Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Rung Động Trong Nháy Mắt (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trực giác của phụ nữ nhiều lúc rất kỳ lạ. Ví dụ như hôm nay, rõ ràng ăn sáng hay không, ăn cùng ai là chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng bận tâm, nhưng cứ nghĩ đến hình bóng một mình rời đi của Park Jiyeon, trong lòng Hyomin lại có một cảm giác khó diễn tả.

Có lẽ, cô là người dễ mềm lòng.

Sau khi ngồi lên xe cảnh sát, Sunny bất giác nhìn Hyomin. Một lúc sau, cậu ta lại liếc cô một cái.

Hyomin đang buộc túi đựng bánh bao nhỏ rồi bỏ vào túi giấy giữ nhiệt, cô hỏi mà không ngẩng đầu: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Sunny thở dài: “Lão đại, có phải cậu thích Park Jiyeon nên vừa rồi mới không đi ăn sáng cùng bác sĩ Ham?”

Hyomin chẳng thèm để ý đến cậu ta.

“Cậu mà thích ai, tôi sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.” Sunny hạ quyết tâm: “Đành phải bỏ bác sĩ Ham thôi.”

“Yên tâm đi!” Hyomin gối hai tay ra sau gáy: “Dù thích ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không thích Park Jiyeon.”

“Tại sao?”

Hyomin dõi mắt về phía trước: “Tâm tư của cô ta quá thâm sâu.”

Xe ô tô nhanh chóng quay về đồn cảnh sát. Vừa đẩy cửa văn phòng, Hyomin liền nhìn thấy Park Jiyeon ngồi bên cửa sổ, tay cầm miếng bánh sandwich, mắt hướng lên tấm bảng trắng chi chít chữ viết.

Nghe thấy động tĩnh, cô ta liếc cô rồi lại tiếp tục nhìn tấm bảng.

Hyomin đoán cô ta mua sandwich ở tiệm Starbucks ngoài phố. Buổi sáng ăn bánh khô khốc, có gì ngon chứ?

Cô đi đến, đặt túi bánh bao nóng hổi xuống bàn: “Ăn cái này đi. Cô đi nhanh như vậy làm gì, tôi không biết Ham EunJung tự nhiên đến tìm tôi cùng ăn sáng.” Ngừng vài giây, cô nói: “Thành thực xin lỗi.”

Park Jiyeon vẫn dán mắt vào tấm bảng, người ngả về thành ghế phía sau.

“Không sao. Trọng sắc khinh bạn, nói rồi nuốt lời là chuyện thường ngày ở huyện ấy mà. Cô khỏi cần phải xin lỗi.”

Hyomin khóc dở mếu dở: “Chị ấy không phải là “sắc”.” Cô liếc gương mặt nghiêng của Park Jiyeon, nghĩ bụng: Nếu bàn về “sắc”, cô là “sắc” mới đúng.

Park Jiyeon đặt miếng sandwich xuống bàn rồi mở túi bánh bao.

“Nhân gì vậy?” Cô ta cầm một cái.

Hyomin vui vẻ ngồi xuống phía đối diện: “Nhân thịt bắp cải. Tôi mua ở hàng bên đường, mùi vị rất ngon.” Vừa định nói với cô ta, đồ ăn ở quán bên đường mới là cực phẩm, ai ngờ Park Jiyeon lại nhét bánh bao vào túi.

“Tôi xin nhận tấm lòng.” Cô ta cầm miếng sandwich đưa lên miệng.

Hyomin chau mày, cô ta chê đồ ăn bên đường không vệ sinh hay sao? Người này thật là, khách sạn cũng chưa chắc đã sạch hơn quán bên đường là bao, Đồn trưởng rất thích ăn kia kìa.

Đúng là tiểu thư có khác, làm cảnh sát hình sự còn khắt khe như vậy. Cô thật sự chưa thấy người cảnh sát hình sự nào ăn Starbucks vào bữa sáng.

Cô quyết định cầm túi bánh bao đi nịnh bợ Đồn trưởng. Đúng lúc này, Sunny đẩy cửa đi vào.

“Lão đại, thần thám Park, hai người đã phân tích tình tiết vụ án chưa? Tôi có thể ở bên cạnh lắng nghe không?”

“Được.” Hyomin đáp.

Sunny kéo ghế ngồi một bên. Park Jiyeon bỏ miếng sandwich cuối cùng vào miệng, ném tờ giấy bọc vào thùng rác rồi lên tiếng: “Bắt đầu đi!”

Hyomin phát biểu quan điểm của mình: “Có thể khẳng định một điều, hai vụ án trước do một đối tượng gây ra, còn vụ án thứ ba là một người khác. Hai vụ trước, tội phạm tỏ ra bình tĩnh và thận trọng, có khả năng kiểm soát hiện trường tốt. Hơn nữa, hắn là tội phạm cưỡng dâm loại hình phẫn nộ, đập phá đồ đạc ở hiện trường để giải phóng tâm trạng. Còn vụ thứ ba, qua lời khai của nạn nhân, có thể thấy đối tượng tình nghi chân tay luống cuống, hắn cũng không đập phá hiện trường, bởi vì hắn không có tâm trạng phẫn nộ cần phát tiết. Ngoài ra, hắn không những chẳng đạt được mục đích mà còn hoảng sợ bỏ chạy. Nếu đổi lại là tội phạm đầu tiên, hắn sẽ tuyệt đối không chùn bước trước khi lâm trận.”

Sunny tiếp lời: “Đúng! Hơn nữa, Lee Insoo xuất hiện trong lộ trình hoạt động của hai nạn nhân là sự thực không thể thay đổi.”

Hyomin gật đầu: “Đúng rồi. Tội phạm chính là Lee Insoo, điểm này không có gì cần bàn cãi. Thứ chúng ta thiếu là chứng cứ buộc tội hắn. Ngoài ra, đợi có kết quả giám định dấu chân, chúng ta sẽ có thể định tội đối tượng thứ hai.”

Sunny: “Vì vậy, bọn họ là đồng phạm của nhau?”

Hyomin đáp: “Đúng thế. Từ việc mô phỏng thủ pháp gây án của Lee Insoo, có thể thấy, tội phạm thứ hai nhất định là người gần gũi với hắn. Ngoài ra, tội phạm thứ hai gây án vào đúng thời điểm này nhằm mục đích tạo chứng cứ vắng mặt giúp Lee Insoo.”

“Vậy thì nhiều khả năng là đồng nghiệp sống chung phòng của Lee Insoo.” Sunny lấy ra ảnh chụp của ba người đàn ông, chau mày hỏi: “Là ai nhỉ?”

Hyomin và Park Jiyeon cùng nhìn tấm ảnh.

“Woobin!”

“Woobin!”

Hai giọng nói đồng thời vang lên. Sau đó, bọn họ đưa mắt nhìn nhau.

Sunny ngạc nhiên, hỏi: “Tại sao?”

Hyomin đáp: “Không chỉ bởi vì Woobin thân thiết với Lee Insoo nhất, mà sự mô tả của nạn nhân SooAh về phản ứng hành vi của tội phạm cũng phù hợp với Woobin nhất. Ngoài ra, cậu còn nhớ tôi từng nói, tội phạm hiếp dâm được chia thành bốn loại hay không? Thứ nhất là loại tội phạm “bù đắp”. Trong cuộc sống hiện thực, hắn có tính cách hướng nội, thiếu cảm giác an toàn, hành vi cưỡng hiếp khiến hắn đạt được khoái cảm và cảm giác được bù đắp. Woobin có nhiều điểm phù hợp với chân dung tội phạm loại này.” Ngữ khí của cô có chút cảm thán, đôi mắt híp lại.

Sunny xen ngang: “Lão đại, tôi đã nhắc rồi, cậu đừng nói chuyện với bộ dạng như vậy, trông đặc biệt giống hồ ly…”

“Câm miệng!” Hyomin cất cao giọng, hai má hơi nóng ran. Cô vô thức liếc Park Jiyeon, phát hiện cô ta đang rời ánh mắt khỏi gương mặt cô.

Xì, hồ ly gì chứ, còn lâu cô mới giống.

Sunny cười hì hì, lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Thần thám Park, sao cô đưa ra kết luận là Woobin? Có phải cô cũng rất thạo phân tích tâm lý tội phạm? Cô lợi hại thật đấy!”

Hyomin thầm vỗ tay tán thưởng Sunny: Cậu làm tốt lắm, đưa ra câu hỏi trúng chỗ hiểm, không ai giỏi hơn cậu.

Park Jiyeon châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi ngẩng đầu nhìn Sunny: “Tâm lý tội phạm là cái gì? Tôi chưa từng nghe bao giờ.”

Sunny đờ ra trong giây lát.

Nghe câu này, trong đầu Hyomin chỉ có một ý nghĩ: Đúng là… khốn khiếp thật!

Park Jiyeon từ tốn lấy tấm ảnh chụp dấu chân trong tập hồ sơ ném ra trước mặt hai người: “Độ dài bước chân là 26 xen ti mét, độ rộng 76. Dấu chân sâu 0,3 trong nền đất tương đối tơi xốp. Căn cứ vào mấy điểm này, có thể suy đoán, nghi phạm cao 1 mét 78, nặng khoảng 70 đến 72 kg. Trong ba người, chỉ có Woobin phù hợp điều kiện nhất.”

Hyomin và Sunny cùng “ồ” một tiếng.

Đây là kỹ năng phân tích bước chân. Đồn TARA không ai biết về lĩnh vực này, nhưng bọn họ đã từng chứng kiến đồng nghiệp ở Cục Công an thành phố nghiên cứu dấu chân. Tuy nhiên, sau khi lấy số liệu ở hiện trường, những người đồng nghiệp phải về văn phòng, dùng máy tính tính toán mấy tiếng đồng hồ mới có thể đưa ra kết luận. Trong khi đó, Park Jiyeon chỉ quan sát qua hiện trường, bộ não của cô ta đã có thể tự tính toán ra kết quả.

Sunny nhìn Park Jiyeon bằng ánh mắt sùng bái. Hyomin nghĩ thầm, cô ta dùng phương pháp điều tra truyền thống, còn cô phân tích tâm lý tội phạm, không ngờ cuối cùng cũng đưa ra kết quả như nhau.

Lúc này, Park Jiyeon quay sang cô, ánh mắt vô cùng trầm tĩnh.

Một khi đã có kết luận, công việc tiếp theo là xem xét vụ án lại từ đầu, để tìm kiếm manh mối và chứng cứ có khả năng bị bỏ sót.

Hyomin và Sunny đều nhìn lên tấm bảng trắng. Bên trên viết thông tin cơ bản của mỗi vụ án.

“1. Jang Sohyun.2. Gong Sayeon.3. Jung SooAh

Thời gian: Tối thứ Bảy ngày 2 tháng 8; tối thứ Tư ngày 6 tháng 8; tối thứ Tư ngày 13 tháng 8.

Địa điểm: Số 10 ngõ Gimsan; số 5 ngõ Gimsan; số 17 ngõ Gisam.

Đặc điểm gây án:…”

Park Jiyeon giở hồ sơ vụ án, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Sunny có phát hiện mới: “Tôi nghĩ ra rồi! Cả ba buổi tối xảy ra vụ án đều trời quang mây tạnh, không có mưa gió.”

Hyomin và Park Jiyeon lặng thinh. Đây là lẽ dĩ nhiên, tội phạm đương nhiên phải chọn ngày có thời tiết tốt để gây án, bằng không dễ để lại dấu vết trong nhà.

Hyomin ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Thời gian xảy ra vụ án đầu tiên là thứ Bảy, lần hai là thứ Tư, lần ba lại là thứ Tư.” Cô ngẩng đầu nhìn tấm bảng: “Về mặt thời gian liệu có liên quan gì không nhỉ?”

Cô lật giở tập tài liệu trong tay, lắc đầu: “Bọn họ làm ba ca luân phiên nhau. Hai ngày đó vừa vặn không phải đi làm.” Xem ra chẳng có gì đặc biệt.

Trong phòng lại yên tĩnh một lúc, Sunny mở miệng: “Có một điểm… nhưng nhiều khả năng vô tác dụng. Thứ Tư và thứ Bảy là ngày vợ cũ Goo Ann của Lee Insoo rời khỏi nhà đi làm hướng dẫn viên du lịch. Chị ta hướng dẫn tuyến nội tỉnh nên về cơ bản, thời gian làm việc là cố định.”

Hyomin và Park Jiyeon đều quay sang cậu ta.

Hyomin lên tiếng: “Mau nói tiếp đi!”

Sunny: “Hết rồi. Chúng ta không có nhiều tư liệu về Goo Ann. Hiện giờ chị ta không ở thành phố Busan, sau khi ly hôn, chị ta đã chuyển đến sống ở huyện Gimpo.”

Hyomin: “Cậu hãy lập tức đi tìm Goo Ann nói chuyện, tìm hiểu tình hình ly hôn của Lee Insoo. Nếu thời gian gây án đúng là có liên quan đến vợ cũ, vậy thì chỉ có thể nhận định, Lee Insoo có chấp niệm rất nặng nề. Một tên tội phạm càng có chấp niệm nặng nề, tâm lý sẽ càng vặn vẹo; tâm lý càng vặn vẹo, hắn sẽ càng mong muốn thể hiện chấp niệm qua hành vi của mình. Việc hắn chọn ngày nào gây án, giấu dụng cụ ở đâu có khả năng liên quan đến chấp niệm này, không biết chừng chúng ta có thể tìm chứng cứ định tội hắn. Sunny, cậu làm tốt lắm!”

Sunny gật đầu, lập tức đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn hai người, không khí lại khôi phục trạng thái yên tĩnh. Hyomin hỏi Park Jiyeon: “Tiếp tục chứ?”

Cô ta gật đầu, dập mẩu thuốc đã cháy hết vào gạt tàn rồi lại rút một điếu. Hyomin xòe tay về phía cô ta.

“Hút hết rồi à?” Cô ta ám chỉ chuyện lần trước cô lấy đi hơn nửa hộp thuốc.

“… Ừ.”

Cô ta đưa một điếu cho Hyomin, châm thuốc xong rồi lại ném bao diêm cho cô. Hyomin cũng châm lửa, nghịch bao diêm trong tay: “Cho tôi hộp này đi, dù sao cô cũng có rất nhiều.”

“Được.”

Hyomin bỏ bao diêm vào túi quần. Hai người im lặng hút thuốc, tiếp tục nghiên cứu hồ sơ.

Lúc này đã chín mười giờ sáng, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào phòng. Hyomin xem một lúc vẫn không ra manh mối. Thật ra mấy ngày qua, hễ rảnh rỗi là cô lại nghiên cứu hồ sơ, bây giờ không biết đã đọc bao nhiêu lần. Vì vậy, nhất thời muốn tìm điểm đột phá không phải chuyện dễ dàng.

Đang mải trầm tư suy nghĩ, cô đột nhiên nghe Park Jiyeon lên tiếng: “Thôi không xem nữa.”

Hyomin ngẩng đầu nhìn cô ta.

Cô ta ném một tập hồ sơ đến trước mặt cô: “Bắt đầu đọc đi!”

“Hả?” Hyomin chau mày.

Park Jiyeon tựa vào thành ghế, giơ tay bóp trán, nhắm nghiền hai mắt: “Đôi mắt lướt với tốc độ rất nhanh nên nhiều thông tin không kịp được bộ não phân tích đã trôi đi. Việc giảm tốc độ, đọc ra miệng từng câu từng chữ sẽ cho bộ não thời gian phản ứng, đồng thời kích thích thính giác của chúng ta. Hơn nữa, nhiều yếu tố trong lời khai như giọng nói, mùi vị, hình ảnh chỉ dựa vào việc đọc bằng mắt sẽ không thể hình thành sự cảm nhận trực quan. Đọc ra miệng sẽ càng kích thích đại não nảy sinh sự liên tưởng, dễ dàng phát hiện manh mối hơn.”

Hyomin sáng mắt: “Nói rất có lý. Chiêu này không tồi, cô học được ở đâu vậy?”

Park Jiyeon cười cười: “Trước đây có một người…” Nói đến đây, cô ta đột nhiên dừng lại.

Trước đây có người không thích xem hồ sơ vụ án, toàn bắt cô ta đọc cho nghe, còn giảng giải một lô đạo lý. Câu nói này xuất hiện trong bộ não của Park Jiyeon một cách tự nhiên.

Còn bây giờ, cô ta phá rất nhiều vụ án, trong đêm tối đọc vô số hồ sơ, trở thành thần thám số một của tỉnh Seoul, nhưng không còn ai lắng nghe nữa.

Thấy Park Jiyeon bỗng dưng im lặng, Hyomin cũng chẳng bận tâm, cầm tập hồ sơ, giở đến lời khai của nạn nhân đầu tiên rồi đọc rành rọt từng từ một:

“Thời gian: Mười giờ sáng ngày 3 tháng 8. Địa điểm: Phòng thẩm vấn đồn cảnh sát TARA. Người thẩm vấn: Park Hyomin, Lim Nayoung. Người trần thuật: Jang Sohyun…” Hyomin có một giọng nói hay được cơ quan thừa nhận, công việc đọc báo cáo đều do cô đảm nhận. Lúc này, cô hết sức tập trung, âm điệu trầm bổng du dương: “Jang Sohyun nói: “Lúc đó là mười một giờ đêm, trên đường từ nơi làm việc về nhà, tôi nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau nhưng không để ý. Đến cửa nhà…”

Đọc một hồi, Hyomin bất chợt cảm thấy điều bất thường. Cô liền ngẩng đầu, phát hiện Park Jiyeon đang tựa vào thành ghế, hai tay đặt lên tay vịn, nhìn cô chăm chú. Trái tim cô bất giác đập loạn một nhịp.

“Sao thế?” Hyomin mở miệng hỏi: “Tôi đọc sai ở chỗ nào à?”

Park Jiyeon không trả lời mà giơ tay lấy một điếu thuốc rồi châm lửa.

Hyomin đọc tiếp: “…Đến cửa nhà, đột nhiên tôi nhìn thấy một bóng đen đứng ở lối lên cầu thang. Tôi “dật” bắn mình, vừa định…”

“Giật mình.” Cô ta đột nhiên mở miệng.

Hyomin mù mờ: “Sao vậy?” Cô lại cúi đầu nhìn tập hồ sơ: “Đúng là “dật” mình còn gì.”

Park Jiyeon nhả khói thuốc: “Là “giật” mình chứ không phải “dật”. Ai dạy cô môn ngữ văn thời tiểu học vậy?”

Lúc này, Hyomin mới hiểu ý cô ta. Người miền Nam đâu có phân biệt các âm hai năm rõ mười như thế. Trước kia cũng từng có đồng nghiệp người miền Bắc cười nhạo khẩu âm của cô.

Cô tỏ ra không bận tâm: “Có quan hệ gì chứ, nghe hiểu là được rồi.” Tuy nhiên, cô cũng vô thức chú ý đến cách phát âm, tiếp tục mở miệng: “Vừa định lên tiếng, hắn đã bịt miệng tôi, dùng sức rất mạnh. Cầu thang tối om, tôi chẳng nhìn thấy gì cả, bị hắn đè vào cửa, đầu óc choáng váng. Hắn cướp chìa khóa, mở cửa nhà, đẩy tôi vào trong. Hắn dùng băng dính dán miệng tôi, động tác “rấc” nhanh…”

“Rấc nhanh? Rấc nhanh là gì vậy?” Cô ta lại hỏi.

Hyomin lườm cô ta một cái, sửa lại: “Động tác… Rất nhanh. Sau đó, hắn dùng dây ni lông trói chân tay tôi. Tôi vốn không có cách nào động đậy, chỉ có thể bị hắn lôi lên giường. Sau đó…”

“Loại dây, vốn, không có cách nào động đậy, chỉ có thể…” Cô ta cất giọng trầm thấp, nhắc lại những từ cô phát âm sai.

Hyomin siết chặt tập tài liệu, trừng mắt với cô ta: “Rốt cuộc là cô đọc hay tôi đọc hả?”

Đúng là đồ thần kinh! Dân Seoul khốn khiếp!

Park Jiyeon ngậm thuốc, nhếch miệng cười.

Hyomin cũng hơi buồn cười, “hừ” một tiếng rồi cầm tập tài liệu đọc tiếp: “… Hắn mở cửa sổ, bên ngoài tối om, chẳng nhìn thấy thứ gì, chỉ có “tiến” chuông” ngân…”

“Tiếng chuông.” Park Jiyeon đột nhiên ngắt lời cô.

Hyomin không thể nhẫn nhịn được nữa. Đúng là cô lại đọc nhầm vần “iêng” thành “iên”, nhưng mà…

Cô chống hai tay lên hông, trừng mắt: “Park Jiyeon, cô…”

Nói đến đây, Hyomin đột nhiên im bặt, bởi vì cô bắt gặp vẻ mặt khác lạ của Park Jiyeon. Bộ não của cô xoay chuyển rất nhanh. Giây tiếp theo, cô chợt nghĩ tới một chi tiết, đó là tiếng chuông ngân.

Rất nhiều manh mối, hình ảnh, âm thanh vụt qua bộ não của Hyomin như tia chớp. Theo lời khai của nạn nhân đầu tiên, khi tội phạm tiến vào người cô ta từ đằng sau, cô ta tuyệt vọng ngẩng đầu, dõi mắt ra ngoài cửa sổ, lờ mờ nghe thấy tiếng chuông. Nạn nhân thứ hai cho biết, khi tội phạm mở cửa sổ, tiếng chuông vọng vào, sau đó hắn chỉnh ánh đèn trong phòng ngủ tối hơn rồi mở tivi. Buổi tối hôm xảy ra vụ án thứ ba, cô và Park Jiyeon đi bộ ở bên ngoài phòng lưu trữ Hồ sơ, cũng nghe thấy tiếng chuông ngân.

Khi gặp Park Jiyeon ở hiện trường vụ án đầu tiên, cô ta phát biểu: “Nghi vấn thứ ba, lúc thực hiện hành vi cưỡng hiếp, tại sao tội phạm lại mở cửa sổ. Ngu à?”

Lẽ nào tội phạm muốn nghe tiếng chuông từ bên ngoài nên mới mở cửa sổ?

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hyomin nói rất nhanh: “Khu vực này chỉ nghe thấy duy nhất tiếng chuông từ chùa BoAn trên núi DaFung nằm ở ngoại ô thành phố. Ngôi chùa chỉ đánh chuông vào dịp lễ tết, hoặc là có người quyên tiền, muốn cầu phúc nên nhà chùa mới đánh vào một thời điểm được chỉ định. Ba buổi tối xảy ra vụ án đều không phải lễ tết, tức là có người nhờ nhà chùa đánh chuông. Tiếng chuông này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt với Lee Insoo, nhiều khả năng liên quan đến vợ cũ của anh ta. Tôi sẽ đi điều tra ngay.”

Hyomin lập tức cùng mấy cảnh sát hình sự đến chùa BoAn.

Kết quả điều tra không nằm ngoài dự liệu của cô và Park Jiyeon. Sư trụ trì cho biết, Lee Insoo đã nhờ họ đánh chuông trong ba buổi tối xảy ra vụ án. Lee Insoo là đệ tử tục gia của nhà chùa, thường đến chùa tu hành. Cảnh sát lập tức lục soát gian phòng nhỏ của Lee Insoo ở trong chùa, liền tìm thấy chứng cứ như băng dính, dây ni lông, mặt nạ màu đen, quần áo đen. Trên những thứ này còn lưu lại sợi tóc và vân tay của phụ nữ.

Ngoài ra, cảnh sát còn tìm thấy mấy cái bao cao su đã sử dụng được Lee Insoo giấu trong một cái chum để ở một góc chẳng ai chú ý.

Tầm chạng vạng tối, sau khi nghe Hyomin báo cáo qua điện thoại, Đồn trưởng và Phó chi cục trưởng vô cùng sửng sốt, lập tức truyền đạt mệnh lệnh “bắt người” tới đội hình sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top