Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Cuộc Truy Đuổi Lúc Nửa Đêm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn đang ngây ra, Hyomin đột nhiên cảm thấy cổ tay bị nắm chặt. Vừa ngoảnh đầu, cô liền chạm mắt Park Jiyeon.

“Đi thôi!” Cô ta chỉ nói hai từ ngắn gọn.

“Ừ.”

Park Jiyeon liền buông tay. Lúc này, Hyomin mới phát giác, cô đã cuộn hai bàn tay thành nắm đấm. Vừa rồi Park Jiyeon làm vậy để ngăn chặn hành vi thiếu suy nghĩ của cô?

Làm gì có chuyện đó. Dù tức điên người, cô cũng sẽ không manh động.

Hai người đi theo đám đông ra ngoài. Hyomin lẩm bẩm: “Bực mình thật đấy.”

“Đâu đến mức đó.” Giọng nói trầm thấp và chậm rãi vang lên: “Làm càng nhiều sẽ càng để lại nhiều dấu vết. Đây là hắn tự tìm con đường chết.”

Nạn nhân thứ ba tên Jung SooAh. Nhưng khác với hai nạn nhân trước đó, cô không bị xâm hại thật sự. Hay nói một cách khác, tội phạm chưa kịp thực hiện hành vi cưỡng dâm đã bỏ chạy, còn cô lập tức báo cảnh sát.

Đến hiện trường gây án, Hyomin đi thẳng vào phòng ngủ của Jung SooAh, quan sát một lượt. Tất cả vẫn được giữ nguyên hiện trạng như lúc xảy ra vụ án: Bật đèn sáng, trên giường lộn xộn, cửa sổ đóng chặt. Jung SooAh ngồi ở mép giường, trên người choàng một cái áo khoác, quần áo bên trong xộc xệch, mặt cô vẫn đọng vệt nước mắt.

Hyomin đeo găng tay, cầm cây gậy gỗ ở trên giường: “Cô dùng cái này đánh hắn à?”

Jung SooAh gật đầu.

Đó là tình huống hết sức nguy hiểm. Đối tượng tình nghi âm thầm bám theo Jung SooAh, bất thình lình đột nhập vào nhà. Hắn rất cao, cánh tay có cơ bắp rắn chắc, mặt đeo tấm mặt nạ màu đen, ánh mắt dữ dằn.

Hắn đẩy cô xuống giường. Lúc hắn dùng sợi dây ni lông để trói tay, Jung SooAh ra sức giãy giụa, đạp trúng ngực hắn. Hắn không kịp đề phòng, bị ngã xuống đất, nhưng nhanh chóng đứng lên. Jung SooAh định bỏ chạy nhưng hắn lại lập tức đè cô xuống giường. Lần này, cô không thể thoát thân, bị hắn trói hai tay.

Bởi vì cô vùng vẫy dữ dội nên đối tượng tình nghi mất một lúc mới có thể giữ chân cô. Lúc hắn cúi xuống buộc chân mình, Jung SooAh liền giơ hai tay đã bị trói nhưng không ảnh hưởng đến hoạt động, rút ra cây gậy gỗ giấu sẵn bên mép giường, đập mạnh vào đầu hắn.

Khi nghe thông tin về vụ cưỡng hiếp những cô gái sống độc thân, Jung SooAh đã để một cây gậy gỗ ở trong phòng ngủ.

Đáng tiếc, đối tượng tình nghi có phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng đầu né tránh nên cô không đánh trúng. Jung SooAh đã gần như phát điên, ra sức đánh loạn xạ. Đối tượng tình nghi định giằng cây gậy khỏi tay cô nhưng không thành công. Cuối cùng, hắn đành bỏ chạy trong cơn thịnh nộ của cô.

Hyomin vỗ vai Jung SooAh: “Cô làm rất tốt!”

Jung SooAh lau nước mắt, cất giọng khàn khàn: “Đồng chí cảnh sát, các anh chị có thể bắt hắn không?”

“Chắc chắn có thể.”

Hyomin rời khỏi phòng ngủ, đúng lúc Sunny đi đến.

“Lão đại, tôi đã hỏi lãnh đạo nhà máy rồi.” Cậu ta lên tiếng: “Ban đầu, bọn họ nói giữ kín như bưng về vụ giám sát Lee Insoo. Nhưng tôi phát hiện một hai người có thái độ bất thường nên truy vấn ngay. Hóa ra phó giám đốc nhà máy đã nói chuyện này với một cán bộ tâm phúc của mình. Tay chủ tịch công đoàn cũng tiết lộ với vợ ông ta. Tuy họ hứa không nói ra bên ngoài, nhưng tôi cảm thấy chuyện này không thể tin tưởng một trăm phần trăm.”

Hyomin trầm tư: “Vì vậy, không loại trừ khả năng hành động giám sát của chúng ta đã bị Lee Insoo nắm được?” Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, hơn nữa lại là nhà máy quốc doanh lâu đời với các mối quan hệ chồng chéo phức tạp, một nơi không thể che giấu điều bí mật.”

Như vậy là trong vụ án thứ ba, Lee Insoo có chứng cứ vắng mặt hoàn hảo.

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Sunny hỏi.

“Cứ xem xét tình hình rồi tính sau.”

“Hyomin!” Người cảnh sát hình sự tên Wooyoung đi nhanh đến: “Lúc bỏ chạy, tội phạm đã bất cẩn, giẫm phải một vũng nước ở lối vào cầu thang, để lại hai dấu chân tương đối rõ ràng.”

Hyomin sáng mắt, lập tức theo anh đi ra ngoài. Vừa xuống đến nơi, cô liền nhìn thấy Park Jiyeon ngồi xổm ở cửa cầu thang. Cô ta đeo găng tay đen, đang cùng nhân viên giám định nghiên cứu dấu chân trên mặt đất.

Hyomin cũng ngồi xổm, ghé sát mặt xuống đất để quan sát dấu chân ở góc độ khác nhau. Bị cô chắn mất tầm nhìn, Park Jiyeon chỉ liếc cô một cái rồi đứng dậy.

Cửa lên cầu thang toàn là đất sét nên dấu chân tương đối sâu, đại khái nửa xen ti mét, hoa văn của đế giày hiện rõ. Hyomin không khỏi mừng thầm. Căn cứ vào dấu chân này, cảnh sát không chỉ suy đoán ra chiều cao, cân nặng của tội phạm, mà còn có thể giám định vật chất đáng nghi, từ đó suy đoán tội phạm từng đến nơi nào, có hoàn cảnh sống ra sao, thậm chí còn có khả năng xác định thân phận tội phạm.

Hyomin đứng dậy, quay sang Park Jiyeon. Trời đã gần sáng, không trung như được chụp một tấm màn mỏng, đằng sau tấm màn mỏng đó phảng phất lóe lên tia sáng nhàn nhạt.

Park Jiyeon dựa vào hành hang, cúi đầu châm điếu thuốc. Cô ta hít một hơi rồi nhướng mắt nhìn cô.

Hyomin lên tiếng trước: “Tình hình rõ ràng hơn rồi.”

Cô ta phả ra làn khói trắng từ cánh mũi: “Ừ.”

“Nhưng hai dấu chân này chỉ có thể định tội một người.” Hyomin nói tiếp.

“Chúng ta cần chứng cứ mới nữa.” Park Jiyeon cất giọng từ tốn.

Hyomin ngẫm nghĩ, gật đầu: “Phải xem xét lại vụ án từ đầu. Chứng cứ chắc chắn tồn tại, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra mà thôi.”

Park Jiyeon im lặng nhìn cô. Hyomin cảm thấy kỳ lạ: “Sao thế?”

Cô ta lại hít một hơi thuốc rồi chỉ vào bên má phải của cô: “Mặt cô.”

“Mặt tôi sao cơ?” Cô giơ tay lau mặt, hình như chẳng có gì cả.

Hyomin không biết, vừa rồi ghé mặt quan sát dấu chân, mặt cô đã bị dính một vết đen. Sau khi cô lau, vết đen thành ra nhoe nhoét, đặc biệt nổi bật trên làn da trắng ngần của cô.

Park Jiyeon cười cười, giơ tay chạm nhẹ vào mặt Hyomin rồi nhanh chóng rời đi: “Chỗ này.”

Găng tay đen chạm vào làn da, mang lại cảm giác mát lạnh, mềm mại, rin rít, còn có cả mùi thuốc lá nhàn nhạt.

“Ừ.” Hyomin rút một tờ giấy ăn từ túi quần, ra sức lau chỗ cô ta vừa tiếp xúc. Sau đó, cô ném tờ giấy vào thùng rác ở bên cạnh: “Không sao, lát nữa tôi sẽ đi rửa mặt.”

Vừa ngẩng đầu, cô chợt phát hiện Park Jiyeon đang nhìn cô chăm chú.

“Vẫn chưa lau sạch sao?” Hyomin hỏi.

Park Jiyeon không trả lời, ngậm điếu thuốc đi thẳng ra ngoài. Lúc này, mặt trời đã ló dạng, ánh nắng ban mai chiếu xuống khu phố cổ. Cô giơ tay xoa bụng: “Này, chúng ta đi ăn sáng đi!”

Những cảnh sát hình sự khác nửa đêm mới hành động, trong khi hai người buổi tối đi phòng Hồ sơ lại đuổi bắt tội phạm ngay nên bây giờ, họ đều đói bủn rủn chân tay, phải ăn no mới có thể tiếp tục phá án.

“Ừ.” Park Jiyeon đáp.

Lúc này, Park Jiyeon đi dưới ánh ban mai, Hyomin vô thức dừng mắt ở gương mặt nghiêng tuấn tú rồi di chuyển đến bàn tay kẹp điếu thuốc của cô ta.

Không thể không thừa nhận, người này đeo găng tay đen hút thuốc có một vẻ cuốn hút khó diễn tả.

Hai người vừa đi vài bước, liền nhìn thấy Sunny từ một ngã rẽ đi tới.

“Chuyện gì vậy?” Hyomin hỏi.

Cậu ta mỉm cười chào Park Jiyeon rồi kéo cô sang một bên. Park Jiyeon ném điếu thuốc vào thùng rác, khoanh tay tựa vào bờ tường chờ cô.

Hyomin nghi hoặc nhìn Sunny: “Rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Sunny thở dài, hạ giọng thầm thì: “Lão đại, bác sĩ Ham vừa đến đây. Tình cờ nhìn thấy thần thám Park sờ má chị, chị ấy liền quay người bỏ đi. Sắc mặt của chị ấy… chậc chậc, cậu còn không mau đuổi theo người ta?”

Hyomin ngẩn người, nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Sờ má gì chứ? Trên mặt tôi có vết nhọ thôi mà!”

“Thế à?” Sunny thở phào nhẹ nhõm rồi nhíu mày: “Nhưng bác sĩ Ham đã hiểu nhầm. Cậu mau đuổi theo đi, chị ấy còn chưa đi xa, chắc vẫn kịp đấy!”

“Khoan đã!” Hyomin còn muốn nói câu gì, Sunny đã đẩy cô về đằng trước. Đúng là cô vẫn nhìn thấy bóng dáng Ham EunJung thấp thoáng ở trong ngõ.

Thế là cô ngoảnh đầu nói với Park Jiyeon: “Tôi đi giải quyết chút việc, sẽ quay về ngay, cô đợi tôi một lát.”

Park Jiyeon gật đầu.

***

Về chuyện tại sao lại chạy đuổi theo Ham EunJung, bản thân Hyomin cũng thấy kỳ quặc. EunJung không phải là bạn trai của cô, Park Jiyeon cũng chẳng phải là đối tượng mà cô thay lòng đổi dạ.

Quan trọng hơn, dù có hành động này, cũng là chị ta phải đuổi theo cô mới đúng. Tại sao cô lại phải chạy theo Ham EunJung?

Nhưng nói đi nói lại, EunJung là người chị em tốt nhất của cô. Nếu chị vì chuyện này tức giận, cô cũng nên đi tìm chị.

Về việc Sunny nói Ham EunJung thích cô, chắc chắn không thể có chuyện đó.

Trước kia, Sunny từng hỏi cô: “Cậu thử nói xem, bác sĩ Ham rốt cuộc có thích cậu hay không?”

Hyomin đã chặn họng cậu ta bằng một câu: “Nếu thật sự thích, tại sao chị ấy không theo đuổi tôi?”

Mấy năm nay cũng có vài đồng nghiệp cùng ngành theo đuổi cô. Còn Ham EunJung luôn giữ mối quan hệ bạn bè tốt đẹp, không hề có biểu hiện tình cảm. Chị chưa bao giờ vượt qua giới hạn, cũng không tỏ ra quá gần gũi.

Hyomin đi nhanh một đoạn, quả nhiên nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở phía trước.

Ham EunJung hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần màu cà phê, trông rất sáng sủa. Chị hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Nhìn thấy chị, trong lòng Hyomin cảm thấy ấm áp. Cô rón rén đi đến, vỗ nhẹ vào gáy chị.

EunJung hơi bất ngờ, ngoái đầu nhìn cô.

Hyomin cười hì hì: “Sao chị đến rồi lại bỏ đi như vậy?”

EunJung im lặng vài giây mới trả lời: “Chị đột nhiên nhớ ra tử thi ở cơ quan có chút vấn đề nên phải về ngay.”

Hyomin mỉm cười hỏi: “Không phải chị đang ghen đấy chứ? Tại vì em quen “người chị em” mới nên trong lòng chị thấy khó chịu đúng không?”

Nói xong, cô giơ tay vỗ vai Ham EunJung như chị gái an ủi em nhỏ.

EunJung mỉm cười: “Ừ, chị ghen đấy. Người đó tiếng tăm không tốt, chị không muốn em ở cùng người ta.”

Thì ra là vậy.

“Lão Ham! Chị nghĩ nhiều rồi.” Hyomin cười nói: “Cô ta không phải như tin đồn, con người tương đối đáng tin cậy.”

EunJung im lặng nhìn cô.

Nhận ra tâm tư ấu trĩ ẩn giấu đằng sau sự trầm mặc của chị, Hyomin nhẹ nhàng khoác vai chị, ghé sát đầu nói nhỏ: “Chị yên tâm đi, người đó không thể so sánh với chị. Chị là người bạn thân số một trong lòng em. Sunny còn xếp sau chị. Đúng rồi, chị nhớ đừng nói cho cậu ta biết đấy nhé!”

Ham EunJung quay sang Hyomin. Bởi vì cách rất gần nên đôi mắt của chị càng đen nhánh và trong veo, mùi xà phòng thoang thoảng vây quanh cô.

“Nói thế còn nghe được.” EunJung lên tiếng, khóe mắt ẩn hiện ý cười.

Hyomin phì cười, buông vai chị. Cuối cùng, cô cũng dỗ được người này.

Có lẽ do ánh nắng sớm mai trong lành khiến con người trở nên biếng nhác, Hyomin chợt cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, cô ngồi bậc thềm bên đường nghỉ ngơi. EunJung cũng ngồi cạnh cô.

Cả hai đều im lặng. Một lúc sau, EunJung quay sang cô, hỏi: “Em đã ăn sáng chưa?”

Hyomin đáp: “Chưa.”

Chị đứng lên: “Đi thôi, chị dẫn em đi ăn.”

Vừa nhận lời, cô đột nhiên nhớ ra mình đã có hẹn với Park Jiyeon.

Bắt gặp vẻ do dự trên gương mặt Hyomin, EunJung tưởng cô bận phá án không muốn ăn. Đang định “lên lớp” với cô, chị đột nhiên ngẩng đầu, dõi mắt về một đầu ngõ hẻm.

Hyomin thuận theo ánh mắt chị, cũng ngoái đầu.

Park Jiyeon cùng Sunny đang đi tới. Sunny nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.

Vừa rồi, Park Jiyeon đợi một lúc, có lẽ do quá đói bụng nên cô ta hỏi Sunny: “Cô ấy đâu rồi?”

Sunny hơi sợ Park Jiyeon, chỉ hàm hồ đáp: “Có lẽ cậu ấy bận việc, hay là cô cứ đi ăn trước đi.”

Park Jiyeon không đáp lời, thong thả đi về hướng này.

Cho thêm một trăm lá gan, Sunny cũng không dám nói với Park Jiyeon: Phía trước có gian tình, cô có thể đi vòng qua lối khác không?

Thế là cậu ta lon ton đi theo Park Jiyeon.

Hyomin nhìn Park Jiyeon ngày càng tiến lại gần. Hai người chạm mắt nhau, cô hơi ngẩn ngơ.

EunJung cất giọng dịu dàng bên tai cô: “Đi thôi, em muốn ăn món gì?”

Hyomin: “Em…”

Cô còn chưa nói hết câu, Park Jiyeon đã đi qua chỗ cô đang đứng, nhanh chóng biến mất ở đầu ngõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top