Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Cuộc Truy Đuổi Lúc Nửa Đêm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hyomin ngủ chập chờn, có cảm giác ai đó đang đẩy người mình. Cô hé mắt, dường như nhìn thấy một gương mặt quen thuộc dưới ánh đèn mông lung.

“Park Hyomin, cô đã tỉnh chưa?” Giọng nói trầm thấp vang lên.

Hyomin trở mình, lẩm bẩm: “Chưa tỉnh!”

Park Jiyeon đứng bên cạnh bàn, nhìn cô xoay người sang hướng khác, tiếp tục co ro như con tôm. Cô ta gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, trong khi ông Chou ở bên cạnh dường như lường trước tình huống này, cố nhịn cười, đi ra ngoài.

Park Jiyeon túm cánh tay Hyomin, lôi cô khỏi mặt bàn.

Hyomin thật sự buồn ngủ. Mấy ngày qua bận rộn điều tra vụ án nên cô hầu như không chợp mắt, hôm nay vốn định về nhà ngủ bù lại bị lôi đến đây. Tuy bị Park Jiyeon kéo ngồi dậy nhưng cô vẫn nhắm mắt, đầu ngoẹo sang một bên, mái tóc dài rũ rượi.

“Đi thôi!” Park Jiyeon lên tiếng.

“Ờ…” Hyomin ngả người về phía sau, lại nằm xuống bàn ngủ tiếp.

Park Jiyeon chau mày nhìn bộ dạng mềm nhũn của cô. Ham EunJung nói sai rồi, người đẹp họ Park đâu cần ai chăm sóc. Bởi ngoài diện mạo và một vài phương diện tính cách giống phụ nữ, các mặt khác cô hoàn toàn giống một cảnh sát lão luyện, vừa vô lại vừa lỗ mãng.

Cô ta đứng một lúc rồi rút hộp thuốc từ túi quần, nghiêng đầu châm một điếu, thở ra một vòng tròn khói.

Đang ngủ say sưa, Hyomin chợt ngửi thấy một mùi thuốc lá dễ chịu quen thuộc. Cô vô thức hít hít vài cái. Sau đó, cô cảm thấy mùi thuốc lá đó rất gần, tựa hồ sắp chạm vào môi cô.

Cô liền há miệng, cắn một cái, nhưng chẳng có gì. Mùi thuốc lá đó giống như mọc cánh, vụt bay đi mất, nhanh không thể tưởng tượng.

Cô lập tức mở mắt, nhìn thấy Park Jiyeon đang chống một cánh tay xuống mặt bàn, tay còn lại kẹp điếu thuốc, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Sau đó, cô ta ngậm điếu thuốc vào miệng: “Dậy đi!”

Hyomin lặng lẽ xuống bàn.

***

Vào lúc một giờ sáng, ngõ nhỏ trước phòng Hồ sơ như dòng sông ngoằn ngoèo, lấp lánh dưới ánh trăng. Đi vài bước, Hyomin hỏi: “Cô đã tìm thấy người cần tìm chưa?”

Gương mặt nghiêng của Park Jiyeon mờ ảo sau làn khói thuốc trắng nhàn nhạt.

“Chưa.” Cô ta đáp.

Hyomin im lặng một hai giây, lại mở miệng: “Không sao đâu, cô cứ tiếp tục cố gắng, thế nào cũng có ngày tìm thấy.”

Park Jiyeon ngoảnh đầu về phía cô. Trong đêm tối, ánh mắt của cô ta thâm trầm khó đoán.

“Cám ơn.” Cô ta nói bằng ngữ điệu ôn hòa.

Hyomin hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên thần thám Park nói lời cảm ơn. Tất nhiên là bởi vì cô đã dẫn cô ta đến phòng Hồ sơ.

Cô thong thả đi vài bước, lại cất giọng đặc biệt thành khẩn: “Cám ơn gì chứ. Tuy việc này rất phiền phức, phải dùng đến mối quan hệ và thể diện của tôi, khiến tôi tốn bao tâm tư và thời gian, nhưng một khi đã nhận lời, dù có phải nhảy vào biển lửa, tôi cũng không nề hà.”

“Có phải cho cô một cọng rơm là cô có thể trèo lên cao không?” Park Jiyeon từ tốn mở miệng.

Hyomin cười hì hì.

Buổi đêm yên tĩnh, khu phố cổ chìm trong giấc ngủ say, thỉnh thoảng mới có tiếng động cơ ô tô vọng tới. Tiếng chuông văng vẳng không biết đến từ phương nào, như vượt qua tầng mây, xuyên qua thành phố, như có như không lọt vào tai hai người.

Hyomin và Park Jiyeon lặng lẽ đi về phía trước. Có lẽ đây là thời khắc êm đềm nhất của hai người kể từ khi quen biết đến nay.

Nghĩ đến chuyện hai ngày nữa cô ta sẽ rời khỏi nơi này, Hyomin cảm thấy cô và cô ta cũng có chút tình bằng hữu, cô nên nói câu gì đó để phá vỡ bầu không khí trầm lặng hiện tại.

Nhưng cô thật sự chẳng biết nói gì. Đúng lúc này, Park Jiyeon lên tiếng: “Thành phố Busan có đặc sản gì không?”

Hyomin tùy tiện đáp: “Vịt om, tương ớt, da đậu phụ… À, mùa này có quả đào ngon lắm!”

“Mua giúp tôi một ít.” Vừa nói, Park Jiyeon vừa móc ví tiền.

Hyomin liếc qua ví tiền của cô ta. Chiếc ví bằng da màu đen, kiểu dáng đơn giản nhưng rất cũ, thậm chí các góc còn bị sờn. Nó thật sự lạc lõng với quần áo xa xỉ của cô ta.

“Không cần đâu.” Cô nói: “Khi nào mua xong tôi sẽ thanh toán với cô.”

Park Jiyeon không miễn cưỡng, lại bỏ ví tiền vào túi quần.

Đúng lúc này, di động của Hyomin bất chợt đổ chuông. Vừa liếc qua dãy số trên màn hình, thần sắc của cô trở nên nghiêm nghị.

Là người cảnh sát phụ trách tuần tra ban đêm gọi tới.

“A lô, có chuyện gì vậy?”

Cô vừa dứt lời, chuông điện thoại của Park Jiyeon cũng reo vang. Cô ta lập tức bắt máy: “A lô!”

Ở đầu kia điện thoại, người cảnh sát nói với Hyomin, ngữ khí tương đối nặng nề: “Ngõ Gimsan lại xảy ra một vụ hiếp dâm, vào nửa tiếng đồng hồ trước. Nạn nhân báo cảnh sát kịp thời, tội phạm chạy về phía nhà máy LamTinh. Chúng tôi đang đuổi theo hắn.”

Hyomin giật mình, vô thức ngẩng đầu, đúng lúc Park Jiyeon cúp điện thoại, nhìn cô chăm chú.

Rõ ràng hai người nhận được thông tin như nhau. Họ lập tức chạy như bay về chiếc xe cảnh sát đỗ ở đầu ngõ.

Hyomin vừa chạy vừa gọi điện cho Sunny: “Lee Insoo đang ở đâu?”

Giọng nói của Sunny có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn rõ ràng: “Lee Insoo ư? Hai tiếng trước, anh ta vào nhà xưởng trực ca đêm, đến giờ vẫn chưa ra ngoài. Có chuyện gì hả chị?”

“Mau đi tìm anh ta, lại xảy ra vụ án rồi!”

Hyomin cúp điện thoại, hai người chạy đến chiếc xe cảnh sát. Cô vừa định ngồi vào vị trí tài xế, Park Jiyeon đã kéo cô sang một bên, đồng thời đoạt chiếc chìa khóa trong tay cô.

Sau đó, cô ta nhanh như chớp ngồi vào trong xe: “Để tôi lái.”

Hyomin không nghĩ ngợi nhiều, lập tức ngồi vào ghế lái phụ.

Một lúc sau, toàn thân cô dán chặt vào thành ghế, hai tay túm lấy tay vịn, trợn mắt nhìn đường phố vùn vụt trôi qua. Xe của bọn họ không ngừng vượt qua từng chiếc ô tô trên đường phố. Mỗi lần có cảm giác sắp đâm vào xe đằng trước, Park Jiyeon liền đánh tay lái, gần như phóng sượt qua.

Hyomin không sợ ngồi trong ô tô phóng với tốc độ cao, nhưng cũng không thể nhanh đến mức này. Cô có cảm giác sẽ toi mạng bất cứ lúc nào.

“Đại ca!” Cô mở miệng, hét lớn: “Cô hãy lái chậm một chút đi, tôi còn muốn ngắm mặt trời mọc của ngày mai nữa.”

Ngược lại với sự hoảng loạn của Hyomin, Park Jiyeon vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh. Cô ta không phải lái xe nhanh mà tựa như đang phóng xe với tốc độ kinh hoàng. Hai bàn tay cô ta tùy ý đặt trên vô lăng, thực hiện một loạt động tác tăng tốc, gạt cần số, chuyển hướng một cách điêu luyện. Ánh đèn ngoài cửa sổ hắt vào mặt cô ta, yên tĩnh và mơ hồ.

“Nếu sợ thì cô hãy nhắm mắt lại đi!” Cô ta nói.

Hyomin đương nhiên không chịu nghe theo. Nhắm mắt cô cũng không yên tâm.

Cô quyết định trò chuyện để phân tán sự chú ý của mình.

“Nói đi, cô có phải là “Nhị Hoàn Thập tam lang” trong truyền thuyết không đấy?” Cô hỏi.

(“Nhị Hoàn thập tam lang” là biệt danh của Trần Chấn, một cao thủ phóng xe ở Bắc Kinh. Có tin đồn, Trần Chấn đi hết một vòng đường Nhị Hoàn ở Bắc Kinh chỉ mất 13 phút, phóng xe với tốc độ trên 140km/h trong tình trạng lượng xe cộ lưu thông trên đường đông đúc. Tính ra trung bình mỗi phút, anh ta vượt qua 200 chiếc xe ô tô. Sau này, cụm từ “Nhị Hoàn Thập Tam Lang” chỉ những người lái xe rất nhanh.)

Park Jiyeon dõi mắt về phía trước: “Đừng có sỉ nhục tôi như vậy. Chạy xe trên đường Nhị Hoàn ảnh hưởng đến tình trạng giao thông, còn lâu tôi mới làm chuyện đó. Nếu muốn phóng thì cũng nên đi HongGangIn.”

Bạch Cẩm Hi không biết HongGangIn là nơi nào, nhưng bộ não của cô bắt đầu hiện lên hình ảnh Park Jiyeon mặc bộ đồ đua xe, đội mũ bảo hiểm, đi găng tay, lái xe motor. Chậc chậc, chắc chắn cô ta rất đẹp đi.

“Vậy… cô lái đến HongGangIn mất mấy phút?” Cô hỏi.

“Ba phút.” Park Jiyeon đáp.

Hyomin ngẫm nghĩ rồi kết luận: “Cô xem, cô vẫn là “Thập tam lang”. Đi HongGangIn trong ba phút thì gọi là Thập tam lang, cũng là “Thập tam lang” kia còn gì?”

Park Jiyeon cất giọng lãnh đạm: “Vớ vẩn, tôi thấy cô là Thập tam muội thì có.”

Mặc dù trên đường tán gẫu vui vẻ nhưng lúc xuống xe, hai chân Hyomin vẫn mềm nhũn. Cô bám vào cửa xe, loạng choạng như sắp ngã. May mà Park Jiyeon kịp thời đỡ cánh tay cô.

“Cô không sao đấy chứ?” Cô ta hỏi.

Cô cười cười: “Tôi không sao.”

Cô ta lập tức buông tay, quay người đi về phía trước. Ngón tay mạnh mẽ và ấm áp chạm vào cổ tay cô, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, tựa hồ cô vừa dứt lời, cô ta liền rụt tay về. Cử chỉ nhỏ này khiến Hyomin đột nhiên nhớ tới hôm ở hiện trường vụ án, Park Jiyeon cũng né tránh tiếp xúc với cô, hình như chỉ trừ những trường hợp bất đắc dĩ như cô ta phải đỡ cô tiếp đất.

Hyomin chợt ngửi ra mùi bất thường. Lẽ nào người này thật sự thủ thân như ngọc?

Cổng ra vào của nhà máy LamTinh tối om. Lúc này đã có hai công an khu vực chạy đến, nhìn thấy Hyomin và Park Jiyeon, họ lập tức báo cáo tình hình: “Chưa thấy nghi phạm xuất hiện.”

Hyomin liền gọi điện cho người cảnh sát hình sự đang truy đuổi, cô bấm loa ngoài: “Tôi đã đến nhà máy LamTinh rồi, các anh bắt được người chưa?”

Giọng nói sốt ruột của đối phương truyền tới: “Chưa, thằng đó chạy rất nhanh, chớp mắt đã không thấy đâu. Hắn không chạy về phía cổng ra vào của nhà máy, chúng tôi đang phải tỏa đi mấy hướng lùng bắt.”

Hyomin chau mày. Tình hình trở nên phức tạp rồi, khu phố cổ nhiều ngõ hẻm lắt léo, rất dễ để mất dấu vết. Không bắt được hắn, làm sao có thể biết tội phạm rốt cuộc có phải là Lee Insoo hay không? Làm sao có thể định tội hắn?

Vừa định gọi điện cho Sunny, Hyomin đột nhiên nhìn thấy Park Jiyeon quay người chạy về một hướng khác.

“Park Hyomin!” Cô ta vừa chạy vừa gọi tên cô.

Park Hyomin giật mình, lập tức bám theo cô ta. Đây là phương hướng tới cổng sau nhà máy.

Phía trước cổng sau nhà máy là một con đường nhỏ đầy ổ gà ổ vịt, cây cối rậm rạp, xe ô tô không thể đi lại. Hai người chạy hơn một ngàn mét, vòng qua nhà máy rộng lớn, tới con đường nhỏ đó.

Park Hyomin vừa chạy vừa dõi mắt về phía cổng sau. Vừa định hỏi Park Jiyeon xem có nên nấp vào một chỗ, “cắm sào chờ nước”, cô liền nhìn thấy một hình bóng cao lớn màu đen đột nhiên từ đầu ngõ hẻm cách khoảng một trăm mét, chạy tới cổng sau nhà máy.

Park Hyomin hô to: “Đứng lại!”

Park Jiyeon cũng lao như tên bắn, đuổi theo người đó.

Park Hyomin lập tức xác định, đây chính là đối tượng tình nghi. Ai mà tự dưng chạy đến đây vào giờ này ngoài tên tội phạm hiếp dâm đang bỏ trốn.

Nghe tiếng hô, đối tượng tình nghi vô thức quay đầu. Nhưng do trời tối, Park Hyomin không nhìn rõ diện mạo của hắn.

Giây tiếp theo, hắn chạy càng nhanh hơn. Park Jiyeon và Hyomin không hề chậm trễ, lập tức đuổi theo hắn. Khi hai người còn cách đối tượng tình nghi khoảng bảy tám mươi mét, hắn đã chạy đến cổng sau nhà máy. Cánh cổng sắt cao hai mét khóa chặt nhưng hắn vẫn leo thoăn thoắt, nhanh chóng chạy vào khu nhà xưởng.

Park Jiyeon bám theo sát nút, gần như bay người qua cánh cổng. Khi tiếp đất, cô ta bỗng dưng quay đầu, liếc Hyomin một cái. Cô không nhìn rõ gương mặt cô ta nên nhất thời không biết tại sao cô ta quay đầu.

Tuy nhiên, Park Jiyeon đã tiếp tục chạy về phía trước. Vài giây sau, Hyomin chạy đến nơi, ngẩng đầu nhìn cánh cổng sắt cao cao.

Cô nghiến răng leo lên. Khi ở trên đỉnh, đôi chân vốn đã rã rời của cô lại càng mềm nhũn. Cô nhắm mắt, buông người rơi thẳng xuống dưới. Dù có phản ứng nhanh, hai tay kịp thời chống xuống nhưng mặt cô vẫn bị va vào nền đất đau điếng.

Toàn thân đổ mồ hôi lạnh nhưng Hyomin lập tức đứng lên.

Bởi vì sợ độ cao nên trong lúc phá án mà gặp phải tình huống như bây giờ, cô đều ép bản thân ngã xuống, dù hơi đau một chút nhưng không làm lỡ công việc.

Đằng sau nhà máy là khu ký túc, lúc này không bật đèn nên tối om, vô cùng tĩnh mịch. Hyomin dùng toàn bộ sức lực chạy trên lối đi nhỏ. Cô có thể nhìn thấy rõ Park Jiyeon và nghi phạm ở phía trước, đang chạy về con đường có ánh đèn sáng. Nơi đó lờ mờ tiếng bước chân và tiếng người nói chuyện.

Nửa phút sau, Hyomin cuối cùng cũng chạy đến con đường có đèn cao áp sáng trưng.

Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt, cô sững sờ trong giây lát. Người đầu tiên đập vào mắt cô là Park Jiyeon. Cô ta đứng cách cô mấy mét, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Cô ta nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Trên con đường trước mặt bọn họ, cách khoảng mười mấy mét xuất hiện một tốp công nhân mặc đồng phục màu xanh lam. Bọn họ ít nhất cũng phải bảy tám mươi người, có lẽ vừa kết thúc ca trực, từ nhà xưởng đi ra ngoài. Nhìn thấy Hyomin và Park Jiyeon, phần lớn lộ vẻ mặt kinh ngạc, còn nghi phạm mà hai người đang truy đuổi đã lẩn vào đám đông.

Đúng lúc này, điện thoại của Hyomin đổ chuông. Là Sunny gọi tới.

Giọng nói của cậu ta có vẻ gấp gáp và nghi hoặc: “Lão đại, chuyện này lạ thật đấy. Vừa rồi tôi vào nhà xưởng kiểm tra, Lee Insoo đúng là trực ca đêm, không hề đi ra ngoài. Bây giờ, tôi đang bám theo anh ta, từ nhà xưởng đi ra ngoài.”

Hyomin vô thức ngẩng đầu, dõi mắt về đám đông.

Kết quả, cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám công nhân, đó chính là Lee Insoo. Hắn đang cùng hai đồng nghiệp đi nhanh về bên này. Dường như phát giác ra điều gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hyomin và Park Jiyeon bằng ánh mắt thâm trầm và bình thản.

Sau đó, hắn lại quay sang đồng nghiệp, trò chuyện một hai câu, khóe miệng mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top