họ là “người phụ nữ vừa trưởng thành và có công việc ổn định”. Trong quá trình tìm kiếm nạn nhân, tội phạm có tính gia trưởng của chúng ta sẽ chọn đối tượng hắn cảm thấy “xứng với bản thân”. Vì vậy, tuổi của hắn tầm từ 25 đến 30 tuổi. Bởi vì nếu nhỏ quá sẽ chưa hình thành nhân sinh quan như vậy, nếu lớn tuổi một chút, hắn đã gây án từ lâu chứ không phải đợi đến bây giờ mới bắt đầu.

Tất nhiên, cũng chính điều này đã phản lại hắn. Bởi vì hắn chọn đối tượng như tôi nói ở trên nên sau khi bị hại, họ đều báo cảnh sát chứ không âm thầm ngậm đắng nuốt cay. Do đó, chúng ta mới có thể phá án.

Về việc thi trượt đại học, bởi vì hắn theo đuổi sự kích thích, cộng với tính cách gia trưởng và chất chứa sự phẫn nộ với hiện thực cuộc sống nên hắn không thể tập trung học hành. Nguyên nhân quan trọng hơn, nếu thi đỗ đại học, hắn sẽ có cơ hội đi ra ngoài, chứ không phải ở lại đây làm một người công nhân.”

***

Sau khi đưa ra lập luận, Hyomin đi đến bên bàn, cầm cốc trà uống một ngụm mới nhướng mày nhìn Park Jiyeon.

“Cô thấy sao? Đã phục chưa?” Cô hỏi bằng ngữ khí có phần đắc ý.

Park Jiyeon lặng lẽ nhìn cô. Sau đó, cô ta mở miệng: “Mỗi vấn đề cô phân tích đều đúng cả. Tuy nhiên, cô sẽ không phá nổi vụ án. Bảo tôi phục thế nào đây?”

Hyomin trợn trừng mắt trong giây lát.

Cô không phá nổi vụ án ư? Không thể có chuyện đó.

Park Jiyeon lại cất giọng lãnh đạm: “Có dám đánh cược không? Nếu cô thắng, tôi sẽ không nhúng tay vào vụ án này. Còn nếu tôi thắng…” Nói đến đây, cô ta dừng lại.

Hyomin lập tức tiếp lời: “Nếu cô thắng, tôi sẽ phục tùng tuyệt đối, cô bảo tôi làm gì, tôi sẽ làm theo, nhất định không nuốt lời.”

“Được.”

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, không tiếp tục nói những lời thừa thãi.

Đúng lúc này, Sunny đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một tập tài liệu dày cộp.

“Lão đại! Cảnh sát Park!” Sắc mặt cậu ta có chút kỳ quái và bất lực: “Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin nào trước?”

Hyomin lườm cậu ta một cái: “Tất nhiên là tin tốt rồi.”

Sunny ném tập tài liệu xuống bàn làm việc của cô: “Tin tốt là, chúng ta đã xác định được danh sách đối tượng tình nghi. Tin xấu là…” Cậu ta nhún vai: “Có tất cả 75 nghi phạm. 75 người đấy, lão đại! Đây chắc là con số kẻ tình nghi lớn nhất trong lịch sử ngành cảnh sát ở thành phố Busan.?”

Hyomin ngẩn người, cầm tập tài liệu: “Sao có thể như vậy?”

Sunny nhăn nhó: “Lão đại, chúng ta xui xẻo quá! Trong phạm vi cách hiện trường vụ án năm cây số có một nhà máy tên LamTinh. Nhà máy này có mấy trăm công nhân, phần lớn phù hợp với chân dung của cậu: đàn ông từ 25 đến 30 tuổi, thân hình vạm vỡ, học lực cấp ba, thay nhau làm ba ca nên thời gian linh hoạt. Nhà máy này trước kia làm ăn rất tốt, mấy năm nay xuống dốc nghiêm trọng nên có rất nhiều công nhân bị bạn gái bỏ rơi. Lão đại, lần này chúng ta chẳng khác nào “mèo mù vớ phải chuột chết”, nhiều thế làm sao điều tra hết được.”

Hyomin há hốc mồm, vô ý thức quay sang Park Jiyeon.

Cô ta đang tựa vào thành ghế, tư thế rất thoải mái. Thần sắc của cô ta như đã sớm định liệu ra kết quả này.

Không ngờ cô ta có thể nắm rõ tình hình như trong lòng bàn tay, Sunny còn tiếp tục lải nhải, trong khi Hyomin chỉ muốn đâm đầu vào tường cho xong.

Trong một phạm vi nhỏ như vậy mà có tất cả hơn bảy mươi thanh niên độc thân từng bị bạn gái bỏ rơi. Chuyện này thật khó tin, đúng là khảo nghiệm năng lực con người quá đi.

Hơn nữa, cô còn vừa đem tôn nghiêm của mình ra đánh cược.

Hyomin: “Khụ… Sunny, cậu ra ngoài trước đi!”

“Vâng.”

Sau khi Sunny đi ra ngoài, trong phòng lại khôi phục không khí yên tĩnh.

Hyomin nhất thời không biết nói gì. Cô định giở trò vô lại, không thừa nhận mình đã thua, nhưng trong khi đang ngẫm nghĩ câu từ thích hợp, cô liền nhìn thấy Park Jiyeon gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như nước.

Hyomin bỗng có chút ngại ngùng: “Chuyện này…”

“Cúi đầu, ngậm miệng lại.” Cô ta từ tốn ngắt lời cô: “Khi nào tôi bảo cô nói, cô mới được lên tiếng.”

Hyomin sững sờ, Park Jiyeon đã cúi xuống tiếp tục đọc báo.

Hyomin phẫn nộ lật giở tập hồ sơ về đối tượng tình nghi, trong đầu nghĩ thầm, đúng là đồ thần kinh!

Căn phòng lại rơi vào trạng thái tĩnh mịch.

Tuy có chút không cam lòng và ấm ức nhưng Hyomin nhanh chóng gạt hết mọi chuyện ra khỏi đầu óc, tập trung nghiên cứu hồ sơ về đối tượng tình nghi.

Không biết bao lâu sau, ngoài cửa có tiếng động nhẹ, cô ngẩng đầu, phát hiện chỗ ngồi của Park Jiyeon trống không. Cửa văn phòng khép hờ, cô ta đã đi ra ngoài.

***

Bên ngoài là phòng làm việc lớn của đội hình sự. Khi Park Jiyeon đi qua, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi. Cô ta chỉ lãnh đạm gật đầu, bộ dạng toát ra một vẻ rất khó gần.

Bên ngoài văn phòng của đội hình sự là một hành lang dài. Lúc này, nơi đó không một bóng người. Park Jiyeon đứng dựa vào bờ tường, nghiêng đầu châm điếu thuốc. Sau đó, cô ta phóng tầm mắt về phía xa xa, lặng lẽ hút thuốc.

Đầu cầu thang truyền tới tiếng bước chân, có người đang đi lên.

“Bác sĩ Ham.” “Bác sĩ Ham lại đến đưa cơm đấy à?” Một cảnh sát hình sự từ văn phòng đi ra, nhiệt tình chào hỏi.

“Chào buổi sáng!” Giọng nói phụ nữ ôn hòa như ngọn gió xuân vang lên.

Park Jiyeon búng tàn thuốc, ngoảnh đầu về bên đó.

Ham EunJung vừa vặn đi đến, tay cầm cặp lồng cơm, gương mặt trắng trẻo của chị nở nụ cười nhàn nhạt. Vừa ngẩng đầu, chị liền chạm phải ánh mắt của Park Jiyeon.

Ham EunJung tĩnh lặng trong giây lát rồi chậm rãi rời mắt đi chỗ khác. Giây tiếp theo, chị đi qua chỗ Park Jiyeon đang đứng, như đối phương không hề tồn tại.

Park Jiyeon dõi mắt theo đối phương, khóe miệng bất chợt nhếch lên. Sau đó, cô ta tiếp tục nhìn ra bên ngoài, không ngừng nhả khói thuốc.

***

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hyomin lên tiếng mà không ngẩng đầu: “Tôi có thể ngẩng đầu chưa? Tôi có thể nói chuyện chưa? Cô hãy đưa ra mệnh lệnh rõ ràng đi lão đại. Bằng không, tôi sẽ chẳng biết đâu mà lần!”

Người vừa vào im lặng một hai giây rồi cất giọng dịu dàng: “Hyomin!”

Hyomin ngẩng đầu, liền mỉm cười: “Là chị à?”

EunJung thong thả đi đến trước mặt cô, đặt hộp cơm lên bàn, vừa mở nắp vừa hỏi: “Em tưởng là người nào?”

Hyomin hất cằm về phía cửa ra vào: “Người thâm hiểm ở ngoài kia.”

Ý cười trong khóe mắt EunJung tan biến, chị đẩy khay thức ăn đến trước mặt cô, ngồi xuống phía đối diện: “Mau ăn đi!”

“Vâng.” Cô cũng không khách sáo, cầm đũa chén ngon lành. Ham EunJung tựa vào thành ghế, yên lặng nhìn cô ăn cơm.

Trong lòng vẫn nhớ đến vụ án nên ăn một lúc, cô không nhịn được, lại cầm tập hồ sơ lên xem. Ham EunJung liếc qua tập tài liệu, hỏi nhỏ: “Việc phá án không thuận lợi sao?”

Hyomin ngẩng đầu nhìn chị. Trước mặt người này, cô cũng không tỏ ra sĩ diện mà gật đầu thừa nhận: “Em chưa từng gặp vụ nào khó giải quyết như vậy.”

Đây là câu nói thật lòng.

Tuy Hyomin là “thần thám dân đen” của đồn TARA, có chút tiếng tăm ở thành phố Busan nhưng suy cho cùng, một đồn cảnh sát nhỏ lấy đâu ra vụ án phức tạp. Cô từng phá vụ giết người, nhưng hung thủ là nông dân ở một làng phụ cận. Sau khi gây án, ông ta sợ đến mức cả ngày đóng cửa, không dám ra ngoài. Cô đi một vòng quanh ngôi làng đó, căn cứ vào quan hệ ân oán tình thù của nạn nhân, lập tức tìm ra nghi phạm. Chỉ sau một cuộc thẩm vấn, đối phương đã suy sụp tinh thần và thừa nhận tội lỗi. Cô cũng từng phá vụ hiếp dâm nhưng tội phạm là một thanh niên trẻ tuổi, thậm chí không dùng bao cao su, để lại DNA ở khắp nơi, không phá được vụ án mới là lạ.

“Vụ này khác hoàn toàn.” Hyomin giải thích: “Tội phạm lên kế hoạch chu đáo, tỉ mỉ, không để lại bất cứ manh mối nào. Ngoài ra…” Cô thở dài: “Ở gần đây có một nhà máy nên có quá nhiều đối tượng tình nghi phù hợp với chân dung tội phạm.”

Nói xong, cô chán nản nằm bò ra bàn. EunJung nhìn cô bằng ánh mắt mang hàm ý nào đó, chị đột nhiên mỉm cười.

“Chị cười gì thế?” Cô nhíu mày.

EunJung cất giọng nghiêm túc: “Hyomin, trên đời này không có vụ án nào là em không phá được, trước kia hay sau này cũng thế.”

Hyomin chớp chớp mắt, lập tức ngồi thẳng người: “Tại sao chị lại có lòng tin về em như vậy?”

EunJung đứng lên, thong thả thu dọn hộp cơm, sắc mặt vẫn bình thản như cũ: “Bởi vì em là Park Hyomin. Người… “chị em tốt” duy nhất của chị.” Nói xong, chị ngẩng đầu nhìn cô.

Hyomin đờ ra mất mấy giây. Trong lòng cô phảng phất có một tâm tình đang sôi sục nào đó đã bị câu nói của chị đốt cháy.

Trầm mặc vài giây, cô gật đầu: “Ừ! Chuyện khác không cần bàn nhiều, khi nào vụ này kết thúc, em sẽ mời chị ăn một bữa no say.”

Ham EunJung mỉm cười: “Được!”

Do gần đây bận rộn cả ngày lẫn đêm nên sau khi ăn uống no nê, Hyomin cảm thấy căng da bụng chùng da mắt. Cô híp mắt nhìn EunJung, thấy chị đang cầm quyển sách ở trên bàn lên đọc.

Bây giờ đang là giữa trưa, trời nắng như thiêu như đốt. Cô không nhẫn tâm bảo chị ra về vào lúc này.

“Em ngủ một lát, chị cũng nghỉ ngơi đi.” Cô lên tiếng: “Về muộn một chút cũng được.”

“Ừ, em cứ nghỉ ngơi đi!”

Buổi trưa gió hiu hiu thổi, lá cây bên ngoài cửa sổ nhuộm một màu vàng óng. Hyomin nằm bò xuống mặt bàn, gối đầu lên cánh tay, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.

Ham EunJung yên lặng đọc sách một lúc rồi ngẩng đầu.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, vừa vặn chiếu lên mặt bàn của Hyomin, càng tôn thêm nước da trắng ngần của cô. Tư thế ngủ của cô giống một bé trai, nhưng không còn vẻ tùy ý, ngông nghênh thường ngày mà rất yên tĩnh và đáng yêu.

EunJung lặng lẽ ngắm Hyomin một lúc rồi buông quyển sách, đứng dậy đi về phía cô.

Chị đứng bên cạnh bàn, ánh mắt dừng lại ở gương mặt cô. Tia nắng vàng chiếu lên hai người, vừa ấm áp vừa rực rỡ. Ham EunJung cụp mi mắt, chống một tay xuống mặt bàn.

Một lúc sau, chị cúi thấp người, đồng thời nhắm mắt, từ từ ghé sát Hyomin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top