Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Biết Đến Nhớ Nhung (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ham EunJung đưa Hyomin đến một nhà hàng đồ Tây ở trung tâm thành phố. Đã qua giờ ăn trưa nên khách không đông mấy. Ánh đèn dịu dàng chiếu xuống đỉnh đầu như dòng suối, dưới chân là tấm thảm dày mềm mại, bầu không khí yên tĩnh và dễ chịu.

Sau khi gọi món xong, Hyomin chống tay lên cằm, nhìn EunJung xem thực đơn.

Hôm nay, chị diện sơ mi trắng, trông thoải mái hơn lúc mặc áo blouse. Tuy nhiên, cử chỉ hành động của chị vẫn tỏa ra khí chất của người trí thức. Khi chị ngẩng đầu gọi món, nhân viên phục vụ phảng phất cũng bị lây nhiễm, bất giác nói nhỏ hơn, thái độ càng khiêm nhường hơn.

Hyomin không biết nhiều về gia thế của EunJung. Nghe nói bố mẹ chị đều làm công việc nghiên cứu khoa học, sống ở nước ngoài, cũng coi như xuất thân từ gia đình có học. Chị làm nghề pháp y, mức lương không cao. Bình thường, chị sống tương đối tiết kiệm, nhưng những lúc cần tiêu tiền, chị hầu như không suy nghĩ. Ví dụ mua nhà mua xe, mua thiết bị và sách nghiên cứu đắt đỏ, quyên góp từ thiện, mời cô ăn cơm… Từ những điều này, có thể thấy gia cảnh của chị cũng không tồi.

Nếu ở thời cổ đại, chị chính là tài tử danh môn không màng danh lợi.

Sau khi gọi món, hai người nhất thời im lặng. Hyomin chăm chú theo dõi một người phụ nữ đang chơi đàn piano ở giữa phòng ăn. Một lúc sau, cô quay sang hỏi EunJung: “Gần đây chị có bận không?”

“Cũng bình thường.” EunJung vừa trải khăn ăn vừa đáp: “Còn em thì sao?”

“Em không bận.” Cô cười híp mắt: “Mỗi khi kết thúc một vụ án đều là khoảng thời gian rảnh nhất, em phải nghỉ ngơi cho thoải mái mới được.”

EunJung mỉm cười: “Ngày mai được nghỉ, em muốn làm gì?”

Hyomin: “Em muốn đi thăm trường cũ, lâu lắm không về rồi.”

Sau khi mất trí, cô mới về đó tổng cộng hai, ba lần, tính ra cũng mấy năm rồi.

Bắt gặp vẻ trầm buồn trong ánh mắt cô, EunJung cất giọng đặc biệt dịu dàng: “Chị sẽ đi cùng em.”

Hyomin: “Không cần đâu. Em tự đi cũng được.”

Chị lắc đầu: “Em lại phải ngồi xe buýt rất bất tiện, để chị lái xe đưa em đi.”

Ngữ khí của EunJung tương đối kiên quyết. Biết không thể thuyết phục chị, Hyomin đành nghe theo, mỉm cười gật đầu: “Được, vậy phiền chị một chuyến. Cám ơn chị.”

Lúc này, đồ ăn được bưng lên. EunJung bình thường không nói chuyện trong bữa cơm, Hyomin cũng đã quen nên hai người yên lặng ăn đồ. Theo thông lệ, hai người ăn xong sẽ ai về nhà nấy hoặc đi làm, hết sức gọn gàng, dứt khoát.

Ai ngờ vừa ăn một lúc, EunJung đột ngột mở miệng: “Hyomin!”

Hyomin ngẩng đầu.

EunJung buông dao dĩa, ngồi thẳng người, nhìn cô chăm chú. Gương mặt trắng trẻo của chị hơi ửng đỏ.

“Từ nhỏ đến lớn, con người chị tương đối khô khan, nhạt nhẽo.” Chị mở miệng: “Chị chưa từng có bạn gái, cũng luôn có ý định sống độc thân. Bởi vì chị cảm thấy, cuộc sống gia đình không thích hợp với chị.”

Hyomin tròn mắt nhìn chị.

EunJung nói tiếp: “Nhưng gần đây chị đã thay đổi suy nghĩ của mình. Ngay cả bản thân chị cũng không thể khống chế sự thay đổi này. Chị nghĩ… có lẽ chị nên tìm một người bạn gái...”

***

Nửa đêm, Hyomin nằm trên giường, gối hai tay sau gáy, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Điều đầu tiên cô nghĩ đến là chuyến đi về trường cảnh sát vào ngày mai.

Trong hồ sơ lưu trữ, cô không phải sinh ra ở thành phố Busan mà là một huyện nhỏ ở phụ cận. Nghe nói, cô sống ở đó đến năm mười bảy tuổi mới chuyển đến thành phố Busan. Sau khi mất trí, cô từng về huyện nhưng đa số hàng xóm láng giềng đã chuyển đi nơi khác, không người nào nhận ra cô. Gặp một hai láng giềng lâu năm, cô cũng phải báo danh tính, họ mới nhận ra: “Hyomin lớn thế này rồi à? Thay đổi nhiều quá, làm bác suýt nữa không nhận ra.”

Cô cũng không học ở trường cảnh sát của thành phố Busan, mà ở thành phố Limsan gần đó. Thật ra, trường cảnh sát Limsan chỉ là trường loại hai, rất nhiều người sau khi tốt nghiệp không theo nghề cảnh sát hoặc được phân về vùng sâu vùng xa, coi như cô cũng may mắn tìm được công việc tốt.

Hyomin quay về trường cũng chẳng gặp người quen. Chỉ có một bạn học cũ được giữ lại trường nhận ra cô. Nghe nói đến tình cảnh của cô, người bạn cũng lấy làm tiếc.

Nhà của Hyomin ở thành phố Busan đã bị thiêu rụi. Bởi vì sau này mới chuyển đến nên cô cũng chẳng có bạn bè.

Ngẫm ra mới thấy, cô chỉ có một thân một mình, không bận lòng bất cứ điều gì.

Sau mấy lần liên tiếp mơ thấy người con gái đó, cô quyết định về trường cảnh sát tìm hiểu. Bởi nếu trong quá khứ, cô thật sự có người yêu, vậy thì chắc chắn mối quan hệ xảy ra trong quãng thời gian đi học.

Nghĩ đến “người yêu”, Hyomin tự nhiên nhớ đến lời thổ lộ của EunJung ở nhà hàng ngày hôm nay.

Lúc bấy giờ, trong đầu Hyomin cũng vụt qua một khả năng, nhưng cô vô thức bỏ qua, không suy nghĩ sâu hơn.

Sau đó, cô mỉm cười nói với anhchị: “Rất tốt. Em cảm thấy chị nên tìm một cô gái dịu dàng. Người như vậy mới thích hợp với chị.”

EunJung im lặng vài giây, cười nói: “Ừ.”

Ham EunJung ơi là Ham EunJung. Bỗng dưng, cô có chút không nhìn thấu chị.

Hyomin lắc đầu, giơ tay tắt đèn đi ngủ.

***

Sáng hôm sau, EunJung đến nhà đón Hyomin. Trường cảnh sát Limsan cách thành phố Busan khoảng ba tiếng đồng hồ ngồi xe nên có thể đi về trong ngày. Hai người ăn sáng rồi lên đường.

Đường cao tốc vắng vẻ, EunJung luôn giữ tốc độ 90 km/h, lái rất ổn định, cũng hiếm khi vượt xe khác. Nhìn bàn tay đang đặt trên vô lăng của chị, Hyomin bất giác nhớ tới Park Jiyeon.

Cùng là bàn tay như vậy nhưng phong cách lái xe hoàn toàn khác nhau. Một người bình ổn dễ chịu, còn một người… cứ gọi là kinh hồn bạt vía.

“Sao đột nhiên em lại muốn quay về trường cũ?” EunJung hỏi.

Hyomin dõi mắt ra ngoài cửa sổ: “Chị có nhớ em từng nói với chị, em đã nằm mơ không? Em mơ thấy một người rất có khả năng là người yêu em trước kia nên muốn về trường xem thế nào.”

EunJung hơi bất ngờ, im lặng vài giây mới mở miệng hỏi: “Người yêu ư?”

“Vâng. Nhưng cũng có thể chỉ là ảo giác của em.”
EunJung im lặng.

Một lúc sau, Hyomin lên tiếng: “Lão Ham, em biết chị đang nghĩ gì. Con người chị hiền lành chất phác, không muốn nói ra những lời đả kích em. Đúng thế, nếu người đó thật sự tồn tại thì sau khi em xảy ra chuyện, tại sao mấy năm qua cô ta chưa từng xuất hiện? Việc gì em phải đi tìm cô ta? Thật ra em cũng có cảm giác, đó không phải là tình yêu hoàn hảo. Có lẽ em và cô ta đã chia tay từ nhiều năm trước. Thế nhưng… trong lòng em có một tâm tình khó diễn tả, luôn cảm thấy cần phải tìm kiếm. Hơn nữa, dù em và cô ta không còn quan hệ, nhưng nếu có thể chứng minh sự tồn tại của người này, cũng giúp ích cho việc hồi phục trí nhớ của em, đúng không?”

EunJung ngoảnh đầu, nhìn cô bằng ánh mắt ôn hòa: “Ừ.”

***

Cùng một thời điểm, Cục Công an tỉnh ở thành phố Seoul vẫn bận rộn như mọi ngày. Park Jiyeon vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy thùng giấy lớn nằm ở dưới đất.

Cô ta ngồi xuống, đặt thùng giấy lên đùi rồi dùng dao rọc giấy cắt băng dính. Trong thùng đầy ắp đồ, cô ta bỏ con dao rồi lấy từng thứ bỏ lên bàn. Bây giờ, cô ta mới phát hiện, Hyomin đóng gói rất tỉ mỉ, nhất là đồ dễ vỡ, không giống tính cách xuề xòa của cô.

Ngoài ra, Park Jiyeon còn tìm thấy một tờ giấy viết nguệch ngoạc mấy dòng: Vịt om là món ngon nhất trong số này. Cô ăn hơi cay, nhưng tôi đoán các đồng nghiệp của cô thích ăn cay, ông chủ cửa hàng cũng nói cay nhiều mới ngon. Do đó, mỗi loại tôi lấy năm túi rất cay và một túi hơi cay. Cô đừng ăn nhầm đấy nhé!

Park Jiyeon xem lại đống đồ ăn, quả nhiên thấy cổ và cánh vịt, mỗi loại có một túi hơi cay xếp trên cùng.

Lúc này đã gần tới giờ làm việc, mấy người cảnh sát hình sự đi vào phòng. Nhìn thấy đồ trên bàn, mắt họ sáng rực: “Cổ vịt à? Tôi thích món này.”

“Đây là gì vậy? Đào khô ư? Lão đại, cô lấy ở đâu ra thế?”

Park Jiyeon để mặc bọn họ lật giở, còn mình tựa vào thành ghế, cất giọng bình thản: “Đặc sản của thành phố Busan, mọi người tự chia nhau đi!”

Mấy người cảnh sát hình sự lập tức vây quanh, bắt đầu chọn đồ ăn. Có người biết nhìn hàng, lập tức vơ lấy túi cánh vịt, nhưng sau khi xem vỏ túi lập tức chê bai: “Hơi cay? Cánh vịt ăn hơi cay còn ra cái gì, có gói đặc biệt cay không?” Nói thì nói vậy nhưng anh ta vẫn giữ chặt túi này, tay kia tiếp tục lục tìm túi khác.

Người đó lại lấy một túi, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp Park Jiyeon đang nhìn chằm chằm vào túi trước đó trên tay mình. Anh ta liền hiểu ra vấn đề: “Không thể chọn túi này? Tôi để lại cho cô nhé!”

Park Jiyeon lặng thinh. Đúng lúc này, đội trưởng đội hình sự Lee Jieun từ bên ngoài đi vào: “Để gì mà để? Cậu ấy không ăn mấy thứ đó, các cậu cứ chia hết đi!”

Đám cảnh sát hình sự nhanh chóng giải tán.

Mặt bàn của Park Jiyeon còn lại một đống bừa bộn. Cô ta thu hết giấy bọc và băng dính ném vào thùng. Cuối cùng còn lại mảnh giấy có chữ viết của Hyomin, cô ta cầm lên xem rồi kẹp vào một quyển sổ ở trên bàn. Sau đó, cô ta lấy máy di động, gửi tin nhắn ngắn gọn: “Tôi nhận được rồi.”

Một lúc sau vẫn không có hồi đáp, cô ta lại cầm điện thoại, bấm tiếp hàng chữ: “Cô đang làm gì vậy?”

Bấm xong, cô ta không ấn nút gửi đi mà yên lặng một lúc rồi lại bỏ điện thoại xuống bàn, chỉ cầm bao diêm và hộp thuốc, đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc.

***

Sở dĩ Hyomin không trả lời tin nhắn của Park Jiyeon, là bởi vì cô không đọc.

Cô vừa xuống xe, cùng EunJung đứng ở cổng trường cảnh sát Limsan. So với lần trước khi cô đến đây, ngôi trường vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn là tòa giảng đường ngay hàng thẳng lối, khuôn viên với hàng cây rợp bóng và biểu tượng lá chắn màu bạc của cảnh sát ở ngoài cổng. Bây giờ đang trong thời gian nghỉ hè nên sân trường rất vắng vẻ và yên tĩnh.

Thật ra Hyomin biết rõ, tìm người “người yêu” kia không hề khó. Chỉ cần gặp bạn học cũ hỏi là có thể biết ngay. Chỉ là cô đã rời xa mấy năm trời, lại không liên lạc với bạn học nên nhất thời chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Sân trường không lớn lắm, hai người men theo lối đi rợp bóng cây, nhanh chóng đi hết một vòng. Cuối cùng, họ dừng lại ở tấm bảng tuyên truyền ở gần cổng ra vào.

“Em có ấn tượng gì không?” EunJung hỏi.

Hyomin lắc đầu.

Xem ra cô đã mất trí hoàn toàn. Dù ở nơi từng sống và học tập, cô cũng không nhớ bất cứ điều gì liên quan đến người ấy.

“Em muốn đi loanh quanh một mình.” Cô nói.

EunJung gật đầu, đứng yên tại chỗ đợi cô.

Hyomin tiếp tục tiến về phía trước. Đi một đoạn, cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn ảnh dán trên tường.

Nơi này dán ảnh tốt nghiệp của tất cả khóa học, tất nhiên cũng có mặt cô. Tuy nhiên, do trải qua năm tháng nên tấm ảnh đã ố vàng, chẳng nhìn rõ ai với ai. Cô chỉ có thể lờ mờ nhận ra bản thân đội mũ cảnh sát, đứng ở hàng giữa.

Hyomin lại nhìn danh sách họ tên ở cột bên phải tấm ảnh. Không biết người ấy có trong danh sách này không?

Bắt gặp tên một bạn học, trong đầu cô chợt nảy ra ý định. Mấy năm trước, sau khi bình phục từ vụ tai nạn, cô từng đến trường cảnh sát, tình cờ gặp người bạn này. Anh ta được giữ lại trường làm trợ giảng, là người hòa nhã, thân thiện. Hai người trò chuyện một lúc lâu, còn trao đổi số điện thoại cho nhau.

Hyomin liền rút di động, tìm đến số của bạn học đó, ấn nút gọi đi. Chuông đổ một lúc mới có người bắt máy.

“A lô!”

“A lô! Bạn là Woohyun phải không?”

“Là tôi đây.” Ngữ khí của Woohyun lộ vẻ ngạc nhiên, mang theo ý cười: “Hyomin, là bạn đúng không? Sao hôm nay đột nhiên gọi điện cho mình thế?”

Hyomin cười cười: “Hôm nay mình về thăm trường, nhân tiện gọi cho bạn, xem bạn có ở đây không?”

Woohyun tỏ ra đáng tiếc: “Thật không may, mình đang đi công tác ở tỉnh ngoài. Bạn định ở đó mấy ngày? Đã ăn uống gì chưa? Mình sẽ gọi điện bảo căng tin lo cơm nước cho bạn.”

Sự nhiệt tình của anh ta khiến Hyomin ấm lòng, cô đáp: “Không cần đâu. Mình gọi điện là muốn hỏi bạn một chuyện.”

“Chuyện gì thế?”

Hyomin im lặng vài giây mới lên tiếng: “Bạn có biết, hồi học đại học, mình đã có người yêu hay chưa?”

Woohyun không đáp mà hỏi lại: “Sao đột nhiên bạn hỏi mình chuyện này?”

Hyomin đáp: “Điều đó rất có ích cho việc hồi phục trí nhớ của mình.”

“Vậy à?” Woohyun đáp: “Thật ra hồi đại học, mình và bạn không mấy thân quen. Nhưng mình cũng nghe nói, bạn từng yêu một bạn nữ sinh.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top