Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Người Tôi Yêu Thương (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đi lên cầu thang, Sunny liền nhìn thấy Park Jiyeon đứng cạnh bờ tường hút thuốc.

Đối với vị đại thần này, Sunny có chút e dè, nhưng trong lòng vẫn hết sức kính nể. Cậu ta không còn thái độ tùy ý như đối với Hyomin, mà nghiêm chỉnh chạy đến trước mặt, đưa tài liệu cho cô ta: “Cảnh sát Park, đây là tư liệu của bốn đối tượng tình nghi mới bổ sung.”

Park Jiyeon nhận tập tài liệu: “Ừm.”

Nói xong, cô ta liền quay người đi vào phòng. Sunny ngẫm nghĩ, lại mở miệng: “Cảnh sát Park…”

Park Jiyeon ngoảnh đầu nhìn cậu ta.

“Lão đại của chúng tôi tuy tính hơi thô lỗ một chút nhưng về bản chất là rất tốt, lại có năng lực. Thật ra, cậu ấy luôn sùng bái cô, mong cô hãy khoan dung với cậu ấy.”

Park Jiyeon không nói một lời, đẩy cửa đi vào phòng. Cuối cùng cũng thành công trong việc giúp lão đại “vuốt đuôi” vị thần thám danh tiếng lẫy lừng, Sunny rời đi với tâm trạng vui vẻ.

Vừa đẩy cửa, Park Jiyeon liền nhìn thấy một hình bóng cao lớn đứng cạnh bàn làm việc của Park Hyomin, đang cúi thấp người. Ánh nắng hắt lên thân thể bọn họ, cô ta chỉ có thể nhìn thấy gương mặt nghiêng của Ham EunJung đang ghé sát mặt cô gái.

Bây giờ là giờ nghỉ trưa, không ngờ lại có người đi vào phòng nên khi nghe thấy tiếng động, Ham EunJung lập tức quay đầu.

Bốn mắt chạm nhau.

Park Jiyeon bình thản đi về vị trí của mình, đặt tập hồ sơ lên bàn.

Văn phòng không lớn, bàn làm việc của hai người chỉ cách hơn một mét. EunJung liếc qua Park Jiyeon, chậm rãi đứng thẳng người, gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ.

Park Jiyeon cúi xuống xem tài liệu, coi người trước mặt như không tồn tại.

“Hu hu…” Tiếng nức nở khe khẽ vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ quặc trong phòng.

Hai người đồng thời quay sang Hyomin, nơi phát ra tiếng khóc. Trên gương mặt trắng ngần của cô, hàng lông mày đen nhíu chặt, thần sắc có chút bi thương. Giây tiếp theo, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống.

Thần sắc Ham EunJung có chút biến đổi, chị cúi xuống nhìn Hyomin chăm chú. Nhưng vừa định giơ tay lau nước mắt trên mặt cô, chị liền nghe một giọng nói nhàn nhạt truyền tới: “Người ta đã khóc thế kia, cô còn hôn được sao?”

Ham EunJung liền dừng động tác, nhướng mày nhìn đối phương. Nhưng Park Jiyeon vẫn cúi đầu đọc báo, sắc mặt bình thản, phảng phất không thấy chuyện đang diễn ra.

Cuối cùng, Ham EunJung vẫn giơ tay lau nước mắt cho Hyomin. Dù đang trong mơ nhưng dường như cô vẫn cảm thấy sự vỗ về từ thế giới bên ngoài. Cô lẩm bẩm câu gì đó, chân mày giãn ra, nước mắt ngừng rơi.

Đúng lúc này, cửa văn phòng mở ra, Sunny đi vào.

Bắt gặp cảnh lão đại ngủ say sưa, trong khi hai người kia một đứng một ngồi, âm thầm đối mắt, cậu ta cảm thấy hơi kỳ quặc nhưng cũng chẳng suy nghĩ sâu hơn mà mỉm cười chào hỏi Ham EunJung rồi đặt một tập tài liệu lên bàn Park Jiyeon: “Cảnh sát Park, còn một hồ sơ nữa.”

Ham EunJung xách cặp lồng cơm đi ra ngoài. Đến cửa, chị đột nhiên dừng bước, mở miệng gọi: “Sunny!”

“Vâng.” Sunny quay sang.

“Hãy chăm sóc tốt lão đại của các cậu.” Ham EunJung điềm nhiên nói: “Đừng để bất cứ người nào… bắt nạt cô ấy.”

Sunny ngây ra, Park Jiyeon cũng nhướng mày nhìn.

Sunny lén liếc qua Park Jiyeon, nghĩ bụng: Ai có thể bắt nạt lão đại chứ? Có lẽ, người duy nhất bắt nạt chị ấy chính là vị này. Bác sĩ Ham ghen rồi, ghen rồi kìa!

Ngoài mặt, cậu ta không tỏ thái độ, chỉ cười hì hì: “Bác sĩ Ham cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc lão đại thỏa đáng.”

Sau khi EunJung ra về, Sunny cũng đi ra phòng ngoài. Park Jiyeon nhìn Hyomin một lúc rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc báo.

***

Hyomin lại nằm mơ, vẫn là khu rừng âm u, thác nước trắng xóa, bãi cỏ ẩm ướt ở dưới chân đó. Người con gái vẫn ngồi dưới thác nước, nhìn cô chăm chú.

“Cô là ai?” Cô hỏi.

Cô ta lặng thinh. Mãi cho tới khi đôi mắt đen ngấn nước, cô ta mới cất giọng trầm thấp dày dặn bên tai cô: “Đợi khi nào chị tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn. Cuộc đời em sẽ không lấy ai khác ngoài chị.”

Hyomin nhoẻn miệng cười. Người đó cũng mỉm cười với cô.

Đúng lúc này, Hyomin đột nhiên nghe thấy tiếng gào khóc của một người phụ nữ. Cô đưa mắt quan sát xung quanh, phát hiện chẳng có một ai. Khi cô quay đầu, người con gái đã biến mất.

Bốn bề sương mù dày đặc nên chẳng nhìn rõ thứ gì, cô bỗng dưng phát hiện, là bản thân đang khóc. Một mình cô đứng giữa khu rừng rậm âm u như nấm mồ, khóc xé ruột xé gan.

Giấc mơ là sự phản chiếu hiện thực, giấc mơ là một sự lưu đày của tiềm thức. Nhưng nếu cô từng yêu tha thiết một người, từng vì người đó đau đớn khôn cùng, vậy thì tại sao những năm qua, cô lại chẳng nhớ gì? Tại sao cô lại quên sạch mọi ký ức?

Hyomin từ từ mở mắt.

Đập vào mắt cô đầu tiên là bàn ghế, tấm bảng trắng, máy tính… quen thuộc, chỉ là xung quanh tối mờ mờ.

Trời đã tối rồi?

Cô lau nước mắt, ngồi thẳng dậy. Hóa ra không phải trời tối mà rèm cửa sổ bị đóng kín từ bao giờ. Park Jiyeon ngồi ở nơi không có ánh sáng nên cô nhìn không rõ gương mặt của cô ta.

Mấy hộp cơm trên bàn cũng biến mất, Ham EunJung đã ra về.

Hyomin khịt khịt mũi. Người này giữa ban ngày ban mặt bày ra trò âm u tăm tối như vậy để làm gì chứ?

Kể từ lần đầu tiên cô gặp cô ta, dường như cô ta luôn thâm trầm, bí ẩn như vậy.

“Park Hyomin!” Cô ta đột nhiên gọi tên cô.

“Gì thế?” Cô cất giọng hơi khàn khàn. Cuộc đối thoại trong căn phòng tối tự dưng có một cảm giác trống trải khó diễn tả.

“Cô khóc đã đủ chưa?” Cô ta hỏi.

Hyomin đờ người. Quả nhiên cô ta đã nhìn thấy cô khóc, mất mặt quá đi.

“Tôi sẽ giúp cô phá vụ án này.” Cô ta nói tiếp.

Hyomin hơi bất ngờ. Im lặng vài giây, cô hỏi: “Sao tự dưng cô tốt bụng thế? Điều kiện là gì?”

“Ha…” Cô ta cười khẽ một tiếng: “Điều kiện là cô giúp tôi làm một việc.”

“Việc gì?”

“Việc riêng.”

Hyomin ngẫm nghĩ rồi trả lời dứt khoát: “Được thôi.”

Park Jiyeon châm một điếu thuốc, đốm lửa lập lòe hắt lên gương mặt cô ta.

Hyomin đứng dậy kéo sợi dây, mở rèm cửa. Ánh nắng chói chang của buổi chiều lập tức chiếu vào phòng. Có lẽ do ánh sáng đến quá đột ngột, Park Jiyeon hơi nghiêng đầu về một bên theo phản xạ.

Hyomin kinh ngạc nhìn người con gái. Bởi vào thời khắc này, trán cô ta rịn đầy mồ hôi, sắc mặt hơi nhợt nhạt, đồng thời ửng đỏ một cách bất thường.

Trong phòng bật điều hòa, làm gì có chuyện nóng đến mức này, lẽ nào cô ta bị đau ở đâu?

“Cô sao thế?” Hyomin hỏi.

Park Jiyeon quay mặt sang một bên, lãnh đạm trả lời: “Tôi không sao. Chúng ta bắt đầu nói về vụ án đi!”

Ngữ khí của cô ta vô cùng lạnh lùng, toát ra một vị uy nghiêm, khiến người đối diện bất giác nể sợ. Ngoài ba nghi vấn mà cô ta chỉ ra trong hôm đầu tiên ở hiện trường, Hyomin chưa từng nghe cô ta phân tích cụ thể về vụ án. Liên tưởng đến danh tiếng của cô ta, trong lòng cô có chút chờ mong.

“Cô hãy treo bản đồ lên!” Park Jiyeon hít một hơi thuốc lá, cất giọng trầm thấp.

Hyomin vừa treo tấm bản đồ toàn bộ khu TARA lên bảng trắng vừa lên tiếng: “Thần thám Park này, tuy chúng ta không hợp cạ nhưng con người tôi luôn biết nghĩ đến đại cục. Nếu không được khỏe thì cô hãy về nghỉ ngơi đi. Nếu cần khám bệnh, tôi rất thân quen với chủ nhiệm Yang của bệnh viện Busan, y thuật của ông ấy không tồi. Nếu cô muốn khám bác sĩ Đông y, tôi cũng quen một người có tay nghề giỏi. Cô không cần cám ơn tôi, chỉ cần xóa bỏ cam kết đánh cược giữa chúng ta là được.”

Sau khi treo bản đồ ngay ngắn, Hyomin quay đầu về phía cô ta. Lúc này, sắc mặt cô ta dường như đã khá hơn, trán không còn mồ hôi, ánh mắt càng trở nên lãnh đạm.

“Không được.” Park Jiyeon đáp ngắn gọn.

Hyomin: “Hừ…”

Park Jiyeon dụi mẩu thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy đi về bên này, thuận tay cầm cây bút chì trên mặt bàn. Bởi vì cách rất gần nên cô có thể thấy rõ, bộ áo sơ màu tối và quần đen càng tôn thêm thân hình cao ráo, vai rộng, eo nhỏ và đôi chân dài của cô ta. Rõ ràng là một người tuấn tú nhưng khí chất của cô ta lại rất lạnh lùng.

Trong cuộc đời, cô chưa từng gặp một người cảnh sát hình sự, một thần thám như cô ta.

Park Jiyeon ngẩng đầu quan sát tấm bản đồ bằng ánh mắt trầm tĩnh. Hyomin nổi lòng hiếu kỳ, không biết cô ta làm cách nào để tìm ra tội phạm trong hơn bảy mươi đối tượng tình nghi.

Thật ra, Hyomin không phải bó tay hoàn toàn. Dựa vào bản lĩnh của mình, sau khi thẩm vấn hết bảy mươi mấy người, chắc chắn cô có thể tìm ra nghi phạm lớn nhất. Nhưng làm vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, hơn nữa sẽ rút dây động rừng. Ngoài ra, một khi làm lớn chuyện, các nạn nhân sẽ càng bị tổn hại danh dự nhiều hơn. Đó là tình trạng mà cô cũng không muốn đối diện.

Do đó, kể cả khi Park Jiyeon không ra tay, cô cũng sẽ nghĩ cách khác. Bây giờ, cô ta chịu tham gia… vậy thì xem cô ta giải quyết thế nào.

Đúng lúc này, cô ta liếc cô một cái: “Cô là người mù đường đúng không?”

Hyomin: “Đúng…”

“Mù đường đến mức nào?”

“Hả… thường xuyên không tìm ra phương hướng.”

Park Jiyeon không nhìn cô mà cầm bút chì vẽ hai vòng rồi dừng lại.

“Một bước là có thể phá án.” Cô ta cất giọng nhàn nhạt.

Hyomin giật mình, nghe cô ta nói tiếp: “Nhưng đối với người bị mù đường thì cần ba bước. Cô hãy nghe cho kỹ.”

Khóe miệng Hyomin giật giật.

“Thứ nhất, mỗi con người đều lộ trình hằng ngày của mình.” Park Jiyeon cất giọng trầm thấp, giơ tay khoanh tròn mấy điểm trên bản đồ: “Lộ trình của Jang Sohyun và Gong Sayeon là nhà, trung tâm thương mại, quán ăn, siêu thị. Mỗi người đều có một tấm bản đồ riêng.” Cô ta rời đầu bút chì tới nhà máy LamTinh, lại khoanh tròn ở đó: “Tội phạm cũng có lộ trình hoạt động của hắn: Nhà máy, quán ăn, quán internet… Hắn chọn hai cô gái này làm mục tiêu, nhất định là vì, lộ trình hoạt động thường ngày của bọn họ và tội phạm sẽ giao nhau hay trùng lặp ở một thời gian và không gian nào nó. Trong cùng một lộ trình, hắn đã phát hiện ra bọn họ.”

Hyomin ngẩn người.

Câu nói của cô ta nghe qua có vẻ phức tạp, nhưng chẳng phải là những lời thừa thãi hay sao? Tất nhiên tội phạm tình cờ gặp các nạn nhân, sau đó mới xác định mục tiêu.

Hyomin trầm tư suy nghĩ. Thời gian, không gian, con người, lộ trình hoạt động… Bộ não cô phảng phất xuất hiện một tấm bản đồ lập thể, bỏ cả ba đối tượng vào trong đó.

Cô đã có cảm giác về những điều Park Jiyeon nêu ra nhưng cảm giác này vẫn hết sức mơ hồ.

Park Jiyeon nhìn cô, tiếp tục mở miệng: “Thứ hai, sau khi phát hiện mục tiêu, để nghiên cứu đối tượng, cũng là vì dục vọng trong nội tâm, chắc chắn lộ trình hoạt động của tội phạm và hai nạn nhân sẽ thường xuyên trùng lặp. Lời khai của nạn nhân cũng chứng thực điều này.”

Hyomin giật mình, ý nghĩ rõ ràng hơn ùa vào bộ não. Cô nhìn cô ta bằng ánh mắt sáng ngời.

Park Jiyeon nhanh chóng khoanh tròn nhiều điểm trên tấm bản đồ rồi lần lượt nối chúng lại, sau đó ném cây bút xuống bàn, đút hai tay vào túi quần, đồng thời cất giọng lãnh đạm: “Trước đó, các cô đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát ở xung quanh hiện trường gây án nhưng chắc chắn tội phạm cũng nghĩ tới điều này nên việc làm của các cô không có kết quả.

Bây giờ, các cô phải phác họa lộ trình hoạt động của hai nạn nhân trong mấy ngày trước khi xảy ra vụ án. Trên con đường bọn họ đi lại chắc chắn cũng có camrea theo dõi. Vậy trong gần tám mươi đối tượng tình nghi đó, ai và nạn nhân cùng xuất hiện ở một chỗ nhiều nhất, kẻ đó chính là tội phạm.”

Park Jiyeon ngừng vài giây, khóe miệng nhếch lên: “Dù hắn có thông minh đến mức biết đường né tránh camera trong quá trình bám theo nạn nhân, vậy thì trước khi bắt đầu hành vi theo dõi, hắn cũng phải từ nhà máy ngồi xe buýt công cộng hay đi bộ tới những địa điểm nạn nhân thường qua lại. Trên đoạn đường này kiểu gì cũng có camera, người nào có tần suất xuất hiện nhiều nhất trong một khoảng thời gian nhất định, kẻ đó chính là tội phạm.”

Cho tới lúc này, Hyomin đã hiểu một cách thấu đáo suy nghĩ của cô ta.

Làm gì có vụ án nào không xem xét camera theo dõi? Làm gì có người cảnh sát hình sự nào không biết kiểm tra camera theo dõi?

Nhưng chưa có ai điều tra camera theo dõi với tư duy như của cô ta. Cô ta đã vượt ra khỏi khuôn mẫu tư duy thông thường, nhưng lại thành công trong việc thiết lập mạng lưới tìm kiếm tội phạm mới.

Một bước, đúng là chỉ cần một bước.

Cô đưa ra cả chục suy đoán mới có thể khoanh vùng đối tượng tình nghi. Trong khi đó, cô ta chỉ nắm bắt đúng một điểm là có thể tìm ra nghi phạm. Đúng vậy, nghi phạm dù thông minh đến mức nào, cẩn thận đến mức nào cũng không thể né tránh tất cả camera theo dõi trong suốt một ngày hoạt động, vào thời điểm hắn chưa gây án. Quỹ đạo hoạt động của tội phạm trước và sau khi gây án là chính là điểm sơ hở của hắn.

Park Jiyeon đã nắm bắt đúng chi tiết then chốt này. Hyomin đột nhiên hiểu ra, tại sao có người cảnh sát hình sự lâu năm lại khen ngợi Park Jiyeon, bởi vì tư duy của cô ta hết sức mạch lạc.

Cô ta đã dùng phương thức logic đơn giản nhất mà thiên hạ đều biết, nhưng không phải ai cũng có thể vận dụng một cách chuẩn xác và tỉ mỉ như vậy.

Sau khi sáng tỏ vấn đề, Hyomin có chút xúc động, trong lòng tràn ngập sự hưng phấn. Cô cầm cây bút chì chạy đến trước tấm bản đồ, vẽ lại một lần lộ trình cô ta vừa phác họa, đồng thời mở miệng: “Tốt, rất tốt. Thần thám Park, cô khá thật đấy.”

Park Jiyeon tựa vào thành bàn. Dường như đã quá quen với những lời tán dương tương tự, thần sắc của cô ta vẫn thản nhiên như không, mí mắt hơi khép lại.

Hyomin vẫn còn chìm trong tâm trạng phấn chấn: “Sau khi xác định được đối tượng tình nghi, chúng ta sẽ lập tức lục soát nhà của hắn, đánh cho hắn trở tay không kịp, chắc chắn sẽ tìm ra chứng cứ…”

“Khi nào tìm ra nghi phạm, hãy thông báo với tôi.” Nói xong, Park Jiyeon liền đi khỏi văn phòng.

Hyomin im lặng dõi theo bóng lưng cô ta.

***

Sau khi Park Jiyeon rời khỏi đồn cảnh sát TARA, Hyomin và các đồng nghiệp lập tức triển khai cuộc điều tra theo cách cô ta chỉ dẫn. Còn cô ta gọi taxi, quay về khách sạn.

Nơi cô ta ở là khách sạn nằm bên bờ sông, hoàn cảnh trang nhã, sạch sẽ và dễ chịu. Park Jiyeon vào phòng, tháo giày, cởi hai cúc áo sơ mi, đi đến bàn, lấy lọ thuốc giảm đau từ ngăn kéo, đổ ra hai viên, bỏ vào miệng rồi nuốt xuống cổ họng.

Sau đó, cô ta đi đến trước bức tường kính, ngồi xuống chiếc sofa đơn, lặng lẽ dõi mắt về phương xa. Chợt nhớ ra điều gì, cô ta thò tay vào túi quần mò máy di động.

Lúc cô ta thảo luận với Hyomin, điện thoại không ngừng rung rung. Bây giờ bỏ ra xem mới thấy màn hình xuất hiện một đống cuộc gọi nhỡ.

Cuộc đầu tiên là từ đội trưởng đội hình sự Công an tỉnh Lee Jieun. Cô ta liền bấm nút gọi lại.

“Park Jiyeon, cậu đã chơi đủ chưa? Kỳ nghỉ của cậu chỉ còn mấy ngày nữa thôi đấy.” Giọng nói nghiêm nghị của đội trưởng Lee để lộ ý cười sảng khoái: “Mau về đi, cả đống vụ án đang đợi cậu kia kìa.”

“Vâng.” Park Jiyeon rút một điếu thuốc ngậm vào miệng: “Tôi sẽ quay về đúng thời gian đã định.”

Đội trưởng Lee dặn dò vài câu, cuối cùng không quên nhắc Park Jiyeon: “Nhớ mang ít đặc sản của thành phố Busan về đấy.”

Park Jiyeon hàm hồ đáp một tiếng rồi cúp máy.

Mười mấy cuộc điện thoại khác là do một người gọi. Ngoài ra, màn hình còn hiện bảy tám tin nhắn, Park Jiyeon xem một lượt, sau đó xóa hết tin nhắn và ghi chép cuộc gọi. Cuối cùng, cô ta ném di động lên giường, tựa vào thành ghế, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.

Cô ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đầu tựa vào thành ghế bất động, hai tay đặt lên tay vịn, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay từ từ đốt cháy.

Cho đến khi mẩu thuốc cháy hết, đốm lửa nhỏ chạm vào đầu ngón tay, cảm giác đau rát khiến Park Jiyeon giật mình tỉnh giấc. Cô ta ném mẩu thuốc vào gạt tàn rồi ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ.

Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, dòng sông như dải lụa mờ mờ, uốn lượn quanh thành phố đèn đóm rực rỡ.

Cô ta ngước nhìn bầu trời, thở một hơi dài.

***

Đằng đông lộ vệt trắng bạc. Mặt trời dần lên cao, một ngày mới lại bắt đầu. Thành phố Busan vẫn nóng bức, chật chội và bận rộn như thường lệ. Hai vụ án hiếp dâm xảy ra ở một khu vực trong thành phố chỉ tựa như muối bỏ bể, không hề nổi sóng, thậm chí không được nhiều người biết tới.

Chớp mắt lại hai ngày trôi qua. Hôm nay là thứ Bảy, đúng một tuần sau khi xảy ra vụ án đầu tiên mà nạn nhân là Jang Sohyun.

Mấy hôm nay, Hyomin và các đồng nghiệp bận tối mắt tối mũi. Bọn họ kiểm tra tất cả camera theo dõi trên những tuyến đường hai nạn nhân và tội phạm đi qua, đồng thời tiến hành suy đoán, tính toán và loại trừ. Dù Hyomin là người mù địa lý nhưng Sunny và những người cảnh sát hình sự khác đều bình thường nên công việc tiến triển thuận lợi.

Trong khoảng thời gian này, Park Jiyeon không đến văn phòng. Thỉnh thoảng, Hyomin nghe công an khu vực nói, nhìn thấy thần thám Park xuất hiện ở khu dân nghèo và khu “đèn đỏ” ở phía Đông thành phố. Không ai biết cô ta đang làm gì. Tuy nghi hoặc nhưng Hyomin tạm gác thắc mắc sang một bên, tập trung vào vụ án.

Cho đến tầm chiều tối thứ Bảy, ông trời không phụ người có lòng. Một người đàn ông trẻ tuổi, ngày càng thường xuyên xuất hiện trong ống kính camera theo dõi.

Đối tượng tình nghi lớn nhất của vụ án cuối cùng cũng lộ diện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top